Bạn đang đọc Ở Chung Thì Có Sao Đâu: Chương 3
Phần 1
Tối hôm qua anh muốn có phương thức liên lạc với Mỹ Hà từ quản gia, nhưng quản gia chỉ đưa cho anh một địa chỉ trang web.
Anh lên Internet xem qua, biết được cô đi làm vì không có việc, vốn là muốn tìm thời gian gọi số điện thoại trên internet tìm cô, nhưng không ngờ còn chưa có gọi cô đã gặp cô chỗ bạn tốt.
Nếu như trên đời thật sự có duyên phận, anh không thể không tin mình và cô có duyên.
“Cô ấy là người lồng tiếng hợp tác lâu dài với công ty cậu sao?” Không nói rõ được lí do vì sao, anh muốn biết nhiều hơn về chuyện của cô, vì vậy mở miệng hỏi thăm Chu Nhân Hạo.
“Cũng không hắn, là người lồng tiếng tạm thời, chỉ là biểu hiện của cô ấy vô cùng tốt, không loại trừ khả năng mình ký hợp đồng với cô ấy.”
Sau khi Chu Nhân Hạo nói xong, tò mò nhìn anh. “Sao vậy? Cậu biết Mỹ Hà sao?”
Biết! Ngay cả miệng cũng hôn rồi, làm sao có thể không biết? A Phát ở trong lòng khẽ thở dài, lại không dám nói ra khỏi miệng.
“Coi như biết.”
Anh nhếch miệng, thần bí cười cười, vỗ vỗ vai Chu Nhân Hạo, chỉ chỉ Cao Mỹ Hà trong phòng thu. “Vừa lúc mình có chút chuyện tìm cô ấy nói chuyện, nếu ở đây gặp cậu rồi, vậy lát nữa không đi uống cà phê với cậu được rồi.”
“Hả?”
Vào lúc này Chu Nhân Hạo cuối cùng cũng phát hiện chuyện có chút không đúng lắm, anh không rõ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Quân đầy ý cười.
Cùng lúc đó, Cao Mỹ Hà từ phòng thu âm đi ra ngoài. “Cuối cùng cũng thu xong!” Nhìn thấy Nhiếp Quân cũng ở đây, cô rõ ràng sững sờ, không biết nên làm như thế nào. “Hơ . . . . . .”
“Em xong việc đúng lúc, tôi có việc muốn tìm em nói, đi theo tôi.” Nhiếp Quân không nói lời gì, kéo tay cô đi ra ngoài.
“Ai! Nhưng tôi còn muốn cùng anh Chu nói chuyện hợp đồng. . . . . .” Cô lúng túng quay đầu lại, dùng ánh mắt nhờ Chu Nhân Hạo giúp đỡ.
“À đúng, mình. . . . . .”
Chu Nhân Hạo đang muốn nói tiếp, nhưng lại bị A Phát kéo lại.
“Đừng đi nữa lão đại.”
A Phát hạ thấp giọng, dùng thân thể ngăn giữa Chu Nhân Hạo và Cao Mỹ Hà. “Thật ra vừa rồi em muốn nói cho anh biết, hình hai người bọn họ hôn môi đã lên trang đầu báo rồi, anh còn tranh cái gì với người ta?”
“Hôn môi? Thật hay giả?”
Chu Nhân Hạo kinh ngạc trừng lớn mắt, mặt không dám tin.
“Nếu anh không tin, đợi lát nữa em cầm tờ báo tới cho anh xem!”
Lão đại đáng thương, thừa dịp bây giờ còn chưa yêu đến khắc cốt ghi tâm, nhanh rút ra thì tốt hơn, đừng tham gia vào tình cảm người khác!
“Anh. . . . . . Xin lỗi, đột nhiên phát hiện còn có chuyện quan trọng chưa xử lý tốt, không bằng. . . . . .” Lời Chu Nhân Hạo nói đến đầu lưỡi thì nghẹn lại, anh lúng túng ngẩng đầu nhìn Cao Mỹ Hà. “Không bằng em giải quyết chuyện với Nhiếp Quân trước, chuyện hợp đồng chúng ta tìm thêm thời gian nói sau.”
“Chuyện này. . . . . .” Trên trán Cao Mỹ Hà hiện ba đường vạch đen, cô nhìn Nhiếp Quân, đột nhiên có cảm giác ngày tận thế.
Nhiếp Quân âm thầm nhếch môi cười, nửa kéo nửa “bắt” cô đi.
“A Phát chết tiệt, vừa rồi em nói là thật hay giả?” Đợi Nhiếp Quân và Cao Mỹ Hà rời khỏi phòng thu âm, Chu Nhân Hạo mới xanh mặt, níu lấy cổ áo A Phát ép hỏi.
“Em là A Phát! A Phát không nói láo!”
Kéo bàn tay đang níu chặt lấy cổ áo mình của lão đại ra, A Phát từ phía dưới chỗ ngồi lấy ra tờ báo đưa cho Chu Nhân Hạo. “Tự anh nhìn cho rõ đi.”
Trang đầu tin tức đập vào trong mắt Chu Nhân Hạo, anh trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hình, chỉ kém rớt hai con ngươi xuống tờ báo.
Tốt, có mưu đồ có chân tướng, vậy mà hai người này thật sự có quan hệ! Cũng may A Phát nhắc nhở, nếu không anh đã dính đến phụ nữ của bạn tốt rồi?
Thẳng thắn mà nói, hai người này thật là sài lang hổ báo. . . . . . Không, trai tài gái sắc, đặt ở trên một tấm hình rất xứng với nhau, có thể Mỹ Hà là duyên phận của cậu ta, thật đáng tiếc!
“Anh không cần lôi lôi kéo kéo!” Vừa đi ra khỏi phòng thu âm, Cao Mỹ Hà liền hất tay Nhiếp Quân ra, bực mình nói.
Nhiếp Quân chau mày, thú vị nhìn cô.”Em hình như rất sợ tôi?”
“Ai . . . . . . Ai sợ anh?”
Cô xoa xoa bàn tay cánh tay, ấp úng phản bác.
“Không sợ tôi làm gì em sao?” Anh cười chọc phá sự bướng bỉnh của cô. “Có điều tôi cũng chỉ là người bình thường, chẳng lẽ em lại sợ tôi ăn em?”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.”
Cô ngẩng đầu nhìn trời xanh, nói lảng sang chuyện khác.
“Em không hiểu, tôi hiểu.”
Nếu cô cố ý giả bộ không hiểu, như vậy anh nói thẳng, khỏi phải lãng phí thời gian mọi người. “Hỏi em một lần nữa, em có hứng thú trở thành người phụ nữ của tôi không?”
“Anh bị bệnh thần kinh!”
Trong lòng cô đột nhiên tức giận, cáu giận mắng một câu, nhưng khuôn mặt nhỏ lại rất không tự chủ mà đỏ ửng lên. “Quỷ mới muốn làm phụ nữ của anh!”
“Em phải biết, đây chính là phúc phận rất nhiều cô gái cầu đều cầu còn không được đó.” Anh cười khẽ, giống như xem cô như đang đùa giỡn.
“Đáng tiếc những cô gái kia không bao gồm tôi.” Cô quay mặt, cánh mũi bởi vì tức giận mà khẽ phập phồng.
Cao Mỹ Hà dĩ nhiên biết thân phận của anh cùng địa vị đại biểu cho cuộc sống vô cùng xa hoa, nhưng thứ nhất, cô không thích anh, thứ hai, cuộc sống kia căn bản cô không thể có được, cô rất rõ ràng mình bình thường cỡ nào.
“Sao em có thể khẳng định như vậy?”
Là sức hấp dẫn của anh không đủ sao? Phụ nữ như cô, trước kia muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chưa từng có ai khó trị như cô vậy.
“Suy nghĩ của tôi sao tôi lại không chắc chắn? Tôi khẳng định lại lần nữa!”
Cô tức giận bước nhanh chân về phía tàu điện ngầm, quyết định không để ý tới anh nữa.
“Cao Mỹ Hà, em vẫn dùng trốn tránh để giải quyết mọi chuyện sao?” Nhiếp Quân lần nữa nắm lấy cổ tay cô, không thích cô như lần trước, nói đến chuyện này thì lựa chọn chạy trốn.
“Tôi không có trốn tránh, tôi chỉ muốn có bất kỳ dính dáng nào đến anh thôi!”
Là cô hèn nhát được rồi chứ? Cô rất hiểu rõ, sẽ không dây dưa với người thượng lưu như anh, cô không muốn chịu miệng lưỡi người đời.
“Tốt, em đã không trốn tránh, vậy sau này đừng thấy tôi thì chạy.” Anh dừng một chút, ở sau lưng cô gọi: “Em chờ đó, anh tuyệt đối sẽ theo đuổi được em!”
Cô cự tuyệt khơi lên ham muốn trước nay chưa từng được chinh phục của anh.
Phần 2
Nhiều cô gái như vậy, cũng không phải không thể không có cô, nhưng cũng chỉ có cô mới không cho anh sắc mặt tốt nhìn, bằng vào điểm này, anh đánh cược tổng giám đốc Nhiếp thị anh nhất định phải theo đuổi cô cho bằng được.
Tim Cao Mỹ Hà đập rộn ràng, tiếp tục chạy về phía trước.
Bệnh thần kinh! Có quỷ mới để anh ta theo đuổi!
Tưởng rằng Nhiếp Quân chỉ là thuận miệng nói, không ngờ anh nói được làm được.
Không biết được từ đâu anh lấy được thời gian biểu và thời gian làm việc của cô, mỗi một chỗ Cao Mỹ Hà làm việc sẽ nhận được bó hoa anh đưa, làm cô lúng túng khi đối mặt với khách hàng, hơn nữa còn làm khách hàng tò mò với bó hoa đặc biệt này.
Áaaa ~ anh như vậy bảo cô sao làm việc tốt được? Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nên giải quyết đại phiền toái Nhiếp Quân này như thế nào mới phải.
Anh muốn tặng hoa, không sao, cô có thể không nhận không?
Dĩ nhiên có thể, nhưng đại thiếu gia không đau không ngứa như anh ta, coi như cô có lui cả đời, anh vẫn làm theo ý mình.
Cách này không thực hiện được, vậy cô đổi cách khác có được không? Oan có đầu, nợ có chủ, cô trực tiếp tìm Nhiếp Quân nói rõ ràng được không?
Nhưng vấn đề là cô căn bản không biết phải liên lạc với Nhiếp Quân như thế nào, chẳng lẽ cứ như vậy xông thẳng vào nhà họ Nhiếp, tới cửa tìm Nhiếp Quân nói rõ ràng sao? Như vậy rất kỳ quái, cô không muốn làm lớn chuyện.
Vậy rốt cuộc nên xử lý như thế nào mới phải? Vì thế cô vắt óc suy nghĩ mấy ngày cũng không có cách.
“Nói cậu đần, cậu thật đúng không phải đần bình thường, trực tiếp nói cửa hàng hoa chuyển lời cho anh ta chẳng phải là được sao.” Biết được phiền não của cô, Ngô Gia Gia xì mũi coi thường, không quên nói xấu cô.
Đúng rồi! Sao cô không nghĩ tới chứ?
Cho nên khi em trai đưa hoa tìm tới cửa thì cô vui vẻ nhờ cậu ta chuyển lời cho Nhiếp Quân, không cần lại đưa hoa cho cô nữa.
Cao Mỹ Hà khờ dại cho là như vậy là có thể không có chút sơ hở nào, ai biết cô rất nhanh lại gặp được em trai đưa hoa kia.
“. . . . . . Làm sao cậu lại tới?”
Cô mở to hai mắt, không dám tin nhìn cậu ta.
“Thật ngại quá chị Cao, anh Nhiếp muốn em chuyển lời, có chuyện gì mời chị tự liên lạc với anh ấy.” Em trai đưa hoa thành thật thuật lại lời Nhiếp Quân.
“Vấn đề là tôi không có số điện thoại của anh ta!” Cô cười khổ.
“Anh Nhiếp có dặn em đưa số điện thoại của anh ấy cho chị.” Cậu ta từ trong túi lấy ra danh thiếp của Nhiếp Quân đưa cho cô.
“. . . . . . Cám ơn.”
Sau khi nhận lấy danh thiếp Cao Mỹ Hà có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng cô vẫn phải liên lạc với anh đúng không? Cái tên tiểu nhân gian trá!
Chờ dẫn chó đi dạo công viên xong, cô một mình đi đến công viên, lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Nhiếp Quân không.
Nếu không gọi, nhất định sẽ dây dưa không rõ với Nhiếp Quân, nhưng nếu gọi, không thể nghi ngờ chính là đưa dê vào miệng cọp, rơi vào kết cục xác cũng không còn.
Lúc cô phân vân có nên gọi hay không, đột nhiên thấy phía trước có một bà cụ sắc mặt như đang chịu đau ngồi xổm bên ghế đá, cô hoảng sợ, vội vàng chạy lên trước, ngồi bên cạnh bà.
“Bà bà, bà có ổn không?” Cô khẽ vuốt lưng bà cụ, quan tâm hỏi: “Bà có không thoải mái ở đâu không?”
“Cô gái. . . . . . phiền cô, trong túi tôi. . . . . . Có, có thuốc trợ tim. . . . . .” Mặt bà cụ tái xanh, tay run rẩy chỉ vào túi da bên cạnh cầu khẩn nói.
“Được, bà cố gắng chút!”
Cao Mỹ Hà nhanh chóng mở túi da của bà cụ ra, từ bên trong tìm được một hộp thuốc, cô mở nắp, đổ ra một viên trong lòng bàn tay, lấy nước suối ở trong túi ra, mời bà cụ uống thuốc.
Ước chừng mấy phút sau, sắc mặt bà cụ hồng hào hơn rất nhiều, bà nhìn Cao Mỹ Hà, trong mắt đầy lòng biết ơn: “Cám ơn cô, cô gái tốt bụng.”
“Bà bà, đừng nói như vậy, con chỉ là vừa đúng gặp được, đổi thành người khác cũng sẽ làm như vậy thôi.” Cô mỉm cười, tất cả lo lắng nhiều ngày nay vì nụ cười của bà cụ mà tan thành mây khói.
“Mặc kệ nói thế nào, bà rất may mắn có thể gặp được con, con đã cứu được cái mạng già này.”
Bà cụ cười đến híp cả mắt, vội vàng hỏi thăm tên họ cô: “Cô gái, con có thể nói cho bà biết tên con không? Như vậy ta mới đền đáp con được.”
“Không cần đền đáp con đâu! Bà bà, con thật sự chỉ là nhấc tay thôi, không cần báo đáp đâu.”
Trời ạ! Bà cụ này sao lại trọng lễ nghĩa vậy? Chỉ cần bà khỏe, cô cũng rất vui rồi.
“Vậy, chúng ta làm bạn bè được không?”
Bà cụ cũng không miễn cưỡng, lập tức đổi cách hỏi.
“Dĩ nhiên là được!” Cái này gọi là anh em kết nghĩa sao? Cảm giác rất thú vị đó! Cao Mỹ Hà không chút suy nghĩ đồng ý.
“Như vậy, bà là Trịnh Tố Linh, con thì sao?” Bà hiền lành nói.
“Con là Cao Mỹ Hà, bà à, về sau cứ gọi con là Mỹ Hà hoặc Tiểu Hà là được.”
Oa! Bà bà thật có khí chất, là kiểu người giống cô. “Về sau con gọi bà là bà được không?”
“Được, con xưng hô như thế nào cũng được.”
Trịnh Tố Linh gật đầu, vui vẻ đồng ý.
“Bà, bà đến công viên đi dạo sao? Người nhà của bà sao không đi chung?” Cô đỡ Trịnh Tố Linh ngồi xuống ghế, tò mò hỏi.
Người nhà của bà biết bà có vấn đề về tim, sao còn để bà một mình chạy loạn khắp nơi vậy? Mặc dù công viên là không gian mở, nhưng ngộ nhỡ phát bệnh như vừa rồi, vừa đúng không có ai gần đó, vậy thì rất nguy hiểm!
“Bọn họ đều bận rộn, bà rảnh đến sắp điên rồi mới một mình đến công viên đi dạo.” Trịnh Tố Linh nhìn mọi người tụm ba tụm năm cười đùa trong công viên, ánh mắt già nua trông rất cô đơn.
Sự cô đơn của bà lây sang Cao Mỹ Hà, cô nhìn khuôn mặt đầy những vết nhăn năm tháng của bà không khỏi thấy đau lòng.
Mấy năm nữa, ba mẹ cũng sẽ già như bà, cô nhất định phải cố gắng kiếm tiền, ở Đài Bắc mua một căn nhà lớn để bọn họ an hưởng tuổi thọ.
“Mỹ Hà, giờ này sao con lại ở trong công viên? Con không cần đi làm sao?” Ngồi một lúc lâu, Trịnh Tố Linh như nhớ cái gì đó đột nhiên hỏi.
“Công việc của con tương đối … , khi người ta cần thì con mới có việc.” Cô kể lại tình trạng công việc của mình, cũng chia sẻ việc làm vặt với bà.
Hai người phụ nữ chênh lệch tuổi khá nhiều, cứ như vậy ở trong công viên nói chuyện trời đất, cho đến mặt trời chiều ngã về tây, Cao Mỹ Hà mới tạm biệt bà, chậm rãi đi về.
Cao Mỹ Hà suy tư cả đêm, vẫn còn nghĩ có nên gọi điện thoại cho Nhiếp Quân nói rõ ràng hay không thì hôm sau bất ngờ phát hiện một chuyện …
Cô cảm thấy mình hình như bị theo dõi.
HẾT CHƯƠNG 3