Bạn đang đọc Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL – Chương 33
Đây là lão đại mà cô quen sao?
Ai có thể ngờ được, lão đại lạnh lùng sẽ có một ngày thương xuân bi thu ở trong vòng bạn bè, tràn đầy oán hận? Điều này chỉ đơn giản làm cho mọi người nghi ngờ rằng cậu đã bị đánh cắp hoặc đã được thay đổi linh hồn vào lúc nào đó.
Nghĩ lại từ sau khi về nhà, quả thật cô không chủ động liên lạc với cậu, chủ yếu là bình thường không thể lấy điện thoại ra, hơn nữa mỗi ngày đều bận rộn.
Hơn nữa, muốn để cho cô chủ động liên lạc với cậu, cô cũng không biết nên nói cái gì mới được.
Cầm điện thoại, Thời Nhụy cân nhắc suy nghĩ nên nhắn gì cho cậu, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng chỉ gõ gõ vài chữ.
—— cậu ngủ rồi sao?
Đang định gửi đi, đột nhiên đối phương lại gửi tới một tin nhắn.
—— này, ngày đó cậu mượn bút tớ đã trả chưa?
Thời Nhụy:……
Biệt thự Lam Đậu Loan quạnh quẽ.
Trình Trì ngửa mặt lên nằm chéo trên giường, gửi tin nhắn đi xong liền ném điện thoại sang một bên, không ôm hy vọng tiểu nha đầu vô lương tâm kia có thể trả lời cậu ngay lập tức.
Cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng điện thoại của cô đã bị mất.
Nội tâm thấp thỏm qua một phút, điện thoại đột nhiên đinh một tiếng, là âm thanh tin nhắn gửi tới.
Tinh thần cậu chấn động, lập tức từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy điện thoại.
—— đã viết hết mực, lần sau mua lại cây khác cho cậu.
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn bình thường này, cậu ngây ngô cười nửa ngày.
Mấy ngày nay cô vẫn không có tin tức gì, cậu ngoại trừ nhớ cô, còn có hơi lo lắng cho cô, cũng may, tiểu nha đầu đã trả lời tin nhắn của cậu.
—— ai cần cậu trả?
Thời Nhụy:……
Cho nên câu trước của cậu là có ý gì?
Đối phương lại trầm mặc, Trình Trì lại nghĩ đến bốn chữ vừa rồi của mình, có phải quá kiêu ngạo hay không, thật vất vả mới liên lạc được, vì thế cậu lại chỉnh sửa một chút.
—— tiểu vô lương tâm, cậu không chủ động gửi một tin nhắn được sao?
Thời Nhụy nhìn ra chút oán hận của cậu, nghĩ nghĩ, trả lời lại một câu.
—— không phải cậu cũng chủ động nhắn tin rồi trước đó sao?
Họ ngầm đồng ý với nhau, tin nhắn lúc trước của cậu, chỉ là cậu đang tìm một cái cớ mà thôi.
Nhưng lúc này ai chủ động ai bị động cũng không quan trọng nữa, hai người kết nối mạng với nhau hơn ngàn dặm cây số.
Cảm giác rất kỳ dị, rõ ràng chỉ là chia tay vài ngày mà thôi, lại giống như đã cách xa nhau rất lâu rồi vậy, hai người đều cầm điện thoại, ở đầu kia của điện thoại nhịn không được cười, không hề buồn ngủ.
—— tớ sợ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn sẽ gây phiền phức cho cậu, ai biết cậu không chủ động gửi tin nhắn, ngay cả vòng bạn bè cũng không cập nhật gì, cậu không biết……
Qua nửa phút, cậu lại gửi một tin nhắn, bổ sung lại những lời vừa rồi còn chưa nói hết.
—— cậu sẽ nhớ tớ sao?
Sau đêm hôm đó, Thời Nhụy cũng bắt đầu học cách đăng trong vòng bạn bè.
Cô không dám lấy điện thoại di động ra, chỉ có thể nhân lúc bà nội và bố đi vắng lén chụp một bức ảnh.
Cô chụp câu đối mùa xuân vừa dán xong, chụp thịt khô bà nội phơi, chụp phong cảnh ven sông gần đó, chụp thời tiết hiếm khi có được nắng ấm, cũng chụp ảnh chợ náo nhiệt, trang trí đặc sắc ở trấn nhỏ mà thiếu niên ở thành phố lớn có thể chưa từng thấy.
Buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô sẽ đăng lên vòng bạn bè một cái, chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.
Mỗi ngày Trình Trì đều không rời tay khỏi điện thoại, giống như chú cún con đói khát chờ đợi chủ nhân cho ăn, mỗi ngày chờ cô đăng bài mới.
Một khi đã cập nhật, cho dù chỉ là một tấm bản đồ rất đơn giản, một câu nói, cậu cũng sẽ vui vẻ nửa ngày.
Thậm chí mỗi đêm, cậu phải đợi đến khi câu chúc ngủ ngon của cô được đăng lên mới có thể an tâm ngủ thiếp đi.
Chớp mắt đã đến đêm giao thừa, ngày cuối cùng của năm.
Vào buổi tối, mọi gia đình đều ngồi trước TV để xem Xuân vãn.
TV trong nhà Thời Nhụy vẫn là cái loại TV cũ thô kệch kia, đặt ở trong phòng bố.
Bởi vì bố cô chủ yếu nằm trên giường, có một TV để xem cũng đỡ nhàm chán hơn.
Một cái bàn thấp đặt bên cạnh giường, phía trên đặt hạt dưa và đậu phộng, cùng một ít kẹo và hoa quả, bố ngồi ở trên giường, Thời Nhụy ngồi cùng bà nội ở trước bàn, ba người vừa ăn hạt dưa vừa xem Xuân vãn.
Cả năm mới có một đêm như vậy, cả nhà ngồi cùng nhau, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ xem TV.
Bà nội vẫn cười ha hả, nhưng khi xem đến phần cảm động cũng nhịn không được lau nước mắt.
Thời Nhụy đem tay đặt vào trong túi, vuốt điện thoại trong túi, suy nghĩ không tập trung.
Nghĩ đêm này cậu làm cái gì? Có phải cũng ngồi cùng người nhà ở phòng khách xem Xuân vãn không?
Cô tưởng tượng ra khung cảnh như vậy ——
Ba người ngồi trong phòng khách lớn xem TV, Trình Kính An và Diêu Thanh đều là những người luôn có những quy tắc trong cuộc sống, xem TV chắc là cũng khá yên tĩnh.
Trình Trì sẽ cười một chút, sẽ không vừa nhìn vừa cười ha ha, cũng sẽ không giống bà nội nhìn phần cảm động như vậy liền rơi nước mắt, chỉ sợ chỉ là vẻ mặt cứng nhắc, thậm chí còn không thể chịu nổi, rồi lại cúi đầu chơi trò chơi.
Muốn nói năm mới vui vẻ với cậu? Vẫn nên chờ đến 0 giờ rồi nói? Hay là chờ cậu trước nói?
Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên rung lên, là thông báo tin nhắn.
Từ tối hôm đó sau khi nhắn tin với Trình Trì, Thời Nhụy liền mang theo điện thoại, chẳng qua là điều chỉnh chuông thành chế độ rung.
Cô cầm điện thoại, chột dạ nhìn bà nội và bố, bọn họ đều đang chăm chú xem Xuân vãn, cô lấy cớ đi vệ sinh, đi ra khỏi phòng, trốn trong nhà vệ sinh xem tin nhắn.
—— muốn nghe giọng của cậu!
Sau khi Thời Nhụy đi ra từ nhà vệ sinh, liền ra trước sân, đi dọc theo con hẻm đá xanh ẩm ướt, đi tới dưới gốc cây đa đã rụng hết lá cây ở đầu thôn, gọi điện thoại cho Trình Trì.
“Đang làm gì?” Trình Trì nhận điện thoại.
Dường như đã rất lâu rồi không nghe được giọng của cậu, giọng điệu lười biếng quen thuộc, cách mấy ngàn cây số, đã làm tai cô nóng lên.
“Tớ vừa mới xem Xuân vãn, còn cậu thì sao?”
“Tớ ở sân thượng xem pháo hoa.” Trình Trì nói.
Bầu trời xa xôi có tiếng pháo hoa nổ tung, đôi ba tiếng, bầu trời đêm thỉnh thoảng được chiếu sáng.
“Bây giờ tớ cũng ở bên ngoài, cũng xem pháo hoa.” Thời Nhụy nói.
Trình Trì dựa vào trên lan can sân thượng, bị pháo hoa bao vây tứ phía: “Pháo hoa đêm giao thừa ở thành phố B chắc chắn lớn hơn ở chỗ cậu, có muốn xem không?”
Lúc này Thời Nhụy ngược lại tin tưởng, chỗ này của cô dù sao cũng chỉ là một trấn nhỏ, sẽ đốt pháo hoa vào đêm giao thừa, cũng chỉ có mấy người có tiền.
“Xem thế nào? Tớ lại không có thiên lý nhãn.”
“Gọi video đó, đồ ngốc!”
“Không cần, không lưu lượng.”
Trình Trì cảm thấy buồn cười lại không nói gì: “Có cần phải keo kiệt như vậy không?”
Chưa đến một phút, điện thoại Thời Nhụy truyền đến tin nhắn phí nạp lưu lượng đã thành công.
“Bây giờ có thể gọi được chưa?”
Nói xong cậu cũng không đợi cô đồng ý, liền gọi video đến.
Thời Nhụy có tật giật mình nhìn xung quanh, đi đến chỗ khuất hơn, hơi do dự một chút, lúc này video mới được kết nối.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nổ liên tiếp, ngay sau đó, hình ảnh trên màn hình rõ ràng, các loại pháo hoa bay lên trời, trang trí màn đêm đen kịt.
Đêm giao thừa của thành phố B, cảnh đêm thành phố rực rỡ, pháo hoa lộng lẫy, thực sự là rất đẹp!
Một lúc sau, ống kính màn hình thay đổi, Trình Trì xuất hiện ở trên màn hình, cậu mặc một cái áo khoác cổ đứng màu xám, có vẻ hơi trưởng thành.
Cậu giơ di động, pháo hoa sau lưng không ngừng bay lên, nổ tung.
“Đẹp không?” Cậu nhìn màn hình hỏi.
Đẹp, không chỉ có pháo hoa đẹp, mà còn có thiếu niên anh tuấn đứng trước khung cảnh pháo hoa cũng đẹp.
“Không nói chuyện à? Sao bên cậu lại tối như vậy? Làm sao tớ thấy cậu được.” Trình Trì nói trong video.
Thời Nhụy để điện thoại sát vào, nhỏ giọng nói: “Ở chỗ tớ không có đèn, cho nên ánh sáng không tốt.”
Bởi vì cô đem điện thoại để sát vào, điện thoại chiếu sáng mặt cô, cậu nhìn thấy rõ nàng đôi mắt to đen lúng liếng, cũng nhìn ra cô đang căng thẳng như đang đi ăn trộm vậy.
Vẫn nhát gan như vậy, thật là đáng yêu!
“Lạnh không?” Cậu hỏi cô.
“Không sao.”
Thật ra là rất lạnh, nhưng nói chuyện cùng cậu, trong lòng như có một ngọn lửa nóng rực, vốn là đã quên mất chuyện lạnh hay không.
Cô đột nhiên nhớ tới, anh ở ngoài trời chắc là lạnh hơn, nhiệt độ ngoài trời ở thành phố B thấp hơn nhiều.
“Cậu nhanh đi về phòng đi.”
Khó khăn lắm mới có thể gọi nói chuyện với cô, Trình Trì luyến tiếc, nhưng lại đau lòng cô ở bên kia vừa tối lại vừa lạnh, sợ cô sợ hãi, cũng sợ cô bị lạnh.
“Được rồi, cậu cũng trở về đi.” Cậu3 nói.
“Ừm, tớ cúp máy nhé.”
Hiếm khi gọi điện được cho cô, thời gian ngắn ngủi, Thời Nhụy cũng hơi không muốn cúp máy, nhưng cô sợ ở bên ngoài lâu, bố và bà nội sẽ nghi ngờ, vì vậy đành phải nói tạm biệt, chuẩn bị cúp máy.
Đột nhiên Trình Trì ở bên kia nói: “Chờ một chút.”
“Hả?”
“Năm mới vui vẻ!” Cậu nói.
Trong lòng Thời Nhụy ngọt ngào, tâm trạng giống như pháo hoa ở nơi xa, sáng ngời lại rực rỡ.
“Năm mới vui vẻ!” Cô đáp lại.
Tắt video, cô chuẩn bị trở về, xoay người lại phát hiện có một người đứng sau lưng, hoảng sợ.
Đợi cô nhìn rõ ràng, mới phát hiện ra là bạn học sơ trung của cô.
Chỗ cô đứng cách khá gần nhà cậu ta, cô không biết cậu ta đã đứng ở chỗ này bao lâu.
“Cậu đứng phía sau tớ như vậy, thật đáng sợ.”
Ở nơi tối đen lại không có đèn đường như vậy, xoay người phát hiện có một người đứng sau lưng, là người khác thì cũng hoảng sợ.
Bạn học cũng không nghĩ tới sẽ làm cô hoảng sợ: “Xin, xin lỗi, tớ đi đổ rác.”
Đúng là trên tay cậu ta xách theo một cái túi đựng rác, mà thùng rác công cộng của thôn lại nằm cách cổng thôn khá gần.
Thời Nhụy không nói gì với cậu ta nữa, cất điện thoại đi, bước nhanh về nhà.
Đúng lúc bà nội đi ra từ trong phòng: “Nhụy Nhụy, đi đâu vậy? Lâu như vậy, bà còn đang chuẩn bị đi tìm cháu xem đã đi đâu rồi.”
Thời Nhụy nói dối: “Cháu thấy ở bên kia có bắn pháo hoa, liền chạy đến đầu thôn xem.”
Bà nội đau lòng giữ chặt tay Thời Nhụy: “Tay lạnh như vậy, nhanh vào nhà hơ lửa một chút đi, lạnh như vậy đứng ở bên ngoài nữa.”
“Vâng ạ.” Thời Nhụy đi theo bà nội vào phòng, tiếp tục xem Xuân vãn.
Đêm đó cô gọi video cùng Trình Trì, liền điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, vẫn luôn đặt trong túi, cho rằng sẽ không sao.
Nhưng hôm sau, điện thoại của cô vẫn bị phát hiện.
Sáng sớm mùng 4 tháng Giêng, bà nội thu dọn một chậu quần áo lớn đi giặt, lúc đó Thời Nhụy vẫn còn ngủ, bà nội vào phòng cô, thấy cô cởi áo khoác bên giường, liền nói giúp cô giặt rồi phơi khô, lúc đi học có thể mặc được.
Thời Nhụy mơ mơ màng màng nói để cô tự mình giặt, nhưng bà nội kiên trì muốn giặt giúp cô.
Chờ bà nội cầm quần áo đi ra ngoài, một lát sau, Thời Nhụy mới phản ứng lại, nhảy xuống giường liền đuổi theo ra ngoài, nhưng đã muộn, bà nội giặt quần áo thói quen lấy hết đồ trong túi áo ra, Thời Nhụy trơ mắt nhìn bà nội lấy sờ soạng rồi lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Nhụy Nhụy, điện thoại này ở đâu ra?”
_Hết chương 33_.