Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn

Chương 13


Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 13


Chương 13 — Cuộc sống tân hôn mạnh mẽ
Sau khi kết hôn trong trò chơi, Tiểu Hoãn phát hiện, lúc cô đi ngang qua tiệm áo cưới cũng có thể đứng thẳng người, ngay cả khi người ta phát tờ rơi cho cô, cô cũng có thể mặt không hồng khí không suyễn nói: “Cám ơn, tôi đã kết hôn.”
Mặc kệ là như thế nào, tốt xấu gì cô cũng được coi như người đã kết hôn.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn với Phi Thành Vật Nhiễu, cô vừa rời giường liền mở máy tính. Mặc dù là thứ sáu, nhưng vẫn có nhiều người ở trên trò chơi như cũ. Cô vừa lên mạng, liền bị một đống người chơi bao vây nhìn tới nhìn lui, Tiểu Hoãn còn tưởng rằng vận khí của mình xấu đến nỗi đụng phải hai bên đang quần chiến, liền nhấc chân bỏ chạy. Một đám người ở phía sau liền chạy đuổi theo cô.
Cuối cùng, thật sự là cô đã nhấn chuột đến mệt mỏi, ngay cả phím W trên bàn phím cũng bị mồ hôi từ bàn tay cô chảy ra làm cho ướt nhẹp, lúc này cô mới la lớn trong khu vực: “Đuổi giết tôi làm gì??”
[Khu vực] XLIH354: đại tẩu đại thần, đừng chạy, chúng tôi chỉ muốn xem một chút trang bị của cô.
[Khu vực] Mã Cương cách vách: làm sao vậy, lão bà đại thần, chúng tôi không muốn sống nữa mới dám đuổi giết.
Lúc này Tiểu Hoãn mới phản ứng kịp, thì ra là muốn xem trang bị của cô. Thật là, ngày hôm qua bị kênh thế giới thông báo nói ra N món cực phẩm, bây giờ đều ở trong tay cô, nếu như là cô trước đây, cũng sẽ tham gia náo nhiệt, chạy đi xem một chút cực phẩm là như thế nào. Bây giờ thì khác rồi, cực phẩm ở trong tay cô, cô cũng không thể chạy sang đây xem trang bị của mình. Vì thoả mãn yêu cầu quần chúng, cô không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn đứng ở đó, để cho người khác tuỳ tiện nhìn cho đủ.

Một người rồi lại một người, đến rồi lại bỏ đi, Tiểu Hoãn nhìn thấy rậm rạp người chơi không thấy rõ tên không ngừng đến gần mình rồi đi mất, nghĩ thầm chuyện này diễn ra một lát lâu cũng không xong. Vì vậy cứ mở máy tính, sau đó đi rửa mặt thay quần áo. Mặc dù trò chơi náo nhiệt như vậy, nhưng việc vẫn phải làm, tiền vẫn phải kiếm, phỏng vấn vẫn cần phải cố gắng.
Cô vừa đánh răng vừa nghĩ: còn phương pháp nào có thể phỏng vấn Tô Thành đây? Kể từ sau khi chị Linh phân phó cho cô nhiệm vụ phỏng vấn lần này, cô cũng đã trải qua một tuần. Cô đã thử tất cả biện pháp, cho dù làm cái gì thì Tô Thành vẫn ôm tỳ bà che mặt, thuỷ chung không xuất hiện gương mặt thật.
Chị Linh nói: “Tiểu Hoãn, có nhiều người lúc mới bắt đầu càng kháng cự phỏng vấn, nếu như em tranh thủ cơ hội đến phỏng vấn Tô Thành, lại càng có cơ hội đột phá phòng tuyến trong nội tâm anh ta, đạt được tài liệu phỏng vấn giá trị nhất.”
Cô tin tưởng những lời này của chị Linh, cho nên cô nhất định phải kiên cường không ngừng! Bắt Tô Thành lại!
Ùng ục ùng ục, nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng, cô lấy một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, hôm nay lại phải tiếp tục ẩn núp hành động trước công ty!
“Mẹ, cha, con đi làm!” Hăng hái nhét một cái bánh bao vào miệng.
Mẹ Lục vẫn còn kêu lên ở phía sau: “Con gái, hôm nay mẹ mua đậu hũ, con không ăn một chút sao?” Lục Tiểu Hoãn chạy đi quá nhanh, không có nghe thấy những lời này của mẹ Lục, tự nhiên cũng liền không nhớ được, máy tính mình vẫn chưa có tắt.
Hôm nay, đồng chí Lục Tiểu Hoãn vẫn không có việc gì làm lượn lờ trước mặt những người khác như cũ.
Hôm nay cô muốn giả dạng thành thiếu nữ lạc đường không cẩn thận xông vào công ty Quảng Đông, sau đó sẽ vô cùng bất cẩn tiêu sái vào thang máy, cuối cùng hết sức không cẩn thận tìm được office (phòng làm việc) của Tô Thành. Kế hoạch rất là hoàn mỹ, nhưng mà vừa mới vào cửa kính xoay tròn trong công ty kia, một bác bảo vệ phụ trách bãi đậu xe đã chặn cô lại nói: “Cô là tới bán quần áo phải không? Trong này có rất nhiều thành phần tri thức rất có tiền, sẽ không mua quần lót của cô, cô nên thừa dịp bảo vệ không có phát hiện đi trước vẫn tốt hơn.”
Những chữ tiếng anh mình không dịch nghĩa là vì bản raw nó có như vậy nên muốn để cho sát bản trung một tí.
Tiểu Hoãn liền lập tức hoá đá, cô rõ ràng là dáng vẻ thanh xuân, dáng vẻ này mà bán quần lót sao?
Sự thật thắng hùng biện, bởi vì khi bảo vệ phát hiện cô một thân quần áo thể thao màu đen, động tác vô cùng lấm la lấm lét, quả nhiên đã trực tiếp lôi cánh tay của cô “mời” cô ra khỏi bãi đậu xe công ty Quảng Đông.
Cũng may nội tâm của cô vẫn còn một chút xíu ngọn lửa không tắt được, dám ra sức trở về nhà.
Chuyện thứ nhất sau khi về nhà là vừa thay quần áo vừa mở máy, kết quả cô rất 囧 khi phát hiện buổi sáng mình ra ngoài quên tắt máy tính.
Cô vội vàng chuyển động con chuột, màn hình nhoáng lên một cái, cô càng 囧 hơn.

Bởi vì buổi sáng cô vẫn còn đứng ở chỗ đó, bên cạnh vẫn có một vòng người vây quanh, mà chính xác chú rể của cô, Phi Thành Vật Nhiễu cũng đứng bên cạnh cô.
Tiểu Hoãn vội vàng trấn an tinh thần, gửi tin nhấn tự tán gẫu cho anh: “Tại sao anh ở đây?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Em đã đến rồi?”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Đúng vậy, buổi sáng lúc ra cửa quên tắt máy tính = = tại sao anh lại ở đây?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Hồng bao.”
Hồng. . . . . .không phải chữ, cô còn tưởng là anh đang nói giỡn, muốn phát thật sao?
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Lau mồ hôi, không cần phát nữa, nhiều người như vậy.”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Không sao, năm phút cuối cùng mới phát.”
Năm phút? Không phải là lấy đầu người tính toán, mà là lấy thời gian tính toán sao? Liếc nhìn đầu người tấp nập xung quanh bọn họ, Tiểu Hoãn không khỏi có chút tức giận, những người này cô cũng không quen biết. Đoán chừng là nhìn thấy chú rể của cô giàu có lại có tiền, cố ý tới chiếm tiện nghi, đúng không?
Lục Tiểu Hoãn bị cách gọi của mình doạ sợ, chú rể của cô, oh, cô muốn ngất. Thì ra là sau khi kết hôn sẽ không tự chủ được đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ vấn đề.

Bình tĩnh đợi đến năm phút đồng hồ cuối cùng, hình như đám đông cũng từ từ tản đi, lúc này cô mới nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Ngày hôm qua hai người mới kết hôn, vậy hôm nay là ngày tân hôn đúng không? Vậy tân hôn, cũng đi trăng mật. . . . .
Oanh! Mặt Lục Tiểu Hoãn lại không chịu thua kém đỏ lên.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Cái đó, kế tiếp chúng ta làm sao đi đây?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Đi theo anh.”
Cô thừa nhận, lúc anh nói những lời này, cô rất không hợp thời nhớ tới câu nói “Phật lậu thước” mà Đường Tăng nói trong Tây Du Ký; nhưng mà người trước mắt cô có thể so vẻ đẹp với Đường Tăng, mặc dù chỉ là ở trong trò chơi nhưng cô đã sớm đặt ra hình tượng tốt đẹp cho anh, nhưng chỉ không nói là anh đẹp trai thôi.
Đầu tiên, Phi Thành Vật Nhiễu mang cô tới nơi bảo quản vật phẩm, sau đó nói câu anh đi mở tài khoản khác, để cho cô đứng ở đó chờ. Tiểu Hoãn không tránh khỏi có chút kinh ngạc, thì ra anh cũng có tài khoản phụ? Mặc dù nói người chơi trong trò chơi có tài khoản phụ cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, đầu năm nay người nào không có mấy tài khoản phụ? Ngay cả chính cô còn có tài khoản phụ gọi là: Tiểu Hoãn. Nhưng anh là ai, anh là thương nhân đại thần số một bảng xếp hạng tài phú, làm sao anh lại cần tài khoản phụ đây? Mặc dù cô biết suy nghĩ bây giờ của mình không có logic, nhưng cô vẫn kiên trì là thương nhân đại thần thì không cần mở thêm tài khoản phụ.
Phải nói tại sao sao, thật ra thì cô cũng không biết, có thể nói anh ở trong tiêu chuẩn của cô đã không còn là người bình thường nữa rồi >00


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.