Bạn đang đọc Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính – Chương 1: Trở Về
Biệt thự nhà họ Khương tọa lạc giữa sườn núi, chiếc xe hơi màu đen vững vàng chạy trên con đường núi quanh co, từ cửa sổ xe nhìn ra, bên ngoài là núi non trùng trùng điệp điệp, giữa mùa hè oi bức như thế này mà lại nhìn thấy những ngọn núi được bao phủ bởi màu xanh như vậy, khiến lòng người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bất luận là ở đâu chính là không thiếu sự khác biệt giữa người nghèo và người giàu.
Ở Cảnh Thành này, sự chênh lệch giàu nghèo lại càng thấy rõ ràng.
Khương Mạt Lỵ ngồi trong xe, xem vòng bạn bè trên wechat, vừa hay thấy một bạn học lúc cao trung đăng một tin tức mới, huy động vốn cộng đồng.
Khương Mạt Lỵ đương nhiên không nhấn chia sẻ tin tức này, suy nghĩ một lát, cô mở giao diện trò chuyện riêng, trực tiếp chuyển khoản cho cô ấy một vạn tệ, mang theo chân thành mà nhắn: “Hiểu Hiểu, tớ không biết cái kia có thể gửi qua hay không nên tớ chuyển số tiền này cho cậu, cậu rút ra rồi chuyển cho mợ cậu nhé, chỉ là chút lòng thành mà thôi, hy vọng cậu tiếp nhận, chúc mợ cậu sớm khỏe mạnh, có cần hỗ trợ gì thì cứ nói với tớ nhé.”
Rất nhanh Hiểu Hiểu liền gọi đến, trong điện thoại cô ấy khóc không thành tiếng.
Khương Mạt Lỵ ngữ khí ôn nhu mà an ủi.
“Mạt Lỵ, cảm ơn cậu, cậu thật sự là người tốt.” Cuối cùng, cảm xúc của Hiểu Hiểu cũng bình ổn trở lại, “Thật ra rất nhiều người không biết, ba mẹ tớ mất từ lúc tớ còn nhỏ, là cậu mợ đã nuôi tớ khôn lớn.
Hiện tại tớ đang học đại học, chỉ chờ sau khi tốt nghiệp liền tìm việc làm rồi báo đáp họ thật tốt, nào ngờ mợ lại phát hiện bị ung thư vú, nhưng may mắn bác sĩ nói có thể làm phẫu thuật, sau đó còn phải tiếp tục theo dõi, cũng tốn mười mấy vạn.
Không phải bất đắc dĩ tớ thật sự không muốn làm phiền mọi người, chỉ là điều kiện gia đình cậu mợ cũng không khá giả, phòng ở là phòng đi thuê.
Mạt Lỵ, hôm nay cậu giúp tớ, phần tâm ý này tớ nhận, sau này nếu cậu có việc gì cần hổ trợ, chỉ cần nói một tiếng, tớ nhất định sẽ tận lực hỗ trợ cậu.”
Vừa rồi Khương Mạt Lỵ cũng không có xem kỹ tin tức bên trong, lúc này nghe Hiểu Hiểu nói như vậy, liền nói: “Mẹ tớ có quen một người bạn làm trong một hội từ thiện, cậu sửa sang lại tin tức của mợ cậu rồi gửi qua cho tớ, tớ sẽ gửi cho bà ấy nhờ bà ấy xem thử có thể giúp đỡ mợ cậu không.”
Cô kiên nhẫn khuyên bảo Hiểu Hiểu trong điện thoại, một chút cũng không vội vàng.
Đến mức tài xế đang nghiêm túc lái xe cũng không nhịn được mà cảm khái ở trong lòng: “Tiểu thư Khương gia này thật là một cô gái tốt bụng.”
Ở Cảnh Thành, nhà họ Khương cũng không được tính là dòng họ giàu có lâu đời, chỉ là mấy chục năm gần đây mới giàu lên.
Ông nội Khương có ba người con, hai trai, một gái, gả cưới đều là những gia đình môn đăng hộ đối.
Từ bên ngoài nhìn vào thì chính là một gia đình ấm áp hài hòa, nhưng đến thế hệ này, cũng không còn cường thịnh như trước kia, vừa mới mấy ngày trước, con trai của anh cả nhà họ Khương lại bị truyền ra bê bối cùng với một nghệ sĩ nữ đã có chồng.
Chính vì vậy, nhà họ Khương liền bắt đầu gấp gáp gọi con gái của đứa con trai thứ hai trở về giải quyết chuyện này.
Làm tài xế của nhà họ Khương cũng đã mười mấy năm, chú Lưu đối với tình trạng hiện giờ của nhà họ Khương vô cùng rõ ràng, đừng nhìn bây giờ nắm quyền ở nhà họ Khương là gia đình đứa con cả, trên thực tế, đoán chừng sau này nắm quyền nhà họ Khương là tiểu thư Mạt Lỵ của gia đình đứa con trai thứ.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Khương Mạt Lỵ liền nhắm mắt ngủ bù.
Chỉ một giây sau khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô liền xuất hiện một giao diện hệ thống giống như một cửa hàng trực tuyến.
Quả nhiên, cô vừa mới thu được năm điểm hảo cảm đến từ bạn học cao trung Hiểu Hiểu.
Đây là cơ duyên ngẫu nhiên của cô từ năm 12 tuổi.
Tình hình ở nhà họ Khương vẫn luôn không tệ, mặc dù ở Cảnh thành này cũng không tính là một dòng họ có căn cơ thâm sâu, nhưng cũng không có ai dám khinh thường, từ lúc sinh ra, Khương Mạt Lỵ liền biết rằng mình sẽ được nuôi dưỡng như môt bông hoa trong nhà kính, tình cảm cha mẹ ân ái, điều kiện sinh hoạt vô cùng tốt, duy nhất không được hoàn mỹ chính là giá trị nhan sắc của nhà họ Khương đều không cao.
Năm 12 tuổi, Khương Mạt Lỵ cùng với mẹ và bác dâu cả tham gia một tiệc rượu, lúc ấy, trùng hợp thay cô và một người khác lại mặc một chiếc váy giống nhau, cô bé kia nhìn rất xinh đẹp và đáng yêu khiến cô hoàn toàn bại trận, tuy rằng người khác đều không nói gì nhưng Khương Mạt Lỵ lại cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt là lại có mấy nam sinh lắm mồm mang cô với cô bé kia ra so sánh, điều này làm cho cô rất tức giận nhưng cô không thể làm gì được, cũng không thể nổi giận, cho nên lúc đó cô đã làm một việc hết sức bất đồng đó là cô rời khỏi nơi đó trước khi buổi tiệc kết thúc, một mình buồn bực tùy tiện đi dạo trên đường phố.
Cô nhìn thấy một bà lão bán trái cây, nhìn người đã già lại mặt quần áo cũ, thật đáng thương, nhất thời không đành lòng, cô liền mua hết hoa quả của bà ấy, còn trả dư thêm một ít tiền.
Sau ngày hôm đó, cô liền đạt được tư cách để có một cái hệ thống.
Trên cửa hàng trực tuyến trong hệ thống, cái gì cũng có, cùng với cuộc sống hiện thực không khác nhau lắm, nhưng đồ vật trong đó không phải dùng tiền là có thể mua mà phải dùng điểm hảo cảm, mà điểm hảo cảm của mỗi người có thể đổi thành số điểm tích lũy cũng khác nhau.
Giống như năm điểm hảo cảm của Hiểu Hiểu vừa nãy chỉ có thể đổi thành mười điểm tích lũy, cô chỉ có thể mua được một chiếc mặt nạ trong hệ thống.
Đương nhiên chiếc mặt nạ này không giống với những thứ được bán trên thị trường trong cuộc sống thực, đắp chiếc mặt nạ này lên, không nói khoa trương một chút nào, hiệu quả vô cùng thần kì, dù cho có đi làm đẹp cũng không bằng hiệu quả của nó.
Khương Mạt Lỵ còn đang tính toán, hiện tại đã đến mùa hè, cô phải kiếm thật nhiều điểm hảo cảm để vào cửa hàng này mua hai chai phun sương chống nắng mới được.
Chỉ cần có chai phun sương chống nắng này, cho dù ánh mặt trời có gay gắt cỡ nào, có bị tia tử ngoại cực lớn chiếu vào, cô cũng sẽ không bị đen da, không bị cháy nắng.
Chiếc xe đã ngừng lại, Khương Mạt Lỵ mở mắt ra, mang theo túi xách bước xuống xe.
Cô vừa bước vào cửa liền có người lấy dép lê từ trong tủ giày ra.
Thím Trần một bên giúp cô xách túi, một bên thấp giọng nói: “Mấy ngày nay tâm trạng của ông nội Khương không được tốt, Mạt Lỵ, cháu phải cẩn thận chú ý một chút.
Dừng lại một chút, mang theo chút bênh vực kẻ yếu, thím Trần nói,” Rõ ràng việc này cùng cháu không có liên quan, bà cả cũng thế, không muốn cháu trở về, cháu đây là ở bên ngoài đọc sách, cũng không phải đi chơi, nhưng có việc gì xảy ra liền gọi cháu về để xử lý.
“
Khương Mạt Lỵ nhịn không được, liền cười nói:” Thôi thím ạ, dù sao cũng là người một nhà mà.
“
Nói xong lời này, cô lại nói:” Ở trong xe, cháu có mang cho thím một ít mỹ phẩm, trước đó thím dùng hiệu quả rất tốt mà, nên lần này cháu mua nhiều thêm một chút, đủ dùng đến lúc ăn tết, lúc đó hết cháu lại mua thêm.
“
Thím Trần nghe xong vô cùng vui vẻ, lúc còn trẻ vì không thể sinh con nên bị nhà chồng đuổi đi, sau đó được người giới thiệu làm giúp việc ở nhà họ Khương, bà hai thấy bà tay chân lanh lẹ liền để bà chăm sóc Khương Mạt Lỵ, có thể nói, bà là người đã nhìn Khương Mạt Lỵ lớn lên, cũng giống như một nửa là mẹ của cô.
Trong lòng bà đều xem Khương Mạt Lỵ như là con của mình, đương nhiên lời này không thể nói ra bên ngoài nếu không bà hai liền có ý kiến.
Bà đối với Khương Mạt Lỵ là móc tim móc phổi mà chăm sóc, Mạt Lỵ vốn là thiên kim tiểu thư nhà họ Khương thế mà lại quan tâm bà như vậy, thím Trần cảm thấy chính là con gái ruột cũng không hơn thế này.
Thím Trần mặc dù không có đọc qua sách gì, nhưng bà đã nghe bà hai nói qua nhà họ Khương chính là có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn, chuyện nhà bác cả mà truyền ra ngoài, sau này cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Mạt Lỵ.
Bởi vậy, cho dù bực bội đến mức muốn mắng người nhưng đều phải nhịn xuống.
Ông nội Khương vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ gia đình còn đang canh giữ trước giường, Khương Mạt Lỵ chỉ đứng nhìn một lát rồi liền ra ngoài, bác dâu cả còn đang đợi để nói chuyện với cô.
Thật ra, Khương Mạt Lỵ cũng không muốn phải giải quyết chuyện của anh họ, ai lại nguyện ý mỗi ngày đều làm thánh mẫu* đâu, nhất là loại người đào hoa như anh họ, ba ngày hai bữa lại xảy ra chuyện, cô cũng phiền đến chết.
Chỉ là không có cách nào, điểm hảo cảm của bác dâu cả rất trân quý, so sánh đơn giản mà nói thì hai mươi điểm hảo cảm của người thường liền tương đương với hai điểm hảo cảm của bác dâu cả, đây là chênh nhau đến mười lần!
*thánh mẫu: Chỉ những người luôn luôn giúp đỡ người khác, lấy giúp người làm niềm vui.
Khương Mạt Lỵ chính là rất yêu thích sự xinh đẹp cho nên cô chỉ có thể đi làm thánh mẫu thôi.
Có một số việc, một số người, cô tình nguyện giúp đỡ, giống như Hiểu Hiểu, cho dù điểm hảo cảm của cô ấy cũng không thể đổi được nhiều đồ vật trong hệ thống nhưng cô cũng nguyện ý giúp.
Nhưng có người, thật là..
một lời khó nói hết.
Vì một ngày có thể có được nhan sắc xinh đẹp, Khương Mạt Lỵ chỉ có thể liều mình mà giúp đỡ.
Lúc Khương Mạt Lỵ nhìn thấy bác dâu cả ở thư phòng liền vô cùng kinh ngạc, người lúc trước ung dung cao quý, bây giờ cả khuôn mặt đều tiều tụy.
Sự thật chứng minh, có một đứa con trai quậy phá hoàn toàn có thể làm người mẹ già đi rất nhiều, cho nên nuôi con mà không nên thân sẽ làm ba mẹ sớm trở nên già yếu.
Thời điểm bác dâu cả nhìn thấy Khương Mạt Lỵ chẳng khác nào nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nắm lấy tay Khương Mạt Lỵ bắt đầu kể khổ, kỳ thật, chuyện yêu đương với phụ nữ có chồng này, ở giới nhà giàu cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần đem tin tức đè xuống là được.
Nhưng mà, lại có vấn đề khác.
” Lúc anh họ cháu mang theo người phụ nữ kia đi ăn cơm, vừa vặn liền cùng con trai nhà họ Vương phát sinh xung đột, ài, chuyện này bác thật không muốn nói “.
Bác dâu cả một mặt rã rời nhưng vẫn đối với Khương Mạt Lỵ ấm giọng nói” Cháu là thật sự quan tâm, bác nhìn trong mắt, hôm qua vừa gọi, hôm nay cháu liền trở về, chuyện này bác cũng không nghĩ rằng sẽ nói cho cháu biết, cũng không nghĩ sẽ lại làm phiền cháu.
Dù sao anh họ cháu cũng đã trưởng thành, hắn muốn tìm đường chết đó cũng là chuyện của hắn.
Bác cũng không thể quản hắn được cả đời.
Chỉ là nghe bác cả cháu nói hiện nay đang có dự án hợp tác với Hoắc thị, bác thật không muốn vì chuyện xấu này mà ảnh hưởng đến việc hợp tác.
Khương Mạt Lỵ biết rõ.
Chỉ mình điểm hảo cảm của bác dâu cả đã khiến cô vô cùng động tâm, mấy năm qua cô cũng một mực ở trạng thái do dự, một mặt thì muốn có được điểm hảo cảm của bác dâu cả đến mức trong lòng ngứa ngáy, nhưng một mặt khác cô cũng không hề kiên nhẫn giải quyết những việc mà anh họ gây ra.
Lâu dài trong lòng cô phân thành hai bạn nhỏ đứng ở hai bên mà giao chiến với nhau.
Nhưng mà lần này không giống, trong giới nhà giàu, chỉ vì tranh chấp giữa tiểu bối với nhau mà làm ảnh hưởng đến gia tộc là rất ít, nhưng chỉ sợ sẽ xuất hiện trường hợp ngoại lệ? Tên con trai nhà họ Vương kia bị người trong nhà nuông chiều thành hư, bất kể hắn làm người ngại chó ghét như thế nào, nhưng sau lưng của hắn là nhà họ Vương, mà bây giờ ở Cảnh thành, con gái nhà họ Vương lại là vợ của người đang làm chủ nhà họ Hoắc.
Cho dù biết rằng nếu như trí thông minh của Hoắc tiên sinh không online thì cũng không vì một việc nhỏ như vậy mà làm nhà họ Khương khó xử, nhưng bọn cô chính là muốn phòng ngừa sai sót.
Khương Mạt Lỵ nhẹ gật đầu, hướng bác dâu cả nói: “Anh họ tâm tư đơn giản, dễ bị người khác lừa gạt, vừa vặn khoảng thời gian này cháu cũng rảnh, qua mấy ngày nữa cháu sẽ liên lạc với Giai Oái, có hiểu lầm gì thì cứ giải thích rõ ràng là được ạ.”
Người bạn mà cô nhắc đến, Giai Oái là thiên kim nhà họ Hoắc, cũng là người bạn có mối quan hệ không tệ với cô.
Bác dâu cả lập tức yên tâm, lôi kéo tay cô, liên tục nói Khương Mạt Lỵ là người tốt như thế nào, bà thích Khương Mạt Lỵ như thế nào.
Nếu không phải nhìn thấy điểm hảo cảm của bác dâu cả tăng lên một điểm, Khương Mạt Lỵ cũng không kiên nhẫn mà đi sau lưng giải quyết chuyện của anh họ mãi như vậy.
.