Bạn đang đọc Ờ Thì … Sói Yêu Thỏ Đấy !: Chương chap40: nổi gió
Chiều muộn phiền góp chút gió phiêu du ngọn tóc tím phất phơ như dải lụa mềm
Mang theo hương thơm cây cỏ…
Nó ngồi dưới gốc cây cổ thụ trên nền cỏ xanh mượt khẽ ngâm nga câu hát yêu đời.
Nó sẽ không vì anh mà quên mất sự lạc quan vốn có. Cũng sẽ không vì anh mà lao vào biển khơi nước mắt, sự tù túng không nối thoát
Nó là nó… không phụ thuộc vào bất kỳ ai
Trên cành cây…
Người con trai có mái tóc màu khói khẽ cười. Những ngón tay gõ gõ theo nhịp điệu của câu hát
Hay! Hát rất hay….
-Hi, hiệu trưởng tìm cậu
Sun chạy đến
-Ừ
Nó gật đầu
Hình như lâu lắm rồi nó mới trở về với vai trò của mình… đôi môi xinh đẹp khẽ cười
Sống mạnh mẽ như loài cỏ…
Không kiêu xa… chẳng đài các . Yểu điệu
Nhưng mạnh mẽ ngoan cường không chịu khuất phục trước bất kỳ phong ba bão táp nào
****
Phòng Hiệu Trưởng
-Thầy tìm em?
Nó lễ phép hỏi
-Hi ngồi đi em.
-Dạ
-Em biết Kun chứ?
Nó gật đầu. Kun là ca sĩ , người mẫu trẻ triển vọng nhất hiện nay trên các mặt báo toàn hình ảnh cậu ta
-Kun sẽ học tiếp ở trường ta, thầy cần 1 người dạy kèm vì Kun đã không đụng tới sách vở 1 năm rồi
-Thầy muốn em?
-Đúng vậy Hi Hi, chỉ có em mới đủ khả năng. Em giúp thầy chứ?
-Vâng.
Nó gật đầu
Đúng lúc cửa bật mở…
Khoảnh khắc người con gái ấy quay người lại trái tim Kun lệch nhịp
Xinh đẹp , bí ẩn nhưng vẫn có nét ngây ngô
-Kun, cậu tới rồi sao? Để tôi giới thiệu. Đây là Băng Hi em ấy sẽ hướng dẫn cho cậu việc học
-Chào anh, mong sao chúng ta có thể hợp tác vui vẻ
Nó đưa bàn tay mảnh khảnh về phía Kun , anh cũng tự nhiên nắm lấy như một hành động xã giao lịch thiệp
-Tôi có việc gặp lại anh sau, em chào thầy
Nó mỉm cười
Kun ngơ ngác nhìn theo. Cô bé này thật thú vị,chả mấy đứa con gái nhìn thấy anh mà không rú lên
…
……
Hoàng hôn buông xuống một màu mới…
Có một người vẫn đi sau một người
Lằng lẽ như cái bóng…
Tình yêu xa vời quá. Em ở ngay đó thôi mà anh không thể chạm tới. Giống như gió… anh chẳng thể chói buộc
Kitttt…
Tiếng phanh dài khiến Lãnh Nhân chú ý
Kun cười thân thiện
-Gia sư, khóa giang không?
-Cám ơn tôi thích đi bộ
Nó đáp
-Không mệt sao?
-Tôi quen rồi.
Nó nói, đôi mắt nâu khói buồn rầu
Đã có một người con trai thích đi bộ… bỏ cả xe hơi đặt tiền cõng nó về nhà trong cái lạnh cắt da cắt thịt ngày đông
-Có lẽ thú vị, anh đi cùng em được chứ?
Nó nhún vai
Kun cười lập tức ra khỏi xe
-Cậu chủ!
-Anh về trước đi
Kun vui vẻ sánh bước cùng nó…anh đội mũ sâu xuống che đi khuôn mặt đẹp như thiên sứ
Hít thở không khí trong lành. Thật tốt
-Em không muốn biết tại sao anh đi học lại à?
-Tôi không có hứng thú
Nó nhàn nhạt trả lời
-Em phũ phàng quá đấy
Khuôn mặt kun xị xuống như chiếc bánh bao ế, giận giận dỗi dỗi hệt như đứa trẻ lớn xác
Nó bật cười
-Em cười rồi. Như vậy rất xinh đẹp nha
-Haha… không tệ tôi dẫn anh đi ăn
-Được, nhất trí
Lãnh Nhân im lặng, ánh mắt băng lãnh nhìn theo
-Em… cười rồi…!
Bóng lưng anh khuất dần gió heo hút thổi qua… mang theo những giọt mưa lạnh thấu tim…
Người con trai ấy 1 lần nữa rơi lệ