Bạn đang đọc O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A – Chương 120
Hạm trưởng nói: “Cứu ai?”
Ngón tay Noah bấu mạnh vào cạnh bàn đến nỗi suýt bẻ ra được một góc tư.
“Đã phái người ra ngăn lại chưa?”
Cấp dưới chần chờ đáp: “Đã điều đi ba trung đội, chúng ta có cần giữ-”
“Không, không giữ lại gì hết.” Noah ngắt lời: “Mày nghĩ nó là ai hả? Là Thanh Kiếm Bầu Trời! Đúng là chúng ta cố tình để nó vào, nhưng mày tưởng chỉ cần phái hết lính ra là có thể ngăn nó đến phòng chỉ huy được à?”
Đối phương đỏ mặt tía tai, ngũ quan vặn lại đến là xấu xí nhưng không cách nào phản bác, chỉ đành hậm hực phun ra: “Cũng chỉ là Omega mà thôi!”
Noah cười khẩy.
Giới tính Omega có ngăn cản tên kia làm Thanh Kiếm Bầu Trời sao?
Tay cấp dưới tất nhiên hiểu điều này, nhưng tư tưởng Omega thấp kém hơn Alpha đã ăn sâu vào gốc rễ của những bề tôi phản quân.
Với chúng, cho dù là Omega cấp S ưu tú nhất cũng phải phục vụ dưới thân Alpha.
Những lời thoát ra từ miệng chúng hiện nay, thay vì nói là hạ nhục Rennes, chi bằng nói là đang tận lực cứu vớt tam quan đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Ngược lại, không như những gì người khác nghĩ, Noah chưa bao giờ tán thành trật tự giới tính Hydra, bởi lẽ chị gái gã mới là Alpha cấp S, trong khi bản thân gã còn chẳng được nổi hai chữ “cấp cao”.
Dựa theo truyền thống Hydra, hai chị em từ khi sinh ra đã không biết, cũng không quan tâm người mẹ Omega của mình là ai, chỉ được nuôi dưỡng bởi người mẹ Alpha.
Ban đầu, khi Noah phân hóa thành cấp C, mẹ tuy thất vọng nhưng vẫn thương gã vô cùng.
Biết rằng Alpha cấp này khó lòng tiến thân trên bậc thang giai cấp, nhưng bà vẫn không cam lòng để con mình cứ thế phí hoài cả đời.
Bởi bà ta vẫn còn nhớ, lần trước khi một Alpha cấp C bị đối xử như con chim hoàng yến trong lồng, phản quân đã thua trận đau đớn như thế nào.
Nhưng chỉ được mẹ ủng hộ thôi là chưa đủ, hơn nữa cấp C còn không có tư cách ra trận tiền.
Để có thể liên thủ cùng chị gái, khiêu chiến giành vị trí Tổng chỉ huy, Noah đã tuyên bố với người ngoài rằng mình là Alpha cấp A.
Mỗi khi gã vấp phải những lời nghi ngờ, chị gái sẽ đến an ủi, nói rằng nếu thiên phú thật sự quan trọng đến vậy, thì vì sao khả năng chỉ huy của chị gái cấp S lại kém em trai cấp C đến thế?
Vì lẽ đó, khi biết được bí mật của Rennes, Noah kinh ngạc là có, nhưng không đến nỗi đất trời sụp đổ như Langdon.
Thậm chí, gã còn có cảm giác như tảng đá lơ lửng trên cao, thanh kiếm lủng lẳng trên đầu mình cuối cùng cũng đã rơi xuống.
“Cứ chờ đó, ngày giới tính Rennes bị lộ chính là ngày nó thân bại danh liệt tại Liên bang!”
“Hề hề, hồi trước thấy nó bô giai phết, cứ tưởng Liên bang nuôi bằng bơ bằng mỡ mới được vậy.”
“Không ngờ trên đời có Omega hơn 1m8 thật, coi chân nó dài kìa…”
Lũ phản quân khác hằm hè xoa tay đầy thèm khát, chỉ có Noah bình tĩnh kiểm tra lại dụng cụ được chuẩn bị từ trước: một công thức điều chế thuốc bí mật đến từ Viện Khoa học Liên bang.
Gã đóng gói cấp dưới của Langdon, gửi đến dưới chân Bức tường cho Z tích lũy quân công.
Để đáp lại, Z tuồn đường đi nước bước của Thanh Kiếm Bầu Trời cho gã.
Tuy không được tường tận nhưng lấy hiểu biết của Noah về Rennes, gã đoan chắc đối thủ cũ này sẽ tấn công thẳng vào căn cứ Hydra.
Một cái bẫy đã được giăng sẵn từ đó.
Về phần thứ thuốc đóng vai trò then chốt này…
Không chỉ có Liên bang mới biết trò cài người vào Hydra.
Người đó là Tả Lẫm, một gián điệp đã lặn ngụp gần mười năm tại Hydra, thành công qua mặt vô số tai mắt khác.
Vẻ ngợi khen hiện ra trên mặt Noah, quyết định về sau sẽ trọng dụng người tài như y thật tốt.
“Chuẩn bị sẵn sàng.”
Hơi thở trở nên đôi phần gấp gáp vì hưng phấn, Noah thấp giọng nhắc nhở: “Liên bang có luật bảo vệ nhân phẩm, chỉ vạch trần sự thật thôi cũng vô dụng.
Phải cho bọn chúng tận mắt nhìn thấy, Thanh Kiếm Bầu Trời tự xưng bất bại, sẽ vì giới tính Omega của nó mà gây ra hậu quả nghiêm trọng, thậm chí là đáng khinh cỡ nào!”
“Chúng tôi đã rõ! Xin trưởng quan yên tâm, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng!”
…
Cùng lúc đó, kênh thông tin chung của tàu Nhiễm Tinh nhận được một yêu cầu liên lạc.
“Langdon?” Lâm Kính Dã nhướng mày: “Tìm tôi?”
“Thằng cha đó nhìn cứ bần bần, có khi là đòi tiền bông băng thuốc đỏ đấy ạ.
Kiên quyết không đền là không đền!” Oscar đáp từ vị trí ngồi chồm hổm trên ghế, trong tay là một cái đùi gà – sản phẩm đến từ chuồng gà kiêm phòng giam hạng VIP trên tàu Nhiễm Tinh, thành quả sau khi áp dụng truyền thống nuôi gà từ hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời.
Ánh mắt Lâm Kính Dã rơi xuống cánh tay phải của hắn ta, khẽ cong môi: “Đã quen chưa?”
Thanh niên tóc hung chìa tay ra, nở nụ cười có phần ngây ngô: “Tốt lắm ạ.
Kỹ thuật sinh học của Trái Đất đúng là không chê vào đâu được, sờ vào không thấy gì khác luôn.
Nhưng mà xương được làm bằng hợp kim nên sức lực lớn hơn trước kia nhiều, ban nãy em lỡ tay bóp nát hai cái ly.
Sao Hạm trưởng không làm một cái bằng xương bằng thịt như này luôn?”
Lâm Kính Dã: “Không tiện.”
“???”
Sau đó, Oscar trơ mắt nhìn anh mở cánh tay phải, rút một con chip theo dõi ra.
Lại nhớ Teval từng nói trong tay Hạm trưởng hình như còn chứa mười mấy quả bom mini ngụy trang thành dây đeo kính, hắn ta không khỏi đỡ trán.
QAQ, đáng sợ quá, cái moment này cheap không có nổi.
Lâm Kính Dã gắn chip vào máy truyền tin rồi mới tiếp nhận yêu cầu.
Màn hình bên kia quả thật chính là chỉ huy phản quân Langdon.
Gã Alpha với dung mạo khôi ngô pha lẫn hoang dã không còn bày ra vẻ hùng hùng hổ hổ như lần đầu gặp mặt nữa, mà chào hỏi vô cùng lịch thiệp.
“Hạm trưởng Lâm, lâu rồi không gặp.”
Nhìn tinh hạm của gã đang không ngừng xóc nảy nhưng tín hiệu lại không bị gián đoạn, Lâm Kính Dã đoán rằng gã đang ở trong một cuộc giao tranh, chứ không chỉ đơn giản là gặp phải dòng chảy vũ trụ.
Anh bèn khách khí đáp lời: “Ngài chỉ huy tuy bộn bề trăm việc nhưng vẫn có thời gian liên lạc, phải chăng là muốn đầu hàng Liên bang?”
Ánh mắt Langdon nhìn anh không khỏi pha thêm vô vàn phức tạp.
Gã từng bị anh bắt sống, đây là sự thật.
Nhưng lần tiếp xúc gần gũi nhất giữa họ, hay đúng hơn là ấn tượng khiến Langdon mãi mãi không quên, chính là khi người thanh niên này giả làm Omega, sau đó ung dung xé rách lớp ngụy trang giữa thời khắc sinh tử.
Thành viên của quân kháng chiến Hydra cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng trải qua trăm bề cảm xúc.
Chúng xem Omega như những món đồ vật không có nghĩa là chúng không cần tình yêu, mà chỉ cho rằng tình yêu không tồn tại giữa AO.
Với chúng, bạn đời của một Alpha ưu tú tất nhiên phải là một Alpha xuất sắc không kém.
Sở dĩ Langdon từng lên kế hoạch bắt Lâm Kính Dã về Hydra là vì gã cho rằng… chàng Alpha này xứng với một chỉ huy như gã.
Sau đó gã ngây ra như trời trồng khi phát hiện đối phương là Beta.
Đợi gã ổn định tâm lý lại rồi, cho rằng Beta cũng tốt thôi, thì lại bị một sự thật khác nện cho mắt đầy sao xẹt.
Chàng Beta này… bị một tên Omega vớt đi mất rồi!
Omega ấy lại có tên Rennes Sở, là kẻ thù không đội trời chung với Hydra.
ĐM!
Bao nhiêu ngôi sao quả tạ trong vũ trụ đang thi nhau rơi xuống đầu gã hay gì?
Đôi mày Lâm Kính Dã khẽ chau lại: “Ngài chỉ huy gọi đến chỉ để ngẩn người cho tôi xem sao?”
Đệt.
Tâm tình Langdon lại càng thêm phức tạp.
Mới không gặp có mấy tháng thôi mà sao phong cách nói chuyện càng lúc càng đâm chọt như thằng họ Sở thế này?
“Không, tôi…” Hai mắt gã tối đi, phải hít vài hơi thật sâu mới lại mở miệng: “Đầu hàng là không thực tế, tôi hy vọng có thể liên minh cùng Liên bang.
Lấy tình hình trước mắt đến xem, tổ chức Tiếng Vọng mới là kẻ thù chung của toàn nhân loại.
Cuộc chiến giữa Liên bang và Hydra nói thế nào đi nữa cũng chỉ là tranh đấu nội bộ.
Nếu không muốn bị xóa sổ, cách duy nhất là gác lại xung đột, cùng nhau chống lại kẻ thù.”
Lâm Kính Dã đến chớp mắt cũng không thèm: “Noah chết rồi sao?”
Langdon: “… Chưa.”
“Liên bang cảm ơn lòng tốt của ngài.”
Từ câu trả lời không mặn không nhạt và ngữ khí không chút gợn sóng của anh, Langdon có thể tưởng tượng ra sự trào phúng và giễu cợt lan tràn như nước biển, bèn càu nhàu bồi thêm: “Noah vốn không đủ sức chống lại tôi ngay từ đầu.”
Gã nhìn Lâm Kính Dã đầy ẩn ý.
Nếu gã không bị bắt làm tù binh, Noah sẽ chẳng có cơ hội để điên cuồng đả kích thất bại này của gã, từ đó mua chuộc lòng người, lôi kéo được không ít phản quân còn đang ở thế lưỡng lự.
Langdon nói tiếp: “Nhưng nó căn bản không ý thức được sự nguy hiểm của Tiếng Vọng, đã hoàn toàn nghiêng về phía chúng.
Tôi thì khác, trước đó…” Gã lúng túng tạm dừng vài giây: “Đội ngũ tôi phái đi để bắt cậu đều thuộc hạng tinh anh, nào ngờ chưa đụng được một sợi tóc của cậu đã bị Tiếng Vọng âm thầm tiêu diệt.
Tôi là đối thủ chính trị của Noah, nó không tin, cho rằng tôi đang bịa chuyện.
Vì vậy, Hạm trưởng Lâm, tôi thật lòng muốn kết minh cùng Liên bang, thỉnh cầu sự trợ giúp từ các vị để giải quyết mối họa này.
Hẳn cậu cũng không muốn chòm Trường Xà bị Tiếng Vọng thôn tính chứ?”
Lâm Kính Dã chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đổi lại tôi được gì?”
Đôi môi Langdon mím lại, vẻ bực dọc phủ lên hàng mi sắc bén.
Mái tóc bạch kim của gã đã dài ra kha khá, không được chủ nhân quan tâm thì chớ, nay lại càng có vẻ xơ xác khi đi kèm với gương mặt nóng nảy.
Lâm Kính Dã: “Nếu không hề có một chút lợi ích nào, vì sao Liên bang phải chấp thuận đề nghị của ông? Thứ cho tôi nói thẳng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh vào chòm sao Trường Xà, nó có trở thành căn cứ Tiếng Vọng hay không cũng không có gì khác biệt.”
Ngữ khí nhẹ tựa mây gió nhưng lại ẩn chứa mũi đao sắc nhọn, như ánh sáng của một ngôi sao rũ đi lớp bụi trên người, xuyên thủng màn đêm, sáng lòa đến chói mắt.
Langdon có một thoáng ngừng thở.
Bị phó quan bên cạnh thúc giục, gã gian nan nuốt khan, nói: “Có, tôi có một tin tức cho cậu.”
Lâm Kính Dã: “Nói.”
“Thanh Kiếm Bầu Trời hiện đang do cậu trực tiếp chỉ huy, Rennes đâu?”
“Ông đang cung cấp hay đòi tin tình báo?”
“Rennes đã đến trung tâm chòm Trường Xà.”
Sắc mặt Lâm Kính Dã không chút thay đổi, nhưng Langdon biết chắc như đinh đóng cột: “Đây không phải lần đầu tôi giao thủ với hắn.
Bao năm qua đánh từ trong ra ngoài, tôi biết Rennes có chấp niệm thế nào với nơi ấy, cao tầng Hydra vẫn còn rất nhiều người hiểu biết hắn.
Trong Liên bang chắc chắn có gián điệp tiết lộ hành tung của Rennes cho Noah.
Nó đã chuẩn bị từ trước, căn cứ trung tâm chòm Trường Xà lúc này căn bản là một cái bẫy!”
“Cạm bẫy gì?”
Ánh mắt Langdon nhìn Lâm Kính Dã thoắt cái tràn đầy nghi ngờ.
Đương lúc nước sôi lửa bỏng vậy mà Lâm Kính Dã lại chẳng mảy may biến sắc, nhịp thở vẫn đều đặn, hoàn toàn không nhìn ra chút lo lắng nào.
Chẳng lẽ quan hệ giữa cậu ta và Rennes không phải người yêu, mà là cấp dưới bị cấp trên ép buộc sao?
Có khi nào… Gã nghĩ.
Mình vẫn còn cơ hội?
Lâm Kính Dã: “Lại ngây ra nữa?”
Langdon hoàn hồn: “Noah đã biết Rennes là Omega.”
Oscar ngồi trong góc mắc nghẹn đùi gà; tài công Kroos suýt nữa tuột tay khỏi cần điều khiển.
Thấy ánh mắt chất vấn của Hạm trưởng lia sang, anh chàng cố gắng giữ bình tĩnh, miệng lầm rầm tự xả stress: “Biết thì sao chứ? Nguyên soái tụi tui có thèm giấu đâu, ai theo ngài ấy đến Trái Đất làm nhiệm vụ đều biết cả rồi.
Với lại Nguyên soái còn tự công khai nữa cơ, có gì đâu mà lạ…”
Lâm Kính Dã thu hồi tầm mắt: “Omega thì thế nào? Ngài ấy vẫn là Thanh Kiếm Bầu Trời.”
“Nhưng thủ đoạn đối phó với Omega khác với đối phó Thanh Kiếm Bầu Trời.”
Nghe được những lời này, sắc mặt Lâm Kính Dã cuối cùng cũng trở nên phức tạp y như Langdon lúc ban đầu.
Anh chậm rãi nói: “Thủ đoạn đối phó Omega.
À, ý ông là thủ đoạn lạc hậu và hèn hạ nhất đó sao?”
Langdon lúng túng: “… Ừ.”
Hai hàng chân mày bay vút lên, Lâm Kính Dã hiếm khi được một lần thể hiện cảm xúc sinh động đến vậy.
“Các người định chuốc thuốc Thanh Kiếm Bầu Trời?”
Tay Kroos co quắp như bị chuột rút, may có Oscar nhanh tay lẹ mắt kế bên giúp giữ lấy cần điều khiển.
“Cẩn thận.
Lần trước Teval nghe tin Nguyên soái là Omega xong cũng giật mình tuột tay, quẹt trúng cánh máy bay đồng đội, bây giờ còn đang quét phân ngoài chuồng gà đấy!”
Thanh niên tóc hung trông như đang nhắc nhở, thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Langdon: “Beta như cậu không hiểu được.
Tôi biết Rennes có tinh thần lực rất cao, ý chí vững vàng, tính tình cứng cỏi.
Hắn hoàn toàn có thể chịu đựng thuốc kích dục thông thường mà không để bất kỳ ai phát giác, nhưng thứ trong tay Noah… xuất phát từ Liên bang các cậu!”
Lâm Kính Dã: “Tiếp tục.”
“Chính là thứ thuốc mà lũ chính khách ra vẻ đạo mạo Liên bang thường cho Omega của mình dùng.” Langdon bật ra một tiếng cười mỉa: “Nghe đâu còn do sếp sòng Viện Khoa học Sinh học Lê Giang làm ra.
Bỏ thuốc Omega, khiến chúng càng hăng hái, càng khát cầu hơn trong lúc phát tình, rồi gọi đó là thú vui chăn gối.
Ha, bọn tôi đúng là chân tiểu nhân, nhưng lũ Alpha Liên bang cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi.
Còn Beta, phần lớn đều mang tâm lý việc không liên quan đến mình thì nhắm mắt cho qua, miễn bản thân không phải đối tượng trúng chiêu thì cũng mặc kệ mọi đạo đức y học nhỉ? Cậu cho rằng Rennes có thể vượt qua bản năng sinh lý đến từ thứ thuốc do chính chính tay Lê Giang phát minh sao?”
Lâm Kính Dã cau mày nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Không thể.
Thanh Kiếm Bầu Trời cũng chỉ là người.”
Mang gương mặt có phần âm u, Langdon đọc một chuỗi tọa độ với vẻ không cam: “Đây là vị trí yếu nhất trong hệ thống phòng ngự ở căn cứ chính Hydra.
Bây giờ cậu mở warp drive đến đấy cũng chỉ mất một tiếng, có khi còn kịp cứu tấm thân trong sạch cho Nguyên soái nhà cậu.”
Đài chỉ huy im lặng như tờ, chỉ còn âm thanh của máy móc ngự trị.
Mọi người nhìn Lâm Kính Dã với vẻ quái đản, mà Lâm Kính Dã ngẩng đầu nhìn Langdon.
Ánh mắt ấy khiến tóc gáy gã dựng đứng.
Gã nhân một thoáng yên tĩnh này mà suy tư một phen, bỗng dưng sực nhớ đến tin tức về Lâm Kính Dã mà cấp dưới từng thu thập được, hình như có đề cập đến việc vị hôn phu trước kia (nay đã xanh cỏ) từng chuốc thuốc người em trai Omega của anh.
Chẳng lẽ mình vừa gợi lại ký ức không vui?
Đương lúc gã vừa định mở miệng an ủi…
“Cảm ơn.”
Lâm Kính Dã đưa tay ra hiệu, Kroos lập tức hăng hái thao tác như được tiêm máu gà.
“Báo cáo Hạm trưởng, warp drive sẵn sàng!”
“Bắt đầu tăng áp suất động cơ, hệ thống ổn định.”
“Lộ trình đã được thiết lập.”
Yết hầu Langdon khe khẽ động đậy: “Cậu–”
Lâm Kính Dã thờ ơ ngẩng lên.
Đôi mắt hai màu vừa thong thả liếc tới, gã chỉ kịp thốt ra một chữ rồi hoàn toàn nghẹn họng.
Sau đó, anh bỗng mỉm cười với gã.
Một tia nghi hoặc nảy lên trong lòng gã phản quân, nhưng chưa kịp hỏi đã nghe anh nói: “Cảm ơn ông đã phối hợp, chúng tôi chuẩn bị mở warp drive, hôm khác lại trò chuyện.”
Ngón tay thon dài đặt lên nút ngắt liên lạc trên bàn điều khiển, lại nghe Lâm Kính Dã bổ sung: “À phải rồi, tin mới nhất từ Liên bang.
Lê Giang cũng làm giả giới tính, thật ra là một Omega có phần kỳ thị Alpha, ông đã biết chưa?”
Hai mắt Langdon trợn to.
Lời tác giả:
Hạm trưởng: Bỗng dưng thấy nguy hiểm.
Nguyên soái: Ở đâu cơ? Không phải lo cho tôi.
Hạm trưởng: Không phải ngài, em lo cho em.