Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 4: Ăn cơm cùng hàng xóm


Đọc truyện Ở Lại Nơi Này Cùng Anh – Chương 4: Ăn cơm cùng hàng xóm

Sáu giờ tối hôm sau, Vu
Mục Thành ra ngoài, cổng nhà Tạ Nam không khóa, anh bước vào. Chiếc ô chướng
mắt kia giờ đã được gấp gọn, cô đơn dựa vào tường dưới ánh hoàng hôn, khiến
mảnh vườn bỗng chốc trở nên gọn ghẽ. Anh gõ vào cửa kính khép hờ, Tạ Nam lập
tức xuất hiện, kéo rèm cửa ra.

Phòng khách hôm nay cũng
được bày biện gọn gàng hơn hẳn hôm trước, trên chiếc kệ ti vi xuất hiện chiếc
ti vi 21 inch mới toanh, trên bàn trà đặt giỏ hoa nhỏ vuông cắm đầy những bông
hoa giả vàng đỏ giống y như thật. Căn phòng dù vẫn còn trống trải, nhưng cũng
đã ấm áp, có sinh khí lên nhiều. Trên chiếc bàn ăn nhỏ bằng thủy tinh trong
phòng ăn thông với phòng khách, mấy đĩa đồ ăn và một bát canh đang bốc khói
nghi ngút đã được bày sẵn.

Tạ Nam mời anh tự nhiên
ngồi đừng khách sáo, cô nói: “Tôi và Băng Băng đều khá vụng trong việc nấu ăn,
mà cũng ghét mấy trò rán nướng, chỉ thấy nấu canh là đơn giản nhất, cứ chuẩn bị
đầy đủ nguyên liệu, thái ra rồi cho vào nồi hầm một buổi chiều là được”.

Hôm nay không phải lần
đầu tiên Vu Mục Thành được bạn gái mời ăn cơm, nhưng đây đúng là lần đầu tiên
anh biết thế nào là bữa ăn đơn giản theo đúng nghĩa của nó. Ngoài món canh ra,
còn có một đĩa trứng sốt cà chua không cần đến kỹ thuật nấu ăn gì, một đĩa dưa
góp, đĩa thịt bò và nửa con vịt quay với xì dầu. Đều không phải đồ mua sẵn,
chúng do cô tự tay làm. Đúng như lời Tạ Nam nói, đồ ăn rất đơn giản, quen thuộc
trong những bữa cơm thường ngày của gia đình, lòng anh bất giác cảm thấy buồn
cười.

Tạ Nam múc cho Vu Mục
Thành một bát canh: “Anh ăn tự nhiên, đừng làm khách đấy, nếu không tôi sẽ tự
trách mình mời khách đến nhà mà làm đồ ăn đơn giản quá”.

Món trứng sốt cà chua quá
tầm thường, dưa góp thì trộn quá nhiều dầu hạt tiêu và tương ớt khiến Vu Mục
Thành sợ không dám đụng đến. Chỉ có thịt bò và vịt quay là vừa miệng, Tạ Nam
mua nguyên liệu ở cửa hàng chuyên bán thịt bò nổi tiếng trong thành phố này.
Còn món canh sườn nấu với rau câu thì rất ngon mà thanh đạm, Vu Mục Thành ăn
liền hai bát canh rồi mới lấy cơm, anh ăn thật ngon miệng. Thấy anh ăn uống tự
nhiên như vậy, Tạ Nam cảm thấy rất vui.

Đang ăn, di động của Vu
Mục Thành bỗng đổ chuông, anh buông đũa, nói lời xin lỗi, rồi ra ngoài nghe
điện thoại, là Chu Lệ Sa gọi đến.

“Kevin à, là em đây, em
đang ở dưới sân nhà anh, đứng cạnh ô tô của anh, anh xuống đón em được không?”

Vu Mục Thành quả thật
ngạc nhiên, hôm qua khi Chu Lệ Sa hỏi, anh cũng tiện miệng nói ra địa chỉ chung
cư mình đang ở, không nghĩ rằng cô lại tìm đến đây, có điều thế này rồi, anh
cũng chẳng tiện nói thêm gì nữa.

“Được rồi, em cứ ở đó
chờ, anh sẽ qua ngay”, Vu Mục Thành nói với Tạ Nam: “Thật xin lỗi, tôi có bạn
đến tìm, nên phải đi ra đón, cảm ơn về bữa ăn, thật sự rất ngon miệng”.

Tạ Nam gật đầu: “Không có
gì, anh cứ về lo việc của mình đi”.

Ra khỏi sân nhà Tạ Nam,
Vu Mục Thành thấy Chu Lệ Sa đang đứng cạnh chiếc Passat của mình. Cô mặc chiếc
áo dệt phối với quần bò, tay xách túi đồ rõ to, đang nói chuyện gì đó với người
bảo vệ, thấy Vu Mục Thành tới, người bảo vệ gật đầu chào rồi đi ra.

“Kevin, bảo vệ ở đây rất
có trách nhiệm, em nói với anh ta tên chung cư của anh, anh ta liền đưa em tới
tận nơi. Anh ở tầng một à, sao để sân vườn trơ trọi chướng mắt thế, lại còn cái
ô quê mùa này nữa?”

Vu Mục Thành hốt hoảng,
sợ Tạ Nam nghe được, vội nói: “Không, không, anh ở tầng bốn cơ, chúng ta lên
thôi”.

Đột nhiên, Tạ Nam ở đâu
xuất hiện, gọi theo: “Đợi chút đã”, cô đang đứng trước cổng khu vườn: “Anh ơi,
anh quên chìa khóa”.

Rồi cô vung tay, tung
chiếc chìa khóa lúc nãy Vu Mục Thành tiện tay để trên bàn ăn về phía anh, Vu
Mục Thành giơ tay đón lấy, Tạ Nam quay người chuẩn bị bước vào, Chu Lệ Sa bỗng
gọi giật cô lại.

“Cô gì ơi, đợi chút đã.”

Tạ Nam dừng bước, nhìn Châu
Lệ Sa không hiểu, nhận ra đây chính là cô gái đứng cùng Vu Mục Thành hôm qua ở
quầy lễ tân khách sạn. Chu Lệ Sa không nhìn cô, quay sang phía Vu Mục Thành:
“Kevin, anh nói là anh chưa có bạn gái cơ mà? Cô gái này là thế nào? Em cứ nghĩ
giữa chúng ta vẫn giữ thái độ thẳng thắn với nhau”.

Chẳng đợi Vu Mục Thành
kịp mở miệng, Tạ Nam bực dọc nói lại: “Hừ, tôi và anh ấy chỉ là hàng xóm thôi,
mong cô đừng thêm thắt thêu dệt vào đây”.

“Hàng xóm mà phải mời
người ta ăn tối để thể hiện khả năng bếp núc của mình à?”, Chu Lệ Sa như cười
như không, nhìn Tạ Nam.

Cô sững người. Không đợi

Chu Lệ Sa nói thêm điều gì, Vu Mục Thành khổ não quay ra nói với Tạ Nam: “Xin
lỗi cô, Tạ Nam, rất xin lỗi”, rồi nói với Chu Lệ Sa: “Mọi chuyện không phải như
em nghĩ đâu, xin lỗi người ta ngay đi, Lisa”.

Chu Lệ Sa nhìn Vu Mục
Thành rồi đưa mắt sang Tạ Nam, nhưng không nói gì. Tạ Nam chán ngán phẩy tay:
“Thôi, thôi, hai người về nhà các người mà diễn trò gì thì diễn, mọi người cùng
ở đây nên đừng để xảy ra điều tiếng gì”. Nói xong, cô đóng cửa vườn, quả quyết
bước vào nhà, đóng cửa và kéo rèm đánh soạt một cái.

Ở nơi đây, mỗi lần Tạ Nam
đi ra ngoài gặp hàng xóm láng giềng, họ đều gật đầu chào cô hết sức lịch sự,
khác hẳn với khi ở khu trung tâm thành phố. Ban đầu cô có cảm giác lạ lẫm, nhưng
rồi dần dần cũng cảm thấy quen hơn và thích mối quan hệ hàng xóm thân mật hữu
hảo ấy. Vu Mục Thành đã giúp cô hai lần nên cô mới chủ động mời anh ăn cơm. Bị
người ta hiểu nhầm như thế đương nhiên khiến cô không vui. Có điều cô cũng
chẳng buồn bận tâm suy nghĩ, cô ngồi vào bàn, ăn nốt bữa tối. Đây là bữa ăn đầu
tiên cô nấu kể từ khi về chung cư này, không nên mất hứng vì một người mình
không hề quen biết.

Ăn cơm, rửa bát, cô cất
chỗ canh thừa vào chiếc tủ lạnh mới. Ngắm nghía gian bếp vừa được công ty vệ
sinh tu sửa gọn gàng ngăn nắp, cô bất giác nở nụ cười mãn nguyện. Cô nghĩ Cao
Như Băng nói rất đúng, mình đã tự làm khổ bản thân lâu như vậy rồi. Có những
việc cứ quên đi lại dễ dàng hơn là tưởng tượng trong đau khổ, bắt đầu một cuộc
sống mới đâu có khó như mình nghĩ.

Tạ Nam cuộn người trên
ghế sofa xem ti vi, bộ ghế mới thật êm ái.

Cô vốn sống rất điều độ,
bởi ngày mai phải dậy sớm đi làm, nên xem ti vi đến mười giờ, cô đi tắm rồi lên
giường ngủ. Chiếc giường khung sắt uốn hoa văn màu đen Cao Như Băng chọn của
hãng nội thất nổi tiếng Ximengsi, so với chiếc giường cũ kỹ đã lõm giữa ở căn
nhà trọ, cảm giác đúng là một trời một vực.

Cô duỗi người, nhắm mắt
lại, tự nói với mình một lần nữa: Như Băng đã nói đúng.

Vu Mục Thành đón chiếc
túi mua hàng từ tay Chu Lệ Sa, đúng là hơi nặng. Anh đưa cô vào nhà mình và
hỏi: “Cái gì trong này vậy? Có gì đánh đố đây?”.

“Em đã đi siêu thị mua đồ
ăn, định sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon. Trước đây khi còn bên nhau, anh vẫn
thích nhất món em nấu mà. Vì hôm nay có buổi đàm phán với đối tác nên em đến
muộn một chút.”

Vu Mục Thành có chút bối
rối, anh đứng nguyên tại chỗ một lúc không biết nên làm gì với túi đồ nặng
trịch trên tay, nói: “Cảm ơn em, Lisa, có điều anh vừa ăn cơm tối xong”.

“Anh thường xuyên ăn cơm
với hàng xóm thế à? Em không nghĩ rằng mối quan hệ hàng xóm láng giềng ở đây
lại thân thiết đến thế”, giọng Lisa có phần chát chúa.

“Lisa, không cần nói đến
những chuyện khác, bây giờ chúng ta đều đã có cuộc sống riêng, em nói những lời
đó với anh chẳng phải có phần không công bằng sao?”

Nghe câu ấy, Lisa sững
người, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt to đã ngân ngấn nước. Vu Mục
Thành cảm thấy không nhẫn tâm, bèn bỏ túi đồ lên mặt bàn bếp, rồi quay đầu hỏi
cô: “Em ngồi đi, em muốn uống gì không?”.

“Kevin, em rất nghiêm túc
đấy, em muốn làm lại từ đầu với anh, anh nói đúng, em không nên thăm dò ý anh
bằng từ ‘nếu như’, em đã quá tự phụ, em sai rồi.”

Vu Mục Thành ngồi xuống
ghế sofa, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Cảm ơn em, Lisa. Anh không biết phải
nói gì nữa, có điều với anh, chia tay không phải là chuyện có thể tùy tiện.
Chúng ta đều trưởng thành rồi, không thích hợp để chơi trò tan rồi hợp, hợp rồi
tan nữa”.

Chu Lệ Sa bước lại, quỳ
xuống, đặt tay lên đầu gối anh, ngẩng mặt nhìn anh, nói với giọng khẩn thiết:
“Kevin, em biết chỉ gửi một bức iết qua loa cho anh để nói lời chia tay thật sự
đã làm tổn thương anh. Nhưng, xin anh hãy thông cảm cho tâm trạng của em, em
rất muốn ở lại Mỹ, mà anh lại nói rằng học xong sẽ trở về Trung Quốc, em mới
nghĩ, được thôi, em sẽ về trước xem mình có thích ứng được không?”.

“Khả năng thích ứng của
em vốn rất mạnh mẽ.”

“Nhưng điều anh chưa từng
nghĩ là, lúc đó chỉ mình em cô độc ở thành phố Thượng Hải rộng lớn, áp lực công
việc vô cùng nặng, lại chẳng có bạn bè, em cảm thấy cô đơn đến mức khổ sở. Anh
lại không cho em một lời hứa hẹn nào, nên em không có niềm tin về tương lai của
chúng mình.”

Vu Mục Thành cười khổ:
“Chúng ta chia tay một năm rưỡi rồi, em đột nhiên lại có lòng tin với anh à?”.

“Em không quên được anh,
Kevin, chia tay anh rồi, em mới biết mình ngốc nghếch nhường nào, lúc nào em
cũng nhớ về những ngày tháng mình ở bên nhau, mỗi bữa cơm em nấu, anh ăn rất
ngon miệng, rồi anh đưa em đi trượt tuyết, lái xe đến Vườn quốc gia Yellowstone

cắm trại qua đêm, rồi đi xem ca nhạc…

Nhiều kỷ niệm quá, hồi ức
ngọt ngào đó, em không thể quên được.”

“Những chuyện ấy đã qua
rồi, Lisa, giờ em đã có sự nghiệp và cuộc sống riêng của mình, anh cũng vậy.
Hơn nữa, anh thấy em đã lý tưởng hóa hình ảnh của anh trong ký ức, khi bình
tĩnh lại, em sẽ biết chúng ta thực sự không hợp nhau.”

“Anh đã yêu người
con gái khác rồi sao? Có phải cô gái sống ở tầng một ấy không? Anh cứ thẳng
thắn nói sự thật cho em biết, để em đừng mơ tưởng hão huyền nữa.”

“Cô ấy chỉ là hàng xóm
thôi. Bọn anh biết nhau chưa lâu. Hôm nay em đã xử sự quá đáng với cô ấy, bây
giờ đừng đoán mò nữa. Để anh đưa em về khách sạn.”

Chu Lệ Sa từ từ đứng dậy,
Vu Mục Thành không dám nhìn bộ dạng thất thần của cô. Anh cầm chìa khóa cửa và
khóa xe đi ra ngoài trước. Bỗng nhiên, Chu Lệ Sa nhanh chân chạy đến ôm chặt
anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh.

“Kevin, em nói rồi, đừng
từ chối em ngay lúc này, hãy cho chúng ta một cơ hội. Em biết, anh vẫn còn quan
tâm đến em, hôm qua anh chẳng đắn đo gì lấy thẻ tín dụng của mình trả tiền
phòng cho em, thực ra em đi công tác là việc công, những khoản này công ty sẽ
thanh toán. Chút tiền đó với anh và em đều không đáng gì, nhưng em rất vui vì
anh vẫn tốt với em như xưa.”

Vu Mục Thành có chút khó
xử, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm ngang lưng mình của cô ra, ôn tồn nói: “Lisa,
em đừng trẻ con như vậy nữa, đã chia tay nhau, nhưng mình vẫn là bạn, anh quan
tâm đến em là việc nên làm. Em cứ thế này, anh khó xử lắm, mà đến mai nghĩ lại
những lời hôm nay, em sẽ thấy ân hận đấy”.

Chu Lệ Sa không nói gì,
một lúc lâu sau cô mới buông tay ra, vuốt lại mái tóc rồi nói: “Mình đi thôi”.

Vu Mục Thành đưa Chu Lệ
Sa trở về khách sạn, cả quãng đường về, cô không nói lời nào. Xe vừa dừng trước
cổng lớn, anh vệ sĩ vội vã ra mở cửa xe giúp họ, Chu Lệ Sa quay đầu nhìn anh.

“Mục Thành, nhận lời em
là sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc này, được không?”

“Em nghỉ sớm đi, chuyến
bay ngày mai của em là mấy giờ?”

“Chín giờ.”

“Được rồi, anh sẽ gọi
điện bảo tài xế của mình đến đón em từ bảy rưỡi sáng nhé.”

Chu Lệ Sa gật đầu, xuống
xe đi vào trong, dáng hình thanh thoát, tấm lưng thon thả, bước chân dứt khoát,
cô không hề quay đầu lại. Vu Mục Thành thở dài một tiếng, rồi gọi điện cho Tiểu
Viên, tài xế của công ty, nhắc nhở thời gian và địa điểm đón Chu Lệ Sa, sau đó
lái xe trở về nhà. Anh đỗ xe vào bãi và bước xuống nhìn vào mảnh vườn đối diện,
ánh đèn trong phòng khách lọt qua rèm cửa tỏa ra luồng sáng mờ ảo mông lung.
Anh có chút do dự, không biết có nên vào trong xin lỗi không, nhưng nghĩ đến
câu nói cuối cùng của Tạ Nam “Mọi người cùng ở đây thì đừng để xảy ra điều
tiếng gì”, anh lại quả quyết lên tầng về nhà mình.

Vu Mộc Thành rót cho mình
nửa cốc Brandi, ngẩn ngơ ngồi dựa vào thành ghế sofa. Đề nghị của Chu Lệ Sa quả
thực nằm ngoài dự liệu của anh, anh chỉ có thể thành thực với bản thân mình và
với cả cô rằng: Đã không thể trở lại như ngày xưa được nữa.

Sau khi Vu Mục Thành tốt
nghiệp đại học, anh bắt tay vào giúp đỡ bố mẹ chèo chống sản nghiệp của gia
đình. Một vài năm trôi qua, anh cảm thấy chán nản với công việc chẳng thể phát
huy năng lực cá nhân, chỉ cần hoàn thành đủ chức trách của một lãnh đạo là
được. Bản thân mệt mỏi, anh càng muốn thay đổi môi trường. Bàn bạc xong với bố
mẹ, anh quyết định ra nước ngoài du học một thời gian. Sàng lọc các trường một
cách cẩn thận, anh quyết định nộp đơn xin học và rất thuận lợi nhận được sự
đồng ý của Học viện Ngoại thương thuộc trường Đại học Columbia. Tuy rằng chuyên
ngành Tài chính tiền tệ là chuyên ngành nổi tiếng nhất trong học viện này,
nhưng xét đến nhu cầu gia đình và hứng thú bản thân, anh quyết định chọn chuyên
ngành Thạc sỹ Quản trị doanh nghiệp (MBA). Khi chiêu sinh, trại học này rất coi
trọng kinh nghiệm thực tế của sinh viên, mà về phương diện này, Vu Mục Thành
lại thừa ưu thế. Anh rất thích thành phố New York, thành phố du nhập mọi nền văn
hóa.

Trong buổi giao lưu sinh
viên các trường, anh đã quen biết Chu Lệ Sa, Chu Lệ Sa học tại Học viện Hành
chính công cộng thuộc trường Đại học New York. Cô là mẫu người con gái rất cuốn
hút, nhưng người bạn Tần Đào của Vu Mục Thành học Thạc sỹ Tài chính ở Đại học
Columbia khóa trên anh lại không thích cô chút nào. Anh ấy khéo léo nói về cô:
“Cô gái này thật có tham vọng lớn”.

Vu Mục Thành đương nhiên
hiểu ý tại ngôn ngoại trong lời Tần Đào. Khi Chu Lệ Sa chủ động gọi điện cho

anh, anh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng chẳng có lý do gì mà từ chối lời
mời gặp mặt của cô. Sống nơi đất khách quê người rất dễ khiến người ta trở nên
gần gũi với nhau. Quen biết hơn nửa năm, Chu Lệ Sa đã chủ động đề nghị đến ở
chung với anh trong căn hộ anh thuê, anh lại cảm thấy chẳng có lý do gì để từ
chối cả.

Tính cách của Chu Lệ Sa
thoải mái phóng khoáng, nhiệt tình trên giường. Cô biết cách hưởng thụ cuộc
sống, có nhiều ý tưởng mới, lại biết nấu ăn ngon. Cô hăng hái xuống bếp những
lúc rảnh rỗi, biết im lặng đúng chỗ và biết cách điều phối cuộc sống để hai bên
đều cảm thấy mình có khoảng trời riêng. Vu Mục Thành cảm thấy cuộc sống chung
không có gì áp lực, biết tin hai người ở chung với nhau, Tần Đào cũng chỉ biết
cười lắc đầu, chứ không nói thêm câu gì.

Sau khi biết việc Chu Lệ
Sa về nước không lâu đã gửi email đề nghị chia tay với Vu Mục Thành, Tần Đào có
chút lo lắng cho bạn mình: “Cũng may, cậu chưa dấn sâu vào tình cảm với cô ấy.
Cô gái này là kiểu con gái quá thông minh, rất biết mình cần gì”.

“Cậu đừng châm chọc tớ
nữa, mà cũng đừng nghĩ xấu về cô ấy như vậy. Từ trước đến nay, cô ấy chưa bao
giờ hỏi về gia cảnh nhà tớ, nói đúng hơn gia cảnh nhà tớ đâu phải cỡ đại gia.”

Lời Vu Mục Thành rất
thành thực, ở đây những lưu học sinh Trung Quốc nhà cự phú, lái xe đẹp, mua
biệt thự xịn đâu có thiếu. Anh chỉ thuê một căn hộ nhỏ ở nơi bình thường, lái
chiếc xe Chevrolet chỉ còn mới 80%, ăn tiêu vừa phải không hoang phí. Nếu như
Chu Lệ Sa muốn tìm thiếu gia giàu có thì đương nhiên còn nhiều lựa chọn thích
hợp hơn nhiều.

“Vu Mục Thành, tớ biết
nói những lời này, lòng sĩ diện sẽ khiến cậu thấy bực bội. Nhưng người con gái
có đầu óc một chút đều biết rằng Học viện Ngoại thương của Đại học Columbia có
mức học phí khá cao. Cậu lại thuê căn hộ riêng trong trung tâm thành phố, như
vậy có thể nói là khá xa xỉ tại New York rồi,ần cậu phải liệt kê hết tài sản
gia đình ra dán vào trán nữa à?”

Vu Mục Thành có chút chán
ngán: “Tần Đào, cậu thật giỏi suy diễn đấy”.

“Tớ nói điều thực tế mà.
Khi hai người còn ở bên nhau, tớ chẳng dại gì mà mở miệng, anh thuận ả chiều,
việc gì mình lại đi phá đám. Trường Đại học New York vốn nổi tiếng với mức phí
sinh hoạt như tiền ăn ở rất đắt đỏ, mà gia cảnh nhà Chu Lệ Sa chắc chắn chỉ
thuộc diện bình thường.”

Đúng là có chuyện
một sinh viên Đại học New York do không đủ tiền trả phòng ký túc xá đã quyết
định ngủ tại thư viện, chuyện đó đã kinh động toàn nước Mỹ.

Tần Đào cười nói tiếp:
“Từ khi chuyển đến đây ở cùng cậu, cô ấy chẳng còn đi làm những việc parttime
nữa nhỉ?”.

Vu Mục Thành không phải
cậu bé mới lớn, anh đương nhiên hiểu những lời Tần Đào nói là sự thực. Số lượng
lưu học sinh Trung Quốc ở đây không đông lắm, có kẻ thậm thụt kể lể với anh về
những chuyện tình cảm trước đây của Chu Lệ Sa với thái độ ác ý. Nhưng Vu Mục
Thành vốn không quan tâm đến chuyện tủn mủn, anh cảm thấy hai người bên nhau
thoải mái vui vẻ giống như duyên phận vậy, không muốn so đo chuyện vớ vẩn kia.
Còn các vấn đề đại loại như việc trả tiền học phí giúp cô càng là chuyện cỏn
con không cần nhắc đến, bởi đã coi cô như bạn gái mình rồi, anh tình nguyện làm
mọi việc trong khả năng của mình để cuộc sống của cô thoải mái vui vẻ hơn.

Anh biết, Tần Đào chỉ
muốn tốt cho mình nên mới nhắc nhở anh như vậy. Nhưng thật sự khi nhận được bức
email kia, anh cũng không hề cảm thấy bất ngờ, sự chia tay chỉ khiến anh hơi
hụt hẫng chứ không đau khổ nhiều lắm. Anh ra quán rượu uống đôi chút rồi về
nhà, thậm chí còn tự cười mình: Đúng là mình đã già lắm rồi, ngay cả việc thất
tình cũng không khiến mình khổ sở lắm, chẳng cần phải uống say túy lúy để tìm
quên tất cả. Còn nhớ khi chia tay bạn gái hồi đại học, anh đã đau khổ thế nào
trong một thời gian dài.

Nhớ lại chuyện tình yêu
của Mục Thành thời đại học, Tần Đào bật cười: “Trước đây tớ và Lưu Kính Quần
vẫn ngưỡng mộ cậu, cậu đúng là có số đào hoa”.

“Nói gì mà ghê thế”, Vu
Mục Thành cười khổ: “Học đại học bốn năm trời, tớ chỉ có mỗi một cô bạn gái
thôi, vậy mà hai người lại nói là hoa hoa công tử[1]”.

“Cậu không tỏ ra mình cao
cả thánh thiện trong tình cảm là may rồi, cậu chả đích thị là hoa hoa công tử
còn gì. Haizzz, chúng mình đều già rồi, bây giờ tớ muốn tìm một cô gái con nhà
tử tế, sống cuộc sống gia đình ổn định. Nhưng ở đây tầm giao thiệp hạn hẹp quá,
quanh đi quẩn lại cũng chỉ những khuôn mặt ấy, có khi tớ phải học tập các bạn
khác về nước để tìm bạn gái thôi.” Tần Đào khi đó đã tìm được một công việc và
ổn định cuộc sống ở phố Wall, lương cũng kha khá, bắt đầu quan tâm đến việc lập
gia đình: “Mục Thành, cậu sắp về nước rồi, để ý giúp tớ chuyện này nhé”.

Vì gia đình thúc giục,
nên nhận bằng xong, Mục Thành liền về nước. Chờ đón anh là cuộc sống bận rộn
đơn điệu hơn nhiều so với hồi còn đi học, việc của bản thân mình anh còn chẳng
có thời gian mà để ý đến, thì nói gì tới thời gian lo cho Tần Đào chứ.

Chu Lệ Sa đột nhiên đề
nghị nối lại mối quan hệ khiến anh nhớ lại quãng thời gian hai người ở bên
nhau. Anh bỗng nhận ra tình cảm đó chưa kịp sâu sắc đã vội nhạt nhòa như bụi
hồng trần, trong tâm khảm không còn lưu lại nỗi nhớ nhung, dù chỉ là một chút.

Anh uống nốt rượu trong
cốc, sau đó ra ban công nhìn xuống, mảnh vườn ở tầng một đã im ắng tối tăm, anh
quyết định đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, rất nhiều việc đang chờ đợi anh
phía trước.

Hai ngày liền Tạ Nam đều
đến suýt soát giờ làm, A May làm ở bàn tiếp tân ngạc nhiên khi thấy Tạ Nam vội
vội vàng vàng ra khỏi thang máy, chạy đến máy quẹt thẻ chấm công. A May nói:
“Chị Tạ, trước đây khi không phải đi công tác, bao giờ chị cũng đến sớm mười
lăm phút, thời gian chuẩn xác còn hơn máy chấm công, không ngờ dạo này cũng có
lúc đi muộn cơ đấy”.

Nỗi đau khổ trong lòng cô
đâu dễ bày tỏ, chỉ không còn để ý câu “Như Băng nói đúng quá” nữa.


Phòng trọ trước đây của
cô tuy hơi chật hẹp và tối tăm, nhưng nó ở trung tâm thành phố, đi bộ đến công
ty chỉ mất mười lăm phút, nên từ trước đến giờ cô chẳng biết đến muộn là gì.
Bây giờ phải ngồi xe bus mất bốn mươi phút, tính cả thời gian tắc đường, cô
phải ra khỏi nhà trước một tiếng đồng hồ.

Công việc của Tạ Nam có
lúc phải làm thêm ca, có khi hơn chín giờ tối mới xong việc, cô vẫn thường
không kịp chuyến xe bus cuối cùng và phải ngồi taxi về nhà, việc đi lại này
tiêu tốn của cô không ít tiền.

>

[1] Hoa hoa công tử:
Chỉ những người con trai lười làm, chỉ thích ăn chơi trác táng.

Ngoài ra, Tạ Nam còn có
bí mật nhất định không thể lộ ra cho công ty biết được, đó là cô vẫn tranh thủ
thời gian rảnh rỗi làm quyết toán thêm cho một công ty quảng cáo. Công ty đó
quy mô không lớn, do hai người lập nên, họ đều là đồng hương, học cùng trường
trung học với cô. Công ty mới thành lập, họ đã nhờ Tạ Nam quyết toán giúp các
loại giấy tờ tài chính. Vậy mà thấm thoắt đã ba năm, công ty giờ hoạt động ổn
định, hai bên hợp tác cũng rất ăn ý.

Công ty Tạ Nam đang làm
không có văn bản cụ thể nào quy định về việc nhân viên làm thêm bên ngoài, mà
hai công ty cũng chẳng liên quan gì đến nhau về nghiệp vụ, nhưng chẳng cần
thông minh lắm cũng hiểu, những việc như thế này cứ nên giữ bí mật thì hơn.

Trước đây, thời gian rảnh
rỗi, Tạ Nam đều dùng vào việc làm thêm này, nhưng bây giờ khi đã chuyển ra xa
trung tâm, việc đi lại của cô đã chiếm hết cả thời giản rảnh rỗi, khiến cô
thiểu não mệt mỏi không biết phải làm sao.

Hôm nay, sau khi tan ca,
cô tạt qua công ty quảng cáo để xem xét các giấy tờ quyết toán. Trương Tân, một
trong hai ông chủ nói với cô công ty bên cạnh cũng muốn mời cô làm quyết toán
cho họ. Họ nói cô làm việc cẩn thận, tác phong chín chắn. Cô đành lắc đầu cười
khổ: “E rằng em chẳng có thời gian đâu”.

Ông chủ thứ hai Đới Duy
Phàm tỏ vẻ khó hiểu: “Ái chà, Tạ Nam, bình thường em vẫn là người xông xáo lắm
cơ mà, sao tự nhiên lại từ chối món hời trước mắt thế”.

“Nhị sư huynh à, em cũng
phải giữ cái mạng mới có thể kiếm tiền được chứ.”

Tạ Nam vẫn gọi Trương Tân
là Đại sư huynh, còn Đới Duy Phàm là Nhị sư huynh. Trương Tân chẳng có ý kiến
gì, nhưng Đới Duy Phàm vốn tự hào mình có dáng hình người mẫu, bao nhiêu cô gái
ngưỡng mộ, gọi như thế chẳng khác gì so sánh anh với Trư Bát Giới, anh kêu ca n
lần rồi nhưng Tạ Nam vẫn không thay đổi cách xưng hô, anh đành phải chịu. Để
đáp lại tấm thịnh tình đó, anh thường xuyên châm chích Tạ Nam coi đồng tiền là
trên hết, Tạ Nam đương nhiên bỏ ngoài tai, có lúc nói rõ ràng thẳng thắn: “Quân
tử coi trọng vật chất, sử dụng nó đúng cách, đó là một phẩm chất tốt, chẳng có
gì đáng ngạc nhiên cả”.

Trương Tân nói: “Công ty
của họ quy mô nhỏ, nên thu chi cũng đơn giản thôi, việc quyết toán chắc cũng
không tốn quá nhiều thời gian của em đâu”.

“Bây giờ em chuyển ra
ngoại ô sống rồiiện đi lại lắm, sư huynh ạ”, cô chỉ nói một nửa lý do mà thôi,
bởi cô lo lắng nếu ôm đồm quá, lỡ có gì sơ suất để công ty mình biết là rất
phiền phức. Trương Tân và Đới Duy Phàm thì không ngại, họ vừa là đồng hương vừa
là bạn học cũ, nên chắc chắn không để lộ những chuyện cô muốn che giấu.

Đới Duy Phàm không thuyết
phục cô nữa, quay sang bàn tiếp với Trương Tân về kiểu dáng ô tô: “Mẫu này kính
trần toàn bộ, rất phong cách, tớ chấm chiếc này”.

Trương Tân không đồng
tình: “Trong tay cậu mới có chút tiền, cứ từ từ đã, vội vàng đổi xe làm gì
chứ”.

Tạ Nam biết rằng hai
người họ mỗi người mua một chiếc Citroen, mới đi được hai năm, cô cười khúc
khích hỏi Trương Tân: “Đại sư huynh, anh cũng là tín đồ xe hơi mà. Sao chẳng
thấy anh nói gì chuyện đổi xe nhỉ?”.

“Đại sư huynh của cô đang
đầu tư cho quỹ tiết kiệm gửi vào thì dễ rút ra thì khó đấy”, Đới Duy Phàm phá
lên cười: “Anh sẽ không lấy vợ cả đời, quyết sống độc thân, nên chẳng việc gì
phải học cái thói tằn tiện của anh ấy”.

Tạ Nam cũng cười, cô biết
Trương Tân đang yêu say đắm cô bạn gái La Âm, hiện công tác ở một tòa báo. Anh
đi xem nhà cửa rồi, và cũng đang tìm thông tin ngân hàng nào có thể vay tiền
trả góp mua nhà thích hợp nhất. Trương Tân trợn mắt với Đới Duy Phàm, thách
thức: “Cậu Đới à, cậu cứ ngồi đó mà nói cứng nhé, rồi sẽ có ngày cậu nhìn thấy
quan tài mới nhỏ lệ đấy”.

“Rảo bước hồng trần mà
không lấm bụi, đấy là bản lĩnh trời cho, Trương huynh à, huynh có đố kỵ với đệ
cũng chẳng ích gì đâu, hãy xem giúp đệ nội thất chiếc xe này có được không?”

“Cũng được đấy, nhưng
tiệm 4S này trả cho chiếc xe cũ thấp quá, không được giá. Hay cậu cứ rao bán
cái xe Citroen của mình ở chợ xe cũ xem được bao nhiêu rồi tính.”

“Thế thì phiền phức lắm,
chợ xe cũ ấy lúc nào chẳng ép giá, em không muốn mệt mỏi thế đâu”, gia cảnh nhà
Đới Duy Phàm cũng vào diện khấm khá, bố mẹ anh mở mấy hàng ăn ở quê, anh vốn
tiêu tiền phóng khoáng, Trương Tân chẳng thể góp ý được.

Trong đầu Tạ Nam tự nhiên
lóe lên ý nghĩ: “Ái chà, Nhị sư huynh, anh định bán chiếc xe ấy bao nhiêu
tiền?”.

Đới Duy Phàm nói giá bán,
Tạ Nam quyết định ngay lập tức: “Được rồi, phù sa không chảy ruộng ngoài, anh
bán nó cho em, đảm bảo không để lỡ cơ hội đổi xe mới của anh đâu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.