Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 499: Chuyện phức tạp lúc mới đến (1)


Đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) – Chương 499: Chuyện phức tạp lúc mới đến (1)

Huyện An Bình chỉ có hai thanh lâu, lúc này cũng đã cực kỳ náo nhiệt. Tiếng các hào khách giang hồ cười mắng thô tục, tiếng các cô nương trêu đùa hoặc thét lên chói tai, vang lên giữa những tòa lầu cũ kỹ. Lẫn trong đó là tiếng thở dốc hoặc tiếng gầm, tiếng động độc đáo của nam nữ giao cấu. Có người tranh giành tình nhân mà đánh nhau, bị người ném xuống từ trên lầu hai, vừa mới đứng dậy trên đường thì lại bị những bảo vệ của thanh lâu ngăn lại. Muốn gây rối, cuối cùng lại bị đánh ngã xuống đất, đành phẫn nộ mà đi.

Trong sòng bạc cách đó không xa, không khí ồn ào náo động nhất, nhưng cũng chỉ có ánh mắt của đám tay chân đứng ở cửa sòng bạc và lão già quản sự cung cấp thuốc lá mới biểu hiện rằng đây cũng không phải là nơi lương thiện. Thỉnh thoảng lại có tiếng xóc bài truyền ra. Khách đánh bạc bị thua sạch bị người trục xuất ra khỏi cửa sau, đó xem như là kết quả tương đối hòa khí rồi.

Đoàn người Ninh Nghị tiến vào từ cửa thành cũ nát. Hơn hai mươi người cưỡi ngựa có thanh thế không thể coi thường. Người đi đường bên cạnh đều ít nhiều phải nhìn một chút. Trên đường cũng có một đám đàn ông cầm đao chạy tới, nhìn chằm chằm vào đám người Ninh Nghị, sau khi tiếp xúc ánh mắt với đám người Chúc Bưu và Tề Tân Dũng một lúc thì cũng không nhìn nhiều nữa. Chúc Hổ tới gần Ninh Nghị nói:

– Là người của Hỏa Quyền Bang.

Sau đó y chỉ chỉ vào các loại kiến trúc và đèn lồng dưới mái hiên ở hai bên đường, nói tiếp:

– Viết hai chữ Hỏa Quyền chính là do Hỏa Quyền Bang bảo kê. Cái đèn lồng viết chứ Thiết màu đen thuyết minh là được Thiết Bài Lâu bảo kê. Làm ăn buôn bán ở đây bình thường đều là của hai nhà này. Những nhà không treo đèn mà cũng dám mở cửa chính là những nhân vật có mặt mũi độc ác ở An Bình này. Nếu không thì không thể làm lâu dài được, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Ở An Bình, ta có mấy người mật thám, tin tức chính là do họ truyền tới. Sau khi bố trí ổn thỏa, ta liền đi tìm bọn họ …

Đoàn người dừng lại ở cửa Khách sạn Long Hổ trong thị trấn. Còn chưa xuống ngựa đã có một người hầu nam trẻ tuổi chạy vội tới tiếp đón. Cửa chính sáng ngời dưới ánh đèn lửa, cực kỳ náo nhiệt, xem ra có không ít người. Đám người Ninh Nghị từ cửa đi vào trong khách sạn, mọi người bên trong đều nhìn tới hoặc lộ liễu hoặc lén lút. Đám người Chúc Bưu và Tề Tân Dũng đi trước và sau nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Tụ tập trong khách sạn này có đủ tam giáo cửu lưu (đủ các loại người), hơn nửa đều mang theo đao kiếm, quần áo khác nhau, cọc cạch, bẩn loạn. Ninh Nghị nhìn quét một lượt, liếm môi nói:

– Biến thành Tân Long Môn khách sạn …


Người hầu nam trẻ tuổi dẫn mọi người đi vào và nói không có đủ phòng. Một gã đàn ông trên mặt có sẹo đao, thậm chí môi cũng rách ra, bộ dạng như thể say rượu, muốn đi ra khỏi cửa khách sạn, va vào người Chúc Bưu. Gã lầm bầm than thở lắc lư thân mình, lại đụng phải người Tề Tân Dũng.

Gã lùi ra sau một bước, mắt đỏ lên định rút đao. Chúc Bưu thuận tay nhẹ nhàng vỗ một cái khiến thanh đao thép dài hai tấc kia trở về. Tề Tân Dũng giơ tay tóm quần áo gã, một tay phất lên. Người này bay vù ra ngoài, rơi bịch vào vũng bùn làm nước bùn bắn văng lên bên kia đường.

Lần này hai người phối hợp vô cùng lưu loát, khi đảo mắt nhìn mọi người trong khách sạn thì lại mọi người lại khôi phục bộ dạng nói chuyện huyên náo. Ở bên kia, Chúc Hổ đưa một thỏi bạc nhỏ vỗ lên ngăn tủ của chưởng quầy khách sạn, nói:

– Ông chủ, giữ lại đủ phòng nhé.

Y dùng đúng thổ ngữ của vùng này.

Ông chủ đang gảy bàn tính liền cầm lấy bạc, gật đầu:

– Ai ai …


Tiếp đó vội vàng bảo tiểu nhị đưa bọn họ vào.

Đám người Ninh Nghị tổng cộng có hai mươi ba người, mà trong khách sạn lúc này chỉ có sáu phòng, bốn người một phòng là đủ rồi. Hai gian trên lầu là liền nhau, đám người Ninh Nghị chọn một phòng trong đó. Sau khi vào phòng, tiểu nhị đang định đi thì bị Chúc Hổ giữ chặt lại, đặt lên trên ghế trong phòng. Ở phía sau, Chúc Bưu đóng cửa, đập một khối bạc nhỏ trên bàn trước mặt tiểu nhị, nói:

– Không vội đi, có chuyện hỏi ngươi.

Tiểu nhị liều mạng gật đầu nhưng thực ra cũng không có vẻ quá mức kinh hoảng. Làm ăn buôn bán ở đây, có lẽ không phải lần đầu tiên gặp loại sự tình này.

Sau đó họ thu được tin tức từ chỗ tiểu nhị, cũng có chút khác biệt so với tin tức lúc trước.

Sát tinh họ Lục đó từ Trúc Khê giết tới An Bình, thủ đoạn của Tông sư, người bên này không thể nào chống nổi. Tuy nhiên bởi vì có quan hệ tới nhiều người, thời gian gần đây có nhiều nhân vật lục lâm cao thủ đã tụ tập tới đây, có người muốn tới giúp vui, có người xem chừng, có người muốn một trận nổi danh, hiện giờ đã sắp kết thành một liên minh lớn. Góa phụ và đệ tử của Khoái kiếm Lâm Kỳ thậm chí còn treo giải thưởng, muốn bắt nàng đó để báo thù cho sư phụ. Dù sao dựa theo quy củ của lục lâm bên này, Lâm Kỳ bị giết ở huyện Trúc Khê như vậy thì ngay cả quan phủ đều khó có thể điều đình ở chuyện này.

Tiểu nhị này có lẽ cũng nghĩ đám người Ninh Nghị chính là hào khách võ lâm muốn nổi danh hoặc muốn lấy giải thưởng, cho nên sau khi cầm bạc thì thao thao bất tuyệt kể hết những gì y biết. Nhưng nghe cách nói chuyện thì tiểu nhị này thật ra có chút khâm phục nàng kia. Dù sao có thể chém giết khiến một nửa lục lâm Sơn Đông trở thành bộ dạng này thì người đó cũng thật sự khiến người ta phải hâm mộ.


– … Mấy ngày nay, nàng ấy đã giết không ít người. Nếu mấy vị khách quan thực sự muốn tiếp cận náo nhiệt này thì nhất định phải cẩn thận. Nghe nói nữ tử này là nhân vật võ lâm cấp tông sư. Nếu bị lạc đội, sợ rằng ngay cả cao thủ như Trần Kim Hà Trần Minh chủ, Lục Văn Hổ Lục đại hiệp cũng không chiếm được gì tốt cả. Thực ra ngày hôm trước nghe nói bọn họ đúng lúc tìm được nàng kia, còn nói đánh cho người ta bị thương, nhưng rốt cục có phải thật hay không thì những người như chúng ta không thể biết được …

– Trần minh chủ?

Chúc Hổ nhíu mày hỏi.

Tiểu nhị đó có chút xấu hổ:

– Nghe nói là … Mấy vị đại hiệp muốn làm cái gì mà minh minh, có người … Liền gọi Trần đại hiệp là Minh chủ. Tiểu nhân … Cũng chỉ nói theo mà thôi.

– Hứ!

Chúc Bưu ở một bên lắc lắc đầu, thần sắc khinh thường. Ninh Nghị ngồi ở một góc trong phòng, tay vẫn lần tràng hạt, khẽ mỉm cười không nói gì, để mặc cho Chúc Hổ tiếp tục.

Dù sao tiểu nhị này cũng không phải là cao thủ võ lâm gì, khi mọi người hỏi y hiện giờ có nhân vật nào lợi hại thì y liền lưu loát nói ra một đống lớn. Ngoại trừ đám người Thôn Vân Hòa Thượng, còn có mấy đệ tử của Khoái kiếm Lâm Kỳ, thủ lĩnh của Mã Bang gì gì đó, đại khái đều là những cao thủ trong mắt y. Những tin tức vụn vặt này cũng có một chút giá trị nhất định, nhưng lúc này thời gian quý giá, chờ y nói xong liền cho y đi ra. Chúc Hổ chuẩn bị đi tìm mật thám ở đây. Tiểu nhị kia đi ra rồi lại quay đầu lại bổ sung một chút:

– Tối nay mưa nhỏ rồi, có lẽ các hiệp khách, hảo hấn ở thị trấn sẽ đi lùng bắt trong đêm nay. Nghe bọn họ nói, cho dù đánh không lại nàng kia thì cũng sẽ khiến nàng ta mệt chết … Kỳ thật tiểu nhân cảm thấy, làm sao nàng ấy còn ở đây nữa, nói không chừng đã nhân lúc mưa to mà đi rồi. Ồ, tiểu nhân thấy chư vị cũng là anh hùng cao thủ, không ngại đi tới Kim Thúy lầu xem một chút đi. Nghe nói đám người Trần minh chủ, Lục đại hiệp đang ở Kim Thúy lầu gặp mặt các anh hùng hảo hán. Nếu muốn thảo luận sự tình truy bắt thì cũng là ở đó thôi.


Tiểu nhị nói xong thì rời đi. Chúc Hổ dẫn theo mấy người cũng rời khỏi khách sạn. Ninh Nghị ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài một hồi, lại đóng cửa sổ và thảo luận chuyện tiếp theo với Chúc Bưu và Tề Tân Hàn.

Bọn họ đi tới đây nhanh như vậy chủ yếu là vì muốn xác nhận tình trạng của Lục Hồng Đề. Trên thực tế, chỉ cần nhìn thấy Lục Hồng Đề, việc đầu tiên mà Ninh Nghị suy xét chính là mang theo nàng cùng rời đi. Sau đó thì bất kể là An Bình hay Trúc Khê, cứ phái đại quân đến quét sạch là được. Hiện giờ Võ Thụy Doanh đang nợ hắn một ân tình lớn như vậy, việc như vậy căn bản không thành vấn đề. Bởi vậy kỳ thật hai ngày tiếp theo mới chính là mấu chốt.

Đối với Ninh Nghị mà nói, một đám lục lâm tụ hội gì đó cũng chỉ là việc nhỏ sau khi sự kiện Lương Sơn kết thúc mà thôi.

– … Hai phương diện, Trúc Khê, An Bình bên này quan phủ hẳn là không có sức ảnh hưởng gì, nhưng dù sao vẫn coi như là có nha môn. Đợi sau khi người đến hỏi rõ ràng thì chúng ta hẳn là có thể thông báo cho huyện nha bên kia một chút.

Ninh Nghị ngồi đó, tay búng búng vào bắp chân:

– Không cần nói cho bọn họ biết là chúng ta đã đến, nhưng có thể nói cho bọn họ rằng Lương Sơn đã xong đời, ta sẽ lập tức đến An Bình. Thông báo với quan phủ để sau này khiến quan phủ đi phối hợp …

– … Quan phủ ra mặt, tìm Diêu Vũ Liễu của Thiết Bài Lầu và Hỏa Quyền Bang, hoặc là một ít thủ lĩnh ở xung quanh. Bọn họ kiếm cơm ăn ở đây, thứ họ cần chính là trật tự, cho nên mới ra mặt, không cho giết người lung tung. Ta mặc kệ mấy thứ đó.

Bọn họ có thể làm bằng hữu của ta, cũng có thể làm kẻ thù của ta. Nếu nguyện ý hỗ trợ thì có thể tiếp tục ăn cơm. Nếu muốn tiếp tục xằng bậy, nhắm vào người không nên nhắm vào thì hai ngày sau ta sẽ dọn sạch Trúc Khê và An Bình. Bọn họ có thể trốn được vào trong núi, sau này cả đời làm thổ phỉ, ta chỉ cần ở lại đây, một tháng đánh cho một lần! Chỉ cần bám trụ hai ngày, bọn họ sẽ không là gì cả …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.