Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 72: Em Gái Cửu Xài Mỹ Nhân Kế


Đọc truyện Ở trong game thần quái sinh bánh bao – Chương 72: Em Gái Cửu Xài Mỹ Nhân Kế

Editor: Tiêu Tiêu

Không gian được chia làm ba gian phòng, bốn người Trần Thải Tinh một gian, Bạch Tân cùng bạn mình một gian, còn lại một nam cùng một nữ một gian. Ba gian phòng được ngăn bởi một số phòng trống khác, cách nhau khá xa.

Nhưng đây là vị trí được chia vào ngày hôm qua, từ khi có người chơi chết, một nam cùng một nữ đã chuyển tới gần dãy phòng của Trần Thải Tinh. Bạch Tân nói qua tình huống của hai người. Nữ tên Đường Nhạc, nam gọi Lôi Khải, bọn họ đi lên vào buổi trưa nhưng họ rất nhanh liền đi xuống rồi từ đó vẫn luôn trốn trong phòng.

Trần Thải Tinh nghe xong thì nói qua camera.

“Chỉ còn lại vài người sống sót là chúng tôi, trốn trong phòng nghịch điện thoại hẳn là rất chán, nếu muốn biết cái gì thì qua đây cùng nhau nói chuyện.” Trần Thải Tinh híp mắt cười uống trà. “Uống trà nói chuyện không vui hơn sao?”

Người chơi cũng không phải streamer, sau một quãng thời gian đã quên mất có camera.

Bạch Tân: …. May mà anh chưa nói Lôi Khải nhớ mặt chị Nguyên, nếu không liền xấu hổ chết mất.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người gõ cửa phòng.

Lôi Khải cùng Đường Nhạc tới. Khuôn mặt Lôi Khải có vẻ thành thật trung hậu, Đường Nhạc có khuôn mặt khá phổ thông, một người con gái không có gì nổi bật, nhìn rất gọn gàng, tính cách có vể cũng ôn hòa, ít nói.

“Không cần đi qua, mọi người đều biết. Tiểu Ngụy rót trà.” Trần Thải Tinh mời hai người chơi ngồi, thở dài: “Người chơi chúng ta rốt cuộc cũng có chỗ giống người một nhà”

Nhưng người chơi khác:…

Ở trong trường hợp này, thiệt tình là chẳng thể nào cảm nổi cái không khí gia đình cùng nhau uống trà.

“Hôm nay chúng tôi đi tầng hai cùng tầng ba, bởi vì thấy mọi người gặp phải chướng ngại vật khi đi lên tầng bốn nên chúng tôi cũng không đi lên.” Đường Nhạc nói trước, nghĩ một lát, khuôn mặt có chút tự đắc, nói: “Tôi có một đạo cụ, chỉ cần chạm vào người hoặc vật gì thì sẽ biết quá khứ của vật hoặc người đó.”

#Đạo cụ của ai cũng đều trâu bò hơn so với cậu#

Đương nhiên con dấu của cậu vẫn rất tiện dụng. Trần Thải Tinh nghĩ như vậy trong lòng mới dễ chịu một chút, tốt xấu không phải như dân châu Phi, nói: ” Tiểu Ngụy, cậu muốn biết cậu chết như thế nào không?”

Trong tay bọn họ có tư liệu về cái chết của Ngụy Phi Vũ.

Vẫn chưa bắt được hung thủ vì vậy chân của Ngụy Phi Vũ cũng không tìm được.

“Muốn, em muốn tìm chân của em, chân của em vẫn chưa tìm được.” Thần sắc Ngụy Phi Vũ có chút không đúng, không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Bốn người Bạch Tân làm tư thế chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.

“Bữa tối ăn cá kho chua ngọt.” Trần hải inh bình tĩnh nói.

Ngụy Phi Vũ lẩm bẩm về cái chân của mình, nghe vậy, hơi lạnh trên người liền tan biến, nói: ” Cá kho chua ngọt sao? Em ngửi qua thấy chua chua ngọt ngọt, ăn ngon không?”

“Em thử một chút thì biết.” Trần Thải Tinh xem như rõ ràng, tên này cũng là kẻ tham ăn. ” Được rồi, em ra ngoài chơi đi, đừng để dân mạng nói anh dùng lao động trẻ con.”

Ai biết Ngụy Phi Vũ vân đạm phong kinh nói: “Em đã 17 rồi, không phải lao động trẻ em. Hơn nữa em thích làm việc cho anh, anh cho em ăn cơm, lại không kì thị em…”

“Tiểu Ngụy, em chỉ cần nói Nguyên tỷ xinh đẹp nhất là được thêm đùi gà.” Trần Thải Tinh đứng đắn dùng giọng điệu ‘nghiên cứu học thuật’ của mình nói với Ngụy Phi Vũ.

Tuy rằng Ngụy Phi Vũ có chút chậm khi học tập nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

“Nguyên tỷ, chị xinh đẹp nhất.”

“Được rồi, đi chơi đi. Tiểu Cửu em cùng Tiểu Ngụy đi chơi đi.” Trần Thải Tinh mỉm cười nhéo gương mặt sinh đẹp Cửu muội của bọn họ, “Ngoan.”

Nguyên Cửu Vạn: … Đây là dùng nhóc làm mỹ nhân kế sao?

Nhưng cũng được thôi. Nhóc không làm ai làm.

“Oke chị.” Nguyên Cửu Vạn giống như là trẻ con thứ thiệt, vui vẻ nhảy nhảy nhót nhót cùng Ngụy Phi Vũ ra ngoài chơi.

Động tác này của Nguyên Cửu làm bốn người Bạch Tân sửng sốt, Đường Nhạc là con gái, mềm lòng nói: “Để một đứa trẻ cùng quỷ… ý tôi là để bạn nhỏ này cùng Ngụy Phi Vũ đi ra ngoài chơi có an toàn không?

“Không sao đâu, tôi có đưa cho Tiểu Cửu bùa bình an.” Trần Thải Tinh thuận miệng giải thích một chút, “Trẻ con ý, không nên quá yếu ớt, bị đánh nhiều một chút mới có thể lớn lên khỏe mạnh.”

Bốn người chơi khác: …

Nhưng Tiểu Cửu là cô bé vừa xinh đẹp vừa đáng iu ó…

Trần Thải Tinh chẳng buồn nhìn gương mặt một lời khó nói hết của bốn người kia, nhìn về phía camera, cười nói: “Hoàng thiếu, bữa tối thêm đùi gà nha, cảm ơn cậu.”

Bốn người chơi khác: ….


Tàn nhẫn nhất vẫn là phụ nữ. Đặc biệt là Lôi Khải, vốn là rất thích diện mạo của Nguyên Tinh, giờ thì không dám nghĩ ngợi linh tinh gì.

“Oke, có trà rồi, mọi người đều biết chuyện chúng tôi nói trong phòng, giờ thì nói về chuyện trên tầng bốn…”

Trong phòng bắt đầu bữa tiệc trà.

Bên ngoài.

Trời càng ngày càng tối, hôm nay thời tiết không được tốt, là một ngày âm u, không tới 4 giờ chiều đã bắt dầu chập choạng tối.

Một bé gái trên đầu buộc một chiếc nơ xanh, mặc một chiếc váy xòe cùng một bạn quỷ không chân đứng xoay xoay dưới nền trời âm u, hình ảnh có chút ma quái nhưng cũng có mấy phần tốt đẹp, tốt đẹp này là dựa vào vẻ đẹp của bé gái mà được nâng lên. Nhưng trên thực tế, bé gái Nguyên Cửu Vạn đã max điểm tức giận ở trong lòng.

Cứ đứng xoay mãi ở đây thì có cái quái gì hay chứ?!!!

Kinh nghiệm duy nhất mà bạn nhỏ quản gia Tiểu Ngụy có khi chơi cùng bé gái lại là em họ 3 tuổi, em họ cũng rất thích mặc váy rồi xoay vòng vòng nha.

Xoay một lúc, Nguyên Cửu Vạn thấy quá ngớ ngẩn, dừng lại rồi quay qua phía bạn nhỏ Tiểu Ngụy.

“Thật chán mà, xoay mãi chẳng có gì vui cả.”

Giọng cô bé lanh lảnh, mềm mại, đáng yêu. Bạn nhỏ Tiểu Ngụy cũng không khỏi chỉnh lại giọng nói cứng ngắc trở nên ôn hòa hơn, “Em muốn chơi cái gì? Anh có thể chơi cùng em.”

Nguyên Cửu Vạn làm sao biết mấy đứa nhỏ sẽ chơi cái gì cơ chứ.

Trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ giống như rất khó xử.

“Em không biết, ở đây thật chán, chẳng có ai chơi cùng em.”

Bạn nhỏ Tiểu Ngụy suy nghĩ một chút, nói: “Em chờ anh một lát, anh nhớ tầng 3 có con rối, anh đi lấy cho em.”

“Được nha.” Nguyên Cửu Vạn lười biếng phất phất tay.

Sau khi bạn nhỏ Tiểu Ngụy rời đi, trên sân chỉ còn lại Nguyên Cửu Vạn. Bé gái chỉ có một mình, đứng đó có chút lẻ loi lại đáng thương. Rất nhanh, một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, bé gái nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, nói:

“Anh lấy được con rối rồi sao?”

Người tới lại là hai bé trai giống nhau y đúc.

Hai bé trai khoảng chừng 7, 8 tuổi, có chút gầy nhưng làn da lại trắng nõn. Trên khóe mắt trái, phải của hai bé trai mỗi người có một nốt ruồi son. Một bé trai ôm trong lòng một con búp bê, búp bê mặc chiếc váy xơ xác màu đỏ, tóc màu nâu có chút xoăn, trên đầu buộc hai cái nơ con bướm màu xanh, trang phục giống hệt bé gái.

Ánh mắt bé gái Nguyên Cửu Vạn tự động dán chặt vào con búp bê trong tay bé trai, dường như là bị hấp dẫn.

“Em gái, thích không?” – Một bé trai lên tiếng.

Nhóc chỉ thích Tinh thôi. Nhưng mà… Nguyên Cửu Vạn nghĩ rằng Tinh muốn nhóc xài mỹ nhân kế, nhìn cặp song sinh, gật gật đầu, nói:

“Tại sao trông nó lại giống mình vậy?”

“Cho cậu” – Bé trai đưa búp bê cho nhóc.

Nguyên Cửu Vạn lắc đầu nói: “Chị nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, nếu như bị chị phát hiện, chị sẽ tức giận.”

“Chị của cậu đối với cậu tốt không?” Đứa nhỏ không cầm búp bê hỏi.

Nguyên Cửu Vạn gật đầu, vui vẻ nói: “Chị đối với mình là tốt nhất, mình thích chị nhất.”

“Vậy thì tốt.” Trên mặt bé trai có chút mất mát, quay đầu nói: ” Anh, chúng ta để búp bê ở nhà, em gái nhỏ có thể đi chơi, nếu vậy thì chị cậu có biết cũng sẽ không tức giận.”

Bé trai ôm búp bê rụt tay lại, gật gật đầu, nói: “Được, em gái, cậu muốn đi chơi cùng bọn tôi không?”

“Được nha.” Nguyên Cửu Vạn nở nụ cười, liền nhíu mày lại, nói: “Nhưng mình không phải em gái, mình tên Nguyên Cửu, năm nay 10 tuổi nha, các cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Bé trai có chút kinh ngạc, nói: “Em 10 tuổi? Nhìn không giống mà.”

“Sao lại không. Cậu nói bậy.” Nguyên Cửu Vạn phồng má nói.

Bé trai vội xua tay, nói: “Cậu đừng tức giận, mình tên Thư Đồng, đây là anh trai mình, tên Thư Niên.”

“Vậy bọn mình gọi cậu là chị nha.” Thư Niên cười nói, ” Chị Tiểu Cửu, chị đừng giận, chúng ta đi chơi thôi.”


Hai anh em đi phía trước dẫn đường, quả nhiên tiến vào phòng phía 104 ở phía tây, Nguyên Cửu Vạn nhảy nhót đi theo ở phía sau, đi vào trong phòng đóng cửa lại, hai anh em đi về phía có phòng ngủ phụ.

Xem ra trong lòng cặp sinh đôi, phòng 104 mới là nhà của họ.

Cửa phòng ngủ phụ vẫn chưa đóng, Nguyên Cửu Vạn đi vào thấy đôi song sinh đang rất tức giận, trên người họ ngưng kết một tầng sương mù màu đen, dường như là nghe thấy tiếng bước chân của nhóc, sương mù quanh cặp song sinh tản đi, trở lại hình ảnh hai bé trai non nớt, trắng trẻo.

“Chị của mình từng tới đây.” Nguyên Cửu Vạn cố ý nói, đi tới phía tường cạnh đầu giường, chỉ vào chữ nói: “Các cậu xem, chỗ này có chữ nè, chị của mình nói họ muốn tìm cha.”

Thư Đồng nhìn chằm chằm vào những chữ đó, ánh mắt lạnh lùng, nói: ” Không ai cứu họ, họ chết rồi.”

“Họ?” Nguyên Cửu Vạn giả vẻ mờ mịt.

Thư Niên nói “Chị của cậu không nói cho cậu biết sao?”

“Chị của mình chỉ nói chúng mình đi thám hiểm, chị ý muốn kiếm tiền nuôi mình cùng em bé trong bụng, rất khổ cực, mình muốn phụ chị ý.” Nguyên Cửu Vạn tìm cái ghế, ngồi trên ghế lắc lắc chân, hỏi bé trai ôm búp bê trong ngực, “Họ là ai vậy? Các cậu biết không?”

Lão Thiết – khán giả xem livestream: 【 Nếu không phải cô bé rất xinh đẹp đáng yêu, tôi thật sự muốn nói đây là hành vi mà mấy em trai hay làm. 】

【 Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không nghĩ tới cặp sinh đôi đã làm quỷ rồi mà còn gặp cảnh này, thật đáng thương mà. 】

【 Tôi luôn cảm thấy em gái Tiểu Cửu gọi cặp song sinh là có ý khác.】

【 Bé gái này còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ nên nghiệp lớn.】

【 Cmt trên, mày nói vậy là ý gì hả? Hữu ý nhắc nhở, cái tên trong đầu chỉ có mấy thứ bẩn thỉu như mày có cần tao tìm lại thảm án bảy năm trước cho mày xem? Không sợ chết thì có thể thử. 】

【 Nói bậy gì đấy, em Cửu đáng yêu như thế, đương nhiên là em gái của mọi người. 】

【 Tôi có thể chờ em Cửu lớn lên. 】

【 Tôi cũng thế! 】

Số lượt rep cmt ở dưới càng ngày càng nhiều mà vị lão Thiết kia lại chậm chạp không trả lời, một lát sau mới phát thông báo: 【 Đù má, mạng máy tính của tôi đang lag, giờ còn đang không xem được đây,chỉ có thể dùng di động xem, đang ở trong phòng thì tôi lại cảm thấy đột nhiên lạnh xuống vài độ, mọi người nói xem,  sẽ không phải là…? 】

【Đúng đó, cặp sinh đôi đang nhìn ông đó, dám mơ ước em Cửu, đáng đời.】

【 Đừng ồn ào, mau nhìn em Nguyên Cửu mỹ nhân thịnh thế chọc cặp sinh đôi kia.】

“… Họ bị hại chết.” Thư Niên nói, khuôn mặt nhỏ căng chặt.

Nguyên Cửu Vạn chơi búp bê nói: “Thật đáng thương nha, mẹ của họ nhất định sẽ rất đau lòng.”

“Người đàn bà kia sẽ không đau lòng.” Thư Đồng nói, nhìn về phía bé gái, lóng ngóng nói: “Mẹ của họ đối với hộ không tốt, còn hay đánh họ nữa.”

Nguyên Cửu Vạn nghịch nghịch tóc búp bê, nghiêng đầu, trong sáng, đáng yêu nói: “Không được mẹ yêu, vậy còn chị của họ thì sao? Mình cũng không có mẹ, nhưng mình có chị gái.”

“Cậu cũng không có mẹ sao?” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Thư Đồng lộ ra ý cười, đến bên cạnh bé gái, vui vẻ nói: “Mình cũng không có mẹ nhưng mình có anh trai.”

Thư Niên nói: “Bọn mình có mấy con rối, chúng đều rất nghe lời bọn mình nhưng bọn mình không thích chúng.”

“Đúng đó. Chị Tiểu Cửu, sau này em cùng anh trai có thể chơi cùng chị không?”

Nguyên Cửu Vạn gật gật cái đầu nhỏ, nói: “Có thể, chỉ là để mình hỏi chị gái thử xem. Chúng ta chơi búp bê đi? Nhưng mà búp bê sẽ không động đậy, thật chán, các cậu nói con rối sẽ cử động sao?”

………

Bên trong căn phòng nhỏ.

Có người chơi lo lắng bé gái đnag ở bên ngoài, cũng không biết Nguyên Tinh to gan hay không quan tâm em gái đến mức nào, thế mà ở nơi này lại có thể để em gái một mình đi ra ngoài chơi, lại còn là đi chơi cùng quỷ.Vì vậy từ khi bạn nhỏ Tiểu Ngụy cùng Nguyên Cửu Vạn vừa xuất hiện, không lâu sau người chơi lấy điện thoại ra, lập tức lên diễn đàn spam, khiếp sợ nói: “Nhanh, nhanh, em gái Tiểu Cửu gặp nguy hiểm, cặp sinh đôi xuất hiện.”

“Đù má.” Quách Dục cũng kinh ngạc. Không nghĩ tới thật sự có thể dẫn ra. Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn, điên cuồng cmt trên diễn đàn, 【 Đã muốn nói cả mấy trăm lần rồi, nhanh đi nhắc nhở chị Nguyên, em gái chị ý gặp nguy hiểm.】

【 Trên màn ảnh thì cặp sinh đôi đang vây quanh Tiểu Cửu, mau đi cứu vợ tôi. 】

Quách Dục bị em Cửu mê hoặc, nhìn thấy câu này tình thương của cha lại trỗi dậy “Mẹ nó, cái tên nói Tiểu Cửu là vợ mày, mày chờ, tao đảm bảo không đánh chết mày…”


“Nguyên Tinh, cô không xem xem em gái của cô ra sao rồi hả?” Đường Nhạc cũng cuống thay “Em ấy sẽ không có việc gì chứ? Hơn nửa ngày rồi, Ngụy Phi Vũ cũng chưa thấy trở về.”

Trần Thải Tinh không quá tự nhiên nói: “Trẻ con ấy mà, kết thêm một hai bạn mới cũng rất bình thường, mọi người không cần suy đoán quá mức.”

Những người chơi khác:???

Diễn đàn:???

Kết bạn là bình thường, nhưng nhà cô kết bạn chính là quỷ đó, lại còn là ác quỷ!

“Được rồi, đi xem xem vậy.” Trần Thải Tinh dường như bị mọi người thúc giục, mặt khác lại không rõ vì sao bọn họ lại lo lắng cái chuyện này. Cậu đi ra ngoài, vừa vặn gặp em gái Nguyên Cửu đi ra từ phòng đối diện. Trong lòng thoáng lộp bộp, em gái Cửu lông tóc vô thương, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, mái tóc được buộc gọn gàng này, đương nhiên chính là em gái Nguyên Cửu người gặp người yêu.

“Chị!” Nguyên Cửu Vạn nhảy nhảy nhót nhót, vui vẻ, nhanh chóng chạy tới trước mặt Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh véo hai má của Tiểu Cửu, “Đi đâu chơi? Bạn nhỏ Tiểu Ngụy đâu?”

“Anh ý đi tìm con rối, còn chưa có trở lại.” Nguyên Cửu Vạn vui vẻ nói: “Chị, hôm nay em kết thêm bạn mới, hai em trai, bọn họ đều muốn cùng em chơi.”

“Tiểu Cửu đáng yêu như thế, mọi người đương nhiên yêu thích Tiểu Cửu rồi.”

“Vậy chị, chị thích em không?” Nguyên Cửu Vạn nháy mắt hỏi.

Trần Thải Tinh mỉm cười, xoa hai má Tiểu Cửu, “Đương nhiên, chị thích nhất bé Cửu”

Nguyên Cửu Vạn: ….

“Em cùng hai em trai hẹn ngày mai tiếp tục chơi, bọn họ muốn mang em đi xem mấy con rối biết động đậy.”

Diễn đàn: 【 Cặp sinh đôi giống như là mấy tên phú nhị đại vì tán em gái mà bày ra cái xe thể thao bản giới hạn vậy… 】

【 Hiện tại đều lưu hành kiểu chơi như vậy sao? Cặp quỷ sinh đôi có chút đáng yêu nha, có loại cặp ác quỷ sinh đôi bá đạo cùng bé Tiểu Cửu chơi trò tình cảm chị chị em em】

【 Mấy người quên mất ngày hôm qua hai streamer kia chết như thế nào hử? 】

【 Tôi đang mơ đẹp, tại sao lại nhắc nhở tôi!! 】

Những ngời chơi khác tới sau: Con rối? Đó không phải Hồ Chính Bình cùng Thư Tuyết sao.

“Được, ngày mai mang chút bánh quy đưa cho hai bạn ý, nên chia sẻ với nhau.” Trần Thải Tinh xoa xoa đầu Tiểu Cửu, thuận tay yêu cầu chút đồ ăn: “Hoàng thiếu nhớ sắp xếp nha, em gái tôi muốn cùng mấy bạn nhỏ đi chơi.”

Hoàng thiếu: Được… được thôi.

Buổi chiều, 5 giờ kém, Hoàng thiếu gia đưa món ăn tới. Còn rất biết điều, sau 5 giờ không nên ra ngoài. Bạn nhỏ Tiểu Ngụy vì đi lấy con rối mà biết mất cũng trùng hợp trở lại, trong tay ôm một con rối hình chó nhỏ, nhìn có vẻ đã được lau qua tuy nhiên nhìn vẫn rất cũ kỹ.

“Em tìm cả nửa ngày cũng chỉ thấy cái này còn tốt.” Ngụy Phi Vũ đưa con rối tới.

Trần Thải Tinh không nhận lấy, nói: “Để trên ghế salong tạm nhé. Em đi lấy đồ ăn đi.”

Bạn nhỏ Tiểu Ngụy nhanh chóng đáp ứng.

“Sắc trời không còn sớm, chúng tôi ăn cơm sẽ không giữ mọi người lại.” Trần Thải Tinh quay qua phía bốn người chơi kia nói.

Khi sớm còn bảo là người một nhà kia mà?

Bốn người khác không thể làm gì ngoài việc chấp nhận ngửi mùi đồ ăn rồi trở về phòng của mình mà gặm bánh quy. Trời rất nhanh đã tối, không biết đêm nay cặp sinh đôi có còn xuất hiện hay không.

Toàn bộ bữa tối là các món cá, còn có thêm đùi gà.

Bạn nhỏ Tiểu Ngụy quả thực là vui đến quên trời đất ăn đến là hạnh phúc. Ăn xong, bạn nhỏ Tiểu Ngụy vui vẻ nói: “Em đi về trước, ngày mai em tới phụ chị.”

“Em không thể ở lại đây gác đêm?” – Trần Thải Tinh hỏi.

Ngụy Phi Vũ lắc đầu, biểu cảm trên mặt cũng biến hóa, trời vừa tối, trên người cậu tràn ngập oán khí.

“Đến thời gian em chết, em sẽ phải trải qua một lần rồi lại một lần cảm giác mất đi đôi chân…”

Trần Thải Tinh nhớ tới cảnh tượng trong căn phòng của đôi vợ chồng bị quỷ chặt xương lóc sống, không nhiều lời nữa mà để Tiểu Ngụy rời đi.

Trời ở nhà trọ tối rất sớm, trên bầu trời không có chút ánh sao nào, tối đen như mực.

Vội vã rửa mặt rồi trở về phòng của mình.

Nguyên Cửu Vạn chui vào chăn, nhỏ giọng nói: “Chị, chị thử nói xem, đêm nay bọn có xuất hiện không?”

Sẽ xuất hiện.

“Em lại còn tự coi mình là Đát Kỉ hay sao?” Trần Thải Tinh nhìn dáng dấp Tiểu Cửu, đổi giọng nói: “Nếu là chị thì chị mong bọn họ đừng tới, nhưng mà bọn họ…”

Oán khí của 7 năm gộp lại làm sao lại có thể tiêu tán nhanh như vậy…


“Em biết chị yêu em nhất.” Nguyên Cửu Vạn nắm lấy trọng điểm, vui vẻ nói.

Trần Thải Tinh: “Phải phải phải, chị yêu nhất em gái Tiểu Cửu không có kê kê.”

Nguyên Cửu Vạn:….

Nói đúng ra thì em gái Tiểu Cửu có kê kê.

Hai người đang nói chuyện, rất nhanh đã cảm giác được có chút không đúng, tiếng kéo rìu nặng nề ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai từ bên ngoài truyền vào. Cặp vợ chồng quỷ Chu Hải Từ Mộng đến.

Mụ đàn bà đê tiện, cho ngươi ở bên ngoài quyến rũ đàn ông.

Cứu tôi với!! Tôi không có, tôi thực sự là không có.

Rắc!

Tiếng rìu bổ vào xương cốt, máu tươi tuôn trào. Nơi xảy ra chuyện là ở phòng khách, Quách Dục ở trong phòng ngủ rất sâu, Từ Mộng vì cầu cứu mà bò về phía phòng ngủ, cứu em với, cứu em…

Con khốn, tao yêu mày như thế, mày tại sao lại muốn chọn thằng đàn ông khác, kĩ nữ, đê tiện! Chu Hải kéo theo cái rìu chảy máu ròng ròng đi tới phía bên này.

Cửa phòng ngủ mở rộng.

Hai con quỷ, một con cả người đầy máu bò trên đất, một con kéo theo một cái rìu phía sau, bỗng nhiên ngây ngẩn cả quỷ. Bởi vì Trần Thải Tinh đáng ra nên ngủ say thì lại đang một tay chống cửa, giống như đang xem cuộc vui mà nhìn về phía hai con quỷ, còn nói:

“Tiếp tục đi chứ, cô gọi cứu mạng nhiệt tình, còn anh nói mụ đàn bà đê tiện quyến rũ đàn ông, nhanh lên, diễn tiếp đi.”

Từ Mộng, Chu Hải: ….

Còn tiếp tục sao?

Tiếp tục cái chó gì.

“Không nói nữa? Hai người đừng chạy, cứ an vị trên đất mà bò loạn đi, làm cho chỗ nào cũng tràn ngập mùi máu tanh.” Trần Thải Tinh lười biếng ngồi ở trên giường, vén tóc nói: “Từ Mộng không quyến rũ người khác.”

Chu Hải: “Không thể, tôi tận mắt nhìn thấy ả ôm gã đàn ông khác.”

“Tôi không có, tôi thật sự không có.” Từ Mộng oan ức.

“Cô ấy không có làm vậy. Anh cũng đã nghèo đến mức độ này rồi, nếu cô ấy ghét bỏ anh sẽ không cùng sống với anh.” Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn Chu Hải đang kéo cái rìu, trong mắt không hề che giấu sự khinh bỉ, “Sống đến mức khổ sở như vậy, cũng chỉ có cô ấy ngu ngốc mới cam tâm tình nguyện sống với anh. Cô nói xem, có phải mắt cô mù hay không vậy? Cô vừa ý anh ta ở điểm nào cơ chứ?

Từ Mộng nức nở nói: “Trước khi xảy ra chuyện này, anh Hải đối với tôi rất tốt. Người nhà của tôi muốn gả tôi cho một ông già què chân để lấy quà cưới, anh Hải giúp tôi trốn đi.”

“Ha, anh ta không có tiền để cưới nổi một cô vợ lớn tuổi, thế mà không có một phần quà cưới nào lại cưới được một cô gái trẻ hơn mình đến 8 tuổi, nhưng hắn ta lại tốt hơn so với ông già què chân kia.” Trần THải Tinh tỏ ra hiểu rõ.

Một con quỷ như Chu Hải, trên tay vẫn còn cầm rìu, trên rìu vẫn còn đang chảy máu ròng ròng, giờ lại bị một người phụ nữ nói đến mức không thể nhấc cái rìu lên nổi.

“Vòng xã giao của Từ Mộng rất bình thường, không có người đàn ông nào là tồn tại đặc biệt, thứ anh thấy chính là ảo tưởng của anh thôi.” Trần Thải Tinh đưa tư liệu tới, Chu Hải không tin, chỉ trích Từ Mộng, luôn miệng nói là do Từ Mộng quá phận nên gã mới ra tay, không thể trách gã được.

Trần Thải Tinh trào phúng nói: “Không chỉ nghèo mà còn mù chữ, lại mắc bệnh thiểu năng trí tuệ.”

Cái loại đàn ông không dám thừa nhận trách nhiệm của bản thân, điên cuồng đổ lỗi, Trần Thải Tinh nhìn về phía Từ Mộng, “Rửa cho đôi mắt sáng chút, đừng có mà tiếp tục chọn cái loại đàn ông rác rưởi như thế này. Nhà này trong khu nhà trọ là hung trạch, có 3 người chết ở đây rồi, cô có biết không?” Coi như trước khi dọn tới không biết thì sau khi tới đây ở, hàng xóm nói chuyện sẽ phải biết một chút.

Từ Mộng gật đầu: “Anh Hải nói nơi này tiện nghi, anh ấy còn cần nuôi em trai cùng em gái, bọn tôi chỉ có thể tiết kiệm một chút.”

Còn là người vợ muốn trợ giúp nhà chồng. Trần Thải Tinh một ánh mắt cũng không muốn thấy Chu Hải, gã đàn ông này diễn còn rất tốt, người ngoài mới nhìn cảm thấy tuy rằng Chu Hải không bằng cấp, không nghề nghiệp, nhưng lại chịu khó, thành thành thật thật đối với vợ cũng tốt, nhưng bên trong lại mục nát đến không ra hình người.

“Nhà này trong khu nhà trọ có nhiêu truyện ma quái, nhiều âm khí, ở lâu sẽ bị ảnh hưởng. Chu Hải giấu trong tận đáy lòng mình sợ hãi cùng tự ti, lớn tuổi lại nghèo, rồi không có bản lĩnh, sợ rằng cô sẽ đi theo người khác, dù sao khi đó cô cũng là cùng anh ta rời đi, cho nên bị ảnh hưởng, nghi ngờ cô quá phận, cầm rìu lên.” Trần Thải Tinh ra một đòn trí mạng, “Cho nên nói cô chết vô ích. Nhưng coi như cô thực sự quá phận, thì đó là về vấn đề đạo đức, anh ta kích động chém người đó lại là phạm pháp giết người.”

Mượn cớ đánh người đàn bà đã đội nón xanh cho gã, cho nên dù là đánh chết cũng không sai.

Chị Nguyên rất muốn nói một câu, có bản lĩnh thì động cậu thử xem!

Đánh đến rộng miệng, có tin hay không!

Từ Mộng vừa nghe, cũng sợ hết cả quỷ, nói hồi lâu, đáp lại cũng chỉ chảy nước mắt nói: ” Anh Hải, anh có nghe không? Em thực sự không có làm gì quá phận, em thực sự không có quyến rũ đàn ông.”

Tức đến xanh cả mặt – góa phụ ưa trèo tường – chị Nguyên bị chọc cho một đầu đầy lửa giận.

“Mộng Mộng, Mộng Mộng anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em, đều do cái nhà trọ này, đều là những đồ vật quỷ quái này ảnh hưởng.”

Nhận sai không đến 2 giây lại bắt đầu đổ thừa.

Trần Thải Tinh ngại chướng mắt, thật sự xem cũng không muốn xem, bên ngoài vang lên một chuỗi thanh âm non nớt hát đồng dao: “Lật lật dây thừng hoa, làm sao để thắt cho đẹp…”

“Hì hì hi, đến chơi trò chơi đi.”

Tiếng của cặp sinh đôi lần lượt vang lên, hai người cứ như đang hợp tác, một người hát đồng dao, một người rủ rê người ta chơi cùng. Âm thanh càng ngày càng gần, rất nhanh đã đi xuống tầng 1.

Hai con quỷ Chu Hải cùng Từ Mộng đồng loạt nhảy lên nóc tủ treo quần áo, ôm nhau run lẩy bẩy.

Trần Thải Tinh nhìn về phía cửa, cặp sinh đôi có thể dùng tay xé đôi tên Chu Hải cặn bã này thêm một lần nữa không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.