Bạn đang đọc Ở Nơi Nào Có Cây Dẻ Gai: Chương 14
Di không muốn dừng lại nữa, cô sẽ chạy, chạy mãi, cho đến lúc cô hòa tan vào cơn mưa này, đến lúc những giọt nước buốt lạnh làm cô đông cứng. Ký ức chỉ kéo về trong những cơn say, khi sự chuếnh choáng làm cho Di bất động trên giường và làm lu mờ ý thức của cô. Vì thế Di tránh xa rượu và không bao giờ cho phép mình say. Di thấy mình mâu thuẫn và mệt mỏi đến tận cùng vì điều đó. Cô sợ hãi mỗi khi một chi tiết trong câu chuyện của cô trở nên phai nhạt, cô sợ rằng một ngày nào đó cũng giống như với Phương, ký ức chỉ còn là một cái đĩa trắng không hình không tiếng. Nhưng Di cũng sợ mỗi lần cô đắm chìm trong ký ức đó và nghe tất cả những đau đớn, ngọt ngào, cay đắng làm cô hối tiếc. Di chạy trên nền đường thô ráp và ướt lạnh, gương mặt cô ướt nhòe trong mưa. Thứ duy nhất mà Di cảm thấy là hơi thở của cô theo từng bước chân. Trước mặt Di là màn mưa trắng xóa, sau lưng cô cũng vậy và dù cô không hề say nhưng lúc này ký ức vẫn trở về.
Một cái chậu cây bằng sứ lớn hơn cái bát ăn cơm một chút, in hình bản đồ thế giới bọc trong giấy báo. Món quà Valentine đó có thể sẽ khiến nhiều người bật cười. Nhưng Di đã đáp lại món quà đó bằng một cái ôm ấm áp và một nụ hôn. Di nhướn người về phía trước để có thể vòng tay qua cổ anh, tay vẫn nắm chặt cái chậu cây và nhìn vào mắt anh thật lâu, thật lâu. Di mua một cây xương rồng, trồng vào chậu cây và treo ở ban công nhà mình. Mỗi sáng thức dậy, cô nhìn tấm bản đồ trên chậu cây đó xoay xoay trong nắng. Những miền đất xa lạ cô chưa từng tới, những khung cảnh tuyệt mĩ hay giản đơn chưa từng lọt vào ống kính của cô dường như vẫn đang chờ đợi. Di đếm ngược từng ngày cho đến lúc anh trở về và thực hiện lời hứa. Di sẽ khoác ba lô lên vai và bước trên những đường mòn xa lạ, những thung lũng đầy hoa, những thành phố trầm mặc hay rực rỡ ánh đèn. Di sẽ thỏa sức chụp lại mọi thứ bằng trái tim mình. Họ sẽ nắm tay nhau đi trong ánh hoàng hôn hay đợi chờ bình minh bên cửa sổ một ngôi làng nào đó. Tất cả những điều đó hiện ra rõ ràng rồi lại mờ lẫn trong mưa. Ngày thứ ba trăm, ngày thứ ba trăm linh một… từng ngày từng ngày một trôi qua. Tất cả quần áo của Di vẫn xếp sẵn trong va li và những xấp giấy đếm ngày ngày một dày thêm. Đêm nay có người đã vô tình nhắc Di rằng, dù tất cả ký ức còn nguyên vẹn, dù tất cả những điều trong ký ức sẽ sống lại: một chàng trai nắm lấy cổ tay Di, trao cho cô một cái chậu cây in hình bản đồ thế giới, che chở cho Di trước những tiếng cười của đám đông và im lặng đón nhận nụ hôn của cô thì tất cả những thành phố, làng mạc, thung lũng, cánh đồng kia cũng chỉ là ảo ảnh. Di nhận ra rằng cho dù thân thể đã cóng lạnh nhưng hơi thở của cô vẫn ấm. Cô vẫn đang sống và sẽ sống. Di tưởng rằng mình đã đánh mất tất cả các khái niệm về cảm xúc nhưng giờ đây trái tim cô đang cảm nhận rõ không phải sự đau đớn, sự nhớ thương mà là sự tiếc nuối, sự tiếc nuối vẫn còn đè chặt lên ngực Di. Di đã không đấu tranh cho tình yêu của mình, không phút giây nào. Cô im lặng nhìn nó ra đi bằng sự cao ngạo hết mực của lòng tin và rồi sống tiếp với rất nhiều điều “giá như”. Không giống như thằng Phương, thay đổi bản thân mình để thích ứng, Di cố gắng giữ chặt lấy mọi thứ xung quanh, cố gắng lưu giữ tất cả một cách tự nhiên và trọn vẹn nhất như thể nếu Di làm vậy thì cuộc sống sẽ dừng lại, ở ngay đó, những ngày Di ngắm chậu cây xương rồng mỗi sáng, viết số ngày lên một tờ giấy đính lên tường. Chỉ là Di đang đợi như bình thường thôi, một hôm nào đó anh sẽ về, gõ lên cánh cửa.
Di lạc bước trên đường, hơi thở quá gấp gáp làm cô không bước nổi nữa. Di ngồi thụp xuống vệ đường với đôi chân trần. Hôm nay là ngày thứ sáu trăm năm mươi tám, còn sáu mươi hai ngày nữa là tròn hai năm, hai năm Di đếm ngược những ngày cô cho phép mình ở lại đây.
“Di ơi… Diiii…” Tiếng thằng Phương vẳng đến trong mưa. Di không còn nhận ra nước mắt của mình trong làn mưa nữa. Những giọt nước lạnh nhưng ngọt lịm chảy vào miệng cô. Di ngửa cổ nhìn trời, mùa đông năm nay lạnh hơn mùa đông năm ngoái rất nhiều, lạnh nhất trong mười năm trở lại đây.
Thằng Phương ngừng chạy, chầm chậm bước tới chỗ Di, cái áo chemise dính chặt vào người làm nó trông càng gầy guộc, hai cánh tay chống vào mạng sườn. Nó đứng cách Di chừng năm mét, chăm chăm nhìn. Di cũng nhìn về phía nó, nheo mắt vì nước mưa từ trên tóc vẫn đang chảy từng giọt trên mặt, hai bàn tay cô đặt trên đầu gối, chiếc giày và chậu cây để bên cạnh.
Phương ngồi cạnh Di rất lâu, quàng tay qua vai Di rồi kéo cô vào lòng. Di gục đầu lên ngực nó. Cơn mưa bắt đầu ngớt. Những tiếng rớt lộp độp trên mái hiên chỗ hai đứa đang ngồi nghe buồn tẻ. Vòng tay của Phương bao giờ cũng ấm dù lúc này thân thể nó cũng lạnh và ướt sũng như Di. Thằng Phương kiên nhẫn chờ đợi cho đến lúc ngực nó không còn nóng vì nước mắt của Di nữa. Trong bóng tối của vỉa hè dưới hàng hiên chỉ còn tiếng nấc nhè nhẹ. Lúc đó nó mới nhìn Di, nói bâng quơ: “Về nhà nấu canh ăn đi.”
Di gật đầu. Nó kéo Di đứng dậy, khoác vai Di ra về. Hai đứa một bóng đi giữa con đường vắng vẻ. Đêm lạnh và sâu hun hút.