Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 6
Chương 6 – Tranh giành
Chị Linh nói: “Tiểu Hoãn, em nhất định phải tranh thủ đến phỏng vấn Tô Thành.”
Không vì chuyện gì khác, cũng bởi vì gần đây dự án xây dựng khu mua sắm đang được tin tức chú ý, mà công ty Quang Đông vừa vặn là bàn tay thao tác sau lưng dự án cực lớn này.
Cái người đàn ông tên là Tô Thành lại vừa vặn là thành phần quan trọng phụ trách dự án lần này.
Dĩ nhiên, nội dung phỏng vấn anh cũng không liên quan đến tin tức dự án khu mua sắm. Chỉ bởi vì anh đẹp trai, nhiều tiền, trẻ tuổi lại có năng lực.
Nghe nói Tô Thành ngoại trừ thủ đoạn ngoại giao lợi hại, lớn lên lại không thua kém minh tinh màn ảnh chút nào, lúc anh đàm phán thì tài năng thiên phú càng được bộc lộ ra bên ngoài, anh còn từng là một trong tám cao thủ cờ vây cả nước. Nghe nói nữ minh tinh Hồng Ngọc đã từng theo đuổi anh, anh cũng từng cự tuyệt bốn mươi hai vị thiên kim, thế nhưng các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vẫn khen ngợi anh là người ngay thẳng thật thà. Nghe nói Tô Thành cũng thường lấy tiền làm chút cống hiến từ thiện, nghe nói. . . . .
Chính là bởi vì truyền thuyết về người đàn ông này quá hoàn mỹ, mà người đàn ông hoàn mỹ thì vĩnh viễn đưa đến nơi nào cũng đều là đề tài của các cô gái.
Ai bảo tạp chí Xuân Thuỷ của bọn cô phát hành sách báo dành cho phụ nữ đây? Những nữ độc giả kia chính là cơm áo gạo tiền của các cô. Vì để cho cơm áo gạo tiền cao hứng, chị Linh nói chỉ cần phỏng vấn được Tô Thành, tiền lương tháng này của cô liền tăng lên 40%.
Bốn mươi phần trăm!! Tám trăm tệ.
Lục Tiểu Hoãn cắn viết, âm thầm nghĩ, nếu như mình có thêm tám trăm tệ, ít nhất cũng có thể đến siêu thị mua vài bộ quần áo xinh đẹp.
Không đề cập tới tám trăm tệ này, chỉ cần nói đến mấy chữ tám trăm là lại làm cô nghĩ tới đại gian thương trong trò chơi.
Đều là người giống nhau, lại chênh lệch lớn như vậy, một người ở trong trò chơi làm ăn phi pháp lấy tám trăm tệ của cô, một người khác lại có thể cho cô tám trăm tệ.
Nhưng phải làm sao mới có thể làm cho người đàn ông kia đồng ý tiếp nhận phỏng vấn đây? Gọi điện thoại liền bị tắt máy, gửi email lại bị xem là đồ bỏ đi, rồi còn bị gửi trả lại, đơn giản là Lục Tiểu Hoãn hết đường xoay sở.
Chạy đến trang wed công ty Quang Đông tuỳ tiện dò tìm một chút, lại phát hiện bộ nhân viên công ty Quang Đông đang tuyển năm người thư ký hành chính, yêu cầu phải là phái nữ. Nội dung công việc tương đối đơn giản, nhưng ghi chú đặc biệt là phải làm thêm giờ. Nếu như phải làm thêm giờ, vậy nhất định là chạy chân cho người bận rộn nhất trong công ty, mà người bận rộn nhất công ty chính là. . . . . .Đột nhiên đầu óc Tiểu Hoãn chuyển động, lấy ra sơ yếu lý lịch của mình sửa đổi một chút, sau đó chạy đến bưu điện sử dụng cách nhanh nhất gửi đi.
Kết quả ngày thứ hai cô nhận được điện thoại công ty Quang Đông gọi đến, muốn cô tới phỏng vấn.
Từ trong tủ quần áo tìm bộ đồng phục phỏng vấn gò bó mặc vào, sáng sớm Tiểu Hoãn liền chạy về tạp chí xã báo cáo với chị Linh.
Mặc kệ là có nhìn thấy Tô Thành hay không, có cơ hội phỏng vấn đồng nghĩa với việc đã hoàn thành bước đầu tiên bước vào công ty Quang Đông.
Chị Linh nhìn cô nửa ngày, lúc này mới đứng dậy vỗ bả vai cô: “Tiểu Hoãn, chị không nhìn lầm em.”
Cô đảm đương trọng trách trên lưng bắt đầu lên đường, biên tập Tiểu Tuyết gọi cô lại.
Nhìn một chút áo sơ mi trắng, quần tây đen Tiểu Hoãn mặc trên người, cô hơi nhíu mày nói: “Tiểu Hoãn, em không thể mặc như vậy mà đi được.”
Như vậy không được sao? Tiểu Hoãn cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, cô mặc bộ này rất lady rất nghiêm túc mà, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu phỏng vấn.
“Em ăn mặc như vậy không có tư vị nữ nhân chút nào, ví dụ như thế này.” Tiểu Tuyết tuỳ tiện rút ra một quyển tạp chí, lật tới hình người mẫu tuyên truyền.
Tiểu Hoãn liếc nhìn, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Đại mỹ nữ tóc quăn nhuộm màu rượu đỏ, vai lộ hết ra ngoài, mặc váy ngắn đến không thể ngắn hơn, khoả ngực, còn mang giày cao gót ít nhất mười cm.
Cô im lặng nhìn Tiểu Tuyết, làm ơn đi, cô là đi phỏng vấn chứ không phải đi bán rẻ tiếng cười.
“Tiểu Hoãn, em không biết công ty này có bao nhiêu MM độc thân muốn vào đâu, lần này đặc biệt chỉ rõ là chỉ tuyển phái nữ, nhất định là muốn tuyển mỹ nữ.” Tiểu Tuyết kích động khua tay múa chân, “Em ăn mặc tiết kiệm như vậy, có lẽ ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được, vậy những thứ em chuẩn bị không phải là mất trắng sao.”
Lời Tiểu Tuyết nói không phải là không có đạo lý, nếu như muốn tuyển cái loại thư ký bảo thủ đó làm thư ký, làm sao phải yêu cầu là chỉ tuyển phái nữ đây?
Cuối cùng sau khi chị Linh phê chuẩn, phụ trách phục trang người mẫu trang bìa – Jessy và thợ trang điểm chuyên nghiệp trong tạp chí tiến hành cải tạo tạm thời cho Tiểu Hoãn, hai mươi phút ngắn ngủi liền đem hình tượng bảo thủ vừa rồi thay đổi thành công; tóc cuốn ngang vai, khoé mắt trêu đùa, môi anh đào mê người, thời trang của những cô gái bây giờ.
Khó khăn kéo kéo quần dài có chút chật chội, cô thật sự lo lắng cái quần này sẽ đột nhiên nứt ra. Tiểu Tuyết đứng bên cạnh khen ngợi cô thật đẹp mắt, nhanh chóng lấy điện thoại di động chụp cho cô mấy tấm.
Thời gian trôi qua quá nhanh, mới chớp mắt mà đã đến 9 giờ, thời gian phỏng vấn là 9 giờ rưỡi, Tiểu Hoãn cũng không để ý đến quần mình có thể đột nhiên nổ tung ra hay không, nhắc quần lên liền chạy ra ngoài.
Hô, may mắn không có trễ giờ.
Vừa đúng 9 giờ rưỡi, cô đã đứng ở bên ngoài cửa kiếng xoay tròn công ty Quang Đông.
Bên ngoài cửa thuỷ tinh là kiến trúc 10 tầng, mặc dù không giống CBD cao ngất trong mây có thiết kế nhấn mạnh độ cao tầng lầu một chút nào, nhưng nếu đứng ở dưới này nhìn lên sẽ cảm thấy công ty này thật sự có tiền đồ.
Lục Tiểu Hoãn hít sâu, tám trăm nhân dân tệ, tám trăm nhân dân tệ, tôi tới đây.
Phòng phỏng vấn nằm ở lầu bốn, các cô được hướng dẫn dẫn đến phòng chờ trong lầu bốn.
Tiểu Hoãn nhìn những thí sinh khác một chút, tất cả đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, tình cảnh này không giống tới phỏng vấn, nhìn như thế nào cũng thấy giống tham gia tuyển chọn phi tần trong hậu cung.
Một đống nữ nhân líu ríu cái gì không ngừng, so sánh lẫn nhau xem trên mặt người nào phấn mỏng hơn người nào một chút.
Bên cạnh cô là một cô gái mặc quần áo màu vàng rực rỡ đang cầm cái gương đi tới đi lui, nói với một cô gái trang điểm rất đậm: “Cô xem má tôi hồng chưa, CD, đặc biệt mềm mại.”
Trang điểm rất đậm vừa thoa môi son vừa liếc màu vàng rực rỡ: “Ô hô, má ơi, người ta cho tới bây giờ chưa từng đánh má hồng, đừng làm bộ nha!~”
Khoé mắt trộm liếc, xương gò má của hai người cũng đủ hồng.
Màu vàng rực rỡ nói: “Cô đang nói ai đó?”
Trang điểm rất đậm hừ mũi: “Người nào trả lời thì chính là nói người đó ~”
Trong lúc nhất thời, cô đột nhiên nhớ lại tám chữ “Xuân thu thời kỳ, trăm nhà đua tiếng”.
Chỉ một lát sau, có một người đàn ông bộ dáng trẻ tuổi đi vào, bắt đầu gọi tên, cô gái bị gọi đến liền đứng lên đi theo anh đi tới một phòng phỏng vấn.
Nhìn những cô gái xung quanh đang xem thường gương mặt của nhau, tất cả là vì muốn đi vào cái công ty này, nói thẳng ra chính là muốn về sau có thể câu được người đàn ông nào đó có điều kiện không tệ, thật là hao tâm tổn phí.
Đột nhiên, Lục Tiểu Hoãn cảm giác được lần phỏng vấn này chính là một cái lồng sắt lớn, mà các cô, đều là động vật tự chui đầu vào lưới.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, mọi người đã ở trong lồng trình diễn thế giới động vật, tranh giành, chỉ vì có thể làm ình được nhiều đàn ông chú ý hơn.
Nghiêng đầu, yên lặng buồn bả thở dài, cô cũng là một con thú trong vườn thú, nhưng mà cô là vì hoàn thành nhiệm vụ! Cũng không phải vì đàn ông trong công ty này.
“Kim Hoa Tử tiểu thư, Lục Tiểu Hoãn tiểu thư.”
Đến phiên cô rồi sao? Kim Hoa Tử thì. . . . .à, là tiểu thư màu vàng rực rỡ. Thật đúng là, người cũng như tên.
Thấy hai người đứng lên, thư ký gật đầu, lấy tay làm dấu mời: “Hai vị mời ngồi chờ bên cạnh phòng phỏng vấn.”
Thì ra đến nơi này còn phải chờ nữa, ngồi ở bên ngoài phòng phỏng vấn, Tiểu Hoãn dùng sức suy nghĩ xem một lát nên hỏi Tô Thành mấy câu, nên hỏi thân phận trước hay là xem một chút coi có phải là Tô Thành hay không rồi hãy hỏi?
“Này, mỹ nữ, quần này cô mua ở đâu?” Đột nhiên màu vàng rực rỡ quan sát quần của cô.
Nhìn cô ấy một chút, không lên tiếng, tiếp tục suy nghĩ xem một lát nên nói lên yêu cầu phỏng vấn như thế nào.
“Mỹ nữ, quần này của cô không tệ, cô xem người tôi này, mặc dù cũng không xấu, nhưng mà quá rộng, không thể hiển thị được vóc người của tôi.”
Nhìn lướt qua, màu vàng rực rỡ quá chói mắt, không nhìn ra rộng mà còn chật.
“Mỹ nữ, cô đang suy nghĩ gì vậy?” Màu vàng rực rỡ quơ quơ móng tay màu đỏ trước mặt cô.
Đang suy nghĩ chuyện quan trọng, nhưng mà không thể nói cho cô biết.
Nếu như lần này không thấy được Tô Thành thì làm sao bây giờ? Lần đầu tiên đi phỏng vấn liền bị ngâm nước nóng! Tám trăm tệ ngâm nước nóng! Tín nhiệm và kỳ vọng chị Linh dành cho cô. . . . . .đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, áp lực thật là ghê gớm.
Màu vàng rực rỡ khẽ đẩy cô: “Mỹ nữ, cô không cần khẩn trương như vậy, nếu sợ thì đừng nộp đơn.”
“Ai nói tôi muốn nộp đơn!” Tiểu Hoãn tức giận nghiêng người nhìn cô ta.
“Không nộp đơn, không nộp đơn tới đây làm gì?” Màu vàng rực rỡ dùng sức nháy hàng mi cong dài, “Cô tới tìm đàn ông sao?”
“Cô mới tìm đàn ông, tất cả các cô đều tìm đàn ông!”
Hình như màu vàng rực rỡ không nghĩ tới Tiểu Hoãn sẽ nói ra một câu như vậy, lúng túng cười cười không nói thêm gì nữa.
Một lát sau. . . . .
“Vậy rốt cuộc cô tới đây làm gì?” Cô ta vẫn muốn biết.
Hít sâu, hít sâu, đem tức giận sắp bộc phát ra khỏi lồng ngực đè nén xuống, Tiểu Hoãn cười cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Kim tiểu thư, cô muốn biết?”
Kim Hoa Tử dùng sức gật đầu.
“Tôi là tới. . . . . . .”
“Kim Hoa Tử tiểu thư, xin bước vào phòng phỏng vấn.” Nam thư ký trẻ tuổi từ trong phòng đi ra, làm dấu mời với Kim Hoa Tử.
Vẻ mặt Kim Hoa Tử tiếc hận nhìn Tiểu Hoãn, lại nhìn nam thư ký, cuối cùng vẫn là nhanh chóng nói với Tiểu Hoãn: “Một lát nữa nhớ nói cho tôi biết.” Sau đó vẫy vẫy tóc, ưỡn ngực đẩy cửa đi vào.
Im lặng lắc đầu, cô gái này quá mạnh mẽ, chẳng lẽ không nhìn ra là cô không muốn nói chuyện sao.
“Lục Tiểu Hoãn tiểu thư?”
“Ừ, là tôi.” Cô vội vàng đứng lên mỉm cười với nam thư ký, tới tới, rốt cuộc thì thời khắc khẩn trương cũng tới.
Nam thư ký lễ phép nói: “Lục tiểu thư, cô có thể về trước.”
A, có thể trước. . . . .trở về, trở về!!
Tại sao? Cô còn chưa phỏng vấn mà!
“Đây là ý tứ của quản lý công ty chúng tôi.” Nam thư ký xin lỗi cười cười, “Ngài ấy nói cô thích hợp những chức vụ có tính khiêu chiến hơn, lần này rất xin lỗi.”
Nhưng cô còn chưa nói ra thân phận của mình, còn chưa có phỏng vấn được Tô Thành.
“Cái đó, có thể cho tôi nói chuyện với quản lý của anh một chút hay không?” Gương mặt Tiểu Hoãn nịnh hót cười với thư ký.
Nam thư ký lắc đầu: “Thật xin lỗi, quản lý không cho phép tôi tự tiện dẫn người đi vào, nếu không sẽ bị xử phạt.”
À. . . . . . .nếu là như vậy, cô có thể nói gì, cũng không thể làm khó thư ký, phải không?
Nam thư ký quay đầu lại từng bước từng bước đi vào trong thang máy, không cam lòng, cô vô cùng hết sức không cam lòng!
Tại sao có thể như vậy? Cô khổ tâm bày ra con đường phỏng vấn như thế này, còn chưa có bắt đầu liền bị người ta đánh đòn cảnh cáo đập chết ngoài cửa.
Dầu gì thì cô cũng công tác được hai năm rồi, nhưng giờ khắc này, cho dù công tác bao nhiêu lâu cũng không quan trọng, quyền sanh sát đều nằm trong bàn tay người khác, đè bẹp con tôm nhỏ như cô từ đầu đến đuôi.
Vô cùng đau buồn đi ra khỏi cửa công ty Quang Đông, được rồi, vườn thú, ngươi thật làm đau lòng của ta.
Nam thư ký gõ một cánh cửa, một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên: “Vào đi.”
Anh cung kính đi vào, nói với một người đàn ông tuấn tú: “Vị Lục tiểu thư kia đã rời đi.”
Người đàn ông tuấn tú gật đầu: “Tốt, Tiểu Chu. Giúp tôi mời vị tiên sinh kia vào.”
Tiểu Chu cung kính khom lưng, đi ra ngoài lần nữa.
Người đàn ông nhìn lý lịch tóm tắt trên bàn, cô bé trong hình kia nhìn thế nào cũng giống như học sinh ngây thơ chưa lớn. Nhớ lúc anh vừa bước qua phòng chờ, nghe cô hung ác gầm nhẹ với những cô gái bên cạnh, anh như suy nghĩ đến điều gì làm cho đôi mắt đẹp và khoé môi cười cười. Chuyện tuyển sinh này anh không có hứng thú, nhưng mà một cô gái vô cùng nóng nảy như vậy, không thích hợp với công việc thư ký áp lực như bây giờ. Mặc dù anh cũng không bài xích tính cách như thế này.
Lúc này, cửa phòng vang lên lần nữa, nhưng anh còn chưa nói mời vào, một giây tiếp theo người ngoài cửa liền đi vào, nhìn anh nở một nụ cười thật tươi: “Hi, Tô Thành.”