Bạn đang đọc Ở Nơi Nào Có Cây Dẻ Gai: Chương 9
Tiếng nhạc trong quán dưới nhà nhỏ dần, khách đã lục tục ra về. Vũ đứng trên ban công nhìn xuống. Sự băn khoăn khó nói hay nỗi lo về đôi giày ba ngàn đô của thằng bạn khiến cho anh trăn trở trên giường, không sao ngủ được. Gương mặt ráo hoảnh của cô phục vụ và cái liếc nhìn của cô gái ngồi trên sofa vẫn làm anh nóng mặt. Vũ quả quyết rằng một con bé làm trong quán rượu, say xỉn lúc nửa đêm cùng một thằng con trai lãng tử cởi trần không thể là người đáng tin được. Anh tin vào trí nhớ của thằng Vũ say xỉn ngày hôm qua hơn. Cái giây phút anh đứng trước bậc thềm nhà An vẫn hiện ra mồn một, cả cảm giác đau nhói nơi ngực trái như có bàn tay tóm chặt lấy quả tim cũng vậy. Cái giày đã bay khỏi tay anh, nó không thể tan biến vào không trung được. Nếu thật sự nó không có ở ban công nhà hàng xóm và cô gái kia nói thật thì anh cũng muốn được nhìn tận mắt. Đó là yêu cầu chính đáng của người hàng xóm bị mất ngủ vì tiếng hát chói lói hôm qua. Cô phục vụ đang khóa cửa, anh chàng hút thuốc và cô gái sofa đứng ngay bên cạnh. Họ vẫy chào nhau. Cô gái sofa hơi run rẩy vì lạnh bèn khoác áo phao, kéo cái mũ áo trùm kín đầu. Cô phục vụ khoác tay anh chàng hút thuốc đi mất dạng. Vũ lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy cảnh đó. Vậy là lại phải đợi đến sáng ngày mai khi cô ta về. Còn lại một mình, cô gái sofa tắt bóng đèn vàng trước cửa rồi quay người bước lên cầu thang. Vũ không tin vào mắt mình nữa, cô ta bước lên cầu thang. Gương mặt bị che kín trong cái mũ áo phao, vài sợi tóc bay phất phơ trước gió. Gương mặt đó và gương mặt giấu trong cái chăn bông ngoài ban công thi thoảng anh vẫn thấy dường như là một.
Một lát sau, đèn ở phía ban công đối diện bật sáng. Vũ kiên nhẫn chờ đợi. Rất lâu sau anh thấy một dáng người nhỏ bé trong bộ đồ ở nhà rộng lùng bùng xuất hiện. Cô ta buộc gọn phần tóc mái thành một lọn nhỏ, tay ôm một quyển sách và một chiếc chăn bông. Cô ta trùm chăn kín đầu, dựa vào bậu cửa đọc sách. Vũ thấy mặt mình nóng bừng. Hai tiếng trước cô ta chăm chú nhìn anh, có thể đã cười thầm trong bụng.
Sáng hôm sau, Vũ gõ thình thịch lên cánh cửa nhà hàng xóm, cảm giác vừa sảng khoái như sắp bắt được kẻ gian vừa lo sợ kẻ gian quỷ quyệt sẽ không trả lại cho anh chiếc giày. Trả cho thằng Phong cục vàng của nó xong, anh sẽ dọn đồ và thoát khỏi thành phố này ngay khi có thể. Không có lý do gì để ở lại nữa, mà đúng ra là không có lý do gì để đến đây. Anh cay đắng suy nghĩ. Anh chỉ muốn ngay lập tức thoát khỏi cảm giác nặng trĩu đang đè nén trong lòng.
Cánh cửa bật mở, ngược với sự mong đợi của Vũ, xuất hiện ở cửa không phải là một con bé bê tha ngủ nướng với cái đầu xù rối tung mà là cô gái gọn gàng với mái tóc buộc cao, áo khoác màu xanh quân đội và cái quần jean hơi rộng, gấu xắn lên vài lớp tạo cảm giác vô cùng thoải mái. Trên tay cô là chiếc máy ảnh khá lớn. Vũ nhìn gương mặt hồng hào của cô với những lọn tóc mái nâu nâu trong ánh nắng của buổi sớm mai trong im lặng hồi lâu. Cô gái cũng có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy anh. Cô mở rộng cánh cửa như ra hiệu cho anh bước vào. Anh vừa dợm bước thì cô lên tiếng: “Tôi không thể trả giày cho anh được đâu.”
Cô ta tiến về phía cái ba lô của mình, đứng bên cạnh đống đồ đạc lỉnh kỉnh, áy ảnh vào bao.
Không thể là thế nào. Anh không hiểu cô ta có ý gì. Cô ta đã thừa nhận chiếc giày đang ở đây. Chiếc giày đó không phải là cái gì quý giá, nó quý giá khi nó ở với chiếc còn lại. Khi đơn lẻ giá trị của nó bằng không.
“Tôi biết là tôi có phần quá đáng, tôi muốn sang để xin lỗi cô nhưng mấy lần không gặp được. (Anh nhấn mạnh chữ gặp để nhắc cô ta nhớ trò đùa tối hôm qua.) Qua chuyện hôm qua, chắc cô cũng bớt giận rồi, cô trả lại chiếc giày cho tôi nhé!” Vũ nhũn nhặn.
Cô gái điềm nhiên lắc đầu. Vẻ thản nhiên của cô ta làm anh bực bội.
“Tôi không giận chuyện anh ném giày sang đây, tôi cũng có lỗi vì đã hát to nhưng cái giày của anh đã làm vỡ chậu xương rồng của tôi rồi.”
“Vậy tôi sẽ đền cho cô chậu xương rồng khác nhé!” Vũ hào hứng đề nghị.
Cô ta ngay lập tức lắc đầu. Vũ có cảm giác mạch máu trên đầu mình như sắp nổ tung. Cô ta bước ra ban công, ra hiệu cho anh theo sau. Trên rào sắt bên hông nhà, Vũ nhìn thấy chiếc giày của mình ở đó, chiếc giày một nửa của ba ngàn đô được treo tòng teng bằng một sợi dây thép móc qua mấy cái lỗ xỏ dây giày. Ở đằng sau, chỗ xỏ chân, trên một tấm nylon lót bên ngoài giữ ấy mảnh sứ hình địa cầu vỡ nát đứng thẳng lên là một ít đất và cây xương rồng. Cô ta không thể trả anh chiếc giày được vì cô ta đã chưng dụng nó làm chậu cây xương rồng. Chiếc giày một ngàn năm trăm đô của thằng Phong công tử, cái gia sản mà lúc này đây anh không thể nào có được.
“Cũng may là cô có lót tấm nylon.” Vũ thở phào nhẹ nhõm. “Tôi sẽ mua một cái chậu khác về ngay.”
“Tôi phải đi bây giờ, cái cây của tôi đã quen với chỗ mới rồi, nếu bây giờ lại chuyển chậu nữa, nó sẽ chết. Với lại, cái giày của anh đã làm vỡ chậu cây của tôi thì nó thế chỗ vào đó là hợp lý nhất. Vừa vặn để tôi dựng được mấy mảnh vỡ lên.” Cô ta xem đồng hồ.
“Cái chậu sứ bé tẹo của cô đổi lấy đôi giày ngàn đô của tôi á?” Suýt chút nữa câu nói đó đã bật ra khỏi miệng Vũ. Anh cố hít thở để nhớ lại bài học của mẹ hồi còn nhỏ về việc đừng xem thường đồ dùng của người khác rồi mỉm cười nhẫn nại. “Tôi sẽ tìm cách để giữ cả mấy mảnh sứ và cái cây của cô vẫn sống, có được không?”
Cô ta bước vào nhà, khoác ba lô trên vai, đeo đủ thứ lỉnh kỉnh lên người. Không còn cách nào khác Vũ đành theo sau dù chỉ muốn bỏ quách về cho xong. Cô ta khóa cửa. Đúng lúc đó điện thoại của anh réo vang, bực bội anh bắt máy: “A lô.”
“Tao, Phong đây, gọi mày mãi không được, chuyện hôm nọ thế nào rồi, hạnh phúc quá nên quên bạn mày rồi hả? Tối ngày kia cầm cho tao đôi giày, tao đi hẹn hò với một em cực hot nhé!” Nó cười hề hề trong điện thoại. Vũ ậm ừ cho qua chuyện rồi cúp máy nhưng vừa ngẩng lên đã không thấy cô ta đâu nữa. Không kịp nghĩ ngợi gì, anh cắm đầu cắm cổ chạy theo. Cô ta đang lững thững đi bộ ra đầu ngõ. Cái số mình sao đen đủi đến như vậy cơ chứ, Vũ nghĩ thầm. Vũ gọi với theo: “Này, đợi tôi đã!”
Một chiếc xe trờ tới, cửa hông bật mở. Đám người lố nhố ngồi bên trong, cô ta nhanh chóng lên hàng ghế giữa còn trống nguyên. Vũ chạy ào tới vừa kịp lúc giữ cánh cửa lại, thở hổn hển: “Tôi… Chờ… tôi với…” Một anh chàng cao lêu nghêu ngồi hàng ghế trên thò cổ ra, kéo phắt Vũ lên xe rồi sập cửa lại: “Nhanh lên, muộn giờ của bọn em rồi”, sau đó quay sang phía cô ta. “Trợ lý nữa của chị hả?”
Hai người khác ngồi hàng ghế sau cùng quay sang nhìn Vũ. Vẻ mặt vẫn lạnh băng, cô ta lắc đầu, định mở miệng nói gì đó thì anh ngắt lời: “Là hàng xóm thôi, tôi đi cùng.” Vũ nhìn gương mặt thoáng nhăn lại của cô ta, trong lòng có chút hả hê. Từ lúc gặp nhau đến giờ cô ta toàn đưa anh vào thế bí. Anh chàng cao lêu nghêu “à” lên một tiếng rồi quay lại tay bắt mặt mừng: “Anh sắp cưới hả? Đi tham khảo đúng không? Thế cô dâu đâu?” Anh chàng ngẩn ra một giây rồi giật mình quay lại nhìn cô ta: “Chẳng lẽ…” Ba người còn lại có vẻ giống cô dâu, nhân viên trang điểm và trợ lý của cô ta nhìn Vũ sửng sốt. Cô ta xua tay, cười gượng gạo. Vũ viết vào phần tin nhắn trong điện thoại: “Tôi sẽ đi theo đến khi nào cô đổi ý, tôi đảm bảo sẽ giữ cây xương rồng của cô sống ngon lành, nếu như nó chết, tôi sẽ mua đền cả chậu, cả cây mới”, rồi chìa ra trước mặt cô ta. Cô ta không phản ứng gì, kéo headphone lên tai và nhìn ra ngoài cửa sổ.