Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 117: Ba Vị Đội Trưởng


Đọc truyện Ở trong game thần quái sinh bánh bao – Chương 117: Ba Vị Đội Trưởng

Editor: Nghi Nghi

Ba vị đội trưởng ở thành trên, ba bên chi phối toàn bộ Thành Hư Vô, trong lòng mấy người chơi, ba người này còn trâu bò hơn Thành chủ nữa. Trước khi bức tượng kia được dựng lên, mấy người chơi càng nghiêng về hướng không có Thành chủ hơn, đoán rằng Thành chủ chỉ là số hiệu của trò chơi mà thôi.

Đội Hàn Băng, đội Liệt Hoả, đội Hàm Hương.

Đội trưởng của đội ngũ cuối cùng kia là một người chơi nữ, toàn bộ người chơi nữ có thực lực trong trò chơi gần như đều bị mời chào vào đội.

Trước khi Trần Thải Tinh không bị mất trí nhớ từng vào ở thành trên, cũng từng gặp ba vị đội trưởng, nhưng mà đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Khi đó trong lòng cậu chỉ nghĩ đến việc làm nhiệm vụ để ra khỏi trò chơi, không muốn lập đội, mà mọi người lại đồn ba vị đội trưởng có thực lực mạnh mẽ nhưng lại từ bỏ cơ hội ra khỏi trò chơi, chọn ở lại và trở thành một trong những người đứng đầu Thành Hư Vô.

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Nói theo kiểu giang cư mận thì là không cùng đẳng cấp khó nói chuyện.

Có được quyền lực, tiền bạc, thực lực.

Sau đó cậu quen biết Nguyên Cửu Vạn, đến lúc được ra khỏi trò chơi thì mới biết ‘lời đồn’ về ba vị đội trưởng là thật.

Mất đi cơ hội để ra ngoài, vĩnh viễn ở lại trong trò chơi, phải vượt vô số nhiệm vụ mãi cho đến khi kết thúc sinh mạng trong trò chơi.

“… Cái gì mà Thành chủ? Đầu cậu bị làm sao thế, Thành chủ mà lại cùng ăn mì với chúng ta à? Tôi nói cái người ôm con rồng kia kìa, cậu nhìn kỹ xem có phải giống như dung mạo của pho tượng ở đại sảnh không?”

Người chơi nam ngồi cũng bàn lén lút quan sát, mở to mắt, thì thầm: “Đúng thật là giống, cậu nói xem, có chuyện gì thế nhỉ?”

Người chơi kia lắc đầu, sao mà hắn biết được, hắn chỉ biết rằng ba vị đội trưởng lúc này đang rất nóng lòng.

Ba vị đội trưởng đã nắm quyền lợi toàn Thành Hư Vô nhiều năm rồi, đột nhiên trên trời giáng xuống một pho tượng, đó là tượng ư? Đó là thứ đánh vỡ cán cân quyền lợi giữa ba phía, nếu một thế lực nào đó quật khởi thì còn đỡ, ba người liên thủ có thể cản lại được, nhưng nếu là Thành chủ thì sao?

Nếu Thành chủ không ưa ba vị đội trưởng, muốn thu hồi quyền lực lại thì sao?

Mấy ngày nay, mấy người chơi ở Thành Hư Vô đều thảo luận chuyện này.

“Có thể nào là người chơi ôm con rồng kia tự nặn tượng không …”

“Nếu một người có thể làm được thật thì lần này Thành Hư Vô sẽ không được yên tĩnh đâu, ăn xong thì mau chạy ra ngoài, qua một thời gian rồi vào.” Người chơi nói với đồng bạn của mình, bọn họ chỉ là tép riu ở tầng dưới thôi, không muốn chen chân vào đâu.

Tiếng nói chuyện ở nhà ăn nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ăn uống.

Mọi người đều tai thính mắt tinh, tiếng nói bên kia có nhỏ hơn nữa thì cũng nghe được sơ sơ. Trần Thải Tinh một lời khó nói hết vuốt con trai, trừng mắt nhìn Nguyên Cửu Vạn, hắn đừng mong trốn được cái cục phiền phức này. Vốn đang yên đang lành, ra vào trò chơi, về lại hiện thực, Thành Hư Vô đối với số lượng người chơi mà nói là vô cùng lớn, pho tượng lại làm bằng vật liệu trong suốt, phản xạ ra vầng sáng dưới ánh nắng, tướng mạo không rõ ràng như chụp ảnh, cứ như thế thì tỷ lệ người phát hiện ra pho tượng là cậu sẽ rất thấp.

Nhưng kết quả là hôm nay Hắc Đản lại kéo sự chú ý cho cậu.

Chắc chắn rằng không bao lâu nữa ba vị đội trưởng sẽ tìm tới cửa thôi.

“Có nên ra ngoài không?” Trình Lập Phong cũng nghĩ đến, hỏi.

Trần Thải Tinh vuốt đầu con trai, lắc đầu nói: “Tránh không thoát đâu, sớm hay muộn cũng phải đối diện thôi.”

“Bảo bối, yên tâm đi, còn có anh này.”

Trần Thải Tinh nhét con trai nặng trĩu béo ú vào lòng Nguyên Cửu Vạn, nó mới vừa phun lửa xong, bây giờ ngủ rồi, cậu nhìn Nguyên Cửu Vạn, nói: “Chuyện anh gây, anh không xử thì ai xử?” Rồi tiếp tục ăn cơm.

Trình Lập Phong thấy vậy thì cảm thấy không thành vấn đề.

Ăn cơm xong, trời cũng đã tối, đường phố treo đầy đèn lồng, nhìn rất có không khí.

Đồ ăn ở thế giới tu chân vẫn có tác dụng với Nguyên Haruhi, tuy là hơi ít, nhưng giống như ăn đồ bổ vậy, không thể nào chỉ ăn chén mì, uống tý canh thì khỏi, sắp tới phải cố dưỡng lại. Trần Thải Tinh không định ra ngoài, Hắc Đản hiếm khi ở lại Thành Hư Vô, cậu đương nhiên là phải ở cạnh nó rồi, đúng lúc dưỡng lại thân thể cho Haruhi.

“Vậy tôi cũng tạm thời không đi ra.” Trình Lập Phong nói.

Trần Thải Tinh biết đối phương sợ ba vị đội trưởng tìm đến cửa cho nên không từ chối.

Bốn người một cái trứng đi dạo tới dạo lui, định tản bộ về nhà, vậy mà mới đi không bao lâu đã bị một chiếc xe bay cản lại. Một thứ mang đầy cảm giác hiện đại, tương lai thế này, vừa nhìn là biết đồ của thế giới phó bản tinh tế rồi, người có thể sử dụng được xe bay thì chỉ có người ở thành trên.

Nghĩ cái gì tới cái đó.

Đối phương bước xuống xe bay, một chàng trai mặc vest đen trẻ tuổi.

“Xin hỏi, cậu là Trần Thải Tinh phải không? Đội trưởng của chúng tôi cho mời cậu.”

Trần Thải Tinh: “Đội trưởng của mấy người là ai?”

“Lưu Hỏa.” Đối phương có vẻ rất lễ phép, nhưng tiền đề là họ xem nhẹ chiếc xe với kích cỡ chiến giáp kia.

Trần Thải Tinh nhướng mày, không ngờ là đội trưởng đội Liệt Hoả tìm đến cửa trước. Ăn uống cũng no đủ rồi, dù sao thì sớm hay muộn cũng phải giải quyết cho nên cậu đồng ý đi một chuyến. Chàng trai kia vỗ tay, đường phố vốn vắng vẻ đột nhiên xuất hiện thêm mấy chiếc xe bay.


Xe có chức năng tàng hình, vẫn là đồ của phó bản tinh tế.

Xem ra chữ ‘mời’ trong miệng của đối phương đúng là rất có ‘lòng’.

“Lát nữa đừng có nói lung tung đấy.” Trần Thải Tinh đánh tiếng trước với Nguyên Cửu Vạn, đừng có mới vừa mở cửa đã tung tin sốc, Thành chủ gọi cậu là ‘bảo bối’, vậy thì cậu còn chơi cái gì ở Thành Hư Vô này nữa?! Cậu còn lang thang kiểu gì trong thế giới trò chơi này?

Nguyên Cửu Vạn bày thần sắc tiếc nuối, Trần Thải Tinh cảnh giác nhấn mạnh lại lần nữa: “Không được nói gì cả.”

“Anh biết rồi, bảo bối.” Giọng điệu của Nguyên Cửu Vạn như trên đời chẳng còn gì vui thú nữa.

Còn gì thú dị đâu.

Bốn người một trứng chia ra ngồi lên xe, xe chạy thẳng về phía khu giải trí chứ không chạy lên thành trên. Hai người Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong không có tư cách lên thành trên, nếu muốn lên cũng được, mỗi người nộp 500 kim tệ làm phí qua đường, chỉ dùng được một lần.

Khu giải trí, Tiêu Kim Quật.

Đây là một toà kiến trúc giống như vỏ trứng, chất liệu đặc biệt, bây giờ cả một toà kiến trúc đều trong suốt, ánh đèn lộng lẫy, hưởng lạc xa hoa.

Căn phòng ở tầng cao nhất, hai nam một nữ ngồi trên sô pha.

“Nơi này có gì thú vị đâu, hỗn loạn, dơ bẩn.” Người nữ vươn mười ngón tay, chơi đùa bộ móng mới vừa làm.

Lưu Hoả uống rượu, lạnh nhạt nói: “Chỉ là một tên người chơi bình thường mà thôi, ba người chúng ta gặp cậu ta là đã nể mặt lắm rồi, còn đòi đi thành trên?” Tức cười.

Chưa nói hết lời, nhưng hai người còn lại trong phòng đều hiểu.

Người nọ xứng sao?

Người chơi nữ đong đưa chân, nói: “Chán thật đó, tìm cái gì vui vui đi.” Đàn em bên cạnh lập tức nghe lời lui xuống.

Người đàn ông ngồi một mình phía kia từ đầu đến cuối đều không nói một câu, chỉ ngồi đó vuốt nhẫn trên ngón tay, một chiếc nhẫn mặt ngọc phỉ thuý.

Từng hàng chiến xa dừng lại trước cửa lớn Tiêu Kim Quật.

Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn xuống xe, Hắc Đản ngủ một hồi cuối cùng cũng tỉnh, phát hiện là lão cha đang ôm mình thì ‘ngao ngao’ dụi đầu vào ngực lão cha mình, muốn ba ôm cơ!

“Con mập lắm, đè bẹp ba con giờ.” Nguyên Cửu Vạn bị cấm khẩu, chỉ có thể khó chịu ức hiếp Hắc Đản.

Hắc Đản mở to mắt nhìn xung quanh, hai cái sừng trên đầu dựng thẳng lên, giống như một con chó nhỏ xù lông vậy.

“Ngaooooooo!”

“Không mập, Đản Đản không mập, Đản Đản xinh nhất.” Trần Thải Tinh vuốt lông con trai, tiện thể liếc Nguyên Cửu Vạn, tự dưng phá con trai?

Nguyên Cửu Vạn hỏi: “Nó không nặng thật hả?”

Hắc Đản mở to mắt nhìn ba, đôi mắt to ướt sũng đầy chờ mong.

Hai cánh tay của Trần Thải Tinh thiếu điều rớt xuống luôn, đối diện với bộ dạng này của con trai, lặng lẽ mở một lớp kính lọc, giả dối nói: “Không mập, Đản Đản không nặng, Đản Đản là nhẹ nhất.”

Nguyên Cửu Vạn cười ra tiếng, bị Trần Thải Tinh chọt một cái.

Sau đó Trình Lập Phong và Nguyên Haruhi cũng xuống. Chàng trai trong chiếc xe đi đầu dẫn đường.

Đẩy cửa, đèn đuốc lộng lẫy, tiếng người huyên náo, tầng một, tầng hai là sòng bạc, đủ loại trò chơi, sàn nhảy, phục vụ bưng khay rượu len lỏi qua đám người, phàm là người vào đều phải giao 20 kim tệ trước, đây là phí phục vụ của tối nay.

Tầng ba, tầng bốn là ‘ôn nhu hương’, các loại mỹ nam mỹ nữ, muốn tìm kiểu kích thích gì cũng có, cho dù là nửa người nửa yêu cũng có luôn. Mỹ nhân ăn mặc mỏng manh, để lộ vẻ dụ hoặc, các loại trò chơi, hưởng lạc vô độ, chỉ cần có tiền thì mỹ nhân kiểu gì cũng có thể mua được ở đây.

“Đản Đản, che mắt lại.” Trần Thải Tinh không rút tay ra được, con trai nặng quá mà.

Hắc Đản dùng hai cái móng vuốt nhỏ che mắt lại, sau đó lén hé tay tiếp tục xem.

Trần Thải Tinh cúi đầu vừa thấy thế định gõ đầu con trai, một bàn tay đưa đến lấy Hắc Đản trong lòng cậu đi.

Nguyên Cửu Vạn cười khẽ, ôm Hắc Đản trong tay.

“Để anh ôm cho.”

Hắc Đản nhìn ba mình, Trần Thải Tinh lặng lẽ hoạt động cổ tay, nghiêm trang nói: “Đản Đản thơm ngào ngạt như thế, không thể để ba ôm một mình được, mọi người đều muốn ôm Đản Đản.”

“Ngao~” Hắc Đản gật đầu, không phải vì nó mập.


Nguyên Cửu Vạn dùng một tay đỡ mông con trai, một tay nắm tay Trần Thải Tinh, ngón tay thon dài lặng lẽ xoa cổ tay cho cậu.

Trần Thải Tinh cảm thấy thoải mái nên cũng chẳng tránh.

Tầng năm, tầng sáu là chỗ bán thú cưng, từ tầng bảy trở lên đều là phòng nghỉ của hội viên.

Tầng chín cao nhất là cấm địa, là nơi nghỉ ngơi, du ngoạn của ba vị đội trưởng khi ở thành dưới.

“Đội trưởng, người tới rồi.”

Cửa phòng chậm rãi mở ra.

Hạn chế độ tuổi, bên trong có một đám nam nữ ăn mặc mỏng manh, chỉ có một lớp vải đang nhảy múa. Trên sô pha có hai nam một nữ, biết họ vào cũng chẳng buồn liếc một ánh mắt, một người uống rượu, mà mắt của hai người còn lại chỉ chăm chú nhìn vào những người đang nhảy trên kia, không phải thưởng thức mà như đang nhìn hàng hoá trong chợ thôi.

“Hoặc là ngừng nhảy, hoặc là chúng tôi đi.” Trần Thải Tinh lên tiếng.

Giọng nói không lớn còn mang theo lạnh nhạt, nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy.

“Ồ? Đi?” Người chơi nữ cười khẽ, ánh mắt vẫn đặt trên người vũ công, chẳng thèm để ý nói: “Cậu có thể thử xem.”

Không khí trong phòng thoáng chốc lạnh đi, nhưng vũ công vẫn tiếp tục nhảy, không có lệnh của ba vị đội trưởng thì chẳng ai dám dừng lại.

Trần Thải Tinh mất kiên nhẫn, ghét nhất là loại người có chuyện không chịu nói mà chỉ lo ra vẻ, làm bộ làm tịch trước mặt cậu thế này, rõ ràng là đối phương mời bọn họ đến đây, bây giờ còn giả vờ mịa gì?

“Đồ điên.” Trần Thải Tinh không khách khí mắng, “Đi thôi.”

Bốn người quay đầu muốn đi thì sau lưng đột nhiên sau lưng xuất hiện một cỗ sát khí lạnh lẽo ập đến. Nguyên Cửu Vạn còn chưa ra tay thì Hắc Đản đã bất mãn trước rồi, đám người xấu đó dám ăn hiếp ba ba! Nó nhảy từ trong lòng lão cha nhà mình, duỗi móng bắt lấy cái ‘khí’ kia, ‘ngao’ một tiếng đẩy nó về theo đường cũ, đập vào lòng bàn tay của người chơi nữ.

“Ngao!!!”

Hắc Đản rống giận.

Ác long rít gào mười phần công lực.

“Thú vị đấy.” Lưu Hoả đứng lên, cười ha hả nói: “Đừng gấp, con thú này của cậu được đấy, có bán không?”

Trần Thải Tinh không cản Đản Đản, “Anh không có mạng để mua đâu.”

“Ngao!!”

Ba nói đúng! Nó là bảo bối, không ai mua nổi, chỉ có ba thôi!

Nụ cười trên mặt Lưu Hoả dần tắt, mãi đến khi trong mắt chỉ còn một khoảng lạnh băng, đám người chơi bình thường này cho rằng chỉ cần có một con rồng con nhỏ là có thể ngang hàng với ba vị đội trưởng hả chắc?

“Nhóc con, có thể cậu còn chưa biết chúng tôi là ai —”

“Lưu Hoả, Hàn Băng, Tô Hương Hương. Ba đội trưởng.” Trần Thải Tinh ngắt lời hắn, giọng điệu không che giấu vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Làm màu với tôi à? Anh mời chúng tôi đến đây, có chuyện gì thì nói nhanh lên, thời gian của mấy người không đáng bao tiền nhưng chúng tôi lại chẳng muốn phí thời gian ở đây đâu.”

“Bây giờ tôi còn đang bận về nhà cho con ăn, không có thời gian xàm xí với mấy người đâu, có chuyện gì thì lần sau hẹn trợ lý của tôi đi.”

Nguyên trợ lý online, trên mặt nở nụ cười nhưng đáy mắt chỉ có lạnh lẽo.

“Có việc gì thì tìm tôi, bảo bối nhà chúng tôi không phải ai cũng có thể gặp.”

Ba vị đội trưởng đứng trên đỉnh núi quyền lợi đã lâu rồi, đã sắp quên mất tư vị bị người ta vả mặt rồi. Hôm nay cùng lắm chỉ là gọi một người chơi bình thường đến để hỏi chuyện mà thôi, cũng không phải chưa từng làm, lần nào cũng là đám người chơi bình thường đó nơm nớp lo sợ quỳ trước mặt bọn họ, chẳng cần bọn họ mở miệng cũng đã tự khai ra hết rồi.

Ở Thành Hư Vô thì không thể giết người, nhưng muốn giết một người chơi thì vào trò chơi là được rồi, hoặc là giao cho đàn em giết, quá nhiều lỗ hổng.

Người chơi bình thường trong mắt ba vị đội trưởng chẳng khác gì một con kiến, bao nhiêu đây đã là ra oai phủ đầu gì chứ?

Một màn hôm nay chẳng khác gì trước đây, ba vị đội trưởng sớm đã không cảm thấy thế này là tự cao tự đại.

Bọn họ có thực lực có lòng tin.

Trần Thải Tinh biết, giống như người thường mua hàng xa xỉ thì cảm thấy đắt, mà phú hào dùng thì sao có thể gọi là hàng xa xỉ được? Đó là đồ ngày thường người ta hay dùng. Đối với ba vị đội trưởng mà nói thì hôm nay đúng thật là không phải cố ý ra oai phủ đầu với bọn họ, bởi vì bọn họ trong mắt đối phương là ‘không xứng’, chả là gì cả.

Nhưng bởi vì biết thế nên hôm nay Trần Thải Tinh sẽ dạy cho ba vị đội trưởng này một bài học.

Anh trâu bò như nào, thân phận cao như nào thì cũng chỉ là người chơi của trò chơi này thôi.


“Thú vị lắm, đã lâu rồi chưa thấy người nào không sợ chết như thế.” Tô Hương Hương đứng lên, trên mặt mang theo ý cười, đáy mắt giống như chứa một con rắn độc nhìn Trần Thải Tinh, sau đó chuyển sang Hắc Đản, chậm rãi nói: “Tôi thích con thú này, xanh mướt, xấu xí.”

Trình Lập Phong và Nguyên Haruhi lặng lẽ lùi về sau một bước.

Người gọi là Tô Hương Hương này, hôm nay phải có chuyện rồi.

“Ngao!!” Hắc Đản tức giận, mắt to hung dữ trừng mụ già xấu xí kia.

Nguyên Cửu Vạn vỗ mông con trai, cười nói: “Đi đi.”

Hắc Đản vẫy cánh bay tới.

Tô Hương Hương cười lạnh một tiếng, chỉ là một con khủng long con mà thôi. Cô ta bây giờ đã đến Kim Đan Kỳ, tu vi này ở trong cả Thành Hư Vô này ngoại trừ hai người kia thì chẳng ai có thể làm gì được cô ta, càng miễn bàn đến một con rồng con.

“Muốn chết!”

Hắc Đản thở phì phì, miệng phun khói, móng vuốt nhỏ sắc bén cào lên mặt Tô Hương Hương, không ai phát hiện ra trên móng còn bọc một lớp sương mù màu đen.

Mọi người chỉ thấy con khủng long nhỏ kia cào trên không trung một cái, Tô Hương Hương còn đánh đối phương một chưởng, mà kẻ kêu ra tiếng trước lại là Tô Hương Hương, cô ta dùng tay bụm mặt, máu tươi tràn ra từ khe hở giữa ngón tay.

Tô Hương Hương bị thương, còn là bị một con khủng long nhỏ cào.

Hắc Đản bay về trên vai lão cha nhà mình, vốn định leo lên đầu, nhưng nó quá to.

“Ngao ngao!!”

Ác long lại rít gào.

Trần Thải Tinh nghe giọng thì biết con trai mình không sao, ba người đối diện dần bình tĩnh lại, cũng chẳng còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi, vậy thì đến phiên bọn họ kiêu ngạo này.

“Hôm nay dạy các người cách mời người ta đến cửa làm khách, phải có bộ dạng chờ khách. Tô tiểu thư, cô nên xem lại thẩm mỹ của mình đi.”

“Đi thôi.”

Lần này bốn người, một con rồng quay người đi cũng chẳng có ai dám cản lại.

Không khí trong phòng tuột xuống như đóng băng.

“Cút.”

Tô Hương Hương đuổi đám vũ công đi. Lưu Hoả và Hàn Băng không khuyên Tô Hương Hương, phụ nữ mà bị rạch mặt, nổi nóng lên thì chả nói đạo lý gì đâu, lại còn nếu Tô Hương Hương nổi lên xung đột với người kia, nếu cô ta chết, cán cân bị lệch thì cũng chẳng có lợi gì cho hai người bọn họ.

Chẳng ai ngại địa bàn mình lớn, ngại kiếm được nhiều tiền.

Tô Hương Hương cũng biết lần này mình bị đẩy ra mặt rồi, nếu không phải vừa rồi cố kiềm chế thì hôm nay không biết phải giải quyết thế nào cho xong nữa. Cô ta liếc hai tên đàn ông kiếm được của hời kia, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại nói: “Lưu Hoả mời người, Hàn Băng muốn con rồng kia, nên đắc tội cũng đã đắc tội rồi, hôm nay tôi chỉ đến để xem chuyện vui thôi.”

“Tôi thấy gương mặt trên pho tượng hẳn là cậu ta, Hàn Băng, anh nuôi rồng, con súc sinh trong tay anh có thể làm tôi bị thương chút nào không?”

“Cái gì mà ba vị đội trưởng, tôi thấy rất nhanh sẽ có một vị nữa rồi, không chừng còn đè trên đầu chúng ta nữa.” Tô Hương Hương cười khanh khách nói: “Tôi đã chuẩn bị tâm lý nhường chỗ cho người mới rồi đấy, dù sao tôi là phụ nữ, chả sợ mất mặt gì đâu.”

Nói xong thì dẫn đàn em ngồi xe bay về thành trên. Cô ta phát hiện vết thương trên mặt không thể khép lại được, con rồng xanh kia nhất định là có chỗ đặc biệt.

Trong phòng chỉ còn lại Hàn Băng và Lưu Hoả.

“Nghe con đàn bà kia nói nhảm, tâm tư độc địa của cô ta, ghi thù lâu hơn bất kì ai, chịu ngoan ngoãn thoái vị mới là lạ.” Lưu Hoả cười nhạo một tiếng. Nếu cô ta thông minh như thế thì sao lại ngồi được vào vị trí hôm nay? Không chừng bây giờ đang hận đến nỗi muốn bằm móng vuốt của con rồng kia rồi.

Hàn Băng không quan tâm Tô Hương Hương, mà nói: “Thành chủ muốn cắm thế lực của hắn …”

“E là muốn thay thế chúng ta.” Lưu Hoả không mặn không nhạt nói thêm.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Bị đám người đó làm mất hứng đi dạo, Trần Thải Tinh cũng không khó chịu, vả mặt tại chỗ để trút giận, sau khi ra ngoài thì chẳng thèm nhớ nữa, nếu không thì ai cũng có thể làm cậu tức chết mất.

“Ngao ngao ~”

Hắc Đản vui vẻ lại bay tới lui ở phía trước, kêu ngao ngao cả đoạn đường.

Người chơi ra ngoài tiêu khiển vào buổi tối nhìn thấy nó đều khen đẹp, là rồng đó, rồng thật, đẹp quá trời quá đất.

Hắc Đản vui vẻ xoay vòng vòng trên không trung, còn biểu diễn màn phun lửa cho mọi người xem nữa.

“Đản Đản của chúng ta đúng là có thế nào cũng xinh đẹp.” Trần Thải Tinh cũng cổ vũ, con trai còn nhỏ, là lúc để hình thành sự tự tin, tự nhiên một tên người qua đường nào đó nhảy ra mắng nó xấu xí, đáng ghét các kiểu làm con trẻ mất lòng tin thì sao?

Mắt Hắc Đản mở to, sáng lấp lánh, ba là tốt nhất!

Trên đường về mấy người còn ghé vào ăn khuya, có nguyên liệu nấu ăn lấy từ rừng rậm nguyên thuỷ lần trước, thịt nướng lên vừa mọng vừa thơm, chẳng cần thêm gia vị gì cả. Trở về biệt thự, Nguyên Cửu Vạn dựng một cái kết giới bằng sương đen ở bên ngoài, ba người kia không sợ chết thì có thể đến cửa thử.

Chơi mấy ngày ở Thành Hư Vô, ba vị đội trưởng, chẳng có ai tìm đến cửa cả, giống như đêm hôm đó chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Trần Thải Tinh không tin đối phương sẽ bỏ qua như thế, nhất là Tô Hương Hương. Trước đây khi cậu ở thành trên đã từng nghe được rất nhiều sự tích về Tô Hương Hương, người phụ nữ này rất dễ ghi thù, từng có người chơi nữ không nhận ra Tô Hương Hương khi ở trong trò chơi, đắc tội đối phương, sau đó khi ra khỏi trò chơi, người chơi nữ kia bị rơi vào tay Tô Hương Hương, bị Tô Hương Hương cắt thành nhân côn, cuối cùng bị đẩy vào trò chơi, mà đã thành như thế rồi thì sao có thể tồn tại được?

Trên tay ba vị đội trưởng, chẳng ai sạch sẽ cả.


“Bọn họ không bị đưa đến phó bản ‘rửa sạch’ à?” Trình Lập Phong hỏi.

Phó bản ‘rửa sạch người chơi’ giống như Thế giới Cô bé quàng khăn đỏ vậy.

“Đứng trước thực lực tuyệt đối, phó bản cũng chẳng thể làm được gì.” Trần Thải Tinh nói: “Lúc tôi chơi thì ba người họ đã thành đội trưởng rồi, đã nhiều năm trôi qua như thế, bây giờ ba người họ có của cải phong phú, e rằng dù có là Thành chủ cũng không làm gì được.”

Nguyên Cửu Vạn: … Tinh à, em lại bắt đầu bẫy anh rồi đấy.

“Sẽ không đâu. Nhưng mà bọn họ cũng chẳng phạm sai lầm gì, qua cửa, sống sót trong trò chơi, Thành chủ không thể vô cớ mạt sát người chơi.”

Nghe Nguyên Cửu Vạn tỏ vẻ không quan trọng nói như thế, hắn muốn mạt sát người chơi thì quá đơn giản, nhưng như thế thì cân bằng trong trò chơi sẽ bị đánh vỡ.

“Đã có em rồi thì còn công bằng gì nữa.” Trần Thải Tinh cảm thán một câu, rất có tự giác ‘tự mình hiểu lấy’.

Nguyên Cửu Vạn: …

Em còn biết em là bug của anh.

Hắc Đản ở Thành Hư Vô không bao lâu thì phải vào lại trò chơi, con nít mà, tinh thần không đủ thành thục, dễ buồn ngủ, dễ mệt mỏi. Lão Trình thì muốn sớm rời khỏi trò chơi cho nên không có ý kiến gì với tiết tấu vào liên tục như thế này, duy trì cường độ cao như thế mới có thể rèn luyện bản thân.

Vì vậy Trần Thải Tinh và lão Trình cũng không về lại thế giới hiện thực, ở lại Thành Hư Vô bắt đầu vào trò chơi, mỗi lần vào rồi lại quay về nghỉ ngơi vài bữa, sau đó Chu Tuy và Lâm Tín cũng gia nhập, đi cùng nhau ba lần. Khoảng một tháng sau, hai người Trần Thải Tinh và lão Trình đã vào được bảy lần rồi, cũng không khó mấy, có khó thì cũng là hữu kinh vô hiểm, bình an ra ngoài.

Còn rất kích thích nữa.

Kim tệ của hai người tích được hơn một vạn, thêm hai cái đạo cụ mới, Nguyên Haruhi chẳng những dưỡng khỏi thương tích mà còn mạnh hơn.

Nguyên Haruhi là quỷ, ở trong thế giới trò chơi thì càng dễ tẩm bổ hơn.

“Ba!” Hắc Đản mỗi lần ra ngoài đều phải biến thành rồng, bây giờ nó đã là một con rồng xanh mướt, còn có thể dùng hình thái rồng để nói tiếng người, bây giờ nó vui vẻ nói: “Con có thể cõng ba bay rồi nè.”

Trần Thải Tinh nhìn con trai to đùng, còn có những ánh mắt nóng rực của người tới người đi trong đại sảnh, uyển chuyển từ chối ý tưởng muốn cõng cậu bay về của con trai.

“Lâu rồi ba không thấy bộ dạng buộc tóc hai chùm của Đản Đản, sắp quên mất Đản Đản trông như nào rồi.”

Một con cự long cao 3 mét thoáng cái biến thành hình người.

Trước mặt là một đứa nhỏ năm, sáu tuổi, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, hai chùm tóc cột hai bên lắc lư theo từng bước đi, mặc một bộ váy nhỏ, chân mang giày da nhảy nhót nhào vào lòng Trần Thải Tinh gọi ba.

Nhưng bị một cánh tay của Nguyên Cửu Vạn cản lại.

“Bao lớn rồi mà còn nhào tới.”

Miệng Hắc Đản bẹp xuống, uất ức muốn khóc.

Chiêu này Trần Thải Tinh thấy nhiều rồi, nhưng lần nào cũng muốn dính, vì vậy nói: “Nó mới bao lớn đâu, còn là con nít đấy, ôm một cái thì có sao đâu?” Nói xong lại bỗng thấy quen thuộc, trước đây lướt Weibo thấy lời chỉ trích kinh điển từ phụ huynh của mấy đứa nhóc quậy phá là: Nó bao lớn, cậu bao lớn? Nó là con nít có biết gì đâu?!

“Nhưng mà Đản Đản vẫn là con nít thật.” Người ba gắn filter tự vãn hồi tôn nghiêm cho mình, Hắc Đản nhà cậu có quậy đâu?!

Trình Lập Phong và Nguyên Haruhi đi bên cạnh, nói: “Tiểu chủ nhân rất ngoan.”, “Đản Đản rất ngoan.”

Nguyên Cửu Vạn: …

Ngoan cái quằn, toàn đuổi quỷ cạp quái.

Nhưng hắn vừa thấy Tinh nhà mình tỏ vẻ bênh vực, nghĩ một chút, nói: “Bây giờ con trai có thể ra ngoài thế giới thật rồi, bảo bối, em muốn về không?”

“Có thể ra ngoài rồi à?” Trần Thải Tinh kinh ngạc.

“Gần đây vẫn luôn nuôi nó trong trò chơi, bây giờ ra được rồi.” Nguyên Cửu Vạn túm tóc Hắc Đản, hỏi: “Có muốn ra ngoài chơi không? Có chú mập đấy.”

Hắc Đản vừa nghe đến chú mập thì sáng mắt, nó đã không gặp chú mập lâu lắm rồi á!

“Muốn!”

Lần nào gặp chú mập nó cũng được mua rất nhiều quần áo xinh đẹp, còn khen nó xinh nữa.

Trong lúc ở Thành Hư Vô, Trần Thải Tinh thỉnh thoảng cũng sẽ trở về thế giới hiện thực, nhưng mà cũng chẳng ở lâu rồi lại quay về. Bây giờ Hắc Đản có thể ra ngoài thì đương nhiên là phải đi một chuyến, hơn nữa đúng là đã lâu rồi không gặp lão Quách.

Ra khỏi trò chơi.

Ở hiện thực đã qua hơn một tuần rồi.

Điện thoại Trần Thải Tinh đã sớm hết pin, mới vừa mở đã nhảy lên rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là của Quách Dục.

【 Tinh, khi nào ra ngoài nhớ gọi cho tôi. 】

【 Tôi không tìm được các cậu. 】

【 Tố Tố mất tích rồi!!! 】

【 Tôi không tìm được cô ấy!!! 】


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.