Đọc truyện Ở trong game thần quái sinh bánh bao – Chương 140: Phiên Ngoại 1: Tình Yêu Của Haruhi 4
Editor: Lục Tử Hạ
Haruhi nói xong, nét mặt thoáng ngượng ngùng, ngồi xuống ghế phụ, ánh mắt trong veo chớp chớp. Trình Lập Phong bèn phớt lờ lí do giả vờ ngủ của Haruhi, trong lòng anh biết rõ tại sao, lại nhìn bộ dáng này của Haruhi, ngọn lửa trong lòng cháy càng mãnh liệt.
Mười tiếng lái xe nhàm chán.
Đối với Trình Lập Phong không tính là gì, anh đã từng ngụy trang, nằm trên núi phục kích không nhúc nhích suốt mấy tiếng đồng hồ, từng đứng dưới cái nắng chói chang suốt một ngày trời, mình đồng da sắt, mười giờ lái xe cũng chẳng là gì đối với anh cả.
Nhưng bây giờ, ghế phụ có Haruhi ngồi, anh lái xe, dù không nói lời nào, Trình Lập Phong lại cảm thấy lần này trở về vô cùng thú vị.
Trên đường cao tốc đi được một nửa thì dừng lại khu nghỉ ngơi, Trình Lập Phong mua nước và một số đồ ăn vặt, kỳ thật ba lô trò chơi của anh cũng có, cũng tốt hơn đồ ở khu này mấy lần, nhưng đã đến nơi nào đó, nhà người ta ít nhiều cũng có mua cho con cái thứ này thứ nọ, Trình Lập Phong nghĩ đến Haruhi, không nhịn được bỏ tiền mua một chiếc túi.
“Đói bụng không? Tí nữa lên đường rồi ăn.” Trình Lập Phong lấy đồ ăn vặt từ trong ba lô ra, trước kia trong ba lô trò chơi của anh không có đồ ăn vặt, cũng không biết từ khi nào lại có thêm những thứ này, đều do anh bảo tiện đường mua trong cửa hàng.
Nhìn thấy Nguyên tiên sinh ăn bánh kẹo, Haruhi cảm thấy hẳn là anh cũng sẽ thích, mua.
Quách mập mạp từng nói loại khoai tây chiên này có hương vị rất mê người, trong thế giới thực không có, Trình Lập Phong thoát trò chơi thì cũng sẽ mua nhiều một tí. Anh không biết khẩu vị của Haruhi, bởi vì bất kể anh cho Haruhi cái gì, Haruhi cũng sẽ không từ chối.
Bây giờ cũng vậy.
Nguyên Haruhi nhìn qua bao đồ ăn vặt to bự, vui vẻ nói: “Cảm ơn Trình đại ca.”
“Không cần khách sáo, anh không biết em thích ăn cái gì, để tí nữa mua thêm ít trái cây.” Trình Lập Phong xem xét bộ dạng này của Haruhi, cảm thấy cái gì cũng không xứng với cậu, đồ ngon nàoi cũng muốn bưng đến trước mặt Haruhi.
Haruhi không phải người thích ăn uống, khi cậu còn sống chỉ muốn sống sót không bị vứt bỏ, có gì ăn nấy không dám kén chọn, sợ mình làm cho mẹ tức giận, lại mang cái mác “đứa con quái vật kén chọn” trên người. Sau khi chết, lòng tràn đầy thù hận, người người đều hận cậu, sợ cậu, kính nhi viễn chi*, chưa từng có người hỏi cậu thích ăn cái gì.
(*) kính nhi viễn chi: Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn gần.
Về sau gặp được chủ nhân.
Chủ nhân đối xử với cậu rất tốt, nhưng giờ phút này, sự săn sóc, quan tâm của Trình Lập Phong đối với cậu có phần khác biệt.
Haruhi phân rõ, chủ nhân là người thân, Trình đại ca là người cậu muốn.
“Em thích ăn nho.” Haruhi nói ra sở thích của mình, nghĩ đến khi còn sống nhớ mãi không quên loại trái cây ấy, “Còn có dưa hấu và dâu tây, mấy thứ này đều rất đắt, em nhớ lúc còn rất nhỏ, có một lần mẹ tìm được công việc, mua dưa hấu giảm giá, rất ngọt.”
Trình Lập Phong gật đầu ghi rõ vào tận đáy lòng, hỏi một chủ đề khác, “Haruhi, em còn nhớ tới mẹ em sao?”
“Em không biết.” Nguyên Haruhi lắc đầu, cầm lấy đồ uống mở nắp, không biết nhớ tới cái gì, chuyển tay đưa cho Trình Lập Phong. Trình Lập Phong thuận tay tiếp nhận, ăn ý vặn ra đưa lại.
Vốn là quỷ thì không cần đi ngủ, không cần ăn đồ vật, nhưng việc Haruhi giả vờ ngủ, ăn đồ ăn vặt Trình Lập Phong mua cho, hay tự vặn nắp bình Haruhi cũng có thể vặn được, nhưng cậu từ nhỏ không được đối đãi như những đứa trẻ bình thường, đứa trẻ muốn mua đồ thì sẽ nũng nịu với cha mẹ để có được món đồ ấy, cũng sẽ ăn vạ, rõ ràng trước khi đi sẽ đòi ôm một cái.
Bây giờ chẳng phải Haruhi muốn làm một đứa trẻ, mà là trước mặt người thân cậu đã không ngần ngại lộ ra vẻ nũng nịu vốn có của một đứa trẻ.
So với việc như vậy, mua một ít đồ ăn vặt sẽ khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn.
Haruhi uống đồ uống, ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng nhìn xem Trình đại ca.
Đến thị trấn.
“Trình đại ca, nơi này cũng không tệ lắm, náo nhiệt ghê.”
“Trước kia không được như vậy đâu.” Trình Lập Phong nhìn theo ánh mắt Haruhi thì thấy cửa hàng mới mở, nhớ tới Haruhi thích trái cây, dừng xe nói: “Đi xuống xem thử nào, anh muốn mua vài thứ.”
“Được, muốn về nhà thăm nhà cũng nên mang theo quà biếu.” Nguyên Haruhi chỉ có kiến thức nửa vời với đạo lí đối nhân xử thế với bề bên, đi theo Trình đại ca xuống xe, nhìn cái gì cũng rất mới mẻ, chỉ vì nơi này là quê hương của Trình đại ca.
Siêu thị mới mở của thị trấn không lớn, ba tầng, bởi vì là mới mở, không khí rất náo nhiệt, vui vẻ.
Tầng một siêu thị là cửa hàng trang sức, tầng hai mua quần áo giày túi xách, tầng ba là rạp chiếu phim và dịch vụ ăn uống. Trình Lập Phong không vội đi siêu thị, mà nói: “Trước tiên đi dạo thử xem.”
“Được.”
Lúc trên thang cuốn, Haruhi nắm lấy tay Trình đại ca. Nhịp tim Trình Lập Phong như đập loạn, đập thình thịch không ngừng, trên mặt lại không biểu cảm gì, hoàn toàn bình thường như trước đây, cũng không hất tay Haruhi ra.
Haruhi rất vui vẻ.
Cửa hàng ăn uống ở tầng ba, Trình Lập Phong nhìn thấy rất nhiều học sinh đeo cặp sách mua gà rán trà sữa, lúc này hẳn là thời gian tan học. Anh nghĩ Haruhi hẳn là sẽ giống như những người trẻ tuổi thích đồ ăn vặt, chủ động đưa Haruhi đi xếp hàng, còn chọn hẳn nơi có người xếp hàng dài nhất, hẳn là hương vị rất ngon.
Đến phiên hai người mua, Trình Lập Phong hỏi Haruhi thích uống cái gì. Haruhi lắc đầu nói không biết.
Trình Lập Phong đau lòng, người khác thấy Haruhi không biết lựa chọn cái nào, trà sữa quá nhiều loại. Nhưng Trình Lập Phong lại biết, rất có thể Haruhi chưa từng uống trà sữa bao giờ.
“Mỗi loại một ly.” Trình Lập Phong nói.
Nhân viên phục vụ ngây ngẩn cả người, “Xin mời, cho hỏi anh muốn mua hết à? Mười mấy loại lận đấy?”
“Đúng vậy, tất cả đều cho nhiều đá.” Trình Lập Phong nhớ kỹ Haruhi thích lạnh.
Mấy học sinh xếp hàng phía sau đều rất ghen tị, đây chính là tổng tài trong truyền thuyết ó, một khi đã mua thì sẽ mua toàn bộ, tổ quốc nợ các cô một người yêu có thể mua hết trà sữa trong tiệm!
Nguyên Haruhi nghe giọng nói đầy ghen tị phía sau, nụ cười trên mặt càng tươi.
Mật ngọt trong lòng cứ như trào ra.
“Tiên sinh em đối xử với em trai thật tốt.” Nhân viên phục vụ cười khen vài câu.
Trình Lập Phong gật gật đầu không nói chuyện, Nguyên Haruhi lại có chút không vui, cậu muốn nói cho tất cả mọi người, cậu không phải là em trai Trình đại ca, mà là người yêu, là cái loại sẽ lên giường á, về sau sẽ cùng một chỗ, cả đời.
Mua trà sữa còn có gà rán và trái cây.
Sắc trời đã tối.
Quê nhà của Trình Lập Phong ở ngay làng bên, được bao quanh bởi mười dặm đồng lúa vắng vẻ, nhà ở và đất vườn của anh đã bị bác cả mua đứt từ mười năm trước, nói là để lấy tiền cho anh đi bộ đội.
Lúc này nếu hai người đến thì chỉ có thể ngủ ở nhà bác cả. Trình Lập Phong có thể nghĩ đến đãi ngộ một nhà bác cả. Anh móc tiền ra, vợ bác cả ân cần, một bên nói anh có tiền đồ, một bên trong lời nói lại tỏ ý trong nhà đang cần anh đưa tiền. Bác cả là người theo chủ nghĩa đàn ông điển hình, một bên quay qua trách cứ vợ mình, một bên nước miếng văng tung tóe nói cho anh biết đạo lý làm người không thể quên cội nguồn, “Cháu có thể có được ngày hôm nay, tiền đồ tốt đẹp đều là do năm ấy bác đưa cháu đi bộ đội.”
Nếu không bỏ tiền, thì ở nhà phải ăn cơm thừa canh cặn, trừng mắt nhìn nhau trào máu họng.
Trình Lập Phong không để ý, vốn định làm xong việc thì đi, hiện tại có Haruhi cũng không muốn cậu phải chịu thiệt. Thế là tìm khách sạn lớn nhất trong huyện thành vào ở.
Với thân phận hiện tại, Haruhi nhận được phúc lợi từ chủ nhân, có thẻ căn cước thế giới loài người.
Nguyên Haruhi, Trình Lập Phong.
Nguyên Haruhi nhìn vào tên hai người nằm kế nhau lúc đăng ký thì vui vẻ.
“Xin hỏi là phòng tiêu chuẩn hay…”
“Phòng có giường lớn”
Nguyên Haruhi mở miệng.
Trình Lập Phong giật mình.
Phục vụ ngẩng đầu nhìn hai người một chút, ánh mắt nhìn về phía người lớn tuổi, nói: “Phòng tiêu chuẩn vẫn còn, ngài xem?”
“Phòng có giường lớn.” Trình Lập Phong thỏa hiệp, không muốn nhìn thấy Haruhi thất vọng. Dù sao cũng là một gian phòng mà thôi. Nói bổ sung: “Phòng VIP có giường lớn.”
Phục vụ không hỏi nhiều, nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng.
Thị trấn nhỏ, phòng VIP có giường lớn cũng chỉ lớn hơn phòng cơ bản một chút, trong phòng khách có ghế sô pha và bàn trà nhỏ, có thể ngồi ăn ở đây. Dù sao thì rất sạch sẽ, xem ra rất ít người vào ở, nhân viên quét dọn mới đổi vỏ chăn ga giường, mới tinh.
Nguyên Haruhi vừa tiến vào, Trình Lập Phong từ ba lô lấy ra cái chậu đi rửa hoa quả.
“Trình đại ca cần em giúp gì không?”
“Không cần, em mệt rồi thì ngủ một chút đi.”
Nói xong mới nhớ tới Haruhi không cần ngủ. Nhưng ngay sau đó nghe được âm thanh Haruhi nũng nịu trong phòng khách: “Không có Trình đại ca ôm, em ngủ không được.”
Nước tuôn trào, ngón tay Trình Lập Phong rửa hoa quả lại nóng hổi.
Ăn hoa quả xem tivi, TV đang chiếu phim thần tượng, đúng lúc nam nữ chính phát hiện tâm ý của nhau, hình ảnh ngọt ngào. Nguyên Haruhi ăn dưa hấu say sưa ngon lành, Trình Lập Phong nhìn sang, trong đầu không phải nữ chính, mà là hình dạng Nguyên Haruhi, nũng nịu, ăn vạ, lười biếng, thèm ăn, ngoan ngoãn, nghe lời, âm thanh khe khẽ……
Càng nghĩ thì ngọn lửa âm ỉ trong lòng càng bùng lên dữ dội.
Nguyên Haruhi ăn xong dưa hấu chuyển sang ăn dâu tây, một bên nói chuyện: “Trình đại ca, giấy.”
Trình Lập Phong đưa khăn nóng, khăn mặt là anh tự mang, được giặt bằng nước nóng, lau tay Haruhi như lau cho đứa con trai bé bỏng của mình. Haruhi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói: “Còn có bên này, nhanh nhanh, nó sắp chảy xuống rồi.”
Nước từ quả dâu tây Haruhi đang ăn chảy xuống cái cằm nhỏ trắng trắng nõn nà của cậu.
Khăn mặt trên tay cũng nóng hổi giống như Trình Lập Phong vậy, cuống họng muốn bốc khói, tinh tế lau sạch tay cho Haruhi.
Haruhi cười cong cong mắt, ngoan ngoãn đáng yêu nói: “Cảm ơn Trình đại ca, em yêu Trình đại ca nhất.”
Giống như lời Đản Đản hay nói, thích ba ba nhất, thích ca ca nhất, khẩu khí của Haruhi cũng giống như đứa trẻ, nhưng trái tim Trình Lập Phong lại không chịu nổi, nóng ran, ngọn lửa kia có dấu hiệu xông ra ngoài.
Anh lập tức đứng dậy đi tắm vòi sen, dự định đi ngủ sớm một chút. Haruhi ngồi trên ghế sô pha gặm dâu, ăn ngọt ghê, nghĩ đến Trình đại ca vừa rồi chạy trối chết, lộ ra nụ cười gian xảo.
Trình đại ca thích cậu muốn xỉu. Nguyên Haruhi khá là chắc kèo.
Đứa trẻ thiếu tình thương, đối với sự yêu thích chân thành của người khác, cho dù đã sớm phát hiện, nhưng anh sợ, theo bản năng mà sợ hãi, muốn tới gần lại sợ bị tổn thương, càng là bảo bối càng phải trân trọng.
Anh suy nghĩ lâu như vậy, đầu óc sớm đã thanh tỉnh, hạ quyết tâm.
Nguyên Haruhi lau đi nước dâu tây dính trên tay, nghe tiếng nước chảy, lôi một chiếc hộp sứ từ túi xách nhỏ ra, mở ra từng viên trầm hương nhỏ nhắn thơm ngát, những viên trầm hương này dùng máu của mãng xà đỏ mà luyện thành, một viên nhỏ rất dễ dàng nhóm lửa, là Dược Vương đưa cho cậu.
Tiếng nước trong phòng tắm rốt cuộc cũng ngừng.
Trình Lập Phong ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, ngoại trừ mái tóc ướt sũng, quần áo trên người lại không chẳng giống như vừa tắm xong chút nào. Nguyên Haruhi cầm hộp sứ nhỏ đưa tới.
“Cái gì vậy?”
“Viên trầm hương này dùng máu của mãng xà đỏ luyện thành!!!”
Trình Lập Phong cứng người, cảm thấy phí công tắm, tứ chi huyết mạch sôi trào lăn lộn, kêu gào tàn phá, muốn nhào tới ôm Haruhi vào lòng, làm gì đó …
“Trình đại ca, em đi tắm rửa, đêm nay chúng ta đốt trầm hương đi.”
“Không.” Âm thanh Trình Lập Phong ấm ách kìm nén ngọn lửa trong lòng.
Nguyên Haruhi mắt không gợn sóng nhìn Trình Lập Phong.
“Trình Lập Phong, anh không yêu em sao? Vẫn ghét bỏ thân thể của em ư?”
“Không phải.” Trình Lập Phong lập tức phủ nhận.
Có một thời gian, thân thể Haruhi, là tâm ma trong lòng, khiến cho tu vi của anh không thăng tiến được.
“Anh thật sự không ghét bỏ.”
“Trình Lập Phong, em muốn ngủ với anh, muốn anh chiếm lấy em, một cách mạnh mẽ, em muốn cùng anh trở thành một.” Nguyên Haruhi nói rất trịnh trọng, rõ ràng câu nói đầy dũng khí, nhưng bởi vì ánh mắt sáng rực như bày tỏ tình cảm chân thành tha thiết nhiệt liệt, ngược lại có loại cảm giác thuần khiết chất phác.
Trình Lập Phong ngây người tại chỗ, Haruhi tiến vào phòng tắm, dòng nước rung động, có thể tưởng tượng được từng giọt nước lướt qua thân thể Haruhi.
Hộp hương trong tay như nặng ngàn cân.
Trình Lập Phong bị lôi kéo hồi lâu, cuối cùng tình cảm chôn giấu đáy lòng cũng mãnh liệt hơn lý trí, tình yêu là thứ không cần dùng lý trí để cân nhắc suy nghĩ, nếu như đã từng bị lý trí đè ép, sớm muộn có một ngày sẽ tức nước vỡ bờ, càng thêm hung mãnh.
Đốt trầm hương, để ở đầu giường.
Một viên nho nhỏ.
Một mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí.
Haruhi thích cực kỳ, cởi áo choàng tắm, nhào tới trước ngực Trình Lập Phong.
Trình Lập Phong bỗng thấy lòng ngực trĩu nặng, dòng nước trong lòng được khơi thông, thay vào đó là bảo bối đang ôm trong ngực, trái tim trống rỗng như được bù đắp, vô cùng kiên cố, anh cúi đầu, nhìn Haruhi, trân trọng nói ra lời nỉ non, tựa như lời thề: “Ngày nào anh còn sống thì anh vẫn còn yêu em.”
Sinh sinh tử tử, chỉ cần có em ở đây, chỉ yêu mình em thôi.
Chủ nhân giúp Haruhi biết thế nào là người thân, giờ khắc này, tình yêu của cậu cũng được lấp đầy.
……
Hai người mới nếm thử tư vị, ở khách sạn bum ba là bum ba ngày.
Trước kia Haruhi rất chán ghét khi bị người khác đụng chạm, nhưng bây giờ lại có ngoại lệ, đối với Trình Lập Phong chính là toàn tâm toàn ý tin cậy giao phó, bonus thêm việc cơ thể cậu vốn là song tính, thì chuyện chăn gối lại mê ly hơn nữa.
Mà bản thân Trình Lập Phong thể trạng tốt, rèn luyện lâu dài, sinh hoạt cá nhân đơn giản, sau khi nhập ngũ không có thời gian quen bạn gái, sau khi ra ngoài tìm việc làm lại là một tên nghèo hai bàn tay trắng không có vốn liếng an cư lập nghiệp, sau đấy thì tham gia trò chơi, Trình Lập Phong có tâm lý trách nhiệm quá mạnh, biết rằng mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nên càng không có cách nào tìm bạn gái.
Sau đấy thì thành người chơi cao cấp, được tặng cho viên thuốc đạo cụ.
Trình Lập Phong là kiểu người khi mặc quần áo nhìn có vẻ gầy nhưng khi cởi ra thì làm bao trái tim thiếu nữ ume, không phải vóc người kiện mỹ cơ bắp cuồn cuộn, nhưng thực lực cường hãn, Trình-độc thân lâu năm-Lập Phong, vậy mà củi khô bốc lửa, không cháy sạch chuồng bò không chịu thôi.
Càng đừng nói tới Haruhi vốn là người đơn thuần, ngay thẳng tín nhiệm Trình Lập Phong, lời gì đều có thể nói ra.
Ba ngày sau, hai người mới nhớ tới chính sự, cũng là Trình Lập Phong tự chủ tốt.
Muốn dời mộ phần.
Nguyên Haruhi tinh thần toả sáng, giao hộp trầm hương ra, nói: “Trình đại ca em cất trước, phòng của chủ nhân còn có một rương lớn, cái này là để chúng ta dùng dọc đường.”
Trình Lập Phong dựa vào chút tự chủ (liêm sỉ) còn lại của bản thân mà người quay đi đầu không (dám) ngoảnh lại nhìn khách sạn.
Lái xe về thôn. Sắp đến nơi, Haruhi mở dây an toàn bò về sau, một bên nói: “Đừng nhìn em, một tí thôi là xong ngay.”
“Được, em chú ý đừng để bị đụng đầu.” Trình Lập Phong không nhìn lén, còn chạy với tốc độ chậm dần.
Haruhi một mực không muốn ngồi ghế phụ, mà ngồi ở ghế sau.
Chờ đến làng, Trình Lập Phong dựa vào ký ức đến nhà bác cả. Nhà bác cả đóng cửa, hai tầng lầu nhỏ, vợ bác cả và một đám phụ nữ trên đường đi mua thức ăn nói tán dóc, nhìn thấy một chiếc xe hơi đi ngang nên tránh ra.
“Nhà em có người đến à?” Người phụ nữ mua thức ăn nói.
Vợ bác cả bèn buông đồ ăn xuống nhìn sang.
Trình Lập Phong mở cửa xe, tự mình mở cửa sau xe, nhìn thấy Haruhi bên trong, khẽ sửng sốt, nói: “Haruhi.”
“Tiểu Trình trở về a.” Vợ bác cả nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Mua xe rồi? Xe này không rẻ đâu nhở, cháu ở bên ngoài sống sướng thật đấy, còn mang người nào về đây?”
Bỗng thấy một cô gái trẻ tuổi đáng yêu từ trên xe bước xuống.
Vợ bác cả ngạc nhiên, còn trẻ như vậy, đã trưởng thành chưa đây? Chắc là chưa hết cao trung đâu nhỉ?
“Cháu là bạn gái Trình đại ca, Haruhi.”
Haruhi từ trên xe nhảy ra, mặc một chiếc áo thun in hình hoạt hình, váy xếp, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, đôi giày da nhỏ màu nâu, đôi vớ dâu tây, mái tóc đuôi ngựa thẳng tắp. Đây là do gần đèn thì sáng, gần Đản Đản thì ưa giả gái. Haruhi cảm thấy tóc đuôi ngựa khá là đáng yêu.
Cách ăn mặc này, hệt như một thiếu nữ cấp ba.
Trình Lập Phong dưới ánh mắt phức tạp của vợ bác cả cùng phụ nữ bên cạnh, thản nhiên gật đầu thừa nhận: “Đây là Haruhi, bạn gái của cháu, lần này trở về là muốn dời mộ phần của cha mẹ cháu, muốn bọn họ được thấy Haruhi, về sau chúng cháu sẽ cùng một chỗ.”
Vợ bác cả kinh sợ, không biết nói cái gì, nghĩ thầm ‘Trình Lập Phong ra ngoài một chuyến có chút tiền là nhiễm đầy tật xấu, cô nương này bao lớn mà yêu đương, cô nhóc có mưu đồ gì chứ?”
“Trình đại ca đẹp trai, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, bên ngoài ôn nhiu bên trong nhiều tiền, ra đường thân sĩ trên giường hóa sói, yêu cháu cực kì.” Nguyên Haruhi cười tủm tỉm nói.
Vợ bác cả: ……
Trình Lập Phong nâng trán bật cười, Haruhi thật rất đáng yêu.
Bởi vì Haruhi tung một chiêu này, sau đó vợ bác cả và bác cả gần như á khẩu, vốn không có đầu óc để nói chuyện, tất cả đều là lời nói hùng hồn Haruhi. Vợ bác cả cảm thấy Haruhi không phải cô gái đứng đắn, sợ cô gái này dụ dỗ cháu mình học cái xấu, liên hệ người trong làng giúp mở mộ phần, chỉ muốn tranh thủ thời gian đuổi đi.
Bác cả lại ghen tị, không muốn ngăn cản vợ bác cả nên không hề nói gì.
Sự tình giải quyết nhanh chóng, cầm hủ tro cốt cha mẹ. Trình Lập Phong rời đi, còn cho nhà bác cả ít tiền, không nhiều, xem như chấm dứt mối quan hệ này.
Haruhi ngồi ở trong xe, nhìn hủ tro cốt xếp ở phía sau, cậu là quỷ, biết bên trong ngoại trừ một đống bột phấn, cũng không có hồn phách, nhưng vẫn cười nói: “Em là Haruhi, em rất yêu Trình đại ca.”
Trình Lập Phong lái xe, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai chiếc hộp.
Cha mẹ, con có nhà mới rồi.
Quê hương của Haruhi, chính là nhà.