Đọc truyện Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày – Chương 67
Edit: Ka
Beta: Kuro
Trước kia Trương Tri Âm có để ý một căn phòng, lần này rất nhanh chóng hạ quyết định mời công ty thiết bị bắt đầu lắp đặt thiết bị, dự tính một khoảng thời gian nữa mới làm xong. Tuy nhiên mỗi lần nghĩ đến đó sắp là nhà mình, vẫn không nhịn được mừng tít mắt.
Ngay sau khi quay lại trụ sở liên minh Vân Thiên trong lúc vô tình gặp mặt Lý Thủy Phong cũng không thể phá hoại tâm tình vui vẻ của hắn, chỉ có điều đuôi mắt nhíu lại theo bản năng mà mang tới mấy phần lãnh ý.
Cách trụ sở một đoạn ở đó An Niệm đang rời đi, tới tập hợp tiếp ứng thành viên Hiệp Hội Bạch Mang. Hắn dù sao cũng mang thân phận đặc biệt, tùy tiện đi vào trụ sở liên minh dù sao cũng không thích hợp.
Lúc này bên cạnh hắn A Không cũng cảm giác được sự khác thường của hắn, lặng lẽ hỏi: “Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Anh gặp ai ở đây?”
Trương Tri Âm lắc đầu một cái, im lặng.
Lý Thủy Phong đang mang theo một đội người tiến vào, đều mặc đồng phục chi đội Vân Lam, trên cánh tay trái Lý Thủy Phong mang theo một huy hiệu màu vàng giống của Trương Tri Âm, dùng để nhận dạng đội trưởng.
Mười hai chi đội chiến đấu của liên minh Vân Thiên dùng các tên gọi theo các phong cảnh tự nhiên, hiện tượng, có đồng phục khác nhau. Đối với chi đội Lôi Đình lấy màu đen làm chủ, màu bạc làm phụ; đồng phục chi đội Vân Lam lấy màu trắng làm chủ, thêu màu lam bên ngoài. Đồng phục của bọn họ đều chọn dùng vật liệu được nghiên cứu mới nhất của Hiệp Hội Bạch Mang chế ra, dễ giặt giũ, khó mài mòn, cho dù đồng phục màu nhạt cũng không dễ dàng bị bẩn. Ngoài ra trên cánh tay trái của đội trưởng còn có huy hiệu màu vàng để phân biệt. Cũng có thể trên chiến trường, nếu đội trưởng hi sinh, đem huy hiệu truyền cho người nào thì người đó chính là đổi trưởng được bằng lời nói.
Hai đội trưởng cùng gặp nhau ở đại sảnh, Lý Thủy Phong cũng nhìn thấy Trương Tri Âm, đồng tử nhanh chóng hơi co rút lại, lập tức nở nụ cười, chủ động đưa tay ra, gật gật đầu, dùng tư thái ôn hòa trầm ổn trước sau như một nói: “Trương đội trưởng”
Hắn chắc chắn đã sớm nghe qua tên Trương Tri Âm, lúc này càng chứng thực Trương Tri Âm này là Trương Tri Âm bị hắn đẩy xuống xe, dù sao cái tên này cũng không dễ gặp.
Trương Tri Âm luôn cảm thấy so với Du Khôn đem tất cả ác ý hiện lên mặt, nếu có cơ hội sẽ cản trở người khác, thì người như Lý Thủy Phong vẫn khó đối phó hơn một chút. Hắn trước kia còn muốn đoạt mạng mình, giờ phút này lại có thể cùng mình cười cười nói nói, nếu ngươi đối xử thành thật với hắn, chẳng biết lúc nào hắn sẽ đâm ngươi một đao, một đao trí mạng.
Trương Tri Âm lông mi rất dài, đồng nghiệp nữ rảnh rỗi đều trêu hắn là gắn lông mi giả. Mỗi tối khi hắn nhắm mắt ngủ Ân Niệm lại yêu thích bắt đầu nhẹ nhàng hôn mắt và lông mi của hắn, lại cương quyết bá đạo đem người ôm vào ngực.
Lúc này Trương Tri Âm rũ mắt xuống, che giấu quyết định độc ác mà bản thân không không chế được vừa xuất hiện trong mắt. Lúc mở mắt ra, hắn cũng có thể ôn nhu đối mặt Lý Thủy Phong, cười bắt chuyện: “Lý đội trưởng có khỏe không. Nghe nói Lý đội trưởng có dị năng hệ ‘Thủy’ rất lợi hại, hôm nào thật muốn lãnh giáo một chút”. Giống như bạn bè lâu ngày không gặp.
Lý Thủy Phong nhướng một bên mày: “Trương đội trưởng mang dị năng hệ ‘Băng’ có uy lực như sấm đánh bên tai, hai bên đều gặp kì ngộ cả thôi”
Năm đó ở căn cứ số một, Trương Tri Âm chỉ thể hiện ở mức dị năng giả tinh chuẩn phổ thông mà thôi.
Trương Tri Âm không nói nữa, cười khách sáo, mang theo người của mình rời đi.
Nhân giả thấy nhân, trí giả thấy trí. Hiện tại hắn biết dị năng hệ thủy của Lý Thủy Phong từ đâu mà có, trong mắt Lý Thủy Phong, hệ Băng của mình không có lai lịch rõ ràng. Bây giờ Lý thủy Phong trong lòng có quỷ, trong mắt hắn mình chỉ sợ sẽ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, trừ khử để yên tâm. Dựa vào thái độ của hắn, nếu không thể tiên hạ thủ vi cường, diệt trừ mình, cũng nhất định sẽ mưu tính cho mình thân bại danh liệt, không còn uy tín.
Đối với mình mà nói, nếu như giữ lại người như Lý Thủy Phong, nếu như không truyền đi tội trạng của hắn, như vậy làm sao xứng đáng với các huynh đệ liều mình năm đó.
Trương Tri Âm cười cười, sắp xếp đội ngũ cẩn thận, quay người trở về phòng mình.
Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Lúc bắt tay với Lý Thủy Phong, đã sắp xếp thêm vào bên cạnh hắn vài thiên lý nhãn. Còn bước tiếp theo…Ở tình huống như vậy, hắn chỉ biết đại khái phương hướng, còn chưa nghĩ ra cụ thể phải làm thế nào để không có sơ hở, dù sao trong hiện thực hắn cũng chừng từng trải qua việc giống vậy.
Mang theo chán nản cùng xấu hổ, Trương Tri Âm mở cửa phòng mình.
Kết quả vừa vào phòng hắn liền nhìn thấy Ân Tiểu Tưởng ủy khuất chạy tới, dùng hai đệm thịt cùng móng vuốt ôm lấy chân hắn, “gào gừ gào gừ” réo lên không ngừng.
“Làm sao vậy?” Trương Tri Âm ngồi xổm xuống ôm Ân Tiểu Tưởng vào trong ngực, nhìn theo tầm mắt bé mèo –
Một con Ân Tiểu Tưởng cùng kiểu dáng, so với Ân Tiểu Tưởng lớn hơn hai vòng, mèo trắng một mặt kiêu căng vô cùng tự nhiên ngồi trên giường mình, thấy mình tiến lại ánh mắt rõ ràng sáng lên.
“Tri Âm, đã về?”
Con mèo kia vậy mà biết nói chuyện. Giọng nói thanh lãnh tao nhã, là ngữ điệu hắn quen thuộc.
“Ân Niệm?!”
Trương Tri Âm ôm Ân Tiểu Tưởng nhanh chân đi tới, tóm lấy gáy mà nhéo, hỏi hắn: “Anh sao lại biến thành bộ dáng mèo?”
Hắn nhất thời không quan tâm Ân Tiểu Tưởng, nhẹ buông tay, đánh rơi Ân Tiểu Tưởng trên giường. Mèo nhỏ quay đầu lại liếc nhìn hai người họ một cái, ủy khuất mà chạy vội tới chân giường co lại thành một ổ.
“Nhớ em, tới gặp em, ta nghĩ em sẽ thích”. Ân Niệm nói, mặt mèo kia xuất hiện ủy khuất giống Ân Tiểu Tưởng như đúc, sau đó nhân cơ hội giãy dụa, chiếm lấy ôm ấp của Trương Tri Âm.
Ân Tiểu Tưởng nhỏ giọng “Gào gừ” một tiếng, kháng nghị.
Không biết Ân Niệm dùng phương pháp gì, thời điểm Trương Tri Âm đến thế giới này Ân Tiểu Tưởng cũng đến theo, lúc Trương Tri Âm trở về nhà thì Ân Tiểu Tưởng được Ân Niệm chế ra bằng vật liệu cũng sẽ tỉnh lại.Vừa chập tối là cứ phải biến qua biến lại giữa hai nơi khiến Ân Tiểu Tưởng rõ ràng biểu hiện màng cùng hoang mang, nhưng khi nhìn thấy Trương Tri Âm làm cho nó trở nên an tâm hơn rất nhiều. Sau đó đoán chừng nó phát hiện rằng mình đến bất cứ đâu đều có chỗ ăn chỗ ngủ, liền thảnh thơi hạnh phúc trong cuộc sống an nhàn.
Trương Tri Âm cảm thấy Ân Tiểu Tưởng có thể nhận ra Ân Niệm, cũng có thể phân biệt hơi thở của hắn, dù sao trong hiện thực nó cũng là vật nuôi trong ngôi nhà ba người của bọn họ. Ân Niệm thường gánh vác trách nhiệm cho mèo ăn uống. Cỏ vẻ như là đột nhiên thấy Ân Niệm biến thành bộ dáng của mình mà chưa thích ứng được.
Mèo Ân Niệm hài lòng vùi trong ngực Trương Tri Âm, hai đệm thịt móng vuốt ôm cổ Trương Tri Âm, ngáp một cái nhỏ.
“Hơn nữa như vậy khá dễ dàng”
Trương Tri Âm rất nhanh hiểu Ân Niệm nói “khá dễ dàng” là có ý gì.
Đại Đao cùng A Mộc đến phòng tìm hắn, Ân niệm trốn cũng không trốn, cứ như vậy quang minh chính đại đeo trên người hắn.
Trương Tri Âm bất đắc dĩ, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của đội viên, chỉ có thể giải thích qua loa: “Có lẽ là bố của Ân Tiểu Tưởng, không biết xảy ra chuyện gì mà tìm tới”
Quả thực đi ngược lại lẽ thường. Nhưng là tận thế, cái gì cũng có thể xảy ra.
A Mộc từ tận đáy lòng cảm khái một tiếng: “Mèo này thật lợi hại! Nhưng cũng là chủng loại biến dị như Ân Tiểu Tưởng đi? Khó trách”
Trương Tri Âm cười cứng đờ, thầm nghĩ mọi người vĩnh viễn không đoán được mèo này là người lợi hại nhất trên thế giới. Nhưng thật ra Ân Niệm không hề có cảm giác gì, thật sự là một con mèo nghe không hiểu người nói chuyện, một mực uốn tới ẹo lui trên người Trương Tri Âm, cọ tới cọ lui, còn liếm hắn, khiến cho bản thân càng vui vẻ.
Ba người hướng về thế cục trước mắt tán gẫu một hồi, Trương Tri Âm nói cho bọn họ việc Lý Thủy Phong, cùng nguyên nhân mình có dị năng hệ “Băng” là trước tận thế Ân Niệm đưa cho hắn một viên thuốc còn đang nghiên cứu phát minh – ngược lại bọn họ hiện tại đều biết mình và Ân dược sĩ Hiệp hội Bạch Mang có loại quan hệ được gọi là “Hai đứa nhỏ vô tư” “Thanh mai trúc mã” “Lớn lên cùng nhau”. Giải thích rằng lúc đó mình bị tang thi công kích đuổi theo phía sau đến mức gần chết, xem như chữa ngựa chết thành ngựa sống, liền đem viên thuốc duy nhất trên người nuốt xuống, không nghĩ tới không chỉ cơ năng có chữa trị thân thể còn kích hoạt dị năng hệ “Băng”.
Về lỗ hổng trong lời nói, sẽ để lại cho Ân dược sĩ mai sau đến rồi bổ sung. Trương Tri Âm thoáng nhìn kẻ trong lồng ngực mình thoạt nhìn so với Ân Tiểu Tưởng còn đang muốn đơn thuần vô làm một con mèo trắng thích chơi đùa tay dùng sức cấu cấu đệm thịt dưới chân ngắn.
Mèo nhỏ thần sắc kỳ lạ liếc mắt nhìn hắn.