Bạn đang đọc Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng – Chương 32
Nam Giao nhìn quanh. Lúc nào cũng thế, Phong Châu nén giận:
− Anh đón em. Và giống như những lần trước, anh đến một mình, anh không quen với bất cứ ai ở đây.
Nam Giao lúng túng:
− Tôi có nói gì đâu?
Phong Châu thở dài. Không thể thay đổi hướng gió, anh đành điều chỉnh con tàu của mình:
− Vì em luôn luôn đẩy tất cả những quan tâm anh dành cho em sang một người khác. Tại sao lại là người nào khác mà không phải là em? Hay thái độ của anh vẫn chưa rõ ràng?
Vài ánh mắt ngoái lại nhìn, Nam Giao ấp úng:
− Tôi xin lỗi vì tôi không quen và…
Phong Châu cắt ngang, lạnh nhạt:
− Thôi được, anh hiểu rồi. Chúng ta về đi.
Phong Châu im lặng suốt quãng đường. Nam Giao ngọ nguậy, bứt rứt thỉnh thoảng lén nhìn gương mặt với những đường nét mạch lạc, tinh tế toát lên vẻ sống động nguy hiểm và sự thu hút mãnh liệt dường như đã quen thuộc với cô. Chưa bao giờ Nam Giao ý thức sự hiện diện của Phong Châu mạnh mẽ như lúc này. Cảm giác vừa được che chở vừa thấy lo sợ như chạm tay vào vật quý không thuộc về mình.
Phong Châu nhấn ga, môi mím chặt, lạnh lùng và kiêu ngạo. Xòe bàn tay, Nam Giao kín đáo nhìn vết sẹo mới lành. Lần đó, anh đã chạm môi vào và mút nhè nhẹ để cầm máu. Đến tận giờ cảm giác ấm nóng, mềm mại lưu trong ký ức vẫn làm Nam Giao rung động. Xe dừng lại trước hẻm, thường Phong Châu giúp cô xuống xe, đưa đến tận nhà, cẩn thận với cái chân đau dù nó gần như đã lành lặn. Giờ anh ngồi yên như chỉ chờ cô bước xuống để phóng xe đi cho rảnh nợ. Nam Giao đẩy cửa xe, giống như Phong Châu nó im lìm bất động.
Mảnh trăng non hắt lên gương mặt trông nghiêng của anh thứ ánh sáng lạnh lẽo vô cảm như cắt vào da thịt. Sự im lặng của Phong Châu rất đáng sợ nhưng còn đáng sợ hơn nếu bị phá vỡ. Nam Giao ngồi yên, hai tay xoắn vào nhau.
Phong Châu với tay mở cửa xe, dáng Nam Giao nhẫn nhục, chịu đựng như anh đang hành hạ cô vậy. Phong Châu cười buồn. Từ một người ương ngạnh không bao giờ quan tâm đến việc người khác bằng lòng hay không bằng lòng về hành động của mình, anh trở thành người yếm thế không thể làm chủ được bản thân. Cái rát buốt của lòng tự trọng bị tổn thương xen lẫn tình yêu cồn cào khiến Phong Châu luôn căng thẳng. Giờ tình yêu đối với anh trở thành gánh nặng, cứ mỗi ngày mỗi lớn và tưởng như một lúc nào đấy anh sụp xuống với sức nặng của nó.
− Em vào một mình được không?
Phong Châu gỡ những ngón tay của Nam Giao rồi cầm lấy ngón tay nhỏ xíu có vết sẹo mờ mờ. Yêu cô, anh như người chạy theo ảo ảnh và chưa bao giờ bị ảo ảnh đuổi ngược trở lại. Phong Châu muốn chấm dứt những thứ này nhưng phải làm thế nào thì anh không biết.
− Tôi bị thế này là vì anh…
− Hôm đó em bị ngã rất nặng vậy mà anh chỉ nhìn thấy vết thương nhỏ này. Anh đã tự hỏi mình hàng ngàn lần tại sao anh không bao giờ hiểu được em? Vì anh không cố gắng hay anh không có cơ hội? Nhưng giờ anh đã hiểu cánh cửa đó chưa bao giờ mở ra cho anh cả. Lúc nào em cũng dịu dàng nhưng xa vời, mờ ảo như ánh trăng – Nghe nhắc đến tên, ánh sáng màu vàng cong cong hình chiếc thuyền thò đầu ra khỏi đám mây hấp háy đôi mắt – Anh như thủy triều lên xuống theo chu kỳ tròn khuyết mà tưởng rằng mình đã hiểu được vầng trăng. Anh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc nhưng sự hiện diện của anh khiến em khổ sở thế này, anh không đành lòng – Phong Châu buông tay cô ra – Từ giờ em sẽ không phải chịu đựng anh thêm một phút nào nữa cả. Em vào đi.
Nam Giao ngồi yên, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ. Chỉ biết một điều cô rất cần và không cưỡng lại được cảm giác có được người đàn ông làm bừng sáng mọi ngõ ngách trong tâm hồn cô.
− Tôi vẫn chưa nói hết.
Không nhìn vào Nam Giao, anh khô khan:
− Được rồi, em nói đi.
− Tôi bị thế này là vì anh vậy tại sao tôi phải đi một mình?
Cảm nhận được tiếng nấc nghẹn trong giọng nói nhẹ như hơi thở của Nam Giao, Phong Châu quay lại. Anh sợ mình lầm. Đã hy vọng rồi thất vọng nhiều lần, nếu lần này lại thất vọng, anh nghĩ mình không chịu đựng nổi.
Đôi mắt Nam Giao thật buồn, long lanh những giọt nước, hơi thở nóng ấm, bàn tay mềm mại tỏa mùi thơm con gái. Cô nhìn anh. Ánh mắt đợi chờ, trách móc, hờn giận. Trăng lóe sáng in vào đôi mắt đen mềm trước khi trốn biệt vào mây. Và từ đôi mắt ấy những giọt trăng nóng hổi ứa ra. Phong Châu thấy tim mình đau nhói. Bao nhiêu lần dồn nén vỡ tung. Đôi môi mềm mại, run rẩy, anh đã nếm vị ngọt trên đôi môi ấy. Nam Giao quay đi, giấu tiếng nấc, mái tóc thơm nồng chạm vào mũi anh.
− Đừng, Nam Giao… – Phong Châu giữ cô lại. Hơi thở ấm nóng dường như đã gần gũi quen thuộc quyện vào nhau – Hôn anh đi.
Nam Giao nhắm mắt, những giọt nước nối đuôi nhau lăn dài trên má. Phong Châu cuống quýt hôn lên đôi má mặn ấm và dùng môi lau khô những giọt nước loang trên đấy. Thoáng ngần ngừ khi chạm vào môi cô. Thật kỳ diệu khi đôi môi thơm mềm nở ra đón lấy môi anh. Cả hai cuốn lấy nhau, môi cô cử động nhẹ nhàng dưới môi anh. Nếu vẻ thụ động làm Phong Châu rung động đến đau thắt lồng ngực thì sự đón nhận và đáp trả này khiến anh đắm say, ngây ngất. Thật lâu, Phong Châu ngẩng lên nhưng không rời Nam Giao, đôi mắt cô chuyển thành màu sẫm, nước cuốn trôi mọi phiền muộn trả lại ánh nhìn vẻ mềm mại, tươi tắn như chiếc lá non sau trận bão. Anh cọ lên mũi Nam Giao, hai tác phẩm hoàn hảo của tạo hóa chạm vào nhau.
− Em là người phụ nữ anh rất thương, rất giận, rất ghét nhưng lại rất yêu…
Nam Giao mỉm cười, tiếng nấc nhẹ tức tưởi trong lồng ngực vẫn chưa tan. Ép cô vào khuôn ngực rộng, Phong Châu cúi hôn mái tóc dày thơm ngát.
− Anh yêu em như chưa từng có người đàn ông nào yêu đến thế. Đừng giận nữa nhé, tha cho anh đi.
Phong Châu đỡ cô xuống xe, vẫn cẩn thận với cái chân đau dù nó gần như đã lành lặn. Nam Giao rụt rè khi họ đứng dưới tàn trứng cá:
− Có thật lúc này anh muốn em vào một mình không?
Phong Châu thú nhận với vẻ mặt tỏ ra ăn năn nhưng đôi mắt sáng lên tia tinh quái:
− Em có tin không? Ngốc quá. Dù em có xua đuổi, có nặng lời đến mấy thậm chí ngay cả khi anh ra lệnh cho chính mính thì cũng không đời nào. Hiểu chưa? Không bao giờ anh buông nửa kia ngọt ngào của mình đâu.
Cô không cười:
− Em xua đuổi và nặng lời bao giờ?
− Em không biết thái độ lặng lẽ của em đáng sợ thế nào đâu. Còn hơn những lời xua đuổi, anh chạy theo tâm hồn em hụt cả hơi.
Phong Châu cúi xuống, vòng tay ôm lấy tấm thân mềm mại, ấm áp và kéo cô vào lòng mình, hỏi qua hơi thở:
− Em có yêu anh không?
Cô cười. Cả thế giới trong nụ cười. Dùng tay sờ nhẹ lên nụ cười và đôi môi đỏ mọng của Nam Giao. Tình cảm cuồng nhiệt khiến anh không đủ sức gượng nhẹ. Phong Châu nói như người có lỗi:
− Đau không em?
Nam Giao lắc đầu nhưng anh biết cô nói dối.
− Xin lỗi em.
Ô cửa nhỏ sáng đèn, ánh sáng từ bên trong hắt qua khung cửa in trên mặt đất những ô vuông đẹp mắt. Đôi vợ chồng trẻ quấn quýt trong nụ hôn dài. Bức rèm mỏng in bóng họ mờ mờ, Nam Giao nhìn không chớp. Phong Châu thú vị khi bắt gặp vẻ thích thú, say mê trong mắt cô.
− Chúng ta cũng giống họ mà em.
Cử chỉ buông thả, táo bạo của đôi vợ chồng trẻ trước khi đèn vụt tắt khiến Nam Giao ngượng ngùng. Trăng chui ra khỏi đám mây, khoe gương mặt tươi rói. Nhưng không thể tươi tắn và đáng yêu bằng gương mặt trong vòng tay anh, Phong Châu thì thầm trên môi cô:
− Họ đang yêu nhau đấy và anh yêu em.
Ánh mắt tình tứ, gương mặt đam mê và tình yêu của anh khiến Nam Giao choáng ngợp. Lồng ngực dường như quá nhỏ không đủ chỗ cho quả tim đập thình thịch. Phong Châu cúi thấp hơn khi hơi thở Nam Giao phả vào anh nồng nàn, run rẩy, đứt quãng.
− Đừng sợ nhé, anh hứa không làm em đau đâu.
Chạm vào môi cô, Phong Châu bị cuốn đi và quên ngay lời hứa.