Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 15
Chương 15 — Hôm nay bắt đầu làm thương nhân
Tuyệt đối không thể tin tưởng người đàn ông vẫn luôn che giấu cảm xúc, đột nhiên mỉm cười với cô là bởi vì tính tình của anh nhã nhặn, kia nhất định là giả tạo. Sự thật chính là, rất có thể người đàn ông này lấy trêu cợt cô làm thú vui.
Bằng không, tại sao anh sẽ đột nhiên mỉm cười gọi cô là nương tử? Chỉ có thể giải thích là bây giờ anh cảm thấy trêu cợt Lục Tiểu Hoãn cô quá thú vị.
Vì không muốn làm loãng tiếng rao hàng, Tiểu Hoãn cố gắng kháng nghị: “Thật ra thì, em chỉ cần đủ sống liền thoả mãn.”
Anh trả lời nhanh hơn: “Không được, tại sao anh có thể để cho nương tử mình chịu khổ được đây?”
Cô vẫn cho rằng gian thương máu lạnh rất yêu tiền, xoay người liền biến thành lão công trong trò chơi của cô, còn nhạo báng gọi cô là nương tử, đáng chết nhất là, mỗi lần anh gọi như vậy, trái tim nhỏ bé của cô lại không nhịn được phịch mấy cái.
Xém chút nữa là Lục Tiểu Hoãn bò qua máy vi tính này, nắm cổ áo của anh hỏi: thành thật khai báo, anh không phải là bản thân đúng không??
Nhưng mà, cũng giới hạn một chút trong suy nghĩ mà thôi.
Bởi vì giờ phút này, cô rất nghe lời ngồi trên chiếu, dưới sự chú ý của nhiều người chơi mở sạp bán hàng. Mà anh, chú rễ của cô, một thân bạch y trắng như tuyết, cực kỳ phong độ đứng bên cạnh cô, nhìn cô mở sạp.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Cái đó, trước tiên nên bán cái nào?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Tuỳ ý.”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Nếu không trước tiên bán trang phục Long Văn của hiệp sĩ được không?” Phòng ngự cao, còn có thêm 5% công kích.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Có thể, anh ở bên cạnh làm bạn với nương tử.”
Lần đầu tiên anh gọi cô là nương tử, cô bị hù doạ giật mình là chuyện bình thường, nhưng anh đã gọi nhiều lần, cho nên cô có thể làm như không thấy không dao động ngồi yên tại chỗ. Thật ra thì gọi nhiều cũng thành thói quen.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương im lặng chấp nhận cái nhìn chăm chú của bạch y nam tử, bắt đầu rao hàng.
“Bán đây!! Bán đây!! Bán trang bị hiệp sĩ cực phẩm phòng ngự cao đây!!”
“Muốn mua trang bị sao? Trang bị cực phẩm, không mua thật là uổng, không mua. . . . . .”
Cô kêu nửa ngày, chính là không có ai tới mua, một đám người chơi vẫn ngu dại nhìn hai người bọn họ như cũ.
Cô không hiểu hỏi anh: “Tại sao em kêu nửa ngày cũng không có ai mua? Rõ ràng là em dùng sức thét như vậy mà.”
Anh bình tĩnh cười cười: “Em muốn người khác mua thì trước tiên phải cho người ta ngạc nhiên về nương tử của anh một chút.”
Tiểu Hoãn 囧, anh gọi cái từ nương tử này càng ngày càng thuận, mặc dù cái cách gọi của anh làm trong lòng cô âm thầm thoải mái.
Nhưng mà lần này cô thật sự không nhịn được, thử dò xét hỏi anh: “Có thể đổi cách gọi hay không?” Thật ra thì cô muốn hỏi anh tại sao có thể gọi nương tử tự nhiên như vậy.
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nương tử muốn anh đổi cách gọi thân thiết hơn sao?”
Còn còn, còn còn có thân thiết hơn nữa sao?
Tiểu Hoãn 囧 hơn, sớm biết anh sẽ trả lời như vậy, câu nói mới vừa rồi của mình chính là nói nhảm! Hỏi vô ích. . . . . .
Nhìn như thế nào cũng thấy tâm tình của anh hôm nay thật tốt.
“Hình như hôm nay anh rất cao hứng.”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Cũng không tệ lắm.”
Quả nhiên là quả nhiên, nếu không thì tại sao anh lại đột nhiên gọi nương tử nương tử như vậy, nếu gọi nữa thì cô phải đến Nam Cực mới có thể dập lửa. Dĩ nhiên, cái lửa này, là nhiệt tình như lửa. . . . . .
Phi Thành Vật Nhiễu nói anh có chút việc nên rời đi một lát, cái rời đi này liền cách nửa giờ.
Trong vòng nửa giờ này, Tiểu Hoãn bán được hai bộ trang bị hiệp sĩ, còn bán bốn món trang sức. Cô dựa theo giá cả mà anh nhấn lại, dựa trên cơ sở đó tăng thêm 10%, nhẹ nhàng bán đi. Thật ra thì bởi vì cô bán quá rẻ, đồ của cô lại quá tốt, sau khi những người chơi mờ mịt kia phục hồi tinh thần, có người phát hiện cô đang bán trang bị, nhìn giá cả hợp lý liền nhanh chóng mua về.
Người chơi nghĩ thầm, không ngờ đại thần tân hôn giảm giá nhiều như vậy, mua về tặng mọi người cũng được.
Nhưng mà có người nhìn chứ không mua, bởi vì hàng Tiểu Hoãn bán giá quá thấp, dù sao ở đây cũng bán đầy, giống như kim cương, bạn không thể lấy giá cả của thuỷ tinh mà bán, trang bị tốt cũng có đạo lý giống như vậy.
Tiểu Hão vui rạo rực ngồi đếm kim bảo, nếu như đem kim bảo đến chỗ thương nhân Hoa Đào đổi thành RMB, ít nhất có thể đổi được khoảng 800 tệ!! Trời ơi. . . . .Bốn mươi phần trăm tiền lương của cô. Nếu không tại sao mẹ luôn nói người so với người còn mạnh hơn? Trước kia cô không có phát hiện, dù sao cô cũng không có lý tưởng, tiền lương hơn hai ngàn tệ cũng đủ cho cô dùng hằng ngày. Mặc dù mẹ nói người so với người, có nghĩa là so với người đàn ông bên cạnh, nhưng mà trên mặt tiền bạc, cũng thích hợp giống nhau.
Hít sâu, tiếp tục bán đồ, Tiểu Hoa Tiểu bá vương hét càng hăng say hơn.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc Phi Thành Vật Nhiễu cũng trở lại, anh trở lại liền mang đến một cái tin.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Xin lỗi, sợ rằng anh phải logout, hai ngày nay anh có việc không thể nào lên mạng được, chắc là ngày mốt sẽ trở về.”
Tiểu Hoãn đang hét hăng say liền ngẩy người, một lát sau mới nói: “Ngày mốt nhất định trở về sao?”
Hỏi xong cô liền hối hận. Mặc dù trong trò chơi là vợ chồng nhưng mà bọn họ vẫn là người xa lạ, mỗi người đều có cuộc sống thực tế của mình, cô nói như vậy có chút ngang ngược giống như không có phép tắc. Chủ yếu là ngày hôm qua mới vừa kết hôn, anh sẽ phải tạm thời rời khỏi trò chơi, mặc dù chỉ rời đi hai ngày, nhưng mà dù sao cũng không có trên mạng. Không biết anh sẽ nghĩ như thế nào về mình T^T. . . . . .
Có thể là cảm thấy được trong giọng nói của cô có chút xíu cảm giác làm nũng, Phi Thành Vật Nhiễu gửi tới vẻ mặt tìm ra manh mối: “Trở về.”
Ngay sau đó anh lại nói: “Nhớ câu nói anh mới vừa nói sao?”
Câu kia. . . . . .dường như cũng rất ngắn gọn, trước mắt mới có nương tử và cô gái của anh, cô còn không nhớ được cái gì khác.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ngày mốt, anh sẽ trở về.” Bạch y nam tử xoay người lại, nhìn tiểu cô nương ngây thơ hứa hẹn, hứa hẹn anh sẽ đúng hạn mà về.
Mặc dù cảnh này đúng là có chút ý tứ, bởi vì cô bán đồ không thể cải trang, nếu không cô nhất định hiện nguyên hình hiệp sỉ cầm đoản kiếm, cho nên. . . . .mới có thể xuất hiện hình ảnh không hài hoà như vậy.
Hết lần này đến lần khác cô chỉ nhìn câu nói kia của anh, vừa buông con chuột ra, trong lòng có một chút cảm giác, cứ như vậy bị anh làm cho xúc động, chỉ là một cái hứa hẹn trong trò chơi, rất đơn giản, nhưng mà những lời này của anh lại làm cô cảm nhận được anh thật sự nghiêm túc. Để cho cô cảm thấy anh không giống với người đàn ông giống như heo Tiểu Bạch, cưới rồi ly hôn N lần trong trò chơi. . . . .Về phần rốt cuộc là không giống ở chỗ nào, cô nói không ra.
Cứ như vậy, rối loạn nửa ngày, cô mới phát hiện anh lại gửi tới cái vẻ mặt tìm ra manh mối, sau đó logout. Nhìn danh sách bạn tốt, bốn chữ Phi Thành Vật Nhiễu đang dần tối xuống, cô đột nhiên phát hiện, thì ra là, cảm giác ở chung một chỗ với anh cũng không tệ. Con gái chính là kỳ lạ như vậy, có thể là một giây trước ghét một người đến chết, một giây kế tiếp bởi vì chuyện nào đó mà lại chuyển sang thích người đó, cho dù chuyện kia chẳng qua là hơi lớn hơn hạt đậu một chút xíu mà thôi.
Lục Tiểu Hoãn vỗ vỗ trán mình, không nên nghĩ nữa không nên nghĩ nữa, bán đồ bán đồ. Nói thế nào thì cô cũng là “lão bà” của thương nhân, cũng không thể làm cho anh mất thể diện.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Bán trang bị, bán trang bị đây, các loại vũ khí cực phẩm thuộc tính cao, chỉ có một cái duy nhất.”
Bởi vì đã có kinh nghiệm mua bán, cho nên đứng lên hét cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không phải chỉ là thét thôi sao, trong nháy mắt, cảm giác bán được đồ rất là thoả mãn.
Nhìn thấy một người chơi mặc áo xám tro, còn có chim ưng đang đậu trên vai, cô vội vàng đổi lại lời quảng cáo: “Pháp trượng cực phẩm dành cho thần tiên, có thể tăng thêm pháp thuật, tăng thêm đòn công kích!”
Cái người đàn ông áo xám tro đó vốn muốn trực tiếp đi tới, nhưng sau khi nghe cô gào thét liền lập tức dừng bước.
Không sai, trang phục của thần tiên là dễ phân biệt nhất trong Đảo Đào Hoa, mặc dù thần tiên và hiệp sĩ đều giống nhau, kỹ năng cũng được phân ra nhiều loại. Nhưng mà mặc kệ là băng pháp thần tiên, hay là hồn pháp thần tiên, trên bả vai đều có một con ưng, chẳng qua chỉ khác màu sắc áo dài trên người.
Lục Tiểu Hoãn vẫn cho rằng nam thần tiên trong Đảo Đào Hoa là nhân vật được tạo ra không đủ tốt, rõ ràng trong xương trong tuỷ là pháp sư, thế nào cũng phải có những pháp thuật của thần tiên mới đúng, nhưng Đảo Đào Hoa không giống vậy, những thần tiên khoác danh hiệu là pháp sư này thật ra giống như những người diễn xiếc trên giang hồ, trên bả vai còn có chim ưng. Làm sao vậy, không có việc gì nên chơi ưng sao?
Nhưng mà, như đã nói qua, người đàn ông cô thấy trước mắt này không giống như những thần tiên lúc trước, bởi vì hắn có khí chất nho nhã.
Về phần loại khí chất nho nhã này, Tiểu Hoãn nhìn ra được từ đâu. Đó đương nhiên là từ tên của hắn: Vân Thuỷ Thiên.
Vân Thuỷ Thiên = Mây Nước Trời
Vân Thuỷ Thiên, đọc đứng lên có một loại nho nhã, viết ra cũng có, hơn nữa còn có chút cảm giác như đã từng quen biết.
Chỉ thấy hắn đứng trước mặt Tiểu Hoa Tiểu bá vương, ngay sau đó gửi đến vẻ mặt mỉm cười: “Xin hỏi có vật phẩm nào thích hợp cho thần tiên sao?”
“Có có!” Tiểu Hoa Tiểu bá vương vội vàng lấy ra pháp trượng đặt trước mắt cho hắn nhìn. Vẫn là tiên khí, vẫn là thuộc tính rất tốt, vẫn là giá cả Phi Thành Vật Nhiễu đã đặt cho cô từ trước, cái này ban đầu có thể bán được 5 ngàn kim bảo. Trong trò chơi này tỷ số kim bảo và tiền là 50 so 1, vật này giá trị ít nhất là 100 tệ. Anh đã thông báo với cô, nếu như không có người chơi nào có nhiều kim bảo như vậy, cũng có thể chuyển số kim bảo họ đang có rồi từ từ trả tiếp, chuyển xong cô giao hàng là hết giao dịch.
Lúc ấy cô liền hỏi anh: “Nếu như người chơi khác không chịu thì làm sao bây giờ? Vạn nhất người ta sợ mình nhận tiền không bán đồ thì sao?”
Anh trả lời chắc chắn: “Sẽ không.”
Không đợi cô phản ứng kịp, anh lại nói tiếp: “Đồ của chúng ta người khác không có.” Ngụ ý chính là đồ anh bán toàn là độc nhất vô nhị, có thể nói là toàn bộ người chơi biết một thứ gì đó mà chỉ tìm anh mới có thể mua được. Đồ tốt ai cũng muốn, vừa nhìn thấy anh chịu bán thì tất cả đều dán tới. Đừng nói anh là thương nhân đại thần, cái danh hiệu này không phải là hư danh, mà anh chính là người bán hàng lương thiện, cho dù kiếm tiền cũng phải kiếm được đến cùng mới thôi. Nhưng Tiểu Hoãn không tin anh không có lừa gạt tiền người khác, nhưng mà cô cũng không dám trực tiếp hỏi anh đã lấy tiền của mấy người? Bởi vì cô đoán, coi như là anh lừa người khác, có lẽ cái người đó còn phải ôm anh rung rinh vui vẻ nói một tiếng: cám ơn!
Lắc đầu đem những thứ suy nghĩ của mình thu hồi lại, cô cũng gửi tới thần tiên áo xám tro một cái gương mặt tươi cười: “*^_^* cái này 110 tệ, nhân dân tệ. Hoặc là anh muốn mua bằng kim bảo?”
Có một loại người chơi sẽ không có nhiều kim bảo như vậy, bình thường rao hàng trong thành Hoa Vân chỉ là một chút đồ nào đó, cho dù có một hoặc hai trang bị nào đó cực tốt, tất cả đều là hai bên trực tiếp dùng tiền mặt chuyển tiền. Dù sao ở trong trò chơi cũng không có nhiều chỗ cần tốn nhiều tiền như kho báu hệ thống, màu sắc trang bị nâng cấp bằng việc ở trong sạp bán mua vài dược hoàn hoặc mở rộng hơn nữa là mua lan, căn bản không cần dùng bao nhiêu kim bảo. Cho nên nói, không có mấy người chơi sẽ đem số tiền mặt nhiều như vậy chuyển thành kim bảo để trong trò chơi.
Nhưng cô đã đoán sai, bởi vì kế tiếp, cô nhìn thấy nam tử áo màu xám tro này nói.
Vân Thuỷ Thiên: “Có thể dùng kim bảo.”
Trợn mắt há mồm, vẻ mặt của Lục Tiểu Hoãn lúc này chính là trợn mắt há mồm.
Sửng sốt nửa ngày, cô mới bán tính bán nghi hỏi: “Anh mới vừa nói, anh muốn dùng kim bảo?”
Vân Thuỷ Thiên vô cùng xác định nói: “Đúng, dùng kim bảo.” Hơn nữa còn gửi đến vẻ mặt đang cười, còn là cái loại đặc biệt hồn hậu đó.
Tiểu Hoãn im lặng nhìn trần nhà của mình một chút, trong trò chơi này có phải là có quá nhiều người giàu có hay không, cũng may là ngày hôm qua cô đã nhận thức được dáng vẻ giàu có của người đàn ông kia, mặc dù hôm nay cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà coi như là bình tĩnh.
Sau khi giao dịch với người đàn ông áo xám tro, nhìn số tiền trong trò chơi của mình đã tăng thành 4 con số 0 kim bảo, cô chỉ nghĩ đến, thì ra là làm thương nhân có cảm giác thoả mãn như vậy.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương cao hứng gật đầu, bày tỏ cảm tạ: “Cám ơn đã ủng hộ, hắc!”
Đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên Vân Thuỷ Thiên lại trở lại, nhìn cô một chút nói: “Cô là. . . . . cô không phải là lão bà của thành đi?”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Ách, đúng vậy, thế nào?” Người đàn ông đó sẽ không có đụng chạm gì với Vân Thuỷ Thiên đi?
Vân Thuỷ Thiên: “Ha ha, không có, tôi chỉ đột nhiên nhớ tới chỉ có thành mới bán đồ trang sức như thế này.”
Không trách được, ngày đó hắn nghe mọi người đề cập đến chuyện thành kết hôn, nhưng hắn cũng không quá để ý. Thì ra hắn nghĩ không sai, cái người Tiểu Hoa Tiểu bá vương trước mắt này chính là lão bà của thành. Mới vừa rồi anh thấy cô rao hàng liền đoán được, nhưng không dám xác định. Nhìn kỹ một chút, không phải lão bà của thành là nữ hiệp dùng đoản kiếm sao, làm cho người ta có cảm giác không tệ lắm, rất sáng sủa.
Hắn tốn năm nghìn kim bảo mua một món trang sức, đúng trọng tâm nói câu: “Cô rất có tiềm chất làm thương nhân.” Theo như hắn nhìn, vật này trị giá năm trăm kim bảo.
Nhưng mà, coi như không cần đưa quà tặng cho thành nữa, ai bảo mình thiếu anh ta một chuyện đây. Không nhịn được lại mở ra quyền trượng tản mát ánh sáng tím, cười lắc đầu.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương có chút ân cần hỏi han: “Cái đó, anh và anh ấy không có gì đi?”
Một lát sau, Vân Thuỷ Thiên cười cười: “Yên tâm, tôi không thích đàn ông.”