Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn

Chương 3


Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 3


Chương 3 – Một ngày xui xẻo
Trả hàng??? Không muốn, cái này là cực phẩm tiên khí mà, không thể trả.
Tiêu Bạch nước mắt ròng ròng bò bên cạnh Tiểu Hoa Tiểu bá vương, lấy sức lực toàn thân muốn ngăn cản ý nghĩ trả hàng của Tiểu Hoãn.
Mặc dù rất không cam lòng người nào đó lấy 1500 RMB của Tiêu Bạch, nhưng cuối cùng Tiểu Hoãn cũng nhường một bước: “Cậu có thể không trả, nhưng tớ nhất định phải đem mảnh kia trả lại!”
Tiêu Bạch gật đầu, chỉ cần có thể bảo vệ được ngọc bài này thì muốn cậu làm gì cũng được, huống chi nếu như cô có thể trả lại hàng, tiền đó liền cho Tiểu Hoãn tiêu vặt.
Nhưng mà cậu rất nghi ngờ, cô có thể trả lại hàng được không đây.
Tiểu Hoãn hài lòng đóng máy tính, tiếp tục uống Sprite, cô phải suy nghĩ thật tốt mới được, ngày mai nên khiếu nại như thế nào với gian thương châu Phi mới trả được hàng đây.
Thật ra thì lúc Tiêu Bạch mang cô chơi cái trò chơi này, phần tạo nghề nghiệp có chút dở hơi. Nghề nghiệp trong đây phân ra ba loại: hiệp sĩ, thần tiên, còn có một loại gọi là thầy thuốc.
Trong trò chơi này hiệp sĩ thuộc hệ chiến sĩ, thần tiên chính là hệ pháp sư, mà thầy thuốc, nói trắng ra chính là bác sĩ, cùng với bà vú không khác nhau là mấy. Hiệp sĩ trong trò chơi bởi vì kỹ năng đa dạng, trang bị lại được phân ra nhiều loại như móng vuốt, đoản kiếm, đao, dao găm. Tiểu Hoãn là luyện trang bị đoản kiếm. Không vì cái gì khác, chỉ vì đoản kiếm có một chức năng phục kích, không cần khởi động hình thức chiến đấu, chỉ cần điểm vào một chỗ trên đầu nhân vật là có thể chuyển từ bạch đoản kiếm sang hồng đoản kiếm. Hơn nữa hệ thống còn rất BT nhắc nhở: Chúc mừng bạn vô cùng độc ác đánh lén thành công.
Trò chơi này có tên là Đảo Đào Hoa, lấy chuyện xưa hư cấu huyền ảo làm bối cảnh, tất cả nhân vật đều mặc trang phục tương tự Đường triều, màu sắc tinh tế tỉ mỉ, hình ảnh lộng lẫy. Điều đáng nói là Đường triều đều lấy hình tượng người con gái đầy đặn biểu tượng cho sự xinh đẹp, nhưng cái trò chơi này lại đem hình tượng con gái thiết kế thành cực kỳ đáng yêu yếu đuối. Trong đó yếu đuối nhất chính là hiệp sĩ chuyên tấn công bằng đoản kiếm như Tiểu Hoãn. Thân hình so với những nghề nghiệp khác cũng xinh đẹp hơn, trên đầu có hai búi tóc lớn, ngay cả đi trên đường cũng có bộ dáng ngây thơ lãng mạn.
Ngoại hình như vậy nhìn thật không giống người cổ đại một chút nào, quan trọng nhất là có thể điều chỉnh ngoại hình nhân vật tuỳ vào nghề nghiệp, ví dụ như trước khi hệ thống thông báo người chơi chuẩn bị tập kích thì người chơi liền biến thành hồng y nữ hiệp cầm kiếm, hoặc là hồng y nữ hiệp cầm móng vuốt. Đây vì muốn người chơi giảm bớt cảnh giác và tăng giá trị đánh lén thành công, hành động khi người ta không đề phòng, tấn công bất ngờ, một giây trước còn là bạch y nữ hiệp múa kiếm liền lấy ra đoản kiếm đâm người ta một nhát.
Nhưng mà những chức năng này chỉ được cô sử dụng lúc nhàm chán mà không được dùng để đánh lén. Bởi vì không có người nào lại rãnh rổi đến nỗi tìm cô và Tiêu Bạch gây chiến. Nhưng mà bây giờ Tiểu Hoãn bắt đầu căn nhắc cái chức năng giả bộ này để dùng vào thực tế. Dù sao ngày mai cô cũng muốn trả lại hàng, nói thẳng ra là muốn người đàn ông lòng dạ độc ác kia biết đường mà lui. Bây giờ coi như ở trên thương trường mua cái gì đó, cho dù đọc ba bản thuyết trình cũng chưa chắc sẽ trả hàng được, huống chi là ở trong trò chơi, làm sao để trả hàng lại được đây?
Cô nằm trên giường cắn đầu ngón tay, ngày mai nhất định phải trước khi anh login cùng heo Tiểu Bạch thử nghiệm chức năng này mới được, mặc kệ là như thế nào, nhất định phải cho anh thấy một mặt mạnh mẽ của cô.

Nhưng sáng ngày thứ hai, Lục Tiểu Hoãn liền đau khổ khi biết mình không có biện pháp mạnh mẽ.
Mẹ Lục vừa mua sữa đậu nành về cho cô vừa nói, “Con gái à, thím ba nói sẽ giới thiệu cho con một người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú, vừa đúng dịp tối hôm nay người ta rãnh rỗi, mẹ đã đồng ý cho con rồi.”
Cô cố gắng nuốt xuống bánh tiêu đang mắc trong cổ họng, Tiểu Hoãn bất đắc dĩ rủ mắt, “Mẹ, hôm qua chẳng phải mẹ nói mười giờ sáng thứ bảy sao?”
Vẻ mặt mẹ Lục không biến đổi, “Đó là một người khác, hôm nay thím ba tạm thời giúp con giới thiệu một người.”
“Vậy có gì khác nhau. . . . .” Tiểu Hoãn uống một hớp sữa đậu nành.
“Đương nhiên là khác nhau, sao lại không khác nhau?” Mẹ Lục kích động cầm lên cái đĩa bánh tiêu quăng đi, “Thứ bảy là làm IT, cái này là làm môi giới nhà đất.”
Cha Lục ngồi bên cạnh giả bộ nhìn tờ báo, không dấu vết xê dịch qua một bên.
Lục Tiểu Hoãn chấp nhận gật đầu, lúc này nhất định phải nghe theo lời mẹ nói, không thể phản bác không thể cự tuyệt.
Có một lần bởi vì cô ham chơi trò chơi cho nên to gan đưa ra lời cự tuyệt đi xem mắt mà thím ba đề nghị.
Mẹ rốt cuộc cũng biến thành sư tử Hà Đông rống lên, “Nếu như Tiêu Bạch cưới con thì mẹ sẽ không quản nữa, mặc kệ con muốn chơi game bao nhiêu, cho dù ngày nào nó cũng cầm roi da đánh con mẹ cũng không quan tâm, tuyệt đối không quan tâm!” Nói xong từ trong tủ quần áo lôi ra một bộ y phục bó sát người để cho cô mặc đi xem mắt. Lục Tiểu Hoãn đau lòng, mẹ cô vì muốn bán con gái ngay cả bạo lực gia đình cũng cho phép, vậy chẳng phải cuộc sống sau này của cô chỉ còn là bóng tối hay sao?
Đành vậy, cô cũng biết mặc kệ cùng người nào tranh thủ quyền lợi con người, cũng không thể cùng mẹ mình tranh giành. Cho nên thuận theo chân lý chính là chân lý.
Mẹ Lục vẫn còn kích động nắm bánh tiêu khoa tay múa chân, “Đầu năm nay, nếu muốn gả con gái thì phải kiên trì quăng lưới ra nhiều hướng mới thành công!”
Vậy cô là cái gì? Mồi câu sao?

Mẹ Lục rất là đắc ý, “Con gái mẹ nhất định là lưới mà, lưới cá tuy thưa nhưng khó lọt.”
Phốc————! Lúc này, người phun ra chính là cha Lục, sữa đậu nành tràn đầy tờ báo.
Mẹ Lục liền giơ chân dưới bàn đá ông, “Tôi đang truyền thụ kinh nghiệm cho con gái, ông làm loạn cái gì hả?. . . .”
Ai, Lục Tiểu Hoãn đáng thương, 26 tuổi mà vẫn phải dựa vào xem mắt để tìm kiếm đàn ông.
Không muốn nhìn cha mẹ bạo lực gia đình, cô lau miệng rồi cầm lên túi xách, cũng không quay đầu lại, kêu lên, “Ba, mẹ, con đi làm.”
Bên ngoài không khí thật trong lành, trời trong xanh nắng ấm áp,. . . .có mây. Tiếp tục sa sút tinh thần cong người, buổi tối còn có một người cần cô đối phó, thật phiền.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn nào học tiếp thì học tiếp, ra nước ngoài thì ra nước ngoài. Nhà cô cũng thuộc loại có điều kiện, muốn ra nước ngoài cũng không cần suy nghĩ, muốn học tiếp nhưng cô lại không thích đi học, hơn nữa học sinh sẽ bị ràng buộc kinh tế. Cho nên cô chọn công việc ở một tạp chí không lớn cũng không nhỏ, tạo ra lòng tin cho độc giả, thỉnh thoảng còn giúp chạy vặt, cũng không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Nhưng mà kết quả của việc không lo lắng chính là không có cơ hội làm quen với đàn ông độc thân, trong tạp chí tổng cộng có 12 người, tất cả đều là con gái. Chung quanh cũng có vài người bạn học cấp hai đã bắt đầu kết hôn, cô cũng nhận được thiệp mời, cho nên mẹ liền bắt đầu nóng nảy. Con gái mình dáng dấp không tệ, tay chân cũng không thiếu cái nào, vậy tại sao không có ai thèm lấy đây?
Haiz, cô không có ế vậy chứ. Lắc đầu, đem những tâm tình kỳ lạ vứt qua một bên, cô đẩy cửa tạp chí xã ra.
“Chào buổi sáng, chị Linh.”
Một phụ nữ trung niên đang lật xem tài liệu, nhìn thấy Tiểu Hoãn liền cười cười, “Chào buổi sáng.”
Cái người tên gọi là chị Linh chính là ân nhân năm đó giúp cô vào tạp chí xã này làm việc. Năm đó cô giống như người trời đứng lẫn trong những nhân tài đi xin việc, chị ấy xuất hiện trước mặt cô, cầm lý lịch bị người khác vứt bỏ không biết bao nhiêu lần của cô vừa nhìn vừa quan sát, “Em đối với chức bị phụ tá biên tập có hứng thú không?” Cô gật đầu, đừng nói là phụ tá, coi như làm làm người sai vặt kiêm quét sân cô cũng đồng ý. Chỉ đơn giản như vậy, cô lấy được phần công việc này, mặc dù thỉnh thoảng cũng bị sai đi làm việc vặt nhưng mà công việc vừa nhẹ nhàng lại ổn định.
Chị Linh quan sát Lục Tiểu Hoãn nửa ngày, giống như là đang quyết định cái gì đó, sau đó nói với cô, “Tiểu Hoãn, em tới phòng làm việc của chị.”
Đem một phần tài liệu đặt trên mặt bàn, chị Linh gõ gõ bàn, “Em xem một chút đi.”

Tiểu Hoãn vừa cầm lên vừa nhìn, là một phần bản kế hoạch liên quan đến chuyên mục phỏng vấn, tiêu đề là “Đóa hoa đào nở rộ”. Nội dung là về tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của phái nữ độc thân hiện đại, phân chia ra mấy mục lớn, liệt kê ra những kiểu phụ nữ có sự dụ hoặc lớn hoặc đàn ông tiêu chuẩn. Trong đó còn có số tuổi khác nhau, nghề nghiệp khác nhau, tính tình khác nhau, diện mạo khác nhau.
Tạp chí của cô chủ yếu dựa vào nữ độc giả mà tồn tại, ra báo nguyện san phụ nữ. Bởi vì mỗi kỳ đều có đề tài liên quan đến tính thời đại, nắm chặc được suy nghĩ trong lòng phái nữ cho nên lượng tiêu thụ cũng không tệ. Cô vừa nhìn bản kế hoạch này liền biết nó đã trải qua một khoảng thời gian dài nghiên cứu và khảo sát, cô có thể đoán được, kỳ tạp chí phát hành tiếp theo nhất định sẽ bán loại báo đặc biệt này.
Kích động để xuống tài liệu, cô ngẩng đầu, “Chị Linh, em có dự cảm chuyên mục này nhất định đem đến vô số độc giả mới!”
Chị Linh hình như cũng đoán được phản ứng của cô, nhàn nhạt cười cười, “Em có hứng thú tham gia vào chuyên mục này hay không?”
“A? Em?” Lục Tiểu Hoãn kinh ngạc kêu lên.
Nhìn tài liệu đang đặt trước mặt mình, cô còn chưa tin được chuyện đang xảy ra, công việc quan trọng như vậy mà chị Linh lại giao cho cô làm. Hơn nữa còn rất tín nhiệm cô, mọi người trong tạp chí cũng khích lệ cô. Biên tập Tiểu Tuyết còn theo lời chị Linh phân phó đem một phần danh sách cần phải phóng vấn đưa cho cô, còn nắm lên quả đấm cổ vũ cô cố lên. Được rồi, mọi người rất yêu thương cô, cô rất may mắn.
Hít sâu, mở danh sách ra, Tiểu Tuyết đã nói muốn được nhận phỏng vấn thì phải hẹn trước, dù sao cũng không phải người đàn ông nào cũng đồng ý nhận phỏng vấn.
Người thứ nhất trong danh sách: Tô Thành.
Nghề nghiệp: thu mua??? Diện mạo: rất anh tuấn. Giá trị con người: rất có tiền.
Lục Tiểu Hoãn lặng lẽ liếc nhìn biên tập Tiểu Tuyết, tài liệu này thật đúng là cặn kẽ mà.
Cũng may còn có số điện thoại, cô lau mồ hôi cầm điện thoại lên gọi đến số trên tài liệu.
“Đô——! Đô——!” Hả? Sao mà chuông điện thoại kêu nửa ngày cũng không có ai bắt máy, chẳng lẽ nhấn nhầm số sao?
Chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi. Còn không có người nhận? Tiếp tục gọi nữa.
Nhàm chán lật lật danh sách liên lạc, bốn tờ giấy? Nhưng mà cũng may là chỉ cần liên lạc được 5 người là hoàn thành nhiệm vụ, tại sao còn chưa bắt máy đây.
“Chào quý khách, đây là công ty Quang Đông, tôi là thư ký, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì?” Tiểu thư tiếp điện thoại hỏi theo tiêu chuẩn.

Tiểu Hoãn vội vàng trả lời: “Chào chị, phiền chị giúp tôi chuyển điện thoại cho Tô Thành – Tô tiên sinh.”
Bên kia điện thoại hình như đang xin phép ai đó, một lát sau, tiểu thư tiếp điện thoại xin lỗi nói, “Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, Tô tiên sinh tạm thời không nhận điện thoại bên ngoài. Tạm biệt.”
Đây là ý gì?
Lục Tiểu Hoãn khẽ cắn răng, tiếp tục gọi như cũ.
“Chào chị! Phiền chị giúp tôi chuyển điện thoại cho Tô Thành – Tô tiên sinh, tôi có chuyện quan trọng tìm ngài ấy.” Không đợi người bên kia mở miệng, trước tiên Lục Tiểu Hoãn liền đem lời muốn nói nói ra.
“Là tôi.” Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên.
Cô sợ run lên, sau đó lập tức phản ứng, “Tô tiên sinh đúng không? Chào ngài! Tôi là người của tạp chí Xuân Thuỷ, tạp chí của chúng tôi được độc giả nữ đánh giá rất cao, lần này chúng tôi hi vọng có thể làm một bản báo cáo về Tô tiên sinh, không biết. . . . .”
“Không có hứng thú.”
Oh, không có. . . .anh nói gì? Không có hứng thú! Cô cầm ống nghe, bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng đô đô. Người đàn ông này! Thật không có lễ phép. Sau khi tức giận một lát, Lục Tiểu Hoãn mới cố gắng mỉm cười cất ống nghe đi.
Người đầu tiên liền bị cự tuyệt, ra quân bại trận; thật rủi ro.
Cũng may là sau khi liên lạc thêm mấy người, có hai người đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, cuối cùng cũng làm cô quên mất cảm giác khó chịu khi bị cự tuyệt vừa rồi.
Lười biếng vặn vẹo thắt lưng, đến lúc tan việc rồi. Ai, cô lại đi xem mắt.
Điện thoại di động chợt lóe, có tin nhắn tới: “Heo Tiểu Bạch: Tiểu Hoãn, sau khi tan việc mau trở về nhà, 7 giờ Phi Thành Vật Nhiễu sẽ lên võng du.”
Sớm như vậy sao?? Cô muốn lấy tốc độ nhanh giải quyết xong hẹn hò, sau đó thuê xe về nhà lên võng du. Bây giờ nếu như đi về, hẹn hò khẳng định phải ngâm nước nóng, vậy mẹ. . . . .
Cô thở dài, bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho chính chủ: “Tiểu Bạch, tôi muốn đi xem mắt, không về chơi trò chơi được. Tự cậu trả hàng đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.