Bạn đang đọc Ở Lại Bên Anh Trọn Kiếp Vinh Hoa FULL – Chương 7
Ngay sau đó hai ngày Dương Tiến Minh lên đường đi đến thành phố X.
Ban đầu hắn còn mơ mộng hão huyền , ôm tâm lý may mắn nhưng hắn vừa đặt chân đến nơi thì nhận được thông tin thư ký của Trạch Dương đã bị thay thế , điều này chứng tỏ anh đã phát hiện ra chuyện gì nên mới gấp rút xử lý như vậy.
.Hắn ta và Trạch Âu Thần có lẽ không còn đường trở lại Trạch thị rồi .Theo quan điểm của Mộng Phạn, Trạch Dương làm ra chuyện này đã là quá nhân từ với bọn họ.
Kiếp trước có lẽ ngoài bàn tay của Trạch Âu Thần thì Dương Tiến Minh khả năng cao là kẻ trong tối thúc đẩy dẫn đến cái chết của anh.
Biết em trai cùng bạn thân mình muốn giở trò hãm hại vậy mà vẫn xuống tay nhẹ nhàng , Trạch Dương khiến cô tức chết mất thôi.
Nghĩ đến việc này , Mộng Phạn tức giận , lao lên cắn cho Trạch Dương một trận , để lại trên cổ tay , bả vai anh những dấu răng mờ nhạt .Trạch Dương mặc kệ Mộng Phạn ở trên cơ thể mình dày vò , vẫn rất chậm rãi vuốt tóc , nhìn cô yêu thương.
Không phải anh mềm yếu mà chuyện kiếp trước như nào anh không hề biết , hai người đó hiện nay tuy có có ý định nhắm đến Trạch thị nhưng cũng chưa làm ra chuyện to lớn đến mức phải cạn tàu ráo máng với nhau.
Còn Dương Tiến Minh biết tin đập bàn đập ghế , Trạch Âu Thần phẫn nộ chửi bới gọi điện cho cha anh kể lể làm ông tức chết mang tên họ anh ra réo bao nhiêu lần anh cũng chẳng biết , mà dù có biết cũng chẳng hơi sức đâu để ý , mặc kệ coi như chó tự cắn chó , tai liền tai , tự chửi tự nghe vậy thôi.Lần thanh trừng này tính ra Trạch Dương đào thải không ít cấp dưới.
Anh không tin chỉ có ba người kia liên kết với nhau lại có tham vọng to lớn như vậy , phải có sự hợp đồng của rất nhiều phòng ban trong công ty , đủ loại thành phần từ lớn tới nhỏ , gốc rễ vững chắc thì đám người Trạch Âu Thần mới có tự tin vặn ngã anh , nói không ngoa những kẻ một thời từng cùng ông nội anh vào sinh ra tử trong cái chiến trường không tiếng súng này cũng có một vài người muốn chung tay chia chác chiếc bánh khổng lồ Trạch thị .Trong một tháng hơn 30 người chức vụ từ giám đốc cho tới trưởng phòng , phó phòng …ngay cả nhân viên thông thường đã bị Trạch thị thay đổi , người người lo lắng , cảm thấy bất an ..Trạch Dương hiểu rõ ra tay mạnh mẽ như vậy sẽ làm Trạch thị mấy chục năm yên ổn vững chãi lần đầu tiên rung chuyển , hệ quả không phải không có , thậm chí là rất to lớn nhưng vết thương nếu không chịu đau một lần sẽ chẳng cách nào lành lặn được.Còn chú Từ trong miệng Trạch Âu Thần , hiện tại vẫn chưa đến thời điểm động đến ông ta , sóng gió một lần nếu quá dồn dập thì lòng người sẽ theo đó mà tan rã , khi đấy cục diện sẽ không cách nào khống chế .Nhưng phải thẳng thắn thừa nhận năng lực của Dương Tiến Minh không tồi , từ khi hắn đi phần công việc cần Trạch Dương gánh vác nhiều hơn hẳn .Mộng Phạn không có việc gì làm và để chứng tỏ bản thân không phải kẻ ăn không ngồi rồi nên đã tiếp quản luôn vị trí trợ lý đang khuyết thiếu của Trạch Dương , đảm nhiệm công tác bưng trà rót nước , đấm bóp , làm ấm giường …Trạch Dương nhìn đống giấy tờ bị cô nháo loạn thành một đống bừa bộn thì dở khóc dở cười, nhưng nhìn nhận được sự cố gắng của Mộng Phạn nên vẫn không tiếc lời khen ngợi.Phúc lợi khi có chồng giàu là gì ? Chính là tiêu tiền không cần phải nhìn giá.
Lúc Trạch Dương bận bịu làm việc , Mộng Phạn ôm lap top mua sắm rất nhiều thứ linh tinh.
Mỗi ngày thư ký mới nhận chức vất vả đi đi lại lại mấy chục vòng chỉ để nhận chuyển phát nhanh thay trợ lý boss.
Nhưng đồ đạc chẳng có gì quan trọng , quanh quẩn nào là dép đi trong nhà hình mèo , chó , lợn , ..rồi thì cốc tình nhân , tóc giả , búp bê , gấu bông lắt nhắt không thiếu thứ gì.
Nhiều khi cô thư ký tò mò đây có phải phía trên đang muốn phát triển sản phẩm mới hay không mà muốn mua nhiều thứ vô dụng tới vậy về nghiên cứu .Trạch Dương rời mắt khỏi màn hình máy tính , nhìn Mộng Phạn đáng ngồi lê dưới đất kiểm đồ , ánh mắt sáng ngời ngắm nhìn một bộ bàn chải trái tim vô cùng vui vẻ .- Tiểu Phạn , muốn đi siêu thị một chút không ?- Anh không phải làm việc nữa à ?Cô không ngẩng đầu , vẫn mải miết với mấy món đồ nhỏ xinh của mình .Trạch Dương cảm giác mình đang bị ra rìa , so với mấy món đồ chơi kia còn không quan trọng bằng , giằng lấy món đồ trong tay cô ném qua một bên , sau đó nhấc bổng cô lên ôm vào lòng.
.- Hôm nay không làm , đi mua đồ , chơi với em một ngày , mai hai đứa mình bay qua Mỹ .- Em vẫn đi theo à ?- Ừ …Trạch Dương chắc nịch khẳng định.
Dạo gần đây tần suất anh đi công tác rất nhiều , lỗ hổng mà Dương Tiến Minh để lại dù thế nào vẫn cần thời gian để bù đắp , những hỗn loạn sau đợt cải cách quy mô lớn cũng cần có những tác động tích cực để xoa dịu.
Nhưng công việc và tình cảm rất khó để hòa hợp , Mộng Phạn còn đang trong mình chứng khó giao tiếp anh không thể để cô một mình , chỉ cần rời anh mấy phút thôi là cô hoảng loạn , mất kiểm soát.
Vì vậy sau khi cân nhắc , Trạch Dương quyết định dù công tác ngắn hay dài ngày , trong nước hay nước ngoài anh đều mang cô theo , sự nghiệp có thể kéo dài thời gian để phục hồi nhưng vợ thì chỉ có một , những nỗi đau trong qua khứ anh không muốn cô chịu đựng một mình thêm bất cứ lần nào nữa , chỉ cần anh giữ cô bên cạnh , mỗi phút giây khiến cô vui vẻ , hạnh phúc là được , những chuyện khác chỉ là thứ yếu .Hiện tại đã vào đầu đông , không khí lạnh dần về lôi kéo những con người cô đơn lại gần nhau hơn , Trạch Dương choàng cho Mộng Phạn một cái áo khoác ngoài thật dày , cẩn thận quàng thêm khăn cho cô , nói không ngoa lúc này Mộng Phạn nhìn không khác gì một con cừu nhỏ , lũn cũn đi cạnh anh.
.- Nhìn anh kĩ vậy ?Trạch Dương thấy cô nãy giờ cứ chăm chú nhìn mình , với tay nắm lấy tay cô ủ ấm trong lòng bàn tay rộng lớn của mình , cười hỏi .Mộng Phạn rất tự nhiên nép sát lại gần anh để dựa dẫm chút hơi ấm , giọng điệu không giấu nổi sự tự hào .- Ông xã em đẹp trai quá đi ???? ( khoái khoái , chảy nước miếng , chảy nước miếng).
Có anh ở cạnh em , thật tốt .Trạch Dương nhìn gò má có chút trẻ con của cô , cúi xuống chạm nhẹ bờ môi lên đó , thủ thỉ ..- Có em ở cạnh anh , thật tốt …Mộng Phạn bĩu môi..- Không nói được gì khác .Quả thật Trạch Dương không biết phải nói gì , bởi ngôn từ tuy đa dạng nhưng cảm xúc nhiều lúc kì diệu tới mức không thể dùng phương pháp thông thường để cảm nhận được.
Giống như việc nếu anh không gặp được Mộng Phạn ngày đó ở trong bar , không bị vẻ bề ngoài gai góc kiên cường của cô thu hút để rồi sa vào đoạn tình cảm không lối thoát thì cuộc đời anh rất có khả năng sẽ rẽ theo một hướng khác hoàn toàn so với hiện tại .Có thể anh sẽ là một doanh nhân khát máu , nắm trong tay sống chết của hàng nghìn người , mặc trên người bộ vest hàng hiệu , đi đến những nơi xa xỉ thỏa sức phóng túng , lượn lờ quanh những bữa tiệc rượu cùng đám thượng lưu , vui vẻ với vài em gái xinh đẹp ở đó mà không màng hậu quả.
Anh sẽ là con sói đầu đàn , đứng trên tận cùng của vinh hoa cùng danh vọng , liếc nhìn xuống loài người tầm thường bên dưới mặc sức khinh bỉ .Mà bây giờ anh ở đây cùng cô làm những công việc mà bất kì cặp đôi bình thường nào cũng sẽ làm.
Nắm tay nhau đi trên phố , cùng đi mua sắm , đi ăn ….Không còn những tham vọng , hoài bão vĩ đại chỉ có cô và anh cùng một cuộc sống chân thật , ấm áp .Mộng Phạn đến che lấp đi những chí hướng du͙ƈ vọиɠ tầm thường , để anh chấp nhận cùng cô hưởng thụ những gì đơn giản nhất .Hai ngày nữa là Noel , khắp nơi không khí đón mừng ngập tràn tưng bừng , trước những cửa hàng rực rỡ cây thông , hình ông già noel lấp lánh ánh đèn neon đủ màu sắc .Cuối năm nhu cầu mua sắm tăng cao , trong siêu thị lúc này chật ních người.
Mộng Phạn nhìn ngó xung quanh ánh nhìn đề phòng thể hiện rõ , bước chân dường như cũng chậm lại , nhích gần lại cạnh người Trạch Dương.Một tay anh đẩy xe , một tay giữ chặt cô lại bên cạnh mình , ánh nhìn lo lắng .- Tiểu Phạn không sao chứ ? Nghe anh , ngẩng đầu lên một chút xem muốn mua gì không ?Mộng Phạn vẫn cúi đầu , tỏ ý không muốn.
Cô rất thắc mắc, ngay lúc này dù có anh ở bên cạnh , cô vẫn có cảm giác không thể thích ứng nổi cái không khí ngột ngạt xung quanh nhiều người như này.
Không phải sợ hãi , giống như mầm cây trên nền đất trống , chỉ gần gũi Trạch Dương trong không gian chỉ có hai người mới đem lại cho cô cảm giác bản thân còn sống .Trạch Dương lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai với khẩu trang mang lên cho cô.
Xong việc năm ngón tay của anh đan lên bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt .- Vậy được không ? ” Anh hỏi.Thanh âm nhẹ nhàng của anh vang lên đem những nhộn nhạo trong tim cô đè nén xuống , ngón tay đang được bao bọc khẽ động đậy , cô ư hừ một tiếng .Mộng Phạn có niềm đam mê bất tận với đồ ăn vặt nên chỉ cần thấy ánh nhìn của cô hướng về thứ gì , Trạch Dương sẽ nhanh chóng đảm nhiệm vai trò thu thập , lấy đồ ném vào xe hàng.
Với chế độ ăn uống của Mộng Phạn, Trạch Dương cũng không quá khắt khe , chỉ cần là món cô thích anh sẽ tận sức chiều chuộng.
Là người không có khái niệm về tiền bạc , phía sau lại là một đại kim chủ nguyện ý vì cô dốc hầu bao nên Mộng Phạn mua sắm nhiều tới mức nghiện.
Đến khi hai người rời siêu thị thì tay của Trạch Dương đã đầy ắp đồ .Khi về đến nhà , Mộng Phạn như biến thành một người khác , vô cùng năng động.
Cô khệ nệ đem đống đồ được Trạch Dương mua cho đem ra sắp xếp , rồi nghĩ đến ngày mai phải theo anh đi Mỹ , cô làu bàu tiếc rẻ vì rất nhiều món ăn trong này còn chưa kịp thưởng thức , cuối cùng nhận được lời hứa hẹn của Trạch Dương là sau này sẽ thường xuyên cùng cô ra ngoài mua sắm mới phụng phịu đồng ý mang tất cả chia cho đám người làm , mặc dù vậy vẫn lén lút giấu một gói thịt xé cay để mang lên máy bay ăn .Lần ký hợp đồng lần này ở Mỹ diễn ra vô cùng thuận lợi , phần vì công ty của Trạch Dương có tiếng tăm tốt , nguồn vốn xoay vòng dồi dào , phần vì tác phong làm việc chuyên nghiệp nên đối tác bên kia sau khi thảo thuận các điều khoản trong hợp đồng liền lập tức đồng ý hợp tác .Trong nước thời điểm này Noel không phải là một ngày lễ lớn , tuy các năm gần đây cũng có thay đổi nhưng so với ở Mỹ không khí không thể nào náo nhiệt bằng.
Sau khi suy nghĩ , trước đây anh với cô dường như chưa từng có thời gian đi du lịch cùng nhau , Mộng Phạn lại có mơ ước trải nghiệm cuộc sống ở nước ngoài nên Trạch Dương quyết định cho nhân viên đi theo trở về trước còn anh với cô thì ở lại chơi vài ngày .Thời gian nhanh chóng trôi qua , bốn ngày anh cùng cô đi khắp nơi ngắm cảnh , mua sắm , chơi đến mức có chút quên cả trời đất.
Thời điểm trở về , Mộng Phạn không nỡ , ngoái đầu lại nhìn.
Cảm giác ở nơi xa lạ này , không quen biết ai , chỉ có cô cùng anh , mỗi giây phút trôi qua đều xứng đáng.
Nhớ lại khi trở về Trạch Dương lại bù đầu vào công việc, thời gian dành cho cô có lẽ không nhiều , Mộng Phạn thở dài.
Đáp lại cô là một cái hôn thật dài , Trạch Dương an ủi ..- Bảo bối ngoan , qua thời gian này công ty ổn định , anh sẽ dành hết thời gian cho em .Mộng Phạn phì cười …- Đồ ngốc , định bỏ công ty cho ai quản mà dành hết thời gian cho em ?Trạch Dương gặm tai cô , phà hơi nóng khiến vành tai ai kia ửng đỏ ..- Ừ , mặc kệ công ty luôn .Mộng Phạn ngồi thằng dậy , nghiêm túc nhìn anh , ánh mắt sáng ngời …- Thật sự ?Trạch Dương gật đầu ..- Tất nhiên , thế nên bây giờ nhiệm vụ của một trợ lý Tổng Giám đốc như em là lập sẵn lộ tuyến những nơi cần đi , nhưng thứ cần mua , đến khi đó hai ta tha hồ thoải mái , không cần ở nơi gò bó này nữa .Mộng Phạn với nhiệm vụ này vô cùng chuyên tâm , thoát khỏi vòng tay của Trạch Dương ôm laptop tìm kiếm .- Chúng ta du lịch nước ngoài đi , Sushi Nhật Bản rất ngon , đi Pháp xem hội diễn thời trang , đi Thái Lan xem thi hoa hậu chuyển giới quốc tế , ….Mộng Phạn nói gì Trạch Dương cũng gật đầu , cô cực kì vui vẻ lấy ra một quyển sổ nhỏ cặm cụi ghi chép .Thấy cô chăm chỉ như vậy , Trạch Dương ngồi ngắm nhìn không biết chán , đến khi nhìn đồng hồ đã gần tới bữa tối anh mới đứng dậy , đi vào bếp mặc tạp dề vừa tìm hiểu công thức trên mạng vừa vụng về xắt thịt , bộ dáng xem chừng khá vất vả .Mộng Phạn không biết từ khi nào ngừng việc đang làm , đứng ở cửa bếp dựa người vào cạnh cửa nhìn anh nấu ăn .- Mùi vị không tệ nha , sau này em biết phải giao nhiệm vụ nấu ăn cho ai rồi.
.
.Lời chưa kịp nói xong thì phần nước sốt trên bếp bốc khói đen xì , Mộng Phạn xách dép chạy mất hút , vừa chạy vừa ho sặc sụa .Cuối cùng hai người chỉ có thể ăn tạm đồ ăn ship ngoài , phần sốt đen thui bị Trạch Dương không thương tiếc trút cả vào thùng rác , khuôn mặt cứ thế nặng trĩu đến mức Mộng Phạn phải ôm ấp an ủi chán chê mới khiến anh vui vẻ đôi chút.
Lần đầu tiên vì bà xã vào bếp lại thất bại đến mức như vậy , Trạch Dương lẩm bẩm hờn dỗi .Tết Dương lịch qua đi cũng là thời điểm Trạch Dương trở lại cuộc sống thường ngày bù đầu với công việc.
Đáng nhắc tới chính là việc Trạch Âu Thần trong năm trở lại thăm nhà một chuyến , dùng danh nghĩa Trạch Tử Thành mời anh về nhà ăn bữa cơm tất niên nhưng anh thẳng thừng từ chối.
Sau đó hắn liên tục gọi điện cho anh mấy lần giọng điệu tất nhiên không tốt , động tác thanh lọc của Trạch Dương quá mức chấn động , Trạch Âu Thần nhịn được đến giờ phút này đã là quá mức tưởng tượng của anh rồi.
Xem ra với Trạch thị , hai cha con Trạch Âu Thần vẫn chưa từng có suy nghĩ buông tha.
Thật không hiểu mấy người này lấy đâu ra cái suy nghĩ không làm mà đòi có ăn như vậy , bản thân từ bỏ quyền thừa kế theo đuổi đam mê , trong lúc công ty làm ăn thua lỗ , bạn hàng từ bỏ , đối tác từ chối thì Trạch Tử Thành còn không biết đang lang thang tận đẩu tận đâu tìm kiếm cảm hứng sáng tác , bây giờ công ty lớn mạnh , tiền bạc dồi dào thì quay lại ý định la liếm.
Tuy bản thân cùng ông ta chảy chung dòng máu họ Trạch nhưng Trạch Dương cũng không dám so bì với cha mình về khoản mặt dày được.
Còn về vấn đề Trạch Âu Thần bị thúc ép đến bước đường cùng trở mặt cắn quàng hay không Trạch Dương cũng chẳng tới mức lo ngại , thậm chí còn chờ mong giây phút đó đến sớm một chút.
Con chuột càng hung bạo , thì con mèo đi săn càng có cảm giác hưng phấn , phải rồi có bao nhiêu âm mưu nham hiểm đến đây hết đi , anh không ngại xuống tay một lần bóp chết cả đám đâu.
Tuy vậy nếu chỉ đấu với một mình Trạch Âu Thần thì không có gì thú vị hết , với Trạch Dương chỉ như con thú nhỏ chưa dứt sữa , chỉ cần động tác nhỏ hắn sẽ trở nên vô dụng , một chút tính khiêu chiến cũng không có.
Cái khiến anh thực sự ngóng đợi là bàn tay phía sau tác động thúc đẩy thẳng em cùng cha khác mẹ vô dụng của anh biến chất từ một kẻ hèn nhát trở thành người vừa ngu dốt vừa tham vọng như vậy .Năm mới vừa qua chưa lâu , Trạch Dương đưa ra một quyết định mang tầm cỡ chiến lược là đưa Trạch thị ra thị trường quốc tế , trong nước các công ty có chung hướng đầu tư như Trạch thị rất nhiều , tính cạnh tranh cao , cơ hội phát triển hạn chế trong khi một vài quốc gia phương tây kinh tế kĩ thuật phát triển nhưng với chuyên ngành cốt lõi của Trạch thị thì lại còn khá non trẻ , tính thử thách lần này vô cùng lớn nhưng không thể nói bước đi cũng vô cùng hợp lý , chỉ cần tất cả thuận buồm xuôi gió , lợi nhuận đem lại sẽ khiến những đối thủ tầm cỡ hiện tại của Trạch thị tất cả trở thành quá khứ.Trạch Dương lúc này so với trước đó bận càng thêm bận , ngay cả thời điểm trở về nhà cũng không có mấy khoảng trống nhàn rỗi.
Kỳ lạ là Mộng Phạn cũng không bám riết lấy anh như trước .Có một điều Trạch Dương không nhớ đến chính là sắp tới chính là sinh nhật của mình , vậy nên anh không biết hai đời trải qua của Mộng Phạn có một việc cực kì quan trọng .Cô muốn tự mình kiếm tiền mua quà sinh nhật cho anh , sau khi tìm hiểu cô quyết định nhận công tác dịch thuật cho vài trang tiểu thuyết trên mạng.
Lương nhận được không hề thấp nhưng đi kèm yêu cầu tính chuyên nghiệp cao , rất may đây lại là sở trường của Mộng Phạn nên quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi , nửa tháng sau cô nhận được được phần lương đầu tiên trong cuộc đời mình .Mộng Phạn ôm phong bao chứa những đồng tiền đỏ chói mới cứng còn thơm mùi mực suиɠ sướиɠ lăn lộn trên giường vài vòng , la hét ầm ĩ .Trạch Dương thấy vậy không hiểu sao trong người nhộn nhạo , ngứa ngáy , lao đến ôm cô đè dưới thân mình tiến đến phần cổ trắng nõn của ai kia liếm liếm …- Bảo bối , có chuyện gì vui vậy ?Mộng Phạn bị giật mình , giấu bọc tiền dưới gối rồi lấy tay che mặt, liên tục lắc đầu .Trạch Dương lùa bàn tay vào trong áo tìm kiếm hạt đậu đỏ trước ngực của cô khẽ gẩy gẩy trêu chọc ..- Bảo bối học hư ở đâu , với ông xã của mình cùng có bí mật …Lời đang nói , âm vang chưa rõ môi anh đã bị một khối mềm mại bao lấy , hàm răng nhỏ của cô cà nhẹ bên ngoài , tách hàm răng của anh đưa lưỡi nhỏ như con rắn nước lách nhẹ qua khe hẹp đi vào tìm lấy lưỡi anh quấn lấy dây dưa không dứt .Trạch Dương bị cử chỉ âu yếm bất ngờ làm cho hưng phấn không ít , hơi thở dồn dập , bàn tay còn lại không rảnh rỗi đặt trên khối mông vểnh cao của cô xoa nhẹ , giọng điệu thỏa mãn .- Tiểu mèo hoang …Anh lật người cô lại , nhanh chóng trút bỏ bộ quần áo ngủ không chút phòng ngự trên người cô xuống , tiểu Trạch Dương vươn cao hùng dũng lại gần cửa động nhỏ hẹp của cô tiến vào ..- A…ưʍ…sâu quá , chậm …chậm thôi .Mộng Phạn hít hà một hơi , toàn thân run rẩy đón nhận cảm xúc khác lạ bất chợt ùa đến ….Hơn một tiếng sau đó là cảnh tượng mà trẻ con rất không nên biết đến , cô bị Trạch Dương quấn lấy không tha làm đủ trò xấu hổ , không biết anh học đâu những trò đồi bại như vậy , hộc tủ đầu giường mới chỉ vài ngày không để ý đã đầy ắp những dụng cụ người lớn đủ loại.
Khi bình thường lúc làm chuyện ấy , từ kích thước đến kĩ năng của anh đều khiến cô không cách nào chống đỡ , hiện tại có thêm mấy thứ này Mộng Phạn càng bị anh dày vò đến chết đi sống lại , kɦoáı ƈảʍ từng đợt như sóng triều đêm trăng ào ạt xô ngã sự chống trả yếu ớt của cô , âm thanh nghẹn ứ nơi cổ họng được dịp ào ạt tuôn ra biến thành những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng ..