Đọc truyện Ở trong game thần quái sinh bánh bao – Chương 53: Mang Thai Một Lần, Ngốc Ba Năm
“Chân thành cảm ơn thầy cô đã tạo điều kiện.”
Trần Thải Tinh xoa bụng nở nụ cười lộ ra tám cái răng trắng trắng xinh xinh, một tay nắm tay Tiểu Cửu đi băng băng qua cổng trường. Cô giáo Lưu nghiến răng ken két, gân xanh nổi lên đầy mặt, nhưng cũng không hó hé thêm lời nào, chủ nhiệm Hồ nói xong, lại cười hòa ái nói: “Cô Lưu à, tôi thấy nữ sinh này vẫn rất lễ phép, do cô quá nghiêm khắc thôi.”
Cô Lưu bày ra bộ dạng bị chọc tức muốn nổ phổi.
Quách Dục cùng Trình Lập Phong liền đi theo ở phía sau, Quách Dục lại cười hề hề phất tay với cô Lưu.
Mấy đứa học sinh lưu manh bước vào xong, ngoài cổng trường chỉ còn lại có ba người. Chủ nhiệm Hồ trưng ra vẻ mặt không mấy thân thiện với cả ba: “Sao không vào? Một lúc nữa là cổng trường phải đóng rồi.”
“Tôi đã học đại học rồi, vào trường cấp ba làm gì.”
“Mấy người nhầm rồi, tôi phải trở về.”
“Đúng, Thanh Dương Thanh deo cái gì, tôi thèm vào.”
Mấy newbie vô cùng kiên quyết không muốn bước vào, cô chủ nhiệm thu lại lửa giận trên người Trần Thải Tinh, phát tiết trên người mấy người mới này, nói: “Vậy có vào hay không, trường đóng cửa, mấy cô cậu có muốn vào cũng không vào được nữa, kết quả như thế nào cũng mặc kệ.”
Chủ nhiệm Hồ cũng không nói gì, cười híp mắt bước vào sân trường.
Cửa sắt chạy bằng điện, thấy hai vị giáo viên vừa đi vào, cánh cửa bắt đầu chậm rãi khép lại. Người chơi đứng ở sau cửa đột nhiên gọi: “Mau vào mau vào, có sương mù.”
“Đừng hòng gạt chúng tôi, sương mù thì có gì đáng sợ chứ.” Người chơi mới ở ngoài cửa vừa nói xong, lại nhìn thấy sắc mặt mọi người đằng sau cánh cửa kia mang theo sợ hãi, theo bản năng quay đầu lại.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ xung quanh, có thể thấy được bóng người lay động mơ hồ trong màn sương, nhưng mà nhìn kĩ lại không thấy đâu cả, những người này mang vẻ mặt cứng nhắc, sắc mặt âm trầm trắng bệch, giống như những bộ thi thể nhìn bọn họ chằm chằm.
“Mau vào, cửa sắp đóng rồi!”
Trong cửa có người chơi hô to.
Đối với cảnh tượng quỷ dị phát sinh ngoài cửa, cô chủ nhiệm cùng chủ nhiệm Hồ cũng chẳng mấy để tâm, một người vẻ mặt tức giận, người kia thì cười híp mắt vô cùng thân thiện, trong miệng chủ nhiệm Hồ còn nói: “Đừng chần chừ, các em cứ vào đây đi, chúng tôi sắp phải đi rồi, một lúc nữa trời sẽ tối.”
“Có quỷ, có quỷ, mấy người không thấy sao?”
“Quỷ cái gì? Đừng nói bừa, các em là trụ cột nhân tài của thời đại mới, cũng không thể mê tín như thời phong kiến được.” Chủ nhiệm Hồ chân thành chỉ dạy.
Có một cô gái trong ba người ngoài cửa bị sương mù che mất một nửa, phát ra tiếng kêu chói tai, chạy nhanh về phía cửa, có người tiên phong, hai người kia cũng dồn dập chạy theo vào. Một khắc trước khi cửa chạy bằng điện đóng lại, cả ba người đều vào được, mà nửa cánh tay của cô gái kia đã dính đầy vết máu.
“Mọi người có sao không? Trong sương có cái gì đáng sợ ghê vậy?”
Người ở trong không cách nào nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người di chuyển, thế mà cô gái kia lại mặt cắt không còn giọt máu, dường như thấy được thứ gì vô cùng đáng sợ.
“Tôi, tôi, trong sương có một người, vẻ ngoài nhìn giống hệt tôi, nhưng cô ta chết rồi, còn kéo tay tôi muốn tôi đi cùng…”
Cô gái bị thương nói năng lộn xộn, nhưng người chơi khác vẫn nghe hiểu.
Sắc mặt mọi người nhất thời lặng xuống, nghĩ đến việc trong màn sương kia có thể có thi thể của bọn họ, vậy bọn họ bây giờ đứng trong sân trường rốt cuộc là đang sống hay đã chết?
“Không biết có tôi hay không?” Quách Dục còn vui vẻ mà tỏ ra tò mò.
Trần Thải Tinh cười hì hì: “Tôi đưa cậu ra ngoài nhé? Cậu đi xem xem?”
“Ấy, thôi không cần đâu, thật đấy.” Vẻ mặt Quách Dục thành thật, sau đó hỏi lại Trình Lập Phong: “Lão Trình, ông nói tôi nghe coi mấy thứ trong đám sương bên ngoài kia là cái gì?”
Trình Lập Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, suy đoán nói: “Có lẽ là nỗi sợ trong lòng của người chơi, thế giới trò chơi muốn dạy dỗ người chơi không nghe lời.”
“Nếu như vậy thì đâu chỉ có ba người kia, trong đám tụi mình còn có chị Nguyên lúc nào cũng không chịu nghe lời á.” Quách Dục lẩm bẩm nói.
Trần Thải Tinh: …
Trần cứng đầu vốn đang định dạy dỗ Quách Dục, thế mà tên Quách Dục này lại là gió chiều nào theo chiều ấy, bắt đầu lên tiếng khen ngợi chị Nguyên.
“Chị Nguyên ngày hôm nay thật dễ nhìn nha, vừa đơn thuần vừa cao quý á.”
“Em trai nhỏ đáng yêu thông minh, đúng là thiên tài.”
Bên cạnh có người chơi cũ liếc mắt nhìn bên này một cái, ánh mắt khó dò hỏi: “Bốn người các cậu là một đội?”
“Không quen biết, các anh ai ngại phiền cứ việc đánh, tôi không nhúng tay vào.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục: … chị Nguyên, đừng như vậy!!!
Trình Lập Phong lùi lại cách xa Quách Dục hai bước.
Quách Dục:!!! Lão Trình ông thay đổi rồi! Ông không yêu tôi!!
Có điều người chơi kia cũng không tin, bốn người này vừa nhìn đã biết là có quan hệ thân thiết.
Vì vậy khi đi tới ký túc xá, có người bắt đầu kết bè kết đảng, người chơi nữ bị thương ở cánh tay đi cuối cùng, mặt cô trắng bệch nhìn rất đáng thương, nhưng không một ai thèm phản ứng, kể cả hai người vừa rồi đứng cùng cô ở ngoài cửa, hiện tại đều đi lấy lòng người chơi cũ.
Gặp quỷ thì sợ chết, biết được nơi này có chỗ bất thường.
“Đi trên hành lang mà líu nha líu nhíu cái gì? Im lặng, bây giờ là thời gian lên lớp.” Cô chủ nhiệm đi đầu lớn tiếng quát lên.
Trần Thải Tinh nhìn một vòng, ký túc xá và khu phòng học cách nhau một cái sân luyện tập, tiếng nói chuyện của mấy người chơi vốn không ảnh hưởng gì tới khu dạy học. Có điều cậu cũng không nói gì.
Sắp tới khu kí túc xá dành cho học sinh, nhìn qua trông có vẻ cũ kĩ, thời tiết ngoài trời lúc này khá ôn hòa, đoán chừng là đang độ tháng tư tháng năm. Ở ngoài kí túc xá trồng rất nhiều dây thường xuân, thảm cỏ xanh mướt, nếu ở thế giới thực thì phong cảnh này cũng khá là nên thơ, nhưng đây là đang ở trong thế giới trò chơi kinh dị, cho nên lại thấy hơi hơi âm u.
Quách Dục vừa nhìn thấy nơi này liền xoa xoa cánh tay, “Nơi này cũng khá đẹp á.”
Trên đường đi vào, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, khu nhà nằm ở hướng mà ánh nắng mặt trời không thể chiếu tới, chỉ có bóng râm. Không những lạnh lẽo mà còn ẩm ướt.
“Hiện tại chỉ có tầng một và tầng bốn còn phòng trống, các em chia ra mà ở đi.” Chủ nhiệm Hồ cười ha ha nói.
Mấy người chơi hai mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng lựa chọn, Trần Thải Tinh vén mái tóc, xinh đẹp nói: “Người ta mang thai, leo lên leo xuống không tiện, người ta chọn tầng một.”
Cô chủ nhiệm vừa nghe hai chữ mang thai, huyệt thái dương liền nhảy thình thịch, nhưng mà ngại chủ nhiệm Hồ vẫn còn đang ở đây nên mới không nộ khí xung thiên với Trần Thải Tinh.
“Ký túc xá là kiểu sáu người một phòng … ”
“Ồ, nhiều người vậy cơ á, thế tiền nhà em quyên góp đi đâu cả rồi? Không có phòng VIP hai người sao? Sống vậy thiệt là khổ, em có thể chịu được, nhưng em trai em thì không.” Trần Thải Tinh mềm mại yếu ớt nói.
Nguyên Cửu Vạn đúng lúc mở miệng: “Chị, em nhịn một chút là được.”
“Cục cưng phải chịu thiệt rồi.”
Hai chủ nhiệm: Thật đúng là thiệt thòi cho hai chị em hư hỏng mấy người.
Lần này có tổng cộng mười sáu người chơi, sỉ số hơi đông. Có Trần Thải Tinh mở miệng chọn phòng, những người khác cũng dồn dập mở miệng muốn ở tầng một, tất cả mọi người đều nghĩ có chuyện xảy ra thì cũng dễ chạy hơn. Tiếc thay, lầu một chỉ còn hai gian phòng trống đối diện nhau, đều nằm ở phía cuối hành lang. Lầu bốn cũng có hai phòng, ở chính giữa, lấy ánh sáng cũng rất tốt, không ẩm ướt như tầng một.
Bốn gian phòng mười sáu người, có thể ở bốn người một phòng, rộng rãi.
Đây cũng chính là suy nghĩ của Trần Thải Tinh, mấy người chơi khác đều hận không thể cùng nhau chen chung một phòng, người đông thế mạnh, có thể buff can đảm cho nhau. Bởi vậy cuối cùng Trần Thải Tinh, Nguyên Cửu Vạn, Quách Dục, Trình Lập Phong bốn người một gian, ở căn phòng tầng một, chếch bên trong hành lang. Đối diện bọn họ là bốn oldbie, và hai newbie, sáu newbie còn lại đành ở cùng nhau trên tầng bốn.
Nửa mới nửa cũ.
“Trước hết các em cứ dọn dẹp sơ qua chỗ ở, bây giờ là bốn giờ rưỡi, gần năm giờ. Hôm nay chưa cần phải tới lớp, buổi tối sáu đến mười một giờ có lớp tự học, nhớ là tất cả phải có mặt ở lớp tự học, đây là thời khoá biểu, danh sách lớp và sơ đồ lớp học.” Chủ nhiệm Hồ phát giấy xong thì lui về phía sau.
“Chúng ta không học cùng lớp hả?” Có người chơi nhìn ra.
Sắc mặt cô chủ nhiệm không vui nói: “Các em đến học tập hay đến chơi? Sao lại lắm chuyện vậy.”
“Trường học cũng là muốn tốt cho các em, cố ý chia ra, cố gắng học tập tốt.” Chủ nhiệm Hồ cười ha hả.
Giao phó xong xuôi, hai người liền đi báo cáo cho hiệu trưởng.
Cửa phòng vừa đóng, Trần Thải Tinh xem thời khoá biểu chương trình học, lịch làm việc và nghỉ ngơi trong tay, “Học sinh cấp ba ngày nay đều liều mạng như vậy sao?” Thành tích cấp ba của cậu không tốt cũng chả kém, học hành cũng nghiêm túc, nhưng không quá mức nghiêm khắc giống như Thanh Dương.
“Bao nhiêu năm rồi tôi cũng không đi học, phải dậy sớm vậy à?” Quách Dục cũng không quen.
Chắc mấy cái này chẳng làm khó được Trình Lập Phong đâu nhể.
Sáng sớm năm giờ rưỡi tiếng chuông báo rời giường vang lên, năm giờ năm mươi bắt đầu tập hợp dưới sân thể dục để chạy bộ, sáu giờ hai mươi kết thúc, sáu giờ bốn mươi sáng bắt đầu vào học, đến giữa trưa thì hết tiết. Buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng, buổi chiều học tới năm giờ, lại nghỉ ngơi một tiếng nữa, sáu giờ bắt đầu tự học, học tới mười một giờ tối là xong, mười một giờ rưỡi tắt đèn.
Sinh hoạt theo cái thời khóa biểu này, ngày nào cũng như ngày nào, thì chắc chắn sẽ không có dư thời gian để điều tra manh mối.
“Không biết trốn học, không tuân theo nội quy thì có tính là điều kiện tử vong không nhỉ?” Trần Thải Tinh bỗng dưng nhập vai nữ sinh trung học cá biệt.
Tuy nhiên, nói thì nói thế thôi.
Giường trong ký túc xá là giường tầng, ở giữa có đặt hai cái bàn học ngăn nắp, bên cạnh là tủ quần áo cũ kĩ kê dựa vào tường. Không có ban công và nhà vệ sinh, ban đêm muốn đi tiểu phải đi đến nhà vệ sinh chung.
“Tiểu Cửu ngủ một giường với tôi, hai người các cậu tự chia giường đi.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục chọn chiếc giường ở gần giường của Trần Thải Tinh, vì hắn mập mạp nên phải ngủ ở dưới, hắng giọng một cái nói: “Lão Trình, lão Trình ông đừng ngủ ở phía đối diện với tôi, ông ngủ ở trên tôi đi, không có ông tôi không có cảm giác an toàn.”
Trình Lập Phong thấy sao cũng được.
“Ồ, ai trên ai dưới huh? Ngay cả việc lựa chỗ ngủ mà cũng tung hint đầy trời vậy luôn.” Trần Thải Tinh thật tò mò, “Trai thẳng mấy cậu chẳng lẽ lúc nào cũng vô thức mà bán xà bông vậy hả?”
So với tên gay như cậu còn gay hơn.
Trình Lập Phong một đầu dấu chấm hỏi: “Bán xà bông?”
Quách Dục sợ bị cho ăn đập, nhanh chóng nói: “Không có gì, chị Nguyên nói bừa thôi.”
Giỡn xong, Trần Thải Tinh nói ra manh mối và đạo cụ cậu mua được, trong tay Trình Lập Phong Quách Dục cũng có manh mối.
“PUA giáo viên trung học.”
Manh mối khớp nhau. Đạo cụ được mua Trần Thải Tinh đều hốt sạch, Quách Dục Trình Lập Phong cũng y chang. Nguyên Cửu Vạn giơ bàn tay nhỏ nói: “Chị ơi em còn đổi tiền với mua ô mai nữa nè.”
“Được, có tiền cũng có chỗ lợi.” Trần Thải Tinh xoa đầu thằng bé, ban đầu cũng không coi như chuyện to tát, sau đó theo bản năng hỏi một câu, “Đổi ít hay nhiều?”
Mặt Nguyên Cửu Vạn nhảy một cái.
“Hơn một trăm kim tệ…”
Trần Thải Tinh:!!!
Quách Dục còn đang ngồi bên cạnh huýt sáo, “Tiểu Cửu có thiệt nhiều tiền á.”
“Rất nhiều sao chị? Em còn để lại một đống nè.” Nguyên Cửu Vạn tỏ vẻ bé ngoan biết nhận sai, cẩn cẩn thận thận ngoan ngoãn lấy lòng.
Đối mặt với em trai ngoan ngoãn như vậy, ai có thể nhẫn tâm trách mắng chứ. Trần Thải Tinh tươi cười, nói: “Cũng không nhiều mấy đâu, cũng đều là tiền cả thôi, em lấy ra chị xem nào.” Nếu là nhân dân tệ thì tốt, trở lại hiện thực cũng có thể dùng.
Nguyên Cửu Vạn móc tiền, một xấp một xấp, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giống bàn giao công trình, “Cho chị hết á.”
Nhìn thấy mấy tờ tiền quen thuộc, Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, cũng không từ chối cậu nhóc, cất toàn bộ vào balo trò chơi.
“Thế giới này chắc cũng đơn giản.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh gật đầu đồng ý, cậu cũng có cái cảm giác này, tuy rằng số lượng người chơi nhiều, nhưng dựa vào manh mối và đạo cụ thì có thể nhận ra điều đó. Cho nên Trần Thải Tinh mới vừa vào game đã lớn lối như vậy, chủ yếu là để thăm dò.
Nói tới chính sự, ba người trao đổi suy nghĩ của mình.
“Phải tìm quỷ hại người trước.”
Quách Dục nói: “Vậy thì đơn giản, chúng ta dùng bùa gặp quỷ là được rồi.”
Trần Thải Tinh vỗ vai Quách Dục, “Được, cái này giao cho cậu.”
“Ây không phải, chị Nguyên sao lại thành là em rồi?” Quách Dục kêu to, nháy mắt với lão Trình, Trình Lập Phong nói: “Đêm nay cậu thử xem.”
Quách Dục: …Vì sao lúc nào hắn cũng phải đứng ra mà hứng vậy.
Rất nhanh tiếng chuông đã vang lên, khác với tiếng chuông tang học, học sinh cũng không ào ra như ong võ tổ, sau khi tiếng chuông vang lên, cảnh vật xung quanh vẫn vô cùng yên ắng. Quách Dục nghi hoặc, “Không phải là chưa tới giờ tan học chứ? Sao lại im re không tiếng người như vậy.”
“Tan học rồi.” Trình Lập Phong đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Ở phía xa, khu vực lớp học quả thật có học sinh đi ra khỏi lớp, mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đều cắt tóc ngắn, nhìn không rõ nét mặt, đeo cặp sách, cắm cúi xem thứ gì đó đang cầm trong tay, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng, không một ai mở miệng nói chuyện.
“Ra ngoài xem xem, tôi cũng đang đói.” Trần Thải Tinh nói.
Bốn người đẩy cửa đi ra ngoài, người chơi ở phía đối diện cũng đi ra, đối mặt với nhau, tên oldbie liếc nhìn Trần Thải Tinh, bước đi nhanh hơn, rời xa bọn họ.
Trần Thải Tinh:?
“Chắc là bị phong thái của chị Nguyên lúc ở ngoài cổng trường dọa sợ.” Quách Dục khà khà cười nói.
Ý muốn nói tên oldbie cảm thấy Trần Thải Tinh là một tên thiểu năng trí tuệ, sợ bị liên lụy, cho nên trốn xa bao nhiêu thì trốn.
“Người ta trốn học, mang thai, chống đối thầy cô, nhưng người ta vẫn là nữ sinh tốt nha.” Trần Thải Tinh nũng nịu yếu ớt hừ một cái đầy vẻ tức giận, “Mấy tên đàn ông xấu xí mấy người đúng là chẳng hiểu gì cả.”
Nguyên Cửu Vạn nhanh chóng đứng thành hàng: “Chị, em không xa lánh chị đâu.”
“Tiểu Cửu ngoan em là tốt nhất.”
Hai chị em tự tâng bốc nhau.
Đàn ông xấu xa Quách Dục Trình Lập Phong: …
Nhà ăn nằm ngay cạnh kí túc xá, là một khu nhà nhỏ hai tầng cũ nát. Không ít học sinh đã tới, thế nhưng cảnh tượng líu ra líu ríu như mong đợi lại chẳng có, những học sinh này chia làm hai nhóm nam nữ xếp hàng lấy cơm, hầu như trong tay mỗi người đều cầm một quyển vở ghi chép, tranh thủ học bài, lúc ăn cũng là học sinh tự chia bàn mà ngồi, nam nữ phân biệt, yên lặng ăn cơm.
“Chị Nguyên Tiểu Cửu ăn cái gì? Em đi mua.” Quách Dục tự động nói, để xóa sạch hình tượng nam nhân xấu xa mà Nguyên Tinh gán cho.
Trần Thải Tinh nhìn đồ ăn trên quầy, chả có thứ gì vừa mắt, “Cải thảo hầm đậu phụ thì ngon ngọt gì cơ chứ? Gia tộc nhà tôi không có quyên góp gì cho cái căn tin này à?”
“Chị, cha mẹ chị có nhận con nuôi không? Tài sản thừa kế nhiều như vậy, cho em ké với nha?” Quách Dục giả mù sa mưa, đóng vai kẻ nghèo hèn khốn khổ.
“Cậu muốn mưu đoạt quyền thừa kế của đứa trẻ trong bụng tôi sao?” Trần Thải Tinh nhíu mày.
Quách Dục: …
“Không dám không dám.”
Mỗi lần tiến vào trò chơi, chị Nguyên đều diễn như thật vậy, luôn làm cho hắn nhanh chóng cảm thấy Nguyên tinh là em gái sinh đôi của Trần Thải Tinh.
Loanh quanh một hồi, Trần Thải Tinh vẫn chả thấy món nào hợp khẩu vị, mấy món ăn ở đây chán kinh khủng, cải thảo hầm đậu phụ, cải thảo xào miến, cải thảo xào bầu, mọi món ăn đều theo công thức cải thảo + X, nấu nướng chả ra thể thống gì, nước nôi lỏng bỏng, nhìn qua nồi cơm thì cũng là kiểu trên sống dưới khê bốn bề nhão nhoét, gạo cũng là loại gạo kém chất lương.
Ăn gì giờ ta?
“Các cậu ngày nào cũng ăn mấy món này hả? Ăn ngon không?” Quách Dục bắt lấy một bạn học.
Bạn học kia mờ mịt vài giây, từ từ nói: “Thầy cô nói, sống phải mộc mạc giản dị bonus thêm tí gian khổ, phải rèn luyện ý chí bản thân.”
???
“Này là kiểu mượn đại một cái cớ nghe qua có vẻ thâm sâu, mục đích chính là để cắt bớt tiền mua đồ ăn đúng không?” Trần Thải Tinh bội phục. Cậu vừa mới nhìn một vòng, giả cả mấy món bình dân đều ở mức sáu đến tám đồng, nhưng mà so với rau dưa vẫn đáng tiền hơn, thế mà một phần cải thảo X không có nửa miếng mỡ nào, thêm cơm tẻ đã sáu đồng, mấy người không thẹn tí nào à!
Bạn học kia nghe được, vẻ mặt đầy sợ sệt, nhanh chân trốn xa mấy người, chạy tới chỗ nhân viện phục vụ cơm.
Dường như ngay lập tức, có bốn học sinh mang băng đô đỏ đứng ra, một người trong đó nói: “Mấy bạn học này có ăn cơm không? Trong phòng ăn không được nói chuyện, giữ gìn không gian yên tĩnh cho người khác.”
Trần Thải Tinh bỗng dưng hoảng hốt, tưởng như mình đang lọt vào ảo cảnh tái hiện sinh hoạt thời học sinh lúc trước của mình.
Thế mà đã sáu năm.
“Sao đỏ?” Trần Thải Tinh dò hỏi.
“Chúng tôi là tổ duy trì kỷ luật.” Đối phương nói, một người khác tiếp lời: “Tổ trưởng, nhìn cách ăn mặc không giống học sinh trường ta, chắc là mấy học sinh trao đổi mà cô giáo đã nhắc qua.”
“Hèn gì nãy giờ cái chữ hư hỏng nó cứ lởn vởn quanh đây.” Tổ trưởng cau mày, trong mắt mang theo chán ghét, nói: “Lần sau đừng có mà lí do lí trấu đấy, nhanh chóng ngồi xuống, không ăn thì đi ra.”
Trần Thải Tinh vẻ mặt phức tạp: “Chắc cậu là học trò cưng của cô chủ nhiệm hả?”
“Cậu biết cô Lưu sao? Tổ của chúng tôi là do cô Lưu dẫn dắt quản lý.”
Quả nhiên.
Cái bầu không khí chí công vô tư này đúng là cộp mác cô giáo Lưu. Đúng là đệ tử chân truyền.
“Không ăn, ăn không vô.” Trần Thải Tinh còn tò mò, “Bình thường thầy cô thường ăn ở đâu?”
Cậu còn lâu mới thèm tin vào cái vụ giáo viên trong trường cũng phải sống một cách mộc mạc giản dị rồi gì mà rèn với chả luyện.
“Ở phòng ăn nhỏ, học sinh không thể tới, bên kia là nơi thầy cô nghỉ ngơi, chúng ta phải tôn sư trọng đạo không thể quấy rầy thầy cô…”
Trần Thải Tinh: xin lỗi, tui là học sinh hư.
Bốn người ra khỏi nhà ăn, ngăn cản một bạn học hỏi phòng ăn nhỏ ở chỗ nào, nơi này cách nhà ăn lớn có chút xa, ở cạnh nhà trọ của thầy cô, đi mất khoảng 15 phút. Phòng ăn của thầy cô nhìn qua cũng đã cũ, thế mà vừa vào tới cửa, Trần Thải Tinh đã ngửi được mùi thịt gà, lập tức đói bụng.
“Có đùi gà.”
“Cái mùi vị này nha.” Quách Dục cũng kén ăn, đã vậy vừa rồi cũng chỉ được hít mùi cải thảo đầy phổi, hiện tại ngửi được mùi đùi gà chẳng khác gì mĩ vị nhân gian.
Bốn người đi thẳng vào, phòng ăn nhỏ chỉ có một tầng, các thầy giáo ngồi nói chuyện phiếm, bầu không khí không thể nói là sôi động, nhưng mà vẫn thoải mái hơn nhà ăn của học sinh một chút. Bọn họ mới vừa đi vào, thì có thầy giáo nhận ra là học sinh, cô Lưu trước tiên đứng lên nói: “Nơi này không phải là nơi các cô cậu có thể tới, đi ra ngoài, nhà ăn của học sinh ở bên cạnh ký túc xá.”
“Bọn em biết, mới từ bên kia lại đây.” Trần Thải Tinh cười híp mắt yếu ớt nói: “Cô ơi, người ta mang thai, muốn ăn ngon một chút.”
“Học sinh trường tư thục mấy em thật là yếu ớt, tới đây thì phải nghe theo quy củ của trường này, không thể là không thể.” Cô Lưu nghiêm mặt răn dạy, “Tôi đã sớm nhìn em không vừa mắt, phòng ăn này sẽ không bán đồ ăn cho học sinh.”
Các thầy cô khác cúi đầu ăn cơm hoặc là xem cuộc vui. Chủ nhiệm Hồ điều đình nói: “Các em đi ra ngoài đi, trường học đã quy định vầy, cô Lưu cũng không muốn làm khó các em.”
“Chị Nguyên, làm sao bây giờ? Có nên động thủ không?” Quách Dục bày ra tư thế của lão Trình.
Đánh cái gì mà đánh. Trần Thải Tinh hỏi: “Phòng hiệu trưởng ở đâu?”
“Em tìm hiệu trưởng cũng vô dụng.” Cô Lưu rất tự tin, đồng thời ném ra quả bom, “Quy củ này chính là do hiệu trưởng định ra.”
“Thử một chút xem nha.” Trần Thải Tinh bày ra bộ dáng thiên kim tiểu thư được chiều chuộng mà lớn.
Cô Lưu vui vẻ, muốn cho nữ sinh này biết khó mà lui, tự đắc nói ra vị trí phòng hiệu trường.
“Chào cô.” Trần Thải Tinh lễ phép nở nụ cười, “Chúc mừng cô mang thai nha ~ ”
Cô Lưu bùng nổ, “Chủ nhiệm Hồ anh xem một chút, học sinh này không thèm nghe lời, đã vậy vừa nãy còn trừng tôi, quả thực là bại hoại xã hội, tôi thật không biết những học sinh này đến trường học làm gì!” Nói xong căm giận ngồi xuống ăn cơm, nhưng ăn chưa được hai miếng, đột nhiên cảm thấy đùi gà trong bát sao mà dầu mỡ đến vây, nôn khan hai tiếng, bụng cũng bắt đầu đau.
Giáo viên ngồi bên cạnh quan tâm hỏi: “Cô Lưu làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Tôi đau bụng.” Cô Lưu ôm bụng, cảm giác có gì đó sai sai, bụng phồng lên như bong bóng, giáo viên Biên bên cạnh cũng phát hiện, giật mình hỏi: “Cô Lưu, cô mang thai hả?”
Cô giáo Lưu:!!!
Trên đường, Quách Dục lẩm bẩm: “Chị Tinh, sao vừa rồi chị lại lễ phép với kẻ hủy diệt kia như vậy?” Lại còn chúc mừng người ta mang thai nữa á?
Cô chủ nhiệm Lưu cứ thế bị gán cho cái biệt danh kẻ hủy diệt.
“Thế giới trước tôi nhận được một đạo cụ.” Tâm tình Trần Thải Tinh rất tốt, cười híp mắt quét nhìn Quách Dục, cũng không giấu diếm, vô cùng vui vẻ nói: “Trừng ai người đấy mang thai. Chính là ý trên mặt chữ.”
Quách Dục:! Đậu má!!! Hắn đột nhiên che hai mắt, nói lắp: “Chị, chị, chị gái tốt của em, em là em trai ruột của chị, chị hãy đối xử với em tốt một chút.”
“Muốn tôi trừng cậu không?”
“Không!!!” Quách Dục gào thét.
Nguyên Cửu Vạn xịu xuống nói: “Em mới là em ruột chị, chị ấy chỉ có thể yêu thương em.”
“Chỉ thương Tiểu Cửu.” Trần Thải Tinh nhéo hai cái má nhỏ của em trai.
Biết trong tay Trần Thải Tinh nắm đại chiêu, dọc theo đường đi Quách Dục cũng không dám tuỳ tiện, ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ, bước đi đều dựa vào Trình Lập Phong, tầm mắt không dám đối diện với Trần Thải Tinh, hận không thể tự chọc mù mắt mình trong thế giới này.
“Quách Dục, ý trên mặt chữ là tôi trừng cậu, cậu có mù cũng phải mang thai.” Trần Thải Tinh đánh thức chỉ số IQ của Quách Dục.
Chỉ cần cậu muốn làm ngựa đực, bất kể là ai cũng phải mang thai!
“Uhuhu, chị cũng quá nhẫn tâm, người mù cũng không buông tha.”
Trần Thải Tinh khẽ mỉm cười, “Tôi tương đối cầm thú.”
Đang nói chuyện thì đã đến phòng hiệu trưởng, Quách Dục không cần ánh mắt dặn dò đã tự động tự phát gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng tiến vào, bốn người đi vào. Trần Thải Tinh trực tiếp hỏi: “Nhà ăn của học sinh nhận thầu một tháng bao nhiêu tiền?”
Ủa, hông thèm hỏi cái vụ học sinh có được đến nhà ăn giáo viên ăn cơm hay không ó hỏ??? Quách Dục dấu chấm hỏi.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên bụng bia, sửng sốt một chút, nói: “Các em là học sinh trao đổi? Nhà ăn không cho người ngoài nhận thầu.”
“Hừm.” Trần Thải Tinh rất quyết đoán dùng đạo cụ. Chỉ thấy hiệu trưởng vừa nãy còn nghiêm túc, trong nháy mắt ánh mắt nóng bỏng mê luyến nhìn về phía Trần Thải Tinh, “Thân mến, có chuyện gì?”
“Gọi điện nói nói với căn tin cho tôi nhận thầu, con dấu hiệu trưởng ở đâu? Lấy ra.” Trần Thải Tinh tốc chiến tốc thắng.
Hiệu trưởng si mê từ trong ngăn kéo lấy con dấu ra đưa tới. Trần Thải Tinh liếc qua thấy không có vấn đề gì, “Gọi điện thoại.”
“Được thôi, thân mến.”
Mẹ nó tự dằn vặt chính mình.
Hiệu trưởng gọi một cú điện thoại, dựa theo lời của Trần Thải Tinh, nói, “Nhà ăn của học sinh cho học sinh trao đổi nhận thầu một tháng, đúng, mệnh lệnh của tôi, anh em của cô, kêu anh ta lăn đi, nhanh lên, nếu không cô cũng lăn nốt cho tôi.”
Điện thoại mở loa ngoài, mấy người liền nghe được âm thanh phụ nữ chói tai ở đầu kia: “Hách Lợi Dân! Ông dám! Tôi với ông nhiều năm như vậy, ông không chịu ly hôn tôi cũng không tính toán, tôi nhịn, hiện tại ông lại dám làm như thế với tôi, tôi muốn báo cáo ông, tôi muốn nói cho phóng viên.”
Không nghĩ tới lại nghe được một đoạn như vậy.
Trần Thải Tinh yểu điệu nói: “Hách Lợi Dân, để cho bà ta cút đi.”
“Cút đi, hiện tại cút ngay lập tức, bà cùng anh em của bà, tất cả đều cút.”
Cầm con dấu nói chuyện điện thoại xong, Trần Thải Tinh mang theo tiểu đội bốn người đi ra ngoài, không bao lâu sau, hiệu trưởng lấy lại tinh thần, một mặt mờ mịt, vừa nãy mình làm cái gì?
Kết quả không bao lâu, quản lí nhân sự đã tới.
“Hách Lợi Dân!!!”
Phòng làm việc của hiệu trưởng náo loạn, bắt nguồn từ việc thông cáo giải trừ hợp đồng nhận thầu của nhà ăn học sinh, đổi thành công ty trách nhiệm hữu hạn Nguyên Tinh nhận thầu, có con dấu của hiệu trưởng.
Bọn học sinh cũng chẳng có bao nhiêu lòng hiếu kỳ với việc này, bọn họ ăn xong lại trở lại học, cũng không biết trong trường học vừa nổi lên một hồi máu me bát quái.
Giáo viên chủ nhiệm Lưu nghiêm túc truyền thống bảo thủ độc thân lại mang thai!
Hơn nữa đã mang thai tận năm, sáu tháng!
Hiệu trưởng đánh nhau với quản lí nhân sự trong phòng hiệu trường, hiệu trướng Hách bị đánh bầm đập máu me đầy mặt, nộ khí xung thiên đuổi việc quản lí nhân sự!
Học sinh trao đổi bắt đầu xuất hiện ở lớp tự học buổi tối. Mấy học sinh trong trường cũng không quan tâm tới học sinh trao đổi là bao.
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn được xếp vào cùng một lớp, hai người ngồi cùng bàn, chiếm cứ hàng ghế cuối cùng. Dựa vào cửa sổ, rời xa thùng rác, phong cảnh tươi đẹp.
Quách Dục cùng Trình Lập Phong bị tách ra, một người ở lớp ba một người ở lớp bốn.
Sáu giờ ngoài cửa sổ chập choạng tối, trong phòng học yên lặng, tất cả mọi người đều đang chú tâm làm bài.
Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn cũng rất lưu manh, trên bàn sạch sành sanh, một quyển vở cũng không có. Giáo viên trực ban hỏi một câu, thái độ của Trần Thải Tinh lại rất đoan chính, “Em trai em là thiên tài, không cần học tập.”
Giáo viên trực ban nhìn về phía học sinh nhìn thì tuổi tác như đang học tiểu học lại đang học cấp ba, nghĩ lại, tuổi còn nhỏ thế mà đã nhảy đến lớp 11.
“Vậy còn em?”
Trần Thải Tinh cây ngay không sợ chết đứng: “Em mang thai, mang thai một lần, ngốc ba năm.”
Trực ban lão sư:???!!!
Đằng trước có học sinh hiếu kỳ quay lại lén lút nhìn Trần Thải Tinh, bị giáo viên trực ban quát lớn, toàn bộ phòng học yên tĩnh, rốt cuộc không một ai dám nhìn. Có học sinh tốt đối lập, Trần Thải Tinh càng ra vẻ học sinh hư hỏng.
“Em, đi theo tôi, không nên quấy rầy những người khác học tập, ra cửa phạt đứng.”
“Nhưng là thầy ơi, người ta mang thai, đứng lâu nhỡ đâu sẩy thai thầy phụ trách được sao?” Trần Thải Tinh yếu ớt không đứng lên nổi.
Thầy trực ban tức giận đến trừng mắt, cuối cùng quăng câu tiếp theo: “Tôi không quản được các em, ai dạy được thì dạy.”
Thầy vừa đi, cả lớp lặng lẽ, qua rất lâu, hàng trước Trần Thải Tinh có một nam sinh quay đầu nhìn sang, nhỏ giọng nói: “Lá gan của cậu sao lớn như vậy, còn dám mạnh miệng, một hồi nữa cô chủ nhiệm đến, cậu sẽ thảm lắm á.”
“Không tới đâu, cô mang thai, phải về nhà dưỡng thai.” Trần Thải Tinh lười biếng nói.
Nam học sinh:!!!
Người khác ngồi sau lén lút nghe vậy dồn dập quay người lại, “Thiệt hay giả vậy?”, “Cô giáo Lưu mang thai?”, “Cô không phải độc thân sao?”
Lớp trưởng đứng ra duy trì kỷ luật, “Đừng có ầm ĩ, học tập cho tốt, các cậu đừng lan truyền tin tức giả, cẩn thận bị cô Lưu nghe được.” Nói xong liền trừng Trần Thải Tinh.
Lớp học yên tĩnh lại một chút, nhanh chóng cúi đầu học tập.
Mà đợi một hồi lâu, cô chủ nhiệm cũng không trở về, Trần Thải Tinh chọt vào người nam sinh ngồi hàng trước, nhỏ giọng hỏi: “Trường học các cậu từng có người chết không?”
Bạn học nam sống lưng thẳng tắp, không mở miệng, nhưng không bao lâu lại lén lút đưa cho cậu tờ giấy.
Con người văn minh Trần Thải Tinh mém tí đã quên truyền thống truyền giấy trong lớp học.
Mở ra xem.
【 Mỗi năm đều chết, cậu muốn hỏi ai? 】