Đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) – Chương 76: Tâm như mãnh hổ (2)
Khúc sông ngoại ô Giang Ninh, nhà thuyền.
“Bắn đi.”
“Buông nó ra.”
“Bắn đi nào.”
“Ngươi sẽ chết rất thảm.”
“Ngươi là ai, sao phải bắt ta?”
“Mẹ Nhị Lang…”
“….”
“Ngươi đã làm gì…”
“Lui ra phía sau.”
Trên hành lang lờ mờ không có đèn, chỉ có ánh lửa lay lắt từ gian bếp và ngọn đèn trong phòng khách bao phủ hai đầu, bầu không khí giằng co làm cho mọi người ngạt thở, đại hán, cung nỏ, đao nhọn, máu tươi, con tin đang hấp hối, nước chảy lênh láng thấm qua chân. Đại hán kia cầm nỏ gầm lên, sát khí trên người không còn kìm hãm được đã hoàn toàn bộc lộ. Trái ngược với hắn, ấn tượng của người đối diện cách đó vài mét thì kém xa, tay chỉ lẳng lặng nắm dao nhọn kề trước yết hầu con tin.
Tiếng nói giận dữ mang vẻ đe dọa của đại hán truyền qua, đáp lại là một giọng điệu không quyết liệt, không ngả ngớn, ngắn gọn, bình thản và trầm ổn, như cột trụ cắm vững trong làn nước xiết, có đôi lúc tưởng chừng như bị nước cuốn trôi, nhưng khi bọt nước tan mất thì nó vẫn đứng đó. Sau mỗi câu nói của đại hán thì liền có lời đáp lại, không chút chần chờ hay dây dưa dài dòng, nhất thời điều này đã kìm hãm khí thế của đối phương.
Thân ảnh kia hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi thốt lên từng chữ: “Ngươi …đã làm gì bọn họ.”
“Đoán thử xem.”
“Đã làm gì rồi!”
Sau tiếng gào thét đinh tai nhức óc, đáp lại cũng chỉ là một câu nói bình thản: “Nói vui thì là… đã hết một lượt đoán.”
Hàm răng đại hán run rẩy, nhìn đạo nhân ảnh kia như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng đành lui ra phía sau một bước.
“Ta đã nhìn nhầm…”
“Tốt lắm.” Đường thoát ra ngoài chỉ có ở phòng khách, Ninh nghị nhìn bước chân kia, lạnh lùng đáp lại một câu, kiềm giữ con tin tiến lên một bước, sau đó đối phương chậm rãi lui thêm bước nữa.
“Nếu bọn họ không có việc gì thì có thể thương lượng.”
“Tốt.”
“Không chết là được.”
“Tốt.”
“…Nếu không ta thề con mẹ nó sẽ giết cả nhà ngươi.”
“Tốt.”
“Ta thề sẽ lột da, cho ngươi chết không toàn thây.”
“Tốt luôn.”
“Ninh Nghị Ninh Lập Hằng.”
Chỉ trong khoảng cách vài bước chân, vài câu đối đáp tùy tiện, trả lời qua loa, đại hán kia đã đến cửa phòng khách. Ngọn đèn chiếu hắt lên người hắn, kèm theo tiếng thét phẫn nộ, nét mặt hắn co giật đến vặn vẹo, hiển nhiên là đã phẫn nộ cực độ với kiểu trả lời này. Nếu như ngày thường, mấy tên thư sinh thế này gặp hắn trên đường đã sợ run lên rồi.
Đứng sau lưng con tin, thư sinh vốn cẩn trọng chỉ lộ ra một con mắt quan sát phía trước, lúc này nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sang. Gã hiểu rõ tại sao đối phương lại phản ứng như thế, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ một: “… Tiếp tục lui, tiếp tục nói chuyện, không được ngừng lại.”
Dương Dực chậm rãi xoay người, lui qua cách cửa ngăn cách giữa phòng khách và hành lang. Ngọn đèn dầu chập chờn trong phòng, bóng đen to lớn của hắn che khuất cách cửa, nơi mà Dương Hoành đang cầm đao nấp một bên. Lúc đang lui về phía sau, hai người đã trao đổi ánh mắt với nhau, từ lúc nghe câu nói đầu tiên, hắn không vội xông vào hành lang mà nấp tại cánh cửa này để chuẩn bị đối phó. Trong hành lang, Ninh Nghị nhìn bóng người chuyển động, phụ giúp con tin tiến về phía trước. Lúc này hai bên đều không nhìn thấy đối phương.
“Là ai tìm tới các ngươi.”
“Làm gì cũng có luật của nó.”
Dương Dực nắm cây nỏ lui về phía sau, đá văng một cái ghế qua chỗ khác.
“Chắc chắn ngươi chạy không thoát.”
“Ừm.”
Nơi này là ngoại thành, không có ai đến cứu ngươi đâu.”
“Vậy à.”
“Dù có rời khỏi được gian phòng này, ngươi vẫn sẽ chết.”
“Tốt.”
“Ta thừa nhận đã nhìn nhầm ngươi, nhưng ngươi chỉ là thư sinh, chỉ cần bước sai một bước là chết ngay.”
Bóng dáng Ninh Nghị xuất hiện trước cách cửa, lạnh lùng nhìn hắn, đổi con tin qua một hướng khác. Dương Dực lắc đầu.
Dương Dực ta thừa nhận đã bắt ngươi chịu oan uổng, chỉ cần ngươi để nhà họ Dương chúng ta có hậu, việc gì cũng có thể thương lượng.”
Ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, gian phòng dường như cũng bị bầu không khí giằng co này làm cho mờ mịt. Cạnh cửa, Dương Hoành đang tựa vào vách tường, tay nắm đao, ánh mắt cảnh giác. Cạnh đó, Ninh Nghị đẩy con tin tiến tới, dao vẫn kề sát theo sau, gã lẳng lặng để ý cái người cầm đao kia.
Xa xa bên cạnh bàn, Dương Dức cố gắng dây dưa trì hoãn: “Dương Dực ta nói được làm được.”
Chân vừa bước vào, ngữ điệu gã hơi biến hóa: “Thương lượng như thế nào?”
Cũng trong nháy mắt này, bầu không khí giằng co như bị ép chặt xuống. Bên tường, năm ngón tay Dương Hoành hơi giật giật, vẩy đao lên, một giây sau hét to lao đến.
“Nhận lấy…”
“Cẩn thận…”
Bầu không khí đang bị đè ép bỗng bùng nổ, đây là lần đầu tiên Ninh Nghị gào lên, ánh đèn lay động, bóng người chớp nhá, tiếng gió rít. Một bóng đen lao thẳng tới Dương Hoành, hắn vội vung đao lên chém xuống, nhưng chỉ cắt đứt một đoạn dây thừng trên không trung. Sau đó bỗng một cái hũ bay vọt tới, làm hắn theo bản năng co khuỷu tay lên đỡ.
Ầm.
“Á…á…á .a.a.a……..”
“Ngươi….”
“Bắn đi…”
“Ta phải giết ngươi…”
“Ngươi nhất định phải chết…phải chết…”
“Bóp cò đi…”
Dưới ánh đèn mờ mờ, cái hũ vỡ tung ra bốn phía, dầu sôi táp hết nửa người trên của Dương Hoành làm vang lên tiếng xèo xèo của vết bỏng cùng tiếng rên xiết. Dương Dực lập tức giơ nỏ, gào lên như sắp mất kiểm soát, muốn xông vào. Ninh Nghị đẩy tên kia tới vài bước rồi cũng vọt vào phòng, sau đó kéo hắn lui về góc.
Âm thanh của ba người trong phòng như hòa vào nhau, khuỷu tay Dương Hoành và nửa thân trên dính không ít dầu, tuy không bị ném trúng đầu nhưng vẫn bị ảnh hưởng trên mặt. Hiện tại là mùa hè nên hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, lúc này nửa thân trên bị đổ dầu sôi thì kêu la thảm thiết, vung đao chém đứt một băng ghế bên cạnh, miệng chửi rủa om sòm, trên người trên mặt nổi bong bóng nhìn dữ tợn như một con dã thú đang muốn lao lên bất cứ lúc nào. Đứng bên kia, Dương Dực ra sức lắc đầu.
“Hiện tại ta không tin ngươi sẽ thả nó.”
“Hắn không giám giết Đại Lang đâu.”
“Đến đây, thử xem, sao không bóp cò đi.”
“Ta sẽ không để ngươi thoát ra ngoài.”
“Làm thịt hắn.”
“Cứ tới đây, ta mặc kệ thế nào, chỉ cần có vấn đề là con dao này sẽ cứa đứt cổ thằng này đầu tiên…”
“Hôm nay ngươi đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.”
“Chặn cửa lại.”
“Khi khí quản hắn bị cắt hở, máu từ cổ họng phun ra nhiều hơn tưởng tượng đấy. Dĩ nhiên thằng con ngươi sẽ thấy đau đớn, sau đó hắn sẽ dần dần nhận ra mình không thể thở được nữa…”
“Nó chết thì ngươi cũng chết..”
“Ta chặt tay ngươi…”
“Có biết không thể thở được là cảm giác như thế nào hay không? Thử tưởng tượng mà xem, giống như cá bị tách khỏi nước, toàn thân sẽ run rẩy, tay chân hỗn loạn. Cổ đã bị cắt, có lẽ nó sẽ đưa tay lên móc vào họng, máu chảy trào lem cả tay, cứ thế cho tới khi hoàn toàn mất đi ý thức, quá trình này đủ cho ngươi uống một chén trà rồi từ từ thưởng thức nhỉ.”
“Nhất định ngươi sẽ chết thảm hơn nó.”
“Nhưng hắn là con ngươi.”
Ba người trong phòng giằng co từ ba phía, thỉnh thoảng lại di chuyển đôi chút nhưng vẫn duy trì khoảng cách, giọng điệu các bên dè chừng lẫn nhau. Dương Dực ngữ khí kiên quyết, cầm nỏ chặn trước cửa, ý muốn nhắm vào chỗ hiểm của Ninh Nghị. Dương Hoành thì mặt mũi dữ tợn, đầy vẻ nóng nảy hung lệ. Ninh Nghị vẫn bình thản đối đáp thẳng thừng với hai gã. Dương Hoành làm bộ muốn xông lên, Ninh Nghị liền điều chỉnh lại phương hướng, hắn bèn phải lui trở về.
“Ta không thương lượng với ngươi, ngươi sẽ không tha con ta.”
“Hắn tuyệt đối không giám động thủ.”
“Các ngươi động đến ta thì ta làm, vậy thôi.”
“Hôm nay, ai cũng đừng mong có thể đi ra ngoài.”
“Xem ta hay là con ngươi chịu đựng lâu hơn.”
“Hây a…”
Dương Hoành đột nhiên quát lớn một tiếng, vung đao tựa như muốn xông lên. Tay trái Ninh Nghị từ phía sau rút ra một vật, châm vào ngọn đèn: “Đến đây.”
Đó là một cây đuốc lấy từ phòng bếp, vẻ mặt Dương Hoành dữ tợn, đành dừng lại, miệng hô lớn: “Ném đi.”
“Tất nhiên ta sẽ ném.”
“Vậy thì ném thử xem.”
“Có gan thì qua đây.”
Dương Hoành lao lên một bước, Ninh Nghị vừa vung tay thì hắn liền thối lui lại phía sau, nhưng cây đuốc cũng không thật sư rời khỏi tay. Cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, hắn dần dần hiểu ra, không ngừng tìm cách tiếp cận Ninh Nghị vì tin chắc trước sau gì gã cũng không dám giết người, cố gây hỗn loạn chờ sơ hở. Tay phải Ninh Nghị kẹp cổ con tin thay đổi vị trí. Cách đó không xa, Dương Dực cảnh giác nắm chặt cây nỏ. Một khắc sau, Dương Hoành trao đổi ánh mắt cùng Dương Dực, sau đó đột nhiên bổ nhào tới.
Trong phòng vốn đang khẩn trương tới cực điểm, tinh thần ba người đều căng như dây đàn. Ninh Nghị vung tay lên, Dương Hoành lại chuyển hướng, sau đó hét lên một tiếng, Dương Hoành Dương Dực hoán đổi vị trí cho nhau. Cây đuốc rời khỏi tay bay thẳng về phía Dương Hoành.
Dương Dực bên cạnh thấy vậy liền đá văng cái ghế chấn cây đuốc bay ra ngoài. Dương Hoành không cần bảo lưu nữa liền xông tới. Ninh Nghị xoay tay chụp vào cây đèn dầu trên cây trụ cạnh đó, nhưng một giây sau nó vẫn không nhúc nhích, vì hiển nhiên cây đèn đã được cố định trên trụ gỗ. Dương Hoành đến gần đưa tay chụp lấy dao nhọn đang kề trên cổ cháu, Dương Dực đá một băng ghế ra chặn đường rồi bức lại gần.
Tay trái Ninh Nghị vục vào trong dầu đèn làm dầu hỏa vẩy ra tung tóe.
Chỉ trong chớp mắt, tay trái Dương Hoành ngang ngược bắt lấy con dao nhọn, cố sức gạt ra, một giây sau, ánh lửa nháng lên bao lấy cả Ninh Nghị và Dương Hoành.
Ầm
Lửa bùng lên tách ra làm hai hướng.
Chớp mắt vừa rồi, Ninh Nghị lấy bấc đèn cùng dầu hỏa châm lên người đối phương, đồng thời đốt luôn tay trái của mình.
Trong ngọn lửa ngùn ngụt, Dương Hoành kêu la thảm thiết, tay vẫn cố kéo dao nhọn ra khỏi cổ cháu mình. Ninh Nghị dùng sức rút được dao, máu phun ra gặp lửa bốc hơi. Phía bên kia, Dương Dực lại gần, nâng nỏ lên nhắm. Ninh Nghị buông con tin lao qua một bên, vung dao chém thẳng tới đỉnh đầu Dương Hoành.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…”
“Yaaaaa. Aaaa.”
“Á…”
Mũi tên bay sượt qua sau lưng Ninh Nghị. Dương Hoành bị lửa bao trùm kêu thét, Dương Dực la hét, cùng lúc đó là tiếng vung đao của Ninh Nghị, trong khoảnh khắc bóng người như lồng vào nhau, lửa cháy lan ra khắp nơi. Dương Dực nắm lấy cơ hội, chụp vai con trai đẩy qua bên cạnh, sau đó tính chộp lấy Ninh Nghị nhưng vồ hụt. Ninh Nghị vốn đang chém Dương Hoành, lúc này lao theo con trai hắn thoát ra nhất thời làm hắn không kịp phản ứng. Hắn nhìn thấy huynh đệ bị lửa thiêu cháy, trên đỉnh đầu cắm một dao thật sâu, sau đó liền truy theo Ninh Nghị, giữa hai người hiện tại chỉ còn một mối ràng buộc.
Thư sinh toàn thân đẫm máu đẩy con trai hắn qua phía kia của gian phòng, sau đó xoay người lại, tay phải rút từ sau lưng ra một cái khoan sắt, tiếp tục kề lên cổ con tin, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
Dương Hoành lảo đảo lui ra sau vài bước rồi ngã nhào xuống đất trong ngọn lửa phừng phừng. Lửa đốt chưa hẳn là vết thương chí mạng, nếu như lao ra nhảy xuống sông thì vẫn có thể sống, nhưng Ninh Nghị thừa dịp hắn đang rối loạn, không bỏ qua bồi thêm một dao chí mạng lên đỉnh đầu.
Ai cũng đều có tính toán riêng, Dương Hoành Dương Dực lộ ra một chút sơ hở để khiến cho Ninh Nghị ném cây đuốc đi, nếu lúc ấy Ninh Nghị không phải đang đi đến gần ngọn đèn kia thì sợ rằng đã không khinh địch mà ném đi. Dù sao gian phòng cũng là nhà của huynh đệ họ Dương, bọn hắn biết rõ cây đèn bị cố định, còn thư sinh chắc chắc không biết, thế nên Dương Hoành dấn thân vào nguy hiểm, muốn thừa dịp này ngang nhiên phá cục trong chớp nhoáng. Ai ngờ phản ứng của thư sinh trong nháy mắt lại có thể tàn nhẫn tới mức độ này, trực tiếp đốt tay mình đề mồi lửa đối phương.
Lúc này ở đầu kia gian phòng, gã vẫn tiếp tục khống chế con tin, tay trái nắm chặt ngực đối phương, lúc này lửa trên tay vẫn còn cháy. Ánh mắt bi thương của Dương Dực nhìn tới, hai người lạnh lùng nhìn nhau. Gã phủi phủi tay trái đang cháy lên người con tin, sau đó phủi lên người mình, nhưng do dầu hỏa dây đầy tay nên nhất thời dập không hết. Dương Dực nhìn tay gã quơ quơ trên không trung, sau đó đột nhiên nắm chặt thành quyền, trở tay dồn sức đập xuống.
Ầm….
Phía sau vốn là một vò rượu sành lớn, vỏ sành dùng để nấu rượu rất dày, lần này không biết gã đã đánh cược bao nhiêu khí lực, một quyền đánh vỡ vò rượu kia, đoán chừng cánh tay đã bị nứt xương hoặc thậm chí là gãy xương. Rượu chảy trào ra, gã liền vục tay vào để dập lửa, tiếng xèo xèo vang lên, cánh tay run rẩy nhè nhẹ, thoạt nhìn thì đã bị phế.
Thế nhưng ánh mắt lạnh lùng cùng với tay phải cầm khoan sắt kề trên cổ con tin thì không mảy may thay đổi, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, co giật đôi chút.