Bạn đang đọc Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL – Chương 7
Chạy thêm nửa vòng nữa, Đàm Nhiên thấy Thời Nhụy không thể nhịn được nữa, cô ấy liếc mắt nhìn Lôi Kinh, sau đó bất giác nghiến răng nghiến lợi nảy ra một ý tưởng.
“Tớ không nghĩ Lôi Kinh sẽ nhìn bên này đâu, hay là chạy chậm hơn một chút, sau khi chạy hết vòng này, chúng ta sẽ đi đến nói rằng chúng ta chạy xong rồi.”
Thời Nhụy chưa bao giờ làm chuyện như thế này, liên tục xua tay: “Không được, không được, nếu mà bị phát hiện thì sẽ thảm hơn nữa.”
“Sao lại không được chứ? Cứ làm đi.” Đồng Giai Giai trực tiếp kéo tay cô đến trước mặt Lôi Kinh.
“Huấn luyện viên, chúng tôi chạy xong rồi.” Đồng Giai Giai thở gấp, cố hết sức thể hiện bộ dạng mệt đến thở không nổi.
“Chạy xong rồi?” Lôi Kinh đang đứng ở khu huấn luyện nhìn sang, ánh mắt sắc bén.
Thời Nhụy không có kinh nghiệm nói dối, bị Lôi Kinh nhìn như vậy liền cảm thấy chột dạ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Lá gan của Đàm Thiến rất lớn, cô ấy đứng trong tư thế quân nhân tiêu chuẩn, dõng dạc trả lời: “Chạy xong rồi!”
Lôi Kinh bước tới, ánh mắt quét qua mặt họ: “Ai nhìn thấy các cô chạy xong rồi?”
Huấn luyện viên này là quả sao! Cô ta không tin lời bọn cô nói!
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến vốn tự tin nhưng giờ lại có chút chột dạ.
Nhưng cô ta thậm chí còn không nhìn bọn một cái, có phải đã biết bọn cô nói dối rồi? Chẳng lẽ giống như lời Thời Nhụy nói, đến lúc đó sẽ chết thảm hại hơn không?
“Tôi nhìn thấy được.”
Ngay khi họ nhắm mắt cam chịu số phận, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên trong đội.
Thời Nhụy sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trình Trì với dáng người cao lớn đứng ở cuối hàng, cao hơn các nam sinh khác ở hàng đầu nửa cái đầu.
Ánh nắng đổ bóng lên khuôn mặt điển trai của cậu, đôi mắt dưới vành mũ của cậu sáng rực.
–
Trong quân đội có rất nhiều quy tắc, chẳng hạn như trước khi ăn trong nhà ăn toàn đội phải hát quốc ca, hát cho đến khi huấn luyện viên thấy hài lòng mới thôi.
Bài hát “Đoàn kết là sức mạnh” được hát một cách yếu ớt ngay từ đầu, Lôi Kinh đã yêu cầu hát đi hát lại nhiều lần.
Nhìn thấy những lớp khác đi vào nhà sau khi hát, dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía bọn họ, ai nấy đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, cuối cùng gào thét hát đến mức sắp bốc khói, Lôi Kinh cuối cùng cũng gật đầu.
Tất cả mọi người đều thực sự đói bụng, tưởng tượng bữa ăn ngon đang chờ mình, vội vàng chảy nước miếng, nhưng khi nhìn thấy bát canh trong veo trên bàn ăn, tất cả các thiếu gia, tiểu thư thực sự không còn gì luyến tiếc để sống.
“Chết tiệt, ăn mấy cái này?”
“Như thế này làm sao ăn? Tớ ghét nhất là mướp đắng.”
“Sau bảy ngày này, tớ nghĩ mình có thể đạt được mục tiêu giảm cân.”
Mà Đàm Thiến cố tình ở trước mặt người này nói một câu chọc bọn họ tức chết: “Ồ, tôi thích ăn mướp đắng nhất, mùa hè ăn mướp đắng rất tốt, có thể giải nhiệt, giảm cân, haha.”
Nhán được ánh mắt hình viên đạn từ bốn phương tám hướng, cô ấy cười mỉa mai hai tiếng, kết thúc bài phát biểu của mình.
Lôi Kinh bước tới, đưa tay nhìn đồng hồ: “Không được nói nữa, thời gian ăn cơm mười phút, bắt đầu!”
Dụ Vi và một vài tiểu thư nhà giàu khác cầm đũa xới cơm vào trong bát, toàn bộ quá trình nuốt xuống trông rất khó khăn.
Thời Nhụy cảm thấy đồ ăn cũng không tệ lắm, có lẽ là trừ trước đến nay cô vốn chưa từng kén ăn.
“A Trì, ông không cảm thấy khó ăn sao? Cho chúng ta ăn cái thứ quái quỷ gì vậy? Là thức ăn cho lợn sao?” Nguyên Lượng vừa nhỏ giọng nói một câu, Lôi Kinh liền trừng mắt nhìn đến đây, cậu ra nhanh chóng vùi mặt vào bát, không dám nói nữa.
Khi Thời Nhụy xới cơm, nhìn về phía bên kia.
Ngoài dự kiến, cô cho rằng Trình Trì sẽ không thích đồ ăn ở đây, nhưng cô không ngờ rằng cậu vẫn ăn ngon lành, không hề tỏ ra bất mãn như những thiếu gia nhà giàu khác.
Ăn hay không ăn, thời gian vẫn sẽ trôi qua.
Khi Lôi Kinh nói hết giờ, những người còn chưa ăn đã nhận ra trong khu quân sự này không có cửa hàng nào, lập tức trở nên hối hận.
“Tôi ăn chưa no.” Nguyên Lượng trong miệng đầy cơm, đau khổ nói.
Lôi Kinh nhìn cậu ta: “Trong quân đội, điều cậu phải làm là tuyệt đối nghe lời, không có khả năng đặc biệt.
Tình cảm của Nguyên Lượng khi lần đầu nhìn thấy Lôi Kinh đã không còn, Lôi Kinh vừa quay đầu đi, cậu ta liền thấp giọng mắng: “Người đàn bà độc ác!”
Không ngờ được lời này đã bị Lôi Kinh nghe thấy, cô ta đột nhiên xoay người lại đi đến trước mặt cậu ta.
Nguyên Lượng bị bắt sống ngay tại trận, nuốt cơm trong miệng xuống: “Cái kia, huấn luyện viên, đối với lời cô nói, tôi hoàn toàn nghe theo.”
“Cậu, bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức, đi chạy mười vòng!”
“Huấn luyện viên, vừa mới ăn cơm xong chay bộ liền không tốt lắm đâu?”
“Mười lăm vòng.
“
“Huấn luyện viên Lôi, tôi, tôi sai rồi, xin ngài bớt giận, cẩn thận…!vòng một bò sữa 36D bùng nổ! “
Nguyên Lượng chạy đi rất xa, mới nhỏ giọng nói hết mấy chữ sau, Lôi Kinh nghe không được, nhưng các bạn học xung quanh nghe thấy cũng không nhịn được cười, làm cho mặt Lôi đen đi mặc dù cô ta không biết mọi người đang cười cái gì.
Tôi đều đã cảm nhận được sự tàn nhẫn của nữ huấn luyện viên xinh đẹp lạnh lùng này, mọi người đã có ý thức hơn trong buổi tập vào buổi chiều.
Đến buổi tối đi ăn cơm, cũng không còn người nào xoi mói gì nữa, tất cả đều ăn ngấu nghiến như vừa được ra khỏi nhà giam.
Sau khi ăn tối, trước khi đi ngủ có thể tự do hoạt động, ngày đầu tiên tập luyện đã kết thúc.
Các cậu ấm cô chiêu (1) còn chưa kịp hoan hô reo hò, Lôi Kình đánh một gậy thức tỉnh bọn họ, nói rằng ngày đầu tiên chỉ là khởi động, vì vậy trong nháy mắt bọn họ giống như quả cà tím bị héo.
(1) Cậu ấm cô chiêu: Chỉ các thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu.
Từ nhà ăn đi ra, trở về ký túc xá, là một rừng phong xanh um tùm.
Hiếm khi có được thời gian nghỉ ngơi, Thời Nhụy, Đồng Giai Giai và Đàm Thiến cùng nhau đi bộ chậm rãi dọc theo đường rừng.
Từ xa Đồng Giai Giai nhìn thấy Nguyên Lượng cực khổ chạy trên sân thể dục, cô ấy nhớ đến chuyện bị phạt lúc sáng, không khỏi phấn khích.
“Tớ thực sự không bao giờ ngờ được hôm nay Trình Trì giúp chúng ta nói dối.
Tớ nói không sai, Trình Trì thật ra là người tốt, lương thiện cũng rất nghĩa khí nữa.” Về chuyện này, Thời Nhụy cũng không ngờ tới.
Thái độ lúc đó của Trình Trì, sau đó Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu cũng tỏ thái độ, rồi các bạn học khác cũng liên tục giơ tay nói đã thấy được.
Bọn họ có vẻ rất sợ Trình Trì, cậu nói nhìn thấy, bọn làm sao dám nói không thấy được?
Thực ra cũng có khả năng, cậu không đến nỗi tệ như vậy.
Chân trời làm những đám mây ửng hồng, doanh trại lục quân nhuộm một lớp màu vàng, mặt trời sắp lặn.
Lo lắng cho tình hình của bố mình, Thời Nhụy luôn thấp thỏm, cũng không nói gì.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng bước chân dồn dập, cô theo bản tranh muốn tránh sang một bên nhưng không được, bóng dáng cao lớn đụng vào bả vai cô, lướt qua nhẹ nhàng.
“Tớ nói cậu không…” Đồng Giai Giai buột miệng muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy là ai, cô ấy không thể nói được từ nào nữa.
“Không cái gì?” Đàm Thiến cười đùa.
Đồng Giai Giai ôm mặt thán phục: “Cái gì cũng không, hoàn hảo.”
“Mê trai.” Đàm Thiến cười mắng, cô ấy thở dài nhìn bóng lưng xa xăm cảm thán: “Nhưng mà Trình Trì thật sự rất đẹp trai, ngay cả bóng lưng khi chạy cũng mê người.
“
Cách đó không xa, Trình Trì đột nhiên nhìn lại.
Vào thời khắc đó, ánh hoàng hôn vàng vàng chiếu sau lưng cậu, cả người cậu như được bao phủ bởi một vầng hào quang dịu dàng, gương mặt tinh tế được ánh sáng nhẹ nhàng phác ra, cậu rạng rỡ tựa như một bức tranh.
Đồng Giai Giai: “Trời ơi, Trình Trì, cậu ấy đang nhìn tớ!”
Đàm Thiến: “Tỉnh lại đi, tớ lại nghĩ rằng cậu ấy đang nhìn Thời Nhụy?”
Khi bọn cô đang muốn cẩn thận phân biệt xem cậu ấy đang nhìn ai, Trình Trì đã bước chân dài chạy về phía xa.
Sau khi trở về ký túc xá, trước tiên Thời Nhụy đi vào phòng tắm, mở bàn tay đang nắm thành nắm đấm ra, trong đó là một tờ giấy quấn chặt được nhét vào tay cô khi Trình Trì va vào người cô.
Cậu định làm cái quái gì vậy?
Sau vài phút do dự, cuối cùng cô cũng mở ra tờ giấy ra.
Trên đó là nét chữ màu đen rất đậm như mang theo hơi hở mạnh mẽ của cậu – Nếu muốn lấy điện thoại di động, buổi tối 11 giờ đến sân thể dục.
Thời Nhụy đột nhiên siết chặt tờ giấy, nhìn chằm chằm vào gương trước bồn rửa mặt, cô chưa làm gì cả nhưng tim cô đã đập loạn nhịp rồi.
Cửa phòng tắm bị gõ hai lần, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Khương Mẫn từ bên ngoài vọng vào: “Được chưa vậy, vào phòng tắm lâu như vậy, có còn cho ai vào nữa hay không?”
Thời Nhụy nhanh chóng cất mẩu giấy, mở cửa ra.
Cô vừa bước ra ngoài được một nửa, Khương Mẫn liền chen vào, suýt chút nữa đụng ngã cô.
“Có nhầm lẫn gì không, phòng tắm là của phòng sáu người, cô cho rằng nhà riêng của mình sao?”
Bang! Cánh cửa phòng tắm sau lưng bị đóng thật mạnh.
Chín giờ, đèn trong ký túc xá đã tắt.
Đây là ngày đầu tiên ngủ trong doanh trại, các tiểu thư được cưng chiều không có điều hòa nhiệt độ nên rất khó ngủ.
Dụ Vi đang tập yoga trên giường, Khương Mẫn và Dương Liễu phàn nàn về thức ăn khó nuốt, Đồng Giai Giai và Đàm Thiến thì rất hào hứng, các cô đang nói chuyện xem vị huấn luyện viên nào đẹp trai.
Thời Nhụy nằm trên giường mở to mắt, trong lòng thầm cầu nguyện rằng họ có thể đi ngủ càng sớm càng tốt.
Đồng hồ treo tường đang chỉ đến mười giờ, Khương Mẫn đã hét lên vì quá nóng lần thứ N, đôi khi dùng chân đạp giường để thể hiện sự bực bôi của cô ta.
“Đừng nói nữa đi ngủ đi.
Hay là các cô không muốn ngủ, còn muốn chạy bộ?”
Lời đe dọa của Lôi Kinh từ bên ngoài truyền đến, trong nháy mắt cả ký túc xá lập tức yên tĩnh.
Thời Nhụy nín thở, dựng lỗ tai lên, âm thanh chuyển động của kim giây lại càng trở nên rõ ràng, tích, tích, tích….
Một lúc sau, bốn phía có tiếng hút thở đều đều.
Dụ Vi nằm trên giường trở mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nhúc nhích.
Đến 10 giờ 50, Thời Nhụy chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường.
11 giờ đêm, sân thể dục tối đen như mực, thỉnh thoảng có gió nóng thổi qua, lá cây xào xạc.
Thời Nhụy nhẹ nhàng đi về phía sân thể dục, thỉnh thoảng nhìn quanh, giật mình từng bước.
Cô chưa bao giờ làm chuyện như thế này, nhưng để nhận được tin tức của bố cô, cô phải đánh liều.
Cô đến sân thể dục, dưới ánh trăng nhìn xung quanh, tim cô gần như ngừng đập, cành cây rung rinh khiến cô căng thẳng.
Không có người!
Cậu muốn trêu chọc cô sao? Bọn họ đều chỉ là học sinh, cho dù cậu thật sự có bản lĩnh, làm sao có thể lấy điện thoại di động giúp cô được chứ?
Thời Nhụy đột nhiên nhận ra, mình quá bốc đồng chỉ vì đọc một mẩu giấy, vì thế lập tức chuẩn bị quay về, nhưng cô vừa quay lại liền đâm đầu vào một bức tường người.
“A!” Tiếng hét của cô bị một lòng bàn tay giữ chặt.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thời Nhụy: Cậu đang muốn trêu chọc tôi?
Trình Trì: Không, loại bỏ một từ bắt được.
_Hết chương 7_.