Ở Show Tuyển Nữ Idol Làm Trà Xanh

Chương 18: Bành Thần Là Rapper Tôi Thích Nhất


Bạn đang đọc Ở Show Tuyển Nữ Idol Làm Trà Xanh – Chương 18: Bành Thần Là Rapper Tôi Thích Nhất


Sau khi Bành Thần cúp điện thoại của Bàng Phong, mặt tươi như hoa mùa xuân quay trở về đài truyền hình
Quả nhiên không quá nửa tiếng đồng hồ, đã nhìn thấy Úc Phi mang vẻ mặt xám ngoét như đưa đám trở lại.
Bành Thần cũng hơi tò mò vì sao lúc ấy Vương tiên sinh cố ý bảo Bàng Phong gọi điện thoại cho nàng hỏi xem nàng có biết Úc Phi hay không, thậm chí nàng còn hoài nghi là có thể lúc Úc Phi đi tìm Vương tiên sinh lại chủ động đề cập đến tên nàng, nếu không thì trong giới này bao nhiêu người như vậy, không thể bởi vì có người đến tìm Vương tiên sinh mà ông đều bảo Bàng Phong gọi điện thoại cho nàng để hỏi thử?
Bành Thần dù biết là da mặt mình khá dày nhưng lại không cho rằng cái mặt này lại lớn như thế.
Sự thật đã chứng minh rằng Bành Thần thật sự đoán đúng rồi.
Đúng là Úc Phi chủ động đề cập đến tên Bành Thần.
Thật ra ngay từ đầu hắn không nghĩ đến việc nói đến tên Bành Thần, hắn muốn sử dụng chính năng lực của mình để thuyết phục Vương lão tiên sinh.
Trước khi đi, hắn còn xây dựng tâm lý cho bản thân thật vững chãi, thậm chí còn nhờ người đại diện chuẩn bị tốt bút, mực, giấy và bút mực, còn mang theo ít đồ làm lễ vật gặp mặt.

Nơi ông ấy sống nằm trong một con hẻm nhỏ, thậm chí còn không thể tìm được hướng dẫn chỉ đường, sau bao lâu gian khó khốn cùng vì quả bản đồ pha kè Vu Phi cũng có thể bước vào con hẻm với đống đồ trên tay.
Người mở cửa tự nhận là đệ tử của Vương tiên sinh, nói mình tên là Bàng Phong.
Người này cao gầy, cả người dính chặt vào trong cửa, không hề có ý nghĩ cho Úc Phi vào nhà.

Úc Phi nén giận và giải thích ý định của mình, kết quả Bàng Phong trực tiếp từ chối hắn mà không cần hỏi Vương lão tiên sinh: “Xin lỗi nhé Úc tiên sinh, sư phụ tôi lúc trước đã nói qua rồi, chắc có vẻ là nói quá tao nhã và quá khó hiểu nên tôi tóm tắt lại như thế này, trừ phi là bạn bè thân thiết, nếu không phải thì sư phụ sẽ không mấy khi động bút, mong Úc tiên sinh thông cảm cho.”
Câu giải thích như vậy không thể khiến cho Úc Phi tin tưởng được, nên hắn bắt đầu thuyết giáo với Bàng Phong.

Nói là trước đây mình cũng là người yêu thích thư pháp cổ, đặc biệt còn ngưỡng mộ tài danh thư pháp đại danh đỉnh đỉnh của Vương lão tiên sinh đã lâu, sau đó còn nói ra xem phần tâm ý này của mình chân thành đến như thế nào, vân vân và mây mây.  Chỉ tiếc Bàng Phong cái gì cũng không nghe lọt vào tai, mặc kệ Úc Phi nói cái gì, đã nói là không cho vào nhà thì sẽ không cho vào nhà.
Cuối cùng không còn cách nào, Úc Phi đành phải lấy tên Bành Thần ra để nói.
Bởi vì trong những người hắn biết cũng chỉ có Bành Thần là có vẻ là có giao tình với Vương lão tiên sinh, còn những người khác có khi đến ngay cả mặt của Vương lão tiên sinh cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Kỳ thật lúc nói đến tên của Bành Thần Úc Phi cũng không còn tia hy vọng nào nữa, dù sao thì tận trong đáy lòng hắn cũng không thể nào nghĩ rằng cái mặt của Bành Thần lại có giá đến như thế vậy, không nghĩ tới Bành Phong nãy giờ sống chết cũng không cho hắn vào bên trong bây giờ lại ngẩn người một lúc, nói muốn vào trong xin một ít ý kiến từ thầy của hắn.
Úc Phi: “……”
Bỗng nhiên thấy lòng rối bời, mặt lại đau.

Bỗng nhiên không biết nên trưng là bộ mặt tươi cười hớn hở hay là tức giận nữa.
Nhưng mà sau khi Bàng Phong vào xin ý kiến của Vương lão tiên sinh cũng không hề cho phép Úc Phi bước vào nhà.
Lúc này, khi ở đài truyền hình mà gặp Bành Thần, trong lòng Úc Phi thầm dè bỉu, xem ra là mặt muĩ của Bành Thần cũng chẳng đủ to như thế đâu! Thế mà làm hắn còn lầm tưởng rằng ít nhất ra thì cái tên của Bành Thần còn có ít chỗ đứng trước mặt Vương lão tiên sinh chớ!
Bành Thần cũng không biết ý nghĩ này trong lòng Úc Phi, nếu có biết, nàng chắn chắn sẽ nở một nụ cười ba phần lạnh lùng, bảy phần châm biếm và vả lại một câu: “Ai bảo tên của bà đây vô dụng? Nếu không phải có tên bà đây thì mi nghĩ là mi có thể trụ được 5 phút đồng hồ không hả?”
Mỗi tập phim của chương trình《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》 được quay hai lần, mỗi lần đều được quay trong hai ngày ba đêm.

Ngày hôm qua là ngày quay đầu tiên của tập ba, buổi sáng thì quay phần tổng kết phiếu của thực tập sinh và phần vote chọn ra mentor được yêu thích nhất, buổi chiều là phần các nhóm thực tập sinh chọn bài hát mới để biểu diễn cho lần công diễn thứ hai và quá trình luyện tập của các thực tập sinh.
Hôm nay là ngày thứ hai của tập 3, ngày hôm nay vẫn tiếp tục là một ngày các thực tập sinh sẽ tiếp tục luyện tập bên cạnh sự hướng dẫn của các mentor.
Cả buổi chiều hôm qua Bành Thần đều ở trong phòng luyện tập của nhóm dance hướng dẫn cho bọn họ, cho nên hôm nay, nàng muốn đi qua phòng luyện tập của nhóm rap.
So với nhóm dance và nhóm vocal thì nhóm rap cũng là nhóm có ít người nhất.

Ở đây chỉ có hai nhóm thực tập sinh và tổng số thực tập sinh còn không quá 20 người.
Lần này rap mentor Giang Tư Ngôn mời đến là một ông anh trai cao to thắt tóc hai bím.

Mặc một cái áo phông rộng thùng thình, ống quần jeans thì xắn gấu để lộ mắt cá chân.

Trên đầu có đeo một cái băng đô màu đỏ chót, để lộ ra phần hoa tai đính đá đen trên vành tai.
Bành Thần không biết hắn, nhưng nghe thấy các thực tập sinh khác đều gọi hắn là Đản ca.
Sau đó mới biết được nghệ danh của hắn là Zero, giang hồ gọi danh là Đản ca.
Không giống Ninh Mộng hồi trước nhìn thấy Bành Thần thì chủ động chào hỏi vài câu, lần này khi Đản ca nhìn thấy Bành Thần biểu cảm như nhìn không khí vậy, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng giữ nguyên như vậy.
Bành Thần vừa thấy bộ dạng không coi ai ra gì này của hắn, đã đoán rằng anh trai đô con này cũng chả có tí thiện cảm gì với mình cho cam.
Quả nhiên đến lúc các thực tập sinh bắt đầu luyện tập, Zero và Bành Thần đã bắt đầu cãi nhau.

Nguyên nhân đầu đuôi của câu chuyện này là trong lúc rap có một thực tập sinh cảm thấy mình nói có hơi sai sai.

Trùng hợp hơn nữa là nàng đứng ngay bên cạnh Bành Thần, vì thế em gái này chủ động nhờ Bành Thần nhận xét.
Kết quả Zero nghe thấy thì bắt đầu giở cái giọng âm dương quái khí ra: “Em hỏi cô ta làm gì, cô ta biết tí gì về rap à?”
Lời nói này của Zero vừa bật ra khỏi miệng, đám thực tập sinh nãy giờ còn đang cười cười nói nói lập tức im như thóc, yên tĩnh đến nỗi nếu có thể có một câu kim rơi xuống sàn cũng có thể nghe thấy tiếng.
Các thực tập sinh ở đây sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mặt Bành Thần, chờ sự đáp trả lại của nàng.
Bành Thần cũng không tức giận, chỉ cười nhẹ nói: “Ừm, đúng là không hiểu lắm, nhưng mà tôi cảm thấy giữa rap và tướng thanh cũng có sự tương đồng.” Không phải đều là cách nói chuyện theo tiết tấu nhạc à! Chẳng qua là vế trước thì tập trung vào nói nhiều hơn, còn vế sau thì tập trung nhiều vào tiết tấu giai điệu.
Tất nhiên là Zero cũng không đồng ý với ý kiến này của nàng: “Tạm không nói đến hai cái này có nét nào tương đồng với nhau, nếu thật sự là có sự tương đồng, cũng không có nghĩa là những thứ khác nhau giữa rap và tướng thanh cô cũng có thể làm được.”
Bành Thần: “Cũng đúng.

Dù sao thì nhìn anh cũng thấy là không thể nào hát được tướng thanh rồi.”
Zero: “……”
Vấn đề quan trọng nhất hiện tại là việc hắn có thể nói tướng thanh hay không à? Luận điểm trọng điểm của hắn nãy giờ là việc Bành Thần có thể hát rap được không cơ mà.
Zero tức giận nói: “Đúng, tôi đây không biết nói tướng thanh, thì sao? Thế cô biết hát rap à?”
Bành Thần trầm ngâm một lát: “Nếu không như vậy thì hai người chúng ta cá cược đi.

Ngay tại lúc này anh dạy tôi cách hát một đoạn rap, nếu tôi co thể học được thì là tôi thắng.

Đương nhiên anh cũng có thể chọn cách ngược lại, nếu như tôi dạy cho anh một đoạn tướng thanh, chỉ cần anh có thể học được thì là anh thắng.”
Mấy môn nghệ thuật dân gian như tướng thanh Zero chưa bao giờ động đến, nên hắn không nghĩ rằng mình có thể nói được ngay tai chỗ luôn.


Tương tự như vậy, hắn cũng không tin Bành Thần có thể nghe rap một lần mà có thể nói được.

cho dù bọn họ có là rapper chuên nghiệp đi chăng nữa, cũng không thể nào nghe dạy một lần mà có thể hát luôn được, bọn họ là người chứ có phải là người máy đâu.
Zero: “Are you sure?”
Bành Thần gật gật đầu: “Bắt đầu được rồi đó.”
Zero: “Thế tiền đặt cược là cái gì mới được?”
Bành Thần: “Nếu tôi thua, điều kiện để cho anh chọn.

Nếu anh thua thì chỉ cần dựa theo yêu cầu của tôi đăng 1 câu đơn giản lên trên Weibo của anh là được.

Chơi không?”
Zero nắm chắc thắng lợi nói: “Cược luôn.

Sợ gì mà không làm.

Như thế này đi, tôi đây cũng chả thèm dạy cô bản rap nào mới cả, không có đến lúc đấy cô lại bảo anh trai to cao này bắt nạt cô.

Thế thì bây giờ lấy bài rap mà các thực tập sinh đang tập luyện nãy giờ làm bài rap đánh cược cho lần này đi, nếu cô có thể rap lại toàn bộ từ đầu đến cuối ko sai chữ nào thì ok, tôi thua.”
Zero vừa nói lời này, Bành Thần chưa có phản ứng nào đặc biệt cả, nhưng các thực tập sinh phía dưới kia đang toát hết cả mồ hôi thay cho Bành Thần.
Bởi vì lần này bọn họ chọn một bài rap mang trên 《 Phong cách Trung Hoa》, và những lời nói ca từ trong bài hát này đều cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa có không ít có những từ ngũ thiên về cổ đại chỉ trong một đoạn rap ngắn.

Các thực tập sinh đã bắt đầu luyện tập từ chiều ngày hôm qua, đến bây giờ cũng đã gần 12 tiếng đồng hồ rồi, nhưng bọn họ học cũng không quá suôn sẻ, thế mà giờ Zero lại yêu cầu Bành Thần hát được, đúng là biết cách giày vò Bành Thần quá ha.
Kết quả mọi người mới vừa nghĩ như vậy, đã nghe thấy tiếng rap của Bành Thần: “Đàn tranh đàn cổ gảy lên một khúc nhạc hồng, sườn xám đường trang phác họa mộng ước Trung Hoa, bút tẩu long xà ngực tàng cẩm tú là phong cách Trung Hoa, vẩy mực sơn thủy đậm nhạt lại là quốc phong Trung Hoa, sinh đán tịnh mạt xấu, tơ lụa đồ sứ tượng binh mã, Đường Tống tám đời ngâm bao nhiêu bài thơ bất hủ rồi……”
Bành Thần đúng là không biết, nhưng nàng lại có thể học được cái cách ngâm văn thơ.

Tất cả những điều này là nàng rút ra từ kinh nghiệm nói tướng thanh mà ra! Kinh nghiệm này là của sư phụ truyền lại cho nàng, nàng không chỉ nhớ, mà còn thuộc làu làu.


Khi đó sư phụ của nàng là môth người vô cùng nghiêm khắc, ngay từ đầu lúc Bành Thần đi theo sư phụ học tướng thanh, chính là học theo kiểu sư phụ nói một câu nàng sẽ phải nhắc lại một câu, lâu dần về sau thì là sư phụ nói một đoạn nàng nhắc lại một đoạn……!Nói sai một chữ là bị ăn gậy ngay.
Mà cái cách sống như thế, Bành Thần đã trải qua mười năm.
Mà đoạn rap khi nãy, mặc dù ca từ của nó khá dài, nhưng độ khó của âm điệu khi nói lại yếu hơn nhiều so với nói tướng thanh nàng học lúc trước, mà từ lúc bước vào phòng luyện tập đến giờ không biết nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Zero chọn bài này, giống kiểu lúc đi thi thì paste bài của thằng bên cạnh, nếu như thế mà còn không ăn max điểm, thế thì phải xin lỗi sự thiện lương của thầy giáo Zero rồi.
Cho nên Bành Thần nhắc lại toàn bộ từ đầu đến cuối, còn không bị vấp một lần nào cả.
Sau khi nhắc lại toàn bộ bài rap, Bành Thần gương mặt cười tủm tỉm nhìn Zero: “Thấy thế nào? Xin hỏi thầy giáo là em đã vượt qua bài test này chưa ạ?”
Zero: “……” Cô có được hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn một điều là tôi sắp không được rồi.

Hôm nay là một ngày thứ sáu, một ngày thứ sáu bình thường như bao ngày khác.
Bởi vì cũng đã là gần cuối tuần, cho nên rất nhiều người không phải đi làm ngày mai đều bắt đầu hưởng thụ mấy ngày nghỉ cuối tuần của mình.

Mà cách mà gân như tất cả mọi người hưởng thụ kỳ nghỉ lễ của mình là —— nằm ở trên giường lướt Weibo.
Sau đó rất nhiều người lướt lướt, bỗng đập vào mặt là bài đăng mới nhất của nghệ sỹ mới được ký kết hợp đồng với công ty của ảnh đế Giang Tư Ngôn.
【 Không nói nhiều, từ nay về sau, Bành Thần chính là rapper tôi thích nhất, không ai bằng được @ Bành Thần.


Mọi người: “……???”
Vị ảnh đế nào đó chiều nay không đến phòng luyện tập cũng đang ngồi lướt Weibo: “……???”
Trước tiên Giang Tư Ngôn gọi điện thoại Zero, sau đó không đợi Zero nói gì đã nhảy thẳng vào vấn đề: “Bài đăng mới nhất trên Weibo của cậu có vấn đề gì không thể nói à? Cái gì mà nói Bành Thần là rapper cậu yêu thích nhất, lại còn không ai bằng được?”
Zero đang trồng nấm trong góc nhà: “……” Đừng hỏi nữa sếp ơi, sếp còn nói nữa là tôi trầm cảm thiệt đó, bài đăng đó chỉ là bắt buộc phải làm thôi, là đàn ông đã đánh cược thua thì phải làm.
Giang Tư Ngôn: “Nói chuyện đi chớ!”
Zero bỗng nhiên trầm hẳn giọng xuống: “….!Sếp, anh đã bao giờ đánh cược với một con ma quỷ đội lốt con mèo chưa?”
Giang Tư Ngôn: “……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.