Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 553: Đi tìm Bảo Tàng thánh công đi, chàng thanh niên!


Đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) – Chương 553: Đi tìm Bảo Tàng thánh công đi, chàng thanh niên!

Sau khi từ biệt Hàng Châu, bởi ập trường không giống nhau, Trần Phàm tính tình ngay thẳng nhưng ngay thẳng cũng không có nghĩa là chỉ số EQ thấp. Y đến kinh thành tìm được Ninh Nghị chưa chắc đã không chuẩn bị mình bị bán đứng hoặc vây giết.

Dù sao lăn lộn trên giang hồ đã quá nhiều năm. Có những lúc giữa người với người có thể nghĩa khí, rộng lượng với nhau. Nhưng cũng có lúc liên quan đến người nhà, thân thuộc thậm chí mưu nghịch tội lớn mọi người có làm ra chuyện gì mà thương tổn đến nhau cũng là chuyện bình thường.

Làm đệ tử của Phương Thất Phật, hôm nay y không thể rửa sạch tội là khâm phạm của triều đình, lên kinh thành chỉ là hành động bất đắc dĩ. Nếu như y còn có bất luận chủ ý gì thì chắc y cũng không tìm đến Ninh Nghị nữa. Còn nếu như Ninh Nghị đặt bẫy bán đứng y, thì theo lý mà nói đó cũng chẳng phải là chuyện gì lạ.

Tuy nhiên cuối cùng cũng không phát sinh chuyện này, cũng không phụ lòng tín nhiệm của y. Trần Phàm biết là tự cách nghĩ cứu Phương Thất Phật sẽ khó khăn. Sau khi Ninh Nghị nói ra đủ các lý do thể hiện sự bất lực của mình, y cũng chỉ đành phải tiếp nhận. Chỉ có ngoài những thứ đó ra, lúc này Ninh Nghị còn mạo hiểm để y vào nhà gặp mặt con trai hắn, sự tin tưởng này lại là một chuyện khác. Trần Phàm hiểu tầm quan trọng trong đó, ít nhiều y cũng có sự cảm động.

Chỉ là giữa nam nhi với nhau, những chuyện như này chỉ giữ trong lòng không cần biểu hiện ra bên ngoài. Sau giờ ngọ hai người quay lại phủ. Tiểu Ninh Hi tỉnh lại sau giấc ngủ được chưa lâu sau khi khóc oa oa một hồi được Quyên Nhi dỗ đã nín.

Nhìn thấy người lạ nó tò mò mở to hai mắt nhìn Trần Phàm. Nó cũng không sợ mà giang tay ra ôm, Trần Phàm đầu tiên là bối rối sau đó cũng bế đứa nhỏ. Trong lúc chơi đùa với đứa nhỏ thì Tô Văn Định từ ngoài trở về, tìm Ninh Nghị có việc gấp.

– Nghe nói sáng hôm nay Cao Mộc Ân tìm người trong võ lâm để đối phó với huynh. Trong đó còn có người nói, trên giang hồ huynh có biệt danh Tâm ma, gây thù chuốc oán nhiều. Cho dù bọn chúng có làm gì đó thì cũng không ai biết …

Tô Văn Định kéo hắn ra ngoài hành lang nói nhỏ:

– Những người kia có Trần Nguyên Vọng Ngự Quyền Quán, Bành Hiển Ngọc, Phan Kế Nghiêu, Mã Kim Phú …

Anh ta nói xong chuyện thì dời đi. Trần Phàm từ trong phòng đi ra nhìn Ninh Nghị cười:

– Sao vậy, đắc tội với người nào thế … ?

Ninh nghị giang tay ra:

– Có một tên địch cũng không dễ đối phó.


– Huynh định làm gì, chi bằng hãy như ta nói, chiều hôm nay ta sẽ giúp huynh đi trừng trị y …

Trần Phàm rõ ràng là đùa cho vui. Ninh Nghị bĩu môi:

– Xin đấy, để ta tự đi giải quyết.

Hắn dùng lại một chút rồi lại nói:

– Muốn ép ta, ta sẽ đâm chết y, tên khốn khiếp kia …

Tô Yến Bình và Tô Văn Định kẻ trước người sau đều đến báo tin đủ để chứng minh tin tức này không phải phát ra ở một nơi. Hiện giờ Tô gia vào kinh chưa được lâu, không có nhiều người quen, trong thời gian ngắn như vậy mà đã đem chuyện này ồn ào ra ngoài, đủ để chứng minh đám Cao Mộc Ân và đám con cháu kia làm chuyện không biết giữ bí mật. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Trần Phàm và Ninh Nghị cảm thấy buồn cười.

Nắng chiều tươi sáng, một lúc sau trên đường ngoài thành Biện Lương, hai người chia tay nhau. Ninh Nghị nhìn Trần Phàm cưỡi ngựa như bay về phía nam, hắn khẽ thở dài. Nhân lực ngèo nàn sao mà cứu được Phương Thất Phật. Vả lại nhìn từ bất kì phương diện nào nghĩ cách cứu viện cho Phương Thất Phật cũng là điều không thể.

Nhưng đạo lý là đạo lý, sau khi mình từ chối, Trần Phàm cũng không có biểu hiện gì bất ngờ cũng không đi xin giúp, nói rõ trong lòng y đã có sự chuẩn bị. Trong lòng người không có sự hi vọng cũng chẳng khác nào là một hình thức khác của sự tuyệt vọng.

Cũng phải, e rằng không riêng gì Trần Phàm, mà đám người Phương Bách Hoa nghĩ cách Phương Thất Phật hẳn là cũng nghĩ như vậy. Vĩnh Lạc khởi nghĩa làm chấn động Thiên Nam, oanh liệt một hồi đến cuối cùng cũng tan như khói lửa. Lực lượng phản lại đã tới, thiên hạ rộng lớn bọn họ cũng khó có chốn dung thân. Ngoài hi vọng vào Lưu Tây Qua ra, trong lòng những người còn lại đều mờ mịt. Cho dù Lưu Tây Qua có một đường lui thì cuộc sống sau này cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhưng dù thế nào đây cũng là “ổ gà” mà mỗi người phải tự trải qua. Nếu không qua được thì đó là đường cùng rồi.

Hắn quay về thành, đi thẳng đến Tướng phủ. Hiện giờ hắn quản lý phần lớn hàng hóa cho Tướng phủ, trước khi xuôi nam hắn cũng muốn nói với Tần Tự Nguyên một chút.

– Hả? Còn nuốn quay về Giang Ninh ư? Vì sao vậy?


Nghe Ninh Nghị nói hành trình xuôi nam của mình, Tần Tự Nguyên liền hỏi.

– Năm ngoái vì chuyện của Lương Sơn mà Tô gia Giang Ninh đã tử thương gần một nửa, sau đó ta lên phía bắc, trước tiên cũng là vì chuyện này. Bây giờ đã trừ được Lương Sơn, các chuyện ở Biện Lương đã ổn hơn một chút cho nên chuẩn bị trở về, tiện thể để tế bái một chút.

– Cũng được, là việc nghĩa nên làm.

Tần Tự Nguyên gật đầu sau đó cười nói:

– Đến đúng lúc lắm, chuyện hôn nhân của Tiểu Bội cũng không còn xa nữa. Ta đang muốn tặng một bộ tranh chữ về, vốn là chuyển về, nhưng nếu Lập Hằng xuôi nam cũng dễ thay ta chuyển giao.

Ông ta nói xong, lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tranh đã chuẩn bị sẵn:

– Thực ra nếu sớm biết Lập Hằng sẽ đi, lễ vật sẽ là một bài thơ mà Lập Hằng sán tác, lão phu giúp viết cũng là tốt nhất. Ta, ngươi và nha đầu Tiểu Bội kia có quan hệ thầy trò, như vậy lại tốt hơn.

– Lúc này cũng khó mà viết được từ gì hay!

Ninh Nghị cười lắc đầu:

– Văn Nhân Bất Nhị đã chuẩn bị đi về phương nam rồi?

– Loạn Phương Lạp ở phía nam đã dẹp xong, cậu ta cũng đã được rèn luyện một thời gian ngắn rồi, vốn là định đi phía bắc. Nhưng giờ tình huống phía nam có chuyển biến. Sau khi Phương Lạp chết có rất nhiều người lại nổi dậy một lần nữa muốn chia lợi ích. Đánh một trận đã giết một đám người, bây giờ việc chính là phải trấn an dân chúng, nhưng nhà ở không có, thiếu nước, thiếu lương thực nhiều thương gia bán hàng với giá cao. Huyện Châu không thể bình ổn giá hàng, có những viên quan còn nghĩ triều định sẽ trực tiếp cứu tế, chào hàng cho tiểu thương bán … Đủ chuyện lung tung, lộn xộn, không ít người đã nhúng tay vào …

Ông thở dài, Ninh Nghị có hơi nghi ngờ nói:


– Chuyện này, Mật Trinh ti không nên nhúng tay vào chứ?

– Có một vài khoản mục. Hiện tại đang ở bên kia.

Tần Tự Nguyên lấy một xấp giấy đưa cho Ninh Nghị nói:

– Tin hôm qua đấy. Lúc Phương Lạp tạo phản, có một vài sổ sách đã rơi vào thảm họa chiến tranh, đó là khế ước nhà cửa, cũng có không ít tin nội bộ bí mật, không giữ được. Nhưng sau khi thảm họa chiến tranh ở Hàng Châu kết thúc, có những người đang bí mật điều tra. Ví dụ như nói một vài nhà buôn muốn vùng Tô -Hàng … Lúc đầu Mật Trinh ti không để ý. Nhưng gần đây đúng là có chuyện lạ như vậy. Nói đến thời gian thật sự là quá khéo …

– Nếu ở bên ngoài thì khoản này chắc là vô dụng …

Ninh Nghị đọc tin tình báo, nhíu mày nói, trong lòng thì lại khẽ động.

Tần Tự Nguyên gật gật đầu:

– Dù là loạn nào thì chúng thông đồng với kẻ địch bán nước, buôn lậu muối, vũ khí cùng giống như phương nam hiện nay. Không đủ nhân chứng, vật chứng, những thứ này bày ra công khai cũng chẳng ích gì. Nhưng nếu như âm thầm cảnh cáo những người này, để chúng an phận một chút thì dân chúng phía nam sẽ được yên lành hơn, có lẽ vẫn có chỗ dùng được.

– Nhưng … thời gian gấp rút.

Ninh Nghị nhìn Tần Tự Nguyên, ông lại nhìn hắn với ánh mắt thận trọng:

– Sau khi Phương Thất Phật bị bắt, tin tức này dần dần nổi lên, còn đồn đại rằng Vĩnh Lạc triều có bí mật giấu vàng bạc. Qua thời gian có kẻ muốn rút củi đáy nồi, muốn giữ lại mạng của Phương Thất Phật … Lập Hằng cảm thấy thế nào?

Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi nói:

– Dù là giả, nhưng tin tức truyền ra ngoài, cũng chứng minh tin tức trên tay người này xác thực đâm vào chân khiến cho không ít người phải đau rồi. Thật hay giả cũng không sao. Về phần Bảo Tàng …

Hắn có chút thấy cổ quái, lắc đầu.

Mới vừa rồi ánh mắt Tần Tự Nguyên nhìn hắn, hắn đã biết tin Trần Phàm vào thành Văn Nhân Bất Nhị đã báo lên rồi. Ông ta không nói coi như là nể tình. Còn nói trên lập trường Phương Thất Phật sống hay chết không có ý nghĩa gì đối với ông ta.


Vì Phương Lạp tạo phản trước khi ông ta phục chức, ông ta biết công lao sẽ không phải của người đứng đầu. Còn nếu muốn cho tình hình phía nam ổn định một chút, điều trong tin tức nhắc đến mới là quan trọng.

Dù tin này là thật hay giả, cũng không quan tâm là có người cố ý truyền ra ngoài hay không, nhưng có thể khiến cho người khác có động tĩnh, cũng nói rõ những tin tức này có điểm quan trọng. Nếu như Mật Trinh ti nắm giữ được những điểm này, một lần nữa chia lợi ích sau cuộc chiến ở phía nam cùng với một vùng hỗn loạn mới, là có thể có quyền được phát ngôn, nếu như lợi dụng tốt thì cũng có thể làm cho một bộ phận bách tính có được những ngày tháng yên ổn. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Ninh Nghị nói có thật hay giả cũng không sao.

Trước khi Trần Phàm rời đi cũng không nói chuyện này, làm cho Ninh Nghị có khuynh hướng suy luận theo hướng đây là sự thật. Nhưng nếu là giả, đã nói lên sau lưng chuyện này có một người tâm tư kín đáo vô cùng hiểu thế cục đang thao túng, cũng bởi vì điều này, mới có thể đủ uy hiếp đâm vào một bộ phận người, tiến tới để cho phần tin tình báo này xuất hiện ở trên mặt bàn của Tần Tự Nguyên.

Lẽ nào trước khi Phương Thất Phật bị bắt lại có khoản đằng sau kia? Ngay cả Phương Bách Hoa, Trần Phàm cũng không nói cho biết, chính là muốn để cho những thế gia thân hào này cuối cùng phải chịu thiệt sao? Trong lòng Ninh Nghị nhớ lại ban đầu trong doanh trận của Phương Lạp người có khả năng làm chuyện này, ngoài Phương Thất Phật ra, những người còn lại đều không có ấn tượng gì.

Cầm lễ vật tặng cho Chu Bội, một lúc sau Ninh Nghị cáo từ Tần Tự Nguyên. Lúc hắn chuẩn bị rời khỏi Tướng phủ thì gặp Kỷ Khôn, chào hỏi xong, Kỷ Khôn nói:

– Chiều nay, ta có đi thăm hỏi Trần Nguyên Vọng, chuyện của Cao Nha Nội, tạm thời ngươi không cần để ý.

Ninh Nghị chắp tay:

– Tạ ơn Kỷ tiên sinh.

Trong mấy phụ tá ở trong phủ Tướng có Kỷ Khôn hơn bốn mươi tuổi là một trong những người mà Tần Tự Nguyên tin tưởng nhất. Tính cách khá thâm trầm nhưng cũng không cao ngạo. Rất nhiều chuyện trong phủ Tướng là do ông ta xử lý, bao gồm cả chuyện “bẩn thỉu”. Lúc trước Thành Chu Hải cũng không sợ phải làm những công việc đó, nhưng với sự thuần thục thì Kỷ Khôn chuyên nghiệp hơn. Cũng bởi vì điều đó, trong những phụ tá tại Tướng phủ, người có năng lực đại diện nhất là Nghiêu Tổ Niên, danh tiếng của y lớn nhất, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ thì lại là Kỷ Khôn.

Kỷ Khôn ra mặt đến Ngự Quyền Quán. Đám người Trần Nguyên Vọng cũng phải biết nặng nhẹ trong đó. Chẳng qua Cao Mộc Ân muốn gây chuyện chưa đầy nửa ngày. Đám Tô Yến Bình, Tô Văn Định, Kỷ Khôn đã biết hết. Đám ăn chơi trác táng này thực sự không có gì bí mật được.

Chuyện này vẫn chưa xong, sau khi về nhà lần lượt có người đến nhắc nhở hắn bao gồm có Tần Thiệu Du, Vương Sơn Nguyệt, thậm chí sẩm tối còn có cả Lý Sư Sư đến. Chỉ có điều lúc biết Ninh Nghị chuẩn bị sáng mai rời khỏi Biện Lương, nàng cho rằng đây là quyết định tránh họa sáng suốt của hắn.

– Có thể ra ngoài thành du ngoạn là được, ta rất hâm mộ.

Trời đã ngả về chiều, trong phòng khách có một cô gái xinh đẹp đang chống cằm tỏ vẻ hâm mộ, trong ánh mắt dường như còn có cả sự cô đơn.

Sáng sớm hôm sau, hắn mang theo đám người Quyên Nhi, Ninh Hi, Chúc Bưu rời khỏi thành. Đồng hành còn có Văn Nhân Bất Nhị, Yến Thanh và một thám tử của Mật Trinh ti. Mọi người đi được hơn hai mươi dặm thì chia nhau một người một đường, Ninh Nghị dẫn mọi đi về hướng huyện Mộc Nguyên. Còn Văn Nhân Bất Nhị với Yến Thanh thì dẫn theo một bộ phận khác xuôi nam đi về Hàng Châu, làm nốt công việc cuối cùng của sự kiện khởi nghĩa Vĩnh Lạc triều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.