Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 17: Mê Hoặc
Ngày hôm sau, An Nhiên tươm tất trong bộ đồ công sở. Cô cầm tập hồ sơ đến công ty của Phong Ân.
*cốc cốc*
– Vào đi
– Chào tổng giám đốc, chào giám đốc- cô cúi người chào 3 vị kia.
– Cô là An Nhiên?- giám đốc kế toán hỏi.
– Dạ vâng.
– Cô từng làm ở YJ?
– Vâng.
– Cô có kinh nghiệm chứ?-giám đốc tiếp tục hỏi.
– Dạ vâng. Tôi từng làm bên phòng kế toán, khoa quản trị kinh doanh-cô nói.
– Ừ. Công ty tôi đang thiếu người bên đó.
Cả hai cứ người hỏi người trả lời. Mang tiếng là tuyển nhân viên nhưng Ân chỉ ngồi yên đó, không nói tiếng nào mặc ấy người kia trao đổi.
…
– Vậy từ mai cô đến làm nhé! Phòng kế hoạch bên tổng giám đốc- anh ta kết luận
– Dạ? Vâng tôi biết rồi- cô ngạc nhiên nhìn Ân như anh không phản ứng gì.
– Tốt. Giờ cô có thể về.
– Vâng. Cảm ơn, chào mọi người- cô cúi đầu đi ra ngoài.
Cô vừa vui vừa thắc mắc. Vui vì tìm được việc, thắc mắc vì tại sao lại là bên tổng giám đốc? Phải chăng có sự dàn xếp của anh? Nhiên Nhiên cứ thế mang một mớ thắc mắc về nhà.
…
Mấy ngày trôi qua, Minh vẫn như thế. Anh điên loạn tìm Tâm Băng, giờ nhìn anh chẳng khác nào con ma. Đầu tóc rối bời, râu không cạo, quần áo sộc sệch. Tối nay anh lại đến Mê Hoặc, hi vọng tìm được cô.
Tiếng nhạc sập sình đến nhức óc, mọi người mỗi người một việc, chẳng ai quan tâm ai. Minh tìm chỗ khuất ngồi xuống uống rượu, anh lại thất vọng lần nữa. Đã 12h mà cô vẫn không xuất hiện, anh phải bỏ cuộc thôi.
Trọng Minh đứng dậy chuẩn bị ra về, anh nghe thấy ồn ào ngoài sân khấu chính: *nữa đi, nữa đi*
*người đẹp bỏ đi đâu thế? Biết anh nhớ lắm không?*
*Tâm Tâm, múa nữa đi…*
…
Hàng ngàn lời nói, lời hò hét vang lên dội thẳng vào tai Minh. Anh ngạc nhiên “Chẳng lẽ là cô sao?” Nghĩ rồi anh tiến lại gần sân khấu. Đúng như anh đoán, hình ảnh người con gái ấy dần hiện ra trước mắt anh.
Cô mặc chiếc quần bó mỏng ngắn kết hợp với chiếc áo thun ôm sát cơ thể lộ ra vòng eo hoàn mĩ. Mỗi động tác của cô đều rung động lòng người. Vừa nóng bỏng, vừa sexy quyễn rũ. Ánh mắt cô lướt một vòng, nhìn thấy anh. Cô quyến rũ nhưng không lẳng lơ. Cô khác xa loại gái trong Mê Hoặc. Kết thúc màn biểu diễn, dù nhiều người còn tiếc nuối nhưng phải nhẫn nhịn bởi không ai làm gì được cô cả, không ai ép cô được cả. Tâm Băng bước xuống, cô đi trở lại phòng mình, Minh thấy thế giật mình đi theo nắm cổ tay cô kéo lại.
– Anh làm gì vậy?-cô quay lại hỏi
– Tôi hỏi cô mới đúng. Cô đi đâu thời gian qua?-anh nhìn thẳng cô.
– Đó là chuyện của tôi- thật ra bên Pháp công ty gặp chuyện cô phải về xử lý không ngờ bên này anh lại tìm cô. Băng Băng vui trong lòng.
– Tôi có chuyện muốn hỏi cô-Minh vào việc chính.
– Chuyện gì?
-Nói tôi biết tại sao cô lại biết rõ về tôi?
– Haha-cô cười.
– Cô cười cái gì?- anh tức giận.
Tâm Băng không nói gì, cô giựt tay ra khỏi tay anh bước về phòng. Minh thấy vậy tức giận đi theo cô. Bây giờ căn phòng chỉ còn lại hai người, cửa đã khoá. Không khí ám muội bao trùm.
– Cô nói đi, tại sao?- Minh không chịu được lên tiếng.
– Thật sự nó quan trọng với anh như vậy?- cô rót một ly rượu đỏ, đáy mắt ánh lên tia buồn bã.
– Đúng vậy-anh nhìn cô.
– Được thôi- Băng nói rồi tiến lại gần anh.
– Cô…cô làm gì?-anh lắp bắp, ánh mắt đề phòng.
-Tôi chỉ là mời anh rượu thôi mà- Băng ngồi xuống sát lại gần anh, uống 1 hớp rượu.
– Nhưng chỉ có một ly thì thế nào?-Minh vẫn đề phòng.
– Thì thế này- cô nói rồi quay qua chạm môi lên môi anh.
Trọng Minh ngạc nhiên mở to mắt. Băng nhếch môi, mơn trớn viền môi anh. Môi cô mang vị ngọt như kẹo, một chút the của rượu, đầu óc anh bắt đầu choáng váng. Thấy anh khẽ mở miệng, cô lợi dụng truyền rượu vào. Từng giọt rượu từ miệng chảy xuống cổ ngọt lịm. Minh nhắm mắt lại, đầu anh bắt đầu trống rỗng, tay anh giữ lấy đầu cô, bắt đầu làm chủ. Cả hai quấn quích, lưỡi cuốn vào nhau, triền miên mà trêu đùa, chà sát với nhau. Cả hai hoà quyện, dính sát vào nhau như một. Hai thân thể dây dưa trên ghế sofa, tay Minh không anh phận mà di chuyển dần xuống dưới thân thể Băng. Minh hôn mạnh đến nỗi môi cô sứt ra, máu chảy vào trong miệng cả hai. Mùi tanh sộc vào mũi gây khó chịu. Hô hấp cả hai bắt đầu nhanh dần…