Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn

Chương 23


Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 23


Chương 23 — Ôn tình vấn an
Biết rõ anh không có trên tuyến, còn nói chuyện với anh, cũng không sợ bị “Hứa Tiên” nhìn thấy. Cái người nho nhỏ này, thật là. . . . . . . có chút đáng yêu.
Đột nhiên điện thoại di động sáng lên, có tin nhấn được gửi đến, là thư ký Lý xác nhận chuyến bay ngày mai cho anh biết.
Thiếu chút nữa liền quên mất chính sự, anh đã tuân thủ giao hẹn, trước khi tạm thời “rời đi” sẽ thông báo với người nào đó một tiếng.
Lúc nào thì, trí nhớ của anh lại có lúc không tốt như vậy, chuyện này nếu để cho ông Đổng biết được. . . . . Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói uy nghiệm của ông ấy: “Chơi bời mất cả ý chí, chơi bời mất cả ý chí!”
Lời này đúng là nói Mộc Vân, Mộc Vân buồn bực, lấy gương mặt tươi cười nói: “Ông nội, ông nói sai rồi, cái này gọi là hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống!”
Hưởng thụ cuộc sống, cũng chỉ có hắn mới dám nói câu này với ông, cười tự giễu, coi như chơi trò chơi là đang hưởng thụ cuộc sống vậy.
Bên kia, Tiểu Hoãn vẫn còn đang suy nghĩ về cái tên Hứa Tiên nói cho cô biết, tên đàn ông.
Cho nên, cô vẫn không có nhìn màn ảnh, mà là đứng lên đi tới đi lui trong phòng mình.
Nhã Thành, Nhã Thành. Tại sao đàn ông lại có tên dễ nghe như vậy? Hơn nữa lại phù hợp với hình tượng trong sáng chỉ có ở bạch y nam tử như anh!
Nếu như cô ở trước mặt kêu tên anh, không biết anh có ngạc nhiên hay không, sau đó nói, làm sao em biết tên anh?
“Ha ha.” Tiểu Hoãn cười ngây ngô.
Quét mắt nhìn màn ảnh máy vi tính, đột nhiên ánh mắt cô sáng lên.
Bởi vì Phi Thành Vật Nhiễu nói với cô: “Nho nhỏ.”
Người đàn ông nào đó đã tới!
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Cái đó, anh tới rồi.”

Tiểu Hoãn im lặng đánh vào mặt bàn, hai chữ Nhã Thành này nói như thế nào vẫn không gửi đi được. Trước kia vẫn tôn trọng nhau như khách, bây giờ đột nhiên lại thân mật như vậy, quá không có thói quen quá không có thói quen. Nhớ ngày đó, cô mới quen heo Tiểu Bạch, cho nên vẫn gọi cậu là sư huynh này sư huynh nọ, cho đến khi suy nghĩ của heo Tiểu Bạch làm cho cô không thể nhịn được nữa, lúc này mới đổi giọng gọi tên cậu ta. Cứ như vậy, cũng là chuyện của một năm sau. Bây giờ cô kết hôn với một người ở trong trò chơi, quan hệ rất không bình thường nhưng lại rất bình thường, ách, người đơn thuần sẽ gọi thẳng tên trong thực tế, cô không gọi ra khỏi miệng được.
Cảm thấy, nếu như gọi anh như vậy, giống như tiết lộ ra tâm sự của mình.
. . . . . . .
Tâm sự, cô lại có thể liên tưởng đến từ này, cô không có tâm sự, cô không có, không có.
Lúc này, Lục Tiểu Hoãn bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình, chỉ có thể đập đầu vào bàn.
Cô tuyệt đối không phải là người muốn tạo nên bản nhạc chuyện tình không có giới hạn, chẳng qua cô là người suy nghĩ chậm lại có tình nghĩa, không biết nên trao đổi thoải mái như thế nào đối với người xa lạ. Cô sợ đột nhiên mình gọi như vậy anh sẽ không thích ứng mà thôi. Đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy, phải đứng ở nhiều góc độ của người khác để suy nghĩ vấn đề, nếu mà anh không thích ứng, vậy sau này sống chung sẽ có chút lúng túng, nếu mà lúng túng thì cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng lúc này sẽ biến mất, không được không được.
Đột nhiên Tiểu Hoãn ngẩng đầu lên, ngay cả mình cũng không phát hiện ra, cô cười thật cứng ngắc.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Cái đó. . . . . Phi Thành.”
Phi Thành? Anh nói cho cô đổi cách gọi, cô liền trực tiếp lấy tên trò chơi gọi anh.
Người đàn ông nào đó cười cười, trong sự im lặng của cô tuyệt đối có vấn đề, cảm xúc do dự và xấu hổ hết sức rõ ràng, không cần nói tới chuyện cô lại làm những chuyện vô ích gửi tới khuôn mặt tươi cười xin lỗi.
Mặc dù cách máy tính, nhưng anh lại thấy được cô gái ngượng ngùng lại đơn thuần.
Anh hỏi cô: “Em ở đâu?”
Tiểu Hoãn ngẩn người, nhìn phòng ngủ của mình một chút, kinh ngạc trả lời: “Ở nhà.”
Nhưng sau khi gửi hai chữ này, trong lòng Tiểu Hoãn vô cùng không bình tĩnh. Chẳng lẽ tiếp theo anh sẽ hỏi cô bao nhiêu tuổi, làm cái gì, nhà ở đâu sao? Suy nghĩ của Tiểu Hoãn tung bay theo gió, nếu quả thật là như vậy, cô sẽ nói cho anh biết sao?
Đáp án dường như là, sẽ. . . . . . 囧.
Lúc này đổi thành Phi Thành Vật Nhiễu hết có ý kiến: “Anh là nói trong trò chơi.”
Tiểu Hoãn nháy mắt mấy cái, thì ra là hỏi trong trò chơi, cô còn tưởng rằng. . . . . mất mặt quá.

Cũng không biết là cảm thấy mình là người có lỗi hay là không muốn mình tiếp tục mất mặt như vậy, giọng nói của Tiểu Hoa Tiểu bá vương đặc biệt vui vẻ: “Oh, sao, em ở Giản Vân sơn, đang đánh Hoa Yêu, anh cũng tới đây hả? Em mời anh vào đội ngũ.”
Vừa nói vừa chủ động gửi tới lời mời tổ đội, người đàn ông nào đó cũng không vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, nhấp đồng ý, sau đó chuyển động trong nháy mắt.
Một đạo sáng bạc chớp lên, bạch y nam tử đứng trước mặt cô, gió lướt qua, nhẹ nhàng kéo tay áo của anh. Cảnh tượng này, mặc kệ cô nhìn bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy xuất trần thoát tục, tao nhã lịch sự như vậy.
Tiểu Hoãn ở đầu bên đây không nhịn được, nuốt nước miếng.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Nho nhỏ.”
Anh vừa mở miệng, Tiểu Hoãn mới giật mình thấy mình làm động tác giống như sắc nữ, cho nên cô xuất hiện ý tứ xằng bậy đối với người đàn ông nào đó trong trò chơi!
Đáng xấu hổ là đáng xấu hổ, Lục Tiểu Hoãn, tốt nhất là cô nên kiểm điểm mình thật tốt đi.
Dùng sức lắc đầu, cô lên tiếng: “Làm sao?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Ngày mai anh muốn đi công tác, đại khái là ba ngày sau sẽ trở về, anh nói với em một tiếng.”
Anh lại muốn đi công tác, kể từ sau khi kết hôn với anh, cô mới phát hiện anh thật bận rộn, hơn nữa ban ngày cũng bận, gần như sáng nào cũng không login.
Lúc ban đầu Tiểu Hoãn còn tưởng là anh cố ý làm như vậy để giữ vững độ thần bí của đại thần, đợi đến khi hai người trở thành vợ chồng trong trò chơi, cô mới biết, anh căn bản không giống như truyền thuyết mà người chơi khác hay nói, cái gì mà hành tung thần bí, qua lại như bay trên giang hồ. Anh thật sự bận rộn, bề bộn nhiều việc, vô cùng bận rộn. Có khi anh còn bận đến hỏi chỉ login được mấy phút là phải đi làm vài tiếng đồng hồ. Nhưng coi như là như vậy, anh cũng sẽ lên tuyến nói với cô một tiếng, mặc dù trò chuyện của cô và anh vẫn thoải mái như bình thường, nhưng chỉ cần nhìn thấy tên anh sáng lên, cô cũng biết là anh tồn tại, loại cảm giác đó mặc dù không thân thiết náo nhiệt giống như lão công lão bà khác trong trò chơi, nhưng lại có thoải mái khác thường.
Anh ba ngày hai đêm liền đi công tác, cô cũng đã hình thành thói quen. Nhưng anh bận rộn như vậy, có thể nghỉ ngơi tốt hay không?
Giống như không có trải qua suy nghĩ, đột nhiên bật thốt lên câu quan tâm: “Vậy anh nhớ chú ý thân thể một chút.”
Người đàn ông nào đó trả lời rất nhanh: “Yên tâm, thân thể anh rất tốt.”
Thân thể rất tốt. . . . . Tiểu Hoãn liếc mắt nhìn người đàn ông trên bìa tạp chí cạnh bàn mà tạp chí xã của cô mời tới lần này, cố ý chụp ra mị lực phái nam. Thân hình người đàn ông kia rất tốt, bắp thịt bền chắc, hơn nữa còn có cơ bụng sáu múi, càng làm cho người ta không dời được mắt. Một câu thân thể anh rất tốt, làm trong đầu cô xuất hiện hình ảnh mơ hồ, bắp thịt bền chắc giống như vậy, sau đó thân ảnh kia đột nhiên xoay người đi đến gần cô, lấy âm thanh khiêu gợi cực kỳ nói: thân thể anh. . . . .
Dừng! Dừng! Dừng!

Tiểu Hoãn dùng sức ngắt nhéo cánh tay của mình, kêu a đau lên một tiếng.
Lúc này cô đã có kinh nghiệm. Suy nghĩ lại một chút, cẩn thận trả lời: “Nếu thân thể anh rất tốt, như vậy em yên tâm.”
. . . . . . .
“Khụ!~” Người đàn ông nào đó bên đầu kia máy vi tính, thả bình nước suối trong tay về lại trên bàn.
Anh mới lấy ra chai nước suối, mới vừa nhấp một hớp, câu nói của cô gái nào đó liền làm anh bị sặc.
Nếu thân thể anh rất tốt, như vậy cô yên tâm?
Mấy giây trôi qua, trong ánh mắt anh từ từ nổi lên vui vẻ.
Tiếng nhạc điện thoại di động nokia rất không hợp thời vang lên, anh lấy tới, thấp giọng trả lời: “Ông nội, dạ. Được. . . . . con hiểu, ông yên tâm.”
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía màn hình máy tính, người khác vẫn vui vẻ đâm Hoa Yêu như cũ.
Tạm thời gia tăng lượng công việc, anh phải trở về công ty một chuyến, sợ rằng hôm nay cũng không có cách nào bồi cô. Ngón tay thon dài đặt trên môi, im lặng một lát, anh chậm rãi viết chữ.
“Nho nhỏ, tạm thời anh có chút việc, phải rời đi trước.” Chờ đến khi anh hết bận rộn trở lại, chỉ sợ đã là nửa đêm, anh đoán lúc đó cô đã nghĩ ngơi rồi.
Cô ngơ ngác trả lời: “À, 7878.” Giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, lại tăng thêm một câu, “Buổi tối đi ra ngoài có ngồi xe hay không?”
“Anh có xe, yên tâm.”
Tiểu Hoãn nghĩ thầm, thì ra anh thuộc bộ tộc những người đàn ông có xe, nhưng mà ở trong trò chơi anh có tiền như vậy, nếu trên thực tế lại có xe, một chút đều không kỳ lạ, nhưng mà bây giờ đã hơn tám giờ tối, anh còn phải đi ra ngoài, thật là cực khổ.
Vì vậy cô nói: “Vậy anh nhớ lái xe cẩn thận.”
Tô Thành thấy câu này, cũng trả lời tự nhiên: “Anh sẽ, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhưng bên khoé miệng anh lại bởi vì sự quan tâm tự nhiên của cô mà nâng lên nụ cười nhàn nhạt.
Nếu như Tiểu Hoãn lưu ý hơn một chút xíu nữa, cô sẽ phát hiện, bây giờ hai người bọn họ quá tình cảm, dĩ nhiên không có người nào có thể thông minh liên tục trong 24 giờ như vậy, cho nên anh cũng không phát hiện.
Thật lâu sau đó, có lần Tiêu Bạch họp thành tổ đội đi làm nhiệm vụ chung với hai người bọn họ, cậu ta đột nhiên gửi tớ một câu nói như thế này: “Hai người các ngươi thật buồn nôn.” Tiểu Hoãn mới phát hiện thì ra đoạn đối thoại của bọn họ, đúng là giống như lão công đi làm thêm ca đêm, lão bà đứng ở cửa đưa anh đi làm, còn dặn dò anh phải cẩn thận lái xe; giọng nói bình thản lại cất giấu quan tâm.
Dĩ nhiên đây cũng là chuyện sau này. . . . .

Sau khi người đàn ông nào đó nói có công chuyện cần phải đi ra ngoài liền logout, khoé mắt Tiểu Hoãn phát hiện Hứa Tiên cũng logout theo, sao vậy?
Đang suy nghĩ chuyện tại sao Hứa Tiên lại đăng xuất theo anh, nửa ngày cũng không nói lời nào với cô, cửa phòng bị đẩy ra. Tiểu Hoãn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của mẹ Lục, đột nhiên trong lòng hiện lên dự cảm vô cùng xấu. Bình thường những lúc mẹ Lục cười với cô nhiệt tình như vậy, chỉ có một loại khả năng, đó chính là. . . . . .
“Con gái à!!!” Không đợi cô trả lời, mẹ Lục lấy bàn tay mập mạp nâng gương mặt Tiểu Hoãn, vui mừng suy nghĩ; vừa suy nghĩ vừa nói: “Mẹ thấy con gái mình xinh đẹp như vậy, tại sao có thể không có ai thích đây? Con gái à, lúc này con tốt lắm!! Quá làm ẹ con tăng thể diện!!!”
. . . . . Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thân là con gái của mẹ, giờ phút này cô cảm thấy rất mờ mịt.
“Cái người tinh anh trong giới nhà đất lần trước, gọi là cái gì Phương gì đó, cự tuyệt con gái của bà Vương, hắn nói, hắn thích hình tượng như con gái nhà mẹ! Ha ha ha ha ha ha.” Mẹ Lục đắc ý chống nạnh cười lớn.
Cái bà Ương Đội — bà Vương, ỷ vào việc con gái mình có hai người đàn ông theo đuổi, liền ngày ngày khoe khoang ở trước mặt bà. Có lần bà ta nghe được chuyện thím ba có quen biết một vài tinh anh, cũng không nhẫn nại được, thừa dịp bà không có ở đây liền kêu thím ba giới thiệu cho con gái mình mấy người đàn ông có điều kiện tốt. Thím ba cũng quá nhiệt tình, thật đúng là giới thiệu liền cho bà ta, con gái bà nhìn thấy người đó thì vô cùng hài lòng, nhờ mẹ mình và thím ba nói vào một chút chuyện. Nhưng mà vừa nói đến đây, liền xảy ra chuyện, bởi vì thím ba chạy đến nói cho bà biết, tinh anh người ta không muốn tiếp tục với con gái nhà họ Vương, bởi vì hắn coi trọng Lục Tiểu Hoãn!! Hắc, hắc, hắc, nhìn vẻ mặt bà Vương giận đến nổi nổi gân xanh biếc, quả nhiên là con gái của bà giỏi giang, không chịu thua kém ai!
Vẻ mặt Lục Tiểu Hoãn vẫn ngu ngốc như cũ, bởi vì tiếng cười của mẹ hôm nay quá hào phóng, nóc phòng vẫn còn khoẻ mạnh, thật là vô cùng may mắn.
Nhìn thấy mẹ mình vẫn còn muốn cười rung động như vậy, cô quyết định ngăn cản.
“Mẹ, mới vừa rồi mẹ đang nói gì?”
“Con gái à, mẹ mới vừa nói, có đứa nhỏ đẹp trai trong giới nhà đất coi trọng con!!” Mẹ Lục cười đến nỗi ánh mắt cũng híp lại thành một đường thẳng.
A, có người coi trọng cô. . . . . . Có người coi trọng cô??? Người đó là ai! Đột nhiên cô lại nhớ tới người đàn ông đỉnh đầu không có tóc nói phụ nữ chơi trò chơi là không có đạo đức, trong lòng cảm thấy buồn nôn.
“Con không muốn!!” Cô mếu máo.
Tiếng cười của mẹ Lục dừng lại ngay lập tức, trong nháy mắt gương mặt của Tiểu Hoãn bị chà xát trong bàn tay của mẹ, điên cuồng biến đổi hình dạng.
“Con đứa nhỏ này, nói cái gì?? Khó có được lần đầu tiên có người nhìn trúng con, hơn nữa thằng nhóc Phương gì gì đó còn là một người đẹp trai! Con ngoan ngoãn hối lỗi phát triển tình cảm với người ta đi!! Tranh thủ thời gian một tháng làm tình cảm trở nên sâu đậm, hai tháng làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời con, ba tháng là bậc cha mẹ như ta có thể an tâm làm chuyện vui cho con, cố gắng thêm một tháng nữa, mười tháng sau mẹ có thể ôm cháu ngoại rồi, ha ha ha ha ha!”
Lúc này Tiểu Hoãn đã nghe rõ, mẹ nói người đó họ Phương, chẳng lẽ là. . . . . Phương Duẫn??
Đúng là điều kiện của Phương Duẫn không tệ, nhưng mà theo như lý luận suy nghĩ của mẹ Lục, cô là gì? Mẹ vì muốn thực hiện ước mơ ôm cháu ngoại mà đem cô làm thành công cụ sinh đẻ. . . . . 〒_〒 tại sao mệnh của cô lại khổ như vậy. . . . . .
Nhưng mà rốt cuộc tại sao Phương Duẫn lại nói như vậy đây? Nhìn thế nào cũng thấy hắn không giống như loại người vừa thấy đã yêu cô. . .. . Đủ loại nghi vấn, trăm điều nghi vấn.
Mẹ Lục nói: “Mẹ đã kêu thím ba con nói với người ta, nói con nguyện ý. Dù sao con nên quay đầu lại rồi hãy nói, mẹ sẽ cho con thấy không còn ai có thể tốt hơn.”
Tiểu Hoãn im lặng nhìn mẹ đang đắc ý rời khỏi phòng, tâm tình vui vẻ của cô rốt cuộc cũng bị sét đánh tan nát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.