Đọc truyện Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền – Chương 14Quyển 1 –
Nhiều năm sau, cuộc gặp lại định mệnh này bị nhóm thi nhân tưởng tượng thêm ra, soạn ra vô số từ khúc xa hoa mê mẩn, truyền đến đời sau……
Đối với đánh giá này, vị gian thần Vạn Dực trước không tồn tại sau chưa ra đời trong lịch sử Vạn gia lại nhướng mày, vuốt cằm, “…… Ngươi thử đứng cách một khoảng xa như vậy trong ánh nắng chói chang mà nhìn đi, nếu có thể nhìn rõ mặt mũi, Vạn mỗ kính nể vạn phần.”
 ̄.  ̄
Bất luận thế nào, tiến trình lịch sử chịu khổ đã ha ha khởi động vào thời điểm hai người gặp lại.
Đương nhiên, lúc này Vạn Dực và Kỳ Kiến Ngọc còn chưa giác ngộ, nơi cửa thành, từ xa xa liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cứ việc ai nấy làm, vai ai nấy sắm……
Kỳ Kiến Ngọc trở lại đế đô mình xa cách đã lâu, cả Kim triều ca múa mừng cảnh thái bình, mọi thứ từng quen thuộc, lại khiến kẻ chinh chiến trở về từ biên cương như hắn…… Cảm thấy chẳng vui sướng gì.
Sau khi trở về, trước tiên mẫu hậu hắn đưa hắn vào hoàng cung, đôi tay non mềm vì sống an nhàn sung sướng vuốt ve mặt hắn thật lâu, nước mắt rơi như mưa……
Hắn lại nhớ tới những người mẹ gian nan vất vả nơi biên cương, tay thô ráp như vỏ cây…… Trận chiến này chấn động lòng hắn, lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Vốn chỉ muốn chứng minh năng lực chinh chiến của bản thân, lại khiến hắn nhanh chóng lột xác, từ một hoàng tử ngạo mạn được nuông chiều không hiểu chuyện, dần dần trở thành một nam tử trưởng thành vĩ đại có trách nhiệm có khát vọng.
“Ngọc nhi, ở biên quan hẳn đã chịu khổ không ít rồi. Để mẫu hậu nhìn xem, gầy rồi, đen rồi…… Một năm nay mẫu hậu cũng ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm lo lắng Ngọc nhi của mình chịu khổ ngoài kia, nếu bị thương, mẫu hậu cũng không cách nào đến chăm nom……”
“Mẫu hậu,” Kỳ Kiến Ngọc ngoan ngoãn phối hợp vùi vào lòng Thái hậu, rồi ngẩng đầu, “Nhi thần…… Muốn làm võ tướng.”
Từ khi Tề vương điện hạ thắng trận trở về, từng là trung tâm dư luận của kinh thành – Vạn Dực cứ thế chắp tay giao lại ngai vàng.
Nhưng mặc kệ Tề vương ở đâu, đối với Vạn Dực mà nói, lúc này việc xã giao vẫn chẳng kém lúc xưa, nàng cũng chẳng cần quan tâm tìm hiểu tin tức về hắn, mỗi ngày đều có người tự động tự phát kể lể bên tai……
“Nghe nói Tề vương điện hạ buông bỏ chức quan văn, vẫn muốn chạy theo nghiệp võ……”
“Nghe nói Tề vương điện hạ lại cự tuyệt việc Thái hậu chỉ hôn, còn sung quân toàn bộ cung nữ thị tẩm, hay là hắn ‘đoạn tụ’……”
“Nghe nói Tề vương điện hạ đánh trị nhóm đại thần tặng nam sủng cho hắn, Thái hậu giáng mấy thần tử xui xẻo đó xuống ba cấp, chẳng lẽ sự thật là do Tề vương ‘không được’?!”
“Nghe nói……”
Vạn Dực cất tiếng cười to, xem việc mỗi ngày nghe chuyện đồn thổi về Tề vương là thời gian tiêu khiển, mỗi khi Thương Hủ trông thấy ý cười trên mặt nàng, thầm u ám không thôi.
Lý Hoan Khanh nhạy cảm nói, “Sao vậy, vẻ mặt gì thế, chẳng lẽ Tề vương điện hạ và Vạn Lang……”
Thương Hủ cuống quít xua tay, “Sao có thể! Đương nhiên là không rồi.” Nói xong vội vàng đi mất.
Lý Hoan Khanh nhìn bóng dáng hốt hoảng của y, hơi nheo mắt.
Sau tháng giêng, sát theo đó chính là Xuân Kiết ngày ba tháng ba — tiết Thượng Tỵ — lúc cuối xuân, người người khoác áo mùa xuân, năm sáu thanh niên trưởng thành, thêm sáu bảy bé trai, tắm hồ Thất Nghi, đón gió hồ Vũ Vu, ngâm đối thơ rồi về.
Đó chính là hình dung về tiết Thượng Tỵ ‘tắm rửa trừ tà’, giải thích thông tục một chút chính là tắm rửa làm sạch, tiệc rượu trên sông, chơi trò ‘khúc thủy lưu thương’* lưu truyền từ ngàn xưa, là nguyên do mọi người kéo đến. (*là một trò chơi lưu truyền ở Trung Quốc cổ đại. Tháng ba Nông lịch sau khi mọi người cử hành nghi thức Phất Hễ, sẽ ngồi ở hai bên sông, nơi đầu nguồn đặt chén rượu, chén rượu xuôi dòng, dừng trước mặt ai, người đó sẽ lấy uống.)
Hôm đó, cũng là ngày hội chùa, đạp thanh, là lúc tìm bạn đời, là thời điểm sinh sôi.
Trước hôm Thượng Tỵ, Vạn Dực đã về nhà.
Nếu các trưởng lão không tha thiết réo gọi, kỳ thật nàng cũng sẽ quên, tiết Thượng Tỵ…… cũng là tiết Nữ nhi.
Vào hôm đó, gia tộc dòng họ của các thiếu nữ đến tuổi cập kê sẽ vì các nàng mà mở tiệc mời khách, long trọng cử hành lễ Cập Kê.
…… Thì ra nàng đã mười lăm, đến tuổi cập kê rồi.
Ngón cái Vạn Dực nhẹ nhàng vuốt ve áo thư sinh, nàng vốn đã từ bỏ thân phận kia, ai ngờ nhóm đại trưởng lão vẫn luôn nhớ rõ, cũng muốn bí mật tổ chức cho nàng một buổi lễ Cập kê – không thể truyền bá cho ai.
Lễ Cập kê này, gần như có thể coi là vô cùng đơn sơ.
Không thể mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cha mẹ Vạn Dực lại đều đã mất. Bởi vậy tiếp khách, đưa đến chỗ ngồi, khai lễ, bái lễ…… Đều bị lược bỏ.
Khi tiếng kèn nhạc vang lên, vị trưởng lão được chọn chủ trì lễ Cập kê rửa sạch tay, bước lên trước đi đến vị trí phía Tây.
Trong ánh mắt của ám vệ cùng nhóm trưởng lão phụ tá đầy cả sảnh, Vạn Dực mặc trung y, tóc dài xõa trên lưng, chậm rãi bước ra, mặt nhìn về hướng tây, quỳ lên đệm làm lễ.
Trưởng lão tỉ mỉ chải vuốt mái tóc đen của nàng, ngóng nhìn ánh mắt phức tạp mà thua thiệt của nàng, búi xong mái tóc, Vạn Dực ngồi xoay về hướng Đông Phương, trên gương mặt trong sáng trắng trẻo đầy yên bình, giống như một pho tượng mỹ nhân bằng ngọc.
Người chủ lễ tiếp nhận khăn lụa và trâm cài của nàng đi đến trước mặt Vạn Dực, cao giọng ngâm nga lời cầu chúc — “Ngày lành tháng tốt, thay kiểu tóc mới. Bỏ sự bồng bột, thuận lợi nên người.”
Hai mắt Vạn Dực nhìn thẳng về phía trước, mặc cho người đó chải tóc cho nàng, đợi đến khi cây trâm Hồng Ngọc nhẹ nhàng ghim vào búi tóc, thân hình nàng mới khẽ nhúc nhích, không tiếng động nhắm mắt lại.
Trưởng lão cố tình làm lễ Cập kê cho nàng, sao nàng không biết chứ, các nữ tử khác, vốn nên hứa gả vào lúc tuổi hoa tươi sáng này, hưởng thụ lời chúc phúc của khách khứa cùng những ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Nhưng với Vạn Dực, cả đời này dĩ nhiên là không thể.
Vạn Dực đứng dậy, người chủ lễ thở dài chúc mừng nàng, nàng chẳng lộ vẻ gì, sau khi về phòng thì nhận lấy quần áo được đưa tới, vào phòng thay bộ áo cánh* váy hồng viền hoa văn đen tương xứng với trâm cài, lại lần nữa chậm rãi rời khỏi phòng,……
Đây là lần đầu trong đời nàng mặc quần áo nữ, có lẽ cũng là một lần sau cuối.
Mọi người trong phòng lần đầu nhìn thấy công tử dùng thân phận nữ tính thuần túy như vậy xuất hiện, kinh ngạc kèm cả ngỡ ngàng, thoáng chốc cả sảnh đều yên tĩnh, không nghe thấy hơi thở.
Người tổ chức lễ lại lần nữa dâng cái trâm cài đầu vàng ngọc, chủ lễ cao giọng chúc mừng — “Giờ lành khắc tốt, thay quần áo mới. Mong ngươi uy nghi, đức hạnh vẹn toàn. Lưu giữ muôn đời, phúc lộc trọn đời.”
Trưởng lão tháo trâm hồng ngọc của Vạn Dực, chủ lễ quỳ xuống, cài lên đầu nàng cây trâm vàng. Sau đó Vạn Dực quay về phòng, lại lần nữa thay ‘Khúc cư thâm y’** viền vàng tương xứng với trâm cài.
Lần cuối cùng quan trọng nhất là lễ chải tóc thay trâm cài lần ba.
Lúc này, trâm cài trên đầu Vạn Dực đã đổi thành trâm hồng ngọc tua rua mười hai sợi tơ vàng, khúc cư thâm y trên người, cũng đổi thành lễ phục*** tay áo thật dài càng thêm xa hoa tươi đẹp……
Nhưng không ngờ lễ Cập kê lại bị ngang trời đánh gãy!
Ám vệ khẩn cấp báo tin, con trai của Thượng thư bộ Hình – Lý Hoan Khanh, con trai của Thủ Phụ đương triều – Thương Hủ, thêm cả vài vị công tử vương hầu, đều đã vào phủ, đang tìm Vạn Dực.
Trưởng lão biến sắc, tức giận nói với Thư đồng nhỏ Ngôn Trọng, “Ngươi không biết hôm nay là đại lễ của công tử sao! Sao không ngăn cản!”
Ảnh Nhất vỗ vỗ bờ vai hắn ta, lòng thầm than. Nay Vạn phủ chẳng còn huy hoàng, đối mặt với nhóm vương tôn công tử quyền quý nhất triều Đại Chu, sao người gác cổng có thể ngăn cản?
Vạn Dực tháo trâm cài trên đầu xuống, đứng dậy nói, “Hôm nay dừng tại đây, ta ra ngoài nghênh đón bọn họ.”
Trưởng lão đau lòng xót chủ, bật thốt lên, “Hay phái người ngăn bọn họ lại……”
Vạn Dực lắc đầu, “Nay chúng ta phải giấu tài, giờ phút này không phải là thời cơ tiết lộ thế lực ám vệ của Vạn gia.”
“Nhưng……” còn lễ Cập kê.
“Chấm dứt thôi……”
Vạn Dực phất tay, không quay đầu lại mà rời đi.
Vốn nên như thế, lễ Cập kê long trọng quý giá nhất của nữ tử…… liền như vậy lặng yên không tiếng động bị giấu đi.