Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 28: Bị Thương-Vào Bệnh Viện.
An Nhiên không nói gì, cô nhăn mặt cà nhắc bước ra thang máy, hình như chân cô bị trật rồi thì phải. Cô bước từng bước thật chậm vào văn phòng, Diệp Diệp thấy cô đến thì vui vẻ cười:
– A tiểu Nhiên cậu đến…-Chưa kịp nói hết câu, Diệp Diệp nhìn xuống cái chân cà nhắc của An Nhiên mà lo lắng.
– An Nhiên, cậu làm sao thế? Có sao không? Ai làm gì cậu hả?- Diệp Diệp hớt hải bước đến đỡ An Nhiên về ghế ngồi.
– Mình không sao, coi cậu kìa lo đến nỗi chưa buông bút xuống nữa- Nhiên cười an ủi.
Diệp Diệp thở dài buông bút xuống, đánh nhẹ lên vai An Nhiên trách:
– Sao gì mà sao, cậu xem chân đau đến nỗi sưng lên như vậy mà bảo bình thường à?
– Không sao mà, do nãy đi va vào cửa thang máy thôi. Lát mình mau thuốc uống là hết à- Nhiên Nhiên nói, cô cố nhịn đau để làm việc.
– Ừ, nếu có gì phải nói mình đấy- Diệp Diệp thấy cô không sao thì quay lại bàn mình tiếp tục làm việc.
Cả buổi sáng hôm đó, chân cô bắt đầu nhức và sưng to hơn, cô sốt và đổ mồ hôi rất nhiều. An Nhiên cố chịu đựng để hoành thành xong công việc. Giờ nghỉ trưa, Diệp Diệp vẫn chưa biết gì, đỡ An Nhiên xuống căntin ăn trưa. Lúc chờ Diệp Diệp lấy đồ ăn, Phong Nhã ngạo nghễ cùng vài người bạn của cô ta bước lại.
– Thế nào An Nhiên, chân cô sao rồi? Không đến nỗi phải cưa luôn chứ? Làm gì phải để người khác dẫn đi thế kia?
Nhiên Nhiên không nói gì, tiếp tục ngồi uống nước, Phong Nhã thấy mình bị khinh thường thì tức giận kéo tay An Nhiên đứng dậy.
– Này tôi đang nói chuyện với cô đấy?
An Nhiên đau nhói khẽ nhăn mặt theo đà của cô ta đứng lên, trán cô đã đổ mồ hôi nhiều hơn, khuôn mặt đỏ ửng. Cô khó nhọc lên tiếng:
– Buông ra.
– Không đấy thì sao, đừng tưởng mới vào công ty thì làm gì cũng được nhé- Phong Nhã nghênh mặt nói.
– Tôi nói cô buông ra- An Nhiên nhắc lại lần nữa, chân cô rất đau rồi. Cô muốn ngồi nghỉ, không muốn phí sức với cô ta.
– Tôi không buông đấy cô làm gì tôi, giỏi thì cô đánh đi. Xem cô hồ ly như thế nào.
Phong Nhã giật mạnh tay ra khiến An Nhiên mất đà ngã xuống. Chân bị thương của cô va đập mạnh xuống nền nhà khiến chân cô có chút máu rỉ ra. Đúng lúc Diệp Diệp mang đồ ăn đến, cô hốt hoảng chạy lại đỡ An Nhiên.
– Ân Ân cậu không sao chứ?
Diệp Diệp trừng mắt nhìn Phong Nhã, cô lớn tiếng quát:
– Này cô vừa phải thôi chứ, tiểu Nhiên làm gì cô. Cô có thể bớt kiêu ngạo đi được không? Ai hồ lý chứ, cô hồ ly thì có. Đừng nói vết thương này của An Nhiên cũng là do cô làm nhé.
– Cô…không phải tôi, do cô ta tự mình bất cẩn té thôi. Cô cũng giống như cô ta vậy, cáo già hết với nhau- Phong Nhã khinh bỉ.
– Cô…
– Thôi Diệp Diệp mình không…sao…-An Nhiên cắt lời Diệp Diệp, khó khăn nói.
Chưa nói hết câu thì đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, trước mặt tối sầm lại, cô ngã xuống. Trước khi ngất xỉu cô còn nghe tiếng nói của Diệp Diệp và tiếng giày hình như đang hốt hoảng chạy lại phía này.
…
—-oOo—-
An Nhiên từ từ mở mắt, ánh sáng của những bóng đèn chiếu thẳng vào mắt cô khiến cô phải nheo mắt lại. Cô ngửi được mùi thuốc sát trùng, chắc là lúc cô ngất xỉu Diệp Diệp đã đưa cô vào đây. Cô cố gắng ngồi dậy, cái chân của cô giờ đã băng kín mít như một khối thịt đông lạnh. Mà sao cô không thấy Diệp Diệp, cô ấy về rồi sao?
Đang trong mớ thắc mắc hỗn tạp của mình, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, thân hình cao lớn bước vào, cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
– Hồ…Hồ Ca, sao anh lại ở đây?
– Em tỉnh rồi sao? Lúc nãy em ngất xỉu anh và Diệp Diệp đã đưa em vào đây. Chân em thế nào rồi?- Hồ Ca bước lại giường bệnh ngồi xuống.
– À ra là vậy, em không sao. Mà Diệp Diệp đâu?- Không hiểu sao trong lòng cô bỗn có chút gì đó hụt hẫng.
– Nó đi gặp bác sĩ rồi. Nãy anh có gọi cho người nhà em, chắc lát họ đến đấy. Em nằm nghỉ ngơi đi- Hồ Ca mỉm cười nói.
– Vâng, cảm ơn anh- Cô nghe lời nằm xuống.
– Không có gì, cần gì thì cứ gọi, anh ở ngoài- Hồ Ca nói rồi bước ra ngoài.
…
Một lát sau, ba mẹ của An Nhiên cũng đến, còn có cả Hân Di nữa. Mọi người lo lắng hỏi han cô, nói chuyện vui vẻ. Tất cả dần ra về, còn mỗi mẹ cô, Hân Di và Diệp Diệp, mẹ cô nói:
– Cảm ơn cháu Tô Diệp, không có cháu không biết tiểu Nhiên nhà bác như thế nào. Con nhỏ này nó coi thường sức khoẻ lắm.
– Không có gì đâu bác, An Nhiên cũng là bạn của cháu mà- Diệp Diệp vui vẻ nói.
– Ừ, dù sao hôm nay cũng cảm ơn cháu.
– Dạ vậy thôi cháu về trước, cũng tối rồi. Mình về nhé Nhiên Nhiên, Di Di, cháu chào bác- Diệp Diệp cười rồi bước ra cửa.
– Ừ, tạm biệt.
Sau khi Tô Diệp ra về, trong phòng bệnh chỉ còn An Nhiên, Hân Di và bà Nhạc, mẹ của An Nhiên. Hân Di và bà Nhạc vừa gọt trái cây vừa nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên bà Nhạc quay sang hỏi An Nhiên:
– Tiểu Nhiên này, cái cậu lúc nãy ý là bạn trai con sao?
– Khụ…khụ mẹ nói ai? Hồ Ca sao?- An Nhiên sặc nước.
– Ừ đúng rồi, nhìn cũng đẹp trai phong độ lắm. Cũng chăm sóc con nữa- bà Nhạc cười.
– Mẹ! Không phải đâu, chúng con chỉ là đồng nghiệp thôi, với lại anh ấy là sếp của con mà- Nhiên nhăn mặt, Ca Ca mà biết được chắc cô xấu hổ chết mất.
– A, bác gái à. Bác nhìn xem, Nhiên Nhiên của chúng ta như vầy sao có thể là bạn gái của anh Ca Ca gì đấy chứ. Với lại…-Hân Di lên tiếng nói giùm An Nhiên, cô cố ý kéo dài giọng nguy hiểm.
– Với lại sao?-Bà Nhạc thắc mắc.
An Nhiên ngạc nhiên nhìn Hân Di, đừng nói là cậu định nói ra đấy chứ? Không được a, nếu vậy lớn chuyện đó.
Hân Di cười gian xảo, nhìn nét mặt của An Nhiên mà cười lớn:
– Haha, An Nhiên à làm gì sợ thế, mình không nhiều chuyện đâu. Bác gái à, với lại An Nhiên còn đang lo cho công việc mà, sợ gì không có ai để ý, có khi còn có người để ý rồi mà không biết đấy- Di Di nhìn sang bà Nhạc nói.
– Tiểu Di, câu…nói lung tung…gì đấy hả? Ai…ai để ý chứ?-Nhiên lắp bắp.
– Tiểu Di nói rõ bác xem nào, ai để ý tiểu Nhiên nhà bác rồi hả?-bà Nhạc thắc mắc.
– Mẹ! Con muốn uống nước, mẹ xuống mua cho con đi, nước hoa quả ý-An Nhiên cố ý nói lảng sang chuyện khác.
– Từ từ đi, mẹ đang nói chuyện con không thấy sao?
– Mẹ…
– Thôi không có gì đâu bác, con đùa ý. Để con xuống mau cho- Hân Di nghiêm túc lại.
– Thôi để bác đi, làm bác mừng hụt à. con ở đây với nó đi- nói rồi bà Nhạc bước ra cửa.
…
Không khí dần lắng xuống, đợi tiếng bước chân bên ngoài không còn nữa, An Nhiên mới đánh vào vai Hân Di một cái, quát:
– Này Di Di, cậu có điên không? Lỡ mẹ mình biết thì làm sao? Đùa kì cục thế?
– Thôi mà, bớt nóng đi- Hân Di cười xoà.
– Hừ, đợi đó. Chân mình mà hết mình cho câu biết tay.
– Hehe, đợi đợi. À mà tiểu Nhiên nè.
– Sao?
– Cậu bị thương phải vào viện thế này mà anh ta không biết sao? Cũng không vào thăm luôn?- Hân Di thắc mắc.
– Cậu nói ai? Ân á?
– Ừ, chẳng lẽ không biết? Không thể nào, hắn ta vô tâm vậy sao?- Hân Di xoa cằm.
– Mình không biết..,chắc anh ấy không biết đâu. Cậu đừng nói là mình ở đây nhé.
An Nhiên thoáng buồn, đúng là Hân Di không nhắc cô cũng quên mất. Nguyên ngày hôm nay không thấy anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Hay là do bận quá? Hay không muốn đến thăm cô?…Hàng ngàn câu hỏi cô đặt ra nhưng không có đáp án. Hân Di thấy cô buồn cũng không nói gì, cô trách mình lỡ miệng nói lung tung.
Ngoài cửa phòng có tiếng chân vang lên, nhẹ nhàng chậm rãi, tiếng chân ngày càng to dần, hình như và bước về phía phòng của An Nhiên thì phải. Tiếng giày vang trên nền gạch lạnh lẽo, gây động cả một góc hành lang yên ắng của bệnh viện.
Trong phòng, An Nhiên và Hân Di cũng không nói gì, im lặng vì cứ nghĩ là bà Nhạc trở lại. Tiếng mở cửa vang lên *cạch*…