Đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) – Chương 4: Lão tổ, tiểu tỳ và cậu ấm
Thời gian tẻ nhạt trôi qua, mà nói theo kiểu lịch sự thì là nhàn hạ trôi qua. Thời gian này trời mưa liên tục, mấy trò đánh cờ cùng tiểu cô nương, luyện bút lông, đọc cổ văn… mặc dù không thể so được với tiểu thuyết hay các trò giải trí thời hiện đại, nhưng xưa nay gã vốn là người nhẫn nại, nên vẫn chịu được sự nhàm chán ấy. Đã đi tới cổ đại, mở một quyển sách không có dấu ngắt câu, đọc nửa ngày làm cho rõ ý tứ của mỗi câu mỗi chữ, đối với gã thì cũng không coi là đau khổ.
Đương nhiên, mấy tháng vừa qua cũng nảy sinh một số chuyện lộn xộn.
Chú rể mới, hơn nữa lại là đi ở rể, luôn luôn là người không có địa vị gì trong thời đại này. Tình hình của Tô gia kỳ thực phức tạp hơn so với dự đoán. Người chân chính nắm quyền trong Tô gia là Tô Đàn Nhi vẫn còn có gia gia, được mọi người gọi là lão thái công. Lão thái công có ba người con thân sinh, chia làm đại phòng, nhị phòng và tam phòng. Về đối ngoại thì nắm quyền là đại phòng, chính là Tô Bá Dung phụ thân của Tô Đàn Nhi.
Tô Bá Dung chỉ có một cô con gái là Tô Đàn Nhi, trước giờ nàng thể hiện năng lực kinh thương xuất sắc, hơn hẳn đám nam đinh của hai phòng kia, điều này khiến cho quan hệ trở nên phức tạp. Nam nhân ở hai phòng còn lại luôn hi vọng sẽ có một ngày Tô Đàn Nhi bị gả ra ngoài như một gáo nước hắt đi, lúc đó bọn họ sẽ có cơ hội thừa kế Tô gia. Nhưng hôm nay lại nhảy ra một tên đến ở rể đập tan cái hi vọng đó của bọn hắn, vậy nên nếu ngày thường gặp nhau, dẫu châm chọc khiêu khích còn có thể kiềm chế nhưng lườm nguýt là không thể thiếu.
Ngoại trừ ba phòng dòng chính này, Tô lão thái công cũng có các huynh đệ tỷ muội, Tô thị nhất tộc bây giờ như một cái cây lớn tỏa ra cành nhánh xum xuê. Chỉ tính riêng những anh em họ của Tô Đàn Nhi đã không dưới ba bốn mươi người. Bất kể là thân sơ tốt xấu, đối với kẻ đi ở rể như gã, hơn phân nửa là không thân thiện, đương nhiên nếu thân thiện mới khiến gã lo lắng. Mỗi buổi tối, toàn bộ gia tộc một họ này tụ lại ăn chung bữa cơm với nhau, lúc này tình hình mới trở nên gượng gạo. Gã chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên đếm cừu, ngoại trừ nhạc phụ nhạc mẫu, hai di nương cùng Tô Đàn Nhi, nói chung là không ai nguyện nói chuyện với gã, không khí rất nhàm chán. Mà chuyện mấy người này nói cũng chẳng có gì hay ho, khiến gã cảm thấy buồn tẻ, chỉ là ăn một bữa cơm…về phòng ăn cho khỏe.
Đương nhiên gã không sợ cảm giác nhàm chán vì bị cô lập, gã đã đủ từng trải để ngày ngày thoải mái đối mặt với hết thảy mọi tình huống. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đương nhiên chẳng ai thích hay tìm kiếm cái loại cảm giác này, bây giờ gã đang say sưa xem cờ vây, nhưng nếu được lựa chọn, dĩ nhiên gã sẽ chọn xoa mạt chược cùng mọi người sẽ vui hơn.
Ít nhất cho tới giờ, chuyện tranh giành lợi ích, mưu đồ đấu đá vẫn chưa lây lan tới gã. Đương nhiên nếu tiếp tục ở lại chốn này thì sớm muộn gì cũng sẽ có sóng gió, nhưng chắc chuyện cũng không lớn. Tô thái công, Tô Bá Dung đều còn khỏe, một gia tộc nhỏ thì dẫu có loạn đến mấy cũng chỉ tới một mức độ nào đó mà thôi. Gã bây giờ sống nhờ Tô gia, nên vấn đề khẩn cấp trước mắt đương nhiên là chuyện kiếm việc làm.
Sau khi gã tỉnh lại, bởi vì đầu bị thương, gã lại cố tình tỏ vẻ mất trí nhớ nên phải gác lại rất nhiều chuyện. Sau này khi đã dần khôi phục, tuy Tô gia cũng không trông chờ gì vào gã, nhưng nếu thật không làm gì thì cũng hơi kỳ, gần đây đã có người nhắc đến vấn đề này. Về chuyện này gã cũng không rõ ràng cho lắm, nếu làm kinh doanh thì chắc sẽ là làm chưởng quỹ hay kế toán của một chi nhánh nào đó.. đương nhiên là chuyện làm giám sát càng dễ xảy ra hơn, những việc này kỳ thật là không cần thiết và gã cũng không muốn tiếp tục tiếp xúc với chúng, nhìn thái độ của nhạc phụ thì xem ra có ý định để gã làm tiên sinh ở một trường tư của Tô gia, bản thân gã cũng có thể dạy học hay nghiên cứu, dù sao thì hình tượng trước đây của gã trong lòng mọi người là một thư sinh mọt sách nghèo mạt rệp.
Chuyện này sau khi đề xuất lên đã bị Tô lão thái công tạm thời bác bỏ, nói là đợi qua một thời gian để tự gã xem mình muốn làm cái gì. Nhưng theo cách nhìn của Ninh Nghị, đại khái là có vẻ như sau một thời gian nữa sẽ đi dạy học. Tô lão thái công cũng đã nói chuyện với gã mấy lần, nói chung là nhắc lại giao tình của đời trước và kể chuyện trong nhà, lão nhân gia có thể phát triển cả một đại gia tộc, tất cũng là kẻ tinh minh hơn người, với lại nhận thấy khí chất gần đây của gã không giống như kẻ mọt sách lúc trước nên mới kéo dài thời gian ra hơn một chút.
Đương nhiên bây giờ gã cũng không cần tận lực giấu mình, gã không muốn mình mang hình ảnh của một chàng thư sinh ngốc nghếch, thời gian còn dài, che dấu không phải là biện pháp tốt, gã vẫn đang dùng tư tưởng của người đi du lịch để quan sát tất cả mọi thứ. Tất nhiên có thể dựa vào khí phách toát ra qua hành vi mà đoán được một phần tính cách, nhưng nếu chỉ dựa vào đó để phán định một người là hợp với kinh doanh hay với dạy học, là người tốt hay người xấu thì cũng giống như dùng cờ vây để đánh giá nhân phẩm người chơi, điều đó căn bản là không thể. Chỉ cần không làm ra những chuyện vớ vẩn, cho lão thái công thêm thời gian quan sát đến phát chán, nói chung rồi cũng sẽ bố trí cho gã đi dạy học thôi.
Tuy đời trước không phải là học sinh giỏi toàn diện, nhưng tới nơi đây gã vẫn đọc hiểu được cổ văn, thân phận trước của gã cũng chẳng phải là nhà đại nho nên cũng may không có ai đặt kỳ vọng cao vào gã. Nếu là dạy học, nói theo kiểu bảo thủ là bắt học sinh lắc lư tụng văn thơ thì cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, lúc nổi hứng lên đem tri thức hiện đại ra dọa người cũng không có vấn đề gì, cứ vậy coi như là danh chính ngôn thuận ở lại Tô gia. Nếu phải rời đi, với tình hình không quen biết một ai như bây giờ thì tốt nhất là đừng nghĩ tới. Với tình thế hiện tại, nếu muốn cuộc sống tốt hơn thì phải có đôi chút quan hệ, cổ đại là như thế. Dẫu cho đã từng lập nên một tập đoàn thương mại, nhưng gã không tự cho rằng mình đến cổ đại cầm mấy lượng bạc là có thể “tung hoành thiên hạ”. Dù thế nào đi chăng nữa thì Tô gia chính là bến cảng tránh mưa gió tốt nhất bây giờ.
Mấy ngày liên tục mưa cũng chính là mấy ngày ở nhà, đôi khi thấy chủ tớ ba người bên tiểu lâu đối diện mặc áo tơi vội vàng ra ngoài, cũng có lúc thấy được bóng dáng các nàng trở về trong mưa. Khắp cả hành lang lầu các, đình đài lâm viên, đâu đâu cũng thấy mưa phùn rả rích gội rửa sạch sẽ đá xanh đá trắng. Các nàng vừa từ bên ngoài trở về, y phục hoặc xanh nhạt hoặc trắng nõn hoặc đỏ tươi, thật đúng là có khí chất cung nữ thời cổ, khác hẳn với nữ nhân hiện đại, dẫu có ăn măc, trang điểm hay ra vẻ thế nào thì nữ nhân hiện đại vẫn toát ra vẻ giả tạo cùng mùi tiền, chỉ có nhìn thấy những lúc này mới có thể cảm thấy khung cảnh như là trải rộng ra từ bức tranh thủy mặc. Từ bên ngoài về, các nàng tránh màn nước dưới mái hiên, đứng bên cầu thang phủi nhẹ nước vấy vào y phục rồi mới lên lầu.. Đến khi sắc trời tối lại, lại thấy từng ngọn đèn tỏa ánh sáng thành một vệt dài từ lầu xuống sân. Quầng sáng hoặc đỏ sẫm, hoặc vàng đục, có cố định có chuyển động, toát ra khí tức của một đại trạch viện cổ kính trong đêm tối.
Đương nhiên, đây vốn là một đại trạch viện thời cổ đại.
Luật chơi cờ năm quân rất đơn giản, muốn tinh thông cũng không khó. tiểu Thiền rất nhanh đã học xong và trở thành một cao thủ, mấy ngày sau Ninh Nghị chơi lại với nàng cục diện đã thành thua nhiều thắng ít. Trò giải trí này “truyền nhiễm” với tốc độ cực nhanh tới tiểu lâu đối diện. Chạng vạng ba ngày sau, Ninh Nghị thắp đèn đọc sách, tiểu Thiền ghé qua vài lần xác định gã không có gì phân phó mới rời đi. Ninh Nghị vừa mới cầm quyển sách lên thì thấy hành lang có người đi lại, tiện mắt nhìn xuống, thấy dưới hành lang tiểu viện có thiếu nữ đang nâng bàn cờ đi về phía tiểu lâu đối diện, sau đó cùng Hạnh Nhi, Quyên Nhi đi vào một gian phòng. Khi ánh đèn sáng lên liền nhìn thấy cảnh chơi cờ bên trong. Thỉnh thoảng có người hoa tay múa chân nhảy nhót không ngừng, nha đầu tiểu Thiền đại khái là đang líu lo dạy lại cách chơi cho hai tỷ muội, thật không khỏi có cảm giác buồn cười.
Mưa lớn kéo dài nhiều ngày rồi mới tạnh. Tuy lúc trước có nói với Tiểu Thiền rằng sẽ khó mà trở lại xem cờ vây ven sông Tần Hoài được nữa, nhưng đó chỉ là một câu nói đùa. Quả nhiên lần quay lại này lão giả họ Tần kia lập tức nhận ra chào hỏi gã.
Không lâu sau, ván cờ lão nhân này chơi cùng bằng hữu cũng kết thúc, lão cười đi tới chỗ Ninh Nghị. Trước tiên là màn giới thiệu bằng hữu của lão, sau đó tự nhiên là cảnh Ninh Nghị cùng người kia chào hỏi lẫn nhau, cuối cùng khi đã kết thúc màn lễ nghi cơ bản, lão bèn mời gã trình bày cách đánh giá về ván cờ. Tuy không đến mức quan trọng, nhưng sau mỗi một ván, nếu có nước hay cùng bạn cờ nghiên cứu một phen cũng là điều cần thiết. Nó cũng giống như mấy lời nói sau mỗi ván:
– nếu ta mà không đi nước đấy chắc sẽ không thua…
Lão nhân để gã tham dự có thể coi là đã chấp nhận trình độ cờ vây của gã, cuối cùng là đưa ra lời mời.
– Không biết Ninh công tử có hứng thú chơi lại một ván không?
Ninh Nghị cười, gật đầu đáp ứng. Vừa thu cờ lão nhân vừa cười vừa nói chuyện.
– Mấy ngày ở nhà vì trời mưa, ta cùng mấy vị hảo hữu phân tích lại ván cờ kia, Ninh công tử quả là diệu thủ, tính toán sâu xa. Vì thế lão hủ đã ngứa ngáy trong lòng nhiều ngày, hôm nay mưa vừa tạnh liền xuất môn, quả nhiên công tử tới ha ha…
Tuy ngày đó ít nhiều chê bai cách chơi cờ của Ninh Nghị là thiếu “quân tử”, nhưng dù sao thì lão cũng không hề để bụng. Đối với kỳ thủ mà nói, đột nhiên gặp được thủ pháp mới mẻ độc đáo như vậy thì càng lâu lại càng nhớ kỹ, càng thôi diễn, càng có chút “canh cánh trong lòng”. Cứ vừa nói chuyện phiếm vừa chơi cờ như vậy, lão nhân lại thua tiếp ván nữa. Sau khi cùng lão nhân thôi diễn lại một phen, Ninh Nghị lại chơi thêm ván nữa cho tới khi thấy sắc trời không còn sớm thì mới trở về nhà.
Ngày hôm sau lại tiếp tục tới, cứ như vậy không lâu, vấn đề “công việc” trong tương lai của gã rốt cục cũng đã được xác định.
Đường phố bên này phong cảnh cũng tốt, cây cối rậm rạp che khuất mặt trời. Nơi đây không có cửa hàng lớn, ngoại trừ quán trà cố định, buổi sớm cũng có mấy hàng quà sáng hoặc quầy thực phẩm tới đây bán hàng, xung quanh phòng ốc thưa thớt, dọc sông có một vài nhà xây theo kiểu một phần vươn ra mặt nước thành lầu thủy tạ, thi thoảng lại thấy có người xuống bờ sông giặt quần áo.
Gia cảnh của lão giả họ Tần hẳn là không tệ, lại thêm học vấn uyên bác, kiến thức rộng rãi. Cứ bảo người cổ đại thường cổ hủ, nhưng lão nhân này không phải như thế, tuyệt không thấy mở miệng ra là chi hồ giả dã (1) hay hơi một tí là thánh nhân đã dạy thế này thế khác, khi nói chuyện khi gặp việc rất biết biến hóa, nhưng nếu tinh tế suy ngẫm cũng vẫn thấy không rời xa đạo Khổng Mạnh, đây mới là người theo đạo Khổng Mạnh chân chính.
Nếu bỏ đi cái lớp áo khoác biến tướng vì giới thống trị, phần cốt lõi của học thuyết Khổng Mạnh vẫn là đạo lý nhân sinh mà cổ nhân đúc kết, còn về phương diện triết học thì nó phù hợp với mọi đối tượng. Ninh Nghị xem như có thể nói chuyện được với lão nhân này, nên đôi lúc chuyện phiếm cũng không phải quá kiêng kỵ. Có vẻ như trước đây vị lão nhân này đã từng làm quan, bây giờ cáo lão, ngày ngày nhàn rỗi đi bày cờ. Lão ở ngay gần đây, có một thê tử hơn năm mươi và một tiểu thiếp rất xinh đẹp ước chừng hơn ba mươi thỉnh thoảng mang bữa trưa cho lão. Ninh Nghị cũng đã gặp mặt đủ cả hai người.
Lão nhân cũng có vài bạn cờ xác định, đại để đều là những lão giả có học vấn, có gia cảnh giàu có, cũng có vẻ thanh liêm. Ban đầu Ninh Nghị chỉ ngồi ngoài xem, sau dần dần cũng tham dự bàn luận vài câu. Tất cũng có những người có thân phận phê bình quan điểm của một tiểu bối như gã, thí dụ như có một lão giả họ Đổng đối với mọi tiểu xảo, thủ đoạn của gã đều phê bình chê bai, thái độ góp ý kiêu căng nên Ninh Nghị cũng mặc kệ. Cãi cọ cùng những lão nhân loại này, chung quy mà nói là một điều cực kỳ vô nghĩa.
Hàng ngày ngồi bên quán trà đương nhiên phải ăn uống chút gì đó, lâu dần cũng quen với cả nhà chủ quán. Tiểu Thiền nhàn rỗi nên thỉnh thoảng cũng bô lô ba la với con gái chủ quán ngồi kế bên, một thời gian sau con gái chủ quán thẹn thùng hỏi thăm gia cảnh Ninh Nghị, sau khi biết Ninh Nghị là kẻ đi ở rể trong nhà họ Tô nàng lập tức lộ ra thần sắc thất vọng. Bởi xem ra, Ninh Nghị hẳn phải là một công tử gia cảnh rất tốt, ngày ngày dẫn nha hoàn dạo chơi khắp nơi, hơn nữa gã lại có thể tán ngẫu mọi chuyện với Tần lão, đôi lúc lại nói những thứ người ngoài nghe không hiểu, điều này chứng minh gã là một người có học vấn, nếu có thể gả được cho gã thì… đáng tiếc gã lại là một kẻ đi ở rể!
Sau khi đánh cờ đương nhiên sẽ nói vài chuyện phiếm, ban đầu là lúc tạo bầu không khí hữu hảo thân tình, sau hai tuần thì coi như là quen biết. Lão nhân đôi khi thấy Ninh Nghị nói những lời “ly kinh phản đạo”(2), nhưng có lẽ bởi những lời gã thuận miệng nói ra lại khiến người khác tỉnh ngộ nên tạm coi chúng chỉ là khác biệt về phong tục, còn Ninh Nghị lại không câu nệ tiểu tiết, nên hai người vừa chơi cờ vừa nghị luận một phen, sau một tháng thì tập trung vào vấn đề thân phận của gã.
Đối với thân phận của mình, Ninh Nghị chưa bao giờ che giấu, trước đó cũng đã nói qua, khi đó lão nhân chỉ “à” lên rồi gật đầu coi như là nhận thức bạn cờ, nhưng lúc này mọi người đã nói chuyện được với nhau, miễn cưỡng có thể coi là bạn hữu vong niên, ý tứ của việc nhắc lại chuyện này tự nhiên là không còn như trước.
– Ngươi cũng có thể tính là “bất học hữu thuật”(3), chuyện nhà ngươi đi ở rể .. thật sự là đáng tiếc..
Ninh Nghị không đọc nhiều kinh sử các đời, chỉ gượng đỡ bằng các kiến thức học đường là không đủ nên không được tính là xuất thân chính quy. Về phương diện này Tần lão lại có thể coi là đại nho, hai bên tiếp xúc lâu như vậy tất nhìn thấu điểm này, vậy nên lời đánh giá “bất học hữu thuật” thực tế là lời khen rất lớn, nhưng Ninh Nghị cũng chỉ cười cười.
– Ở rể có gì không tốt chứ? Lão huynh xem, mỗi ngày đệ đều đi uống trà, đánh cờ, tiền thì có tiểu Thiền trả, đãi ngộ ăn ở cũng không tệ, vài ngày nữa đi làm lão sư dạy một đám học sinh, rất nhẹ nhàng, cuộc sống của đệ hết ăn lại nằm, thật không tệ.
Nói thì nói thế, nhưng ở thời đại này thân phận kẻ đi ở rể còn thấp hơn thân phận chính thê nhà người ta. Thê tử nhập môn xong, sau khi qua đời có thể đưa linh vị vào từ đường cúng bái, còn người ở rể tư cách tiến vào từ đường cũng không luôn, chả khác gì tiểu thiếp, thực sự là bị người đời đánh giá thấp đi mấy lần, về cơ bản là đã cắt đứt con đường danh lợi, chỉ có thể phụ giúp mà dốc sức cho Tô gia. Kiếp trước Ninh Nghị đã tận hưởng mọi thứ xa xỉ, nhưng người trẻ tuổi thông thường sao có thể có được tâm tình như vậy, Tần lão đại để thấy được tài học của gã mà không khỏi bóp cổ tay tiếc hộ.
– .. Huống hồ họ Tô lại là một thương nhân, thương nhân thì trục lợi, nên tuy cũng được cái tiếng tốt nhưng dẫu cho cậu có tài có đức đi chăng nữa thì chuyện công danh lợi lộc sợ là vẫn không đến phần.
Lời này của lão nhân là vì gã mà phân tích sâu hơn nữa. Chưa nói tới thái độ của ngoại giới với một kẻ đi ở rể, dẫu Ninh Nghị thực sự có tài thì nhà họ Tô cũng không hy vọng gã đi thi đoạt lấy công danh. Lúc trước chọn gã tới ở rể là bởi thấy gã là một con mọt sách, Tô lão thái công lại là người trọng nghĩa, nhớ tới ước định với trưởng bối Ninh Nghị, mà gã dẫu không có được bao nhiêu kiến thức nhưng vẫn được coi là có chút văn khí, nếu chọn gã ở rể Tô Đàn Nhi vẫn có thể chấn trụ được. Ngay cả Ninh Nghị cũng nhận ra, con mọt sách kia kỳ thực trước đây cũng là nguyện ý, không có lòng oán hận Tô gia nên gã cũng chỉ cười cho qua chuyện. Chẳng qua, trong lúc vô tình ngồi ở bên nghe lão nhân gia nghị luận thị phi về Tô gia, tiểu Thiền lại đỏ mặt, không nhịn được mà nói chen vào.
– Lão.. lão gia gia, từ khi cô gia đến Tô gia tới nay, tiểu thư chưa từng bạc đãi. Tiểu thư là người rất tốt, sau này cũng sẽ không bạc đãi cô gia!
Vẻ mặt tiểu nha đầu khẩn trương, chăm chú tới mức rối loạn. Từ nhỏ nàng đã sống cùng Tô Đàn Nhi, tình như tỷ muội, tuy lúc này không chắc hiểu được thâm ý của lão nhân, nhưng cũng biết đại khái là lão nhân đang bình luận không hay về Tô gia. Bình thường trong gia đình, khi chủ nhân trò chuyện cùng người ngoài thì tiểu nha hoàn không có quyền cắt ngang, nhưng bởi người ở rể có thân phận đặc thù nên có kẻ nể mặt mà cũng có nha hoàn chẳng coi ra gì. Tiểu Thiền đi theo Tô Đàn Nhi nên được giáo dục rất tốt, đương nhiên không phải là hạng người thứ hai, chỉ là nàng khẩn trương chuyện danh dự của tiểu thư, thậm chí là danh dự của Tô gia nên không biết lấy đâu ra dũng khí để nói ra được mấy lời hàm ý phản bác lại, hai tay ở trước thân xiết chặt lại, trông rất căng thẳng.
Xưa nay tiểu Thiền luôn lặng lẽ ngồi bên, ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tần lão vốn đã quen với hình ảnh như vậy nên lúc này hơi ngẩn người, còn Ninh Nghị cũng nhìn tiểu Thiền vài lần, cuối cùng bật cười vươn tay hạ một con cờ.
– Ha ha, lão đầu huynh ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng nên lần này đã đắc tội với tiểu Thiền rồi. Nếu lời này của huynh truyền tới họ Tô, người bị thiệt chính là đệ.
Lão nhân cũng nở nụ cười:
– Ha ha, lỡ lời lỡ lời, tiểu Thiền cô nương thông minh hiểu chuyện, mấy lời vừa rồi của lão hủ tịnh không có ý chỉ trích Tô gia, nhưng đúng là lão hủ lỡ lời vọng ngôn luận chuyện nhà người, xin lỗi xin lỗi..
Lão khoát đạt xin lỗi tiểu Thiền một phen. Tiểu Thiền cũng không hẳn là đã nổi giận, nhưng đúng là nàng có căng thẳng, cái vẻ khẩn trương trên mặt mãi tận cho đến lúc Ninh Nghị rời đi vẫn không bớt, thậm chí còn có vẻ tăng thêm mấy phần. Cúi đầu đi theo sau Ninh Nghị, thân thể yêu kiều bé nhỏ tựa như vì chuyện này mà trầm mặc, như nhỏ đi một chút. Ninh Nghị bất đắc dĩ đành bĩu môi quay đầu an ủi:
– Sao rồi nào? Vẫn còn tức giận ư?!
Lời còn chưa nói hết đã thấy nàng so vai rụt cổ, khóe miệng xệ ra, nước mắt thánh thót như chuỗi ngọc đứt dây lăn xuống.
Xem ra câu chuyện đã trở thành nghiêm trọng.. Ninh Nghị ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng buông lời:
– Có chuyện gì thế?
– Tiểu Thiền…
Tiểu nha đầu nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn gã:
– Mặc dù tiểu Thiền là một tiểu nha hoàn chuyện gì cũng không hiểu nhưng không bao giờ nói luyên thuyên những chuyện như thế này. Nếu những lời cô gia mà truyền ra ngoài, ấy chỉ do tiểu Thiền, chỉ do tiểu Thiền… không giữ phận..
Tiểu Thiền run rẩy đôi vai, càng thêm nghẹn ngào. Ninh Nghị nhìn nàng một lát, vốn cứ nghĩ cả quãng đường vừa rồi tiểu nha đầu không vui vì chuyện lão đầu, đâu ngờ lại bởi câu nói đùa của mình mà cảm thấy oan ức, sau cũng không nhịn được mà bật lên cười thành tiếng.
– Cô gia… người vẫn… cô…
Tiếng nghẹn ngào của tiểu nha đầu còn chưa nói hết đã tắt ngúm, Ninh Nghị đột nhiên vươn tay tóm lấy hai bên má nàng kéo thành cái bánh bao. Lúc này đến lượt tiểu nha đầu sững người tại chỗ, hai con mắt trợn tròn như đèn lồng, chớp chớp hai lần. Ninh Nghị buông tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ xuống bả vai của nàng:
– Đi thôi.
rồi xoay người rời đi.
Sững người một lát, tiểu nha đầu mới cất bước chạy theo, mặt đỏ dừ cùng vẻ đầy kinh hãi:
– Cô gia, cô gia, huynh…
Nàng tính phản đối hành vi vừa rồi của Ninh Nghị. Trên thực tế, việc này có thể coi là lớn mà cũng có thể coi là nhỏ, trong mấy tháng vừa qua hai người gần như dính với nhau từ sáng tới tối, tiểu Thiền đã từng đo người Ninh Nghị để may quần áo, giúp gã mặc quần áo còn nhiều hơn, tiếp xúc thân thể thật sự là có nhưng đều có thể coi là vô tình đụng chạm.
Giai đoạn lịch sử mà Ninh Nghị đến đây về cơ bản đã rẽ sang một hướng khác, nhưng triều Vũ cực kỳ giống với triều Tống, dòng chảy thời gian cũng không khác biệt, nên tới thời đại này giữa nam nữ cũng đã có rất nhiều điểm cần ý tứ. Là một nha hoàn, tiểu Thiền dẫu có muốn hầu hạ người cũng không thể như nữ nhân bình thường, sau khi Tô Đàn Nhi được gả cho Ninh Nghị, phận là một trong ba nha hoàn, chuyện tiểu Thiền trở thành tiểu thiếp thị tẩm cho Ninh Nghị gần như là chuyện đương nhiên, nên cũng không có vấn đề gì. Chỉ là thân phận bây giờ của Ninh Nghị là kẻ ở rể nhà họ Tô, bởi vậy mọi chuyện nhất thiết đều phải do Tô Đàn Nhi định đoạt.
Thân phận của kẻ đi ở rể luôn thấp hèn, theo quan niệm dân gian, một nam tử mà có chút ý chí hay cốt khí đều sẽ không thèm đi ở rể, đó cũng bởi địa vị của kẻ ở rể trong rất nhiều gia tộc thực sự không khác gì với nô lệ, phần lớn thân nhân người nữ coi kẻ đi ở rể không khác gì một đứa ở. Đương nhiên, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nếu vợ chồng tình cảm tốt hoặc người ở rể có chút bản lĩnh, vậy cũng có thể xoay xở cho riêng mình được một vị trí, điều này cũng không quá khó hiểu.
Trong nhà họ Tô, Tô lão thái gia luôn nhớ đến giao tình đời trước nên thực sự chiếu cố tới Ninh Nghị, người trong nhà cũng không dám công khai khinh bỉ gã. Tuy Tô Đàn Nhi đã từng bày tỏ thái độ phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng lúc này đối đãi với Ninh Nghị cũng bằng thái độ nhẹ nhàng. Dù như vậy, hoặc giả như trong tương lai quan hệ giữa hai người có phát triển thành phu thê thật sự đi chăng nữa, thì khả năng ngày sau nàng cho phép Ninh Nghị thân mật với Thiền nhi cũng không cao. Mặc dù cả ba ả nha hoàn đều theo Tô Đàn Nhi từ nhỏ, nhưng sợ là dẫu có chết già thì sau này Tô Đàn Nhi cũng không giải phóng cho ba tiểu nha đầu này, nhiều khả năng là đem gả các nàng cho một hạ nhân trung thành có tiền đồ nào đó, đồng thời trói các nàng cả đời ở lại với Tô gia.
Đương nhiên đây chỉ là màn suy luận ác ý đùa cho vui, chưa chắc Ninh Nghị đã nghĩ sâu xa đến thế, mà tiểu nha đầu tất cũng không nghĩ tới mức quá phức tạp như vậy, nhưng dẫu nàng có không tức giận thì cũng có mấy phần thẹn thùng, lúc này mặt đỏ tía tai phồng mang trợn má xông lên, cố gắng tìm ra được câu từ mô tả hành vi xấu xa của Ninh Nghị, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói:
– Cô gia, huynh bắt nạt người ta!
– Ờ.
Ninh Nghị gật đầu một cái, nhún vai:
– Bắt nạt thì bắt nạt, muội tính sao đây?
– Tính sao..
Thiền nhi mở trừng hai mắt, sau đó lại nổi giận:
– Dù Thiền nhi nghe không hiểu đi chăng nữa..
– Ha ha..
Đứng ven đường, Ninh Nghị tỏ ra thoải mái phá lên cười vui vẻ.
Lúc vừa mới tới đây, tâm tình thực ra vẫn còn âm u mù tối, nhưng nhàn tản lâu như vậy, tâm tình u tối dần dần cũng nguôi ngoai, cảm giác về cổ đại bắt nạt người khác, dùng cờ vây khi phụ một lão học giả, còn bây giờ thì bắt nạt một đứa tiểu nha đầu,.. kì thực là khá thú vị.
Cứ như vậy một đường về nhà, tiểu Thiền phía sau theo sát nói chuyện, ban đầu còn có chút thẹn thùng, sau đó là to nhỏ chuyện nọ chuyện kia, sôi nổi cho tới một con phố tương đối tấp nập cách Tô gia không xa, đột nhiên có một người bước tới chào hỏi, cản hai người đứng lại.
Gia nhân trong nhà họ Tô khá đông, hàng ngày trở về từ bên ngoài gã cũng thường gặp vài người, có kẻ sẵn lòng chào hỏi Ninh Nghị, nhưng cũng có kẻ không để ý tới gã, thỉnh thoảng cũng bắt gặp Tô Đàn Nhi từ phía bên kia đường trở về nhà, cửa hàng vải chỗ đó là của nhà họ Tô. Gã nam nhân vừa mới bước ra khỏi cửa hàng tuổi tác ước chừng hai mươi, tay cầm quạt giấy, dáng dấp tài tử phong lưu, từ xa đã chắp tay cười ha hả:
– Ninh huynh, thật là tấu xảo.
Sau đó y dẫn hai tên sai vặt ở phía sau bước tới.
Đoán chừng là người quen với chủ trước của bộ thân thể này, nhưng lúc này Ninh Nghị lại không nhận ra là ai. Ánh mắt nghi hoặc của gã quét qua, tiện thấy xe ngựa của Tô Đàn Nhi đang dừng ở một chỗ không xa ven đường, trong tiệm vải có một đứa nhỏ lắc lắc đầu nhìn về phía gã, sau đó chạy tọt vào trong. Đó là Hạnh nhi, ả nha hoàn thường đi theo Tô Đàn Nhi, thấy Ninh Nghị cùng tiểu Thiền nên ả lập tức chạy đi gọi Tô Đàn Nhi.
Gã nam nhân kia cười cười tiến lại, tuy Ninh Nghị không biết tên của y nhưng ứng phó những chuyện loại như thế này lại vô cùng đơn giản. Khi gã vừa chuẩn bị tươi cười chào hỏi, Thiền nhi từ phía sau đã kéo kéo chéo áo của gã:
– Cô gia, đó là Tiết công tử của hãng vải Đại Xuyên.
Trong giọng nói pha chút thảng thốt.
Ninh Nghị lập tức có phản ứng, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cái tên của người này đúng là gã đã từng được nghe.
Sau khi đi tới thời đại này giả vờ mất trí nhớ, gã đã hỏi thăm được một chút thông tin về thân phận trước đây của chính mình, vắn tắt mà nói là sống một cuộc đời đơn giản. Nhưng câu chuyện do đám gia nhân như Thiền nhi cùng Hạnh nhi kể lại luôn có một chút né tránh, tỷ như chuyện buổi tối ngày Tô Đàn Nhi chạy mất, hay chuyện gã bị người đập gạch vào đầu.
Nhưng dẫu có là cấm kỵ, thì sau mấy tháng chuyện cần phải biết Ninh Nghị cũng đã biết. Kẻ lần trước lén lút dùng gạch đập vào đầu gã hẳn chính là Tiết Tiến của hãng vải Đại Xuyên đang đứng trước mặt, xem ra tâm thần lúc này của tiểu Thiền không được yên cũng bởi sợ Ninh Nghị nổi giận làm ra chuyện không hay rồi lại chịu thua thiệt.
Bất quá Ninh Nghị cũng chẳng để cho chút lo lắng nào thể hiện ra trên vẻ mặt, lúc này gã chỉ gật đầu cười:
– Ồ, Tiết công tử sao. Xin chào!
Nụ cười của gã tự nhiên, thái độ bình thản. Phía đối diện Tiết Tiết bất ngờ hơi ngẩn người, sau khi nhìn sang hai tên tùy tùng ở bên xong mới cười trở lại:
– Nghe nói hôm kết hôn Ninh huynh không cẩn thận nên bị thương, thậm chí còn ảnh hưởng tới trí nhớ. Ngày ấy tiểu đệ cũng ở đó, bởi có việc nên đã sớm rời đi, sau lại bận rộn nên chưa thể tới thăm viếng. Vậy sao.. thật sự là mất trí nhớ? Chẳng lẽ Ninh huynh thật sự không nhận ra tiểu đệ?
Phía đối diện, Ninh Nghị tựa hồ như có hơi ngượng ngùng, lộ ra nụ cười bồi tội đầy vẻ thành khẩn cùng áy náy:
– Chuyện lúc trước, thực sự là.. a, Tiết huynh thứ lỗi, thứ lỗi..
Ánh mắt Tiết Tiến phức tạp cùng hồ nghi nhìn gã. Đúng lúc này ở phía trước cửa tiệm, Tô Đàn Nhi đang cau mày bước nhanh ra ngoài.
(1)Chi hồ giả dã: những câu văn trừu tượng, khó hiểu, tối nghĩa.
(2)Ly kinh phản đạo: những lời đi ngược lại đạo nghĩa thường thấy
(3)Bất học hữu thuật: không học mà tự biết.