Đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) – Chương 511: Thước của văn nhân, đao của võ nhân (1)
Chu Đồng buông mũi thương, cười rộ lên lạnh lùng:
– Đồ kiêu ngạo, ngông cuồng! Mấy năm trước sư phụ của người là thiên hạ đệ nhất, ta bảo ngươi ra tay thì ngươi có thể giết được ta sao? Không ngờ chỉ xuất thương thôi mà ngươi cũng không dám ư? Ngươi lại thật sự sợ giết ta sao?
Lâm Xung buông rơi thương thép, quỳ gối phịch xuống đất.
Trước kia giữa thầy trò cũng không có trao đổi tâm tình. Trong Ngự Quyền Quán, tuy rằng Chu Đồng dạy võ nghệ rất nghiêm khắc nhưng giữa thầy trò cũng không thân cận quá mức. Lâm Xung cũng chỉ biết là Chu Đồng rất nghiêm túc và đoan chính. Đêm nay đến đây, y vốn đã nghĩ ra đủ hình thức đối xử mà mình sẽ gặp phải, bất kể là muốn trách y, phạt y, mắng y, hiểu cho y, thậm chí là muốn giết y, đều phù hợp với nhận thức trong lòng y về vị sư phụ này. Nhưng sau khi thực sự đến đây, mọi sự phát sinh đều nằm ngoài ý liệu của Lâm Xung. “Ngươi đã vào rừng làm cướp thì lẽ ra nên giết chết tất cả những người chắn ở trước mặt ngươi. “, “ta bảo ngươi ra tay thì ngươi có thể giết được ta sao?” Những câu nói đâm sâu vào tận trong tim. Đến lúc này, y chỉ có thể quỳ phục dưới đất, trong mắt đã hiện lên sắc thái kiên quyết.
– Đệ tử tự biết thân mang tội nghiệp, khó có thể rửa sạch, cũng khó có thể được sư phụ tha thứ. Nhưng tuy rằng Lâm Xung lên núi vào rừng làm cướp, đạo nghĩa trong lòng vẫn không dám lúc nào quên. Hôm nay bất kể như thế nào, không dám xuất thương nhắm vào sư phụ, cho dù sư phụ muốn giết …
Trong lòng đã có quyết định, khi nói đến đây thì cũng đã trở nên quyết đoán. Y quỳ ở đó, ánh mắt trong veo mà kiên định. Nhưng Chu Đồng thân hình cao lớn đứng ở trước mặt y không xa đã mỉm cười, như thể nghe thấy một lời nói xằng nói bậy châm chọc gì đó.
– Ha ha ha ha ha ha ha ha … đạo nghĩa trong lòng vẫn không dám lúc nào quên. Ha ha ha ha … Ta … con mẹ ngươi …
Vị thiên hạ đệ nhất nhân này bước một bước về phía trước. Đúng lúc Lâm Xung kinh ngạc ngẩng đầu lên thì một cước cực mạnh đá thẳng vào ngực Lâm Xung. Một cước này khí lực cực lớn, đá cả người Lâm Xung bay thẳng ra ngoài, giống như đạn pháo phá tan cửa gỗ, thân hình lăn đi trên đường phố tối tăm bên ngoài. Cũng không biết là bị đá bay đi bao xa.
Giọng nói của Chu Đồng từ trong sân truyền ra, trong giọng nói có sự nản lòng thoái chí vì phát hiện gỗ mục không thể điêu khắc được.
– Chu Đồng ta sau này … Không có đệ tử là ngươi, kẻ nhu nhược.
Gió nghẹn ngào thổi qua phố dài, đêm tối như mực. Trong bóng tối đó, chỉ có tiếng máu rơi xuống … Không lâu sau, có người lảo đảo đứng lên, lắc la lắc lư đứng đó, lảo đảo bước đi … Trong phòng phía sau khách sạn, có người lén lút lắng nghe động tĩnh bên này, lúc này cũng lắc đầu có chút cảm thán.
– Thích, thực sự là một vị sư phụ tốt …
Ở cửa sân, Phúc Lộc lẳng lặng đứng đó nhìn thật lâu, cho đến khi bóng người thê lương giống như chó nhà có tang ho ra máu rời khỏi, lúc này gã mới yên lặng đóng cửa viện lại. (Lời DG: Cửa vừa bị Lâm Xung bay vào vỡ tan rồi thì đóng làm sao được nhỉ?) Gió đêm thổi qua, sao trên bầu trời u ám. Trong thị trấn vốn đã trở nên yên tĩnh, theo mấy tiếng cạch cạch, cửa nhà được đóng lại, chỉ có qua khe hở lọt ra mấy tia sáng. Vừa rồi tuy rằng một cước của Chu Đồng có sức mạnh cực lớn nhưng phương hướng lại tính toán rất chuẩn xác. Lưng của Lâm Xung chỉ đánh vào giữa hai cánh cửa, đánh gãy thanh chèn ngang. Phúc Lộc chỉ cần tìm một thanh gỗ thay thế là có thể đóng cửa lại được bình thường.
Khi quay người lại, lão già vừa mới tức giận vừa rồi đang ngồi trên ghế đá trong sân, cầm lấy một chén trà, đang đợi ấm trà trên hỏa lò bên cạnh. Ánh lửa lúc sáng lúc tối, chiếu lên khuôn mặt lão già.
Phúc Lộc đi tới nhíu mày nhìn lò lửa, nói:
– Kỳ thật … Lâm sư đệ quả thật là quá khốn khổ …
Lão già lúc trước còn bừng bừng tức giận, lúc này chỉ lắc lắc đầu, nhưng cũng không phải thể hiện sự phủ định mà là có vẻ chán nản, rã rời. Lão cầm chén trà nhỏ, nhắm mắt lại ngẫm nghĩ một chút. Trong sân im lặng một lúc lâu, Chu Đồng mới mở miệng:
– Một năm đó ta thu mấy tên đệ tử. Lâm Xung có thiên phú nhất, chiêu thức đánh cũng tốt nhất, khi các huynh đệ luận bàn thì cũng thắng được nhiều nhất.
Lão già hơi hơi ngẩng đầu, giọng nói cũng không nhanh, đang nhớ lại:
– Y cũng có quan hệ không tồi với mọi người, qua lại với mọi người đều khá ổn. Nhưng trong các đệ tử, ta cũng không thích y. Việc này Lâm Xung không biết, nhưng ngươi từng hỏi ta … Ngươi nhớ rõ không?
Phúc Lộc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu một cái:
– Nhớ rõ. Lúc ấy chủ nhân chỉ thừa nhận việc này mà không nói lý do. Ta vẫn nghĩ rằng Lâm sư đệ đã nói ra điều gì hoặc có hành vi gì không đúng khiến sư phụ biết được, từng xa lánh y một hồi, cũng thường âm thầm quan sát, sau đó lại phát hiện tính cách của Lâm sư đệ cũng không hư hỏng, chỉ nghĩ rằng chủ nhân đã hiểu lầm điều gì đó.
– Ngươi là sư huynh của bọn họ, theo ta lâu nhất, đương nhiên có thể nhìn ra yêu ghét của ta. Nhưng đối với việc này thì ngươi đoán nhầm rồi. Chỉ có điều lúc ấy ta khó mà nói ra, hiện giờ ngươi có nhìn ra được không?
– Là tính tình Lâm sư đệ … Quá yếu đuối à?
– Có thể vào rừng làm cướp, giết đến nhiều người như vậy, tính tình không thể nói là yếu đuối.
Chu Đồng lắc đầu, mở mắt ra:
– Trong tâm y thiếu một thanh đao.
Nghe được lời này, Phúc Lộc chần chừ một chút:
– Ta nhớ rõ lúc ấy, ngài vẫn luôn nói, người tập võ phải giấu đao …
– Đúng vậy, người tập võ phải giấu đao.
Chu Đồng thở dài, lúc này nước trà đã sôi, lão lấy ấm ra rót trà. Trong đêm khuya, sân tràn ngập hương trà:
– Lúc trước ta dạy ở Ngự Quyền Quán, trong các đệ tử có kẻ ác độc, luôn muốn tranh đấu hung ác. Nếu cứ động một cái là dùng võ lực ra tay đánh đánh giết giết thì ta dạy dỗ cái gì chứ? Cho nên mặc dù Sử Văn Cung có võ nghệ cao nhưng ta cũng thực sự không thích y. Ừ, Sử Văn Cung, tên của y có sử, có văn, có cung, lúc đầu ta còn nghĩ rằng tính tình của y khiêm tốn cơ đấy. Còn Lâm Xung, mặc dù trong tên có chữ xung nhưng thực tế thì ngược lại.
Buông ấm trà xuống, Chu Đồng nói tiếp:
– Năm đó cũng là bởi vì không muốn khiến cho người tập võ làm xằng bậy nên ta đã nói với đệ tử rằng phải giấu đao, thậm chí còn nói cho bọn họ rằng dù không thể nhịn được nữa thì cũng phải nhường ba phần, bởi vì khi còn có thể nhẫn thì bọn họ đã luôn luôn cảm thấy mình không thể nhịn nổi nữa. Nhưng Lâm Xung thì thuở nhỏ lớn lên ở nơi giàu có và đông đúc, mặc dù ngộ tính cao nhưng cũng bởi vậy khiến y sớm biết sự lợi hại của quy củ. Cho nên dù thiên phú tập võ của y cao thì ta cũng chỉ nói là y đánh chiêu tốt mà thôi. Ác khí nặng, ta nói giấu đao, nhưng nếu trong lòng không có đao thì người tập võ được coi là cái gì chứ? Lâm Xung rất quy củ, bởi vậy ta cũng không thích. Chỉ có điều lúc ấy ta không tiện nói ra những lời này.
Lời nói của lão già dừng lại trong gió. Phúc Lộc suy nghĩ trong chốc lát rồi thở dài:
– Kỳ thật, lúc ấy Lâm sư đệ cũng rất nghĩa khí, dũng cảm, bởi vậy mọi người mới thích y …
Chu Đồng lắc đầu:
– Nghĩa khí, dũng cảm không phải là đao mà chỉ là tính tình của một người. Đàm đại sư từng nói với ta, ở thế đạo tốt, trong lòng văn nhân có một cái thước, dùng để đo đạc lòng người thế sự, chỉnh lý quy củ. Mà trong lòng người luyện võ phải có một cây đao. Cây đao này quá sắc không được, nhưng không có cũng không được. Khi quy củ già cỗi rồi, không hợp dùng thì thế đạo sẽ xóa nó đi, người luyện võ phải dùng đao chặt đứt nó đi. Như thế thì quy củ mới mới có thể ra được.
Lão cúi đầu nhìn nước trà trong chén:
– Sự tình như thế, bởi vì đối với người tập võ thì tâm tính mới là mẫn cảm nhất. Thất phu nổi giận, máu tươi mười bước. Đao trong lòng người chính là lương tri, tâm huyết, đúng là đúng sai là sai. Văn nhân chỉnh lý quy củ, nhưng bọn họ chỉ biết tu bổ, sửa sang. Khi làm chuyện sai thì bọn họ có một đống lý do. Nhưng lương tri, tâm huyết thì trực tiếp nhất. Sai lầm thì khẳng định là xảy ra vấn đề, nên phá vỡ để xuất ra quy củ càng tốt hơn! Cho nên dũng cảm không phải là đao, đao là đúng sai, là đại trí đại dũng, là giết quy củ!
– Thế nhân bị buộc bất đắc dĩ đều lên núi làm phỉ sao? Bởi vì tất cả mọi người làm như vậy cho nên đó không phải là đao! Nước chảy bèo trôi không phải là đao. Làm việc mà người khác không làm được, không dám làm mới là đao! Trong lòng nhớ kỹ đạo nghĩa nhưng thật ra mỗi ngày đều nói mình bị buộc bất đắc dĩ cũng không phải đao! Nghĩa ở chỗ mặc dù có ngàn vạn người ngăn cản nhưng ta vẫn hướng tới mới là đao! Trong lòng Lâm Xung không có đao. Y bị buộc thành như vậy nhưng vẫn chỉ dám sống trong quy củ, bởi vì y biết, bị buộc bất đắc dĩ lên núi làm phỉ chính là quy củ. Lên núi thì phải lạm sát kẻ vô tội, đó chính là quy củ. Có quy củ thì y cũng chỉ đi theo quy củ. Hừ, y giét người, tạo phản, ngay cả Hoàng đế còn không cần, vậy mà lại không có gan đánh vỡ nửa điểm quy củ trong lòng. Cho dù y có võ nghệ thì có tác dụng gì … Một kẻ phế nhân!
Lão già uống trà, buông chén xuống, trên khuôn mặt râu tóc hoa râm có sự tức giận rõ ràng.