Đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) – Chương 487: Đòn cuối cùng
– À … Trước kia, lúc giao thủ với nàng, hình như nàng không có vẻ lợi hại như vậy …
Khi hắn thì thào tự nói những lời này trước mặt đám người Chúc Bưu, mọi người đều tỏ vẻ khinh bỉ hắn không ngừng. Hắn cũng chỉ đành cười cười. Trên thực tế, ở trước mặt Lục Hồng Đề, võ nghệ của mình có cao chút, thấp chút có lẽ cũng không phải là cái gì đối với nàng. Cũng khó trách nàng vẫn luôn nói mình chính là hạng hai, hạng ba. Vị cao thủ cấp tông sư này giúp đỡ mình, lại cùng mình nghiên cứu, thi triển nhưng chiêu thức chơi xấu kẻ khác, quả thật nàng đúng là rất nhân nhượng mình.
Đương nhiên, nếu mình thực sự là một kẻ võ si, dồn hết tất cả tinh lực trên phương diện võ nghệ, có lẽ Lục cô nương cũng sẽ dốc hết sức đốc thúc, bồi dưỡng mình thành cao thủ hạng nhất. Tuy nhiên trong mắt nàng, rốt cục tế thế cứu dân vẫn là thứ nhất, cho dù luyện được võ nghệ đến mức bách nhân địch cũng không thể bằng vạn nhân địch được.
Lại nghĩ tiếp, mới chỉ trẻ tuổi như vậy mà đã có thể luyện được võ nghệ tới trình độ như vậy, sợ rằng mức độ gian khổ của nàng ở núi Lã Lương còn hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Nghị lại cảm thấy ấm áp rất nhiều, đồng thời cũng không kìm nổi thở dài một hơi.
Đám người Chúc Bưu tỏ vẻ khinh bỉ hắn đương nhiên chỉ xem như là trêu ghẹo sau khi đã thân quen. Những kẻ có kiến thức thực sự rộng rãi một chút, phần lớn đều biết được rằng mới trước đây thôi, hắn vẫn còn chưa luyện được cơ sở. Hơn hai ngàn người đồi Độc Long vẫn còn đang chạy loạn khắp nơi để đuổi theo đám người Tống Giang, không thể bận tâm tới ân oán trong chốn lục lâm được. Bởi vậy Ninh Nghị cũng chỉ có thể tìm Loan Đình Ngọc hỏi xem bên kia có thể có nguy hiểm hay không.
Sau đó lại nói chuyện đến Thiết Tí Bàng Chu Đồng. Loan Đình Ngọc võ nghệ cao cường, lại là sư đệ của Chu Đồng, nhưng khi nói đến vị thiên hạ đệ nhất nhân này, y cũng chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không biết nhiều lắm.
– Lúc trước, khi còn học nghệ thì ta còn trẻ, kém xa so với huynh ấy. Nhưng nếu nói tới sư huynh sư đệ thì chỉ có chút liên hệ mà thôi, trên thực tế cũng không có gì sâu sắc. Người luyện võ như chúng ta, khi đi lại trong thiên hạ, nếu gặp được cao thủ, ai không muốn học một vài chiêu chứ. Trước ba mươi tuổi, ta đã bái bảy sư phụ, sau khi võ nghệ thành, có thể tự đánh ra một mảnh trời đất mới không bái sư nữa. Đương nhiên cũng có theo một sư phụ học nghệ từ đầu đến cuối, nhưng tiếp tục sau đó còn phải đi ra ngoài, đi khắp nơi du lịch, luận bàn. Theo ta biết, Chu sư huynh chân chính thành nghệ là ở Thiếu Lâm, được toàn bộ chân truyền của đại sư Phương Đàm. Sau khi ta đến Sơn Đông bên này thì không còn liên lạc với huynh ấy nữa. Tuy nhiên khi huynh ấy làm giáo đầu ở Ngự Quyền Quán thì khá thân thiết với Tôn Lập, Tôn sư đệ cũng đang làm quan.
Loan Đình Ngọc võ nghệ cao cường, nhưng tính tình kích động và khiêm tốn.
Khi nói đến võ nghệ cao thấp thì chỉ cười cười:
– Cảnh giới đến mức này, chỉ kém một bậc thôi nhưng nếu đánh nhau thì chênh lệch liền kém rất nhiều! Nếu vị Lục cô nương kia thực sự có công phu được như Chu sư huynh, lại không ham chiến thì muốn đến là đến, muốn đi là đi, ai có thể lưu được nàng chứ!?
Y nói vậy rồi lại bổ sung tiếp:
– Chỉ có nhân lực là có hạn. Công phu cho dù có hùng mạnh tới mức nào thì con người cũng sẽ mệt, hoặc là vận khí không tốt thì việc này khó mà nói. Chỉ có thể nói … Hẳn là không có việc gì đâu.
Lục Hồng Đề có thể sống sót ở núi Lã Lương nên đương nhiên không phải chỉ trông chờ vào vận khí. Đặc biệt khi gặp người Liêu hỗn chiến Đả Thảo Cốc, có thể sống sót thì tính cảnh giác khẳng định là hơn xa người bình thường. Ninh Nghị thoáng yên tâm. Chỉ cần giải quyết xong đám người Tống Giang thì có thể lập tức đi tới gặp nàng.
Lúc này mới nhớ ra Lỗ Trí Thâm đã chết, lại nhớ tới Lâm Xung, hắn vội hỏi Loan Đình Ngọc xem trong thiên hạ này còn có người nào cũng lợi hại như Chu Đồng hay không, hoặc là Chu Đồng có thể ra tay báo thù cho đệ tử hay không. Loan Đình Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Võ nghệ thì cứ phải đánh thật mới biết được. Tông sư cũng không phải cứ nói là thành. Ta cũng không thể biết được là ai lợi hại hơn ai … Tuy nhiên nếu muốn nói báo thù cho đệ tử thì … Chu Đồng dạy võ ở Ngự Quyền Quán, hàng năm ít ra cũng có tám mươi đến một trăm đệ tử bái sư đối với huynh ấy, coi như là một ít đệ tử chính thức. Nghe nói trong kinh thành cũng có một vài Tiểu Vương gia, Hầu gia bái làm môn hạ của huynh ấy. Đệ tử dạy xong, nếu không thể tòng quân thì hơn nửa là vào lục lâm. Phương bắc, Tề Lỗ, Hà Sóc, Giang Nam, ở đâu mà không có đệ tử của huynh ấy. Đám người Sử Văn Cung, Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung, v. v … Phần lớn là do huynh ấy dạy nên, nhiều lắm là có chút trí nhớ thôi …
Loan Đình Ngọc thở dài nói tiếp:
– Huống chi huynh ấy học võ cả đời, chính là muốn ra trận giết địch, chỉ có điều người luyện võ vẫn bị khinh thường. Huynh ấy đánh được danh tiếng hàng đầu kinh thành như vậy, thiên hạ đệ nhất nhưng triều đình lại chưa bao giờ trọng dụng huynh ấy. Nghe nói khi rời đi, huynh ấy cũng đã nản lòng thoái chí, sao có thể vì một ít đệ tử vào rừng làm cướp mà chạy tới tìm quan phủ gây phiền toái. Nếu thực sự gặp phải, không tự mình ra tay thanh lý môn họ cũng đã tính là mở một mặt lưới …
Hai người thảo luận một hồi về việc này, sau đó lại thảo luận chuyện liên quan tới ý đồ của đám người Tống Giang rồi mới tách ra. Chúc Bưu đi tới tò mò hỏi Ninh Nghị xem sư phụ của hắn bao nhiêu tuổi, có xinh đẹp hay không, v. v … Ninh Nghị mắng hắn mấy câu, nói:
– Cô bé của ngươi còn đang ở phía sau, tâm tình nàng không vui đâu, mau tới tán tỉnh cô bé của ngươi đi.
Chúc Bưu cũng đã quen với những từ ngữ cổ quái mà hắn nói, chỉ có điều không rõ ý của hắn cho lắm:
– Cái gì mà tán tỉnh hả?
– Chính là theo đuổi ấy, khiến nàng vui vẻ, không rời khỏi ngươi đó … Ninh Nghị giải thích một hồi.
– Ta đây không cần tán tỉnh. Chúng ta đều đã đính hôn rồi. Ta biết tâm tình nàng không vui nên đã sớm nói với nàng, nhất định lấy cái đầu trên cổ Tống Giang, để … Để mọi người hả giận!
– Nữ nhân không phải là dạng như thế, phải tán tỉnh, dỗ dành.
Chúc Bưu này hơi ngố, Ninh Nghị không biết làm sao với y, đành phải giải thích một hồi về tầm quan trọng của việc dỗ dành, tán tỉnh nữ nhân. Sau khi nghe xong, Chúc Bưu suy nghĩ trong chốc lát rồi từ trong xe ngựa đi ra ngoài. Trẻ nhỏ dễ dạy.
Ninh Nghị vẫn khá tán thưởng thái độ của y.
Sau đó khi hạ trại vào lúc trời chạng vạng, Ninh Nghị ra ngoài đi dạo, thấy Chúc Bưu ở bên kia đang nói chuyện phiếm với đám người Tô Văn Dục, Tề Tân Hàn:
– Ninh đại ca thông minh thì đúng là rất thông minh, có điều rất lề mề. Đàn ông đại trượng phu, sao có thể tán tỉnh, dỗ dành nữ nhân chứ … ?
– Ừ, nhị tỷ phu của ta đúng là như thế …
Tô Văn Dục gật đầu hùa theo, khoát tay áo nói:
– Cả ngày mồm huynh ấy chỉ nói tán gái gì gì đó, kỳ thật ta nói với các ngươi này, ta cảm thấy huynh ấy căn bản là không biết tán gái …
Mấy người đứng đó cười phớ lớ …
Qua ngày hôm sau, rạng sáng mười một tháng bảy, khi trời vừa tờ mờ sáng, từng tốp từng tốp bóng người xuất hiện, đang tiến về phía trước trong bóng tối trên núi.
Yến Thanh đi nhanh giữa quân trận, ánh mắt đảo qua bóng đêm xung quanh, thấy bóng dáng những bụi cỏ, tảng đá, cây cối. Trong lòng y hơi có chút lo âu.
Gió đang từ trên đỉnh núi thổi xuống dưới chân núi, cảnh vật mở rộng ra trước mắt. Trong tầm mắt dưới khe núi, một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, loáng thoáng có ánh đen thưa thớt, tạo thành nên hình dáng của một thị trấn nhỏ.
– Yến huynh đệ.
Bên cạnh có người đi lên, là Hoa Vinh.
– Rốt cục cũng tới rồi. Đi loanh quanh lâu như vậy, bọn họ nhất định không thể tưởng tượng được …
Gió thổi qua núi rừng, khi chân trời hơi hơi lộ ra mặt trời, sương trắng hơi lạnh quanh quẩn trong không khí, bên ngoài thị trấn nhỏ có người đi ra ngoài gánh nước.
Trên đường, một đội thương lữ hơn mười người đang đi tới, khi đi qua cửa thành thì bị dừng lại vặn hỏi.
Sau một lát, trên thành lâu của thị trấn nhỏ đột nhiên có người cảnh báo. Ở cửa thành, thương lữ đột nhiên rút đao. Máu tươi bắn tung tóe trong sương mù buổi sớm.
Từ hai sườn núi, biển người như cuồng long đang lao xuống.
Mười một tháng bảy, sau khi dẫn dắt quan binh mấy ngày liền, đám người Lương Sơn tung đòn gió, đảo về hướng đông, đánh chiếm huyện Phong Bình vốn chỉ có khoảng sáu ngàn người, lấy khẩu hiệu báo thù cho huynh đệ Chu Phú, Chu Quý, giết mấy trăm người nhà phú hộ họ Hà là chính, sau đó phóng hỏa rồi ra khỏi thành trốn về phía bắc. Dưới thế cục chiến lược toàn bộ Vận Châu đang không ngừng buộc chặt lại, dùng hành động trên mặt chiến thuật, thành công đánh một đòn phủ đầu đối với đám người Võ Thụy Doanh và Ninh Nghị.
Người Lương Sơn chưa chắc dám giết sạch một thị trấn, nhưng đối với quan phủ thì đây chính là thái độ uy hiếp tuyệt đối không thể bỏ qua. Chiều ngày mười hai tháng bảy, đám người Lương Sơn xuất hiện ở bên ngoài huyện Nhiêu Bình. Đại khái cảm thấy đánh hạ thị trấn sẽ phải trả giá quá lớn nên đám người Lương Sơn chỉ tung đòn gió rồi bỏ đi. Hai sự kiện này đã thành công đóng đinh quân đội của Võ Thụy Doanh tại mấy điểm lân cận.
Mà thừa dịp Võ Thụy Doanh đang chần chừ trong chốc lát, hơn ba ngàn người quyết đoán quay trở lại, trèo đèo lội suối, đến đêm tối ngày mười ba tháng bảy này, lao thẳng tới mục tiêu cuối cùng của bọn họ.
Quyết chiến đã đến.