Ở Nơi Tồn Tại Hạnh Phúc

Chương 9


Đọc truyện Ở Nơi Tồn Tại Hạnh Phúc – Chương 9

Loại phẫn nộ từ đâu đấy bộc phát làm hắn khó chịu vô cùng, vung chân đạp mạnh chân giường, đáy mắt hằn tia máu… trông hắn như quỷ dữ!

Ở dưới lầu, tên chân chó* Bạch Triển cứ bám lấy cậu, cậu cười gằn cắn răng nhỏ giọng

Chân chó: chỉ những người mặt dày -.-, thích đeo bám người khác ;)))

– Tôi đang làm việc, anh vướng chân tôi

Người nọ cười cười

• Đây là sự vướng víu ngọt ngào đấy bé à!

Bị chọc cười, cậu nhẹ nhàng đá đá chân hắn

– Miệng lưỡi trơn tru!

• Thế bé có thích không?

– Miệng lưỡi trơn tru có gì hay!!!

• Cái miệng này có thể làm em hài lòng đấy nhá

– Haha, anh đúng là….

• He~

Lục Thanh cảm thấy khó chịu, hắn lại nhanh chân bước xuống bếp, lớn giọng gọi người nọ

+ Uy, Bạch Triễn, mày đến đây để làm mẹ gì? Để tìm kỹ nam giúp mày phát tiết trên giường à?

Như Mặc trầm mặc, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, cúi đầu lách qua người Hoắc Bạch Triễn.

• Mày nói gì vậy, ở đây không có kỹ nam, tao đi lấy lòng vợ tương lai!


+ Mày… thằng điên!

• Điên đấy, bạn thân à, mày giúp tao đê!!!

+ Cút đi!

• He~, ở đây đã, tao cần lấy lòng vợ tương lại chứ!?

Người nọ lại tung tăng nhảy đến bên cạnh Mặc Mặc, cúi đầu thì thầm với y

• Hey hey, vợ tương lai à ~

Mặc Mặc liều mạng huých tay vào hông hắn.

– Quỷ thèm làm vợ ngươi!!

• A~~~ quỷ nương à~

Lục Thanh đứng cạnh xem kịch, khuôn mặt biến sắc cực độ, biến sắc đến khó coi!

+ Này, mắt thẩm mĩ có vấn đề à? Người làm của tao mày cũng táp?

• Im đê

– Anh cũng đi làm việc đi

Mặc Mặc nhỏ giọng lên tiếng…

Hoắc Bạch Triễn đứng nghiêm, tay phải đưa lên trán, như quân nhân nghe lệnh chỉ huy, giọng cũng nghiêm trang trầm giọng hô

• Tuân lệnh vợ tương laiiiiiiii

Mặc Mặc thấp giọng cười…

+ E hèm, mau nấu cơm đi, đừng quá phận!

– Vâng…

Lục Thanh bỏ đi, Hoắc Bạch Triễn chạy theo hắn, miệng hì cười, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc lắm… haizzzz

Để tránh trường hợp người kia lại chạy đến với Mặc Mặc, Lục Thanh lôi hắn vào hẳn trong thư phòng, bước vào thư phòng nụ cười Bạch Triễn lập tức tắt, hướng về phía Lục Thanh gằn giọng.

• Thanh, chúng ta quen nhau lâu rồi, tao không phải không hiểu mày…

+ Ý gì?

• Đừng ép buộc em ấy, chúng ta cạnh tranh công bằng!

+ Nực cười, cái gì là công bằng?

Hắn đi vòng qua người Bạch Triễn, tay đút túi, ngồi lên trên bàn làm việc, chân vắt hình chữ ngũ nhìn người kia.

+ Người là của tao, tiền tao, cái gì là theo đuổi? Cái gì là cạnh tranh? Căn bản… “em ấy” mà mày khăng khăng theo đuổi… là của tao!!!!

• Lục Thanh, em ấy không phải đồ vật

+ Với mày là vậy


Hắn lại đứng lên, trên tay cầm mũi phi tiêu, một phát phóng phập vào hồng tâm của tấm bia!

+ Với tao? Nó so với kỷ nam còn con mẹ nó còn dơ bẩn hơn, haha

Hắn đứng cạnh người nọ, ghé tai nhỏ giọng

+ Nghĩ xem nào? Người mày đang theo đuổi từng ở dứoi thân  tao trần trụi rên rỉ, ở dưới thân tao uốn éo, một mực quyến rũ tao thao nó, nghĩ xem, mê người làm sao?

Hắn cười khẩy, mở cửa ra khỏi thư phòng, Bạch Triễn vẫn đứng đó đắn đo một hồi rồi mới nhấc chân rời đi

• ” Lục Thanh, còn quá sớm để khẳng định, cùng chờ xem?”

Lục Thanh vào nhà bếp, lại thêm một cảnh chướng tai gai mắt

+ “Địch ở tứ phía mà!!…. địch?”

• Mặc Mặc, đang làm gì? Tôi giúp cậu nhé?

Lăng Hàn nhẹ nhàng hỏi han y, trên môi trưng ra nụ cười ôn nhu cực độ, chỉ cần nụ cười này ở trước mặt thiếu nữ thì………… chậc chậc, khó đoán được kết quả nhé!

Mặc Mặc nhu hoà như nước, y thì ôn nhu nhẹ nhàng… nhìn họ như đôi uyên ương đẹp không thể thốt nên lời a….~

– Không cần đâu, cậu ngồi đấy đi, muốn ăn gì tôi sẽ làm cho

Lăng Hàn lại nhìn cậu, rón rén lại gần cậu, nhìn cậu khuấy nồi súp cười cười, mở miệng nói

• Mặc Mặc này, cậu thấy chúng ta có phải rất hợp không? Mới có gặp nhau hơn 3 tuần mà có thể thân như vậy, nhìn qua như đôi uyên ương đi?

– Vậy tôi là uyên cậu là ương nhé?

• Nếu cậu có thể đè được tôi

Mặc Mặc cầm lên cái muỗng, gõ một cái cốc lên đầu y

– Cậu nói nhảm thì hay lắm

• Haha, trêu cậu thật vui!

Hắn đến gần y, kéo y ra, gằn giọng!

+ Cậu đi kiểm tra lại kinh phí của tuần này cho tôi đi!


Mặc Mặc nghe tiếng hắn dường như lại trầm mặc, cúi đầu tiếp tục nêm nếm

Hắn đợi Lăng Hàn đi, Lục Thanh vòng tay ôm lấy vòng eo cậu, cúi đầu phả hơi nóng vào trong hõm cổ cậu, khàn giọng thủ thỉ

+ Cậu bé của tôi, nấu ăn sao?

Mặc Mặc rùng mình, ở trong vòng tay hắn hơi vùng vẫy…

– Sắp…sắp xong rồi, chỉ một chút nữa thôi…

+ Nào nào, không cần vội vàng vậy đâu, cứ từ từ,…. bất quá…. tôi ăn em trước… rồi ăn thức ăn em nấu sau

Một khắc, cậu gỡ tay hắn ra, né sang một phía

– Xin anh nhẫn nại một chút!

Hắn quỷ dị nở nụ cười…

+ Thế nào? Tại sao lại tránh? Cậu không phải rất muốn tôi một lần nữa đè cậu ra à? Chúng ta có thể thương lượng?

– Không phải, thật sự không phải, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ mang thức ăn lên ngay

+ Sao lại xưng ngài rồi?

Hắn từng bước từng bước tiến về phía cậu, cậu cấp tốc lùi về phía sau

Hắn cười khẩy, trên đời này cũng có người muốn cự tuyệt hắn? Haha, thú vị thật, Lục Thanh này chỉ cần với tay một cái là đã hốt được một nắm người, nam nữ đầy đủ cả, ai dám cự tuyệt hắn? Nam nhân trước mắt này lại đối với hắn triệt để đề phòng và hơn nữa, chỉ đề phòng MỘT MÌNH HẮN!!! Hắn không tin mình không đủ tầm để với tới nam nhân này, việc này đối với hắn còn dễ hơn là đem một người mẫu nổi tiếng rong đuổi trên giường, ha, loại này cao quý gì chứ? Chờ xem!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Àiiiiiii, anh không biết rõ cách viết hấp dẫn, lần đầu anh viết nên sai sót là chuyện không thể tránh khỏi, rất mong mọi người bỏ qua nếu anh sai sót nhé!!!!!!!!!! Chân thành mọi người đã ủng hộ anh!

Anh cược với một người bạn…. đọc đến đây thì theo dõi anh đi được không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.