Bạn đang đọc O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A – Chương 1
Năm 231 lịch Ngân Hà, tinh vân vẫn luôn bất ổn bên ngoài tinh khu thứ chín phát nổ.
Những hiện tượng vũ trụ ảnh hưởng đến sự lưu thông của phi thuyền dân sự thế này vốn do Cục Khí tượng quản lý, nhưng khi soái hạm của Nguyên soái Liên bang cũng vừa khéo bị cuốn vào vụ nổ, tầm quan trọng của sự vụ lập tức bay lên đến mức cần-dùng-chủ-pháo-tinh-hạm-để-giải-quyết.
Với lại, tinh vân thường sẽ không nổ đùng đoàng thành pháo bông như thế này, trừ khi có người ra tay phía sau.
Ba ngày sau khi soái hạm mất liên lạc, yêu cầu đàm phán của đối phương được gửi đến.
Chúng muốn đổi Nguyên soái lấy một nhóm gồm tám tiểu hành tinh ở chòm sao Tiên Cầm thuộc tinh khu thứ chín, bao gồm toàn bộ thiết bị quân sự trên đó.
Cao tầng Liên bang chỉ có nước bị cửa kẹp đầu mới đồng ý.
Tiểu hành tinh tuy nhiều như mây nhưng tám cái được nhắc đến lại chứa những mỏ quặng nguyên tố hiếm hoi, ngay cả trong cặn nham thạch cũng có.
Chúng là mạch máu kinh tế của tinh khu thứ chín, là căn cứ nhiên liệu không thể thiếu của Liên Bang.
Nhưng để mất Nguyên soái trẻ tuổi nhất cũng là một lựa chọn tồi tệ, đặc biệt là khi tinh vực Liên bang vẫn bị bủa vây trong nguy cơ trùng trùng.
Nguyên soái Rennes thành danh khi còn trẻ, năm nay chưa tròn ba mươi, là Alpha cấp S có tương lai huy hoàng nhất Liên Bang, từng khiến kẻ địch ngoài tinh vực nghe tên là kinh hồn táng đảm.
Nữ vương đã từng đánh giá về hắn trong bài diễn văn mừng năm mới như sau: “Đó chính là người bảo vệ sao trời, là Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên bang!”
Một người như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được? Thậm chí, chỉ cần lập trường của Quốc hội hơi không cứng rắn một tí thôi, người hâm mộ trên mạng đã có thể xé xác họ rồi chứ không cần quân đội ra tay.
Bộ phận kỹ thuật sức đầu mẻ trán mà lần mò theo dấu tín hiệu, phát hiện chúng đến từ tinh tặc ngoài tinh vực.
Bình thường, khi kẻ địch nguy hiểm hơn còn ẩn nấp trong bóng tối thì bọn tinh tặc này không đáng để chú ý.
Chúng hay buôn lậu súng ống đạn dược, hôm nay mèo mù vớ cá rán làm sao mà tóm được vị Nguyên soái đang một mình dạo chơi trong kỳ nghỉ phép này, lại còn lấy đó mà đòi hỏi.
Hai phe chính khách và quân đội hiếm khi có được một lần cùng chung lập trường.
Một bên nghiến răng nghiến lợi mắng “Tên điên tự lật thuyền trong mương”, một bên thì sạm mặt đồng ý yêu cầu của bọn tinh tặc.
Chúng lại được voi đòi tiên, quái gở đề thêm yêu cầu.
“Alpha của quý phương ai cũng là chiến binh tinh nhuệ, bên tôi gặp mặt sẽ lo sợ, xin hãy phái Omega quý tộc đến làm đại diện đàm phán.”
“Bọn chúng nuốt được cả hành tinh hay sao mà gan to bằng trời thế này?!”
Quốc hội và quân đội đập bàn rầm rầm, điều động tất cả quân đội có thể điều động ở chòm Tiên Cầm.
Nhưng không lâu sau đó, hạm trưởng đội tiếp viện tiu nghỉu báo tin.
“Tinh vân quá bất ổn, bộ điều hướng bị nhiễu loạn cả rồi, tinh hạm không thể vào.
Phi thuyền của tinh tặc thường là loại nhỏ, lại còn quen với khu vực nguy hiểm này nên mới qua được.”
“Chúng muốn ép ta phải neo chiến hạm ở ngoài, chỉ dùng phi thuyền cỡ nhỏ đưa Omega vào.”
“Thế chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư? Tinh hạm chủ lực đã không vào được, Omega nào dám tự mình vào?”
Một khi bộ điều hướng không nhạy, bộ ổn định lại không phát huy tác dụng thì chỉ còn cách để người điều khiển tinh hạm chủ động thao tác.
Vấn đề nằm ở chỗ đây là một con quái vật khổng lồ mang tên chiến hạm vũ trụ, không phải thứ có thể điều khiển bằng tay.
Ai dám thì một là có hố trong đầu, hai là…
“Hạm trưởng ăn tinh hạm mà lớn hay sao vậy?”
Các binh lính trong đội vũ trang xung phong nghẹn họng trân trối, tay siết lấy đai an toàn.
Họ bị tinh hạm lắc lư đến mức mặt mày xanh lét, muốn ói lại thấy mất thể diện, đành phải nghẹn đến tím cả mặt.
“Phó quan Teval! Hạm trưởng Lâm thật sự đang lái tay sao?” Trình độ thao tác thần sầu gì thế này?
Cậu lính Alpha trẻ tuổi chỉ thấy mắt nổ đom đóm, nhìn sang hạm phó bên cạnh, không khỏi nơm nớp hỏi.
Hạm phó Teval không buồn để ý.
Tinh hạm màu xám tro qua lại giữa vũ trụ hỗn loạn như một con thoi, nhẹ nhàng lắc mình tránh mỗi viên thiên thạch ầm ầm lao đến như một chú cá nhỏ uyển chuyển.
Mấy cậu lính xung phong ngã trái ngã phải trong đai an toàn, phó quan cao to lại chỉ tóm lấy một cái quai nắm, thân hình ổn dịnh như được khoan vào sàn tinh hạm.
Mà người thanh niên trước đài chỉ huy trung ương kia không chỉ đang đứng vững như bàn thạch mà đôi tay còn bay múa như nước chảy mây trôi, không ngừng hoàn thành những thao tác phức tạp muốn nổ mắt.
Anh vẫn tập trung nhìn về trước, mở miệng đáp: “Nếu là chiến hạm kiểu mới của Quân đoàn thì chắc chắn không được, nhưng đây chỉ là tàu vận chuyển, đơn giản ấy mà.”
Bốn chữ “đơn giản ấy mà” hết sức nhẹ nhàng của anh khiến đội xung phong suýt nữa ói ra máu.
Tinh hạm này không có tên, chỉ được đánh số 927, là một trong vô vàn những chiếc tàu vận chuyển tuyến hai trong quân đội.
Người điều khiển nó là hạm trưởng văn phòng Lâm Kính Dã, quân hàm Trung tá, hôm qua vẫn còn là một trong hằng hà sa số những Beta bình thường trong Liên bang.
Ít nhất đó là những gì mấy cậu lính xung phong nghĩ.
Người thanh niên vóc dáng cao gầy, tóc đen buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, dung mạo dường như vô cùng xuất sắc nhưng bị che lấp bởi một cặp kính gọng đen đa chức năng.
Anh khoác quân phục chỉnh tề, từ quân hàm đeo vai, phù hiệu ghim cổ áo đến bảng tên trước ngực đều theo đúng quy định, ngay cả nếp gấp áo chỗ thắt lưng cũng đối xứng hai bên.
Nhìn thế nào cũng ra hình ảnh hoàn hảo về một Beta trong ấn tượng của mọi người: chăm chỉ, vô vị.
Thậm chí đến tên còn đọc gần giống “kính nghiệp”* nữa.
(âm đọc đều là jing ye)
Đội xung phong này không phải thành viên của tàu vận chuyển mà là lính dự bị của quân đoàn hành tinh, là sinh viên tốt nghiệp hạng Ưu từ trường quân đội năm nay.
Bọn họ vừa kết thúc kỳ huấn luyện đặc biệt, đang trên đường trở về trường học ở Thủ Đô để dự thi thì bất ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn này.
Mấy cậu tân binh Alpha còn chưa kịp giấu vẻ kiêu ngạo trên mặt đã bị kỹ thuật lái tinh hạm bằng tay giữa tinh vân của Lâm Kính Dã khiến cho quỳ gối tập thể.
Nhưng những người khác trên tàu vẫn bình chân như vại.
Đội xung phong dù sao cũng là quân tinh nhuệ, đội trưởng nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi: “Hạm trưởng, chúng ta chỉ là tàu vận chuyển, không có vũ khí nặng, lái vào liệu có được không?”
Huống chi họ vốn chỉ đi ngang qua đây, chi viện cũng đều là quân trong danh sách chiến đấu, làm sao bằng tàu tiếp viện cho được?
Lâm Kính Dã đáp: “Có.”
Tiểu đội trưởng không biết anh đang trả lời câu hỏi nào nhưng không dám quấy rầy nữa.
Dòng chảy trong tinh vân càng lúc càng mạnh, sắc mặt Lâm Kính Dã cũng trở nên nghiêm túc hơn, đôi vai bỗng căng lên, ngón tay vút qua hàng loạt chỉ thị trên đài điều khiển.
Tinh hạm xoay mòng mòng như cái lồng giặt cũ kỹ, có thể nghe thấy tiếng thiên thạch va vào vỏ tàu rõ mồn một.
Giữa những âm thanh khiến lòng người nóng như lửa đốt ấy, Teval bỗng lên tiếng: “Hạm trưởng, còn ba phút.”
“Tất cả đơn vị chuẩn bị.” Lâm Kính Dã bình tĩnh hạ lệnh.
Phó quan nheo mắt nói: “Hy vọng chúng ta không phải đến đưa vòng hoa cho soái hạm nát bấy của Nguyên soái.”
Hạm trưởng chỉ đáp: “Đó là Thanh Kiếm Bầu Trời.”
“Nhưng ngài ấy đang đi nghỉ phép, soái hạm cũng tháo vũ trang, nhân viên trên tàu còn chưa đến một phân năm, không có lấy tàu hộ tống nào.” Teval do dự nói.
Bằng không sao lại xui đến mức bị quân địch bắt lấy chứ?
“Tháo vũ trang, không phải tháo chiến thuật được hun đúc nhiều năm của hạm trưởng.” Lâm Kính Dã khẽ nghiêng đầu nhìn hắn ta, phân phó: “Bật ngụy trang ba chiều, sĩ quan thông tin chuẩn bị liên lạc.
Bên Thủ đô đã chọn đại diện đàm phán chưa?”
“Rồi ạ.” Teval đáp: “Lucia đến từ nhà Fiditz có truyền thống quân sự, một Omega với tinh thần lực cấp A.
Nhưng tôi nhớ đó là nữ.”
Lâm Kính Dã nói: “Không sao, trong mắt phản quân chỉ có ABO mà thôi.”
“Phản quân?” Đội xung phong nghệch ra: “Không phải tinh tặc ư?”
Teval đưa sang một ánh mắt đầy châm biếm: “Chiến thuật của quân địch tất nhiên phải hơn cái ngữ cúp tiết như cậu rồi.”
Cậu đội trưởng nghẹn ứ, mãi một hồi sau mở hỏi tiếp: “Khoan đã, các anh định làm gì?”
Teval nhe răng nhưng không thành một nụ cười: “Đàm phán.”
“A- ai đi?”
Phó quan nhìn cậu ta như nhìn một đứa thiểu năng, hết sức quan tâm mà nói: “Tất nhiên là Hạm trưởng.”
Hạm trưởng vẫn giữ vẻ mặt bình thản của một Beta, đến thở cũng nhịp nhàng như bấm đồng hồ.
Nhưng… quân tiếp viện giả làm đoàn đàm phán từ Thủ đô á? Tam quan của đội xung phong lập tức nát bấy.
Dần dà, tinh hạm không còn lắc lư nữa, tinh vân sặc sỡ trước mắt bỗng nhiên tản đi, dường như họ đã sắp vượt qua khu vực nguy hiểm.
“Nhưng… nhưng đoàn đàm phán thật sự…”
“Cho dù là soái hạm của Nguyên soái, đã không vũ trang, không hộ tống lại còn không có tiếp viện, cũng không thể kiên trì đợi đến khi các thế lực chơi trò lá mặt lá trái với nhau được, lại càng không thể đợi được đoàn đàm phán sau đó.” Lâm Kính Dã đáp.
Phó quan Teval không khách khí được như hạm trưởng, lập tức chế nhạo: “Cái bọn Quân đoàn hành tinh đến bay qua vành đai thiên thạch còn phải nhờ AI dẫn đường ấy liệu có bay qua tinh vân này được không? Không, trừ khi đổi sang phi thuyền loại nhỏ, nhưng loại ấy thì gia tộc nào dám cho Omega của mình lên?”
“Vậy nên tôi chưa từng trông cậy gì vào Thủ Đô tinh.” Lâm Kính Dã cũng lãnh đạm nói: “Trên tàu có Omega nào sắp đến kỳ sinh lý không? Tìm đến cho tôi.”
“Tìm gì cơ?” Mấy cậu lính không hiểu mô tê gì sất.
Hai câu này có liên quan gì đến nhau hả?
…
Tàu vận chuyển 927 tuy không phải tinh hạm vũ trang nhưng cũng có ba Omega trên tàu, may mắn có một vị sắp đến kỳ sinh lý, vừa khéo chính là quân y Luna.
“Hạm trưởng lại tìm Omega động dục à?” Cô nàng vừa vào đã hỏi.
Mười năm trước, kỳ sinh lý của Omega còn được gọi là “kỳ động dục”, nhưng Liên bang cho rằng hai chữ “động dục” này mang sắc thái “con” nhiều hơn “người”, vì thế xem nó như một từ nhục mạ.
Ai dám thốt ra hai từ này nơi công cộng có thể ăn cơm Nhà nước một ngày, tiện thể viết kiểm điểm ba mươi nghìn chữ.
Nhưng nếu người nói là Omega thì…
Dù sao thì từ khi hạm trưởng chủ động lái tàu bằng tay, mấy cậu lính xung phong đã cảm thấy con tàu này không được bình thường rồi.
Cô nàng quân y liếc xéo họ một cái, chủ động giải thích: “Sao? Alpha Omega thích giả làm Beta bao năm qua, bây giờ không cho người ta giả lại hay gì?”
Lính xung phong: “…”
Lại càng bất thường!
Lâm Kính Dã nói: “Nhớ đưa vòng ức chế cho tôi.”
Luna bình thản rút ra một ống tiêm mini, thuần thục vén tóc, châm kim vào cổ, chưa đầy mười giây sau đã rút ra một ống dịch chứa chút pheromone tuyến thể.
Sau đó cô nàng kéo cổ áo hạm trưởng xuống, chích thẳng vào gáy anh.
“Mùi Omega sắp động dục có thể khiến lũ Alpha ngu ấy mất cảnh giác, nhưng đây chỉ là tiêm vào, Alpha cấp bậc cao đến gần sẽ lộ ngay.” Luna nói với vẻ tự nhiên như đang miêu tả tác dụng phụ của thuốc trị cảm vậy.
Lâm Kính Dã: “Vậy nên mới cần vòng của cô.
Chúng có thấy bất thường cũng có thể nói là do vòng ức chế gây ra.”
Luna dứt khoát tháo chiếc vòng xám bạc trên tay xuống đưa sang.
Mấy cậu lính xung phong tái cả mặt: “Sao lại tháo vòng ngay kỳ sinh lý được? Chúng tôi đều là Alpha đấy!”
Nàng quân y liếc sang, bĩu môi chê bai: “Không phải mấy người cũng tháo sao? Kêu ca cái gì? Còn kêu nữa ném ra thiên táng!”
Lính xung phong: “…”
Cái tàu vận chuyển này bị gì vậy trời?
Cô nàng quân y này tính thì lạnh lùng nhưng pheromone lại là vị ngọt được Alpha yêu thích nhất, phảng phất như bánh vị đào vậy.
Bỗng nhiên, Luna lắc lắc đầu, khụt khịt mũi, lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào.
“Hạm trưởng ngọt quá chừng luôn!”
Lâm Kính Dã ngọt-quá-chừng: “…”
Hạm trưởng ngọt thì ngọt nhưng vẫn lạnh lùng như xưa.
Anh phất tay bảo quân y rời đi rồi cởi áo khoác đưa cho phó quan.
Teval nhận lấy, quen cửa quen nẻo mặc vào.
Lâm Kính Dã gật gù, trả quyền điều khiển tinh hạm lại cho tài công, nói: “Bộ Thông tin đang kết nối băng tần với đối phương, tôi đi thay đồ.
Các đơn vị chuẩn bị, tổ Kỹ thuật kéo pháo lượng tử trong kho hàng đến vị trí chỉ định.”
“Rõ, Hạm trưởng.” Teval nghiêm trang đáp.
Đội xung phong đã hoàn toàn mất năng lực trò chuyện.
Pháo lượng tử ư? Mấy người có còn nhớ mấy người chỉ là quân tiếp viện tuyến hai không có quyền vũ trang không vậy?
Mười lăm phút sau, bộ điều hướng hoạt động trở lại, tinh hạm xuyên qua tinh vân sặc sỡ, xuất hiện trong màn trời bao la vô tận.
Sau đó, vô số mảnh vỡ tinh hạm lao đến..