Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 37


Đọc truyện Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày – Chương 37

Edit: Kuro

Beta: Ka

Trương Tri Âm hồn bay  phách lạc đi phía trước, hoàn toàn đắm chìm vào “Xong đời, lần đầu tiên làm người thật ở cùng Ân Niệm khoảng cách gần như vậy, còn chưa chuẩn bị tốt mặt đối mặt cùng với Ân Niệm bằng xương bằng thịt, nhìn bộ dạng Ân Niệm có vẻ không ổn, nếu làm không tốt có phải trực tiếp gameover luôn không…”. Không để ý Ân Niệm đã đi chậm lại, hướng tới chỗ Đại Đao và Tiểu Kim.

Sắc mặt Ân Niệm không thay đổi, nhỏ giọng nói: “Nói tỉ mỉ chút, đội trưởng các người đã xảy ra chuyện gì với tên họ Dương kia?”

Tiểu Kim: Vạn vạn không ngờ một đại nhân vật nhìn qua thật thiếu tình người lại đi hóng chuyện thiên hạ!

Lập tức khoảng cách giữa Tiểu Kim với Ân Niệm gần lại rất nhiều, nhỏ giọng nói liền một mạch với Ân Niệm đội trưởng cùng người yêu rung động tình thâm thế nhưng gặp phải sự cố chia lìa.

Tuy rằng không biết tại sao càng về sau càng hạ thấp giọng xuống, nhưng khả năng tám chuyện của Tiểu Kim luôn được rèn luyện hàng ngày nên có thể chắc chắn rằng nhân vật chính không nghe được.

Ân Niệm: “Cho nên nói…Người đưa nhẫn cho đội trưởng các ngươi là người vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn?”

“Đúng vậy”. Tiểu Kim gật đầu “Thời gian chúng tôi mới đến đây, khi ở trong xe mỗi lần mọi người nhắc tới chuyện tương tự, đội trưởng sẽ dùng ánh mắt u buồn nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhất định là nhớ tới người kia”

…Tri Âm luôn mong ngóng chờ ta xuất hiện?

…Nhưng hiện tại ta ở trước mặt hắn, hắn lại không tới ôm ta một cái…

…Quả nhiên không đúng thời điểm, như vậy cũng tốt…

Hơn nữa, điều quan trọng hơn là _______


Ân Niệm ngước mắt: “Vậy đội trưởng các ngươi và tên họ Dương kia gặp nhau như thế nào?”

Tiểu Kim: “Hắn là người mang dị năng Không gian cao cấp, hiện tại nghĩ lại chỉ có Dương Phục mới phù hợp với các điều đó!”

Ân Niệm trong nháy mắt đen mặt: “…”

Tiểu Kim chỉ thấy trước mặt tối sầm, theo bản năng vội nhắm mắt, lúc mở ra đã xuất hiện ở nguồn nước.

Trương Tri Âm không biết xảy ra chuyện gì. Nghi hoặc nhìn ba người phía sau.

Ân Niệm xoa xoa cằm: “Ta cũng mang dị năng Không gian cao cấp”

Đại Đao lúc này hứng thú: “Ân dược sĩ cũng mang song dị năng Tinh thần?”

Ân Niệm hất cằm nhẹ.

Tiểu Kim cùng Đại Đao càng thêm tôn sùng hắn.

Trương Tri Âm nhìn ánh mắt hai người kia: “…”

Kỳ thực không đúng, y mang tất cả các dị năng cao cấp. Lại không phải là người tốt.

Ân Niệm nhìn ánh mắt hai người kia: “…”


Các người lẽ nào không suy nghĩ thêm gì sao? Ví dụ như … “Ngài mới đúng với ‘người yêu’ mà đội trưởng nói đến”

Nhiệm vụ kiểm tra nguồn nước rất thuận lợi, bốn người nhanh chóng quay về. Từ đầu đến cuối hai người nói chuyện chưa đến ba câu. Cuối cùng ba người Trương Tri Âm đi giao nhiệm vụ, Ân Niệm dừng một chút sau đó rời đi một mình, lại hiện lên vẻ mặt người sống đừng có lại gần.

Vừa vặn gặp Du Khôn ở nơi lĩnh tinh hạch.

Du Khôn liếc bọn Trương Tri Âm một cái, cười nhạo: “Số không tệ, chó ngáp phải ruồi”

Một luồng hỏa khí từ đâu sinh ra. Trương Tri Âm thấy phiền, như vừa suy tính rất lâu, cau mày nói: “Du Khôn, đều là nam nhân, quang minh chính đại đánh một trận đi. Đương nhiên, chắc ngươi cũng không hiểu từ quang minh chính đại. Thắng ở lại, thua rời khỏi căn cứ”

Hắn suy tính tủy mỉ, trong thương thành có rất nhiều đạo cụ công kích không nổi bật, nếu giờ dùng tới chưa chắc sẽ thua. Còn có thể thắng, chỉ cần dùng tiền thôi. Từ khi “123 Ngôn Tình” tiếp nhận (Minh Thiên) bên trong xuất hiện không ít đạo cụ cường lực mới, chỉ có điều tiêu hao phẩm chất, hơn nữa giá cả không rẻ.

Du Khôn nheo mắt lại. Vào lúc này, hắn khó đáp ứng.

Lúc trước ba tổ vẫn luôn nuốt giận vào bụng, tránh rắc rối, vừa được Ân dược sĩ chỉ định làm hộ vệ, rất khiến người ta hoài nghi bọn họ có phải chiếm được vũ khí bí mật gì hay không.

Nơi lĩnh tinh hạch vốn người đến rồi đi, hiện tại hai tổ trưởng lại ở ngay cửa thạch đấu nhau, mọi người nhanh chóng vây xem.

“Đang làm gì vậy? Có chuyện gì?”. Một âm thanh vang lên, lập tức một đại hán khôi ngô đẩy đoàn người chen vào, nhìn hai người chính giữa, hai lông mày rậm nhíu lại.

Trương Tri Âm nhận ra đây là người quản lý công tác hậu cần, duy trì trật tự bên trong căn cứ.

Người vây xem cũng ý thức được cái gì gọi là mau mau tránh ra. Theo hướng mọi người tản ra, có thể nhìn thấy cách đó không xa có một đoàn người, thủ lĩnh cũng ở trong số đó.


Không trách tại sao người quản lý lại tức giận như vậy. Cho dù là tận thế, người ta cũng có thói quen duy trì gương mặt sáng sủa với khách.

Tài ăn nói của Tiểu Kim lúc này phát huy tác dụng, mau chóng nói rằng Du Khôn liên tục bắt nạt bọn họ với đội trưởng, đòi công bằng thách đấu.

“Các người về trước đi, việc này nói sau”. Người phụ trách hất tay một cái, bọn họ liền rời đi.

Người tình của Du Khôn mang dị năng hệ Phong cấp sáu cũng đi theo sau thủ lĩnh, thấy Du Khôn vội vã đi ra giảng hòa: “Du Không, ngươi trước hết quay lại cùng Trương tổ trưởng, nếu nhớ không lầm Trương tổ trưởng còn nhận nhiệm vụ quan trọng bảo vệ Ân dược sĩ? Lúc này tỉ thí e rằng không ổn”. Nói xong hắn nhìn Trương Tri Âm, hàm ý nhắc nhở. Vừa nãy Tiểu Kim nhanh nhảu đã bị Trương Tri Âm kéo đi, trước hết phải biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ mới phải, chờ sau này yên ổn sẽ có biện pháp.

“Không cần để ý đến ta”. Lúc này Ân Niệm đột  ngột xen vào. Ý muốn nói các ngươi muốn đánh thì nhanh lên.

Người phụ trách nhíu mày lại, cân nhắc chốc lát, đơn giản nói: “Vậy Du Khôn cùng Trương Tri Âm đánh một trận, người thua sẽ nhận lỗi”

Du Khôn còn chưa kịp nói, chỉ nghe Trương Tri Âm nhàn nhạt, thanh âm không lớn nhưng kiên định: “Không được, người thua nhất định phải rời căn cứ”

Người phụ trách cùng người mang dị năng hệ Phong cau mày.

Trong lúc tranh dành lợi ích với nhau, các đội ngũ sẽ ngầm sử dụng tất cả thủ đoạn mờ ám nhất, trong lòng mọi người vốn hiểu rõ. Mặc dù Du Khôn tính tình thích khi dễ lại có chút ngoan độc, nhưng cấp trên đã đứng ra hòa giải lại nhất định muốn đuổi người ra khỏi căn cứ, đúng là không thức thời.

Trương Tri Âm không cho hắn cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Sáu ngày trước ta và Du Khôn cùng tra xét phòng thực nghiệm dưới lòng đất, không may đụng phải một tang thi hệ Độc cấp năm, lúc chạy ra Du Khôn thấy ta chết mà không cứu, ngược lại dùng hệ Tinh thần tấn công ta, biến ra bức tường nhốt ta cùng với tang thi…Âm mưu hạ sát ta, chỉ nhận lỗi thôi không đủ”

Du Khôn rốt cục cũng mở miệng: “Ngươi nói láo”

Trương Tri Âm chỉ đứng im, lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.

Hắn nhớ lại hồi vừa mới lên học sơ trung  cũng đã từng gặp người như vậy.

Cha mẹ hắn li hôn, cha liền đi bước nữa cùng rồi có đứa con trai khác, hoặc nói “liền” cũng không đúng, bởi đứa con kia chỉ bằng nửa tuổi hắn. Thời điểm học sơ trung Trương Tri Âm học trường tốt nhất trong thành phố, đứa bé kia trùng hợp học ngay trường bên cạnh. Lúc đó hắn không hiểu sao rõ ràng mình được ông ngoại nuôi lớn, nó có cha mẹ đàng hoàng, tại sao nó lại ghét mình?

Có một lần tan học, hai người vừa vặn gặp nhau, người kia đột nhiên chạy tới lớn tiếng hét: “Anh là đồ vô dụng cả đời sẽ thất nghiệp! Sự tồn tại của anh khiến tôi buồn nôn!”


Cha tới đón thằng bé, cách đó không xa nghe được toàn bộ. Nhưng lại không nói gì, chỉ như thường ngày hỏi han ân cần cũng như người cha đón con.

Trương Tri Âm đứng ở đó nhìn bọn họ đi khỏi.

Tuổi thanh xuân nóng nảy, tâm hồn cũng trằn trọc nghĩ chắc chắn sẽ trả thù bọn họ, thậm chí ý nghĩ này khích lệ hắn học hành. Nhưng sau đó hắn thi đậu trường đại học quốc gia, rời khỏi thành phố nhỏ, đến khi hậu sự ông ngoại xong xuôi hắn cũng không trở lại. Thông tin về cha hắn cũng không nghe nhiều, chỉ nghe nói đứa con trai kia chỉ học hết cấp ba, hắn dùng quan hệ xắp xếp làm công nhân tại một nhà xưởng. Đứa con trai kia lại không phải là người có bản lĩnh.

Mà hắn ngơ ngác tìm việc, tìm một công việc không quá mệt mà lương tương đối, bên trong thành thị phồn hoa, cuộc sống bình thường, cũng không như trong tiểu thuyết hay phim ảnh mà công thành danh toại trở về chốn xưa trả thù.

Bọn họ giờ cuộc sống cũng đã khác nhau, quay lại tìm đã không còn ý nghĩa.

Trương Tri Âm nhất thời nhớ lại chuyện cũ liền im lặng, phía sau Tiểu Kim cùng Đại Đao giận run lên ___ Chuyện này sau khi Trương Tri Âm quay về cũng không nói với người trong tổ, bọn họ cũng đoán được nhất định xảy ra chuyện nhưng không ngờ đến mức như vậy.

Tận thế đã từng trải qua sinh tử, đối với đại đa số người ở đây mà nói thì chuyện sợ nhất là bị đồng đội phản bội, đâm sau lưng. Cho nên nhiều người cảm thấy biện pháp giải quyết của Trương Tri Âm còn rất khoan dung.

Du Khôn nhìn người tình mang hệ Phong – Vương Phong một cái. Hắn sợ Trương Tri Âm có vũ khí bí mật, nếu như vậy nếu giao đấu hắn sẽ không có ưu thế.

Vương Phong lúc đó hiểu ý hắn, biết hắn có điều lo lắng, nói với người phụ trách: “Như vậy có phải là không ổn không? Dù sao khách quý vẫn còn đó”

Vương Phong dù sao cũng là người có tiếng nói trong căn cứ, người phụ trách liền do dự.

Chỉ là hắn chờ Ân Niệm mở miệng, Ân Niệm cũng không cho hắn mặt mũi nào, liến lên hai bước đứng cạnh Trương Tri Âm, dứt khoát nói: “Ngươi bao che hắn? Vậy ngươi vào đội hắn, hai đấu hai”

Vương Phong mang dị năng hệ Phong khá mạnh, như vậy dù cho người nào có vào đội Trương Tri Âm bọn họ cũng nắm chắc phần thắng.

Du Khôn còn chưa kịp vui mừng, chỉ nghe Ân Niệm tiếp tục nhàn nhạt nói:

“Ta vào đội Trương Tri Âm”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.