Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 28: Chị Gái Lão Đại​


Bạn đang đọc Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính – Chương 28: Chị Gái Lão Đại​


Nếu như nói buổi sáng hôm nay tâm tình của Khương Mạt Lỵ không tính là quá tốt, thì hiện tại dáng vẻ tươi cười trên mặt cô cũng rất rõ ràng.
Trong vòng này cô có không ít bạn bè.

Có người là chị em plastic, cũng có người là chị em bình thường hay tâm tình bát quái với nhau, cũng có người bạn thân đáng tin cậy, có thể cùng nhau chia sẻ những chuyện khi ở cùng bạn trai.
Trong đám chị em plastic, cũng có người thật tốt cũng có người không được, giống như Bành Lộ Hi, từ lâu Khương Mạt Lỵ đã cảm thấy rất cay con mắt.
Nhưng mà cho dù có chán ghét đối phương đến mức nào đi nữa, mỗi ngày đều hận không thể nguyền rủa đối phương lỗ chân lông càng thô càng to, nhưng mặt ngoài vẫn phải biểu hiện giống như chị em thân thiết.
Sau khi tiễn Bành Lộ Hi, Khương Mạt Lỵ cùng mấy chị em khác cùng nhau ngồi xuống, nhìn nhau cười một tiếng, đều từ trên mặt đối phương nhìn thấy được sự vui vẻ.
Đã sớm nhìn người này không vừa mắt, mỗi lần sửa ảnh chỉ sửa cho chính mình thật xinh đẹp còn những người khác đều muốn làm họ xấu đi.

Lần này thì lật thuyền trong mương nha, các cô chỉ muốn chống nạnh mà hung hăng chế giễu, nhưng mà bây giờ cũng phải giữ lại một đường lui để ngày sau có gặp mặt còn dễ nói chuyện, cho nên cũng chỉ có thể làm bộ quan tâm mà thôi.
Sau buổi tiệc sinh nhật, Khương Mạt Lỵ cũng không ở trong nước được mấy ngày.

Dù sao vẫn là người chưa tốt nghiệp cho nên cũng không thể quá buông thả bản thân.
Thừa dịp còn thời gian mấy ngày, Khương Mạt Lỵ cũng bắt đầu bận rộn, đầu tiên là đến bệnh viện thăm cậu mợ của Hiểu Hiểu.
Từ khi có được cái hệ thống này đến bây giờ cũng đã tám năm, trong tám năm luôn làm Khương hai tốt này, cô có thể vỗ ngực kiêu ngạo mà nói cô chưa từng bị lật xe lần nào.
Mặc dù giúp Hiểu Hiểu nguyên nhân lớn nhất là vì thu điểm hảo cảm cùng thả dây dài câu cá lớn.

Hy vọng có thể để người khác thiếu ân tình của cô nhiều hơn, nhưng cô cũng thật lòng muốn giúp bọn họ, những chuyện này đối với cô mà nói thì cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với người khác có thể là cơ hội duy nhất để sinh tồn.
Trong giới nhà giàu ở Cảnh Thành mặc dù không có phong kiến và mê tín như bên Cảng Thành, nhưng vẫn có không ít người mặc kệ là làm cái gì đều muốn mời cao nhân đến đoán một quẻ.
Ông nội Khương vô cùng tín nhiệm một vị đại sư.

Lúc Khương Mạt Lỵ còn nhỏ, người đại sư kia còn thường xuyên ra vào nhà họ Khương, có khả năng là do mưa dầm thấm đất, cô cũng ảnh hưởng ít nhiều.

Mua nhà cũng muốn nhìn phong thuỷ, trước mỗi chuyện lớn đều nhờ người chọn ngày lành tháng tốt cũng giống như cứu mạng người khác.


Vị đại sư kia nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chuyện này đúng là có tồn tại.
Khương Mạt Lỵ đi vào bệnh viện, trong khoảng thời gian này cậu mợ của Hiểu Hiểu cũng chuẩn bị tâm lý để làm phẫu thuật.
Bởi vì có Khương Mạt Lỵ hỗ trợ cho nên bọn họ cũng không cần lo lắng chi phí phẫu thuật, bởi vậy không khí trong phòng bệnh cũng coi như là vui vẻ hòa thuận.
Trên thế giới này tiền có thể giải quyết chín mươi phần trăm phiền não.
Một nhà cậu mợ Hiểu Hiểu đều vô cùng hoan nghênh Khương Mạt Lỵ đến thăm, bọn họ cũng không chỉ một lần bí mật cảm khái, quả thật cô là người vừa đẹp vừa thiện tâm.
Hôm qua Khương Mạt Lỵ nói với Hiểu Hiểu rằng hôm nay sẽ đến thăm cậu mợ cô ấy, cho nên hôm nay khi cô vào phòng bệnh, người một nhà đã chuẩn bị một chút quà tạ lễ.
“Bà ngoại tớ biết hôm nay cậu sẽ tới nên cố ý làm một chút thức ăn.” Hiểu Hiểu cũng có chút ngại ngùng nói tiếp: “Bà ngoại cũng không nghĩ ra cách khác để cảm ơn cậu nên buổi sáng hôm nay từ lúc bốn giờ đã bắt đầu đi chợ mua thức ăn.”
Bà ngoại của Hiểu Hiểu cũng rất tri kỷ, còn cố ý đi mua hộp giữ ấm mới, có canh sườn nấu với củ khoai và bắp, có thịt kho tàu, còn có cánh gà cay cùng đậu hũ mềm.
Những năm gần đây thật ra Khương Mạt Lỵ đã giúp đỡ rất nhiều rất nhiều người.

Chính cô cũng đếm không hết, có lúc xuất lực, có lúc xuất tiền.
Những người này có thể chia làm ba loại: Loại thứ nhất chính là tự cho là ta nghèo ta yếu người khác hỗ trợ cũng là chuyện đương nhiên, loại thứ hai thì ngoài miệng rất cảm kích nhưng không nguyện ý hồi báo, còn loại thứ ba thì trong lòng cảm kích cũng sẽ chính mình biểu đạt ý tứ cảm tạ.
Đối với loại người thứ nhất, cô giúp một lần thì sẽ không giúp lần thứ hai.

Bởi vì giúp loại người này cũng giống như bánh bao thịt đánh chó có đi không về.

Đối với trợ giúp của người khác bọn họ đều yên tâm thoải mái mà nhận, còn cảm thấy kẻ có tiền nên trợ giúp người không có tiền.

Xuất phát từ loại tâm lý này cho nên những người đó cô cũng chỉ có thể thu được rất ít điểm hảo cảm.

Khương Mạt Lỵ cảm thấy, những người này nghèo như vậy, lại đáng thương như vậy, quả nhiên là có lý do.
Đối với loại người thứ hai, lúc mà điểm hảo cảm của cô thật sự khô kiệt, cô cũng sẽ nắm lỗ mũi mà đi hỗ trợ.
Chân chính khiến cô cam tâm tình nguyện xuất lực xuất tiền chính là loại thứ ba.
Người một nhà Hiểu Hiểu chính là thuộc nhóm người này.

Khương Mạt Lỵ cũng rất thật tâm thật ý nói: “Thật là vất vả cho bà ngoại cậu quá, thay tớ cám ơn bà nhé.”
Hiểu Hiểu nắm chặt tay Khương Mạt Lỵ Trải qua khoảng thời gian này cảm xúc cũng đã giảm xóc, cô cũng đã bình tĩnh rất nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy Khương Mạt Lỵ, cô luôn có một loại cảm xúc kính trọng.

So với trước kia cô càng thêm cố gắng nghiêm túc học tập, mặc dù cô biết lấy điều kiện của nhà Mạt Lỵ, sau này đoán chừng cũng sẽ không cần cô hỗ trợ, nhưng cô muốn để bản thân mình trở nên càng lớn mạnh hơn một chút, sau này sẽ tận dụng hết khả năng của chính mình để hỗ trợ khi Mạt Lỵ cần trợ giúp, nghĩa bất dung từ.
“Mạt Lỵ, thật sự cám ơn cậu.”
Khương Mạt Lỵ bật cười, cũng nắm chặt tay cô ấy an ủi: “Chúng ta là bạn tốt, nếu tớ có khả năng giúp đỡ thì khẳng định sẽ giúp.

Hiểu Hiểu, cậu khách khí như vậy có phải là không coi tớ là bạn hay không?”
Cô ở trong phòng bệnh ngây người chừng một tiếng, bản thân cô cũng không làm giá nên rất nhanh cũng quen thuộc với một nhà cậu mợ Hiểu Hiểu.

Chờ đến lúc rời khỏi phòng bệnh cô cũng không quên mang theo hộp cơm giữ ấm, mặc dù mấy ngày nay cô đều đang bí mật ăn uống điều độ, nhưng tâm ý của người già cô vẫn rất quý trọng, quyết định đem canh cùng đồ ăn mang về nhà để tối nay mọi người trong nhà đều nếm thử.
Lúc tài xế nhà Khương Mạt Lỵ chuẩn bị lái xe ra khỏi bãi đỗ, trong lúc vô tình cô lại phát hiện một chiếc xe có bảng số nhìn rất quen mắt.
Là xe của người quen nào đây, tuy là trí nhớ của cô so với Hoắc Tự Hàn thì thua xa, nhưng trong chốc lát cô đã nhớ ra.

Đây là xe của Hàn Vân Nguyệt.
Ba số sau của bảng số xe là 121, là sinh nhật của Hàn Vân Nguyệt, cô ấy sinh ngày 21 tháng 1.
Trong vòng nhị đại ở Cảnh Thành này, Hàn Vân Nguyệt cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng.
Năm nay cô ấy hai mươi sáu tuổi lại được trưởng bối nhà họ Hàn xem như là người thừa kế mà bồi dưỡng.

Lúc đi học chính là học bá, năng lực vẫn luôn rất mạnh, lúc hai mươi bốn tuổi thì tiếp nhận công ty, sau đó đã hoàn thành vài dự án thu mua một cách hoàn hảo.

Là người vừa có thủ đoạn vừa có năng lực, cũng coi như là một nữ trung hào kiệt.
Loại người này nhất định sẽ trở thành lão đại.


Từ lúc còn nhỏ Khương Mạt Lỵ đã muốn ôm đùi cô ấy, nhưng mà Hàn Vân Nguyệt lại lớn hơn cô sáu tuổi, thật sự là không có chủ đề chung để trò chuyện.

Sau đó Khương Mạt Lỵ vẫn là dựa vào một mặt thông minh đáng yêu của chính mình mà vào vai một nhân vật rất vừa ý, đó chính là làm cô em gái dễ thương của Hàn Vân Nguyệt.
Nhưng mà cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
Tuổi tác chênh nhau đến sáu tuổi, người ta cầm chính là kịch bản của nữ cường nhân muốn chinh phục trời cao biển rộng.
Còn cô thì sao, ba là người phai mờ trong đám người, em trai thì còn đang học sơ trung, cô có muốn làm một nữ cường nhân thì cũng phải đem em trai nhà mình, Khương Bạch Dương còn có Khương Tường Vi đều xử lý hết thì sau đó mới có một chút khả năng..
Chuyện này không thể nào phát sinh.

Cô cũng sẽ không nguyền rủa anh chị em của chính mình, cho nên cô chỉ có thể cầm kịch bản “Dựa vào mỹ mạo cùng trí tuệ của bản thân gả cho một lão đại.”
Khương Mạt Lỵ lại muốn cho chính mình một bài hát rau xanh trong đất thất bại.
Không phải cô tự hạ thấp chính mình.

Tối thiểu ở tầm mắt cùng tiền đồ thì cô cùng chị gái Hàn Vân Nguyệt này không hề giống nhau, lại thêm tuổi tác cách nhau, vòng tròn bạn bè cũng khác biệt, quan hệ của cô cùng Hàn Vân Nguyệt càng giống như “Hai chúng ta vốn vô duyên, toàn bộ là nhờ da mặt ta dày”..
Ài.
Nghĩ lại mà lòng đều chua xót.
Cô thật sự muốn trong vòng bạn bè của mình có một người bạn là lão đại như thế.

Dù sao cô rất sùng bái cường giả, luôn có cảm giác ở cùng dạng người này cũng vô thức mà có cảm giác an toàn.
Bất đắc dĩ khuê mật đáng tin của cô lại không có lòng cầu tiến như vậy.
Cũng đã mấy tháng không có liên lạc với Hàn Vân Nguyệt, Khương Mạt Lỵ lại thấy được xe của chị ấy ở bệnh viện, nghĩ nghĩ, vẫn là nên gọi một cuộc điện thoại cho chị ấy.
Đầu kia chậm chạp mới nhận điện thoại, ngữ khí có chút suy yếu: “Alo?”
Khương Mạt Lỵ càng kết luận là chị ấy ngã bệnh, ân cần hỏi han: “Chị Nguyệt, có phải chị bị bệnh hay không?”
Bên kia trầm mặc một hồi “Ừ” một tiếng.
“Chị Nguyệt, chị ở đâu? Nhà hay bệnh viện, em đến thăm chị một chút.

Hôm qua tiệc sinh nhật của em mà chị cũng không đến, khiến em lo lắng, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của chị..”
Thật ra Khương Mạt Lỵ và Hàn Vân Nguyệt không có thân quen như vậy, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến việc cô phát huy.

Trong hội này muốn trôi qua tốt, không cần khéo léo, chỉ cần da mặt không thể quá mỏng.
Khương Mạt Lỵ biết Hàn Vân Nguyệt đối với nhóm nhị đại nhỏ tuổi của các cô đều không phải rất thân cận, cô thậm chí đều đã làm xong tâm lý Hàn Vân Nguyệt sẽ khách khí từ chối, nào biết được đối phương lại nói: “Không sao, Mạt Lỵ, chị đang ở bệnh viện Ninh Minh khu nội trú trên lầu chín, em có đến thì nói với y tá một tiếng, cô ấy sẽ trực tiếp mang em tới.”
A? Xảy ra chuyện gì?
Hàn Vân Nguyệt thế mà mời cô ghé qua?
Khương Mạt Lỵ có chút thụ sủng nhược kinh*.

Sau khi cúp điện thoại, cho dù cao hứng nhưng cô cũng không quên chính sự.

Bây giờ cô đi thăm người bệnh, thế là rời khỏi bệnh viện đến tiệm hoa phụ cận mua một bó hoa, trí nhớ của cô rất tốt, trước kia còn cố ý tìm hiểu qua, Hàn Vân Nguyệt thích nhất là hoa bách hợp.

Mua một bó hoa bách hợp, thuận tiện mang theo hộp giữ ấm, bên trong chính là món canh sườn cùng khoai và bắp của bà ngoại Hiểu Hiểu.
* Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Vừa rồi trong phòng bệnh cô cũng đã nếm một chén nhỏ, hương vị rất ngon, hiện tại liền mượn hoa hiến Phật, mang đến cho Hàn Vân Nguyệt nếm thử.

Về phần thịt kho tàu cùng cánh gà cay, cảm thấy không quá thích hợp cho bệnh nhân ăn, cô vẫn nên để làm món ăn tối cho nhà mình thôi.
Đi theo y tá đi vào phòng bệnh, Hàn Vân Nguyệt ở phòng VIP, hoàn cảnh cùng nội thất đều không tệ.
Khương Mạt Lỵ gõ cửa một cái, nghe được giọng nói của Hàn Vân Nguyệt gọi cô vào, lúc này cô mới đi vào.
Hàn Vân Nguyệt đang mặc quần áo bệnh nhân, đứng trước cửa sổ.
Chị ấy rất gầy, đại khái là từ nhỏ đã bị ký thác kỳ vọng quá cao, cho nên vô luận là tính cách hay tác phong làm việc đều rất giỏi giang sắc bén, không hề thua kém bất kỳ một nam nhân nào trên thương trường.

Một đầu tóc ngắn ngang tai, luôn luôn mặc đồ công sở vừa vặn tao nhã, dáng dấp không tính là xinh đẹp.
Trong hội này con gái được xem như người thừa kế mà giáo dục đồng thời cũng đã thành công thượng vị, thật ra có rất rất ít, cũng chính vì vậy, Hàn Vân Nguyệt cùng với các cô- những thiên kim tiểu thư, những người suốt ngày chỉ so quần áo, so giày, so túi xách căn bản không có chủ đề chung để nói chuyện, tự nhiên cũng không ở cùng một vòng.
Khương Mạt Lỵ nhẹ giọng nói: “Chị Nguyệt, em tới rồi đây.”
Ngay lúc Hàn Vân Nguyệt quay đầu lại, Khương Mạt Lỵ một mặt mộng bức.

Bởi vì trong mắt của người chị lão đại cứng rắn kia, vành mắt đều ửng đỏ nhìn cô..
Chuyện gì đã xảy ra?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.