Bạn đang đọc Ở Show Tuyển Nữ Idol Làm Trà Xanh – Chương 26: Người Trẻ Tuổi Chưa Trải Sự Đời!
Từ Vi Trần đi ra ngoài hút một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng quay lại để hoàn thành cảnh quay bị hỏng kia.
Sau khi quay xong, cậu ngồi cạnh đạo diễn xem lại cảnh vừa nãy qua màn ảnh nhỏ, bỗng dưng lại thấy khuôn mặt mình lúc ấy đỏ bừng cả lên.
Chỉ là…!da Tử Vi Trần đen quá, mặt đỏ lên nhìn cũng không rõ, chắc cũng chỉ có chính chủ mưới nhận ra được.
Bởi vì cảnh quay sáng nay mà Từ Vi Trần bỗng thấy xí hổ và ngượng ngùng khi cậu được xếp ngồi cùng bàn ăn trưa với Bành Thần.
Cuối cùng cậu quyết định ngồi chen chúc ăn trưa với mấy nhân viên trong đoàn.
Từ Giản ngồi ăn cùng bàn với Bành Thần, nhưng cô lại không dám nói câu nào với Bành Thần, nên cô ngồi chỉ có ăn và ăn.
À, thật ra thi thoảng cô cũng liếc nhìn Bành Thần vài cái rồi lại ngượng ngùng quay sang chỗ khác, Bành Thần lấy món nào thì cô cũng chọn luôn món đó.
Tuy rằng Bành Thần không ngại khi người khác nhìn chằm chằm mình như vậy, nhưng vài lần như thế thì dù cô có là Bồ Tát thì cũng không chịu được!!!
Bành Thần không thể không hỏi: “Từ Giản, em đang nhìn cái gì vậy?”
Từ Giản cười, nhỏ giọng nói: “Chị, chị đã từng nghe thấy thế nào là tú sắc khả xan chưa?”
Bành Thần: “……”
Hóa ra đó là lý do cô gái nhỏ này lấy đồ ăn cũng tương tự cô hả!!!
Buổi sáng, Đại Hải không khỏe, ở nhà nghỉ ngơi nên không thể cùng Bành Thần đến trường quay.
Buổi chiều, Đại Hải cảm thấy mình đã không còn vấn đề gì, nên nhất quyết đòi đến đoàn phim cho bằng được.
Sau đó, tranh thủ lúc Bành Thần nghỉ ngơi, cậu hỏi Bành Thần về tình hình quay phim sáng nay: “Chị, sáng nay em không ở trong đoàn, việc quay phim của chị ổn chứ?”
Bành Thần uống nước, gật đầu lia lịa, nói mơ hồ: “Không sao không sao! Chỉ là …”
Trái tim của Đại Hải bỗng thắt lại đập loạn nhịp: “Chỉ là…!làm sao vậy?”
Bành Trần nhìn quanh một lượt để chắc chắn rằng xung quanh không có ai, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Không có chuyện gì, chỉ là, chị cảm thấy mấy người trong đoàn phim này cứ thoắt ẩn thoắt hiện í? Bọn họ có phải người bình thường không thế nhể? “
Đại Hải: “Chết chết, chả lẽ chúng ta bị lừa sao! Chị, chả hiểu chị nghĩ cái gì nữa, nếu đoàn phim này là mấy bọn thần côn, quay đi quay lại suốt ngày đi lừa gạt người khác, thế thì có lý do tại sao bọn họ lại chọn một diễn viên tướng thanh như chị đóng vai nữ chính rồi?”
Tuy Đại Hải là trợ lý của Bành Thần, nhưng trên đời này có mấy trợ lý nào mà cứ mở miệng ra là hạ thấp bà chủ xuống như cậu chứ, nhưng không biết vì sao Bành Thần lại cảm thấy trong lời nói của Đại Hải lại có mấy phần hợp lý nhỉ?
Sự thực là đoàn phim chọn diễn viên chính không chỉ kỳ lạ mà tiến độ quay phim cũng rất nhanh.
Buổi sáng vừa diễn cảnh tiểu công chúa thành thân xong chiều đã đến cảnh bái đường động phòng hoa chúc rồi.
Thậm chí Bành Thần còn nghi ngờ theo tiến độ như thế này thì ba ngày sau khi tiến tổ thì cô đã phải “mang thai” rồi.
Sau đó cô nhìn lại kịch bản thì may quá, không có đoạn nào bắt cô phải mang thai hết.
May mắn, cảm tạ trời đất, cứ tưởng phải nhét mấy cục bông vào bụng chứ.
Đối với Bành Thần thì cảnh động phòng không có mấy khó khăn, vì dù sao nó cũng không thể chiếu sóng được.
Nhưng đối với Từ Vi Trần, thì cảnh này lại có khá nhiều khó khăn.
Mới sáng nay, cậu còn bị ngoại hình của Bành Thần mê hoặc đến nỗi suýt chảy máu mũi!!!
Thế mà chiều nay đã diễn đến cảnh động phòng hoa chúc rồi, và cứ nghĩ đến điều đó là hưng phấn quá, hưng phấn đến nỗi sắp chảy máu mũi luôn!!! ( ̄ii ̄)
Đạo diễn không lo lắng về Bành Thần nhưng lại lo cho Từ Vi Trần, vì thế ông không thể không động viên anh chàng trước khi quay: “Đừng lo lắng, đây là một thử thách vừa gian khổ nhưng cũng suиɠ sướиɠ mỗi thằng đàn ông đều phải trải qua để trở thành đàn ông đích thực.”
Từ Vi Trần lấy hết can đảm hỏi đạo diễn: “Đạo diễn, cảnh này, ừm, quay đến mức độ nào thế??? Chỉ là kéo rèm tắt nến rồi sáng hôm sau luôn hay là có thể, ừm, có cần cởϊ qυầи áo không?”
Đạo diễn kinh ngạc nhìn anh: “Đệch, Từ Vi Trần, cậu nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì thế hả, chúng tôi là một đoàn làm phim đúng đắn đấy nhá! Muốn cởϊ qυầи áo ra thì cũng phải có một bộ quần áo khác chuyên dụng chớ! Cậu nghĩ đoàn làm phim này đủ tiền mua à hả hả hả?”
Từ Vi Trần: ” …!” ( ̄_ ̄)・・・
Sự thật là Từ Vi Trần nghĩ quá nhiều rồi, trong thời công nghệ hiện đại mới, cảnh động phòng được quay ngay trong đêm.
Ừm, việc đầu tiên là ném Bành Thần lên giường.Haizzz, thôi được rồi, mấy người nghèo mấy người có lý, mấy người đúng, đúng hết được chưa!
Việc thứ hai là rung giường =.=.
Từ Vi Trần: “Lắc, lắc như thế nào?”
Đạo diễn: “Rung lắc mạnh vào, dùng sức như khi cậu vắt sữa bò í, đừng quên rằng vai của cậu là một vị đại tướng quân dũng cảm thiện chiến! Thời điểm để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của cậu đến rồi kìa.
“
Từ Vi Trần: ” …!” (・_・)
Mặc dù Từ Vi Trần không hiểu tại sao lại có thể chứng minh bản lĩnh đàn ông của một tướng quân bằng việc rung giường thay vì đánh trận, nhưng vì là yêu cầu của đạo diễn nên cậu phải tìm cách để làm hài lòng vị “kim chủ” này thôi!!!!
Vì thế cậu cố nén sự xấu hổ lại rồi dồn hết sức mạnh hồng hoang lắc một cái thật mạnh, và sau đó, không có sau đó nữa.
Tất cả mọi người ở trường phim chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” rõ to.
Từ Vi Trần: “…” Ủa gì vậy, đại tướng quân vì tội khinh nhờn tiểu tiên nữ nên bị sét đánh?
Cuối cùng, người phụ trách đạo cụ tới xem tình hình, rồi nói: “Đạo diễn, hình như…!chân giường bị gãy.”
Đạo diễn tức giận: “Chân giường giường mấy người làm bằng bọt biển à? Mới lắc nhẹ vài cái đã gãy rồi?”
Người phụ trách đạo cụ cười cười xoa đầu: “Sao có thể chứ đạo diễn, tụi tôi làm bằng bìa các tông mà.”
Bành – đang bị cục thịt Từ Vi Trần đè vào người – Thần: “……”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đoàn làm phim này kiểu gì cũng sớm phải giải tán!!!
Mặc dù cái chân giường các tông gãy làm cả cái giường sập xuống, nhưng cuối cùng cảnh này vẫn phải quay xong cho bằng được.
Mặc dù đạo diễn có hơi ki bo “chút xíu”, nhưng ổng thực sự là một đạo diễn có tài năng.
Chỉ với vài máy quay cảnh đêm động phòng hoa chúc, nhưng hiệu ứng cảnh đêm trông cũng khá đẹp.
Đặc biệt là từ đoạn Từ Vi Trần ném Bành Thần xuống giường, mái tóc đen của Bành Thần xõa ra trên gối, dưới ánh đèn làn da của cô như đang phát sáng, và Từ Vi Trần hơi cúi đầu, mũi cao lông mày rộng, kết hầu khẽ nâng lên hạ xuống trông rất kiều diễm.
Sau khi xem đạo diễn cảm thấy khá hài lòng, nhưng ông luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Cuối cùng, ông còn quay sang thảo luận với biên kịch bên cạnh: “Có cần thêm hai cảnh hôn không?”
Mặc dù những cảnh như thế bị cấm chiếu rồi, nhưng khán giả lại rất thích mấy kiểu thế này.
–
Biên kịch ngập ngừng nhìn Bành Thần, Bành Thần không quan tâm: “Mọi người thấy cần thiết thì thêm vào cũng được.
Tôi không có ý kiến gì đâu.”
Vì nữ chính và đạo diễn không phản đối, nên biên kịch đương nhiên càng không phản đối, vì thế biên kịch nói: “Thế thì đợi tôi một xíu” nhưng lại thấy Từ Vi Trần yếu ớt giơ tay phản đối: “…!Có cần…!vun đắp tình cảm trước không? Em sợ nếu đóng cảnh hôn ngay thì em sẽ bị shock rồi ngất xỉu luôn đó boss!”
Mà dù tim có chịu được, thì chảy máu cam cũng không ngừng được!!!
Đạo diễn nghe thấy thế bỗng thấy tức giận.
Những lời nói của Từ Vi Trần cho thấy cậu ta là người cực kỳ thiếu chuyên nghiệp, bởi vì các diễn viên chuyên nghiệp đều phải tìm cách để có thể đóng vai nhân vật của mình một cách hoàn mỹ nhất, mà đóng phim thì cần quái gì bồi dưỡng tình cảm!
Cuối cùng, Từ Vi Trần đã bị đạo diễn mắng mỏ và bắt cậu đứng một chỗ.
Lúc đang chờ cảnh hôn tiếp theo, Từ Vi Trần khoanh tay ngồi trên ghế sofa, và cậu không thể tin rằng một lúc nữa một người to cao vạm vỡ như mình sẽ bị cưỡng hôn.
Bành Thần không thể ngồi nhìn không được, không nhịn được mà an ủi: “Chỉ là một nụ hôn thôi.
Có phải chuyện gì lớn đâu? Nhắm mắt mấy giây là qua í mà.”
Từ Vi Trần vừa ngưỡng mộ vừa xấu hổ: “Em cũng biết rằng bộ phim tình cảm có thể bùng nổ thêm được không là nhờ có các diễn viên.
Biết là thế nhưng em không thể vượt được rào cản trong lòng…!Nhưng chị Bành Thần, chị thật tuyệt vời, sao chị không thấy ngại ngùng gì cả?”
Bành Thần khiêm tốn nói: “Bởi vì chị chỉ là một robot muốn kiếm thiệt nhiều tiền thôi!”
Từ Vi Trần: ” …!” ( ̄Д ̄)????
Bành – một robot có ước mơ làm giàu – Thần không những không gặp trúc trắc trong lòng khi quay cảnh hôn, thậm chí cô còn muốn cười.
Nhưng ngược lại, Từ Vi Trần sau khi cảnh quay kết thúc, tình hình chảy máu cam của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, khiến rất nhiều nhân viên trong đoàn làm phim phải kinh hãi.
Cả buổi chiều hôm ấy chỉ có mỗi lịch quay cảnh động phòng hoa chúc nhưng đạo diễn vẫn không cắt bớt nhân lực, tất cả các thành viên đoàn làm phim đều có mặt ở phim trường.
Nhưng lúc đó Đại Hải lại có chút việc nên không có mặt ở đoàn làm phim, tiện thể cậu đứng ngoài phim trường nói chuyện tào lao cùng các nhân viên khác.
Thế mà cậu vừa bước vào phim trường đã phải nghe thấy tin đồn trong đoàn, nghe nói cảnh giường chiếu chiều nay kịch liệt đến mức sập giường, còn suýt làm chết người ;-;!!!
……………….
Đại Hải sợ chết khiếp, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vào phim trường tìm Bành Thần.
Sau khi bước vào, cậu thấy hình ảnh Bành Thần đang ngồi trên ghế sofa bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra.
Đại Hải vội vội vàng vàng lao lên, đi quanh quanh ghế của Bành Thần hai ba vòng, nhìn kỹ từ đầu đến chân Bành Thần thêm ba bồn lần nữa, chắc chắn Bành Thần chưa bị mất cọng tóc nào, cậu mới nghi ngờ hỏi: “Không phải là cảnh động phòng quá kịch liệt, chị còn suýt ngoẻo luôn à? “
Bành Trần có chút không nói nên lời: “Mới chỉ có cảnh hôn thôi, làm sao mà kịch liệt như thế được, em chỉ có cái bộ ngồi ngoài hóng mấy cái tin đồn linh tinh.
“
Đại Hải: “Mấy người đó nói trên giường còn đầy máu thì sao?”
Bành Thần: “…”
Thần kinh à, phóng đại ra thế thôi chứ cũng chỉ là vài giọt máu mũi của Từ Vi Trần.
Xong lại thấy Bành Thần thở dài thườn thượt vẻ tiếc nuối lắm: “Chuyện đời ai cũng phải trải qua thôi mà, đàn ông đàn ang gì mà định lực kém quá.”
Đại Hải: “Chị, chị quên là chị cũng độc thân từ trong trứng, hai mươi hai cái xuân xanh mà không có ai rước về à.”
Bành Thần nhìn cậu bằng khuôn mặt khinh bỉ: “Ai nói là chị mi không có mối tình đầu cơ, bạch nguyệt quang đời chị chính là tiền, kiếp sau hay kiếp sau nữa thì cũng thế!!! Đám đàn ông thối tha sao có thể đáng tin bằng tiền cục cưng chớ!!!”
Đại Hải:” …!”
Đoàn phim dạo mấy hôm sau hình như đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ quay phim và còn để tiết kiệm tiền sản xuất, những cảnh quay về đêm đều được quay vào giữa đêm.
Bành Thần còn cố ý nhờ Đại Hải rẽ ngang qua quán trà sữa, sau đó ship cho mỗi người trong đoàn một cốc trà sữa “Nữ vương Trà Xanh”.
Cửa tiệm “Trà Xanh Công chúa” của Bành Thần có rất nhiều người biết đến, nhưng vì có rất nhiều người xếp hàng chờ mua được một cốc nên đối với những người bận rộn như họ thì việc được thưởng thức một cốc trà sữa ở đây là một điều khá khó khăn.
Ngay cả một số diễn viên chính và đạo diễn, thì đây là lần đầu tiên họ được thưởng thức món trà sữa “nổi danh” này.
Lúc đầu đạo diễn chỉ cần nhìn thấy cái thứ nước uống xanh xanh đỏ đỏ như thế này thì mắc ớn, một con người gần tuổi xế chiều như ông rồi chưa từng thử qua trà sữa một lần.
Bành Thần điềm nhiên liếc nhìn đạo diễn rồi thản nhiên: “Khi tiệm trà sữa nhà cháu khai trương, có rất nhiều anti-fan của cháu cũng không thích như chú, có những người còn ăn to nói lớn là nếu họ tiêu một tệ nào vào món trà sữa nhà cháu thì coi như là bọn họ thua.
Mà chú biết kết quả như thế nào không? Bây giờ tiệm nhà cháu cũng sắp mở cơ sở thứ hai rồi, mà bọn họ tranh nhau xếp hàng cũng suýt chút nữa hỏng luôn cái qυầи ɭóŧ á.
À, nếu chú không thích thì chú có thể vứt đi cũng được! “
Đạo diễn: “…!!!”
Chả hiểu tại sao sau khi nghe Bành Thần nói, ông lại muốn thử xem cái cốc xanh xanh trắng trắng này như thế nào mà đám trẻ ngày nay thích điên cuồng như thế.
Khác với đạo diễn đang trừng mắt lớn mắt nhỏ với cốc trà sữa, mấy thiếu nữ như Từ Giản lại rất thích món trà sữa nhà Bành Thần.
Và tất nhiên, điều đầu tiên của một người nghệ sỹ chính là mở camera trong điện thoại lên, chọn filter, chụp ảnh và up lên Weibo.
【Từ Giản V: Cảm ơn Bành lão sư đã mời mọi người uống một cốc trà sữa ngon thế này! Đúng là đồ uống được yêu thích nhất ở “Trà Xanh Công Chúa”, vị của nó đúng là perfect!!! P.s: Bành tỷ tỷ đúng là người rất xinh đẹp lại hiền dịu! Iu iu! (。• ᵕ •。) ♡】
Từ Giản chỉ là một người mới vào nghề, cho dù cô cũng có hàng ngàn lượt theo dõi trên Weibo nhưng chủ yếu đều là fan ảo, cho nên sau khi cô up bài thì thoát Weibo, tắt điện thoại, sau đó tập trung hút trân châu.
Thế mà sau khi uống hết trà sữa, cầm điện thoại lên, nhìn vào Weibo của mình, cô shock đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại.
Bởi vì chỉ trong mười phút cô ngồi hút trà sữa đó, Weibo của cô đã xuất hiện hàng nghìn bình luận và vẫn tiếp tục tăng lên.
Từ Giản: “…”
Má ơi, chu mi nga! Chả biết có phải tui đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn nào đó trong Weibo rồi không??? À khoan, đây đâu phải game!!!!
Khi bàn tay của Từ Giản run rẩy đăng nhập Weibo, cô nhận ra là khi nãy khi cô chụp ảnh, cô vô tình chụp luôn cả Bành Thần.
Nhưng thật ra cũng không phải là toàn người mà chỉ là một bên sườn mặt Bành Thần.
Nhưng với danh xưng là đỉnh lưu gánh vác phốt của toàn giới giải trí, chỉ với một bức ảnh lộ mặt này của Bành Thần cũng đủ để Từ Giản cảm nhận thế nào là cảm giác của một minh tinh mang lưu lượng hàng thật giá thật.
Vì sợ gây rắc rối cho Bành Thần và cả đoàn làm phim, Từ Giản đã nói ngay với Bành Thần và đạo diễn về sự cố hơi nhạy cảm này.
Đối với Bành Thần thì điều này không thành vấn đề, còn về phần đạo diễn thì cũng chả quan trọng lắm.
Cái hình ảnh này cũng chả ảnh hưởng gì mấy đến tiến trình của đoàn làm phim!
Bức ảnh này mới chỉ có mỗi khuôn mặt của Bành Thần chứ những tình tiết của bộ phim vẫn chưa được tiết lộ.
Nhưng vừa nói đến ảnh thì đạo diễn bỗng dưng lại nhớ đến poster của dàn nhân vật chính.
Đạo diễn: “Mười giờ sáng mai, tài khoản WeChat của đoàn làm phim sẽ tung ra ảnh poster nhân vật phim.
Nhớ comment, like và share bài viết nhá.”
Các diễn viên đều gật đầu đồng ý.
Sau khi quay thêm một vài cảnh lẻ tẻ khác thì ngày diễn hôm nay của ba người bọn họ cũng kết thúc.
Sau khi kết thúc, trợ lý đạo diễn gửi cho mấy người bọn họ bản thông báo kế hoạch và tiến trình quay ngày mai, sau đó để bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Tuy rằng đoàn phim nghèo thì nghèo thật, nhưng nơi ở dành cho diễn viên cũng không tệ lắm, như đám diễn viên chính như bọn họ thì mỗi người còn được cấp một phòng nhỏ, chắc là sợ nếu ngủ chung với nhưng người khác thì những người khác sẽ bị ảnh hưởng, tiến trình quay cũng sẽ bị ảnh hưởng lây.
Phòng của cả ba người bọn họ đều ở trên tầng hai, phòng của Bành Thần thì ở sát tường, còn phòng của Từ Vi Trần và Từ Giản thì ở đối diện phòng cô.
Trước khi vào phòng, Bành Thần vẫn giữ phép lịch sự nói với hai người họ, “Chúc ngủ ngon!”
Từ Giản thì vẫn bình thường, cô cũng chúc lại Bành Thần “Chúc chị ngủ ngon :3”, nhưng Từ Vi Trần thì lại lắp bắp một lúc lâu.
Một lúc sau mới có thể thả ra một câu: “Chúc…!chúc chị…!ờm, ngủ ngon”
Bành Thần: “…”
Cô cảm thấy Từ Vi Trần cứ lạ lạ kiểu gì í, nhất là từ lúc quay xong cảnh động phòng hoa chúc, nhưng đó đâu phải lỗi của cô đâu nhỉ???
Chả lẽ chảy máu cam quá nhiều cũng ảnh hưởng đến chỉ số IQ của thằng bé này à? Chả lẽ thật à???
Đúng là trực giác của Bành Thần không sai, Từ Vi Trần cứ như người trên mây cả ngày nay, bởi vì cậu mới mất nụ hôn đầu xong!!!
Không phải nụ hôn đầu trên màn ảnh, mà là nụ hôn đầu tiên hàng thật giá thật!!!
Vì lúc đó cậu phải quay hai cảnh hôn nên đã phải hôn hai lần! Ôi trời ơi! Cả nụ hôn thứ hai của con.
Từ Vi Trần cao hứng đến nỗi không tài nào chợp mắt được, tắm rửa xong xuôi đã nằm lên giường gọi điện cho anh em nhà mình.
Đối phương không thèm nhận, Từ Vi Trần lại tiếp tục gọi điện cho đến khi thằng bạn chịu nghe mới thôi, cuối cùng bạn cậu cũng chịu nghe máy.
Đúng là anh em chí cốt có khác, câu đầu tiên đối phương nói với cậu chính là: “Từ Vi Trần, mày bị điên à? Nửa đêm nửa hôm gọi điện cho người ta làm gì?”
Từ Vi Trần: “…”
Người bên kia: “Êu, sao không nói gì cả thế.
Lên cơn thần kinh à thằng kia? Thằng đệ này, mày có tin bố mày đoạt tuyệt quan hệ cha con này với thằng đầu gỗ mày không? “
Từ Vi Trần:” …!Baba, hôm nay tao còn hôn nữ thần trong lòng tao cơ.”
Người bên kia: “Hở, cái gì? Hôn trong mơ hả?”
Từ Vi Trần: “Trong phim á, trong cảnh đấy tao còn hôn cổ hai lần cơ, ui, nghĩ đến thấy lòng rạo rực…!”
Người bên kia:” Khoan, wait a minute.
Nữ thần trong lòng mày là ai hả?”
Từ Vi Trần: “Bành Thần á! Ủa, tao chưa nói với mày hả?”
Bên kia: “Bành Thần? Ủa thằng oắt con này, sao hôm trước mày nói với tao là trên đời này mày ghét trà xanh nhất cơ mà? Còn nói là cho dù thế giới phụ nữ chỉ còn lại mấy em trà xanh mày cũng không thèm ngó ngàng gì tới cơ mà? Mất trí hả cha nội.”
Từ – người từng trải – Vi Trần: “Haizz, người trẻ tuổi ấy mà, chưa từng nếm qua vẻ quyến rũ của trà xanh nên không biết.
Em trai à, anh mày hiểu mà.”
Người bên kia: “…!”
————————————————
Ps của beta: @trannhii, chương dành cho bạn, cảm ơn đã sửa lỗi chính tả để mình hành editor nha. (つ✧ω✧)つ