Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 10


Đọc truyện Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn – Chương 10

Người bình thường nếu như nhìn thấy người khác nói xấu sau lưng mình, nhất định cũng sẽ hơi tức giận, hoặc là tủi thân, oan ức. Nhưng Tầm Chu không hề, tố chất tâm lý của anh trời sinh đã vững vàng, vừa nhìn thấy Đoạn Triều Sinh chửi mình, anh lập tức tràn đầy phấn khởi hỏi: “Tức cỡ nào?”

Triều Sinh kể chuyện Tầm Chu mua cùng một loại cung với cậu cho y nghe. Nhưng sau khi nói xong, Triều Sinh cũng gần như nguôi giận.

Cậu không muốn xả giận về các mối quan hệ trong cuộc sống ra cho y nghe, như vậy sẽ làm người ta thấy cậu lòng dạ hẹp hòi, sẽ để lại ấn tượng xấu cho y.

Trục toạ độ y: Chắc người ta chỉ là muốn thân thiết với cậu hơn cho nên mới dùng đồ giống cậu thôi.

“Vậy thì quên đi.” Triều Sinh xóa bỏ suy đoán của y: “Tôi chả thèm tiếp cận với loại người như vậy.”

Loại người như vậy…

Đầu ngón tay của Tầm Chu nhẹ nhàng gõ vào cây cung trong lồng ngực, hơi kinh ngạc. Số lần anh nói chuyện với Đoạn Triều Sinh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không ngờ đối phương đã phân loại tính cách mình thành ra như vậy rồi.

Cho nên anh trực tiếp hỏi: “Loại người như vậy là sao?”

Trong đầu Triều Sinh không có từ nào để hình dung Tầm Chu, ấn tượng duy nhất chính là trước đây không lâu nghe người khác nói cái từ “trai hư.”

Sau khi Tầm Chu nhìn thấy hai chữ kia, ngón tay anh dừng lại, lần này anh lại càng hứng thú: “Là sao, hư cỡ nào?”

Trục toạ độ xz: Anh ta, nam nữ đều chơi.

Trục toạ độ xz: Bạn trai cũ của anh ta từng cắt cổ tay vì anh ta, bạn gái cũ thì phá thai vì anh ta.

Triều Sinh do dự một chút, bổ sung một câu “Nhưng mà những chuyện này đều là tôi nghe người khác nói thôi.”

Khóe miệng Tầm Chu nhịn cười, liên quan tới những lời đồn đãi này anh thờ ơ không để tâm, nhưng anh vẫn để ý trong lòng Đoạn Triều Sinh nghĩ về anh như thế nào.

Trục toạ độ y: Đúng là hư thật, cách xa anh ta một chút, cẩn thận anh ta lại nhìn trúng cậu.

“Vậy thì không đâu.” Triều Sinh đối với chuyện này rất yên tâm, “Anh ta nhìn tôi không vừa mắt.”

Cũng không phải Triều Sinh tự ti, mà là cậu tự mình biết mình. Tầm Chu thoạt nhìn chắc là thích kiểu người chịu chơi, tối thiểu, có thể thực hiện được giấc mộng “cùng người yêu du lịch thế giới”, cũng sẽ tìm người yêu có trình độ tiếng Anh tương đương chứ không thì ra khỏi biên giới thì khó giao tiếp lắm.

Huống chi nhìn từ tuổi tác, trong mắt Tầm Chu cậu chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, chứ không thì anh làm gì mà cứ hay dùng danh xưng “thầy Đoạn” để trêu ghẹo cậu.

“Sao lại không vừa mắt?” Tầm Chu nhìn điện thoại, thầm thì.

Không chỉ nhìn trúng em, còn muốn dẫn em đi du lịch thế giới nữa kìa.

“Thật ra tôi thấy anh ta phiền, cũng không phải bởi vì người khác nói anh ta hư hỏng.” Triều Sinh gửi một hàng chữ, “Chủ yếu là người này, cả ngày rảnh rỗi có chuyện gì cứ đi thư viện mượn sách, bà mẹ, mượn xong còn không thèm trả.”


Trục toạ độ y: Quá thời hạn không trả, không phải là bị đền tiền sao?

“Phải đó, nhưng anh ta ở đối diện nhà tôi, không thể nào cứ bảnh mắt ra là lại đi phạt tiền anh ta được.” Triều Sinh nói, “Lúc trước nhắc nhở anh ta, tôi còn chẳng biết phải mở miệng làm sao, cả xưng hô cũng không có.”

Tầm Chu lúc này mới nhớ ra, Đoạn Triều Sinh quả thật chưa từng gọi tên anh ở trước mặt, cũng không gọi là “thầy Tầm”, vẫn luôn dùng đại từ để thay thế.

Anh còn tưởng rằng đối phương xem thường xưng hô với anh, hóa ra là vì cảm thấy không đủ lịch sự mà khổ não à.

Trục toạ độ y: Trực tiếp gọi tên không được sao?

“Anh ta lớn hơn tôi nhiều, còn là thầy giáo của bạn tôi, gọi thẳng tên thì kì quá.”

Trục toạ độ y: Vậy thì gọi là anh.

“Ai thèm.” Triều Sinh nhìn màn hình cười nhạo một tiếng, đánh mấy chữ, “Anh ta mà xứng á?”

Tầm Chu: “…”

Trục toạ độ y: Vậy gọi là thầy đi, dù gì ở trong môi trường học đường gọi như vậy cũng ổn

Bảo cậu gọi Tầm Chu một tiếng thầy, suy nghĩ kỹ một chút còn có chút không phục. Nhưng Triều Sinh nghĩ tới nghĩ lui cũng không có lựa chọn tốt hơn, liền miễn cưỡng tiếp nhận.

Ngày lễ tạ ơn, cũng là sinh nhật mười chín tuổi của Triều Sinh. Cậu ngồi xe buýt đường dài về nhà, mới vừa lấy chìa khóa mở cửa, liền nghe thấy mẹ ở trong phòng to tiếng.

Đang cãi nhau với ba cậu, không bằng nói là bà đơn phương to tiếng. Ba cậu tính tình ấm áp, nhiều năm như vậy bị vợ mắng quen rồi, mặc cho bà tức giận ông cũng có thể thờ ơ ngồi ngẩn người trên ghế salông. Có lúc Triều Sinh không nhìn nổi, qua nói vài câu, kết quả lần nào cũng là ba đứng đứng dậy trước khuyên nhủ cậu.

Cho nên sau này khi bọn họ lại cãi nhau vì mấy chuyện dù lớn dù nhỏ, Triều Sinh đều giả bộ không nghe thấy, đóng cửa một cái làm chuyện của mình.

“Hửm, con về làm gì?” nghe thấy cửa nhà có động tĩnh, mẹ cậu cầm cây chày cán bột bước nhanh tới.

Lông mày Triều Sinh nhíu lại, khó hiểu nhìn mẹ, “Con về đón sinh nhật…”

“Ai ôi, suýt chút nữa là mẹ quên rồi.” Mẹ cậu lúc này mới nở nụ cười vui vẻ, “Mấy ngày nay mẹ bị ba con làm cho tức chết, con về thật đúng lúc, hỏi ổng xem ổng lấy tiền trong nhà làm cái gì rồi.”

Nhìn thấy hai mắt bà long sòng sọc, lòng Triều Sinh chìm xuống giọng cũng không lớn: “Chắc lại đi đánh đề hả?”

“Ổng giấu mẹ mua xe mới!” Mẹ trừng mắt một cái đến ba cậu đang ngồi trong phòng ngủ: “Cứ đòi mua xe đi du lịch với đồng nghiệp, chuyện lớn như vậy cũng không thèm bàn với mẹ, tiền của ổng chẳng lẽ không có phần của mẹ sao?”

Sau khi biết được nguyên nhân mẹ tức giận, Triều Sinh yên lòng, lặng lẽ lườm một cái.


Nhà cậu cũng không nghèo, cái xe kia đã lái cả chục năm nay, bây giờ cũng nên đổi cái mới rồi. Nhưng mà Triều Sinh không dám mở miệng nói, tính mẹ cậu nóng, nếu như không đứng cùng thuyền với bà, thì bà sẽ chĩa mũi dùi vào cậu.

Bà bỏ chày cán bột vào lại nhà bếp, rửa sạch tay, nói với Triều Sinh: “Giờ mẹ đi đặt bánh kem cho con, chờ chút nha.”

“Tôi đã đặt rồi.” Tiếng ba cậu từ trong phòng vọng ra.

Mẹ cậu lại nhặng xị lên: “Ơ, ông còn nhớ hôm nay sinh nhật con mà lại chẳng nói tiếng nào cho tôi biết.”

Triều Sinh lúc thường đã quen với không khí yên tĩnh ở thư viện rồi, vừa nghe tiếng ồn ào liền đau đầu. Cậu níu lấy cánh tay mẹ, bất đắc dĩ khuyên bà: “Được rồi mà mẹ.”

Chờ cảm xúc của bà bình tĩnh lại, Triều Sinh mới vào nhà bếp giúp bà nấu ăn. Trước đây mười ngón tay cậu không dính nước mùa xuân, nhưng từ sau khi ngưng việc học thì cảm thấy hổ thẹn, cho nên ở trước mặt người lớn trong gia đình thì rất ngoan ngoãn, học làm cơm học làm việc nhà, giúp bọn họ giảm bớt gánh nặng.

“Sao rồi, có thân với các đồng nghiệp không?” Mẹ hỏi cậu, “Lúc ở cùng với người ta thì dẻo mồm một chút, đừng có im lìm như lúc con ở nhà.”

“Con làm gì có đồng nghiệp nào thân đâu, trong thư viện chỉ có mấy người như vậy, toàn là phụ nữ trung niên, con với mấy thím đó nói cái gì?”

“Vậy con đi làm quen với các giáo viên, sinh viên gì đó nữa, mẹ đã nói với con rồi mà con cứ quên, trường con không phải nhiều người nổi tiếng lắm sao, MC hay đạo diễn gì đấy.”

Triều Sinh ghét nhất là tư tưởng kiếm bạn ích kỉ của mẹ, nhưng cậu không dám cãi lại, không thể làm gì khác hơn là thở dài, qua loa đáp: “Biết rồi biết rồi, con nhớ kỹ rồi.”

Sợ bà lại tiếp tục lải nhải, Triều Sinh quay người mở khóa vòi nước, nhanh chóng rửa tay, nói: “Con về phòng nằm một lát, trên xe ồn quá, con ngủ không ngon.”

Mẹ “Ừ” một tiếng, vùi đầu thái rau.

Vừa vào phòng ngủ, Triều Sinh lập tức đóng cửa, nhào lên trên giường nằm úp sấp.

Cậu chôn mặt trong tấm chăn đã được hong khô trong nắng, mí mắt uể oải, buồn ngủ.

Trong lòng Triều Sinh, tất cả mọi người xung quanh giống như là đều nằm trên một cái bia ngắm, từ vòng bốn, đến vòng sáu, lại tới vòng tám tiến dần lên. Bạn bè thì ở vòng tám, người nhà thì ở giữa vòng bảy và vòng tám, đồng nghiệp thì ở vòng ba, vị trí không quá quan trọng.

Mà cậu, đứng ở trung tâm, được vòng chín trống không chặt chẽ bảo vệ, không ai có thể vượt qua nổi.

Không, bây giờ ở mép vòng chín, có thể thêm một người. Dù cậu chưa từng gặp người đó nhưng người đó cho cậu cảm giác tự do, muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Triều Sinh nghĩ đến y thì lại khôi phục tinh thần, trở mình, vào Mê Lam.

Cậu hơi ngại nếu như chủ động nói hôm nay sinh nhật mình, giống như là đang đòi đối phương chúc mừng vậy, cho nên cố ý đổi ảnh đại diện thành hình bánh kem sinh nhật có cắm nến.


Không biết y có thể cảm nhận được hy vọng trong lòng Triều Sinh khi nhìn thấy cậu thay đổi ảnh đại diện hay không.

Nhưng mà, nếu như trong danh sách bạn bè của y có rất nhiều bạn, vậy thì không có cách nào chú ý tới cậu ngay được.

Triều Sinh ý thức được vấn đề này, chân mày nhíu chặt, nghiêm túc nghĩ cách.

Mà không chờ cậu nghĩ ra cách mở màn, y đã đi trước một bước: “Đổi ảnh đại diện nha!” echkidieu2029.wordpress.com

Phát hiện nhanh vậy sao!

Triều Sinh không nhịn được cong môi, y đã phát hiện hôm nay là sinh nhật của cậu rồi.

Mà phát hiện này còn mang ý nghĩa hóa ra y cũng đang yên lặng chú ý tới cậu.

Trục toạ độ y: Hôm nay sinh nhật à?

“Ừm.” Nụ cười Triều Sinh càng sâu, cậu hình như rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy, thậm chí còn học theo y gửi tới một biểu cảm khuôn mặt cười.

Trục toạ độ y: Sinh nhật vui vẻ nha, cục cưng.

Cho dù cách màn hình, nhưng khi Triều Sinh đối mặt với xưng hô thân mật như vậy, thì hai má vẫn kìm lòng không đặng mà nóng lên. Cách giao tiếp của cậu với người ta ngốc nghếch quá, liền trả lời một cậu “Cảm ơn” rất cẩn thận, chỉ lo sẽ phá hủy chút ám muội nho nhỏ này trong lòng y.

Trục toạ độ y: Tôi chỉ nói câu này, có vẻ không có thành ý lắm, có phải là…

“Không phải.” Triều Sinh cảm nhận được cái gì gọi là được được cưng quá hóa sợ, “Tôi rất vui.”

Trục toạ độ y: Cho nên có chuyện tôi muốn hỏi cậu.

Hỏi cậu? Hỏi gì vậy ta? Triều Sinh không chớp mắt nhìn chằm chằm khung chat, cảm giác được nhịp tim của mình đang từ từ tăng nhanh.

Nhưng mà chẳng kịp chờ y gửi tin nhắn, màn hình điện thoại Triều Sinh bỗng nhiên hiện lên cuộc gọi tới, còn là số lạ.

Chắc là cuộc gọi quảng cáo, hôm nay ngồi trên xe cậu đã nhận rất nhiều, câu đầu tiên người kia nói là: “Anh Đoàn chúc anh sinh nhật vui vẻ”, sau đó bắt đầu chào hàng sản phẩm, chắc chắn là Lâm Yêu ở bên ngoài gặp ai xin thông tin là viết số điện thoại của cậu.

Triều Sinh không nhịn được nghe máy: “Alo.”

“Sinh nhật vui vẻ.”

Đây rõ ràng giọng nam, từ tính mạnh mẽ, không giống như lúc trước từng nghe. Nhưng Triều Sinh vẫn như cũ không dự định lãng phí thời gian, định cúp máy để chờ y gửi tin nhắn cho mình.truyenfull reup là chó

Không tới vài giây, bên kia liền nói tiếp.

“Tốt xấu gì cậu cũng phải nói với tôi một câu cảm ơn chứ, Triều Sinh.” Người đàn ông tại bên kia điện thoại bất đắc dĩ phì cười.

Triều Sinh nhất thời mông lung, không nhớ ra được đối phương là ai.

Nhưng mà nghe ngữ khí bên kia hình như rất thân với mình, Triều Sinh vừa nhớ lại vừa nói cám ơn: “Ò, cảm ơn nha.”


“Chừng nào cậu về trường?”

Trường? Triều Sinh tỉ mỉ nghe giọng nói của người đàn ông này, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sao lại là anh ta? Triều Sinh khá bất ngờ.

“Ngày mốt.”

“Ừm.” Tầm Chu nói, “Vậy quà của cậu tôi đặt trong tủ giữ đồ thư viện, dãy C số 19, khi về nhớ tới lấy.”

Triều Sinh không thể tin “Hả?” một tiếng, “Sao anh biết sinh nhật tôi?”

Tầm Chu ở bên kia điện thoại im lặng chốc lát, sau đó Triều Sinh nghe thấy anh không còn có ý cười nữa: “Hôm đó cậu có nói với tôi mà, không nhớ sao?”

“Ồ nhớ rồi.” Triều Sinh lúc này mới nhớ ra. Hôm đó cậu chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ người này còn nhớ kỹ, lại còn mua quà sinh nhật cho cậu.

Nhưng bọn họ có thân đến mức này đâu.

“Được rồi, không quấy rầy cậu nữa.” Giọng Tầm Chu chợt cao lên, “Bye bye, tuần sau gặp.”

“Ừm, bye.”

Sau khi Triều Sinh cúp điện thoại, vẫn cảm thấy kinh ngạc, không nhịn được nhắn với y một cậu: “Mịa nó, nãy cái tên kia tự dưng gọi điện chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”

Trục toạ độ y: Tên nào?

“Hư.”

Chỉ cần một từ để tỏ rõ thân phận, thông tin dư thừa cũng lười đánh.

Trục toạ độ y: Ồ.

Trục toạ độ y: Hôm nay anh ta thế nào?

“Chẳng thế nào.” Triều Sinh nói.

Nhưng mà bây giờ tâm trạng cậu đang tốt, suy nghĩ một chút, vẫn là bổ sung một câu khích lệ hiếm thấy: “Thật ra giọng anh ta rất hay.”

Đương nhiên là chỉ giới hạn trong thời điểm chúc mừng sinh nhật.

“Đúng rồi, vừa nãy anh muốn hỏi tôi cái gì?” Triều Sinh chợt nhớ đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Tầm Chu đang dựa vào ban công hút thuốc, gió lạnh len lỏi qua sợi tóc anh, rồi thổi vào cổ áo. Anh chăm chú đánh câu hỏi của mình, quên luôn cái lạnh đang bao trùm.

Trục toạ độ y: Yêu qua mạng với tôi không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.