Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 8
Chương 8 – Em muốn cầu hôn tôi sao?
Thật rãnh rỗi, bắt chước tên người khác làm gì?
Tiểu Thông Thông nói: “Đại tỷ, thỉnh thoảng làm giống thương nhân đại thần người người ái mộ, như vậy sẽ bày tỏ được sự ủng hộ và nhiệt tình yêu thương mà tôi dành cho anh ấy.”
Mắt nhíu lại, phát hiện trên đầu Tiểu Thông Thông còn chỉa vào một bang phái tên là: Hoa Lệ sùng bái.
Trong trò chơi này tên bang phái kỳ lạ như thế nào cũng có, nhưng mà tên của cậu ta tương tự tên của gian thương, bây giờ còn hợp với cái Hoa Lệ sùng bái này nữa. . . . .
“Bang phái của mọi người có nhiều người sao?” Đột nhiên cô nói sang chuyện khác.
Tiểu Thông Thông vừa nghe cô hỏi về bang phái của mình, lập tức cao hứng phấn khởi: “Nhiều người nhiều người, có 30 người! Hơn nữa thỉnh thoảng cũng đổi khẩu vị yêu thích Chính Thái và Loli!”
“À~ nói như vậy, mọi người cùng sùng bái ai đó sao?”
“Dĩ nhiên là thương nhân đại thần!” Tiểu Thông Thông kích động điều khiển hiệp sĩ nhảy nhảy tại chỗ.
“Đại tỷ, cô không biết đâu, đại thần đối với những thành viên trong bang rất tốt, còn miễn phí làm vũ khí ọi người đó!”
Ừ? Không nghĩ tới gian thương kia còn có thủ đoạn như vậy, ngay cả chiêu hấp dẫn bằng vật chất cũng lấy ra sử dụng, bọn nhỏ mù quáng, ánh mắt của các em đều bị trét lại rồi.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương tức giận nói: “Một gian thương có cái gì tốt mà sùng bái.”
Tiểu Thông Thông nói: “Không phải đâu, đại tỷ, thương nhân thật là lợi hại.”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương lấy ra đoản kiếm, khẽ mỉm cười: “Cậu nói ai thật là lợi hại?”
Tiểu Thông Thông lập tức bò lổm ngổm ngã xuống đất: “Dĩ nhiên là đại tỷ lợi hại nhất! 〒_〒”
“Ngoan.” Lúc này Tiểu Hoãn mới hài lòng cất đoản kiếm vào.
Không thèm nhìn vẻ mặt đau thương của Tiểu Thông Thông, cô lấy ra một cái bánh quy dùng sức nhai nhai, một ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu.
Tuy nói là giết lầm, nhưng mới vừa rồi, trong nháy mắt cô cho rằng cậu ta thật sự là thương nhân, cái loại tâm tình thoả mãn vui vẻ không lời nói nào có thể hình dung được. Huống chi sau khi nói chuyện phiếm với Tiểu Thông Thông, cô phát hiện chinh phục người ái mộ của kẻ địch càng phấn chấn hơn chuyện giết chết kẻ thù. Trên thế giới này gian thương sợ nhất chính là cái gì? Sợ không ai mua đồ của anh! Trước tiên cô hoàn toàn có thể lay tỉnh quần chúng từng bị anh dụ dỗ, chỉ cần cô thu phục được mấy người như vậy, làm lung lay lực lượng quần chúng một chút, từ từ đi tới làm cho anh mẹ goá con côi, tiếp tục, anh sẽ bị cô lập bốn bề chỉ có thể quỳ lạy dưới chân cô. Chuyện này so với giết anh một vạn lần còn hả giận hơn, vừa có thể kéo tới quần chúng ủng hộ mình, lại có thể hung hăng đả kích gian thương, làm cho anh không có biện pháp ở trong trò chơi này giả mạo lừa gạt. Một công đôi chuyện!
“Tiểu Thông Thông à.” Cô phá lệ gửi đi gương mặt tươi cười dịu dàng.
Tiểu Thông Thông giật mình, run rẩy trả lời: “Đại, đại tỷ, cô muốn làm gì?”
“Đến đây, thêm tỷ tỷ vào bang phái của các ngươi, tỷ tỷ thích nhất chính là Chính Thái và tiểu Loli.”
Oh oh, thì ra là như vậy ~, Tiểu Thông Thông ngây thơ vô cùng, ngay lập tức bắt được liên lạc với người trong bang, rất nhanh, cô liền nhận được thư mời gia nhập Hoa Lệ sùng bái do quản lý nhân viên bang phái gửi đến.
Lục Tiểu Hoãn di chuyển con chuột nhẹ nhàng nhấp [Gia nhập], lập tức xuất hiện nhắc nhở: Hoan nghênh bạn gia nhập bang phái Hoa Lệ sùng bái!
Từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, bày ra nguyên bản Vương Hi Phương trong Giá Thế Hồng Lâu, Tiểu Hoãn từ từ nâng khoé môi.
Gian thương, anh chờ đi, xem tôi như thế nào đem vị trí thương nhân số một của anh túm xuống.
Không lâu sau Tiêu Bạch liền login, hỏi cô ở đâu, lúc chạy tới nhìn thấy trên đầu cô xuất hiện cái tên bang phái Hoa Lệ sùng bái, bên cạnh còn đứng một người rất cung kính với cô, lập tức liền hiểu ý định của Tiểu Hoãn. Nói như thế nào, cũng là bạn tốt 4 năm, cậu lặng lẽ M cô: “Tiểu Hoãn, cậu không thể giận chó đánh mèo ăn hiếp những đứa bé này, bọn họ cũng không quen thương nhân số một mà.” Hay là nói ngọc bài này chính là đồ tốt, nhân tài nên biết phân biệt đồ tốt.
Tiểu Hoãn cô cũng biết mình không nên giận chó đánh mèo, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, tất cả mọi chuyện không hài lòng về anh đều bắt đầu từ ngọc bài. Oan có đầu nợ có chủ, nhìn thế nào cũng phải đem chuyện này gỡ bỏ mới được.
“Tiểu Hoãn à, anh có chuyện này muốn nói với cậu.”
“Ừ, nói.” Ngẩng đầu nhìn cánh cửa nhỏ trong phòng, cô đoán một lát nữa mẹ với cha mới về.
Tiêu Bạch gửi đến vô số gương mặt tươi cười, sau đó nói đúng chủ đề: “Vậy nè, tớ nghe Nhật Dạ Tiên Hữu nói Phi Thành Vật Nhiễu ở bên trong tiệm vũ khí thành Thanh Phong, bọn họ mới đi tới đó nhìn anh ấy, nghe nói anh ấy còn mặc thời trang Vũ Y, chúng ta cũng đến đó nhìn một chút được không?” Thời trang Vũ Y trong Đảo Đào Hoa cũng không có cái thuộc tính gì, nhưng mà rất đẹp, hơn nữa nam hiệp sĩ mặc vào càng thêm dáng vẻ tiểu bá vương anh tuấn bất phàm, mạnh mẽ hùng tráng.
Cái gì?? Không phải là Phi Thành Thông Nhiễu??
“Heo Tiểu Bạch, cậu xác định mình không nhìn lầm phải không? Không phải là “Phi Thành Thông Nhiễu” hay là “Phỉ Thành Thông Nhiễu” đúng không? Cậu xác định là bốn chữ Phi Thành Vật Nhiễu này sao?” Mới vừa rồi đã sai lầm một lần, giết lầm một đứa nhỏ, lúc này cũng đã đánh vào hệ thống nội bộ, dầu gì cũng là người trong một bang phái, nếu như là giết lầm người nữa, 30 đứa trẻ đó điên lên cuồng nước miếng cô thì sao, cô sẽ không chịu nổi.
Tiêu Bạch vỗ ngực nói: “Tiễu Hoãn, có khi nào anh lừa gạt cậu chưa? Thương nhân số một — Phi Thành Vật Nhiễu đang ở trong trò chơi! Hắc hắc, cậu đi không? Nếu cậu không đi thì tớ đi một mình. . . .” Cậu đoán cô sẽ đi.
“Đi! Tớ đi!” Gian thương tự mình đưa tới cửa, cô không đi làm sao mà coi được.
“Vậy được, cậu truyền tống đến nơi đó trước đi, anh nghe điện thoại xong đến liền.”
“Được——.”
Lục Tiểu Hoãn hít sâu, rốt cuộc giờ khắc này cũng tới, một lát nữa cô sẽ trở thành một thế hệ nữ hiệp mới. Một người không sợ quyền quý, dũng cảm nói ọi người biết thế nào mới là nữ hiệp thật sự!
Truyền tống đến thành Thanh Phong, phát hiện ở điểm truyền tống đến có rất nhiều đầu người đang nhốn nháo.
Vô số tên nhân vật và đối thoại trước mặt tràn đầy cả màn ảnh. Cô bĩu môi, đây là cái gì, ngay cả đường đều không tìm được.
Thành Thanh Phong không có quái, chỉ có NPC và một chút kỹ năng học tập, mở sạp bán để bán một vài thứ gì đó. Nói như vậy, trừ khi là trong túi không còn dược hoàn bổ máu bổ lam, cô mới có thể trở về thành mua một đống đồ, sau đó lại đi dã ngoại trên bản đồ đánh quái. Nếu như hôm nay không phải vì muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của người nào đó, cô sẽ không tới nơi này. Nhưng mà, hôm nay, người tụ tập ở nơi này có phải là quá nhiều hay không? Chẳng lẽ hệ thống có cái gì hoạt động, chẳng lẽ là tặng gấp đôi kinh nghiệm sao?
NPC = Non Player Character, nhân vật game được hệ thống tạo ra để người chơi tương tác, đối thoại hay nhận nhiệm vụ.
Cô đang suy nghĩ có nên đi ra khỏi võng du dạo chơi diễn đàn một chút hay không, đột nhiên ở trong số đám mây đối thoại thấy được một cái tên quen thuộc.
“Đại tỷ, đại tỷ, cô cũng tới sao?” Thì ra là Tiểu Thông Thông, “Đại tỷ, cô cũng đến xem thương nhân đại thần sao?”
Tiểu Thông Thông là Phi Thành Thông Nhiễu.
Gương mặt Tiểu Hoa Tiểu bá vương trượt xuống ba vạch đen: “Ai nói là tôi đến xem anh ta, tôi là đi ngang qua.”
Còn chưa nhìn thấy gian thương thì vẫn phải giữ vững khiêm tốn, đừng bứt dây động rừng.
“Nhưng mà, nếu như đã gặp được cậu, tỷ tỷ cũng có thể cùng cậu, thuận tiện xem anh ta.”
Tiểu Thông Thông cao hứng lượn vài vòng xung quanh cô, hoàn toàn quên mấy phút trước bởi vì cậu khích lệ đại thần mà bị người nào đó lấy đoản kiếm ra uy hiếp.
Hai người đi theo dòng người, rốt cuộc cũng đi tới trước tiệm vũ khí, lại phát hiện những người đó cũng đi vào một con đường nhỏ bên cạnh.
Lục Tiểu Hoãn suy nghĩ một chút, cũng di chuyển con chuột, đi theo.
Đáng tiếc là quá nhiều người, căn bản không thấy rõ phía trước là cái gì.
Đột nhiên khoé mắt nhìn thấy cái, không phải, là chữ, Tiểu Hoãn bận rộn ngồi thẳng người, hết sức chăm chú điều khiển con chuột.
Phi Thành Vật Nhiễu, không phải là Phi Thành Thông Nhiễu. . . .
Tiểu Thông Thông khó khăn đi theo bên cạnh cô, không biết tại sao, cậu có một loại cảm giác kỳ quái. Chẳng lẽ đột nhiên đại tỷ trở nên sùng bái đại thần sao?
“Đại tỷ, chẳng lẽ cô cũng yêu đại thần sao? (≧▽≦)”
Thật vui vẻ, đại tỷ mạnh mẽ và Tiểu Thông Thông đều giống nhau, là người ái mộ đại thần.
“Phi! Ai nói tôi thương anh ta?” Cô hận không thể học được như Phật Như Lai cầm một khối đá lớn đè anh ở phía dưới, sau đó làm cho anh ngoan ngoãn khạc ra tám trăm tệ kia.
“Cho nên?” Tiểu Thông Thông cũng không hiểu: đại tỷ không thương đại thần thì tại sao phải khổ cực chen vào trong dòng người như vậy, cậu vẫn luôn chỉ cần nhìn thấy đại thần ở xa xa là thoả mãn rồi.
“Là vì. . . . .”
Đột nhiên phát hiện bốn chữ mà cô giận dữ đọc qua vô số lần đang ở ngay phía trước, tay cô nhanh nhẹn, liền đem một câu gửi đi trong kênh tán gẫu.
“Tỷ tỷ muốn tiêu diệt anh ta!”
A!! Tiểu Thông Thông bị những lời của Tiểu Hoa Tiểu bá vương làm cho kinh sợ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Thì ra là, đại tỷ đối với thương nhân đại thần mà cậu ái mộ hiểu lầm sâu sắc như vậy, nhưng mà đại tỷ à, cô nói như vậy sẽ bị một đám người chạy vào K đó. . . . .Cậu muốn bảo vệ cô, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Kill = giết
Tiểu Hoãn đi vào trong tủ đồ lấy ra cái loa lớn, cái loa lớn này cũng tương tự như thông báo trên kênh thế giới vậy, sẽ trực tiếp hiện ngay phía trên mặt, hơn nữa còn là chữ đỏ, kích thước lớn!
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một mảnh đỏ thẫm, tên Tiểu Hoãn nhảy lên trên màn ảnh:
[Loa lớn] Tiểu Hoa Tiểu bá vương: Phi, Thành, Vật, Nhiễu, anh, ra, đây, cho, tôi!!
[Loa lớn] Loa được mua tại cửa hàng, lời nói của người chơi sẽ xuất hiện nổi bật trên màn hình (trong truyện này), tất cả mọi người tại các sever đều có thể đọc được.
Mặt đất bằng phẳng bị một hồi loa lớn, làm kinh ngạc vô số quần chúng xung quanh.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương thuận lợi đi tới tận cùng bên trong, bởi vì dọc theo đường đi có quá nhiều người, căn bản không có chú ý. Chờ cô đi vào mới phát hiện, đây không phải là cái đường nhỏ gì hết, rõ ràng đi thông qua con đường nhỏ này sẽ đi đến sân đấu thể thao. Mà chỗ bây giờ cô đứng, chính là tâm điểm sân đấu thể thao! Mà cô phát hiện mình đang bị vô số, vô số, vô số tên người chơi bao vây ở chính giữa.
Khó khăn nuốt nuốt nước miếng, cô biết sẽ có người, nhưng không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy.
“Tôi đi ra.”
Đột nhiên, cô nhìn thấy một người chơi đang đi về phía mình.
Đó là bạch y nam tử đeo kiếm, khí chất hiên ngang, tay áo lướt nhẹ, dáng vẻ kia, phảng phất như có gió mát lướt dưới chân, mây trắng bay lượn xung quanh anh. Rõ ràng chính là hình tượng hiệp khách bình thường không thể bình thường được nữa trong Đảo Đào Hoa, lại làm cho người ta suy diễn đến xuất trần thoát tục như vậy, lại có chút phóng khoáng nhìn rõ việc đời.
Trong nháy mắt cô còn nghĩ như thế này, hôm nay mình giả dạng thành bạch y nữ hiệp, xem ra đứng cùng với anh rất giống đôi tình nhân.
Chờ cô xem rõ cái tên trên đỉnh đầu người chơi thì không khỏi mặt đỏ tai hồng, thầm mắng mình não tàn.
Bởi vì người chơi không phải là người nào khác, chính là cái người mà cô ghi hận từ đó đến giờ, mới vừa rồi còn dùng loa lớn rống rung trời gọi người ta ra đây — Phi Thành Vật Nhiễu.
Khống chế lại suy nghĩ lệch lạc của mình, tận lực coi thường cảnh tượng đẹp có thể thay cơm này.
Tiểu Hoãn làm bộ không nhìn thấy chỗ dựa của anh.
Chỗ dựa của anh = cũng có nghĩa là trang phục + vũ khí + khí chất xung quanh anh.
Nhưng mà, ách, một bạch y nam tử xuất sắc như vậy, muốn không nhìn thấy cũng không phải là chuyện dễ.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Tôi đi ra, cô tìm tôi có việc?”
Người này, tại sao có thể, ngay cả chữ viết bình thường cũng làm người ta cảm thấy được mị lực đang tuôn trào là sao?
Tiểu Hoãn cảm thấy mệt mỏi, vốn là muốn vạch trần bộ mặt gian thương của anh, sẽ thuận lợi sao?
“Tôi. . . . . .”
Xong rồi, Lục Tiểu Hoãn, cô lại ở ngay thời khắc mấu chốt như thế này rơi mất sự kiên định. Cô buồn bực cau mày, lúc này nên đánh đòn phủ đầu, vạch trần anh mới đúng!
“Tôi. . . . . . .” Nỗ lực nửa ngày, chỉ có thể đánh ra một chữ.
Bạch y nam tử yên lặng đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đang chú ý nhìn bọn họ.
“Nói tiếp.”
Hai chữ này của anh đơn giản nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, đánh rớt hoàn toàn tất cả chuẩn bị trước đó của cô.
Hai tay cô hoàn toàn mất khống chế, đánh ra một câu: “Tôi thật là vô cùng vô cùng ngưỡng mộ đại thần như anh!”
Mọi người xôn xao, sau khi có một người ái mộ, tiếp đến có một đám người vì quá khích mà ái mộ.
Một lát sau, anh mới gửi tới một câu: “Em ở đây cầu hôn tôi sao?”
“Khụ khụ —!!”
Thật bất hạnh, trong miệng Lục Tiểu Hoãn còn dư lại gần một nửa cái bánh, hoàn toàn bị mất nghẹn.