Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 2


Bạn đang đọc Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ – Chương 2


Lý do Lục Hựu ghét Kỷ Nguyên rất đầy đủ.

Trong giới ai chẳng biết Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy song phương đều yêu nhau, chỉ thiếu chọc thủng lớp cửa giấy cuối cùng mà thôi.

Cũng không đoán được nửa đường xuất hiện một Kỷ Nguyên cứ thế chia rẽ Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy, làm tiểu tam anh trai ruột của mình!
Anh ta tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hận tới mức nôn ra máu, nếu như Ứng Thư Hoán không ở bên cạnh Kỷ Hy, xếp hạng theo thứ hạng thì hạng nhất cũng sẽ thuộc về bản thân anh ta.

Dáng vẻ Kỷ Nguyên thế nào, thân phận ra sao mà thay được anh ta gả cho Ứng Thư Hoán? Bản thân chỗ nào vượt qua anh ta chứ?
Trên mặt Lục Hựu lộ ra biểu cảm khinh bỉ.

Nói tới đê tiện cũng thật sự là chưa từng gặp người đê tiện như thế.

Kỷ Nguyên này cũng không nhìn bản thân mấy cân mấy lượng, sau khi gả cho Ứng Thư Hoán cũng không có nề nếp, mỗi ngày đều trộm tiền của nhà họ Ứng tiếp tế nhà họ Kỷ.

Lục Hựu cũng coi thường nhà họ Kỷ, tuy rằng nhà họ Kỷ sinh ra một Kỷ Hy nhưng suy cho cùng vẫn nghèo, tựa như quỷ hút máu dựa vào Kỷ Hy và Kỷ Nguyên, giương oai cậy quyền thế của nhà họ Ứng, mãi mãi hút máu không có chừng mực.

Kỷ Nguyên gả tới chưa đến một năm thì Ứng Thư Hoán đã thay Kỷ Nguyên xử lý bảy bảy bốn chín chuyện lớn nhỏ rồi, đều là chuyện nhỏ không đáng kể trong nhà, nghiêm trọng kéo sự vượt trội của Ứng Thư Hoán xuống.

Lần này càng quá đáng, từ sau khi Kỷ Nguyên gả cho Ứng Thư Hoán, cậu của Kỷ Nguyên là Thẩm Kiến Thành luôn có chiêu bài đập vào nhà máy ở bên ngoài nhà họ Ứng.

Thẩm Kiến Thành là một người đàn ông chơi bời lêu lổng vô học, vừa háo sắc vừa thích đánh bạc, trước kia trong tay không có tiền thì thôi, sau này dựa hết cả vào cái đùi lớn này của nhà họ Ứng, mở một công xưởng làm hàng giả đồ hiệu ở Quảng Châu, ở đâu cũng khoác lác chiêu bài nhà họ Ứng, còn nợ cho vay nặng lãi hơn 3 tỷ.

Đòi nợ tìm được nhà họ Kỷ, ngày nào cũng hắt sơn, náo loạn nhà họ Kỷ không ai được yên.

Chị gái của Thẩm Kiến Thành… cũng là người mẹ Thẩm Diễm của Kỷ Nguyên đau lòng hắn ta nên đe dọa Kỷ Nguyên xin tiền Ứng Thư Hoán.

Đúng vậy là xin chứ không phải vay.

Thẩm Diễm đã sớm xem Ứng Thư Hoán trở thành con rể của mình nên lấy tiền xin tiền cũng là hợp tình hợp lý, từ trước tới nay đều chưa từng tính toán.


Mà Kỷ Nguyên ở nhà họ Ứng sống cũng không thoải mái như trong tưởng tượng của bọn họ, không có tiền không nói, chính là một người giúp việc của nhà họ Ứng cũng sống có tôn nghiêm hơn “tiểu thiếu phu nhân” của anh.

Bố mẹ của Ứng Thư Hoán coi thường không chút che giấu nào với Kỷ Nguyên, sự đe dọa của Thẩm Diễm và Thẩm Kiến Thành đã làm bên trong của Kỷ Nguyên sụp đổ hoàn toàn….

anh vốn dĩ không xin được một đồng nào.

Kỷ Nguyên hiểu được trong ký ức của nguyên chủ, bởi vì nguyên chủ chết cũng không đồng ý hỏi vay tiền của Ứng Thư Hoán, Thẩm Kiến Thành đã nghĩ ra một cách rất thâm độc, đó là hạ thuốc vào trong trà của Ứng Thư Hoán, muốn nguyên chủ chụp một tấm ảnh “diễm chiếu” của Ứng Thư Hoán rồi bán cho cẩu tử hoặc là báo giải trí để kiếm được chút thu nhập xa xỉ.

Ứng Thư Hoán là đại minh tinh nổi tiếng, ảnh chụp quan hệ như vậy ít nhất cũng phải kiếm được mấy tỷ.

Xem xong ấn tượng của nguyên chủ đối với người nhà trong ký ức, Kỷ Nguyên cạn lời…
Đúng là…không thể dùng từ ngữ hình dung người nhà được.

Kỷ Nguyên lắc đầu, nghĩ thầm rằng bản thân xuyên tới là được cực phẩm họ hàng rồi, khó trách Ứng Thư hoán lại chán ghét anh như thế….

.

“Xuyên qua” là từ mà anh học được từ trong ký ức.

“Mày giả vờ cái gì?” Lục Hựu cảnh cáo anh: “Mày đừng nghĩ có ông cụ Ứng cho mày chỗ dựa thì mày chim sẻ mà đòi biến thành phượng hoàng, cũng không nhìn lại mặt mày xem, Ứng Thư Hoán muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, dựa vào đâu lại ở bên cạnh mày?! Nếu như mày vẫn còn mặt mũi thì sớm ly hôn với Ứng Thư Hoán đi!”
Kỷ Nguyên nhát gan thường ngày đã thay đổi ngẩng đầu lạnh nhạt cười: “Tôi vì sao phải ly hôn với Ứng Thư Hoán?”
Lục Hựu không ngờ Kỷ Nguyên có thể đáp lại, anh ta hơi sửng sốt.

Kỷ Nguyên đi xuống khỏi đường nhỏ cạnh cầu, vừa đi vừa mở miệng: “Dựa theo lời anh nói, Ứng Thư Hoán muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, có lẽ tôi phải ôm chặt đùi anh ta mới đúng chứ sao có thể nỡ ly hôn với anh ta được? Sau khi ly hôn thì hời cho anh quá à?”
Lục Hựu sợ ngây người nhìn biểu cảm của Kỷ Nguyên như nhìn thấy ma: Kỷ Nguyên điên rồi, sao anh dám nói chuyện với bản thân như thế?
Kỷ Nguyên là ai?
Mẹ cậu ta là tiểu tam, anh chính là con trai của tiểu tam.

Con của chuột cũng biết đào hang, con trai của tiểu tam cũng là tiểu tam!
Con trai của tiểu tam vậy mà cũng dám tranh luận với anh ta sao?

Ngọn lửa trong lòng Lục Hựu bốc lên, đi về phía trước hai bước lại chuẩn bị giống trước đây hung hăng tát một cái vào mặt Kỷ Nguyên.

Nắm đấm vừa mới nhấc lên còn chưa kịp hạ xuống mặt Kỷ Nguyên đã bị Kỷ Nguyên chặn đứng lại.

Lục Hựu cảm giác một cỗ sát khí tràn ngập xung quanh mình, trong lòng anh ta nhảy mạnh lên, theo cảm giác từ tay của mình giống như bị kìm sắt kẹp, giống như lập tức sẽ bị đứt ra.

“Kỷ Nguyên! Mày dám chặn tao!” Lục Hựu trừng lớn đôi mắt.

Kỷ Nguyên nhấc cánh tay của Lục Hựu không trực tiếp bẻ lại mà bình tĩnh quan sát bốn phía.

Anh mới tới thế giới này còn chưa hiểu rõ rốt cuộc thế giới này có hình dạng gì, có phải có sự vật còn chưa biết hay không….

dù sao mấy cái hộp sắt đi rất nhanh trên đường cao tốc kia khiến Kỷ Nguyên rất chấn động.

Nếu trên người của người này cũng mang theo một vài công cụ phòng thân lại là thứ Kỷ Nguyên không biết, vậy anh dính đạn mà không thể kêu rồi.

Kỷ Nguyên vẫn không muốn bản thân vừa trùng sinh đã lập tức chết đi đâu, tới cũng đã tới rồi, anh vẫn rất tiếc nuối sinh mệnh mà.

Cũng may là trên người Lục Hựu không có công cụ phòng thân nào, nếu có thì e rằng anh ta đã sớm lấy ra để đối phó với mình rồi.

Nghĩ như vậy Kỷ Nguyên thở phào, lại cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi xác nhận Lục Hựu không có đồng bọn thì mới dùng một sức khéo léo hung hăng đập vào cánh tay của Lục Hựu, sau đó giơ hai ngón ra hung hăng điểm vào vai phải của Lục Hựu.

Một chiêu này giống như chuồn chuồn đạp nước nhìn thì không có hại nhưng thực ra nội lực đã đánh vào trong cơ thể của Lục Hựu, theo cách nói của thời đại này thì gọi là: điểm huyệt.

Kỷ Nguyên điểm vào chỗ huyệt đạo quan trọng trên vai của Lục Hựu, mới đầu không có cảm giác gì nhưng sau một nén nhang e rằng tay của Lục Hựu sẽ đứt ra.

Lục Hựu không có phát hiện ra động tác nhỏ này của anh, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Mày làm cái gì thế? Mày muốn ra tay với tao à?! Chẳng lẽ mày quên tao là ai rồi sao? Mày muốn đắc tội tới nhà họ Lục à?”
Nhà họ Lục?

Kỷ Nguyên khẽ nhíu mày, tìm kiếm trong ký ức một vòng hình như cũng là một nhà có chút danh tiếng.

Nhưng mà ký ức của nguyên chủ tổn thương nặng quá, Kỷ Nguyên chỉ cần hồi tưởng lại một lúc đã thấy đau đầu không thôi rồi.

Lục Hựu thấy Kỷ Nguyên bị nhà họ Lục dọa sợ, thở phào không khỏi tràn đầy đắc ý: quả nhiên vẫn là tên vô dụng đó!
Nhưng mà anh ta cũng không dám khiêu khích Kỷ Nguyên nữa.

Nói thật ra Lục Hựu cũng hơi chột dạ.

Dù sao anh ta chỉ cao 1m76, vì để tiến vào giới giải trí làm diễn viên mà dốc sức giảm cân, bây giờ gầy như một tia chớp, gió thổi cũng có thể thổi bay người tới tận trời xanh rồi.

Mà Kỷ Nguyên nhìn từ trên xuống to lớn tròn tròn, cánh tay có sức hơn cả anh ta, Kỷ Nguyên mọi ngày nhìn thấy anh ta giống như chuột nhìn thấy mèo cứ để anh ta tùy ý sỉ nhục trêu chọc, nhưng hôm nay Kỷ Nguyên giống như thay đổi tính cách, khiến trong lòng anh ta cảm giác một chút sợ hại.

Ngộ nhỡ thật sự đánh nhau thì bản thân nhất định không phải đối thủ của Kỷ Nguyên rồi.

Hơn nữa, Kỷ Nguyên dù không nhận được sự hoan nghênh trong nhà họ Ứng nhưng dù sao cũng là “cháu dâu” của ông cụ Ứng, bình thường lén lút bắt nạt còn chưa tính, hôm nay nhìn dáng kẻ vô dụng như con thỏ nóng nảy muốn cắn người thật sự muốn cáo trạng anh ta trước mặt ông cụ Ứng, đừng nói mỗi bản thân anh ta mà cả nhà họ Lục đều gánh không được…
“Hừ, lần này tha cho mày trước, lần sau đừng để tao nhìn thấy nếu không gặp một lần tao đánh mày một lần!”
Nói xong lời dữ dằn thì Lục Hựu nhìn điện thoại rồi vội vã rời đi.

Kỷ Nguyên cũng không đuổi theo, dù sao anh cũng vừa tới thế giới này không có quyền không có thế, cũng không biết rõ luật pháp của nơi này, đương nhiên làm việc gì cũng cần cẩn thận.

Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo, lúc anh đưa quân đi đánh giặc vẫn biết tới đạo lý này.

Ánh mắt Kỷ Nguyên chỉ tò mò dừng trên điện thoại của Lục Hựu mấy giây lại chuyển tầm mắt ra đường lớn.

Anh nhìn người đi trên đường, gần như người nào cũng đều có một cái hộp nhỏ như thế, không khỏi yên tĩnh nhìn chốc lát.

Một lát sau, bụng của anh kêu một tiếng, Kỷ Nguyên xoa xoa bụng, phục hồi lại tinh thần mới nhận ra bản thân đói tới mức hơi đau dạ dày rồi.

Khi Kỷ Nguyên xuyên tới là bị Ứng Thư Hoán đá ngay xuống giường.

Bây giờ trong người không có xu dính rúi, mò cả người cũng không có một đồng, có bột mới gột nên hồ, Kỷ Nguyên muốn ăn cơm thì phải kiếm tiền đã.

Dựa theo trí nhớ vụn vỡ của nguyên chủ, tất cả tiền của anh đều để ở trong một căn biệt thự trong trung tâm thành phố… đó là nhà tân hôn ông cụ tặng một năm trước lúc anh và Ứng Thư Hoán kết hôn.


Kỷ Nguyên hơi do dự, dù sao bản thân vừa bị Ứng Thư Hoán đuổi đi, bây giờ lại vác cái mặt xám tro này về đúng là thật mất mặt, vậy không phải bản thân dính lấy Ứng Thư Hoán như lời Lục Hựu nói sao?
Từ lúc nối ngôi tới giờ, Kỷ Nguyên chưa từng nhận loại tủi thân như vậy bao giờ.

Sau một lúc lâu, bụng của Kỷ Nguyên càng kêu dữ dội hơn.

Được rồi, Kỷ Nguyên cam chịu số phậ xoa hai má đi vào nhà Ứng Thư Hoán, trong đầu nảy lên một lời thoại: thú nhân vĩnh viễn không làm nô lệ trừ khi cho hơn 200 tệ.

…Có lẽ là ký ức của nguyên chủ.

Anh bất đắc dĩ thở dài, cười nghĩ: đúng là một đồng tiền khó chết anh hùng hảo hán.

Nửa tiếng sau, Kỷ Nguyên đứng ở cửa biệt thự.

Người làm phụ trách quét tước vườn hoa nhìn thấy Kỷ Nguyên thì sắc mặt lập tức thay đổi, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái, nét khinh bỉ không giấu được, sau đó xoay người chạy vào trong nhà.

Kỷ Nguyên vừa tới cửa thì một người ném một cái bình sứ rất lớn từ trong biệt thự ra, anh vội vàng lách người né, nhận sự quở trách của một người phụ nữ rất đẹp: “Cậu còn mặt mũi trở về à! Cậu đã làm cái gì với con tôi rồi?!”
“Rầm…” Đồ sứ hơn mấy tỷ vỡ toang.

Theo ký ức Kỷ Nguyên biết được người phụ nữ xinh đẹp đang tức giận này là mẹ chồng của anh, mẹ của Ứng Thư Hoán: Mộ Ấu Loan.

Đổi lại đời trước, khi Kỷ Nguyên làm hoàng đế ai mà dám bất kính với anh đã sớm bị kéo ra ngoài chém đầu rồi.

Nhưng mà bây giờ đã tới một thời đại xa lạ, anh lại phải đối mặt với nhà họ Ứng có quyền có thế này, Kỷ Nguyên đâu có ngu tới mức dám đối nghịch với nhà họ Ứng chứ.

Khi anh còn là một hoàng tử ở trong cung, được nuôi biết co biết duỗi cẩn thận từ lời ăn đến tiếng nói, tích cách thận trọng, nếu không ngai vàng và sông núi Đại Chu đã không rơi vào tay anh rồi.

Kỷ Nguyên sửa sang lại cảm xúc của bản thân, giương mắt lên lên phòng khách rất ồn ào.

Mộ Ấu Loan và và ba bốn vị bác sĩ tư nhân đang vây quanh Ứng Thư Hoán trên sô pha, mà bố của Ứng Thư Hoán sắc mặt nghiêm chỉnh xanh mét ngồi một đầu khác trên sô pha, thậm chí có một người không ngờ tới – anh trai của anh Kỷ Hy cũng ở trong, hơn nữa vẻ mặt căng thẳng nhìn Ứng Thư Hoán, trong ánh mắt có tia dịu dàng và đau thương.

Sau đó, Kỷ Hy giống như chú ý tới Kỷ Nguyên đưa mắt nhìn qua, trong mắt hơi hững hờ, cũng không muốn chào hỏi anh giống như không quen người em trai này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.