Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 24: Vạch trần


Đọc truyện Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn – Chương 24: Vạch trần

Triều Sinh cũng giống như vừa cắn được một thứ trái cây mọng nước, chất lỏng ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái thấm nhuần cuống họng, đường phân hoá làm chất dinh dưỡng nuôi dưỡng máu thịt. Trong mắt cậu là một rừng hoa hương thơm ngào ngạt, trong dạ dày có hàng ngàn, hàng vạn cánh bướm đang nhảy múa uyển chuyển.

Ngón tay Tầm Chu vẫn chưa buông hai má Triều Sinh ra, da dẻ cậu thiếu niên quá mềm mịn, lại còn lộ vẻ căng thẳng luống cuống đến nỗi khóc không ra nước mắt, làm tâm tình Tầm Chu nhất thời sảng khoái hơn, cười cười hỏi: “Sao còn chưa phản kích?”

Triều Sinh ngẩn người, dùng sức quay mặt đi, dùng hành động biểu thị không cho Tầm Chu ôm má mình nữa.

Tầm Chu vẫn cười khẽ cực thỏa mãn, thu tay về, đứng lên, nhàn nhã nói: “Anh đi đun ấm nước uống.” rồi rời khỏi phòng Triều Sinh.

Sau khi nghe thấy trong phòng bếp quả thật có tiếng động, Triều Sinh mới dám hé miệng miệng thở dốc. Cả người cậu đều nóng rực, đỡ thành giường từ đứng dậy, rồi như mất hết sức lực ngã vào lớp chăn bông.

Hóa ra “hôn” là cảm giác như vậy, cùng xúc cảm hoàn toàn khác khi tự hôn lên cánh tay mình.

Triều Sinh phủ lòng bàn tay lên mặt để hạ nhiệt độ, lại phát hiện chẳng có tác dụng gì, độ nóng không ngừng tăng lên, giống như có một chú rồng phun lửa nho nhỏ muốn phá vỡ vòng vây.

Cậu cho đó là cảm giác thân thể đang nóng chảy, thế nhưng qua rất lâu cậu mới hiểu được, đó là ngũ tạng lục phủ đều ngập tràn cảm giác hạnh phúc. Cậu liên tục nhớ lại cái hôn ngắn ngủi dịu dàng kia, sẽ phân giải cảm giác thỏa mãn này rồi cất giấu từng chút một vào sâu trong lòng, không chia sẻ cho bất kì ai.

Trong phòng khách truyền đến âm thanh của TV, tiếng ồn làm Triều Sinh dần dần bình tĩnh lại, ngẩn người nhìn xám trắng bầu trời ngoài cửa sổ.

Sau khi nhìn thấy vài con chim lướt qua tầm mắt, trong đầu Triều Sinh như có dây cung đột nhiên căng ra, nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, hình như bọn họ vẫn chưa xác nhận quan hệ. Triều Sinh như vừa tỉnh mộng, nụ cười trên mặt cấp tốc biến mất, thay vào đó chính là một chút nghi hoặc.

Trước khi hôn môi trước không có tỏ tình thì có thể hiểu được, phim truyền hình và tiểu thuyết đều thường như vậy, nhưng hôn môi xong rồi mà bây giờ hai người vẫn mờ ám như cũ. Hay là đối với Tầm Chu thì quan hệ của bọn họ đã giống như là tình nhân rồi sao? Chẳng lẽ mình đã bỏ qua ám chỉ gì của Tầm Chu sao? Triều Sinh cân nhắc không ra đáp án, lên mạng kiếm “Sau khi hôn môi với người ta thì phải làm gì?” cũng không tìm được đáp án phù hợp với tình hướng của bản thân, bất đắc dĩ đành phải kể cho Trục toạ độ y nghe.

Dù sao cũng không biết quá rõ về nhau cũng không biết mặt, chính vì nguyên nhân đó nên mới có thể tín nhiệm đối phương.

Trục toạ độ y: Sao cái tên này kì vậy, hôn em rồi còn không nhanh chóng nói rõ ràng, đúng là trai hư mà.

“Không phải.” Triều Sinh lập tức phủ nhận phỏng đoán của y về Tầm Chu, “Là em hôn anh ấy trước.”

Trục toạ độ y: Oooooh dũng cảm ghê ta

“Cho nên có phải là em nên nói không?” Triều Sinh xoắn xuýt, “Nhưng em không nói ra được, em rất sợ, em cảm thấy anh ấy nhất định sẽ từ chối.”

Trục toạ độ y: Không phải anh ta cũng hôn trả rồi sao, sao lại không chấp nhận em chứ.

“Không, không phải ý đó. Anh ấy thích làm em bối rối.”

Trục toạ độ y: Quá đáng thật.

“Cũng không quá đáng lắm…” Triều Sinh vẫn là kìm lòng không đặng thay Tầm Chu giải thích, “Không phải có câu thành ngữ, dục cự hoàn nghênh (*), anh ấy thích làm mấy chuyện như vậy đó.”

(*) dục cự hoàn nghênh: làm điệu bộ

Trục toạ độ y: Em nhìn ra à?

Trục toạ độ y: Thông minh dữ ta.

“Không phải là nhìn ra. Là em cảm thấy vậy.”

Trục toạ độ y: Ừm, bọn em có cảm giác trong lòng.Vậy thì cũng không có gì đáng lo đâu, thuận theo tự nhiên là được.

Trước sự cổ vũ của y, Triều Sinh nhiều ít gì cũng có chút tự tin, nhịp tim cũng dần dần ổn định lại. echkidieu2029

Buổi tối, Tầm Chu đi ra quán cơm gần đó mua hai suất rồi gọi Triều Sinh ra ăn.

Nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Tầm Chu, Triều Sinh cũng được ảnh hưởng, thậm chí còn có cảm giác như bọn họ chưa từng hôn vậy, bình tĩnh ngồi xuống cùng anh ăn cơm nói chuyện.

Đúng, nếu Tầm Chu vẫn như bình thường, vậy mình cũng nên án binh bất động, chứ bây giờ mình chủ động thì có hơi táo bạo quá.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Triều Sinh vẫn là không dám nhìn thẳng Tầm Chu mấy giây liền, giữ nguyên ngữ khí tự nhiên đã là cực hạn của cậu rồi, nếu như nhìn thẳng vào hai mắt Tầm Chu, cậu luôn có cảm giác mình sẽ không nhịn được mà nhếch miệng lên.

Thật muốn nhanh chóng, khẩn trương thẳng thắn với người đàn ông này, mà thẹn thùng đã thành thói quen rồi, nên cậu lại vẫn hi vọng giây phút đó sẽ đến chậm một chút.

Tầm Chu nhân lúc canh còn nóng, múc một bát cho Triều Sinh, “Trên núi không cho bắn pháo hoa, cho nên hôm nay không xem được.”

Nghe thấy quy định này, Triều Sinh không khỏi thất vọng “hả” một tiếng. Thật ra so với ngắm bầu trời đêm mơ hồ không rõ sao trăng thì cậu mong đợi cảnh pháo hoa rực rỡ vút lên không trung hơn. Khi còn bé cậu thích nhất là đốt pháo hoa ngày tết, mà mấy năm gần đây quy định đốt pháo quá nghiêm ngặt, mùa đông của cậu thiếu mất một chút lạc thú.

“Không thích ăn súp lơ hả?” Tầm Chu giương mắt liếc một chút.


Triều Sinh quả thật nửa ngày không động tới cái dĩa đó, nhưng nghĩ tới có lẽ là Tầm Chu cố ý mua cho cậu, Triều Sinh không muốn lưu lại ấn tượng kén ăn cho đối phương, nhanh chóng gắp mấy miếng bỏ vào trong bát, nhai chầm chậm rồi nuốt xuống.

Mẹ cậu thường hay nhắc nhở lúc ăn cơm không thể chỉ nhai một bên hàm, sau một lúc thì phải đổi sang hàm kia. Vì vậy Triều Sinh theo thói quen cắn mấy lần bên trái rồi lại cắn mấy lần bên phải, đến khi hai má dùng sức cân bằng, ở trong mắt người khác tiêu chuẩn ăn uống kì lạ của cậu nhìn như một con thỏ.

Tầm Chu cười khẽ, ra vẻ cúi đầu ăn canh, dùng bát che mặt mình.

“Em từ từ ăn, anh đi tắm.” Tầm Chu rút ra giấy ăn ưu nhã lau miệng, “Đến tám giờ chúng ta ra ngoài.”

“Được.”

Triều Sinh nhìn anh bước vào phòng tắm, khoảnh khắc Tầm Chu quay người đóng dường như đã lơ đãng liếc mắt một cái về phía bên này, Triều Sinh vội vã cúi đầu tránh tiếp xúc ánh mắt.

Tầm Chu rốt cuộc không nhịn được giương khóe miệng thật cao, nhìn Triều Sinh một cái, rồi mới đóng cửa lại.

Rất nhanh sau đó Triều Sinh nghe thấy trong phòng tắm có tiếng vòi hoa sen, cậu đặt đũa xuống, lau khô miệng, rồi thoa một lần son nữa.

Lát nữa ra ngoài có cần mang khăn quàng cổ không nhỉ, phối với cái áo khoác mới mua tháng trước rất thích hợp nhưng hôm nay khi ra ngoài đã mặc áo lông rồi, nếu như buổi tối đổi một cái áo khoác, nhất định sẽ làm Tầm Chu nghĩ là mình cố ý thay cho anh xem.

Triều Sinh do dự mãi không quyết định, trở về phòng muốn đem hai cái áo ra thử.

Lúc vào phòng thấy màn hình điện thoại trên giường đang sáng lên, Triều Sinh đi tới nhìn thấy có mấy tin nhắn Mê Lam chưa đọc. Cậu không nghĩ nhiều, mở ra đăng nhập, lại phát hiện biểu hiện trên khung chat là Tô Lăng Lan.

Tô Lăng Lan: Triều Sinh Triều Sinh năm mới vui vẻ!

Tô Lăng Lan: Cậu mở quà tôi tặng chưa?

Nhìn ngữ khí nhiệt tình của đối phương, Triều Sinh cũng không tiện đáp lạnh nhạt, dành phải uyển chuyển nói: “Tôi vẫn còn đang giữ nó.”

Tô Lăng Lan: Thật ra thì nói là quà tôi tặng, không bằng coi nó là bất ngờ Tầm Chu cho cậu đi.

Triều Sinh hơi kinh ngạc, “bất ngờ của Tầm Chu” lẽ nào đồ là Tầm Chu uỷ thác Tô Lăng Lan chuyển giao sao? Không đúng, hôm nay Tầm Chu đã nhắc nhở cậu phải cảnh giác Tô Lăng Lan, rõ ràng là không hy vọng mình mở quà.

Nhưng nếu ý của Tô Lăng Lan là trong hộp là đồ có liên quan đến Tầm Chu, Triều Sinh quả thật cũng không kiềm chế nổi nội tâm hiếu kỳ, hỏi: “Liên quan gì đến Tầm Chu?”

Tô Lăng Lan: Liên quan lắm chứ, đây là những gì thầy Tầm tỉ mỉ chuẩn bị vì cậu.

Tô Lăng Lan: Không đúng, đây là Trục toạ độ y chuẩn bị vì cậu.

Khi nhìn thấy cái tên kia, trong đầu Triều Sinh có cái gì đó muốn nổ tung. Cả người cậu cứng ngắc tại chỗ, có chút đứng không vững.

Những dòng suy nghĩ “Tại sao cậu ta lại biết?” chen chúc trong trí óc, Triều Sinh sững sờ chốc lát rồi mới chậm rãi chuyển mắt đến hộp quà kia.

Nếu như Tô Lăng Lan nói có liên quan Tầm Chu, Triều Sinh hoàn toàn có thể không để ở trong lòng; nhưng người bạn bí mật nhất của cậu lại bị Tô Lăng Lan thoải mái nói ra, Triều Sinh cảm giác như cậu bị người ta bóp nghẹt yết hầu.

Lần này dính đến bí mật của cậu, cậu không có cách nào bình tĩnh quên món quà kia được, trực tiếp cầm lên xé giấy gói. Mở hộp ra, phát hiện bên trong là một cuốn sổ màu nâu đậm.

Nội dung vài trang đầu tiên không có gì đặc biệt, Triều Sinh nghi hoặc lật tiếp về phía sau, rốt cuộc cũng kinh ngạc nhìn thấy một cái tên vô cùng quen thuộc.

Trục toạ độ y, nam, hai mươi sáu tuổi, tài xế xe chở hàng, đối tượng yêu qua mạng là Trục toạ độ xz, Triều Sinh trố mắt, ánh mắt lơ lửng không cố định xem lướt nội dung, thậm chí còn thấy được một phần danh sách tên là “Sở thích của Trục toạ độ xz”, toàn bộ đều là sở thích của mình.

Đây là cái gì?

Cậu nhất thời không hiểu nổi tình hình trước mắt, lâm vào hoàn cảnh không biết làm sao.

“Cậu đã viết mã hack gì?” Triều Sinh nắm điện thoại, đầu ngón tay run rẩy gửi tin nhắn cho Tô Lăng Lan, “Đừng có quấy rối bạn của tôi!”

Tô Lăng Lan: Gì mà dữ với tôi quá dợ

Tô Lăng Lan: Tôi có lòng tốt không muốn để cho cậu tiếp tục bị thầy Tầm lừa gạt thôi mà TAT

Thấy cậu ta lần thứ hai nhắc tới Tầm Chu, Triều Sinh lúc này mới chú ý tới nét chữ trong cuốn sổ rất quen mắt. Cậu đã lên lớp Tầm Chu nhiều lần, đã sớm nhớ kỹ những dòng chữ tiếng Anh mạnh mẽ kia. Nhưng cuốn sổ này phần lớn đều là tiếng Trung, dù thoạt nhìn khá quen mắt, Triều Sinh cũng không tin những thứ này là Tầm Chu viết. echkidieu2029

Sao có thể chứ.

Anh hoàn toàn không phải là người như vậy.


Một khi đã tin tưởng Tầm Chu vô điều kiện, Triều Sinh nhất định cho rằng Tô Lăng Lan nói láo, đang cố tình chia rẽ tình cảm, làm cậu phân tâm. Ai biết người này dùng biện pháp gì phát hiện bí mật của cậu, với những thông tin mà cậu hiểu về y, nói chung hoàn toàn không thể tin tưởng được những lời quỷ ma này.

Triều Sinh giận không nhịn nổi chặn luôn tài khoản Mê Lam của Tô Lăng Lan, ngay cả số điện thoại cũng xóa luôn.

Sau đó cậu ném cuốn sổ sang một bên, định nhắc nhở y chú ý bảo vệ quyền riêng tư.

Đáng tiếc hiện tại y không online, tình huống phức tạp như vậy cậu không tiện giải thích. Tiện tay lật qua lật lại ghi chép nói trước lúc trước, Triều Sinh có chút áy náy, dù sao y cũng là vì cậu mới bị Tô Lăng Lan tìm tin tức cá nhân.

Triều Sinh nhìn một chút, chợt phát hiện đối thoại của cậu và y có gì đó không ổn.

Cậu nhăn mày, một lần nữa nhìn nội dung nói chuyện hồi chiều.

Nhưng em không nói ra được, em rất sợ, em cảm thấy anh ấy nhất định sẽ từ chối.

Không phải anh ta hôn trả rồi sao, sao lại không chấp nhận em chứ.

Trực giác Triều Sinh thấy có gì đó thiếu thiếu, kéo lên trên nữa xem, nội dung tin nhắn chỉ có kể cậu chủ động hôn Tầm Chu.

Cả trước và sau câu “Là em hôn anh ấy trước”, đều không hề có một câu nhắc tới chuyện Tầm Chu hôn lại.

Triều Sinh ngẩn ra, phát hiện này đánh cậu đến bối rối, đôi môi hơi mở ra không phát ra được tiếng nào.

Không phải anh ta hôn trả rồi sao. Không phải anh ta hôn trả rồi sao.

Đúng rồi.

Tại sao y lại biết?

Triều Sinh ngẩn ngơ, trí óc cậu giống như từ chối thâm nhập suy nghĩ về vấn đề này.

Vừa nãy cậu đã nhận định Tô Lăng Lan lén lút làm gì đó, sổ ghi chép là viết linh tinh, nhưng chi tiết nhỏ như chuyện Tầm Chu hôn lại cậu phải giải thích thế nào đây, sự thật đang bày ở trước mắt, đáp án vô cùng rõ ràng.

Triều Sinh phàm là còn có một chút khí lực nào cũng đều muốn dùng để lừa mình dối người.

Trên thế giới này ngoại trừ Tầm Chu, không có ai biết đến chi tiết nhỏ về nụ hôn đầu của cuậ.

Hai chân Triều Sinh mất đi trọng tâm, lập tức ngã ngồi trên giường, thân thể như cứng đờ trong đêm đông, dòng máu chảy ngược dần nguội lạnh.

Cho nên, là Tầm Chu sao?

Từ những câu dò hỏi cậu “Muốn thử chút không?” lại tới lời rủ cậu yêu qua mạng, từ lúc cậu lấy tên là “Trục toạ độ xz” đến khi nói “Thích em”, từ lúc cười hỏi cậu “Không phải em đang đố kị một cách nghiêm túc chứ?” lại tới “Em phải chủ động đi”…

Toàn bộ đều là Tầm Chu sao?

Những câu hỏi này cũng có thể gọi là đáp án, từ khi mơ hồ hiển hiện trong đầu, rồi giống như là được điều chỉnh tiêu cự dần dần trở nên rõ nét hơn, làm Triều Sinh thẫn thờ.

Là anh ấy.

Não Triều Sinh chủ động tiếp nhận chân tướng này, rồi bắt đầu kích thích trái tim cậu.

Cậu có thể cảm giác được sức lực dần tan biến khỏi cơ thể, có thể cảm giác được dòng nước mắt của mình chẳng có gì kìm chế nổi.

Hóa ra từ lúc bắt đầu thì Tầm Chu đã biết rồi.

Nhưng người đàn ông này vẫn không nói gì, vẫn luôn không kiêng kị gì tiếp tục theo dõi khát vọng của cậu.

Sau khi ý thức được chuyện này, tất cả lá bài tẩy của Triều Sinh lập tức bị nghiền nát.

Hóa ra từ lúc bắt đầu, mình chính là một đứa ngu ngốc đắc ý mà cũng không biết từ lâu mình đã thành một thằng hề cam tâm tình nguyện thổ lộ tiếng lòng với một người chưa từng gặp mặt.

Thổ lộ chính là những tiêu cực, mẫn cảm, bất kham mà cậu đụng vào mình liền nát tan; là tất cả những ái mộ, khát vọng, ngóng trông cậu đối với Tầm Chu vừa chạm vào liền bốc cháy.

Hóa ra hết thảy ngây ngô và hoang mang mình cực lực ẩn giấu trước mặt Tầm Chu, đều bị đối phương dễ dàng nhìn thấu cả rồi; những bí mật vừa chua xót vừa ngọt ngào cậu cẩn thận che giấu, đều chẳng còn gì che thân trước mặt Tầm Chu.


Cậu còn kìm lòng không đặng đi đố kị người khác, cậu còn không biết tự lượng sức mình mà mong đợi được Tầm Chu hôn.

Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao Tầm Chu thường hay nở nụ cười với mình, ấm áp đủ làm băng tan, bây giờ nhìn lại sợ tất cả đều là trào phúng cao cao tại thượng.

Chẳng trách Tầm Chu lại cười khi hôn mình, hóa ra không phải có cảm giác trong lòng, mà là nhân từ thương hại cậu nên giúp cậu thực hiện nguyện vọng; chẳng trách hôn xong còn bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, hóa ra chỉ là còn muốn núp trong bóng tối nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu khi mở cờ trong bụng.

Nhìn ra sự sỉ nhục mà đối phương hời hợt dành cho mình, Triều Sinh lại chỉ có thể căm tức mà thôi, dù nước mắt đã tràn mi, cậu cũng phải bó tay.

Xưa nay đều chưa từng mất mặt như vậy, cũng chưa từng có thích một người như vậy, còn căm hận người ấy đến vậy.

Giọt nước mắt theo gò má lăn xuống khóe miệng từng được Tầm Chu hôn, Triều Sinh nhất thời không thể hô hấp nổi, chỉ có thể nghẹn ngào vài tiếng.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Triều Sinh mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn vào vị trí của Tầm Chu.

Không được, không thể gặp anh ta, không thể bị anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình bây giờ.

Triều Sinh hoảng loạn dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, nhưng vừa nhìn vào gương, vẫn nhìn thấy viền mắt đỏ lên và gương mặt đầy nước mắt.

Cậu chỉ có một mục tiêu kiên định, đó chính là “Không thể mất mặt trước mặt Tầm Chu”, không thể lại cho đối phương cơ hội lén lút cười nhạo mình.

Triều Sinh cầm áo khoác lên, đến dép lê cũng không kịp thay, liền vội vã rời khỏi nhà trọ. Bên ngoài không khí rất lạnh, nhưng hơi thở của cậu lại rất mạnh mẽ, cũng không cảm giác được độ lạnh trên chân.

Ở bên ngoài đi dạo một vòng rồi trở về, sắc mặt chắc sẽ khôi phục bình thường phải không, nếu như Tầm Chu gọi điện thoại hỏi, thì nói mình chán quá nên ngồi cáp treo lên núi trước, không được, mình bây giờ vừa mở miệng sẽ nghe ra giọng vừa khóc xong, giải thích Tầm Chu khẳng định không tin. Vậy mình sẽ giả bộ tín hiệu trên núi không tốt, không nhìn thấy cuộc gọi tới.

Triều Sinh lê dép đi đến chỗ bán vé cáp treo.

Tuy rằng đường cáp treo đầy đen sáng lấp lánh, nhưng trên núi không hẳn cũng sáng sủa như thế nhỉ, Triều Sinh ngẩng đầu nhìn lại, nắm chặt trong tấm vé trong tay, bước vào một buồng trống.

Nếu như ánh sáng trên núi không đủ, chờ một lát Tầm Chu đến, chắc sẽ không nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ của mình. Triều Sinh thấp thỏm nghĩ.

Chỉ cần kiên trì qua hôm nay thôi, đừng để tâm trạng bị phát hiện là được rồi. Sau đó sẽ không quen ai trên mạng nữa, cũng sẽ không thích người đàn ông này nữa.

Triều Sinh che kín áo lông trên người, không chớp mắt nhìn chằm chằm lên sàn trong buồng cáp treo, không dám nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Thật ra cậu sợ độ cao, nhưng khi Tầm Chu hỏi cậu có sợ độ cao không, thì cậu lại càng sợ bại lộ mình là một người nhát gan trước mặt Tầm Chu, cho nên thẳng thắn lắc đầu.

Không ngờ Tầm Chu còn đáng sợ hơn độ cao, đem phần tình cảm sâu trong nội tâm cậu lôi ra ngoài, rơi rớt không còn sót lại chút gì.

Triều Sinh rụt cổ, hai tay vòng qua ôm lấy vai. Cậu cảm giác mình giống như một chú chó mất chủ không thứ che thân đứng trong khoảng trời toàn là băng tuyết, thương tích đầy mình cố thủ tia hy vọng cuối cùng.

Sau khi Tầm Chu tắm rửa xong từ buồng tắm đi ra, sợ Triều Sinh cho là anh không biết xấu hổ muốn đùa giỡn lưu manh, nhanh chóng về phòng ngủ thay quần áo chỉnh tề rồi mới ra ngoài gõ cửa phòng Triều Sinh. Nhưng đi tới cửa, anh phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình anh, không biết Đoạn Triều Sinh chạy đi đâu rồi.

Tầm Chu không chút nghĩ ngợi gọi điện thoại cho đối phương, không bắt, gọi lại, vẫn không bắt.

Anh liếc mắt vào phòng, nhìn thấy mấy bộ quần áo rơi trên mặt đất, liền trực tiếp đi vào nhặt bỏ lên giường. Tầm mắt dời qua một bên, anh chợt nhìn thấy cuốn sổ màu nâu quen thuộc.

Hoàn toàn không ngờ vật này lại xuất hiện ở đây, cho nên mới đầu Tầm Chu mới không để ý đến.

Thế nhưng khi anh lấy lại tinh thần đến, đầu óc chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Anh nhanh tay cầm lên, nhìn thấy nội dung bên trong thì tim anh chìm xuống. Nhìn lại trên sàn là một đống giấy gói quà nhăn nhúm tán loạn.

Nhất thời hiểu rõ đây là trò của Tô Lăng Lan.

Tầm Chu nhíu mày, ném cuốn sổ sang một bên, cầm áo khoác lên đi ra ngoài tìm người.

Hỏi thăm ông chủ nhà trọ đã gặp Triều Sinh, biết được cậu đi về hướng cáp treo, rồi đi vào hỏi người bán vé quả nhiên cách đây không lâu có một cái chàng trai thanh tú đi một mình.

Tầm Chu ngồi cáp treo lên núi, đi vài vòng, nhanh chóng phát hiện thân ảnh người muốn tìm. Mang dép bước đi rất chậm, vừa đi vừa ngẩn người.

Tầm Chu ở sau lưng gọi cậu: “Đoạn Triều Sinh!”

Triều Sinh phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, sau đó liền hốt hoảng quay người lại làm bộ không nghe thấy.

Tầm Chu bất đắc dĩ thở dài, bước nhanh đi tới, choàng khăn quàng cổ cho Triều Sinh.

“Sao đi ra ngoài mà không thay giày?” Giọng điệu Tầm Chu giống như đang mắng yêu, “Điện thoại cũng không bắt, em không chờ anh sao?”

“Em…” Triều Sinh dựa theo đáp án đã chuẩn bị, “Chán quá, cho nên lên đi dạo trước.”

Giọng hơi khàn, Triều Sinh lúng túng ho khan hai tiếng, làm bộ cổ họng không thoải mái, để đón lấy cơ hội danh chính ngôn thuận không cần nói lời nào.

Tầm Chu cúi đầu nhìn dép lê trên chân cậu, may quá vẫn còn mang vớ.

“Đồ Tô Lăng Lan đưa, em xem rồi sao?” Tầm Chu hỏi.

Không nghĩ tới đối phương lại hỏi trực tiếp, Triều Sinh nhất thời nghẹn lời, cuống họng nghẹn ngào không lên tiếng.


Đèn trên núi tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đủ chiếu rọi mặt hai người, Tầm Chu nhìn đôi mắt đen láy của Triều Sinh từ từ nặn ra ánh sao.

“Anh vốn dự định vẫn sẽ giấu em.” Trên mặt Tầm Chu không còn nụ cười thường ngày, đến cả ánh mắt cũng cực kỳ nghiêm túc, “Anh nghĩ nếu như có một người có thể mặc cho em phát tiết tâm trạng cũng được rồi, phiền não của em, khổ sở của em, tâm ý lạnh lùng của em, đều có thể tìm người đó nói. Nhưng anh đã quá tham lam, còn muốn làm em ỷ lại người đó, yêu thích người đó.”

Nghe được đối phương chính miệng thừa nhận chuyện mình che giấu thân phận, tất cả những nỗ lực Triều Sinh vừa nãy đã kiến thiết trong lòng liền sụp đổ.

Cậu thiếu niên cắn chặt hàm răng, đến nỗi lỗ mũi cũng ê ẩm đau. Nhưng khi Tầm Chu lại nói câu: “Sau đó anh sẽ để người đó biến mất”, Triều Sinh đột nhiên không kìm chế được nỗi lòng, nước mắt ào ào rơi xuống.

Cậu nhanh chóng nhấc cánh tay che mắt, không muốn để Tầm Chu nhìn thấy mình khóc khó coi quá.

Giống như mơ một giấc mộng đẹp, tỉnh lại rồi sau đó muốn có ngủ lại cũng chẳng trở về được.

Tầm Chu vươn tay vặn bờ vai cậu để hai người mặt đối mặt, sau đó thử đẩy tay cậu ra. Triều Sinh nhất quyết không để cho Tầm Chu nhìn thấy đôi mắt của mình, một nửa yếu đuối một nửa tức giận, không hề bình tĩnh, nhất định phải cố gắng dùng cánh tay ngăn lại. reup là chó

“Vậy sau này lúc em còn muốn phát tiết tâm trạng…” Triều Sinh dùng sức cắn môi, “…cũng không thể nói với ai nữa.”

Tầm Chu vươn tay chùi nước mắt dưới cằm cậu, dịu dàng trả lời: “Nói với anh.”

Trái tim Triều Sinh như là bị người trước mắt này bóp nghẹt, cậu thở gấp hai tiếng, điều chỉnh giọng nói của mình: “Vậy sau này những chuyện em muốn nói với anh…”

Không chờ Triều Sinh nói ra phần sau, Tầm Chu liền giơ cánh tay lên, quyết liệt ôm người vào trong lòng, “Cũng nói với anh.”

Nước mắt Triều Sinh nhanh chóng làm ướt lồng ngực Tầm Chu.

“Sao có thể nói với anh được nữa?” Triều Sinh rốt cuộc chịu buông cánh tay xuống, đầu vùi thật sâu vào trong lòng Tầm Chu, càng muốn kìm lại nước mắt thì càng tủi thân đến muốn khóc, “Anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi, sao em còn nói với anh được nữa?”

Tầm Chu giơ tay xoa xoa tóc cậu, liền không nhịn được cúi đầu hôn một chút.

Anh nhỏ giọng than thở: “Anh biết tất cả mọi chuyện, nhưng em thì chẳng biết cái gì.”

Tầm Chu ôm chặt cậu, chậm rãi nói: “Cuối tháng năm là lần đầu tiên anh gặp em, hôm đó mưa rất lớn, lúc đó anh rất muốn hỏi ngươi, sao không nhanh chóng chạy đi trú.”

“Sau đó khi khai giảng, anh thấy em làm việc ở thư viện, anh thật sự rất bất ngờ và vui vẻ. Nhưng anh nhanh chóng phát hiện, muốn gây chú ý với em khó quá, anh mượn em hai mươi ba quyển sách, em chỉ ngẩng đầu nhìn anh đúng một lần.”

Triều Sinh vùi ở trong lồng ngực anh, sửng sốt, hoàn toàn không nhớ rõ bọn họ đã gặp nhau sớm như vậy.

“Giấy nhắc nhở của thư viện là anh cố ý xé?” Cậu chợt nhớ tới chuyện này.

“Phải.”

“Anh còn cố ý để em đến nhà trọ của anh tìm?”

“Phải.”

Triều Sinh nhíu chặt lông mày, đầu không nhịn được nhẹ nhàng đụng vào ngực Tầm Chu.

Tầm Chu thích mình.

Cậu rốt cuộc cũng xác định được rồi.

Anh thích mình giống như mình thích anh.

Tầm Chu ôm chặt cậu, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Bây giờ anh có thể biết tại sao em khi đó thà rằng đội mưa, cũng phải bắn nốt mũi tên cuối cùng.”

“Bởi vì em… không muốn mất mặt.” Hơi thở ấm áp của Tầm Chu phả lên đỉnh đầu Triều Sinh, “Giống như bây giờ, muốn mắng anh, nhưng ngoài miệng lại nhẫn nhịn không nói.”

Triều Sinh im lặng chốc lát, cuối cùng giọng cậu mệt mỏi phát ra: “Em còn tưởng rằng mỗi lần gặp anh, đều là trùng hợp “

“Ừm.” Tầm Chu có chút thất vọng cười rộ lên, “Lần đầu tiên ở thư viện nhìn thấy em đúng là trùng hợp, biết được số điện thoại của em, kết bạn với em trên Mê Lam cũng là trùng hợp. Trước đây anh từng nghĩ, chắc đợi đến khi anh mượn đến quyển sách thứ hai mươi bốn em sẽ nhớ được anh, nhưng mà…”

“Nhưng cái phương pháp phó mặc cho số phận này chậm quá, anh muốn nhanh chóng làm quen với em, so với trùng hợp, so với số mệnh an bài, sẽ nhanh hơn, nhanh hơn một chút.”

Yên tĩnh vài giây, Tầm Chu cúi đầu, trịnh trọng nói một câu: “Xin lỗi em.”

Sau đó chính là: “Là anh từ lâu đã có âm mưu… muốn tiếp cận em.”

Triều Sinh không biết khi nào đã ngừng chạy nước mắt, kinh ngạc dán vào lồng ngực Tầm Chu.

Cậu còn đến không kịp nghĩ nên trả lời thế nào, cách đó không xa bỗng nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, cậu theo phản xạ hơi rụt vào trong lòng Tầm Chu. Vừa quay đầu, liền thấy một tràng pháo hoa đỏ đỏ tím tím bắn ra, ánh lửa nhỏ xuống từng bông.

Tầm Chu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Triều Sinh, đập tan nỗi kinh hoảng của cậu, sau đó cười khẽ nói: “Không phải em nói rất lâu rồi không ngắm pháo hoa sao, trên núi không cho bắn, anh đành phải làm phiền vài ngườ ở dưới tìm vị trí tốt, khá an toàn, hơn nữa em ở đây vừa vặn có thể nhìn thấy.”

Tạp âm pháo hoa ở bên tai quá vang dội, hoàn toàn che lấp giọng Tầm Chu, Triều Sinh chỉ biết là anh vừa nãy đang nói gì đó, lại không nghe rõ nội dung cụ thể, vì vậy ngẩng đầu dùng cặp mắt sưng tấy nhìn anh.

“Anh nói cái gì?” Triều Sinh gần như phải hét to để hỏi anh.

Tầm Chu lắc đầu một cái, cúi người, đôi môi kề sát ở bên tai Triều Sinh: “Năm mới vui vẻ, quà chính là anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.