Ở Show Tuyển Nữ Idol Làm Trà Xanh

Chương 54: Diễn Viên Tướng Thanh Đi Kể Chuyện Ma


Bạn đang đọc Ở Show Tuyển Nữ Idol Làm Trà Xanh – Chương 54: Diễn Viên Tướng Thanh Đi Kể Chuyện Ma


Cảnh quay đầu tiên bị NG khiến cho Kiều Toa hơi thất vọng, nhưng may mắn thay, cuối cùng cũng được thực hiện thành công.
Sau khi quay xong, Kiều Toa tự an ủi bản thân: Không sao, cảnh này diễn biến nội tâm nhân vật quá mức phức tạp, mới vào đoàn nên chưa phát huy được thực lực cũng là chuyện bình thường thôi.

Mà lần đầu tiên diễn vẫn tốt chán, tới lần thứ hai thì có hơi lỗi tý, NG thêm vài lần thôi í mà, không nhiều lắm, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi.
Tự thôi miên bản thân một hồi, tâm tình Kiều Toa mới tốt lên đôi chút.
Đạo diễn Đường không nói gì với Kiểu Toa, dù sao thì việc NG lúc quay phim cũng rất là bình thường.

nhưng mấy nhân viên đứng cạnh ông thì lại cúi người cười thầm – cứ tưởng là người đầu tiên NG trong đoàn sẽ là Bành Thần chớ, ai biết được rằng Kiều Toa đã giành trước vị trí này rồi.

Ai nha, quả nhiên thế sự vô lường!
Sau khi quay xong hai cảnh này, cảnh tiếp theo chính là cảnh đạo diễn của bộ phim nọ vì để thuyết phục Bành Thần tới đảm nhận vai nữ chính mà mặt dày đi tới ngôi trường cô đang theo học.
Khi đó, để thực hiện mấy cảnh quay trong trường học này, đoàn làm phim đã cố tình thuê một trường nghệ thuật hàng thật giá thật gần thành phố điện ảnh và truyền hình để làm phim trường.

Bao gồm cả cảnh gọi điện thoại trong ký túc xá vừa rồi cũng được quay ngay trong ký túc xá nữ sinh để có thể đảm bảo độ chân thực.
Và để không cản trở công việc học tập của sinh viên, đoàn phim đã cố tình chọn mấy ngày cuối tuần thuê trường để quay.
Trước khi chính thức bắt đầu quay, như thường lệ, đạo diễn Đường lại giảng về cách diễn xuất cho tất cả diễn viên.
Người lần này đóng vai đạo diễn casting là diễn viên gạo cội Phùng Luân, tuy rằng lần này ông cũng chỉ nhận một vai phụ cực kỳ nhỏ bé, thậm chí còn không có tên trong danh sách diễn viên, nhưng đạo diễn vẫn rất kính trong ông, thường gọi thầy Phùng vô cùng thân thiết.
Còn nhờ vả thầy Phúng xíu nữa diễn thì nhớ chiếu cố hai diễn viên trẻ tuổi Bành Thần với Kiều Toa một chút.
Thầy Phùng cầm chiếc ly bằng gốm lên, nở một nụ cười phù hợp với hình tượng của ông: “Không dám không dám, mọi người cùng nhau giao lưu học hỏi thêm mà thôi!”
Trọng tâm của cảnh này là màn đối diễn của Bành Thần và thầy Phùng.

Một người thì làm mọi điều để có thể thuyết phục người kia đóng ý tiến tổ, còn người kia thì phải vắt óc nghĩ cách từ chối.

Khác với hai cảnh trước tập trung nhiều vào độc thoại nội tâm, cảnh này chú trọng vào khả năng đọc lời thoại của diễn viên hơn.
Bởi vì cả Bành Thần và thầy Phùng đều có những dòng thoại vừa dài vừa khó.
Đặc biệt là thầy Phùng, ông phải thao thao bất tuyệt liên tục, bắt đầu từ lợi ích khi đặt chân vào giới giải trí cho tới lý do tại sao Bành Thần không nên từ chối vai diễn này, bắn liên thanh mà không cần thở dốc.
Kiều Toa cũng có đất diễn trong cảnh này, nhưng cô chỉ thuộc loại làm nền, chỉ cần đứng sững người một bên nghe Bành Thần với thầy Phùng đối chất.
Sau khi đạo diễn Đường giảng giải về cảnh này xong, một số diễn viên chuẩn bị cho lần diễn chính thức.
Bành Thần và Kiều Toa tay trong tay đi dạo vui vẻ trong khuôn biên trường, cũng không quên phàn nàn về đống bài tập chồng chất mà giáo sư chuyên ngành giao cho.
Sau đó thầy Phùng cầm kịch bản đột nhiên xông ra, chặn đường hai người.
Thầy Phùng: “Xin chào, đây là bạn Khúc Linh đúng không nhỉ?”
Bành Thần: “Vâng, cháu là Khúc Linh, bác đây là?”
Thầy Phùng vẻ mặt hưng phấn: “Ui trời ơi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cháu rồi, tôi là đạo diễn casting của bộ phim “Thanh niên tri thức” đây này! Tôi họ Phùng, đây là danh thϊếp của tôi.

Một thời gian trước cháu có tới đoàn phim của chúng tôi thử vai, lúc đó tôi cũng ở phòng thử vai nè.


Chắc cháu vẫn còn ấn tượng với tôi chứ nhỉ?”
Bành Thần im lặng đánh giá thầy Phùng hai giây sau đó trả lời: “Không biết bác tìm cháu có chuyện gì không ạ? Cháu nhớ là hôm trước mình đã từ chối lời mời này qua điện thoại rồi ạ.”
Thầy Phùng vỗ vỗ kịch bản trong tay: “Ôi chao, lần này đích thân tôi tới đây là vì chuyện này đấy.

Mấy ngày nay chúng tôi cũng xem khá nhiều diễn viên, nhưng sau khi nghĩ lại, chúng tôi vẫn nghĩ rằng cháu chính là người thích hợp nhất, cho nên làn này tôi muốn tới hỏi cháu lại một chút, bạn học Khúc Linh, tại sao cháu lại từ chối đoàn làm phim chúng tôi? Cơ hội này khá hiếm luôn.

Nếu cháu có bất kỳ băn khoăn nào thì có thể trực tiếp đặt câu hỏi với chúng tôi, chúng ta có thể cùng nhau thương lượng mà.”
Bành Thần từ chối rất kiên quyết: “Cháu không có bất kỳ băn khoăn hay lo lắng nào, chỉ là cháu không muốn tham gia mà thôi.”
Bành Thần vừa nói vừa muốn kéo Kiều Toa sang một bên để rời đi.

Hành động này được ghi rõ trong kịch bản, dù sao thì hai người cũng đang đóng vai bạn thân mà.

Thế mà không biết lúc đó Kiều Toa nghĩ gì mà ngay lúc bàn tay của Bành Thần chuẩn bị chạm vào tay cô, trong vô thức gạt mạnh tay Bành Thần ra, một tiếng “bốp” vang lên giòn giã khiến cho toàn bộ phim trường đều an tĩnh đến lạ.
Kiều Toa nhanh chóng phản ứng lại và ngay lập tức xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi cháu nhập tâm vào vai diễn có hơi quá, nhất thời không khống chế được, xin bác cho cháu làm lại lần nữa ạ.”
Giám đốc Đường liếc nhìn Bành Thần: “Cháu không sao chứ?”
Da Bành Thần vốn trắng, mà hành động vừa rồi của Kiều Toa chắc là cố ý, lúc đó cô ấy dùng sức mạnh kinh nên hiện giờ trên tay Bành Thần vẫn còn vệt hình bàn tay.

Nhưng Kiều Toa đã nói rằng cô ấy không cố ý, mà ở phim trường bây giờ cũng đang có rất nhiều người đang chờ, vì thế Bành Thần quyết định lấy đại cục làm trọng: “Không sao, chúng ta làm lần nữa là được ạ!”
Kiều Toa thấy Bành Thần không dám làm to chuyện, bỗng thấy đắc ý trong hẳn hai giây.
Nhưng lúc bắt đầu quay lại lần nữa, cô cũng không dám giở trò quỷ nào khác, lúc Bành Thần đưa tay định lôi cô đi thì cô cũng phối hợp để Bành Thần nắm tay.
Thế mà lúc hai người kéo tay nhau bước nhanh về phía trước, nhân lúc không ai để ý, Bành Thần lại nắm lấy phần múp bàn tay của Kiều Toa.
Chỗ này vốn nhiều thịt, má Bành Thần còn hơi xấu tính, mỗi lần kéo tay một chút là một lần nắm chặt hơn một chút.
Kiều Toa theo bản năng định hét lên, nhưng trước lúc cô định làm vậy thì Bành Thần đã nhắc nhẹ: “Cô còn muốn NG thêm một lần nữa à?”
Kiều Toa: “…”
Bành Thần vừa nhắc tới NG thì cho dù lúc này Kiều Toa đang đau thế nào cũng vẫn phải nhịn xuống.

Nhưng mà cũng không còn cách nào khác cả, hôm nay thực sự là cô đã NG quá nhiều lần rồi, cho dù bên ngoài đạo diễn và nhân viên công tác chưa nói gì nhưng chắc họ cũng ghi thù trong lòng.

Nếu mà lại NG thêm lần nữa thì chắc chắn Bành Thần sẽ học theo cô nói rằng mình quá chú tâm vào cảnh diễn nên không để ý thì chắc chắn đạo diễn sẽ nổi giận cho coi.
Đạo diễn tức giận chưa chắc đã trút giận lên Bành Thần, nhưng cô thì chắc chắn có phần.

Dù sao thì việc khởi sướng chuyện này trước không phải là Bành Thần mà là cô.
Bành Thần chắc cũng nghĩ tới điều này nên cô ta mới dám trắng trợn như vậy.
Nhưng Kiều Toa cô thì không dám.
Vì thế mà cuối cùng cô vẫn phải chịu đựng cơn đau nhức ấy, cho đến khi đạo diễn hét lên một tiếng “Cắt” thông báo cảnh này kết thúc, cô không nhịn được mới hạ giọng tức giận với Bành Thần: “Cô có ý gì hả Bành Thần?”
Bành Thần cực kỳ bình tĩnh: “Cô không ra hả? Tôi cố tình làm thế đấy! Giống y như khi nãy cô cố ý đánh tôi í.”

Kiều Toa: “Tôi…”
Bành Thần:” Đừng có nghĩ cô có thể thoái thác bằng cái lý do thiếu logic như nhập vai quá sâu như thế, tôi cũng không chịu được đâu.

Mà cô có nhập vai sâu hay không thì chính cô là người rõ nhất.”
Bành Thần đã nói tới như vậy thì Kiều Toa cô cũng không còn gì để nói.

Giới này hỗn tạp vô cùng, chút tâm tư nhỏ đó ai mà chả biết!
Thấy cô không nói thêm gì nữa, Bành Thần mới tiếp tục: “Con người tôi ấy à, trước giờ không có thù dai, vì nếu có thù oán gì thì tôi sẽ trả lại ngay.

Mà tôi đây cũng không sợ mất hình tượng bởi vì hình tượng của tôi đã sớm bay mất lâu rồi.

Cho nên ấy à, chúng ta cứ vui vui vẻ vẻ diễn chung với nhau thì không sao, còn nếu mà cô lại làm những chuyện nào khác như lúc nãy thì cô giở trò gì với tôi, tôi cũng sẽ trả lại cô nguyên dạng như thế đó.

Vì đối với tôi mà nói, làm việc càng tàn nhẫn thì hình tượng mới càng ổn định.

Vì trên đời này cũng không có bao nhiêu trà xanh dễ chọc đâu.”

Cũng chả rõ là nhờ mấy lời nói này của Bành Thần hay không mà trong những cảnh còn lại diễn cùng với Kiều Toa, cảnh nào cảnh nấy đều diễn ra rất thuận lợi.

Điểm giống nhau ở các đoàn làm phim là không bao giờ quay hết cảnh này tới cảnh khác theo tuyến thời gian trong kịch bản mà sẽ quay những cảnh có cùng bối cảnh.

Vì nếu quay theo thứ tự thời gian thì số tiền phải chi tiêu cho bối cảnh sẽ tốn kém hơn rất nhiều.

Vì thế mà sa khi quay hết mất cảnh của Bành Thần, Kiều Toa và thầy Phùng thì đoàn làm phim chuyển sang quay những cảnh của Bành Thần với nam chính Mạch Dịch.
Tình yêu giữa Bành Thần và Mạch Dịch là một tình yêu thanh xuân vườn trường trong sáng vô cùng.
Mạch Dịch cũng là một nam diễn viên có vẻ ngoài vô cùng điển trai, tuy nhiên cái vẻ đẹp trai của anh ta lại khác với Từ Vi Trần và Giang Tư Ngôn.

Từ Vi Trần là kiểu đẹp trai sáng như ánh mặt trời, Giang Tư Ngôn thì là kiểu tinh xảo ưu nhã, còn Mạch Dịch thì là kiểu đẹp trai mang theo đôi nét u sầu.
Lần đầu tiên Bành Thần nhìn thấy Mạch Dịch, cô vô cùng kinh ngạc khi nhận ra ánh mắt chọn người của đạo diễn cực kỳ chuẩn, bởi vì nhìn Mạch Dịch cứ y như là con ngoan trò giỏi với thành tích cao ở tất cả các môn, tất cả các phương diễn đều tốt, nhưng bởi vì điều kiện gia đình cũng chỉ ở dạng tầm chung, nên trong thâm tâm vẫn còn sự nhạy cảm và một chút ít sự tự ti.
Mà đoạn tình yêu giữa Bành Thần và Mạch Dịch là do Bành Thần chủ động.
Theo kịch bản, thậm chí Bành Thần còn yêu Mạch Dịch ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô chưa có nhiều hiểu biết về những mặt tối trong xã hội, nên nếu thích thứ gì thì cô cũng sẵn sàng lao nhanh về phía đó.
Nói nhỏ một chút, thực ra Bành Thần cũng không phải là kiểu người thích cười, Đại Hải vẫn thường hay nói rằng khi Bành Thần cười là lúc có một kẻ xui xẻo nào đó sắp gặp họa.

Nhưng lúc quay phim, Bành Thần lại có thể dễ dàng mỉm cười đủ các kiểu hình theo kịch bản.
Ví dụ như lúc này, lúc nhìn thấy Mạnh Dịch, cô còn nở một nụ cười rất ngọt ngào, vô tâm vô phế, cô lúc này cũng chính là thiếu nữ mới độ tuổi xuân xanh nhìn thấy người thương cả ánh mắt đều sáng bừng lên.
Lại còn mặc trên mình chiếc áo phông trắng kết hợp với váy cao bồi màu đen khiến cả người cô như bừng lên sức sống thanh xuân.
Đạo diễn Đường rất hài lòng với ngoại hình ngày hôm nay của Bành Thần.

Còn từ sau khi bấm máy tới giờ, ông lại cảm thấy làm việc với những diễn viên như Bành Thần đây đúng là nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ.
Bởi vì cô có năng lực lĩnh ngộ rất cao, đạo diễn Đường chỉ mới đề cập đến ý nghĩ cá nhân của mình một chút mà Bành Thần đã có thể biểu hiện ra y như ý của ông rồi.
Đôi khi còn có thể tuyệt hơn cả ý của ông nữa cơ.
Đạo diễn nào mà lại không muốn gặp một diễn viên có thể diễn bất kỳ điều gì bạn muốn, thậm chí còn tuyệt vời hơn cơ chứ?
Mấy cảnh của Bành Thần và Mạch Dịch diễn ra vô cùng thuận lợi, thậm chí còn hơn mấy cảnh của Bành Thần với Kiều Toa lúc ban sáng.
Điều này khiến tâm trạng của Kiều Toa mới bình ổn lại đã lại chạm đáy.
Cả một ngày quay mà cũng chỉ có mình cô là bị NG thôi í hả?
Như thường lệ thì tới bữa tối nhân viên đoàn làm phim lại mang cơm hộp tới.

Đoàn làm phim Đại Lãng Đào Sa đúng là đối xử với nhân viên tốt hơn bên Thế Thân Tiểu Công Chúa nhiều, ngay cả cơm hộp bên này cũng cao cấp hơn bên đó hẳn một bậc.
Cơm hộp bên Thế Thân Tiểu Công Chúa chỉ có một thịt hai rau, canh thì được đóng thành từng hộp to đùng vận chuyển tới, mà bên Đại Lãng Đào Sa thì hai mặn hai chay.

Thậm chí ngay cả mốn canh cũng tiến hóa từ canh rong biển và canh cà chua trứng tới tận bắp cải nấu sườn.
Trong lúc ăn, mấy diễn viên chính và đám người đạo diễn cùng ngồi chung một bàn.
Bành Thần không phải là người kén ăn, cơ bản là có gì ăn nấy, nhưng thứ duy nhất cô không ăn được hành lá.

Nhưng món ăn nào có hành lá thì cô cũng không nói thừa thêm điều gì, chỉ là im lặng gắp hết hành lá bỏ ra ngoài rồi lại tiếp tục ăn.
Kiều Toa thì khác, sau bữa ăn, tất cả mọi người trên bàn đều biết cô không thích ăn thịt mỡ, không thích ăn rau cần, không thích ăn đậu hũ, không thích…
Nhưng có lẽ cô vẫn có chút cố kỵ với Bành Thần.

bởi vì mỗi lần trò chuyện cô đều quay qua chỗ người khác chứ không thèm đếm xỉa gì tới Bành Thần.
Bành Thần cũng cảm thấy nhẹ nhàng vui.
Sau bữa tối, mọi người lại tiếp tục tập hợp lại quay cảnh đêm.
“Thế Thân Tiểu Công Chúa” cũng thường xuyên quay đêm, mà buổi tối cũng từng phải quay kha khá cảnh đánh nhau, cho nên Bành Thần cũng đã quen, nên cho dù là quay cả đên cô cũng không cảm thấy có chuyện gì.

Nhưng còn Mạnh Dịch thì không biết có phải do ngày hôm qua ngủ không ngon giấc không mà hôm nay anh ta cứ ngáp dài mãi.
Người ta vẫn thường hay truyền tai nhau rằng lúc diễn viên đóng phim, thực ra thời gian diễn cũng không nhiều cho lắm mà phần lớn thời gian lại dành cho việc chờ lên diễn và chuyển cảnh.

Mà kiểu như thế này bên đoàn làm phim Đại Lãng Đào Sa này càng rõ ràng hơn nữa, bởi vì cả một đoàn Đại Lãng Đào Sa cũng chỉ có một đội quay phim, cho nên nếu chưa tới phiên mình thì cứ an tĩnh ngồi đó mà chờ thôi.
Mà có lẽ Mạnh Dịch thấy việc chờ đợi quá nhàm chán nên đột nhiên hỏi: “Mấy người có biết nơi này có rất nhiều chuyện xưa về yêu ma quỷ quái không?”
Kiều Toa bên cạnh: “Chỗ nào á?”
Mạnh Dịch: “Một nơi là bệnh viện, một nơi nữa là trường học.

Nhân tiện lần trước đang quay phim thì có người đã kể cho tôi nghe một chuyện, mấy người có muốn nghe không?”
Kiều Toa ôm tay tỏ vẻ hờn dỗi: “Híc, chuyện đó có đáng sợ quá không? Nếu đáng sợ thì tôi không muốn nghe đâu, tôi sợ lắm á.”
Mạch Dịch: “Cũng thường thôi.”
Mạch Dịch quay đầu lại nhìn Bành Thần, người đã im lặng một lúc lâu: “Vậy cô có muốn nghe không? Nếu cô cũng quá sợ hãi thì tôi sẽ không kể nữa.”

Bành Trần nhẹ nhàng nói: “Cũng tạm.”
Mạnh Dịch thấy Bành Thần không phản đối nên cũng bắt đầu kể chuyện.

Thực ra đây là cũng chỉ là một câu chuyện ma khá là cũ kỹ, nên túm lại là Bành Thần cô cũng không thấy sợ, nhưng cô lại bị sợ lúc Kiều Toa hét toáng lên.
Thành thật mà nói, Bành Thần còn thấy tiếng hét đó của Kiều Toa còn đáng sợ hơn cả câu chuyện ma cũ rích của Mạch Dịch cơ.
Những người hay kể chuyện ma thích kiều người như Kiều Toa nhất, là bởi bên kia phản ứng càng mạnh thì có nghĩa là họ kể càng thành công.

Nhưng loại người khiến họ không thích thì có lẽ kiểu kiểu như Bành Thần, bởi vì mặt bên đó không có bất kỳ biểu hiện nào thì càng khiến cho người kể chán nản.
Nhưng mà Mạch Dịch cũng chỉ đang kể chuyện ma để gϊếŧ thời gian rảnh rồi ngồi chờ chuyển cảnh mà thôi, nhưng cuối cùng lại bị Bành Thần làm cho ý chí muốn chiến thắng bùng lên mãnh liệt, và rồi anh ta vắt hết óc ra để có thể tìm được câu chuyện ma nào hùng rợn làm Bành Thần sợ hãi.
Thế mà lúc những người khác xung quanh đã bị nghe anh ta kể tới nỗi chạy đi hết mà vẫn chưa thấy Bành Thần tỏ ra sợ hãi gì cả.
Giữa lúc đó thì Bành Thần cũng quay lại quay thêm vài cảnh nữa, nhưng lúc trở lại thì vẫn bị Mạnh Dịch lại túm lấy: “…!Bành Thần, Bành Thần, tôi lại mới nghĩ ra một câu chuyện ma mới, nghe tôi kể nè.

chuyện là như thế này…”
Bành Trần trong lòng thở dài cắt ngang lời nói còn chưa xong của Mạnh Dịch: “Không thì để tôi qua kể chuyện ma cho cậu đi, câu chuyện mà này tên là Chuyện ma quỷ.


Khi Bành Thần còn đang là diễn viên tướng thanh, cô thường biểu diễn trong quán trà và đôi khi còn dựng hàng ở mấy công viên nhỏ.

Người tiếp xúc thì ti tỉ tì ti loại nào cũng có, còn có cả các thầy bối.

Những người này đã đi khắp nam bắc, họ gặp qua rất nhiều chuyện ly kỳ, chỉ cần đem đại ra một cái cũng có thể hù chết người ta.

Ngay từ đầu Bành Thần nhịn không nói bất kỳ một lời nào là vì cô cũng chưa thực sự quá quen thuộc với Mạch Dịch, muốn giữ cho người ta tý thể diện, nhưng hóa ra lại làm cho khao khát chiến thắng của người ta cao hơn, mà xem tâm tình anh ta thì có lẽ chưa dọa cô sợ vỡ mật thì sẽ không từ bỏ.
Bành Thần cẩn thận suy nghĩ và cảm thấy việc Mạnh Dịch dọa cô sợ là chuyện rất khó khăn, nhưng nếu cô muốn dọa Mạnh Dịch, thì chẳng phải chỉ trong phút chốc thôi sao?
Vì vậy, sau khi cân nhất, Bành Thần quyết định sẽ kể chuyện ma cho Mạch Dịch.
Chuyện Câu chuyện ma quỷ này í à, kể về một loại ma thích bắt chước lời nói của những người xung quanh bạn, không chỉ thế mà còn bắt chước trông tự nhiên tới mức bạn không thể nghĩ nó là giả được.

Vì giỏi bắt chước nên nó bắt đầu trở thành một người ngay bên cạnh bạn, thậm chí còn là người chung chăn chung gối, âm thầm ẩn núp bên cạnh bạn…!Mà thời buổi ngày nay, nếu bạn có chứng mất ngủ, mỗi đêm mất ngủ, bạn rất thích tìm tới một người thân thiết nào đó để tâm sự, mà trong đêm khuya tĩnh lặng ấy, khi bạn nghĩ rằng bạn đang trò chuyện với một người mà bạn vẫn luôn nhìn thấy hằng ngày, nhưng bạn không biết rằng người đó vẫn luôn ngủ bên gối của bạn và trò chuyện thâu đêm với bạn, và người đó chỉ là một bóng ma.
Kể chuyện ma còn cần phải xem hoàn cảnh, xem bầu không khí, hơn nữa là còn cần phụ thuộc vào khả năng truyền tải của người kể chuyện.

Có những câu chuyện không thực sự đáng sợ, nhưng một người kể chuyện chuyên nghiệp có thể biến câu chuyện mới được ba điểm thành năm điểm.

Trong mấy người kể chuyện tốt nhất ở đây, Bành Thần đứng thứ hai thì không ai xếp thứ nhất.

Vì Bành Thần đang sử dụng giọng điệu hay biểu diễn tướng thanh để kể chuyện cho Mạch Dịch.
Vì thế ban đầu Mạch Dịch còn yên lặng lắng nghe, nhưng khi Bành Thần nói rằng người đang trò chuyện suốt đêm với người thực ra là một con ma, anh ta đã hoảng sợ chạy mất dép.
Trong lúc anh ta chạy đi, Bành Thần còn có thể nghe giọng của anh ta nói với mấy người khác: “A a a a a a a, buổi tối tôi phải tìm người nào đó ngủ chung với được.

A thiên địa quỷ thần hột vịt ơi, đáng sợ quá.”
Bành Trần phủi phủi lớp bụi căn bản không có trên váy, trong lòng lại lần nữa thở dài: Cho nên mới bảo đừng có khẩu nghiệp thì không? Lại còn cứ thích để cho một diễn viên tướng thanh kể chuyện ma cho nghe nữa cơ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.