Đọc truyện Ở trong game thần quái sinh bánh bao – Chương 131: Ta Với Vị Côn Luân Lão Tổ Này Có Một Đống Chuyện
Editor: Nghi
Bố cục chủ yếu của Côn Luân Giới chia thành Nhất Nhai, Tam Phong, Lục Cốc, Cửu Trọng Thiên. Ban đầu Chưởng môn là sư phụ của Tô Hương, là sư huynh đệ của ba vị trưởng lão. 600 năm trước, Chưởng môn sư huynh độ kiếp vẫn diệt, giao Côn Luân Giới cho đệ tử quan môn trẻ tuổi nhất nhưng có thiên phú nhất, Tô Hương quản lý.
Chưởng môn sư huynh thiên phú lỗi lạc, dùng trăm năm bước từ Kim Đan hậu kỳ đến Độ Kiếp kỳ, từ Phản Hư sơ kỳ đến Phản Hư trung kỳ dùng hai trăm năm, Phản Hư hậu kỳ rồi đến Đại Thừa kỳ, kết quả là không thể đột phá, cứ thế ngã xuống, thần hồn tiêu tán, ba vị trưởng lão thấy thế cũng không có ý kiến gì với việc Tô Hương tiếp quản sự vụ, sau đó định kỳ bế quan tu luyện.
Ba vị trưởng lão chia ra ở ba ngọn Chủ Phong u tĩnh hẻo lánh.
Lục Cốc là nơi quản lý những việc vặt, các loại linh điền, linh sủng.
Cửu Trọng Thiên là nơi ở của Tô Hương và các đệ tử.
Nhất Nhai đương nhiên là Tuyệt Tình Nhai, đây vẫn luôn là một tồn tại trong truyền thuyết, là nơi ở của Côn Luân Lão tổ, là cấm địa của Côn Luân Giới, các đệ tử mới nhập môn đều chỉ ‘nghe nói’ tính tình của Lão tổ không thích ồn ào, không ưa náo loạn, nếu ai dám đặt chân đến thì phế tu vi, đá ra khỏi Côn Luân Giới, vân vân.
Nhưng thật ra các đệ tử tầng dưới chót này cũng không biết Tuyệt Tình Nhai ở đâu.
Nghe nói là một nơi ở phía trên Cửu Trọng Thiên, nằm trong kết giới do Lão tổ dựng nên, tiên khí, sương mù lượn lờ bao vây, nơi đó linh khí nồng đậm, khắp nơi đều là linh ngọc, công pháp hiếm thấy, sủng vật cực phẩm, pháp khí, đan dược, …
Bảo bối đếm mãi không hết.
Cũng có người nghĩ đến, nếu Lão tổ cần có đệ tử quét dọn thì tốt rồi, không dám mơ mộng trở thành đệ tử Nội môn, chỉ cầu có thể thấy được Lão tổ một lần là đủ. Nhưng đây đều là mơ mộng, Lão tổ bế quan đã lâu, lâu đến nỗi những người đã từng là đệ tử mới, bây giờ đã trở thành tiên tử, tu sĩ, lâu đến nỗi mọi người sắp quên mất Côn Luân Giới còn có một vị Lão tổ.
Kết quả không ngờ rằng hôm nay có thể được nhìn thấy Lão tổ, Lão tổ còn nhận một vị nữ đệ tử Ngoại môn làm đệ tử nữa.
Tất cả đệ tử mới tham gia cuộc tỉ thí này đều hâm mộ vô cùng.
Đừng nói là người mới, ngay cả chân nhân, tu sĩ của những môn phái khác cũng rất hâm mộ.
Đây là Côn Luân Lão tổ đấy, là người có tu vi cao nhất ở cả giới tu chân này!
Không thấy Côn Luân Lão tổ nói một câu là ngay cả Chưởng môn của Côn Luân Giới, Tô Hương tiên nhân cũng phải nghe lời ngoan ngoãn gọi một tiếng sư thúc tổ sao? Đứa nhỏ kia mới bao lớn? Chừng mười lăm, mười sáu tuổi thôi, tóc ngắn đến mang tai, bộ dạng cũng không phải quá đẹp, vô cùng bình thường, thiên phú cũng chỉ tốt hơn một chút thôi.
Nhưng cũng không phải là rất tốt.
Không biết làm thế nào lại có thể lọt vào mắt của Côn Luân Lão tổ.
Trần Thải Tinh nếu biết suy nghĩ của những người ở đây thì nhất định sẽ nói: Đừng có hỏi, hỏi là lòi gian tình ra đấy.
Ta với vị Côn Luân Lão tổ này có một đống chuyện.
“Sau khi tỉ thí kết thúc, mời các vị tham quan lễ bái sư của ái đồ nhà ta.” Côn Luân Lão tổ nói thế.
Các môn phái vội vâng dạ, cơ hội ngàn năm mới gặp một lần, tuy không thể bái nhập môn hạ của Lão tổ, nhưng được xem lễ thu đồ đệ của Lão tổ cũng xem như bổ sung được kiến thức rồi.
“Sư phụ, ta muốn về Lăng Vân Phong trước, từ biệt đồng môn, cảm tạ các vị đã từng chiếu cố.” Trần Thải Tinh nói.
Côn Luân Lão tổ gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
“Nhân phẩm của tiểu sư thúc thật đáng quý.”, “Không quên tình nghĩa khi được người Lăng Vân Phong chiếu cố, đáng quý biết bao.”, “Đúng vậy.”
Ba vị trưởng lão, hai vị cười ha hả như phật Di Lặc, nói chuyện cũng êm tai, thức thời, vị râu dài cuối cùng, dáng vẻ nhìn có vẻ không dễ ở chung, tướng mạo nghiêm túc, kiệm lời, nhưng vừa rồi lại dùng biểu cảm để gây áp lực cho Tô Hương.
Nhưng ba vị này vì nể mặt Lão tổ mới quan tâm cậu như thế, nếu không thì cậu là một đệ tử bình thường, sao có thể tạo nên sóng gió gì? Trần Thải Tinh lập tức khách khí hành lễ, khiêm tốn nói: “Tạ ba vị trưởng lão khen ngợi.” Sau đó lại đến một trận thổi phồng lẫn nhau.
Hôm nay thủ lôi kết thúc.
“Để nó đi chung với ngươi.”
Mọi người lập tức thấy Côn Luân Lão tổ còn chưa kịp nói hết lời thì ái sủng trên vai đã vọt một cái nhảy vào lòng Nguyên Tinh. Con ái sủng kia lông xù xù, vô cùng xinh đẹp, bộ lông không hề có tạp sắc, cả người lông trắng như tuyết, mềm mại cực kỳ, nhìn là biết sờ rất thích.
Vừa rồi lúc Nguyên Tinh đánh nhau, nó còn dựa lên vai Lão tổ, cao lãnh không cho ai lại gần.
Bây giờ lại giống như đổi thành một con khác vậy, móng vuốt phấn nộn dẫm lên Nguyên Tinh, kêu ‘pi pi pi’.
Giống như đang lấy lòng.
Trần Thải Tinh sờ đuôi con trai, xúc cảm cũng mềm mại vô cùng, cười cười gãi cằm con trai, nói: “Ta cũng thích ngươi.”
“Pi pi~”
Hắc Đản vui gần chết, chui hẳn đầu vào lòng ba mình, duỗi hai cái chân hồng nhạt về phía lão cha nhà mình!
Cho ngươi đánh ta!
Côn Luân Lão tổ tuyệt tình tuyệt ái lại ngứa tay, phải đánh con mình một trận mới đỡ hơn được.
Trần Thải Tinh sờ lông của con trai trong ngực mình, xúc cảm quá tốt làm cậu không nỡ buông tay, trực tiếp ôm con trai về Quảng Nguyên Điện. Trên dưới Lăng Vân Phong đều khách khí, cung kính tránh mặt cậu, ngay cả Thẩm Tĩnh cũng là muốn nói lại thôi, vừa muốn bước lên vừa sợ hãi.
“Trên mặt ta có gì ư? Một đám đều đứng nhìn ta, không quen nữa à?” Trần Thải Tinh biết nguyên nhân, đùa giỡn nói.
Mọi người đều còn nhỏ tuổi, vừa nghe thấy Trần Thải Tinh cười nói thì đều đón ý bước lên, mồm năm miệng mười chúc mừng, trên mặt mang theo vẻ hâm mộ, nhưng lại không có ghen ghét hay hận thù gì, hận không nổi, khoảng cách quá xa. Nếu nói trước hôm nay thì vẫn còn âm thầm ghét, muốn làm gì đó, dù sao thì cũng đều là đệ tử Ngoại môn, thực lực có chênh lệch nhưng không đến nỗi lớn như thế.
Nhưng sau khi Côn Luân Lão tổ thu đồ đệ thì không còn ai dám ghen ghét nữa.
Địa vị cách quá xa, chỉ có thể nhìn lên chứ không thể có chút tâm tư nào.
“Nguyên tỷ tỷ, sau này tỷ phải ở lại Côn Luân Giới rồi, Lão tổ nhận tỷ làm đồ đệ, không biết sẽ ở đâu.”
“Cái này còn phải nói hả? Đương nhiên là Tuyệt Tình Nhai.”
“Hôm nay đúng là Nguyên tỷ tỷ giúp Lăng Vân Phong nở mày nở mặt, làm Bồng Lai Sơn sau này không dám khinh người.”
“Đúng vậy, tên Tôn Hạo kia ra tay quá ác độc, còn có Thần Hoả …”
“Im lặng.” Trần Thải Tinh cản vị đồng môn chuẩn bị mắng Lưu Hoả, một kẻ có thể chơi cùng với Tô Hương Hương, Lưu Hoả và Hàn Băng cũng không phải người rộng lượng gì, cậu có Côn Luân Lão tổ che chở, Lưu Hoả không thể động đến cậu, nhưng một đệ tử nhỏ của Lăng Vân Phong thì hắn có rất nhiều cách để hành hạ.
Nơi này cũng không phải chỗ nào bí mật.
“Chuyện của các chân nhân và tiên nhân, chớ có mở lời đàm tiếu.” Trần Thải Tinh dặn dò những đồng môn cũ.
Người nói chuyện vốn không để bụng, nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Nguyên tỷ tỷ thì cũng bị cảm nhiễm, nói: “Ta biết rồi, sẽ không nói nữa.”
Sư phụ của Thẩm Tĩnh đứng nghe từ đầu đến đuôi, âm thầm gật đầu, chẳng trách Lão tổ thu Nguyên Tinh làm đồ đệ, tâm cảnh không thể so được với người bình thường, không cao ngạo, không nóng nảy, thiên phú cũng tốt.
Mọi người vây quanh Trần Thải Tinh lưu luyến nói lời chia tay, cuối cùng lại tản ra, chỉ có Thẩm Tĩnh còn ở đó, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ kia vừa nhìn là hiểu ngay, vừa vui vẻ vừa không nỡ.
“Có muốn sờ thử không? Rất mềm.” Trần Thải Tinh nắm chân nhỏ của con trai đưa qua.
Thẩm Tĩnh vẫn là một đứa trẻ, bị Hắc Đản hấp dẫn, nuốt nước miếng, vừa vui vẻ vừa sợ hãi nói: “Có thể sờ ư? Đây là ái sủng của Lão tổ, nó có cào ta không?”
“Sẽ không đâu, Đản Đản vẫy vẫy với tỷ tỷ nào.” Trần Thải Tinh cười nói.
Con trai trong lòng ngực rất nể mặt vẫy chân nhỏ.
Khuôn mặt Thẩm Tĩnh cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười, thử nắm chân ái sủng của Lão tổ, đôi mắt biến thành!!!
“Mềm quá đi!”
“Pi pi~” Miễn cưỡng cho sờ đấy, nể mặt cô là bạn của ba tôi mới cho cô sờ. Hắc Đản ngạo kiều thu chân về, lăn trong lòng ba mình một cái, tìm đúng vị trí ngủ.
Trần Thải Tinh vuốt lông nó.
“Nguyên tỷ tỷ, chúng ta phải chia tay rồi, ta sẽ cố gắng tu luyện, chúc mừng tỷ.” Thẩm Tĩnh bình tĩnh lại, nói xong lời chúc thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, không còn nặng nề như ban đầu.
Trần Thải Tinh: “Thiên phú của ngươi rất tốt, phải chuyên tâm tu luyện, có lẽ lần sau gặp mặt sẽ là lúc ngươi dẫn người đến tham gia tỉ thí.”
“Đúng ha, chúng ta còn có thể gặp lại mà.” Thẩm Tĩnh vỗ tay nghĩ vậy thì vui vẻ lên, bỏ qua gánh nặng, ríu rít nói: “Hôm nay Nguyên tỷ tỷ thật lợi hại, lúc Tôn Hạo lấy kiếm ra ta còn bị hù một trận, nhưng mà thấy tỷ lấy trường thương ra, đúng là quá soái a a a a!!!”
Em gái ơi, không chơi bách nha.
Không bao lâu đã có tiên tử đến thỉnh, nói các vị Mai chân nhân đang chờ ở đại sảnh. Trần Thải Tinh xua tay nói ‘đã biết’, cũng không lập tức đi ngay, ngươi nói ta đi thì ta đi ngay à? Nhìn cho rõ bây giờ ai là ai đi.
Hàn huyên thêm vài câu với Thẩm Tĩnh, lúc này cậu mới đến đại sảnh, sắc mặt Mai chân nhân lạnh như băng ngồi ở chủ vị.
“Lần này gọi ngươi đến đây, ngươi đại diện cho Lăng Vân Phong được Lão tổ thu làm đệ tử, đương nhiên là phải dạy dỗ ngươi đàng hoàng …”
Trần Thải Tinh không khách khí ngắt lời, “Dạy dỗ? Xin hỏi Mai chân nhân muốn dùng thân phận gì để dạy dỗ ta? Ta là đệ tử quan môn của Côn Luân Lão tổ, ngươi chỉ là chân nhân của một chi mà thôi, mặt mũi ở đâu mà muốn dạy dỗ ta?”
Mai chân nhân phẫn nộ, nàng ta khi ở Lăng Vân Phong chỉ dưới Chưởng môn sư huynh, từ trước đến nay còn chưa từng có người dám nói như thế với nàng ta, nhưng nghĩ đến việc Nguyên Tinh mới vừa bái Lão tổ làm sư phụ, đành phải nhẫn nhịn, ôn tồn nói: “Đúng vậy, ngươi đã bái Lão tổ làm sư phụ, nhưng có thế nào thì cũng xuất thân từ Lăng Vân Phong, hôm nay gọi ngươi đến đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi, cậy sủng mà kiêu cẩn thận ngã đau đấy.”
“Những lời này Mai chân nhân vẫn nên giữ lại cho mình đi.” Trần Thải Tinh cảm thấy người này đúng là ngông cuồng lâu rồi, thật lòng nói: “Mai chân nhân trước khi nói chuyện nhớ phải dùng đầu nghĩ. Ta trở về Lăng Vân Phong không phải muốn nhìn sắc mặt của ngươi, mà là nể tình nghĩa đồng môn. Bây giờ Tô Hương còn phải gọi ta một tiếng sư thúc tổ, ngươi là thứ gì mà ngồi ở đây muốn làm trưởng bối của ta?”
“Ngươi!” Mai chân nhân không nhịn nổi, vỗ một chưởng vỡ cái bàn trước mặt, giận dữ nói: “Chỉ là một kẻ Ngưng Mạch kỳ, mới vừa đắc thế đã dám nói ẩu nói ta, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi một trận.”
Làm tỉnh Hắc Đản trong lòng Trần Thải Tinh.
Mai chân nhân ra tay, mấy vị Lăng Vân Phong vội vàng ngăn cản, nhưng lại không cản được. Mọi người chỉ thấy Mai chân nhân tiến lên phía trước, Nguyên Tinh lại không nhúc nhích, mắt thấy nguy hiểm đã cận kề, ái sủng của lão tổ trong lòng Nguyên Tinh đột nhiên xông ra.
Vốn là một con sủng vật nhỏ như con mèo có thể ôm trong lòng, đột nhiên biến lớn rồi rống lên một tiếng, chín cái đuôi đong đưa trên không trung, móng vuốt sắc bén trực tiếp đè lên cổ Mai chân nhân, móng vuốt đã sớm thấm máu.
“Pi~”
Ba muốn đánh thế nào?
Trần Thải Tinh: …
Một giây trước ngươi còn rống lên rất oai phong, một con bự như vậy, bây giờ quay đầu lại bán manh. Trần Thải Tinh muốn cười nhưng nhịn xuống, nói: “Đánh trọng thương là được rồi.”
“Ngươi dám?” Mai chân nhân kêu lên, giãy giụa, không thể động đậy.
Trần Thải Tinh cười khiêm tốn nói: “Hôm nay ta không chỉ dám đánh ngươi bị thương, ngày mai Lăng Mai Phong cũng sẽ đổi chủ, đổi người khác ngồi. Để xem Tô Hương chân nhân của ngươi lợi hại hơn, hay là sư phụ của ta, Côn Luân Lão tổ lợi hại hơn?”
“Ngươi!” Mai chân nhân nổi gân xanh vì tức giận.
Lần đầu tiên Đản Đản phụng mệnh đả thương người, vô cùng vui vẻ, dùng một móng vuốt cào bị thương kinh mạch của Mai chân nhân.
“Sư phụ!” Đồ đệ của Mai chân nhân tiến lên đỡ.
“Chuyện này, chuyện này, cuối cùng là phải làm thế nào mới được?”
Có người giận nhưng lại không dám nói gì trừng Trần Thải Tinh, nhưng phần lớn đều là im lặng như chuyện không liên quan gì đến mình. Mai Lăng Phong khinh người đã rất lâu rồi, lúc trước chỉ là vì ngại thế lực của Chưởng môn và Tô Hương tiên nhân ở Côn Luân Giới nên mới thoái nhượng, hôm nay Mai chân nhân đá phải tấm ván sắt, nhìn tình hình này, đừng nói là Côn Luân Giới sau này sẽ có biến động, thế lực ở Lăng Vân Phong bọn họ cũng sẽ phải khuynh đảo một trận. “Đản Đản, trở lại đi.” Trần Thải Tinh kêu một tiếng.
Hắc Đản nháy mắt từ một con hồ ly to đùng bổ nhào vào lòng ba mình, biến thành tiểu khả ái mềm mại vô hại, duỗi móng vuốt dính máu, trong mắt mang theo vẻ ghét bỏ, đòi ba lau. Trần Thải Tinh lấy khăn ướt trong ba lô lau móng vuốt cho con trai, sau khi lau xong thì khách khí nói với các vị tu sĩ còn lại: “Trước đây đa ta các vị đã chiếu cố, chỉ đành từ biệt từ đây.”
“Khách khí, khách khí.”
“Lăng Vân Phong chúng ta và Côn Luân Giới là một, đều là chuyện nên làm.”
Bọn họ tự mình đưa Trần Thải Tinh ra cửa, sau khi người đã đi khuất mới hai mặt nhìn nhau, có người nói: “Mai chân nhân hình như bị thương kinh mạch, tu vi của nàng ta …”
“Nói chuyện thì đừng có chỉ nói một nửa, e là sau này tu vi sẽ khó mà tăng tiến, trừ phi có bí bảo gì đó tu bổ.”
“Không hổ là ái sủng của Lão tổ, tu vi trong nháy mắt kia có lẽ đã đến Phản Hư kỳ.”
“Yêu tu mà thôi.”
“Nhưng chỉ là yêu tu đã mạnh hơn những kẻ đang ngồi ở đây rất nhiều rồi.” Tu sĩ thái độ đoan chính, cũng không khinh thường yêu tu, vạn vật đều có linh, đều có thể tu đạo, “Đi thôi, quay về.”
“Mặc kệ Mai chân nhân à?”
“Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, Lão tổ xuất quan, thu nhận đồ đệ, sau này Lăng Vân Phong không còn là thiên hạ của Mai chân nhân nữa rồi.”
Đại sảnh Quảng Nguyên Điện xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ trong chốc lát đã truyền đi khắp nơi. Mọi người đều nói trong mắt Nguyên Tinh không có lớn nhỏ, ỷ thế hiếp người, mới vừa đắc thế đã xung đột với môn phái cũ, dung túng ái sủng của Lão tổ làm Mai chân nhân bị thương, vân vân.
Ngôn luận dần lên men, càng ngày càng ác liệt, đã có người bẩm báo xin Tô Hương tiên nhân nghiêm trị Nguyên Tinh, nếu không thì khó có thể phục chúng …
Tuyệt Tình Nhai.
Hắc Đản nhảy từ lòng ba mình xuống đất, bốn cái chân ngắn lon ton dẫn đường ở phía trước, Trần Thải Tinh đi ở phía sau nhìn cái mông lông xù tròn tròn của con trai, chỉ có một cái đuôi, lúc biến hình mới thành chín cái, uy phong vô cùng. Bây giờ nhỏ xíu, cả người lông trắng phồng phồng, giống như cây kẹo bông gòn vậy.
“Pi pi~”
Kẹo bông gòn quay lại ‘pi’ một tiếng, ba đi nhanh lên, dẫn ba đi xem địa bàn của con.
Linh khí ở nơi này dư thừa nồng đậm, là một nơi rất tốt để tu luyện. Mỗi một bông hoa, một ngọn cỏ đều là linh phẩm. Kiến trúc lại đơn giản, mộc mạc, đều vô cùng phù hợp, không tinh xảo nhưng nguyên liệu được dùng đều là thượng đẳng, hiếm thấy.
Túi tiền của Trần Thải Tinh sáng lên, Tiểu Bạch Long trong nhẫn không gian nhảy ra.
Hắc Đản vốn đang chạy nhảy, cái mũi thính như mũi chó ngửi được mùi của Tiểu Bạch Long, vội vã lon ton chạy về, cào một cái đè lên Tiểu Bạch Long. Tiểu Bạch Long bị thương nặng chưa lành sao có thể là đối thủ của Hắc Đản, bị Hắc Đản đè dưới chân, nó chỉ có thể dùng thân thể mềm mại đong đưa quấn lên móng vuốt của Hắc Đản.
“Đừng đánh nhau, Tiểu Bạch Long được ba cứu, còn chưa dưỡng được hai ngày nữa, đừng có mà cào một cái rồi đi luôn.”
Hắc Đản còn hù doạ đè móng, ý bảo con rồng nhỏ này tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời ba, nếu không tau đánh chết mài!
Trần Thải Tinh: …
Cậu luôn có loại cảm giác Tiểu Bạch Long như hổ xuống đồng bằng bị … thôi bỏ đi, thằng nhãi nhà mình, không nói nữa.
Cũng may là Đản Đản buông chân, Trần Thải Tinh khen con trai ngoan, nói: “Đừng ăn hiếp Tiểu Bạch Long, con là anh trai, đưa Tiểu Bạch Long đi chơi đi.”
“Pi?” Mắt Hắc Đản mở lớn, loé sáng, “Pi pi?”
Con là anh hả?
Trần Thải Tinh nghĩ Tiểu Bạch Long nhỏ xíu, hơn nữa cách nói chuyện của nó lúc trước vừa nghe đã thấy là một đứa nhóc rồi, gật đầu nói: “Đúng vậy, con lớn hơn, con là anh, khó khăn lắm mới có một đứa em gái, con phải chăm sóc cho thật tốt, đừng có ăn hiếp em gái đấy.”
Tiểu Bạch Long trên đất giãy giụa, muốn nói gì đó, chưa kịp nói gì đã bị Hắc Đản có em gái như bị chích máu gà dùng mũi đẩy, Tiểu Bạch Xà bay lên không rồi rơi lên người Hắc Đản, sau đó đầu váng mắc hoa đong đưa theo tiết tấu của Hắc Đản.
Chạy.
Tuyệt Tình Nhai chỉ có một đại điện, nhưng rất lớn, rất lớn, khắp nơi đều là màn lụa, gió thổi qua, nam tử tuấn mỹ ngồi trên đệm hương bồ, thần sắc quạnh quẽ, lư hương xanh trong suốt đặt cạnh bàn toả ra từng sợi khói uốn lượn quanh nam tử.
Càng phụ trợ thiết lập không dính khói lửa phàm tục của nam tử.
Trần Thải Tinh: …
Tuy là đã sớm biết Nguyên Cửu Vạn sẽ thành bộ dạng gì, nhưng mà cậu đúng là lần nào cũng thấy thích cái thiết lập thanh khiết tao nhã, tuyệt tình tuyệt ái này hết.
Sư tôn yêu ta. _(:з」∠)
Vì thế Nguyên Tinh Tinh không nghĩ ngợi, nhỏ giọng tôn kính hô: “Đệ tử Nguyên Tinh Tinh lễ bái.”
“Còn chưa làm đại lễ bái sư, không cần lễ bái.” Côn Luân Lão tổ mở mắt, trong mắt giống như chứa đựng cả thế giới rồi lại như chẳng có gì, thâm thuý lại thần bí.
Trần Thải Tinh vừa xấu hổ vừa thích thú. Quyết định Lão tổ sư phụ nhà mình dám chơi thì cậu cũng chơi cùng!
“Dạ, sư phụ.” Trần Thải Tinh ngồi ở một bên, không khách khí chút nào.
Côn Luân Lão tổ còn chưa mở miệng, Trần Thải Tinh cướp lời: “Sư phụ, chúng ta tu luyện đi.” Cho nên thu lại cái ý tưởng trong đầu đi.
Nguyên Cửu Vạn: …
Hắn sống khổ quớ.
Hôm sau.
Trước cuộc tỉ thí, Côn Luân Lão tổ dắt đệ tử mới đến Nhất Trọng Thiên, vị trí chính giữa trên không trung thay đổi người ngồi. Côn Luân Lão tổ ngồi ở chính giữa, ghế bên trái là Trần Thải Tinh, trong lòng cậu còn ôm Hắc Đản, bên trái dưới nữa là ba vị trưởng lão, bên phải là ba người Tô Hương, Lưu Hoả và Hàn Băng.
Còn chưa đến một ngày, người vốn được chú ý nhất là Tô Hương đã biến thành Nguyên Tinh.
Ánh mắt Tô Hương mang theo khí lạnh, nhưng lại không nhiều lời, yên ổn ngồi trên ghế.
Tỉ thí bắt đầu, chủ lôi đứng giữa quảng trường, bái kiến Lão tổ.
Ánh mắt Tô Hương quét về một phía, Mai chân nhân lẫn trong đám người Lăng Vân Phong đột nhiên cao giọng nói: “Ta có việc muốn xin Lão tổ làm chủ.” Sắc mặt tái nhợt, che ngực được đệ tử đỡ đến giữa quảng trường.
“Xin Lão tổ, Chưởng môn làm chủ cho ta.” Mai chân nhân quỳ xuống, khẩn thiết, ấm ức nói.
Trên mặt chủ lôi mộng bức, thật ra trong lòng âm thầm ăn dưa, tới rồi tới rồi, nhất định là chuyện ngày hôm qua.
“Ngươi xuống trước đi.” Tô Hương tiên nhân phất tay, “Mai chân nhân hình như đang bị thương? Đứng lên rồi nói.”
“Dạ.”
Mai chân nhân sắm vai khổ chủ rất tốt, kể chuyện mình bị Nguyên Tinh làm nhục, khi dễ ngày hôm qua. Qua lời của nàng ta, nàng ta trở thành một vị trưởng bối chỉ muốn tốt cho đệ tử, không ngờ một đệ tử Ngoại môn là Nguyên Tinh, trước mặt Lão tổ thì thế này, nhưng sau lưng lại là thế khác, ỷ thế hiếp người, thủ đoạn tàn nhẫn, đánh nàng ta trọng thương, lúc ấy ở đó còn có vài tu sĩ khác, nếu Lão tổ không tin thì có thể mời nhân chứng.
“Bản tôn tin.”
Mai chân nhân lập tức vui vẻ, lên án công khai nói: “Lão tổ, Nguyên Tinh bất kham, không thể trọng dụng, xin Lão tổ làm chủ cho ta.”
“Lời ái đồ của bản tôn nói có chỗ nào là không đúng? Cho dù có không đúng, nói thì đã nói rồi, còn phải lấy cớ gì nữa hay sao?” Giọng điệu của Côn Luân Lão tổ lạnh lẽo, “Lăng Mai Phong đúng là nên đổi chủ.”
Mai chân nhân sửng sốt, “Lão tổ …” nàng ta dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Tô Hương tiên nhân, nàng ta chỉ nghe theo phân phó, tiên nhân cứu ta.
Tô Hương không biết vị Lão tổ này nghĩ thế nào, ngày hôm qua nàng ta bị mất mặt, vẫn luôn phải chịu đựng, hôm nay đúng lúc mượn Mai chân nhân thử một chút. Bây giờ chọt một chút, quấy đục cái khoảng nước này, nói: “Lão tổ, Mai chân nhân nói thế nào cũng là chủ của một phong, tuổi tác lớn hơn Nguyên … sư thúc tổ, bây giờ thành như thế, nếu không cho Mai chân nhân một công đạo, Côn Luân Giới của chúng ta nói thế nào cũng là một danh môn chính phái, truyền ra ngoài e là sẽ bị người tu chân khắp thiên hạ nhạo báng.”
“Cường giả vi tôn, chính phái thì sao? Tà môn thì sao? Côn Luân Giới này bản tôn nói được là được. Dám khinh nhục ái đồ của bản tôn chỉ mới bị đả thương kinh mạch mà thôi, ai có thể nói gì?” Giọng điệu của Côn Luân Lão tổ không lên không xuống, nhưng mỗi ngóc ngách của Nhất Trọng Thiên đều có thể nghe được rõ ràng.
Đây là thực lực của Đại Thừa kỳ.
Mai chân nhân nhịn không được, thân thể run rẩy, ánh mắt nhìn sang Tô Hương tiên nhân, không biết tiếp theo phải làm như thế nào? Vị Lão tổ này sao lại có thể không theo kịch bản như thế, làm trò trước mặt đám người chính phái này để bảo vệ một đệ tử Ngoại môn, không sợ làm mất thể diện của Côn Luân Giới sao?
“Lão tổ, không thể được, Côn Luân Giới …”
Tô Hương tiên nhân còn chưa nói xong, mọi người cũng không thấy Côn Luân Lão tổ đã làm gì, chỉ thấy Tô Hương tiên nhân đột nhiên im lặng, khoé miệng tràn máu tươi.
“Tu vi chỉ thường thôi. Lui ra đi, còn dám nhiều lời nữa bản tôn phế trăm năm tu vi của ngươi.” Côn Luân Lão tổ lạnh lùng nói.
Nội tâm Tô Hương chấn động, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng hoá thành cúi đầu, cắn răng nói: “Dạ.”
Trần Thải Tinh: … Thầy trò bọn họ giống thủ lĩnh ma đạo quá.
Ngày tỉ thí này, đệ tử trong toàn trường đều được khơi dậy dục vọng hiếu thắng, từ trên người của Côn Luân Lão tổ bọn họ có thể thấy được bốn chữ ‘cường giả vi tôn’, vốn là Tô Hương tiên nhân được mọi người kính trọng đứng trước mặt Lão tổ cũng không dám nhiều lời, có được lực lượng chân chính thì không cần phải để ý đến ánh mắt và ngôn luận của người ngoài, quy tắc tạo ra vì cường giả.
Bọn họ khát vọng tu vi sẽ được như Lão tổ.
Những trận tỉ thí sau Lão tổ và Nguyên Tinh đều không ra mặt, Tô Hương tiên nhân cũng không xuất hiện, chỉ còn lại ba vị trưởng lão. Mãi cho đến khi kết thúc, mọi người vẫn chưa rời đi, vẫn ở lại Côn Luân Giới làm khách, bởi vì Côn Luân Lão tổ sắp tổ chức lễ bái sư cho ái đồ.
Bởi vì đã thả tiếng từ trước, ngày tiến hành lễ bái sư kia, khách khứa đến từ bốn phương tám hướng, không cần biết là danh môn chính phái, yêu tu hay là ma tu đều đưa hạ lễ đến. Đám đệ tử mới nào đã gặp trường hợp như thế này, càng đừng nói đến việc lễ bái sư được tổ chức ở Tuyệt Tình Nhai. Nếu là trước đây, đừng nói là bọn họ, ngay cả Chưởng môn của bọn họ còn chưa có tư cách bước lên, hôm này hoàn toàn là nhờ phúc của Nguyên Tinh.
“Không hổ là chỗ Lão tổ ở, linh khí thuần tịnh còn phong phú vô cùng, nếu tu luyện ở nơi này thì một ngày bằng một tháng.”
“Cái này còn không phải là cái chính, cái chính là được Lão tổ chỉ dạy, cộng thêm linh khí ở chỗ này, e là lần sau gặp mặt thì khoảng cách giữa chúng ta và Nguyên Tinh thật sự sẽ khác nhau như trời với đất.”
“Hâm mộ không tới.”
Lễ bái sư trang trọng mà đơn giản.
Đến lúc Côn Luân Lão tổ và Nguyên Tinh ký kết khế ước sư đồ, người mới không rõ là xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của các vị trưởng lão, Chưởng môn, các vị tiên nhân mang theo vẻ kinh ngạc nghiêm túc, ánh mắt nhìn Nguyên Tinh càng thêm kính trọng, cơ bản là ai cũng biết khế ước này vô cùng ngầu lòi, vi diệu, nhưng vi diệu kiểu gì thì không một ai giải thích được.
Sau đó đến màn Lão tổ tặng quà cho đồ đệ.
“Kính Bát Quái Thiên Hư.”
“Nhẫn Không Gian Tu Di Tử.”
“Ngọc Quyết Thiên Địa Linh Tu.”
“Thần Mạch Hoả Phượng Vũ Y.”
……
Mấy đệ tử mới: …
Chua ghê.
Lễ bái sư kết thúc, mọi người quay trở về Nhất Trọng Thiên, có đệ tử hâm mộ nói: “Lão tổ đối xử với Nguyên Tinh thật là tốt.”
Kết quả lại bị sư phụ gõ đầu, uy nghiêm nói: “Ai cho ngươi gọi tên huý của Nguyên tiên tử?”
“Dạ, sư phụ.” Tiểu đệ tử chưa bao giờ thấy sư phụ mình tức giận vì chuyện nhỏ như thế, ngoan ngoãn đáp lời, qua một lúc lại không nhịn được, tò mò hỏi: “Sư phụ, khế ước sư đồ hôm nay bọn họ ký sao chúng ta lại không có?”
Tiểu đệ tử lập tức thấy ánh mắt ghét bỏ của sư phụ đang nhìn mình:???
“Khế ước này thiên địa bất diệt, sư đồ bất diệt, nếu đệ tử gặp nạn thì có thể mượn lực lượng của sư phụ …”
Đệ tử: Được rồi, hắn không xứng.