Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 39: Vòng Tay Kim Cương


Đọc truyện Ở trong game thần quái sinh bánh bao – Chương 39: Vòng Tay Kim Cương

Editor: Maris

Trần Thải Tinh duỗi ra những ngón tay thon dài và trắng nõn gõ gõ xuống bàn, giọng nói mang theo lười biếng, như thể là cậu vô cùng buồn chán nghiêng người tự đắc nói: ” Đừng nói với tôi về đứa cháu trai cặn bã kia của cô, ai mà muốn làm cô dâu của hắn chứ, tôi vừa trẻ vừa đẹp, gả tôi cho hắn á, hắn đúng là đồ không biết xấu hổ, còn là đồ cầm thú còn không bằng…, chỉ bằng ba quả dưa hai quả táo cùng một chiếc thuyền mục nát đã vọng tưởng muốn cưới được tôi, da mặt của hắn đúng là dày ha.”

“Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó, chiếc thuyền này của Colin là chiếc tàu mạnh mẽ nhất…” Quý phu nhân tức giận thở hổn hển, lồng ngực chập trùng, bởi vì chiếc váy sang trọng trông rườm rà và chật căng, trông bà ta cực kỳ giống như muốn xé tung cái váy mà biến thân thành quái vật ngay lập tức.

Trần Thải Tinh dùng một tay chống má, đầy hứng thú hỏi: ” Cái gì to lớn nhất? Súc sinh sao?”

Quý phu nhân đang đè nén cơn tức giận lần thứ hai lập tức nổi trận lôi đình, dùng tay có mang một chiếc nhẫn lớn vỗ xuống bàn, phẫn nộ nói: “Cô đừng có kiêu ngạo, Colin không phải là người mà cô muốn nói bậy bạ gì cũng được, không thì coi chừng tính mạng của cô đó.”

“Ồ.” Sắc mặt Trần Thải Tinh bình tĩnh, căn bản không xem uy hiếp lúc nãy ra gì, nói: “Gia tộc của các bà thật sự là không nghe lọt lời hay ý tốt, người ta hết lời góp ý cũng không nghe lọt, bệnh này nên chữa đi.”

Quý phu nhân tức chết tại chỗ. Đứng lên, bất lịch sự phất tay áo rời đi, trước khi đi dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh.

“Mới thế mà đi rồi à?” Trần Thải Tinh giả bộ không nhìn thấy bà ta, thoải mái nhàn nhã tự nhiên ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp như bừng sáng dưới ánh nắng giữa trưa, môi đỏ mọng chu lên, làm ra vẻ mặt tiếc nuối nói: “Chúng ta trò chuyện vui vẻ như vậy, thật tiếc là không thể tiếp tục tán gẫu cùng nhau a.”

Quý phu nhân:!!! Sớm muộn gì ả cũng sẽ ăn tươi nuốt sống con mồi này!

Trần Thải Tinh chỉ nói dăm ba câu đã làm quý phu nhân tức giận bỏ đi, những người chơi ở hai bàn gần đó chứng kiến mà trợn mắt ngoác mồm, cuối cùng phát sợ với công phu cà khịa của Nguyên Tinh, bèn ngăn lại tâm tư muốn hợp tác với cậu.

Một người chơi nữ nghe được mấy lời nói quái dị của cậu thì lên tiếng: “Ngay cả con tàu sang trọng trị giá hai tỷ đô la cũng không vừa mắt. Tôi không biết cô ta giàu đến mức nào, ai mà biết cô ta có nói khoác hay không.”

“Không thể nói người khác như vậy, Nguyên Tinh nhìn qua là người có tiền trong thế giới thực.” Người chơi nam ăn ngay nói thật.

Cô gái bên cạnh nghe thấy lời người chơi nam nói, nhìn anh ta nhỏ giọng nói: “Ai biết được trong thực tế có phải là tình nhân của tên đại gia nào hay không.” Âm thanh vừa vặn khiến cho mội người xung quanh đó đều nghe.

Trần Thải Tinh đương nhiên nghe được, nghĩ thầm người quá đẹp cũng là một tội lỗi, đã thế cậu đành phải gánh lấy tội danh này vậy, cậu nguyện ý chia sẻ gánh nặng với các chị em! Vén tóc lên, phong tình quay đầu lại, liếc nhìn cô gái nói chuyện ban nãy.

“Nhìn tôi làm gì? Tôi không có nói thẳng tên ai, là tự bản thân cô có tật giật mình thôi.” Cô gái bĩu môi nói.

Trần Thải Tinh nháy mắt, cười híp mắt, nói: “Trông các cô bây giờ sống cũng tốt nhỉ.”

Một câu nói giết sạch.

“Cô!!!” Cô gái tức giận đến nỗi cô không thể nghĩ ra bất kỳ lời phản bác nào.

Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Cửu, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Nhìn đi, lời thật thường gây mất lòng.”

“Chị nói gì em cũng thích hết.” Nguyên Cửu Vạn ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên ngoan ngoãn nói.

Trần Thải Tinh mỉm cười, khuôn mặt cậu trở nên rực rỡ, đôi mắt cậu trông như bầu trời đêm cất chứa cả thiên hà.

Nam người chơi tròn mắt nhìn, vừa nhìn mấy cô gái muốn cãi nhau với Nguyên Tinh, vội vã khuyên bảo: ” Nguyên Tinh nói cũng đâu có sai.”, “Lá các cô chọc người ta trước còn gì.”, “Được rồi được rồi đừng làm kiếm chuyện nữa, cô không biết chỗ này là chỗ nào à.”

Vương Tiêu Tiêu đứng nhìn toàn bộ, Từ Hồng Hồng nhỏ giọng thầm thì: “Cô gái này đúng là giống như đạn hạt nhân vậy, lần trước cổ oán giận tôi như vậy vẫn còn tính là nhẹ nhàng. Lúc cô với cô ấy quen biết, cô ấy cũng như thế này à?”

“Không phải.” Vương Tiêu Tiêu nghi ngờ.

Mấy thế giới đã làm gì với anh Trần thế này?

Hai người ngồi xuống, chào hỏi, yêu cầu phục vụ bưng rượu đến đây, nhìn bánh ngọt và nước trà tinh xảo trước mặt, trông qua giống như một bữa tiệc rượu bình thường, nhưng Trần Thải Tinh biết không đơn giản là như vậy.

Trên bàn bày đầy món ăn nhưng một chút cậu cũng không đụng đến, các người chơi đều đã ăn một chút đồ.

Đồ ăn được cung cấp bởi thế giới trò chơi về cơ bản không có vấn đề gì, đặc biệt là khi đi vào thế giới này đã ăn hai bữa trước đó rồi, nếu có chuyện gì thì mọi người cũng phát hiện rồi, bởi vậy không một ai đề phòng.

“Oa, miếng bánh ngọt này thật là đẹp, thoạt nhìn trông rất ngon miệng a.” Từ Hồng Hồng nhìn miếng bánh ngọt, chảy nước miếng.

Trước mặt mỗi người là một miếng bánh ga tô nhỏ, được trang trí khéo léo đặt trên chiếc đĩa trắng bóng, phía trên được điểm tô bằng một quả dâu tây, quả dâu được phết mứt trái cây màu đỏ, trông hấp dẫn cực điểm.

Trần Thải Tinh liếc nhìn, nói: “Tôi khuyên các cô tốt nhất đừng nên ăn nó.”

“Tại sao?” Từ Hồng Hồng tò mò hỏi ngược lại.

Trần Thải Tinh không trả lời, bởi vì cậu cũng không biết điều kiện tử vong lần này có phải liên quan gì đó đến thực vật không, cho nên không thể nào nói ra câu trả lời chính xác.

“Nhìn qua cũng không có vấn đề gì, mọi người ai cũng ăn đó thôi.” Từ Hồng Hồng có chút không nỡ, cô rất thích ăn dâu tây.


Vương Tiêu Tiêu liếc nhìn, vẫn tin lời Trần Thải Tinh nói, không ăn.

Từ Hồng Hồng không nhịn được, bánh ngọt dâu tây hấp dẫn như thế, cô nhìn xung quanh một vòng, mấy người chơi khác đều đã bắt đầu thưởng thức, có người phát ra tiếng cảm thán: “Oa, tôi lần đầu ăn được miếng bánh ngọt dâu tây ngon thế này.”, ” Đúng đấy, không biết phải làm sao, phúc lợi ở thế giớ này quá tốt rồi.”

Một số người ăn xong rồi cũng không xảy ra chuyện gì, Từ Hồng Hồng không nhịn được, liếc nhìn Nguyên Tinh, cảm thấy có thể là do cậu quá thận trọng, tất cả mọi người đều đã ăn bánh ngọt rồi, cũng không có ai chết hết, vì vậy liền đi lại ăn một miếng bánh thiệt lớn.

Ăn bánh ngọt và uống trà chiều xong.

Tiệc rượu diễn ra bình an vui vẻ, cũng không xuất hiện cảnh máu me, chết chóc gì. Trần Thải Tinh nhíu mày suy nghĩ, Từ Hồng Hồng ợ một cái, nói: “Thật hạnh phúc, lần đầu được cảm nhận thế giới của người có tiền, trà chiều rất ngon, bánh ngọt cũng rất ngon miệng, các cô không nếm thử đúng thật là rất đáng tiếc đó.”

Đột nhiên có tiếng Leng keng keng vang lên, mọi người nhìn sang, là âm thanh của vị phu nhân vừa nãy bị Trần Thải Tinh cà khịa dùng muôi gõ lên ly thủy tinh, tiếng nhạc đã ngừng, quý phu nhân nhìn ba miếng bánh còn nguyên vẹn trên bàn của Trần Thải Tinh, vẻ mặt có chút vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nở nụ cười vui vẻ với mọi người.

“Các vị hôn thê, trà chiều sắp kết thúc rồi, tôi muốn cùng mọi người chơi một trò chơi nhỏ, thả lỏng một chút nào, rất đơn giản thôi. Các bạn từng chơi xúc xắc bao giờ chưa? Chưa từng chơi cũng không sao, tôi sẽ lắc xúc xắc, lắc xúc xắc còn kèm theo quà nha.”

Quý phu nhân mở cái hộp cầm trong tay ra, một cái vòng tay bằng kim cương nằm trên tấm vải nhung màu đen có tua rua sợi vàng.

“Chút lễ vật nhỏ xem như là quà của cô chú rể là ta đây dành tặng cho cháu dâu tương lai.” Quý phu nhân cầm vòng tay lên, dưới ánh đèn tản ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt, cô cười rất thân thiện, “Đây cũng là thử thách mà trò chơi đưa ra đối với các vị hôn thê.”

Đến rồi.

Trần Thải Tinh nhìn quanh một vòng, ánh mắt của tất cả mọi người bị vòng kim cương kia hấp dẫn, đồ vật ở thế giới trò chơi đều có thể mang về hiện thực.

“Vòng tay này là thật hay giả thế?”

“Du thuyền hạng sang trị giá hai tỷ cũng có trong tay rồi, sao phải đi làm giả cái vòng tay kim cương làm cái quái gì?”

“Mang cái vòng tay này về là giàu to, lần đầu thấy thế giới hào phóng thế này đó.”

“Điên rồi, không muốn sống nữa à, cô không nghe cô ta nói đây là thử thách à.”

Câu nói này kéo lại lí trí của tất cả các người chơi, nhưng vẫn có người chơi ôm lấy ý nghĩ ăn may, ” Nếu đây chỉ là một trò chơi đơn giản thì sao?”, “Đúng vậy, kim cương trên vòng tay tinh khiết như thế, nhìn sơ qua ít nhất cũng mấy chục triệu đó.”

Con số giá trị này làm dao động lí trí của mấy người chơi, ánh mắt nhìn vòng tay kim cương lộng lẫy mang theo sự háo hức.

“Thật là đẹp.” Từ Hồng Hồng nhỏ giọng nói, cô vừa muốn vừa sợ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người trên bàn, “Vòng tay này có vấn đề gì không? Có thể lấy được không?”

Vương Tiêu Tiêu cảm thấy nhất định là có vấn đề, trò chơi này sao có thể tốt bụng như vậy? Thử thách dành cho vị hôn thê chính là tặng cho một cái vòng tay kim cương thế này à, nếu vậy thì thử thách đã không gọi là thử thách rồi.

“Vẫn là từ bỏ thôi.” Vương Tiêu Tiêu lắc đầu, “Tôi không tham gia.”

Từ Hồng Hồng chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Nguyên Tinh.

Trần Thải Tinh vén tóc ra phía sau tai, khẽ mỉm cười, âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Kim cương nhỏ như vậy còn không biết xấu hổ mà lấy ra, còn phải trải qua thử thách mới có được, keo kiệt không chịu được, so với mấy viên kim cương chồng tôi đưa cho tôi còn không bằng, không đủ lớn tôi nhìn không lọt.”

Vương Tiêu Tiêu:… Nói hay lắm, cô thật sự tin rằng Trần ca có một người chồng rất giàu có.

Từ Hồng Hồng một mặt đầy ước ao, “Chồng của cô đối với cô thật tốt.”

“Yêu tôi đến chết đi sống lại, đến đánh một cái cũng không nỡ.” Trần Thải Tinh mở miệng, thu được một vòng ao ước cùng ghen tị, nghĩ thầm kim cương Schrodinger ai mà không có, chỉ cần cậu muốn, viên kim cương trái tim của biển cậu cũng có, chất đầy một phòng!

(Viên kim cương trái tim của biển aka viên kim cương mà Rose đã ném xuống biển ở cuối phim Titanic)

Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh mỉm cười, ở thế giới này hắn không chỉ có thân phận mà còn có rất nhiều tiền.

Nhìn qua thấy tình cảm phu phu rất hạnh phúc hòa thuận.

“Đừng muốn cái thứ nhỏ bé đó, nhìn nhỏ như vậy nếu cô muốn tôi đưa cho cô một cái.” Trần Thải Tinh bày ra dáng vẻ phu nhân khoác khoác cánh tay, bộ dáng tôi không thiếu chút tiền này. Nghĩ thầm, nếu như có thể sống sót ra khỏi thế giới này, cậu cũng có thể mua cho Từ Hồng Hồng một gói kẹo kim cương.

Từ Hồng Hồng vừa nghe rất cao hứng, cái đuôi sau lưng ngẩng vẫy vẫy, “Chị làm em ngại quá.”

“Cô đừng dùng đạo cụ.” Vương Tiêu Tiêu trầm giọng nói với Từ Hồng Hồng. Theo kinh nghiệm của cô, anh Trần nói khoác đã luyện đến mức độ thường thừa, vẫn là câu nói: Kim cương có độc, đừng đùa.

Từ Hồng Hồng trong tay có vật phẩm tăng cường vận may, nếu sử dụng, ở đây không có ai là đối thủ với cô hết. Từ Hồng Hồng đang bối rối, thì nghe thấy hai cô gái bên cạnh nói xấu về Nguyên Tinh.

“Người ta dùng gạch vàng mà xây nhà, đương nhiên không hiếm lạ gì mấy thứ này, ghét bỏ cũng đúng, hừm, không biết là thật hay giả nữa.”


“Có người lúc nào cũng coi thường người khác, sau lưng ai biết làm ra mấy cái chuyện không đứng đắn gì, thấp hèn.”

Từ Hồng Hồng là người rất trượng nghĩa, nghe vậy nói: “Nguyên Tinh tỷ mới là người không ham của lạ, các cô thích chơi thì chơi đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Không thèm chấp vặt với đám người kia, cô cũng không thèm tham gia thử thách này.

Quý phu nhân bị Trần Thải Tinh ở trước mặt mọi người chà đạp sỉ diện của mình, mắng bà ta là người sa cơ thất thế mà giả vờ làm quý tộc, tức muốn chết nhưng không thể làm gì Trần Thải Tinh, chỉ có thể lấy cái muỗng trong tay gõ lên chén thủy tinh, làm những người khác chú ý.

“Trò chơi bắt đầu.”

Mọi người nhận thấy rằng quý phu nhân đang ngồi cùng các thành viên trong gia tộc Colin, ném một viên xí ngầu trong suốt vào cốc pha lê và lắc nó, trên mặt quý phu nhân thể hiện rõ rằng cô ta hiện tại đang vô cùng phấn khích, không thể chờ được nữa nghiêng cốc đổ xúc xắc ra.

Con xúc xắc nhỏ trong suốt không có bất kỳ chữ hay số nào, chỉ nhìn thấy khuôn mặt quý phu nhân trở nên vô cùng buồn bã, ném nó cho người đàn ông trung niên bên cạnh, “Là của ông. Tự dưng làm phí một vòng tay của ta.”

“Tôi sẽ trả lại cho em.” Người đàn ông trung niên đưa ra một hộp trang sức nói.

Nghe vào tai người ngoài, có thể là người đàn ông trung niên này chỉ đang nói một câu dỗ dành quý phu nhân, mà Trần Thải Tinh nghĩ rằng nếu người chơi lấy chiếc vòng đó chết hoặc bị người trung niên giết, thì chiếc vòng này có trở lại với người đàn ông trung niên không?

“Thân mến, anh thật là may mắn.” Người đàn ông trung niên cầm vòng tay đưa cho một người chơi nam.

Người chơi nam rất phấn khích. Anh ta thậm chí không nhìn thấy nhóm người này đã chơi trò chơi này như thế nào. Làm thế nào có thể là anh ta? Nhưng điều đó không thành vấn đề, nhưng giờ anh ta đã có một chiếc vòng tay kim cương trị giá hàng chục triệu trong tay và anh ta sẽ trở nên giàu to khi trở về thế giới thực.

Đối với người đàn ông, người chơi nam kia cũng không thèm để ý, nhận lấy cái hộp rồi cảm ơn một tiếng.

Tiệc rượu kết thúc.

“Phạm Văn Thành anh mau nhìn xem, kim cương này là thật hay giả vậy?.”

“Hình như là hàng thật.”

Có người chua xót nói: “Cô có thật sự đã nhìn thấy kim cương bao giờ chưa? Tôi nghĩ không chừng nó là cục đá đó.”

“Tôi cũng đâu có biết, ôi chao, đúng rồi, Nguyên Tinh cô có nhiều kim cương như vậy, cô xem thử đi cái này là thật hay giả vậy?”

Trần Thải Tinh thật ra là một lão già nghèo xơ nghèo xác có biết cái quỷ gì đâu mà nhìn! Chỉ là bày ra bộ dáng cực kì kiêu ngạo đến mức mắt cũng không thèm liếc, “Mấy viên kim cương này nhìn vào mắt tôi có cũng như không thôi.”

Cậu thật là lợi hại.

Đương nhiên cũng có mấy em gái ở phía sau mắng hắn đang giả vờ, nhưng Trần Thải Tinh không để ý, cậu đang suy nghĩ về điều kiện tử vong. Trở lại phòng suite, Vương Tiêu Tiêu và Từ Hồng Hồng cũng đi theo sau, Từ Hồng Hồng thật sự rất ngưỡng mộ Phạm Văn Thành, đi trên đường cứ lải nhải không biết tên may mắn Phạm Văn Thành kia bán cái vòng đó với giá bao nhiêu.

Cho đến khi Trần Thải Tinh nói về bữa tiệc rượu của bọn quái vật ở tầng hai lúc nửa đêm.

“Cái vòng kia giờ trong tay của Phạm Văn Thành rồi, mẹ kiếp, may mắn cái quỷ gì, thật là đáng sợ mà.” Cô suýt chút nữa dùng vật phẩm rồi.

“Có trẻ nhỏ ở đây, đừng có chửi thề như thế.” Trần Thải Tinh giải thích với Tiểu Cửu, “Không được học.”

Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Chị ơi, em sẽ học thơ thôi, không học cái khác đâu.”

Trần Thải Tinh nhớ tới mấy bài thơ mà cậu đã đọc:…

Từ Hồng Hồng ủ rũ gật đầu, sau đó ngập ngừng, nhịn không được nói: “Nguyên Tinh, sao cô không nói cho tất cả mọi người, nếu như mọi người đều biết, sẽ không có ai phải…”

“Tôi nói bọn họ sẽ tin à?” Trần Thải Tinh nhíu mày hỏi ngược lại, không nghĩ rằng Từ Hồng Hồng rất có tiềm năng làm thánh mẫu.

Mọi người đều là người trưởng thành. Bước vào thế giới trò chơi ban đầu là một cơ hội để sống thêm một lần nữa, dựa vào phán đoán mà quyết định bản thân sống hay chết. Nếu cậu nói ra, người khác có thể sẽ cho rằng cậu không có ý tốt, ghen tị với vận may của người ta, có ý muốn chiếm lấy kim cương.

Vương Tiêu Tiêu vỗ nhẹ vào cánh tay của Từ Hồng Hồng một cái, đến mạng sống của chình mình trong game còn không được dảm bảo mà còn có thơi gian đi lo cho người khác hả?

“Thế điều kiện tử vong kia rốt cuộc là gì?” Vương Tiêu Tiêu hỏi.

Trần Thải Tinh nhớ đến vẻ mặt thay đổi của quý phu nhân khi nhìn thấy ba miếng bánh ngọt còn nguyên vẹn trên bàn của bọn họ, nói ra suy đoán: “Bánh ngọt là thứ đáng nghi ngờ nhất, còn về xúc xắc, người chơi ăn bánh ngọt chính là điểm số của xúc xắc.”

“Vậy tại sao không phải cô gái nào khác, mà là tên đàn ông kia?”


Trần Thải Tinh ngẩng đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ, chỉ mới năm giờ, bên ngoài đã trở trời rồi.

“Có lẽ điểm của Phạm Văn Thành được quy cho đàn ông.”

Mỗi miếng bánh ngọt có ký hiệu của gia tộc quái vật Colin, chỉ cần các người chơi ăn bánh ngọt, thì đó chính là điều kiện tiên quyết nhất của trò chơi, sau đó lắc xúc xắc để quyết định được ai sẽ là con mồi cho đêm nay.

Điều kiện tử vong có thể tránh được, nhưng điều này không dễ dàng tí nào.

Mỗi ngày chết một người.

Thế giới trò chơi này cho người chơi một con đường sống, nhưng điều kiện tử vong thay đổi mỗi đêm, cũng không biết bao nhiêu điều kiện.

Trần Thải Tinh muốn chửi bậy, cuối cùng nhớ đến tinh thần học hỏi thơ văn của Tiểu Cửu, lập tức nín miệng.

“Ồ, sao đột nhiên trời tối rồi.” Vương Tiêu Tiêu nhận ra có chuyện không đúng.

Từ ngày đầu tiên bước vào trò chơi, trên biển vào giữa mùa hạ, du thuyền sang trọng, ánh nắng ban ngày tràn ngập khoang thuyền, quản gia chu đáo nghe theo tất cả mọi mệnh lệnh, mỹ thực rượu ngon quần áo tinh xảo, tất cả điều này giống như một kỳ nghỉ, vô thức xua tan đi cảnh giác của người chơi.

Không có điểm nào kỳ quái.

Nhưng bây giờ.

Thời tiết thay đổi rồi.

Ngoài khơi sóng to gió lớn, trong chớp mắt, từng đám mây đen tụ lại, che kín bầu trời.

Tiếng ầm ầm vang lên, từng tia sét xé ngang bầu trời cùng tiếng mưa rơi nặng hạt. Hiện tượng kì lạ xuất hiện, trong lòng từng người chơi gõ lên hồi chuông cảnh báo, có người lớn tiếng ngoài hành lang, Vương Tiêu Tiêu mở cửa, lộ ra tiếng cãi vã ở bên ngoài.

“Tôi không muốn ở chung với cậu, tôi muốn đổi phòng khác.”

“Tại sao.”Là tiếng của Phạm Văn Thành.

“Cậu còn hỏi tại sao hả, cái dây chuyền kia có điều không ổn, nhìn đi, thời tiết thay đổi rồi, sẽ có quỷ xuất hiện thôi.”

Tiếng sấm chớp vừa lóe, bên ngoài rất nhanh đã yên tĩnh trở lại. Vương Tiêu Tiêu đóng cửa lại, nói: “Đồng đội của Phạm Văn Thành chuyển phòng rồi.” Đó là cô còn chưa nói tới sắc mặt xanh mét giận dữ khi Phạm Văn Thành trở về phòng, đóng cửa cái rầm.

“Đêm nay đi ngủ sớm một chút đi.” Trần Thải Tinh tiễn khách.

Vương Tiêu Tiêu trong nháy mắt phản ứng lại, “Nghe lén vào nửa đêm à?” Không chờ trả lời, gật đầu nói: “Được thôi.”

Hai người vừa đi, Trần Thải Tinh nhìn thời tiết kinh khủng ở bên ngoài, phải mau chóng đi ra ngoài mới được.

“Chị đừng lo lắng, em sẽ bảo vệ chị.”

Trần Thải Tinh quay đầu lại xoa đầu nhóc con đứng bên hông cậu, dụ dỗ nói: “Được, chị đây đều nhờ vào em hết đó.”

“Còn có anh rể có tiền, có thể mua kim cương tặng chị nữa.” Nguyên Cửu Vạn để lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

Trần Thải Tinh đem đầu của nhóc con xoa thành ổ gà, cũng không tức giận, khóe miệng giật giật nói, “Đúng vậy, lúc đó sẽ nói anh rể dùng kim cương xây cho Tiểu Cửu một căn nhà, sau đó giấu Tiểu Cửu vào trong.”

“Em không cần, anh rể xây phòng kim cương để giấu anh Tinh.”

Trần Thải Tinh nở nụ cười, tâm tình trở nên tốt hơn, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.

Cậu nghĩ, cậu và nhóc con không thể nào chết ở cái nơi quỷ quái này được, lúc đó kim cương trắng Schrodinger của cậu lại rơi vào tay con hồ ly tinh nào thì sao!

Mưa rất lớn, sấm sét như muốn chọc thủng cả bầu trời, gian phòng bị cúp điện. Chiếc thuyền như là tiến vào một thế giới khác, bên ngoài im lặng đến kì lạ. Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn đi ngủ rất sớm, cùng với tiếng sấm chớp và tiếng mưa chìm vào giấc ngủ.

“Anh ơi?”

Trần Thải Tinh bị thức giấc, Tiểu Cửu trong lồng ngực nhanh chóng mở mắt ra, giọng nói mềm mại lôi Trần Thải Tinh từ dòng suy nghĩ trở lại, mí mắt phải của cậu giật giật, cảm giác có điềm sắp xảy ra.

Bên ngoài mưa lớn ngừng, hiện tại không gian lặng im quỷ dị, gian phòng lại cúp điện.

Trần Thải Tinh lấy điện thoại di động ra mở chế độ đèn pin ra nhìn lên đồng hồ treo tường, mười giờ tối.

“Không có chuyện gì.” Lời vừa nói ra, Trần Thải Tinh đã bị vả mặt, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết, là tiếng của Phạm Văn Thành.

Bởi vì quá yên tĩnh, hoặc là do quái vật cố ý, tiếng kêu thảm thiết của Phạm Văn Thành đặc biệt rõ ràng, như thể các bức tường trong phòng của bọn họ đều không tồn tại, bên tai có thể nghe rõ ràng tiếng cầu xin yếu ớt của Phạm Văn Thành.

“… Đừng, đừng giết tôi.”

“Van cầu ngươi, dây chuyền không có ở chỗ tôi, ở chổ của Lâm Hạo!”

Kế tiếp là âm thanh xé rách, Phạm Văn Thành kêu to, tiếng xé rách cơ thể quá mức rõ ràng, trong bóng tối có thể tưởng tượng cảnh tượng kia một cách dễ dàng. Trần Thải Tinh cau mày, cơ thể che kín lỗ tai của Tiểu Cửu, âm thanh kia vẫn còn tiếp tục.

Phạm Văn Thành thoi thóp, sau là tiếng nhai nuốt chậm rãi, quái vật say sưa ăn từng bộ phận cơ thể một cách ngon lành, liếm láp từng giọt máu tươi.


Mãi đến khi ăn xong hết, quái vật ợ một tiếng đầy no nê.

Hành lang có tiếng bước chân, thảm trải nền đã được bày ra nhưng vẫn có thể phát ra tiếng bước chân, có thể thấy được con quái vật này rất to lớn. Quái vật dừng lại ở từng cánh cửa nó đi qua, cố ý phát ra tiếng cười lớn đầy hung ác, như thể nó có thể nhìn thấy con mồi đang trốn trong phòng đang run lẩy bẩy, đến lúc đi đến cửa phòng của Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh yên lặng giơ ngón giữa với cánh cửa lớn.

Còn lâu mới thèm sợ ngươi.

Bước chân của con quái vật dừng lại, rồi rời khỏi, tiếng ầm ầm ầm vang lên ở một cánh cửa khác.

Từng cú đập cửa rất mạnh, cánh cửa mỏng manh trông như có thể bị phá nát bất cứ lúc nào, nhưng nó vẫn là ngoan cường chống chọi. Quái vật cũn không buông tha, tiếng đập ầm ầm ầm vẫn tiếp tục vang lên, bên trong phòng có tiếng nói chuyện.

“Lâm Hạo, nó đang tìm dây chuyền, cậu mau ném ra ngoài đi.”

“Tôi, tôi không dám.”

Ngoài cửa, con quái vật tiếng phát ra tiếng hít thở ồ ồ như càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, Lâm Hạo bị đồng đội đuổi ra ngoài, cầm theo dây chuyền kim cương trong tay, trong đêm đen tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, hắn lảo đảo đi đến cửa, tiếng phá cửa như nện một cái vào trái tim của hắn.

Tim đập mạnh như muốn nhảy ra.

Lâm Hạo mở cửa ra, ném dây chuyền trong tay ra ngoài, làm xong nhanh chóng đóng cửa lại, bằng những tia sáng yếu ớt vào ban đêm, hắn thấy những gì đang đứng ở cửa…

Quái vật đã rời đi.

Tất cả người chơi trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Gian phòng trong nháy mắt đèn đuốc sáng rực, tia sáng xanh vàng phát ra rực rỡ, trở về với thế giới của thượng lưu. Điện đã về với buôn làng.

Trần Thải Tinh không thể ngủ được, khoác áo ngủ lên đi tới cửa, nhìn xem ở bên ngoài có linh cẩu hay không, cửa phòng của Phạm Văn Thành mở ra, bên trong truyền đến một ít âm thanh gặm nuốt rõ ràng, làm cậu không khỏi nhớ đến mấy quản gia linh cẩu gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ chảy nước miếng vào ban ngày.

Đóng cửa lại.

Phải nhanh chóng thoát khỏi thế giới này.

Rạng sáng, dưới lầu vang lên tiếng nhạc tao nhã cùng tiếng cười vui vẻ. Trần Thải Tinh vệ sinh thật nhanh, mặc áo quần giữ ấm, mặc áo khoác cho Tiểu Cửu, nắm tay đi ra ngoài, Vương Tiêu Tiêu cũng mở cửa đi ra, bốn người tụ họp, lúc đi ngang phòng của Phạm Văn Thành, trong phòng khách có nhiều con linh cẩu nằm úp sấp ngủ say, trên sàn nhà không còn một giọt máu, vô cùng sạch sẽ.

Như thể không có chuyện gì xảy ra cả.

Đáy lòng Từ Hồng Hồng lạnh buốt, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian lúc trà chiều, cô lúc đó cũng muốn cái vòng tay kim cương kia, còn muốn sử dụng đạo cụ, may là, may mắn là Nguyên Tinh nói mấy câu nói kia làm cô bỏ đi ý nghĩ điên rồ đó.

Nguyên Tinh thực lòng muốn nhắc nhở cô, Nguyên Tinh cũng không phải người lạnh lùng, thấy chết không cứu. Nhất thời trở nên xấu hổ.

Trần Thải Tinh không biết Từ Hồng Hồng đang suy nghĩ gì, bốn người đứng ở góc cầu thang, trong phòng tiệc đèn đuốc lộng lẫy, chiều hôm qua, đám quái vật còn mang hình dáng con người, thế nhưng bây giờ không còn gì gò bó, mấy cái đầu quái vật lông lá nói chuyện không kiêng nể gì.

“Colin thân mến, cô gái mà anh yêu thích kia xác thực có chút thông minh, xem ra sẽ là cô dâu của anh.”

“Tôi còn chưa được hưởng thụ hai cơ thể đó đâu, đứa bé trong bụng của cô ta hẳn là rất mềm.” Colin bưng rượu nói.

Bọn quái vật xung quanh phát ra tiếng ngưỡng mộ ao ước, có một con quái vật đưa cái vòng kin cương ra cho quý phu nhân, nhớ lại mùi vị trong miệng nói: “Con mồi ngày hôm nay của tôi cũng không tồi, vừa giòn vừa non, ha ha ha vận may của tôi thật tốt.”

“Tại sao máu của ngươi lại được chọn chứ. Tiếp tục chơi, ngày mai nhất định sẽ đến lượt của tôi.” Quý phu nhân kêu gào.

Bên trong góc cầu thang, Trần Thải Tinh không tiếng động kìm nén tiếng nôn khan, đè thấp giọng nói với Từ Hồng Hồng: “Sử dụng vật phẩm của cô một chút đi.”

“A?” Từ Hồng Hồng lệ nóng quanh tròng, nhớ đến bên trong bánh ngọt có trộn lẫn với máu của bọn quái vật liền buồn nôn, “Cô muốn dùng như thế nào?

“Lúc sử dụng nó, tôi muốn nghe bọn họ nói điều kiện tử vong là gì.” Trần Thải Tinh cũng không biết có hiệu nghiệm hay không, nhưng cậu muốn thử một lần.

Từ Hồng Hồng gật đầu: “Tôi thử một chút xem.”

Ngày hôm qua, lũ quái vật đã quyết định trò chơi chết chóc một cách lặng lẽ.

“… Colin xin anh đấy, tôi không thích chơi xúc xắc, mỗi lần đều lắc xúc xắc đều không đến lượt tôi.”

“Hy vọng là chơi trốn tìm đi, tôi thích chơi cái này.”

“Tới rồi tới rồi.”

“Há, là trò chơi yêu thích của tôi.”

“Đừng nói ra.”

Ở bên ngoài, bốn người họ nghe được rõ mồn một, Từ Hồng Hồng thất vọng nói: “Không có tác dụng rồi, chúng nó không nói gì hết.”

“Có tác dụng. Ngày mai là chơi trốn tìm.” Trần Thải Tinh nói, liếc nhìn tiệc rượu xa hoa đồi trụy lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, câu giơ tay che đi đôi mắt của Tiểu Cửu, nói: “Trở về ngủ đi.”

Đám súc sinh này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.