Đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) – Chương 551: Người xấu
Sau khi ánh lửa bùng nổ, tiếng vỗ tay và tiếng cười vang lên. Trong không khí tỏa ra mùi đốt. Ngày xuân, ban đêm ở Trúc Ký vẫn còn đang biểu diễn, cao múa, ảo thuật, xiếc, âm thanh. Các cô gái Phàn lâu phụ trách các tiết mục biểu diễn đã sắp kết thúc. Vì trong lầu rất nhiều người là chỗ quen biết lúc này hoặc là họ xem biểu diễn hoặc là bắt chuyện với nhau, nghị luận về buổi biểu diễn và bài thơ mới của Ninh Nghị. Với góc độ kinh doanh mà nói, không khí này cũng được gọi là thành công.
Trước đó ở trên lầu trong lòng Ninh Nghị khi cảm giác là Cao Mộc Ân sẽ không đến thì cũng hơi có nghi ngờ. Chẳng qua đối với loại người như Cao Mộc Ân, thật sự là không thể suy đoán theo lẽ thường được. Như Văn Nhân Bất Nhị đã nói, tên kia có làm ra chuyện gì thì cũng không phải là lạ.
Về phần Văn Nhân Bất Nhị, anh ta đến đây ngoài chuyện thông tỏ việc Ninh Nghị bắt người hôm nay thì cũng là bóng gió nói đến những tin tức liên quan đến Trần Phàm.
– Sáng hôm nay, ngoài Hà sóc Song hùng, bên Tập Quế Sơn còn có truyền tin tức tới, nói là có dư nghiệt Vĩnh Lạc vào thành, đây cũng là chuyện mà ta đặc biệt đến tìm huynh, ta vốn định tiêu diệt y nhưng tiếc là đến muộn một bước, để y chạy mất rồi.
– Ồ, có chuyện này sao?
– À, ta còn chưa điều tra được về thân phận của người này nhưng nghe nói là võ công cao cường, rất lợi hại.
Văn Nhân Bất Nhị nhìn hắn nói:
– Huynh làm hỏng đại sự của chúng phỉ Vĩnh Lạc, y đến tìm huynh chắc cũng không có ý đồ tốt. Có cần ta tăng quân số cho huynh không?
Ninh Nghị cũng mỉm cười nói:
– Người có võ nghệ cao cường chết trong tay người chúng ta cũng không chỉ có một hai người. Văn Nhân huynh hà tất phải căng thẳng như thế, dư nghiệt bên Phương Lạp … cũng là bại tướng dưới tay rồi. Cho dù là ai, ta cũng không cần phải điều binh lực nữa.
Văn Nhân Bất Nhị nói:
– Ta cũng sợ làm huyên náo kinh thành thì không tốt. Huynh cũng biết chuyện Vĩnh Lạc triều gần đây đã kết thúc rồi, nhưng cũng là lúc căng thẳng nhất. Hình Bộ bên kia điều tra rất nghiêm … qua một thời gian ngắn nữa, những chuyện nên bỏ qua thì thật sự là qua rồi, thì cũng không cần phải suy nghĩ đến những điều này.
Hai tay của anh ta gác lên lan can, nói xong thở dài một hơi. Ninh Nghị nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc:
– Điều mà Văn Nhân Bất Nhị huynh muốn nói là gì?
Hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi Văn Nhân Bất Nhị giang tay ra nhún vai:
– Ta cũng không biết mình đang nói gì nhưng ta cứ coi như là huynh đã biết.
Ninh Nghị làm ra bộ trầm tư. Đương nhiên là hắn hiểu Văn Nhân Bất Nhị có ý nhắc nhở, song bất kể hai bên có giao tình thế nào, nhưng trên vấn đề lập trường này, cũng chỉ làm ra bộ ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi. Hai người cùng nhằm vào giải một câu đố, Văn Nhân Bất Nhị cũng không nhìn ra suy nghĩ thâm sâu của người trẻ tuổi này. Chỉ một lát sau anh ta đã chuyển đề tài.
Sau khi trò chuyện vài câu với Văn Nhân Bất Nhị, Ninh Nghị đi về phía sau Vãn chiếu lâu tìm Lý Sư Sư.
Lúc trước đã gặp nàng một lần, cũng bởi vì lúc đó ở hành lang cũng không sáng lắm nên hắn thấy thần sắc của đối phương rất bình thường. Thực sự là Ninh Nghị không nhìn ra đối phương có điều gì không ổn. Sau đó lại liên tục biểu diễn, đối phương cũng phát huy hết tố chất của một hoa khôi đệ nhất kinh thành, nói vậy thì chưa chắc chuyện hôm qua nàng bị đánh đã là thật. Có lẽ chỉ là lời đồn thổi phồng chuyện này lên, nhưng đã nghe được chuyện này hắn cũng vẫn muốn đi thăm đối phương.
Lúc đi lên tầng hai phòng ở của Lý Sư Sư, bên trong đèn tắt. Hắn gõ cửa, liền có tiếng của đối phương:
– Ai đấy?
– Là ta, Ninh Nghị.
– À, từ từ.
Trong phòng có người đứng dậy châm đèn sáng. Lúc mở cửa, ánh đèn cũng hắt theo ra. Người mở cửa chính là Sư Sư, nàng vẫn mặc bộ quần áo biểu diễn, váy dài có thêu hồng mai. Thời này cả trai và gái đều mặc quần áo đậm màu, phần lớn đều là trường bào, có cùng loại với trang phục của thời Hán. Nhưng vì dùng trong biểu diễn lên sử dụng đai thắt lưng để hỗ trợ cho cơ thể, cộng thêm được phối với đường viền thêu hoa, làm cho phía dưới của bộ trang phục này nở xòe như một đóa hoa. Chỉ có điều nàng đã tẩy trang, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, tóc mai ngang trán hất về một bên, tóc dài thoáng buộc nhưng vẫn không làm mất đi khí chất thanh lịch.
– Lập Hằng, vào đi.
– Buổi biểu diễn sắp kết thúc, nên ta đến đây thăm, nha hoàn của cô đâu rồi?
– Cử đi thu dọn đồ đạc rồi, còn lại mình ta.
Trong phòng chỉ thắp một cây đèn ánh sáng cũng hơi mờ. Cửa sổ phía trước có thể nhìn thấy được buổi biểu diễn trong đại sảnh, lúc này đang hé mở một đường nhỏ, còn có một cái ghế để bên cạnh, hiển nhiên là sau khi biểu diễn xong Sư Sư ở trong phòng một mình ngồi ở đó để xem. Sau khi Ninh Nghị đi vào, nàng mời hắn ngồi xuống cạnh bàn sau đó bưng khay trà tới bắt đầu rót nước.
– Để ta!
Hắn muốn rót thay nhưng Sư Sư nhìn hắn:
– Chuyện này ai am hiểu hơn? Cứ để ta. Đúng rồi, ta ở trong này mới nhìn thấy hai người kia cười đùa, thật là vui …
Nói đến đây, nàng cười một tiếng.
Ninh Nghị chú ý đến thần sắc của nàng. Tuy nhọn đèn hơi mờ nhưng hắn mơ hồ cũng có thể nhìn ra trên mặt đối phương hình như có bị sưng đỏ:
– Sư Sư thích cái này sao?
– Rất thích, mấy tiết mục ảo thuật này rất thú vị. Nghe nói đều là Lập Hằng nghĩ ra?
Sau khi rót trà xong, nàng ngồi xuống cùng hắn nhìn ra sân khấu phía ngoài.
Nàng là một người xuất sắc nhất của Biện Lương, về việc biểu diễn thế nào đương nhiên là có quyền phát ngôn. Tuy là rất tán thưởng nhưng vẫn mơ hồ có ý tứ nhắc nhở.
Buổi biểu diễn đêm nay thực ra cũng không tao nhã lắm. Ít nhất là cũng không có những mà biểu diễn theo khuôn mẫu của đám văn nhân nhã sĩ.
Trong các loại biểu diễn, ảo thuật cùng loại với xiếc ảo thuật, nhưng xiếc ảo thuật thường tốn công phu hơn, không những phải luyện từ nhỏ, cốt cách của người biểu diễn phải cực kỳ mềm dẻo, một người có kỹ thâật luyện một môn tài nghệ cần mất thời gian vài chục năm mà vẫn bị phân vào loại tam giáo cửu lưu. Ninh Nghị tổ chức người luyện tập mấy trò ảo thuật nhỏ, dù trên sân khấu cố gắng hết mức giả bộ hình dạng ưu nhã thong dong, nhưng vẫn bị người ta cho là lỗ mãng không hợp với nơi thanh nhã.
Còn tiết mục hài hước làm cho khán giả cười ngả nghiêng thì lại càng làm cho người ta có cảm giác không hợp. Sau khi Lý Sư Sư ngồi xem cùng với những văn nhân nhã sĩ xem đương nhiên là có phát hiện ra vấn đề ẩn chứa trong đó, mới nói bóng gió xa xôi.
Tuy bây giờ nàng có kiến thức sâu rộng, cách nói năng hào phóng nhưng trong mắt Ninh nghị, đặt trong thời hiện đại, thì nàng vẫn là một cô gái bình thường. Nghe nàng nói xong, Ninh Nghị cũng gật đầu khiếm tốn:
– Nhưng, mấy cửa hàng của Trúc Ký vỗn dĩ là không định mở rộng thêm, thực ra ta lại rất hy vọng, người đến có khí tức con buôn tầm thường một chút cũng không sao.
– Hả?
Lý Sư Sư không tin.
– À! Trúc Ký cũng không phải cao cấp gì lắm, ta sẽ cố gắng nâng lên tầm trung, hoặc là hướng thấp hơn. Phối hợp với Trúc Ký còn có rất nhiều sinh ý cần xen lẫn vào cùng một chỗ. Nhưng những điều đó mới chỉ là ý tưởng, nói cũng không tốt lắm, ta chỉ muốn cố gắng nâng cao tầm ảnh hưởng của nó.
Nói đến đây hắn dừng lại:
– Đúng rồi, hôm qua các cô ở phủ Thái úy, Cao Mộc Ân đã gây ra chuyện gì vậy?
Lý Sư Sư ngẩn người ra:
– Tên kia lại đến gây loạn à?
– Không, ta chỉ nghe nói nên đến hỏi thăm …
– Không có chuyện gì cả.
Sư Sư cầm chén trà lên cười nói, mười ngón tay trắng nõn:
– Y … y không dám đụng đến ta. Ta ở thanh lâu nhiều năm như vậy, rồi về chuyện này … cũng có cách mà.
– Cái tát trên mặt cô không thuyết phục gì cả.
Sư Sư nghiêng đầu cười:
– Lập Hằng muốn giúp ta trút giận sao?
– À, e rằng ta cũng chẳng có cách với Cao Mộc An …
Ninh Nghị cười, rất có cảm tình với cô gái trước mặt.
Người thân ở trong phong trần rất hiểu lòng người, nếu lúc này nàng lại nói: “Ngươi không cần phải quản ta”, thì đối phương sẽ rất mất mặt, khó tránh khỏi sẽ gánh lấy chuyện đó, cho nên nàng nói:
– Huynh sẽ giúp ta trút giận sao?
Lại sẽ khiến người khác tỉnh táo trở lại, chứng minh nàng thực sự suy nghĩ cho mình.
Sư Sư nói xong câu kia thì lắc lắc đầu:
– Thế lực của phủ Thái úy rất lớn, được đương kim Hoàng thượng ưu ái. Ta cũng biết Lập Hằng huynh có bản lĩnh nhưng chuyện này không cần phải để trong lòng đâu. Huynh có bản lĩnh, ta cũng rất lợi hại đấy, cái tên Lý Sư Sư này nhắc đến cũng là hoa khôi, nhưng người ta đánh giá huynh cao, người ta không nể tình cuối cùng lại chính là nữ tử phong trần. Những năm gần đây những chuyện làm cho ta khó xử như vậy cũng rất nhiều, đây không phải lần đầu tiên. Từng bị đánh, có lúc còn bị ép uống rượu còn phải cười cho người ta xem. Hôm qua ở phủ Thái úy, Cao Nha Nội kia phát cuồng, ta nhân cơ hội đó chạy mất. Nếu đã chạy rồi, thì cũng không sao mà.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, ánh mắt cười cười, nhưng rất chân thành:
– Nếu chuyện này rơi vào người khác, có lẽ ta còn làm giả bộ đáng thương một chút. Nhưng là Lập Hằng huynh và những người khác không giống nhau, ta là bằng hữu của các huynh. Hơn nữa kiến thức của huynh rộng rãi, nói với huynh lời thật lòng là được rồi. Ta là hoa khôi, huynh là thương nhân, chắc chắn sẽ hiểu.
Nàng nói xong, thần thái cũng thoải mái hơn nhiều. Không giống ngày xưa lui tới lại có khác biệt, hiển nhiên chuyện ngày hôm qua vẫn có ảnh hưởng đến nàng một chút. Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi gật đầu: Cao Mộc Ân kia thật là khiến người ta mệt mỏi. mặc kệ cô cố gắng trả bất cứ giá nào giết chết hắn, nghĩ cuối cùng cũng chẳng đáng, nhưng thật sự là hắn ta hết lần này tới lần khác mang đến phiền phức cho người ta mà.
Nghe câu nói thú vị này, Lý Sư Sư cười phá lên:
– Nhưng dù sao thì huynh cũng đã kết oán với y, phải cẩn thận mới được.
– Có cách rồi.
Ninh Nghị gật đầu:
– Nhưng, trừ vết thương trên mặt thì những vết thương khác có vẻ nghiêm trọng đấy, lúc trước ta lại không đế ý.
Sư Sư lại lắc đầu:
– Không có vết thương khác, cái này cũng không nghiêm trọng mà.
– Một ngày một đêm chưa tiêu hết, không cần quá chống đỡ.
– Không phải là vì nghiêm trọng.
Sư Sư đưa tay sờ lên mặt mình cười một tiếng:
– Vì da mặt ta non nớt mà.
Lần dầu tiên Ninh Nghị phát hiện Lý Sư Sư còn có một tính cách thú vị như vậy.
Sau đó hai người tán gẫu một lát, hắn cũng không nói đên chuyện Cao Mộc Ân nữa, hiển nhiên là Lý Sư Sư cũng khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của hắn. Trong một xã hội giai cấp được phân biệt rõ ràng, mọi người đều có thể nhận ra ai mạnh hơn ai. Từ từ ý nghĩa nào đó, thì bị phủ Thái úy khi dễ cũng không phải là mất mặt.
Đến tối muộn khách cũng lần lượt ra về. Cao Mộc Ân tuyên bố tới phá quán cũng không thấy xuất hiện. Tống Vĩnh Bình về đến nhà đoán rằng Ninh Nghị có thể làm chủ được tình hình. Anh ta lại thấy nhị tỷ phu của mình có phần bí hiểm. Còn bản thân Ninh Nghị thì không hiểu, thực ra, bọn họ cũng không ngờ là chân tướng sự việc cũng chẳng có gì phức tạp. Lúc mà Ninh Nghị cảm thấy không đáng phải trả giá cho việc xử lý tên Cao Mộc Ân thì Cao Mộc Ân cũng đang nghĩ làm thế nào để công việc kinh doanh của hắn thua lỗ.
– Tên kia chính là sao chổi!
Tối hôm đó, một nhóm tụ tập ăn chơi, Cao Mộc Ân cũng thẳng thắn:
– Ta ở nhà buồn chán đã nửa năm! Cuối cùng đã được quay lại với các huynh đệ! Tên tiểu tử Ninh Lập Hằng, kia từ khi gặp hắn ta không gặp được chuyện gì hay ho cả. Muốn xử lý hắn rất đơn giản, nhưng sẽ lại gây loạn. Ta mới ra được một ngày, còn chưa chơi đùa được cô gái nào, nếu lại bị phạt không thể ra ngoài, ta sẽ chết mất.
Gã buông tay:
– Mọi người nói xem. Ta có giống là ngu ngốc không?
Có thể bởi vì nhìn gã không giống, trong lúc nhất thời không có ai trả lời câu hỏi này. Thật ra những kẻ ăn chơi trác táng hơn phân nửa thường ý thức được mình nhãn giới không đủ, những kẻ thật sự ngu ngốc không nhiều lắm. Cao Mộc Ân có thể ở trong nhà ra oai với Lý Sư Sư, còn nói gây sự với Ninh Nghị, rốt cuộc cũng được Cao Cầu ngầm đồng ý cho ra ngoài, gã cũng không muốn vừa ra đã bị giam lỏng. Tối hôm đó là tiếp thu ý kiến của quần chúng rồi quyết định làm một âm nhân dùng thủ đoạn cao minh phía sau, sẽ không bị người ta phát hiện Một lúc sau, mọi người nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, sau đó vui vẻ đi tìm nữ nhân để chơi đùa …