Đọc truyện Ở Lại Nơi Này Cùng Anh – Chương 1: Tình cờ gặp gỡ một ngày xuân
Tháng Tư rõ ràng vẫn đang
là mùa xuân, nhưng ánh mặt trời chói lọi ban trưa đã mang chút chói chang của
mùa hè. Vu Mục Thành đến nơi này đã hơn hai tháng rồi, nhưng anh chưa thật sự
quen với thời tiết ở đây. Anh cùng người môi giới Tiểu Vương từ tầng bốn đi
xuống, ra khỏi cổng, hai bên lối đi trong sân đã kẻ vạch các vị trí đỗ ô tô rõ
ràng.
Tiểu Vương là một chàng
trai trạc tuổi hai mươi lăm, dáng hình nhanh nhẹn hoạt bát, anh nói với Vu Mục
Thành: “Anh Vu xem này, ở đây số lượng chỗ đậu xe với số căn hộ gần như là đạt
đến tỉ lệ 1:1 rồi, nếu như anh quyết định mua nó thì vấn đề chỗ đỗ xe coi như
là yên tâm rồi”.
Nhưng Vu Mục Thành lại
chú ý đến tòa lầu đối diện với khoảnh sân rộng rãi bên kia đường hơn.
Địa điểm này tuy nằm ở
ngoại ô thành phố nhưng lại được quy hoạch rất tốt. Toàn khu dân cư xây bên hồ
lớn với quy mô nhà ở cho hơn hai nghìn hộ dân, chủ yếu là các nhà cao bốn, năm
tầng, thi thoảng có vài cao ốc chen vào giữa, còn ngay bên bờ hồ là từng dãy
biệt thự nối tiếp nhau. Cả dự án được xây dựng làm ba đợt, đến khi hoàn thành
cũng phải mất sáu, bảy năm. Bởi vì bên công ty khai thác và phát triển nhà ở
cùng đơn vị thi công đều là những doanh nghiệp lớn có uy tín trong nước, nên
các căn hộ vừa hoàn thành xong đã bán rất chạy, lượng người đến ở trong những
căn hộ khu vực này xem như khá khả quan so với toàn vùng ngoại ô.
Vị trí họ đang đứng chính
là nơi dự án đã hoàn thành đợt một nên thời gian bàn giao nhà rất nhanh. Tất cả
các căn hộ ở tầng một đều có một mảnh vườn từ hai mươi đến bốn mươi mét vuông,
chủ nhân mỗi căn hộ đều chăm sóc chúng rất kỹ lưỡng và gọn ghẽ. Giữa khu vườn
đặt một cái ô lớn, dưới đó kê mấy chiếc ghế gỗ, hoặc một chiếc xích đu, trông
thật thanh nhã và thư thái. Bây giờ lại đang giữa mùa xuân, cây cỏ trong các
khu vườn đâm hoa trổ lá, tươi xanh mơn mởn, hài hòa với không gian xanh của cả
vùng.
Nhưng, căn hộ ở tầng một
thu hút sự chú ý của Vu Mục Thành lại khác hẳn. Cỏ dại mọc bạt ngàn phải cao
đến đầu gối, khu vườn trống trải chẳng có gì. Nhìn kỹ hơn vào bên trong, các
căn phòng đều không có rèm cửa. Từ cửa ra vào ốp thủy tinh đến sát nền nhìn
xuyên vào trong sẽ thấy sàn nhà trơ trọi một lớp xi măng, căn hộ cơ bản vẫn
chưa được tu sửa.”>“Căn hộ này chắc cũng đang trưng biển muốn bán
chứ?”, anh chỉ cho Tiểu Vương.
Tiểu Vương cười nói: “Căn
nhà này nói ra thì thật kỳ lạ, nghe đồng nghiệp của em kể, từ khi nhận nhà đến
giờ đã gần bảy năm rồi, chủ nhân chưa một lần ghé qua”, Tiểu Vương là người môi
giới trực tiếp của phía ban quản lý dự án nên cậu ta biết khá tường tận: “Nhiều
người muốn mua căn hộ này lắm, có một vị khách còn để hẳn số điện thoại lại cho
chúng em, dặn kỹ rằng muốn mua bằng được căn này, nếu nó được rao bán thì gọi
ngay cho anh ấy. Cứ chốc chốc anh ấy lại gọi điện hỏi han tình hình, chúng em
đã giới thiệu những căn hộ khác, nhưng anh ấy không hề để tâm”.
Vu Mục Thành cảm thấy hơi
lạ: “Các em không liên hệ với chủ nhà sao?”.
“Liên hệ rồi chứ, chủ nhà
là một cô gái, cô ấy nói rõ là không muốn bán, nhưng cũng chẳng có ý định sửa
sang lại để ở. Các tòa nhà ở đây chỉ có những căn ở tầng thượng là được kết cấu
theo kiểu Penthouse[1] thôi,
các căn khác đều có đầy đủ gian bếp và công trình phụ khép kín hoàn chỉnh, chỉ
cần ốp nền nhà đơn giản và mua ít đồ gia dụng là có thể cho thuê được rồi.
Nhưng cô ấy cũng không muốn cho thuê, chắc là giàu có nên chẳng quan tâm đến
món tiền vặt này. Mà cô ấy vẫn đóng tiền phí dịch vụ vào tài khoản đều đặn hằng
tháng, chứ chưa bao giờ dây dưa.”
Vu Mục Thành gật
gật đầu, anh cũng không nhất thiết phải mua căn hộ ở tầng một, vì chẳng có đâu
thời gian mà chăm sóc vườn cây, căn hộ với khoảnh vườn cỏ mọc lút đầu người kia
trông có vẻ chướng mắt.
“Hay anh xem căn hộ
Penthouse ở tầng bốn này nhé, nếu không vì xuất ngoại, chủ nhà nhất định sẽ
không chịu bán đâu. Cách bài trí căn hộ thì anh cũng thấy rồi đấy, gỗ lát nền
là loại bảo ôn, mọi không gian sắp xếp đều được suy tính kỹ lưỡng, mà đồ gia
dụng trong nhà thì gần như mới tinh, đều là đồ đắt tiền, anh chỉ cần dọn dẹp
một chút là có thể vào ở luôn. Hay anh xem căn ở bên toà cao ốc gần câu lạc bộ
kia đi, bên đó được cái là ở ngay cạnh hồ, tầm nhìn rộng rãi, có điều phải bỏ
công sức ra sửa sang lại một chút.”
Vu Mục Thành đến bên
chiếc xe của mình: “Cảm ơn cậu Tiểu Vương, tôi chọn căn ở tầng bốn này. Chiều
nay tôi sẽ bảo người của công ty đến bàn bạc với cậu về giá cả và làm mọi thủ
tục, cậu báo cho chủ nhà chuẩn bị đầy đủ mọi giấy tờ liên quan nhé”.
Một thương vụ được tiến
hành chóng vánh, Tiểu Vương không khỏi vui mừng, gật đầu lia lịa: “Anh cứ yên
tâm, em sẽ chờ ở văn phòng ban quản lý”.
Nửa tháng sau, Vu Mục
Thành đã chuyển đến ở căn hộ tầng bốn này một cách thuận lợi. Anh về nước chưa
đến một năm, từ Chiết Giang qua đây để tiếp quản công ty thiết bị kiểm tra điện
của gia đình đầu tư tại thành phố này. Ngôi biệt thự bên kia hồ thuộc quyền sở
hữu của gia đình anh, nhưng chị gái Vu Mục Vân và anh rể Uông Quân trước đây
quản lý công ty vẫn đang ở đó. Dù biết rằng anh chị có ý định sang nước ngoài
định cư, hiện đang đi đi về về giữa nơi này và Chiết Giang lo thủ tục, nhưng
anh lại chẳng muốn qua đó sống chung với họ.
Vừa hay bạn cũ hồi học
đại học của anh là Lưu Kính Quần cũng ở khu này, mời anh sang chơi. Anh rất
thích phong cách quản lý có trách nhiệm và không khí yên tĩnh nơi đây, Lưu Kính
Quần cũng ra sức thuyết phục anh dọn đến đây làm hàng xóm với mình.
“Tớ rất thích nơi này,
trừ việc mua sắm không tiện lắm, còn mọi thứ đều hết ý, ban quản lý rất có
trách nhiệm, môi trường trong lành, không gian yên tĩnh. Quan trọng nhất là các
câu lạc bộ ở đây có đủ loại hình giải trí, chơi Tennis rất tiện lợi.”
Lưu Kính Quần bằng tuổi
Vu Mục Thành, họ đều ba mươi hai tuổi, hiện anh đang là phó giám đốc bộ phận
Thị trường của một doanh nghiệp nước ngoài. Vợ anh, Hứa Mạn hiện là bác sĩ
ngoại khoa ở một bệnh viện, năm nay hai mươi chín tuổi, hai người đã kết hôn
được hai năm rồi nhưng vẫn chưa có ý định sinh con. Theo lời Hứa Mạn thì “Lưu
Kính Quần còn ham chơi lắm”, mà theo lời Lưu Kính Quần lại là “Hứa Mạn vẫn chưa
chịu trưởng thành đâu”. Tình yêu khăng khít của họ khiến Vu Mục Thành rất lấy
làm ngưỡng mộ.
Cũng giống như Lưu Kính
Quần, vào ở đây không lâu, Vu Mục Thành đã rất thích nơi này. Anh vốn không ưa
ồn ào, mấy năm du học ở Mỹ, anh đã chẳng còn thích thú gì với những cảnh phồn
hoa đô hội nữa. Đang chờ đợi anh là cả công ty bí bét mà anh rể để lại, anh
phải mất ba tháng ròng mới có thể cơ bản đưa nó vào quỹ đạo. Mỗi ngày đi làm là
vùi đầu vào công việc, nên khi về nhà thường sức cùng lực kiệt, anh càng thấy
yêu hơn cảnh thanh bình của khu dân cư yên tĩnh này. Mỗi tối anh lại chạy bộ
bên bờ hồ, hoặc cùng Lưu Kính Quần ra câu lạc bộ đánh cầu lông, ngày ngày trôi
qua thật bận rộn nhưng cũng nhiều niềm vui.
Ngày cuối tuần thường là
thời gian ngủ bù của Vu Mục Thành. Nhưng thứ Bảy tuần này, anh lại bị những
tiếng ầm ầm inh tai dưới lầu đánh thức từ sáng sớm. Nhấc đồng hồ lên xem, mới
có tám rưỡi sáng, thật bực mình quá, anh vội vàng mặc chiếc áo phông tới ban
công phía bắc nơi phát ra âm thanh nhìn xuống dưới. Một chiếc xe tải đang dừng
trước căn nhà có mảnh vườn cỏ mọc um tùm kia, vài tay công nhân đang hối hả dỡ
những thùng các tông nặng trịch xuống, bên cạnh còn có một cô gái buộc tóc đuôi
ngựa, đeo kính râm, mặc áo phông trắng và quần jean đứng chỉ huy.
Vu Mục Thành thầm nghĩ,
sau này mỗi lần cúi đầu nhìn xuống chẳng phải thấy cảnh cỏ mọc như rừng nữa,
anh bèn bỏ qua mọi chuyện, quay vào đun ấm nước, pha cho mình một tách cà phê.
Tạ Nam sốt ruột nhìn đám
công nhân dỡ những hòm đựng vật liệu trải nền ra. Cô đã cố tình chọn lựa vật
liệu sẵn có để trải cho nhanh. Khi cô mua căn hộ với hai phòng vệ sinh và một
gian bếp này, mọi đồ vật trong nhà còn bóng loáng, qua thời gian bảy năm trời,
các vòi nước, bồn tắm, phòng tắm đứng, bồn cầu hay bồn rửa mặt bây giờ đã phủ
một lớp bụi dày cộp, không thể nhận ra màu sắc ban đầu của chúng nữa. Thế nhưng
cũng chẳng có dấu vết gì hỏng hóc, xoa nhẹ trên vòi nước, lớp bụi sẽ tan đi, lộ
ra màu sắc kim loại sáng loáng, giờ chỉ cần lau dọn kỹ càng mà thôi.
[1]Căn hộ Penthouse: Là căn
hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, cao ốc, còn gọi là căn hộ thông
tầng. Các nhà đầu tư đã tận dụng tối đa không gian tầng trên cùng để tạo ra một
không gian sống ấn tượng và họ đặt tên là Penthouse.
Dường như một nỗi nôn
nóng không tên đang len lỏi trong lòng, cô cũng không hiểu vì sao mình bỗng
hứng lên quyết định chi tiền sửa sang lại căn hộ và chuyển đến ở đây. Chiều nay
cô đã hẹn với bên nội thất đến đo kích thước làm rèm cửa, sau đó sẽ cùng cô bạn
thân Cao Như Băng đi siêu thị xem đồ gia dụng. Cao Như Băng đang bận rộn chuẩn
bị cho đám cưới, còn cô vì lý do gì mà phải phung phí những đồng tiền mồ hôi
nước mắt mới kiếm được chứ?
Những công nhân lát sàn
đang khua chổi quét nền nhà bụi bặm trước khi tiến hành công việc, trong phòng
bụi bay mù mịt. Tạ Nam ngán ngẩm bỏ ra ngoài, những khoảnh sân lại chẳng có gì
che chắn, ánh mặt trời của những ngày cuối tháng Năm quá ư gay gắt, cô đành
phải đứng dưới tán cây chỗ bãi để xe đối diện. Đứng được một lúc đã thấy mỏi
mệt, cô nhặt một mảnh bìa các tông vừa xé ra trải xuống đất, ngồi ôm gối mới
thấy xả hơi được một chút.
Một cô bé khoảng mười
tuổi dắt theo chú chó chăn cừu xinh xắn nhanh nhẹn có màu lông đen cổ trắng đi
ngang qua, cô thất thần nhìn theo không chớp
“Nam Nam này, sau này
chúng mình nuôi một chú chó, mình sẽ để cũi chó ở góc vườn nhé.”
“Không đâu, em sợ chó
lắm.”
“Nghe lời anh đi, em
không cắn nó, nó sẽ chẳng cắn em đâu.”
“Hạng Tân Dương kia, anh
muốn chết à?”
Tạ Nam gục mặt vào đầu
gối nghĩ thầm, chắc đầu óc mình có vấn đề ở đâu đó rồi nên mới nghe theo lời khuyên
của Cao Như Băng, chuyển đến đây ở đúng là một ý kiến tồi tệ, đáng lẽ mình nên
bán căn nhà này đi, mua một căn mới không có chút hồi ức, kỷ niệm gì có phải
tốt hơn không.
Không biết cô đã ngồi như
vậy bao lâu, bỗng một giọng nam nhỏ và trầm gọi cô: “Cô gì ơi!”, cô chẳng buồn
nhìn lên, âm thanh ấy đến gần hơn, vang vọng ngay trên đầu cô: “Cô gì ơi!”.
Ngẩng đầu lên, cô bỗng
thấy hoa mắt chóng mặt, biết rằng đó là do chuyển tư thế quá nhanh, máu không
kịp lên não, cô đành phải cố gắng trấn tĩnh: “Có chuyện gì vậy?”.
Vu Mục Thành cúi xuống
nhìn cô, một khuôn mặt thanh tú trắng trẻo với chiếc cằm nhỏ, đôi mắt to nhưng
ánh mắt có vẻ xa xăm vô định, như đang ngao du tận cõi nào chưa về với thực
tại. Lúc này có vẻ như chính anh đã sỗ sàng kéo cô quay về thế giới hiện thực.
Anh cảm thấy có chút áy náy, chỉ về phía sau lưng cô: “Cô có thể nhường đường
một chút không? Tôi muốn quay xe ra”.
Tạ Nam vội nói: “Ồ, xin
lỗi!”, rồi cố gắng đứng dậy bất chấp cơn đau đầu hành hạ, chỉ thấy người lảo
đảo sắp ngã.
Chẳng kịp nghĩ ngợi
nhiều, Vu Mục Thành đưa tay đỡ lấy khuỷu tay cô, giúp cô đứng vững: “Cô không
sao chứ?”.
Tạ Nam định thần nhìn kỹ
lại, thấy trước mặt là một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt đứng đắn với cái nhìn
thân thiện, dù đang đỡ khuỷu tay mình nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải đủ
để tránh mọi hiểu lầm. Cô gượng cười: “Cảm ơn anh, tôi không sao”.
Vu Mục Thành buông tay
cô, gật gật đầu, rồi lấy chìa khóa điều khiển từ xa, sau đó mở cửa xe và ngồi
vào trong. Tạ Nam lùi sang một bên, lôi từ ba lô ra một thanh kẹo chocolate,
bóc vỏ đưa vào miệng. Anh thành th quay đầu chiếc xe Passat, liếc nhìn vào
gương chiếu hậu, thấy cô đã ngồi xuống chỗ cũ, tiếp tục nhìn thất thần về phía
mảnh vườn của mình, anh bất giác bật cười.
“Tớ xót tiền lắm”, Tạ Nam
mệt mỏi ngồi bịch xuống bộ sofa bày mẫu không muốn nhúc nhích nữa. Tòa siêu thị
chuyên đồ gia dụng này quả là rộng lớn, đi hết mấy tầng của nó cô đã cảm thấy
đôi chân mỏi rã rời.
Cao Như Băng nhìn Tạ Nam
vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu đúng là nô lệ của đồng tiền rồi”.
“Nhưng tiền đó là do tớ
vất vả lắm mới kiếm được, từng đồng từng đồng một, đương nhiên tớ phải quý
trọng chứ.”
“Cậu có ngốc không đấy,
còn cãi lý với tớ nữa. Cậu không nghĩ lại mà xem, cậu bỏ không căn nhà ấy bao
nhiêu năm như vậy có phí không? Cậu sửa sang một chút rồi chuyển vào ở thì
không cần phải đi đâu thuê nhà nữa. Mở miệng là kêu xót tiền, sao cậu không xót
tiền phí dịch vụ mà cậu đã nộp không bao nhiêu năm trời?”
Tạ Nam cứng họng không
lên tiếng, một lúc sau mới phản bác: “Chỉ tại cậu thôi, trọng tình khinh bạn,
sao cậu lại bỏ tớ mà đi lấy chồng chứ, nếu không thì bọn mình cứ ở chung thế có
phải là vui không?”.
“Được rồi, được rồi, để
tớ đi nói với Quách Minh, bảo anh ấy sống độc thân đi nhé, hai đứa mình sẽ sống
với nhau cả đời.”
Tạ Nam bật cười: “Thôi,
thôi, tấm lòng cao cả của cậu tớ xin nhận, cậu mà nói câu ấy ra, anh Quách Minh
nhà cậu không giết chết tớ mới là lạ đấy”.
“Cậu thấy bộ sofa kia có
được không?”
Phản ứng đầu tiên của Tạ
Nam không phải là đi xem bộ sofa đó, mà là xem giá niêm yết của nó, tiếp đến là
một tràng lắc đầu lia lịa, Cao Như Băng chán nản nói: “Này, ý tớ là tớ sẽ mua
nó”.
“Ồ vậy hả, được đấy”, Tạ
Nam ngồi thử lên trên: “Ngồi dễ chịu lắm, màu sắc cũng dịu nhẹ, dễ phối hợp với
các đồ gia dụng khác”.
Cao Như Băng gọi nhân
viên bán hàng đến hỏi thêm về kích thước cụ thể của bộ sofa, rồi tỉ mỉ đối
chiếu với kích cỡ căn hộ cầm theo, Tạ Nam bất giác cảm thán: “Tớ chưa từng thấy
cậu kỹ tính như thế bao giờ”.
“Cậu cũng phải mua một bộ
chứ, nếu không chuyển vào đó sống thì ngồi ở đâu.”
“Mua hai chiếc ghế tựa là
được rồi.”
“Vậy còn giường thì sao?”
“Ừm, giường thì phải mua,
cái giường đơn ở bên kia đang bán với giá khuyến mại, có vẻ không đắt lắm thì
phải.”
“Sợ cậu rồi đấy, cái
phòng ngủ to như thế mà chỉ đặt chiếc giường đơn có một mét ba, thật chẳng cân
xứng gì cả. Thế còn bàn ăn nữa?”
“Tớ cũng không có ý định
mời khách đâu, cái bàn gấp của bọn mình ấy, nếu cậu không cần đến thì tớ sẽ lấy
về, một mình tớ dùng là thoải mái rồi.”
Cao Như Băng nhướng mày,
dáng dấp cô vốn không cao, nhỏ nhắn thanh mảnh, nhưng ánh mắt sắc bén rõ ràng
cứ chiếu thẳng vào Tạ Nam, Tạ Nam bỗng thấy tê hết cả người, bất giác lùi lại
tránh đi chỗ khác.
“Rõ ràng là những lời tớ
nói với cậu trước đây đều không có tác dụng, cậu coi chúng như gió thoảng bên
tai phải không?”, Cao Như Băng ngồi xuống bộ bàn ghế uống trà trước mặt, cố tỏ
thái độ hòa nhã: “Thôi được, Nam Nam à, tớ vốn rất kiên nhẫn, bây giờ tớ sẽ nói
lại cho cậu nghe một lần nữa nhé. Mỗi tháng, cậu phải trả góp căn hộ đó bao
nhiêu tiền?”.
“Gần một nghìn bảy trăm tệ,
tớ còn phải trả trong tám năm nữa.”
“Nếu cậu không chuyển đến
đó ở, mà tớ lại không thuê chung nhà với cậu nữa, căn hộ bên này mỗi tháng cậu
phải trả bao nhiêu?”
“Cậu biết rõ rồi sao còn
phải hỏi đi hỏi lại nhỉ? Trước đây tớ với cậu mỗi người trả bốn trăm, mỗi tháng
tiền thuê là tám trăm tệ.”
“Cứ coi như bằng kế toán
của cậu để quá lâu nên mai một đi, thì mấy phép toán cộng trừ của trẻ con tiểu
học, chắc cậu chưa quên chứ. Nếu cậu chuyển về đó ở, mỗi tháng cậu sẽ tiết kiệm
được tám trăm tệ tiền thuê nhà, còn chưa kể đến phí dịch vụ quản lý căn hộ mà
cậu phải đóng oan uổng gần bảy năm trời. Ngoài việc giao thông không được thuận
tiện lắm, mỗi sáng cậu phải dậy sớm một chút để kịp giờ làm, thì tớ thấy mọi
thứ đều được cả.”
Tạ Nam định nói gì đó,
Cao Như Băng đã trợn mắt chặn lại: “Tớ còn chưa nói hết đâu”.
“Tớ biết cậu muốn nói gì
rồi”, Tạ Nam lí nhí trả lời.”>“Bảo cậu đi xem mặt người ta, cậu liền
trưng ra cái bộ mặt gái già mà nhìn tớ. Được thôi, tớ cũng không phải mẹ cậu,
tớ lo lắng làm gì chứ. Bây giờ chỉ cần có một công việc khá một chút thì không
cần kết hôn vẫn có thể sống thoải mái. Nhưng tớ chẳng thấy cậu tìm niềm vui gì
cho mình, vẫn sống tằn tiện như vậy, cũng gần bằng lão hà tiện Grandet (*) rồi
đấy, sống thế có ý nghĩa gì cơ chứ? Người ta có tiết kiệm cũng là vì con cái,
còn cậu, đến cả bạn trai cũng không muốn tìm thì cần gì tính đến chuyện con cái
nữa? Cậu nói xem, bản thân thu nhập cũng chẳng đến nỗi nào, cậu cứ phải tích
góp tằn tiện như vậy vì cái gì?”
“Tớ…”, Tạ Nam chẳng biết
nên trả lời thế nào: “Tiền có thể đem lại cho tớ cảm giác an toàn”.
“Thôi đi, gan của cậu lớn
thật đấy, một mình công tác ngoại tỉnh liên miên, còn cần cái cảm giác an toàn
vớ vẩn ấy làm gì. Nghe tớ đi, lần này đừng có hà khắc với bản thân mình nữa,
cậu mua lấy bộ đồ nội thất tươm tất vào, trang trí sửa sang nhà cửa cho đẹp đẽ,
dù có quyết định sau này sống độc thân đi nữa thì cũng phải sống cho thoải mái
chứ.”
“Tớ nói sẽ sống độc thân
cả đời bao giờ? Dù tớ có muốn thế đi nữa, mẹ tớ cũng chẳng đồng ý đâu.”
“Vậy thì tốt, ngày mai đi
cùng tớ ghi danh vào câu lạc bộ kết bạn trăm năm đi, nhanh nhanh lấy chồng thì
chẳng còn phải lo mua cái gì nữa.”
(*)Grandet
là nhân vật vô cùng keo kiệt trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của nhà văn
Honoré de Balzac.
Tạ Nam cho rằng im lặng
là vàng, rất lâu sau cô mới thở dài mà rằng: “Thôi vậy, tớ cứ chi tiền mua bộ
đồ nội thất thì hơn”.
Nhìn thấy thẻ ngân hàng
của mình cứ quẹt hết lần này đến lần khác, Tạ Nam cũng không còn cảm giác tiếc
nuối như lúc đầu nữa. Mắt thẩm mỹ của Cao Như Băng đúng là rất khá, những món
đồ gia dụng vừa tốt vừa trang nhã, cứ tưởng tượng khi chúng được bày trong căn
phòng còn đang trống trải kia, Tạ Nam tự nhiên cảm thấy vui vẻ pha lẫn hài
lòng.
Cô không phải là người
không thích mua sắm tiêu dùng, chỉ vì bị áp lực của việc trả nợ ngay từ khi
chưa đi làm khiến cô không dám nghĩ gì xa xôi. Bây giờ tuy rằng mức thu nhập
tương đối cao, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi thấp thỏm. Mà cô cũng phải công
nhận một điều rằng, mỗi lần nhìn thấy số tiền trong tài khoản cứ dần dần phình
to, cô lại thấy một niềm vui âm thầm mà người khác không biết. Ý thức được điều
ấy, cô cũng lo sợ sau này mình trở thành nô lệ của đồng tiền như lão hà tiện
Grandet mất thôi.
Chọn xong đồ nội thất,
chồng sắp cưới Quách Minh của Cao Như Băng cũng đến chờ bên ngoài. Họ cùng lên
xe của Quách Minh, Tạ Nam than rằng: “Quách Minh à, em phải đưa bà xã của anh
đi cả ngày để chọn đồ nội thất, giờ mệt muốn chết. Đáng lẽ công việc này là của
anh đấy, anh phải mời em một bữa ra trò để trả công nhé”.
“Hôm nay anh phải làm
thêm ca, chứ không cũng chẳng dám trốn nhiệm vụ bà xã đại nhân giao cho đâu.
Thế em muốn ăn gì nào, cứ việc gọi thoải mái.”
Tạ Nam và Cao Như Băng
đều thích ăn đồ cay, Quách Minh cũng đã luyện được bản lĩnh phục vụ nhị vị cô
nương này. Ba người cùng đi ăn ở nhà hàng Hồ Nam, vừa ăn vừa nói chuyện về
những món đồ đã mua được. Quách Minh rất thành thục trong vai trò một ông chồng
ngoan ngoãn biết nghe lời, tất cả những thứ Cao Như Băng đã chọn, anh đều nhất
loạt tán thưởng, Tạ Nam có nhếch miệng chế giễu kiểu gì cũng chẳng lung lay
được ý chí của anh. Cao Như Băng lắc đầu cười: “Thế nên dù anh không làm thêm
ca, em vẫn thích đi với Nam Nam, cậu ấy chỉ phải cái quá mẫn cảm với chuyện giá
cả thôi, nhưng còn đưa ra những ý kiến có tính xây dựng hơn anh”.
Quách Minh tán dương
chẳng chút đỏ mặt: “Anh hoàn toàn tin tưởng vào thẩm mỹ của bà xã đại nhân”.
Ăn xong, Quách Minh đưa
Tạ Nam về nhà trước rồi cùng Cao Như Băng đi xem phim.
Tạ Nam xuống xe rồi quay
đầu lại nhìn hai người họ qua cửa kính, nói với giọng khẩn thiết: “Băng Băng,
tớ biết bây giờ người đàn ông này đã độc chiếm toàn bộ thể xác và tâm hồn cậu,
thế nhưng quãng thời gian chúng ta ở bên nhau càng ngày càng ít, cậu phải biết
trân trọng đấy, tối nay về sớm với tớ nhé!”.
Quách Minh gục đầu xuống
vô lăng cười rũ rượi, Cao Như Băng cũng cười, tiện tay cốc vào đầu Tạ Nam:
“Thật hết chịu nổi cậu rồi”.
Tạ Nam cười vui vẻ, một
mình lên lầu.
Cô và Cao Như Băng là bạn
từ thời đại học và cũng ở chung một căn phòng trong ký túc xá. Hai người cùng
học ngành Kế toán. Tốt nghiệp xong, Cao Như Băng thi đỗ vào một ngân hàng
thương nghiệp địa phương, sau đó nhảy việc mấy lần, bây giờ làm kế toán trưởng
cho một doanh nghiệp bia vốn đầu tưước ngoài. Cả hai đều không phải người vùng
này. Sau khi tốt nghiệp, họ thuê chung một phòng trọ, tình bạn càng thêm thân
thiết.
Qua mấy lần chuyển chỗ ở,
cuối cùng họ mới ưng ý chỗ này. Đây vốn là khu tập thể cũ của một cơ quan ngay
trung tâm thành phố. Căn hộ của họ ở tầng ba gồm hai phòng ngủ và một phòng
khách, không theo một quy chuẩn nào, bếp và nhà vệ sinh đều rất nhỏ, lại tối
tăm. Nhưng được cái nằm ngay trung tâm thành phố nên đi lại thuận tiện, ở dưới
có một khoảng sân tương đối yên tĩnh, lại rất gần chỗ làm của hai người, bà chủ
nhà tính tình thoải mái, hai người ở đây thấm thoắt đã bốn năm rồi.
Tạ Nam lấy chìa khóa mở
cửa, rồi cứ thế vào mà không bật đèn. Vừa vào nhà cô đã bật ngay cái ti vi cổ
lỗ lên, ngồi xếp bằng trên bộ sofa cũ kỹ đã lõm xuống, xem những đoạn clip quảng
cáo đầy màu sắc trên truyền hình. Đấy chính là thói quen chung của hai người,
cứ về nhà là bật ti vi, chẳng biết có xem hay không, chỉ là họ muốn có thêm
tiếng người trong căn nhà thuê này mà thôi.
Bây giờ, Cao Như Băng sắp
kết hôn rồi, Quách Minh là một viên chức nhà nước, lại là người tỉnh này, nên
gia đình anh đã mua nhà và sửa sang ổn thỏa hết cả, chỉ cần cưới xong là ở
luôn. Cô cũng sắp phải chia tay với nơi này rồi.
Trước mắt cô lại hiện ra
căn hộ có mảnh vườn nằm ngay bên sông kia.
Với sự thúc giục của Cao
Như Băng, Tạ Nam đã đến đó vào một ngày cuối tuần nửa tháng trước, đứng trước
cánh cổng có biển đề “Vườn Hoa Tulip”. Cô lấy chiếc thẻ vào cửa để trong túi hồ
sơ giao nhà vẫn cất sâu dưới đáy va li ra quẹt, nhưng lại chẳng mở được cửa.
Nhân viên bảo vệ cầm chiếc thẻ ấy xem xét kỹ rồi cười bảo: “Cô à, thẻ của cô
phải đến gặp ban quản lý để đăng ký lại quyền sở hữu mới sử dụng được, mà cô
còn phải đến để nhận cả mật mã vào đơn nguyên[1] nữa, vì
mật mã mỗi năm lại thay đổi, nên mật mã trong tay cô không dùng được nữa đâu”.
Sau khi hoàn tất mọi thủ
tục, cô đã bước được vào trong căn hộ tối tăm đầy bụi bặm của mình. Cứ bước một
bước, trên lớp bụi dày lại in rõ một vết giày mới tinh. Không khí ngột ngạt
trong căn phòng nhiều năm không mở cửa khiến cô cảm thấy có chút bức bối. Nhưng
cô cứ lặng lẽ đứng ở đó một lúc lâu, rồi mới băng qua phòng khách đến mở toang
cánh cửa kính thông ra vườn.
Cỏ cây cao gần đến đầu
gối chen nhau trải rộng khắp khu vườn như đang chàoô, trước khi kịp đuổi cảm
giác đau xót đang trào dâng lan tỏa trong lòng, cô bất giác nhắm mắt lại.
Những bụi cỏ dại ấy hoang
vu giống như tâm trạng cô lúc này vậy.
Bảy năm trước, khi đang
là sinh viên năm thứ tư đại học, bên chủ đầu tư giao nhà gửi hồ sơ sở hữu nhà
đến tận trường học cho cô theo đường chuyển phát nhanh, cô ký nhận như một cái
máy, người bạn học Từ Yến của cô đi ngang qua, liếc mắt nhìn rồi dài giọng châm
chọc: “Chưa tốt nghiệp mà cậu đã thuộc vào giai cấp tư sản rồi, chúc mừng cậu
nhé”.
Câu nói này đương nhiên
mang hàm ý chế giễu, nhưng Từ Yến vẫn chưa dừng ở đó, cô ta còn buông ra những
lời lẽ khó nghe hơn. Song cô chẳng buồn bận tâm, coi như gió thoảng bên tai,
chỉ cầm bộ hồ sơ, thất thểu đi về phòng ký túc rồi đổ người xuống chiếc giường
cá nhân của mình.
Cao Như Băng giằng lấy
tập hồ sơ trên tay cô xem xét tỉ mỉ, rồi nhìn gương mặt buồn bã của cô mà thét
lên: “Nam Nam…”.
Tạ Nam khẽ nói, giọng nhỏ
như hơi thở: “Đừng nói gì cả, Băng Băng, cậu đừng nói gì cả”.
Dưới sự thúc giục như lôi
như kéo của Cao Như Băng, nhưng cũng phải đợi đến hạn cuối cùng đi nhận nhà, cô
mới chịu đến đó làm thủ tục.
Khu dân cư trước mắt đã
không còn là công trình xây dựng bừa bộn mà cô đến xem lần đầu, từng tòa nhà
cao tầng với vườn cây mới tinh được quy hoạch ngăn nắp, những công nhân cây
xanh vẫn đang mải miết với công việc làm xanh cảnh quan của mình. Họ bao bọc
những dải ni lon quanh các cây mới trồng, bảo vệ chúng khi trời lạnh, cảnh quan
vừa yên bình vừa ngay ngắn.
Khác hẳn với những chủ sở
hữu đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây, hai cô nữ sinh chẳng chút ý
niệm gì với căn hộ mới tinh của mình. Họ máy móc đi theo một nhân viên, nhìn
ngang dọc một vòng căn hộ, Tạ Nam còn phải ký cả mớ giấy tờ đã được bên bán nhà
chuẩn bị sẵn mà cô hầu như chẳng buồn quan tâm đến nội dung. Khi nhân viên nói
rằng mọi khoản tiền trả đã được hoàn tất, duy chỉ còn phải trả trước vào tài
khoản sáu tháng tiền phí dịch vụ quản lý mới được bàn giao chìa khóa, Tạ Nam
mới mở lời. Cô chẳng nhìn ai, chỉ mệt mỏi nói rằng: “Tôi không cần chìa khóa”.
Người nhân viên kia ngạc
nhiên ngơ ngác, Cao Như Băng cuống lên giẫm chân Tạ Nam một cái, rồi kéo cô ra
ngoài, lấy tiền từ ví cô và ví của mình ra kiểm đếm. Gom góp một hồi, cô cũng
gom đủ số tiền dịch vụ đó.”>Tạ Nam ngồi im như khúc gỗ trên xe bus trở
về trường, nước mắt tự nhiên lăn dài trên gò má, lã chã tuôn rơi: “Băng Băng,
món nợ lớn như thế, làm sao tớ trả nổi chứ? Cậu bảo tớ phải nói với bố mẹ tớ
như thế nào đây?”.
Cao Như Băng ngập ngừng
trả lời: “Hạng Tân Dương nói là…”.
“Đừng, cậu đừng nhắc đến
anh ta với tớ nữa”, ngừng một lúc, cô nói nhỏ: “Chẳng sao, rồi sẽ qua thôi”.
Bây giờ, đợt ba của dự án
cũng đã bàn giao nhà hoàn tất, khu dân cư đã có nhà trẻ và siêu thị. Những cây
con trồng từ khi cô còn học đại học bây giờ đã xanh tốt một vùng, khu ngoại ô
có phần lạnh lẽo trước đây giờ cũng thay đổi hoàn toàn, ngựa xe đông đúc.
Cảnh vật và con người đều
thay đổi như bãi bể nương dâu.
Cuối cùng, Tạ Nam vẫn
đứng vững được qua cơn khó khăn. Dù bao nhiêu vất vả, cũng đã qua được bảy năm
rồi. Bây giờ món tiền trả góp hằng tháng không còn là gánh nặng quá lớn với cô.
Đứng trong căn phòng này, cô không còn cảm giác đau đớn giày vò như lúc đầu mới
đến nữa.
Đợi cơn cay đắng qua đi,
cô mở to đôi mắt, nhìn ra bốn phía, bắt đầu tính toán xem phải mất bao nhiêu
tiền để biến nơi đây thành căn hộ có thể ở được.
Những nỗi đau đớn giày vò
kia, dường như đã trôi hẳn về quá khứ rồi.
Giờ đây, ngồi trong căn
hộ đi thuê, mượn chút ánh sáng đèn đường cùng ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của màn
hình ti vi leo lét, Tạ Nam quan sát bức tường và trần nhà loang lổ của phòng
trọ, cô nghĩ, được thôi, thuận theo số phận, đã phải sống khổ sở bao nhiêu năm
rồi, cứ bảo thủ với kiểu sống này mãi có ích gì cho bản thân chứ, cũng đến lúc
phải tạm biệt chốn này rồi.
(*) Đơn
nguyên: Đơn vị độc lập của công trình xây dựng, được giới hạn quy ước trên diện
tích mặt bằng.