Bạn đang đọc O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A – Chương 124
Hạm trưởng nói: “Cảm ơn đã hỏi, tôi biết tôi là dũng sĩ mà.”
“AAAAAAA!!!!”
Còn đây là những tiếng thét rung trời đến từ dân chúng Liên bang khi tín hiệu bỗng dưng đứt phựt.
“Á á á á sao lại ngắt ngay lúc này trời ơi có còn là người không?!!”
“Hồi nãy phải anh giám khảo không mọi người?”
“Biết ngay mà! Cái trò nửa đêm gọi điện bắt Úy Lam đổi khoang mô phỏng từ nắp trong thành nắp mờ chỉ có Omega ghen trời ghen đất mới làm được thôi!”
“Trọng điểm nằm ở chỗ… Hạm trưởng Lâm ảnh chạy cmnr chứ bà con? Kết nối lại mau lên! Để xem Nguyên soái có đuổi kịp Hạm trưởng không á á á!”
“Nguyên soái thảm vãi.
Các chị em, mau gõ #Nguyên_soái_thảm_vãi liền cho chế!”
“Má ơi, bao năm qua lần đầu tiên mới thấy Omega đang tỏa pheromone mà vẫn ngang nhiên ra chốn công cộng, sau đó là từng tên Alpha ngu xuẩn xếp hàng chịu chết!”
“Quan trọng nhất là người yêu của Omega đó ngửi mùi xong cũng chạy mất dép!”
Phản ứng đối lập rõ ràng!
“Không chạy sao được… Hạm trưởng Lâm là Beta mà…”
“Chuẩn, Beta không thể đánh dấu Omega, có nghĩa là…”
“Em cá ba ngày! Nhưng mà Omega cấp cao có thể đánh dấu lại Beta đó nhoa hi hi hi.
Mấy bạn Beta nằm dưới chót nè ~”
Bất kỳ sự việc gì, một khi đã liên quan đến Thanh Kiếm Bầu Trời thì không bao giờ có thể kết thúc theo cách thông thường.
“Từ từ.” Trong Quốc hội, một vị Quân đoàn trưởng đưa tay đỡ trán, cố gắng sắp xếp câu chữ hỗn loạn: “Tôi tóm tắt lại một chút.
Không rõ phản quân cấu kết với ai mà biết Nguyên soái là Omega, nên đã lên kế hoạch ép ngài ấy phát tình trước mặt dân chúng.
Như vậy không chỉ khiến Nguyên soái mất hết danh dự mà còn đả kích ý chí Liên bang, chúng không cần đánh cũng thắng… Là vậy đúng không? Kết quả là, Rennes thật sự là O, đù má, cũng bị bọn chúng chuốc thuốc…”
Nhưng mà…
Một tay vác pháo, khóe mắt đỏ ửng, hơi thở dồn dập, hương thơm ngọt ngào bị vùi lấp dưới uy áp chứa sát khí lẫm liệt và mùi máu tanh nồng.
Trong mắt phản quân, Rennes đã hóa thành một đốm lửa rực rỡ, còn chúng chính là bầy thiêu thân không thể cưỡng lại khát vọng được hòa mình vào ánh sáng, dẫu biết đó là con đường một đi không trở lại.
Vị Quân đoàn trưởng ban nãy rùng mình: “Hạm trưởng Lâm đâu rồi? Mau bắt cậu ta lại cho Nguyên soái!!”
Đ*t mẹ mười tám đời tổ tông lũ Tiếng Vọng! Sao đéo đứa nào nói tao biết Thanh Kiếm Bầu Trời bị chuốc thuốc sẽ trở thành một chiếc tinh hạm biết đi?!!
Trong lúc Noah còn ngây ra như phỗng, các chiến sĩ Liên bang đã tiến lên từ hai bên, không những còng tay mà còn bập thêm chiếc vòng ức chế lạnh buốt lên gã.
Nhìn những tên phản quân xui xẻo khác đã đánh mất lý trí, thi nhau nhào vào cái ôm của tử thần đằng kia, ai nấy chỉ muốn tặng cho chiếc vòng trên cổ tay mình những nụ hôn nồng cháy.
Nhà khoa học Liên bang nào phát minh ra thứ này xứng đáng được đưa lên bàn thờ cung phụng!
Giữa những quân y ngược xuôi trong dòng người, Lệ Nhiễm Nhiễm giơ cao kim tiêm trong tay, líu ríu khuyên hàng.
“Pheromone của Nguyên soái Rennes mạnh lắm nên vòng tay không ngăn lại hết được đâu.
Ai thấy có dấu hiệu khô miệng, phát sốt hay khó chịu thì đến gặp em để tiêm một liều ức chế với ổn định nha! Omega cũng vậy luôn! Tinh thần lực của Nguyên soái cao hơn mọi người nên dễ xảy ra hiệu ứng bầy ong*, đến kỳ sinh lý liền đó!” (*: ý chỉ khiến trạng thái trên xảy đến với nhiều người ở mức độ cao hơn)
Tuy nói vậy nhưng vẻ mặt hớn ha hớn hở của cô nàng cứ như đang ngụ ý đến kỳ cùng lúc với Nguyên soái là một phần thiết yếu trong quá trình giao lưu của hội chị em vậy.
“Hả, khoan, gì, ai tát tui cái coi…”
Đây là tiếng lòng của vô số dân Liên bang đang rơi vào cơn mê.
“Nguyên soái Renes thuộc ‘hội chị em’?”
“Nguyên soái không phải Alpha?”
“Trời má thì ra tui buê đuê?”
“Thì ra tui không phải buê đuê?!”
“Lầu trên tỉnh lại đê, không thấy Hạm trưởng Lâm đang chạy thục mạng sao?”
Quầng thâm dưới mắt Ansel có xu hướng thòng xuống đến má.
Anh ta lừ mắt nhìn đám đông đang kích động không thôi, cả giận la lên với phía sau: “Sớm không ngắt trễ không ngắt, ngắt đúng lúc này là sao hả?”
Trưởng khoa Kỹ thuật học viện Úy Lam cầm dụng cụ trong tay với gương mặt vô tội.
Kế bên bà, Tổng huấn luyện viên Lưu Hoàn đang nói chuyện với Quốc hội.
“Sao lại ngắt hả? Không phải các người bảo bọn tôi à?”
Chuyện tình cảm của ngôi sao nhỏ nhà ông mà muốn phát sóng trực tiếp? Đùa chắc?
Mà khoan đã…
Hai ông bà bỗng rùng mình.
“Nguyên soái Rennes là Omega thật ư?”
“Học trò cưng của tôi vậy mà lại bị Omega đè??”
Ngoài tiền tuyến, cặp đôi phóng viên vừa được trả tự do đã bị oanh tạc bởi những tin nhắn thúc giục từ đạo diễn, lập tức run rẩy nhặt thiết bị lên, khôi phục tín hiệu trong tiếng hoan hô dậy sóng của mọi người.
“Thế nào rồi?”
Quân đội và Quốc hội chẳng còn tâm tình nào để săn sóc lão Quintus nữa, tất cả đều đổ xô đến trước màn hình.
Thượng tướng Fiditz cũng sửng sốt đến mức đứng ngồi không yên.
Bà nhớ mỗi lần Rennes đến họp – cho dù là hội nghị quan trọng – đều xuất hiện trong bộ giáp xương ngoài, hễ có chuyện gì là lập tức đóng van khí lại.
Hành vi che giấu pheromone trắng trợn này đã từng gợi nên vô số lời hoài nghi, nhưng ngay cả bản thân bà cũng chỉ cho rằng mùi hương của hắn không được thân thiện lắm nên phải giấu đi.
Nào ngờ…
Đó lại là mùi chocolate.
Nữ Thượng tướng thì thào như đang mơ ngủ: “Vậy là Nguyên soái Rennes nào có phải nghiện chocolate gì, bản thân cậu ta chính là chocolate.
À không, ý là mùi chocolate không phải do ăn quá nhiều, mà là do chính cậu ta đã có!”
Thấy không ai lên tiếng gì trước ý kiến của mình, Thượng tướng Fiditz bèn quay lại, nào ngờ đập vào mắt bà là các đồng nghiệp đã hóa đá như bị Medusa nhìn vào mắt.
Trong màn hình, Rennes vọt qua những đống đổ nát hoang tàn, thường xuyên nã bay vài tên phản quân.
Phóng viên hồng hộc đuổi theo, cấp dưới cũng không chịu thua kém, mà người đi đầu trong cuộc đua này…
Tốc độ của Lâm Kính Dã chỉ có thể nói là vô cùng ấn tượng.
Thanh kiếm quang năng trong tay khiến hàng loạt phản quân gục xuống như những tờ giấy mỏng trên đường anh đi.
Dưới tác dụng của thuốc, pheromone Omega cấp cao trở thành hỗn hợp vừa ngọt ngào lại nguy hiểm giữa mật ong và thuốc phiện, khiến lũ Alpha ấy hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Vào lúc này, anh chỉ cần giáng xuống, vung kiếm lên là hạ gục được vô số kẻ địch.
Hai người này, một chạy một đuổi, thế mà lại khiến căn cứ phản quân bị xốc tung nóc, kẻ địch nằm la liệt không rõ sống chết.
Cấp dưới phía sau guồng chân đuổi theo, tất bật xử lý hiện trường, thu thập tình báo, tranh thủ cứu về dăm ba kẻ đáng thương.
“Hiệu suất cao vãi.” Cecilia thán phục: “Sau này mà muốn tốc chiến tốc thắng kiểu vầy á, cứ giấu Hạm trưởng Lâm đi rồi cho Nguyên soái viên thuốc, đảm bảo chỉ năm phút thôi là phá đảo luôn!”
“Bắt sống bọn kỹ sư kia cho ta! Tra cho ra bọn nó liên lạc Tiếng Vọng kiểu gì!” Rennes vung tay chỉ về một phía, nào ngờ vì khả năng tự chủ giảm sút mà lỡ cướp cò.
Viên đạn nã đùng vào mặt đất, lập tức có mấy tên kỹ sư phe địch lăn ra ngất xỉu.
Lâm Kính Dã ở trước nhất cũng dừng lại một giây tại khúc ngoặt, cao giọng hô: “Bên phải có kho vũ khí, cho một đội vào kiểm tra có kỹ thuật Tiếng Vọng-”
Thấy Rennes chưa gì đã nhào đến, anh đành bỏ dở câu nói giữa chừng, tiếp tục cắm đầu chạy trốn, chỉ để lại âm thanh biến mất ở cuối hành lang.
“Đệt con mẹ chúng mày…”
Noah thì thào với vẻ bàng hoàng như thể cả vũ trụ vừa sụp đổ trước mắt.
Hai thằng này rượt nhau ầm ầm thì chớ, vậy mà vẫn còn nhớ chấp hành nhiệm vụ??
Mà đã vậy thì chòm Trường Xà tụi tao bộ không có khách sạn hay gì??
Tàu Nhiễm Tinh hiện đang neo ở ngoài tầng khí quyển nhân tạo của chòm sao, còn đậu ở ngoài căn cứ phản quân chính là tàu vận chuyển chuyên dụng của Hạm trưởng.
Lâm Kính Dã lách mình khỏi khe cửa, như một tia chớp đen bổ về phía phi thuyền.
Nhưng…
“Em chạy đi! Chạy nữa đi!”
Một cái bóng khác đã lao tới còn nhanh hơn điện xẹt, nện vào lưng Lâm Kính Dã khiến anh chệch khỏi đường đi, tông thẳng vào mạn tàu.
Chỉ nghe một tiếng ruỳnh vang dội, cú va chạm khiến cả con tàu cũng run lên theo.
“A…”
Cú vồ hung bạo của Rennes vô tình đập trúng mũi Lâm Kính Dã, khiến đôi mày anh nhăn tít lại, khóe mắt cũng đỏ lên vì xót.
Hai tay anh bị khóa cứng chỉ một giây sau đó, càng quá đáng hơn là họng súng đang dí vào cằm, bắt anh phải ngưỡng mặt lên.
“Nguyên soái…” Anh gian nan mở miệng, nào ngờ vừa xê dịch một chút, họng súng càng tỏ vẻ uy hiếp rõ ràng.
“Nằm im!”
Vẻ mặt Nguyên soái Liên bang trông như thể vừa tóm được tên ác bá vũ trụ khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai gối uốn lại tì vào hông Lâm Kính Dã, khóa chặt toàn bộ không gian hoạt động của anh, hắn chậm rãi cúi xuống, gò má dán sát vào nhau.
“Em chạy gì chứ?” Giọng nói pha trộn giữa tức tối và ấm ức cất lên.
Hương thơm ngọt ngào của đối phương quanh quẩn bên chóp mũi, Lâm Kính Dã chậm rãi liếm môi.
Khi nhận ra thân nhiệt mình đang tăng vọt, anh cảm thấy mọi chuyện rất là không ổn.
“Em…”
Ngài hỏi em chạy cái gì ư?
“Z bẫy tôi!” Giọng Rennes vừa mềm lại vừa nhẹ, bao nỗi tức tối cũng bị cơn sốt làm cho khàn đi, nghe vào tai chỉ còn vẻ nũng nịu: “Em còn dám giúp nó!”
“Em không có.” Lâm Kính Dã phủ nhận ngay tắp lự.
“Em có! Có là có!” Rennes gắt, ngoạm một phát vào cần cổ ngưỡng cao của anh.
Nghe được tiếng hít hà của đối phương, hắn mới thoáng hài lòng, rít từng tiếng từ kẽ răng: “Em dám nói em không biết cái bẫy này hả?”
Đôi mắt khép hờ, Lâm Kính Dã cảm thấy bản thân oan ức vô cùng.
“Vậy Nguyên soái dám nói ngài không đoán được quân địch muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông trước khi đến đây sao?”
Đáng tiếc, câu hỏi này bị làm ngơ khi Rennes đang dồn toàn lực vào việc liếm mút cổ anh như đang đánh chén một que chocolate khổng lồ.
“Nguyên soái! Hạm trưởng!–”
Nghe tiếng rầm rập từ phía sau truyền tới, sắc mặt Lâm Kính Dã đanh lại, đưa tay đẩy đầu Rennes sang bên, ra lệnh cho cấp dưới: “Các tổ xử lý chiến trường theo kế hoạch đã định.
Áp giải cao tầng phản quân, nhất là Noah, lên tàu Nhiễm Tinh, đưa về Bức tường Vành đai giao cho Trung tướng Z-”
Rennes không để anh nói hết đã nhấc bổng người lên, bế vào phi thuyền.
Khi quay lại, sát khí dâng trào trong đôi mắt xanh khiến những người khác đồng loạt cứng đờ tại chỗ.
Đã vậy, tư thế ôm Lâm Kính Dã của hắn như đang tuyên bố ai dám can đảm nhích lên một bước sẽ bị Thanh Kiếm Bầu Trời hành quyết với tội cướp người yêu của hắn.
Ngay lập tức, toàn thể chiến sĩ giơ tay đầu hàng, tỏ vẻ tụi em hoàn toàn trong sạch, tuyệt đối không chạm vào Hạm trưởng Lâm dù chỉ một ngón!
Lâm Kính Dã.
=_=|||
Rennes: “Đứng đực ra đó làm gì? Còn cần cầm tay chỉ việc như mấy đứa chưa tốt nghiệp hả? Dọn chiến trường lẹ lên!”
“RÕ!”
Tiếng hô còn chưa dứt, các chiến sĩ lại thấy Hạm trưởng Lâm vươn tay bắt lấy mép cửa, rõ ràng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Rennes tức tối gỡ ra một cách không thương tiếc.
Trông vẻ tuyệt vọng của anh khi bị hắn vác vào chẳng khác gì chú mèo đáng thương bị chủ nhân tuyệt tình bắt đi tắm vậy.
Xoạch.
Cánh cửa đóng lại trước hàng chục con mắt dòm không dám chớp.
Ở đầu kia của bản tin, vô số cư dân Liên bang đáng thương rơi vào tình trạng mồm rơi dưới đất, phòng họp Quốc hội lại càng im lặng đến đáng sợ.
Giữa sự tĩnh mịch ấy, ly nước trong tay Esuna ngã lăn ra đất đánh cái xoảng.
“Sao vậy chị?”
Bà đáp với vẻ lơ mơ: “Nguyên soái nhà mình là Omega.”
Lưu Tuấn: “Cung phản xạ gì dài dữ vậy, em tưởng chị biết mười mấy năm qua rồi chứ?”
Esuna: “Nhưng chị không biết ngài ấy nằm trên…”
Tóm lại Hạm trưởng Lâm quả nhiên là dũng sĩ, chỉ là thuộc về một loại hình khác mà thôi.
Lời tác giả:
Người khác: Cược đê cược đê, ba ngày hay năm ngày?
Z: Húp trà.
Hạm trưởng: Em thấy vẫn còn đường cứu vãn…
Nguyên soái: Không có đâu.