Ở Nơi Nào Có Cây Dẻ Gai

Chương 7


Bạn đang đọc Ở Nơi Nào Có Cây Dẻ Gai: Chương 7


Thằng Phong lại gọi điện. Chắc nó tò mò về cuộc gặp tối qua. Vũ không muốn nhắc đến chuyện đó và càng không muốn nhắc đến chiếc giày nên nhấn nút im lặng, mặc kệ cái điện thoại rung trong túi quần. Hôm nay, Vũ có lớp đột xuất buổi tối, dọn dẹp xong cũng đã hơn mười một giờ. Vũ định bụng về nhà tắm rửa một chút rồi mới sang gặp cô hàng xóm xin giày nhưng sợ cô ta ngủ sớm nên đánh liều sang luôn. Vừa mới giậm bước định lên cầu thang thì anh chàng phục vụ đang đứng hút thuốc gần đó ngẩng lên hỏi: “Anh đi đâu đấy?” “Tôi tìm chủ nhà.” Vũ chỉ tay lên gác.
Anh chàng phục vụ hất đầu về phía cửa quán: “Chủ nhà ở trong đây cơ mà, chủ nhà làm việc ở đây luôn.” Vũ gật đầu cám ơn rồi e dè bước vào quán. Quán không đông lắm, cũng không có nhiều bàn. Gần sát quầy bar kê một bộ sofa lớn, nhìn không hợp cảnh lắm nhưng lại có vẻ ấm cúng. Trên sân khấu, cô ca sĩ da màu đang hát một bài từ những năm 80 thì phải. Trong quán, chỉ có một người phục vụ đang thoăn thoắt đi lại giữa các bàn. Ánh sáng ở nơi ngồi của khách tối hơn hẳn sân khấu, chắc để người ta dễ tập trung, vì thế Vũ không nhìn rõ mặt cô phục vụ lắm. Anh bước lại gần phía quầy bar đợi cô.
“Nếu anh đi một mình, anh có thể ngồi đây.” Ai đó đột ngột lên tiếng. Trên bộ sofa nỉ màu xanh rêu nhạt, cô gái cất giọng khàn khàn rồi quay lại ôm khư khư quyển sách, không đợi Vũ trả lời. Anh ngồi xuống cái ghế đơn, còn cô gái duỗi thẳng chân trên cái ghế dài. Cô khẽ tựa đầu vào thành ghế. Trên tường có một cái đèn nhỏ hình như dành riêng cho việc đọc sách được bật sáng. Cô gái chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, không cao lớn lắm nhưng nhìn khỏe mạnh. Mái tóc cô được bện lỏng lẻo lệch sang một bên, cái áo phao đen vắt trên thành ghế, cô chỉ mặc chiếc chemise kẻ mỏng manh bên ngoài áo phông. Cô đắp một miếng chăn đơn mỏng, loại bằng len sợi hay để trên sofa. Miếng chăn che đến ngang đầu gối cái quần jean rách.

“Cô…” Vũ khẽ khàng lên tiếng nhưng cô gái không có phản ứng gì. Cô có vẻ đang chăm chú vào cuốn sách, khóe miệng bên trái mím lại. Cô với tay sang bên cạnh lấy chai nước lọc. Vũ thở dài, quay lại thì cô phục vụ đã đứng ngay trước mặt. “Anh dùng gì ạ?” Cô ta hỏi.
Vũ bị bất ngờ nên hơi lắp bắp: “À, tôi… ờ… ở bên nhà bên kia.” Cô ta nhìn anh vẻ khó hiểu, chân mày trên đôi mắt to sắc sảo hơi nhướn lên vẻ nhẫn nại. Thân hình gầy guộc của cô cúi về phía trước, trên tay vẫn lăm lăm cây bút và xấp giấy ghi đồ uống.
“Tôi xin lỗi, đêm qua tôi quá chén, có ném một chiếc giày sang đây, cô có…”
Cô gái ngắt lời Vũ, giọng bình tĩnh: “Tôi không thấy, anh dùng gì ạ?”

Vũ nuốt nước bọt, khua chân tay miêu tả: “Đôi giày da còn rất mới, là loại giày buộc dây, tôi có lỡ tay ném sang bên này.”
Cô gái lộ vẻ sốt ruột: “Nếu anh sang tìm giày thì không có đâu ạ, vừa nãy tôi cũng quét dọn nhưng không thấy, xin lỗi anh, tôi đang bận lắm.”
Cô phục vụ quay người bước về phía quầy bar, bỏ Vũ ngồi ngay đơ trên ghế. Cô gái đang đọc sách có vẻ đã dừng lại, nhìn anh không chớp mắt. Anh thấy mặt mình nóng bừng, có thể cô ta đã hiểu lầm là anh kiếm cớ sang đây làm quen với cô phục vụ. Rõ ràng anh đã ném chiếc giày sang, còn có tiếng “choang” phụ họa. Không lẽ nào vì quá bực mình với anh mà cô ta làm lơ luôn? Vũ nhìn về phía quầy bar, cô phục vụ dường như đã quên phắt sự có mặt của anh, đang một tay lắc bình, một tay bỏ đá vào trong cái ly vẻ vội vã. Gương mặt cô ta lúc nãy cũng không có vẻ gì là nói dối cả. Vũ thấy băn khoăn vô cùng, tần ngần đứng dậy. Cô gái ngồi trên sofa cũng đã quay lại với quyển sách của mình. Lủi thủi, Vũ ra về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.