Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 68


Bạn đang đọc Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL – Chương 68


Tiết học đầu tiên năm nhất của Trình Trì, cả phòng chật ních, không ai vắng mặt, thậm chí có các lớp khác, sinh viên các khoa khác chạy tới lớp, chỉ vì muốn nhìn thấy phong thái của anh.
Trình Trì mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen được ủi thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, so với thiếu niên trước kia hơi gầy hơn, tỷ lệ dáng người bây giờ của anh càng thêm hoàn mỹ, khí chất càng tốt hơn, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sức hút của một người đàn ông thành thục cơ trí.

Nghe anh giảng bài là một chuyện rất dễ chịu, thảo nào không có ai vắng mặt.
Đây cũng là lần đầu tiên Thời Nhụy lấy thân phận học sinh ngồi ở lớp học của anh, loại cảm giác này rất khác biệt.

Đặc biệt là nghe thấy các bạn học thảo luận Trình Trì đẹp trai bao nhiêu, có bao nhiêu ưu tú, trong lòng cô liền dâng lên một loại kiêu ngạo, so với khen cô còn làm cho cô kiêu ngạo hơn.

truyện đam mỹ
Hai tay cô chống cằm, cứ ngây ngốc nhìn người trên bục giảng như vậy, lần đầu tiên trong đời cô gái học bá vì si mê mà có một chút sai sót.

Cho đến khi Trình Trì nhìn về phía cô, cô mới giật mình phát hiện mình thất thần, vô cùng xấu hổ cúi đầu.
Rất nhanh, điện thoại của Thời Nhụy nhận được tin nhắn.
—— không nghe giảng, suy nghĩ cái gì vậy?
Thời Nhụy đơn giản cũng rất thành thật trả lời anh —— đang nhớ anh đó!
Trình Trì nhìn thấy tin nhắn trả lời của cô, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái đang đỏ mặt nhìn điện thoại di động ở hàng ghế đầu, khóe môi không kìm lòng được hơi nhếch lên.
“Mẹ nó, giáo sư Trình cười sao? Má ơi, ai giữ tôi lại được không?”
“Đúng vậy, cậu không nhìn nhầm, là thầy ấy cười, tôi cảm thấy là đang cười với tôi, trái tim tôi cũng tan chảy luôn rồi.”
“Làm ơn, đừng quá tự đa tình được không?”
Sau khi tan học, Thời Nhụy đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cũng không phát hiện phía sau có mấy nam sinh đi theo cô.
Từ Nhất Phồn chỉ vào bóng lưng cô, thấp giọng nói: “Chính là cô ấy.”
Hạ Húc đánh giá bóng lưng của Thời Nhụy: “Nhưng mà không nhìn thấy chính diện, nhìn bóng lưng cũng không tệ, nhưng mà rất nhiều bóng lưng nữ sinh đã gạt người.”
“Muốn nhìn chính diện còn không phải đơn giản, lên đi, thô bạo một chút, trực tiếp trêu chọc.”
Bọn họ đang muốn chuẩn bị hành động, Thời Nhụy lại đột nhiên chạy tới dưới bóng cây phía sau tòa nhà giảng dạy, dưới tàng cây có một người đàn ông, anh sờ sờ đầu cô, hành động rất thân mật.
Kia không phải là Trình Trì sao?
Mấy người ngửi được mùi bát quái, rất ăn ý dừng bước, trốn ở góc đường, thò đầu nhìn sang bên kia.

“Chúng ta đi thôi.” Thời Nhụy cười ngọt ngào với Trình Trì.
“Không vội, anh muốn……” Trình Trì nhìn thoáng qua mấy cái đầu nhô ra cách đó không xa.
“Như thế nào?” Thời Nhụy kỳ quái nhìn anh.
“Anh muốn hôn em.” Không đợi cô phản ứng, Trình Trì đột nhiên giữ chặt đầu cô, hôn lên môi.
“Mẹ nó!”
“Mẹ nó!”
“Mẹ nó!”
Ba khuôn mặt không thể tin được.
“Không phải từ trước đến nay Trình Trì không gần nữ sắc sao? Sao lại hôn em gái năm nhất?”
“Bây giờ quả thật tôi cũng cảm thấy tò mò với vị học muội này.”
Mặc dù vị trí phía sau tòa nhà giảng dạy khá mật, xung quanh cũng không có người, nhưng dù sao cũng là ở trường học, Thời Nhụy che mặt đỏ bừng, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Sao đột nhiên lại thế? Nếu bị người khác nhìn thấy thì sao?”
Thấy cô xấu hổ, Trình Trì cười, không kìm lòng được kéo co vào trong lòng ngực, bờ môi dán vào tai cô, khàn giọng nói: “Anh không nhịn được, thật ra, anh đã nghĩ đến chuyện này từ trong lớp.”
Mấy ngày sau, tai tiếng về Trình Trì lan truyền nhanh chóng, thậm chí còn có người trên diễn đàn đăng ảnh có một người phụ nữ ra vào căn hộ của Trình Trì.

Mặc dù không nhìn thấy chính diện, nhưng các bạn cùng lớp phát huy tinh thần của Holmes, vẫn rất nhanh làm thân phận của Thời Nhụy lộ ra.
“Thật không nghĩ tới cô ấy là người như vậy, thật quá tâm cơ rồi.”
“Đúng vậy, ỷ vào mình có vài phần nhan sắc liền đi câu dẫn giáo sư Trình, vì để đi đường tắt thật sự không từ thủ đoạn mà.”
Các bạn cùng lớp nói rất khó nghe, Thời Nhụy cũng không quan tâm, nhưng Trình Trì lại rất quan tâm.

Anh không cho phép người khác sỉ nhục cô, vì thế trực tiếp đăng diễn đàn bằng tên thật của mình, dán giấy chứng nhận kết hôn.
Lần này diễn đàn hoàn toàn bùng nổ.
Sau đó không biết là ai đem bài viết năm đó lôi ra, bao gồm cả ảnh Thời Nhụy hôn Trình Trì trên sân bóng rổ, cùng với lời bày tỏ tình của Trình Trì trên đài chào cờ.
“Thì ra nam thần đã là hoa có chủ từ sớm, bọn họ đã sớm là một đôi rồi.”
“Mặc dù rất chua xót, nhưng bọn họ thật sự rất xứng đôi, trai tài gái sắc.”
“Hơn nữa giáo sư Trình thế mà học y là vì bạn gái, đây là yêu sâu đậm đến mức nào chứ? Chua quá.”
Từ sau khi công khai mối quan hệ, Thời Nhụy và Trình Trì ở trong trường học cũng không cần che giấu cái gì, dứt khoát thoải mái nắm tay nhau.
Nam thần đã kết hôn, không thể suy nghĩ gì về anh nữa, vì thế các bạn cùng lớp chuyển sang chú ý đến tình yêu của nam thần.

“Hôm nay đi học, giáo sư Trình nhìn Thời Nhụy 32 lần.”
“Ánh mắt hai người giao nhau 13 lần.”
“Giáo sư Trình cười với cô ấy 8 lần.”
“A a a, đây là cái tình yêu thần tiên gì vậy?”
Các bạn cùng lớp cũng không biết, mặc dù hai người đã lãnh chứng, thỉnh thoảng Thời Nhụy cũng ở lại căn hộ của Trình Trì, nhưng hai người cũng không ở cùng một chỗ.
Từ lúc Thời Nhụy phẫu thuật xong, Trình Trì muốn nhanh chóng cho cô một hôn lễ long trọng, để cô trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh, đây là giấc mơ mấy năm nay của anh.

Nhưng nghĩ đến lúc phẫu thuật xong, sức khỏe Thời Nhụy còn khá yếu, cần khôi phục, Diêu Thanh sợ Trình Trì đang tràn đầy sức sống, không biết nặng nhẹ, liền đề nghị trì hoãn hôn lễ, hai người tạm thời không ở cùng một chỗ.
Trình Trì hiểu băn khoăn của Diêu Thanh, mặc dù bà không nói, anh cũng sẽ không làm như vậy.

Thời Nhụy trong mắt anh giống như một con búp bê sứ, anh che chở cô còn không kịp.

Đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm một thời gian nữa cũng không sao.
Nhưng anh thật sự sợ sau này sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên kiên trì muốn lãnh chứng trước.

Ít nhất là cô đã vợ hợp pháp của anh, cái này làm cho thấy an toàn hơn một chút.
Hơn nửa năm nay Thời Nhụy thật sự hồi phục khá tốt, đi đã làm vài lần kiểm tra, các chỉ số cơ bản đều bình thường.

Vì vậy, họ đã ấn định ngày cưới, ngay trong ngày đầu năm mới.
Năm nay mùa đông ở thành phố B tới rất sớm, trước Giáng Sinh đã có tuyết rơi.

Cách hôn lễ hai ngày, Trình Trì và Thời Nhụy mua chút rượu và đồ ăn, về gặp Triệu Dung và Thời Hoài.
Sau khi Thời Nhụy làm phẫu thuật xong, Trình Trì mua cho bọn họ một căn chung cư, bọn họ vẫn luôn ở lại thành phố B.
Mặc dù nói chuyện kết hôn bọn họ không phản đối nữa, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn hơi khó chịu, dù sao lúc trước đồng ý cũng là bất đắc dĩ, cam tâm sao? Cho nên khi nhìn thấy bọn họ, cũng không cho Trình Trì sắc mặt tốt.
Thời Nhụy đương nhiên rất hiểu bố và bà nội mình, nếu đã đến gặp bọn họ, tất nhiên là đã sớm có chuẩn bị tâm lý.


Kiên trì không để ý đến sự bất mãn của bọn họ, cùng Trình Trì mang đồ ăn vào phòng bếp, tự mình làm một bàn thức ăn, sau đó khuyên nhủ kéo bọn họ đến bàn ăn.
Trình Trì vì Thời Nhụy, thu liễm tính tình, lấy ra thái độ nên có của vãn bối: “Bố, bà nội, con và Nhụy Nhụy quyết định chức hôn lễ vào ngày đầu năm mới, hai người là người quan trọng nhất của cô ấy, hy vọng hai người có thể tới, chúng con rất muốn nhận được lời chúc phúc của hai người.”
Cháu gái lớn chuẩn bị kết hơn, vẫn là gả cho người trước kia bọn họ cực lực phản đối, Triệu Dung ngoại trừ luyến tiếc, phần lớn vẫn là tức giận.
“Còn muốn được chúng tôi chúc phúc? Không mắng cậu đã là tốt lắm rồi, cậu thế mà lấy chuyện là làm điều kiện trao đổi để phẫu thuật cho Nhụy Nhụy, đây không phải là ép buộc chúng tôi sao?”
Thời Nhụy kéo ống tay áo Triệu Dung, nhỏ giọng kêu: “Bà nội.”
Triệu Dung liếc nhìn cô một cái, tức giận nói: “Bây giờ đã che chở cho cậu ta? Các người cũng đã lãnh chứng rồi, hôn lễ cũng phải làm, cậu ta làm việc này khiến bà tức giận, bà nói cậu ta hai câu cháu đã đau lòng? Bà nội nuôi cháu lớn dễ dàng lắm sao?”
Trình Trì tự tay rót rượu cho Triệu Dung và Thời Hoài, bưng ly rượu lên, vô cùng thành khẩn nói: “Bà nội, bố, cháu không thế thiếu Nhụy Nhụy, cho nên bất đắc dĩ, nếu bà tức giận, mắng cháu, đánh cháu như thế nào cũng được, nhưng xin người nhất định phải tới tham gia hôn lễ, cháu không muốn Nhụy Nhụy để lại tiếc nuối, không vui.”
Gió tuyết gào thét ngoài cửa kính, Triệu Dung thở dài: “Đánh cậu mắng cậu thì có ích lợi gì? Một lát nữa lại có người phải đau lòng.”
Nghe vậy, Thời Nhụy liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, Trình Trì cũng nhìn cô, ánh mắt ấm áp.
Triệu Dung đột nhiên lại bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thôi, chuyện đã như vậy, ai bảo cậu cứu mạng Nhụy Nhụy nhà tôi, nhưng mà sau này cậu dám bắt nạt Nhụy Nhụy, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Sau đó Triệu Dung lôi kéo Thời Nhụy vào phòng, lại nói thật lâu, Trình Trì vẫn uống rượu cùng Thời Hoài, Thời Hoài là một hồ lô buồn bực, bình thường có chuyện gì không nói ra được, sau khi uống rượu nói nhiều hơn một chút.
Lúc Thời Nhụy từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy người cha lạnh lùng và ít nói nói: “Đối xử với con gái của ta tốt một chút.”
Tất cả mọi việc trong hôn lễ đều do Trình Trì sắp xếp, anh thần thần bí bí, một chút chi tiết cũng không tiết lộ, đến ngày cưới, Thời Nhụy thân là cô dây, ngay cả địa điểm tổ chức hôn lễ cũng không biết.
Trang điểm xong, thay váy cưới, trước khi lên xe cô thậm chí còn bị bịt mắt.

Chiếc xe đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, trái tim cô cũng thấp thỏm nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi dừng xe, cô được bế ra khỏi xe.

Cô đã quen thuộc với mùi hương của anh, là Trình Trì.
Không nhìn thấy khiến cô có cảm giác không an toàn, theo bản năng liền nắm chặt quần áo Trình Trì, bất an hỏi anh: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”
Trình Trì nhìn cô dâu xinh đẹp của mình, vẻ mặt ôn nhu, nhưng cũng không trả lời cô.
Không biết đi bao xa, cuối cùng anh cũng thả cô xuống.
Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió và tuyết, có thể được xác định là ở ngoài trời.
Một lát sau, có tiếng bước chân đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi cô: “Nhụy Nhụy, sẵn sàng chưa?”
Là giọng nói của Diêu Thanh.
Thời Nhụy theo bản năng bắt lấy váy cưới, hơi căng thẳng, hít một hơi thật sâu, mới gật đầu.
Sau đó, cô cảm giác được Diêu Thanh đang cởi bỏ tấm lụa trắng bịt mắt ra.

Khoảnh khắc tấm lụa trắng rơi xuống, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, âm nhạc vang lên.
“Quãng đời còn lại sau này, gió tuyết là em, bình đạm là em, nghèo khó cũng là em……!(1)”

(1) Tên bài hát là “Quãng đời còn lại” của Vương Nhị Lãng nha mọi người.

Siêu hay luôn í (๑˃ᴗ˂๑) nghe thử đi ạ.
Thời Nhụy nhìn tất cả trước mắt, đôi mắt lập tức trở nên mơ hồ.
Đây là sân thể dục trường trung học trực thuộc đại học B, là nơi cô không thể quen thuộc hơn.
Một thảm đỏ kéo dài từ dưới chân cô đến đài chào cờ, hai bên thảm đỏ là những người bạn học quen thuộc nhất của cô, Đồng Giai Giai, Đàm Thiến, Dương Hiểu Quân, Nguyên Lượng, Ngô Thiệu Châu…, còn có các thầy cô, Tôn Bình, La Tuyết…, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười chúc phúc, chân thành vỗ tay cho bọn họ.
Mà người đàn ông mặc một bộ âu phục màu trắng đứng trên đài chào cờ là Trình Trì, là bến đỗ của cả đời cô.
Hai người đứng ở hai đầu thảm đỏ, hai bên nhìn nhau.

Trong âm thanh ồn ào của mọi người, bài hát vẫn còn.
“Vinh hoa là em, trái tim dịu dàng là em, ánh mắt anh luôn hướng đến cũng là em……”
Trình Trì cầm lấy micro, nhìn cô ở cuối thảm đỏ, mở miệng, lại nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, rốt cuộc mới nói ra: “Nhụy Nhụy, anh yêu em!”
Hai mắt Thời Nhụy đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, trong nháy mắt giống như thời gian quay ngược lại.

Cô nhớ đến mấy năm trước, thiếu niên đó đang đứng trên đài cờ đối diện, trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, thổ lộ với cô: “Thời Nhụy, tớ thích cậu.”
Năm tháng trôi qua, bọn họ đều lớn lên, nhưng đều không thay đổi, vẫn giống như mấy năm trước anh đứng ở nơi đó thổ lộ, anh vẫn đứng ở nơi đó, chờ ngày này, chưa bao giờ rời đi.
Những ngày ngày xưa đó, cho tới bây giờ đều chưa từng bị lãng quên.
Ngày trước, giọng nói của thiếu niên vang vọng: “Nhụy Nhụy, anh sẽ chờ em, chỉ cần em sẵn sàng đi về phía anh, cho dù có trễ bao nhiêu, cần bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ chờ em.”
Anh đã làm được!
Ai nói không có kỳ tích?
Thời Nhụy rơi nước mắt cảm động, đột nhiên nhấc váy cưới lên, chạy về phía đài chào cờ.

Hình ảnh đẹp, giống như một cô công chúa dũng cảm, liều lĩnh chạy về phía chàng kỵ sĩ của mình.
Trình Trì, cảm ơn anh vẫn luôn kiên trì!
Anh nỗ lực lâu như vậy, hôm nay, đến lượt em chạy về phía anh!
Cột cờ đỏ đang bay, ngoại trừ giáo viên và học sinh, từng viên gạch của trường học cũng là nhân chứng của bọn họ.
Từ đồng phục đến váy cưới!
Từ thiếu niên đến bạc đầu!
_Hết chương 68_.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.