Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 18
Chương 18 — Bạch y nam tử mạnh mẽ
Thật ra thì Tiểu Hoãn cũng không muốn đem những chuyện vừa mới xảy ra ở thành Hoa Vân nói cho anh biết. Bởi vì, cô cảm thấy mình làm như vậy giống như là đang nói xấu người khác. Mặc dù cô cũng có nghĩ tới, nếu như trước khi kết hôn anh thật sự như vậy, có chút mập mờ với một cô gái nào đó trong trò chơi, thì chắc cũng là chuyện bình thường, bởi vì lúc đó anh và cô vẫn là hai người xa lạ. Mặc dù bây giờ cũng không phải là rất quen, nhưng nói thế nào thì hai người vẫn là quan hệ “vợ chồng” trong trò chơi. Cô phải tin tưởng anh, đúng không? Cho nên, khi Phi Thành Vật Nhiễu vừa lên tuyến kêu cô cùng đi đánh boss, cô liền đem những chuyện không vui mới xảy ra làm thành tiết mục đệm ném đến sau ót.
Anh nói: “Nho nhỏ, tới Phong Tức cốc.”
Tiểu Hoãn nháy mắt mấy cái, cũng gửi cho anh một tin nhấn: “Làm sao vậy?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Dẫn em đi đánh boss.”
Phong Tức cốc? Nơi tụ tập những quái vật hung hãn nhất trong bản đồ Đảo Đào Hoa. Đi đến đó đánh boss sao?
Tiểu Hoãn ngẩn người, nhưng vẫn trả lời: “Được, em sẽ tới.” Chấp nhận lời mời họp thành tổ đội của anh, sau đó di chuyển trong nháy mắt.
Sau khi Tiểu Hoãn truyền tống đến Phong Tức cốc liền trợn tròn mắt.
Bởi vì ở hiện trường ngoại trừ Phi Thành Vật Nhiễu, còn có Hứa Tiên! Còn có cái người lấy 5 ngàn kim bảo mua trang sức thần tiên của cô — Vân Thuỷ Thiên!
Oh oh, my god, bây giờ rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Lục Tiểu Hoãn đang trong tâm trạng choáng váng, cái người Hứa Tiên liền chạy tới “làm quen” với cô.
Hứa Tiên: “Cô nương, để cho tại hạ gặp lại được ngươi, thật là tam sinh hữu hạnh.”
Vốn là Tiểu Hoãn muốn trả lời đúng vậy, đột nhiên đầu óc chuyển động, ký ức của cô quay lại cái ngày Phi Thành Vật Nhiễu mở tài khoản phụ. Bây giờ anh không lên tiếng, chỉ là gửi tới khuôn mặt tươi cười.
Hứa Tiên nhìn thấy, có chút nóng nảy: “Cô nương, chẳng lẽ ngươi không nhớ tại hạ sao? Ngày đó chúng ta gặp gỡ trong rừng cây nhỏ không người, ngươi nhìn ta, ta cũng nhìn ngươi. Ta còn tặng cho cô nương mấy dược hoàn bản thân mình luyện thành, những thứ này. . . . . chẳng lẽ cô nương cũng quên sao? Thật là làm cho tại hạ đau lòng.” Nói xong, còn liên tục gửi đến vài khuôn mặt rơi nước mắt.
Tiểu Hoãn lau mồ hôi, bật thốt lên: “Chưa.”
Lần này Hứa Tiên rất là cao hứng, cỡi toạ kỵ chạy tới, lượn quanh Tiểu Hoa Tiểu bá vương vài vòng.
Toạ kỵ mà Hứa Tiên cỡi là một con mèo màu trắng, nghiêm khắc mà nói thì chỉ là mèo lớn, nhưng bộ dáng thật là đáng yêu.
Bây giờ Tiểu Hoãn vẫn chưa có toạ kỵ để cưỡi, lúc trước heo Tiểu Bạch có mua cho cô một quả trứng toạ kỵ, lúc trứng nở ra thiếu chút nữa làm cho Tiểu Hoãn xỉu vì tức, bởi vì đó là một con lừa. Có mỹ nữ nào sẽ cưỡi lừa chạy băng băng trong trò chơi không? Cho nên Tiểu Hoãn liền đem con lừa kia đi phong ấn, để cho nó ngủ đông quanh năm suốt tháng. Mỗi lần nhìn thấy người khác cưỡi toạ kỵ đáng yêu, cô thật sự hâm mộ, dù sao muốn ấp trứng toạ kỵ này nở phải cần vận khí rất lớn, trừ khi không ấp trứng nữa, trực tiếp đi bắt một vài con nguyên thần boss, sau đó đi đến cửa hàng mua khai thần, trực tiếp đem nguyên thần chuyển hoá thành toạ kỵ, nhưng mà, tốn kém hơi nhiều. Phải cần 199 kim bảo mới đủ mua một cái khai thần đó, cũng bởi vì thao tác của heo Tiểu Bạch không tốt, cho nên hai người bọn họ vẫn chưa có toạ kỵ tốt để cỡi.
Nghe nói, người đàn ông nào đó có toạ kỵ phượng hoàng chính là từ phương pháp như vậy mà ra.
Nghĩ tới đây, Tiểu Hoãn không khỏi liếc nhìn cái tên của bạch y nam tử mấy lần. Phi Thành Vật Nhiễu, tại sao lại chọn cái tên này?
Khác với Hứa Tiên, nam tử áo xám tro chững chạc hơn nhiều, chẳng qua là cười cười: “Chào đệ muội.”
Đệ đệ đệ, đệ muội?
Vân Thuỷ Thiên gọi cô là đệ muội, vậy muốn nói Phi Thành Vật Nhiễu chính là đệ đệ của hắn sao? Tiểu Hoãn 囧, đây không phải là thật đúng không?
Dĩ nhiên không thể nào là thật, bởi vì người đàn ông nào đó tư tán gẫu nói với cô, trong trò chơi thường kết bạn làm nhiệm vụ đánh boss.
Vậy đệ đệ thì sao? Anh cười cười: cấp bậc của Vân Thuỷ Thiên lớn hơn anh, hắn 69 anh 68, tuỳ tiện gọi như vậy, không sao. Tiểu Hoãn nghĩ thầm, thật là tuỳ ý mà.
Anh chính thức giới thiệu cô ọi người: “Nhận thức một chút, Hứa Tiên, Vân Thuỷ Thiên.” Sau đó bạch y nam tử đi vòng quanh Tiểu Hoa Tiểu bá vương, chậm rãi nói: “Nàng, chắc là các ngươi cũng biết, mẹ của con trai ta.”
Tiểu Hoãn lại 囧, không cần như vậy, ở trước mặt người ngoài còn nói thân mật như vậy làm gì.
Dễ nhận thấy, Hứa Tiên và Vân Thuỷ Thiên cũng bị cách gọi thân mật của đại thần hù doạ.
Sau một lúc lâu, Vân Thuỷ Thiên mới làm bộ ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, không nghĩ tới thương nhân đại thần cũng có ngày lấy vợ.”
Hứa Tiên bận rộn phụ hoạ: “Thật là thần kỳ, cô nương, ngày đó ta cảm thấy ngươi có dung mạo xinh đẹp vô cùng, không nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủi, cô liền bị hắn bắt cóc đi, làm cho tại hạ rất đau lòng.”
Phi Thành Vật Nhiễu cười nhạt: “Các ngươi ghen tỵ ta có nương tử tốt sao?”
Lần này, mọi người đều 囧.
Anh lại nói: “Đi thôi, boss sắp xuất hiện.” Dứt lời, liền phất ống tay áo, mang theo bọn họ đi về phía trước.
Quái trong Phong Tức cốc sẽ chủ động công kích người chơi, đoạn đường mọi người đi đến cũng gặp một ít quái chạy ra, nhưng cũng may là mức độ công kích không cao, ngay cả Tiểu Hoãn cũng có thể ứng phó thoải mái. Rốt cuộc cũng đi tới một sơn động to lớn, mặc dù bọn cô chỉ đứng ở cửa động, nhưng Tiểu Hoãn vẫn cảm giác được sự âm u của nó, không tránh khỏi có chút sợ hãi. Nói về boss mới nhớ, mặc dù cô chỉ chơi trò chơi chưa được một tháng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng đánh thắng lần nào. Cũng không thể nói là không có đánh thắng, cô đã từng thử qua, nhưng mà luôn bị boss giết chết trong giây đầu tiên. Lần đó có cô, heo Tiểu Bạch và ba người khác trong Tiểu bá vương hợp thành tổ đội. Một đội ngũ năm người đều là tay mới, làm sao có thể không bị boss giết chết trong giây đầu tiên đây? Cho nên khi bọn họ chết đi sống lại, sống lại lại bị boss chém chết gục ngay tại chỗ, tới tới lui lui, ngay cả heo Tiểu Bạch cũng phàn nàn nói: “Tiểu Hoãn à, lần đầu tiên anh em biết ngược thi là như thế nào!” Ba người còn lại thì ôm đầu khóc rống, khóc đến nỗi Tiểu Hoãn cảm thấy vô cùng phiền não.
Vừa nghĩ tới thê thảm mình đã từng trải qua, Tiểu Hoãn không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ tư tán gẫu với Phi Thành Vật Nhiễu:
“Cái đó, em không có đánh thắng boss. . . . .”
Mắt thấy mọi người càng ngày càng đi sâu và trong động tối, trên màn ảnh chỉ còn một mảnh màu đen hắc ám, cô thật sự sợ là boss sẽ đột nhiên xuất hiện, bởi vì cô mà liên luỵ anh và bạn tốt của anh bị chết ngay trong giây đầu tiên.
Anh cũng không thèm để ý: “Anh biết.”
Biết? Lau mồ hôi, làm sao anh biết?
Anh cười cười: “Tiểu Bạch nói cho anh biết.” Lại bổ sung thêm một câu, “Tập thể các em trải qua quá trình ngược thi.”
Ngất! Tại sao heo Tiểu Bạch lại nói chuyện này cho anh biết? Hơn nữa, chờ một chút! Mới vừa rồi anh gọi heo Tiểu Bạch là gì. . . . . Tiểu Bạch, mà không phải gọi là Tiểu bá vương hay là anh tuấn. Nói như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ là?
>0Nhưng sự thật luôn mất lòng, ví dụ như heo Tiểu Bạch vừa nhìn thấy đại thần kết hôn với Tiểu Hoãn liền đối với đại thần vô cùng thân thiết, ví dụ như heo Tiểu Bạch hận không thể nói cho anh biết tất cả những chuyện có liên quan đến Tiểu Hoãn.
Có lầm hay không?!
Câu nói mà Tiểu Hoãn có thể nghĩ đến chính là như vậy, cô và Phi Thành Vật Nhiễu chính là xui xẻo cho nên mới kết hôn, mà heo Tiểu Bạch lại chạy đi làm quen với lão công của cô, nói như vậy, có thể nói xấu cô hay không?
Cô rất muốn hỏi anh một chút, xem rốt cuộc anh và heo Tiểu Bạch quen biết đến trình độ nào rồi.
Nhưng mà chưa đợi cô hỏi ra câu hỏi trong lòng mình, đột nhiên Hứa Tiên kêu lên một tiếng: “Cẩn thận!! Boss xuất hiện!”
Chỉ thấy trong sơn động đột nhiên xuất hiện hai ánh sáng màu xanh biếc âm u, trình độ kinh khủng có thể so sánh với hình ảnh ma quỷ mà phim Hồng Kông hay chiếu.
Phi Thành Vật Nhiễu chững chạc bình tĩnh chỉ huy: “Ta đi dẫn boss, Vân Thuỷ Thiên phụ trách hôn mê, tiểu Hứa tập trung trị liệu cho Vân Thuỷ Thiên, lúc ta đánh đến 111 thì nho nhỏ đi lên.”
Cuối cùng mới là cô? Chắc là sợ cô ra sân quá sớm làm chết đội ngũ trong giây đầu tiên.
Tiểu Hoãn đang suy nghĩ an bài mà anh đưa ra, liền nhìn thấy anh tư tán gẫu gửi tới một câu: “Cẩn thận chút.” Ba chữ này, đột nhiên làm cô có loại cảm động không thể nghi ngờ.
Chỉ nghe thấy anh lại nói trong đội ngũ: “Chuẩn bị xong chưa? Ta đi dẫn boss.” Dứt lời, bạch y nam tử nhẹ nhàng biến mất trong màu đen quỷ dị.
Lần này Tiểu Hoãn không suy nghĩ đến chuyện khác, khẩn trương cầm con chuột, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn ảnh máy vi tính.
Đột nhiên, một con vật khổng lồ xuất hiện trong màn hình màu đen, ngay sau đó là ánh sáng chói mắt màu đỏ như lửa bắn thẳng về phía con quái vật.
Bởi vì ánh sáng này, Tiểu Hoãn mới có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ quái vật, là một con đầu giống kỳ lân, thân giống chim điểu, có cái đuôi dài không giống cái gì hết!
“Cô nương, cô nương, ngươi nên chạy đi!” Hứa Tiên vừa nhìn thấy cô đứng ngây người, vội vàng kêu gọi, đáng tiếc là cô vẫn tiếp tục đứng sững ở đó không nhúc nhích.
Vì vậy Vân Thuỷ Thiên không thể làm gì khác hơn là cùng với Hứa Tiên chạy qua chạy lại ở trước mặt cô và boss.
Trong nháy mắt khi cô đang ngẩn người, chỉ thấy bạch y nam tử nhanh chóng chạy thoáng qua, liên tiếp phát ra kỹ năng màu vàng óng ánh, tốc độ thật nhanh, động tác thật đẹp, nhất định đặc sắc hơn video biểu diễn nghề nghiệp hiệp sĩ trong diễn đàn. Cô không khỏi sửng sốt. Một thương nhân đại thần tại sao lại có thao tác mạnh mẻ như vậy? Cho đến khi máu trên đầu boss bị đánh rớt chỉ còn lại một tia cuối cùng, lúc này Tiểu Hoãn mới dùng sức nháy hai mắt, tỉnh táo lại.
Nhìn xem cô đang làm cái gì đây? Thời điểm đánh boss lại ngẩn người, cô bị sắc đẹp mê hoặc, mặc dù sắc đẹp này là lão công bạch y nam tử của cô, nhưng nói thế nào cũng quá. . . . .
“Nho nhỏ, đến một kiếm!” Tiểu Hoãn mới vừa bị mê hoặc nhìn thấy anh nói ra câu này, lập tức lấy đoản kiếm, không chút lưu tình đâm vào quái vật, quái vật kêu lên một tiếng liền ngã xuống.
Xoay người, nhìn thấy người trước mắt vẫn phong độ như cũ, bạch y nam tử lạnh nhạt xoay người lại, đột nhiên Tiểu Hoãn có chút cảm giác ũ rũ ngoài ý muốn, cô cưới được người hoàn mỹ như vậy ở trong trò chơi, không trách được sẽ bị người khác đố kỵ.
Nhìn thấy cô không nói lời nào má cứ đứng ngẩn người như vậy, anh gửi tới một câu: “Đang suy nghĩ gì?”
Tiểu Hoãn lau mồ hôi, cô cũng không thể nói mình đang suy nghĩ anh đúng là đẹp trai, có tiền lại có thao tác. . . . . Còn có thật nhiều cô gái tranh nhau giành lấy sự chú ý của anh.
Mới vừa rồi cô chỉ ngần người một lát liền hấp dẫn được lực chú ý của boss, thiếu chút nữa làm cho bọn họ thất bại trong gang tấc.
Bởi vì boss chuyên chọn người chạy chậm để công kích trước, sau đó sẽ từ từ đánh những người còn lại. Phi Thành Vật Nhiễu nhìn thấy cô đứng yên ở đó, chỉ có thể di chuyển mấy bước khó khăn, lập tức quyết định thay đổi chiến lược, mạo hiểm đổi thành cô hấp dẫn lực chú ý của boss, còn mình thì nhân cơ hội này tìm vị trí công kích thích hợp nhất, mấy kỹ năng được đánh ra, trực tiếp chém đứt một nửa máu boss. Cũng bởi vì anh phán đoán quá chính xác, thao tác quá mạnh mẽ, không chỉ có Tiểu Hoãn, ngay cả Hứa Tiên và Vân Thuỷ Thiên đều phục sát đất.
Hứa Tiên: “Không phải là người a không phải là người.”
Vân Thuỷ Thiên: “Bội phục, bội phục.”
Hứa Tiên: “Ngươi không sợ nho nhỏ cô nương bị giết sao?”
Anh trả lời ít mà nhiều ý nghĩa: “Ta sẽ không để cho nữ nhân của mình bị quái đánh chết.” Ngụ ý là, Phi Thành Vật Nhiễu anh sẽ không vô dụng như vậy, về phần người đàn ông họ Hứa này có thể có thực lực như vậy hay không, anh cũng không biết.
Tiểu Hoãn im lặng.
Hứa Tiên uỷ khuất nói: “Ngươi đây là xem thường năng lực thao tác của ta.” Xoay người lại nói với Tiểu Hoãn: “Ngươi xem một chút thành nhà ngươi kìa, qua cầu rút ván! Than ôi oa! Thật là tội nghiệp cho ta và A Vân cùng đi đánh boss bắt nguyên thần với hắn.”
Bắt nguyên thần? Tiểu Hoãn ngẩn người, chẳng lẽ là nguyên thần toạ kỵ sao? Không phải là anh có rồi sao?
Vân Thuỷ Thiên đứng bên cạnh nói tiếp lời của Hứa Tiên: “Thật ra thì chủ yếu không phải là thành chỉ huy tốt, mà là hắn muốn bắt cho lão bà mình, Hứa Tiên ngươi cũng đừng đau khổ.”
Tiểu Hoãn kinh ngạc: “Nói như vậy, cái con mới vừa rồi chính là thần thú boss sao?” Hơn nữa còn là cái loại nguyên thần tốt nhất.
Phi Thành Vật Nhiễu cười cười, cũng không có phản đối.
Hứa Tiên gật đầu: “Đúng vậy, a thành huynh vì muốn nhìn thấy nụ cười của cô nương, không ngại cực khổ dẫn chúng ta đi bắt nguyên thần.”
Vì cô mà bắt nguyên thần, nói như vậy, anh muốn dẫn cô đi đánh boss, là bởi vì nghe heo Tiểu Bạch nói cô vẫn không có toạ kỵ tốt để cưỡi sao?
Khóc ~ cô thật cảm động.
Cái gì mà bị nói ái mộ hư vinh, cái gì mà gian tình, những chuyện không vui cũng có thể bỏ qua một bên. Trong trò chơi, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, giờ phút này cô rất vui vẻ.
Trong lúc Tiểu Hoãn đắm chìm trong không khí vui vẻ, một cái tên rất không hợp thời ở trong băng tần tư tán gẫu nhảy ra ngoài.
Tiêu Bạch hô to: “Tiểu Hoãn à, cậu ở đâu a a a?”
Đột nhiên cô có dự cảm rất không tốt.