Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 31: Tới Lúc Phải Gặp Nhau
Hân Di đến công ty mua giới về, cuối cùng cô cũng tìm được một căn nhà lý tưởng. Nó không lớn, nhỏ nhắn gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng ăn và 2 nhà vệ sinh nằm ở trong hẻm nhỏ. Cô không thích ồn ào nên chọn nơi yên tĩnh. Di vui vẻ mua trái cây đến bệnh viện thăm An Nhiên và thông báo tin này cho cô bạn mình.
Đến trước cổng bệnh viện vừa lúc xe Phong Ân cũng đến, cả ba chạm mặt nhau, Hân Di và Thuận thì không ai nhìn ai, Ân đứng giữa lúng túng lên tiếng:
– A tiểu Di, em đến thăm Nhiên hả? Trùng hợp thế?
– Vâng, em đến với cô ấy- Di nhìn Ân trả lời.
– Tôi vào trước- Thuận đột nhiên lên tiếng, anh đi trước.
– Ấyyy, đợi tôi…Di cùng vào nhé!- Ân gọi với
– Dạ-
…
Không khí ngại ngùng bao trùm từng bước đi của cả 3 người, đến trước cửa phòng bệnh, Ân gõ cửa:
*Cốc cốc*
– Vào đi.
*Két*
– A Phong Ân, có cả Thuận nữa, Di nữa. Mọi người đi cùng nhau sao?- An Nhiên ngạc nhiên, vui vẻ
– Bọn anh gặp Di ngoài cửa bệnh viện- Ân ngồi xuống
– Chân em thế nào rồi Nhiên?- Thuận tiến lại hỏi, không thèm để ý đến Di
An Nhiên thấy tình hình không ổn nên cũng vui vẻ bắt chuyện:
– Dạ vâng, chân em cũng đỡ rồi. Mà sao hôm qua về không nói tiếng nào vậy?
– Anh có việc bận.
Thấy Di nãy giờ im lặng, An Nhiên lên tiếng:
– Di Di, cậu tìm được nhà chưa?
– Hả à, mình tìm được rồi- Di nãy giờ nhìn Thuận giật mình lên tiếng
– Ủa Di, em tính đi đâu sao?- Ân ngạc nhiên hỏi.
– À em tìm nhà ở thôi- Di nhìn Thuận, thấy anh không phản ứng, cô thoáng buồn.
Ân thắc mắc:
– Sao vậy? Không ở nhà cậu…
– Ân, em muốn uống nước trái cây, mua cho em đi- Nhiên ngắt lời Ân. Cô không muốn hai người kia khó xử
– À ờ được- Ân hiểu ý nên đi luôn.
Lúc này trong phòng yên tĩnh hơn, An Nhiên kéo Di ngồi lại gần hỏi chuyện.
– Tiểu Di, nhà đó thế nào? Tốt chứ? Tiền thuê mắc không?
– Nhà tốt lắm, tiền cũng không mắc ấy. Nói chung là ổn- Di cười buồn
– Ây-dà! Cậu ngốc quá đi, đợi chân mình bình phục mình sẽ đến xem thử, nếu không được là phải qua nhà mình ở đó.- Nhiên thở dài
– Ừ, mình biết rồi.
Cả hai ngồi nói chuyện đâu biết rằng ở sôfa có một người giả bộ tập trung vào điện thoại nhưng những gì cả hai nói đều lọt vào tai anh. Khuôn mặt anh thoáng buồn.
…
Hôm nay ngày nghỉ, nghe tin bạn gái Phong Ân nằm viện, Minh quyết định đi thăm cũng như là gặp mặt luôn, anh rủ Tâm Băng cùng đi coi như là giới thiệu với nhau. Tâm Băng vẫn chưa biết gì, cô đơn giản nghĩ là đi thăm bệnh bạn anh, không nghĩ lại là bạn gái của Ân.
Đến nơi, cả hai tình cờ gặp Phong Ân xách túi lớn túi bé đi vào. Minh hồ hởi tiến lại cười:
– Phong Ân
– Ủa Minh đi đâu đây?- Ân quay lại
– Đi thăm bệnh bạn gái cậu chứ gì? Giới thiệu với cậu, Tâm Băng bạn gái tôi- Minh vui vẻ kéo Tâm Băng đang đờ đẫn bước lại
– Tâm…Tâm Băng?- Ân ngạc nhiên
– Ừ, bạn gái tôi. Sao? Hai người quen nhau à?- Minh nhìn biểu hiện của cả hai
– Không không. Chào cô- Ân chối
– Vâng…chào anh- Tâm Băng cúi đầu.
– Thôi, mình vào đi- Minh nắm tay Tâm Băng bước vào,
“Tâm Băng, em tính làm gì đây?” Ân lo lắng.
…
*Két*
– A Thuận, cậu cũng ở đây sao?- Minh ngạc nhiên
– Ờ, cậu…đế…- Thuận ngẩng đầu lên, mở to mắt. Đằng sau Minh là Tâm Băng và Phong Ân.
– Giới thiệu nhé, đây là Tâm Băng bạn gái tôi.
– Hừm…chào cô- Thuận khó khăn nói
– Chào anh- Tâm Băng bối rối. Một người chưa đủ sao, còn là hai nữa chứ.
Trọng Minh bây giờ mới nhìn xung quanh, anh thấy trên giường bệnh có một cô gái và một cô nữa đang quay lưng lại làm gì đó. Anh nhìn cô gái trên giường rất quen nhưng không thể nhớ ra là gặp ở đâu.
Nãy giờ An Nhiên và Hân Di rất bất ngờ, tự nhiên có thằng cha điên nào xông vào nói lung tung gì đó.
Lúc này Ân tiến lại, bỏ qua sự ngại ngùng với Tâm Băng, giới thiệu:
– Đây là An Nhiên, bạn gái tôi.
– Ồ, chào Nhiên Nhiên. Rất vui được làm quen, nhìn cô quen quá- Minh tiến lại cười
– Chào anh. Không quen mới lạ- Nhiên trừng mắt
– Chào anh- Di cũng quay lại, cô giật mình. Đó không phải là kẻ bữa đụng độ với cô và Nhiên sao? Hắn là bạn của Thuận và Ân sao?
– Chào cô, tôi là Trọng Minh. Nhìn cô cũng quen quá- Minh suy nghĩ
– À ờ, tôi là Hân Di
– Aaaa…tôi nhớ ra rồi, hai cô là người lần trước đúng chứ?- Minh sau một hồi suy nghĩ thì mới nhớ.
– Giờ mới nhớ ra sao?- Nhiên cười khẩy, cô chẳng thích thằng cha điên này chút nào.
– Trái đất tròn thật Phong Ân à. Nếu An Nhiên là bạn gái của Ân vậy Hân Di là…- Minh nghi hoặc
– Giới thiệu đi- Thuận nãy giờ im lặng lên tiếng.
– Rồi rồi. Giới thiệu lại nhé, đây là bạn gái tôi Tâm Băng.
– Chào cô- An Nhiên mỉm cười, cô gái này đẹp thật
– Rất vui được làm quen với cô, Tâm Băng- Di nói
– Chào hai người.
– Thôi, nãy giờ giới thiệu hoài, bây giờ tôi có vấn đề thắc mắc. Ba người quen nhau như thế nào?- Ân hỏi
– Haizz, chuyện dài dòng nha. Cũng lâu rồi- Minh ngồi xuống.
Trọng Minh bắt đầu kể lại cho Ân và Thuận nghe, dĩ nhiên anh còn thêm bớt vài chi tiết vào làm cho An Nhiên nổi nóng cãi nhau với anh. Không khí vui vẻ hơn lúc bao đầu. Dù vậy vẫn có những suy nghĩ riêng của mỗi người về nhau. Tâm Băng với An Nhiên và Hân Di cũng nói chuyện nhiều và thân thân hơn chút, không còn ngại ngùng như trước. Ngồi một lát thì An Nhiên đến giờ khám bệnh, Hân Di đưa cô đi. Trong phòng còn lại ba chàng trai và Tâm Băng, vẫn là Minh nói nhiều nhất. Chuông điện thoại của Minh reo, anh ra ngoài nói chuyện. Không khí yên tĩnh hơn, bất ngờ Thuận lên tiếng:
– Em với nó thế nào rồi?
– Tốt hơn rồi anh à.
– Em tính làm gì? Sao cùng nó đến đây?
– Em không biết là đi gặp hai người.
– Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này- Ân đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng nói
– Ừ, trái đất tròn quá. Cái gì đến cũng sẽ đến – Tâm Băng đồng tình.